Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Cảm xúc âm nhạc 6: Vì em là cô gái mạnh mẽ





Này anh, cười một cái em coi nào. Em chỉ thích nhìn anh cười thôi.
- Này anh, em ghét trời mưa lắm. Anh mang nắng về cho em nghe chưa.
- Anh kia, yêu em đấy nhé, thương em, nhớ em nghe chưa. Không được thương người con gái nào khác đâu đấy.
- Anh nhớ kỹ này, em là một cô gái mạnh mẽ. Em mạnh hơn anh và anh luôn phải nghe lời em đấy.





Nó đấy! Những lời lẽ ấy chính là từ một con người nhỏ nhắn thốt ra. Một con bé gầy tong teo, mái tóc dài ngang lưng và hay cười híp cả mắt lại. Một con bé ngang ngạnh, cứng đầu… nhưng nó lại chính là người anh thương…

Lần đầu tiên anh gặp nó là lúc trời đang mưa lớn.
Con nhóc đứng bên hiên nhà, nó lắc đầu 1 cái rồi chạy ào ra giữa cơn mưa. Cứ thế nó lao đi trong mưa. Anh nhìn nhỏ, bật cười – “lớn rồi còn bày đặt chơi cái trò con nít, không biết tự lo thân gì cả”
Anh thầm nghĩ về nó như thế đấy. Chỉ thoáng qua mà thôi. Không biết do may mắn hay tình cờ thế nào, người anh cần gặp hôm ấy lại là anh trai của con nhóc. Lúc gặp lại, anh khẽ mỉm cười, tự nhủ “ái chà, cô nhỏ quậy và thích nghịch mưa. Con gái hay lãng mạn…”



Từ khi quen anh thói quen đó của nhỏ thay đổi. Nhỏ không thích đi dạo trên phố lá. Nhưng nhỏ thích đi dạo cùng anh trên phố lá.

- Anh đã thuộc về ai chưa?

- Em hỏi lạ thế, em làm bà mai giúp anh nhé.

- Tốt thôi. Anh có muốn yêu 1 cô gái mạnh mẽ, thông minh và yêu anh không?

- Ai nhỉ? Anh đang mơ đây.

Nhỏ quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh.

- Này anh, em là một cô gái mạnh mẽ và thông minh đấy. Anh biết không?

- Thông minh thì anh biết, còn mạnh mẽ thì anh không, cô gái nhỏ bé à. – Anh cười. Anh thấy trong ánh mắt của nhỏ nhìn anh có chút gì rất mãnh liệt. Ánh mắt ấy có lẽ là sự mạnh mẽ của nhỏ.

- Vậy à? Thế thì em vừa nói cho anh biết rồi đấy. Và còn…

Nói đến đây nhỏ ngưng lại 2s, chỉ sau 2s nhỏ nhoai người, kiễng chân đặt một nụ hôn rất nhẹ lên môi anh, khiến anh sững lại.Nụ hôn cũng chỉ kéo dài 2s.

- Và còn, em yêu anh.

Câu cuối của nhỏ đã nói ra như thế đó. Nhỏ quay người lại, bước tiếp trên con phố lá. Tiếng lá thổi xào xạc dưới chân nhỏ, những lá vàng chạy chạy trên mặt đường. Nhỏ bước một quãng, nói với lại phía sau lưng:

- Anh đứng đó làm gì thế? Không đi dạo cùng em nữa sao? Nhỏ cười lớn, tiếng cười lanh lảnh như chuông.

Sau 1 phút sững sờ, anh còn ngỡ mình đang tưởng tượng. Nghe tiếng nhỏ gọi, anh bước nhanh tới bên nhỏ, siết nhẹ bàn tay nhỏ.

- Ừ, một cô gái thông minh, mạnh mẽ và yêu anh. Anh đã thuộc về một cô gái như thế, em ạ.

Nhỏ ngước mắt nhìn lên đám lá cây xanh rì và cười. Anh thuộc về nhỏ.



“Anh là của em, em là cô gái mạnh mẽ hơn cả anh”.

Nhỏ hay nhắc đi nhắc lại với anh câu đó. Điều này khiến anh thấy buồn cười.

- Này cô bé, em thấp hơn anh, vai em nhỏ hơn anh, bàn tay anh lớn hơn tay em. Tại sao em lại có quyền sở hữu anh và em lại mạnh mẽ hơn anh? Em phải sửa ngược lại mới đúng chứ.

- Anh là của em, anh phải cao hơn em để vai anh vừa đủ cho em ngả đầu, vai anh lớn hơn em để em thấy vững chắc khi dựa vào, bàn tay anh đủ lớn để ủ ấm đôi tay em mùa lạnh. Anh vẫn chỉ là sở hữu của em thôi, biết chưa?

Nhỏ nháy mắt, lè lưỡi mỗi lần anh đưa ra lí do chứng minh điều ngược lại. Anh chỉ cười, anh vốn thuộc về nhỏ và anh tự nguyện làm nô lệ trong sở hữu của nhỏ đấy thôi. Anh chọn lựa bao bọc nhỏ, bảo vệ nhỏ… sức mạnh của anh là để thuộc về nhỏ.



Mưa! Mưa hệt như ngày đầu anh gặp nhỏ.





Lần này nhỏ không lao nhanh ra giữa cơn mưa mà nhỏ bước từ từ vào giữa lòng cơn mưa lạnh. Bỏ lại anh đứng bên hiên nhà và nhìn theo dáng gày gò ấy bước trong mưa.

Có chuyện gì vừa xảy ra với anh vậy? Anh đã mất tất cả. Anh thấy sự đổ vỡ bên trong con người anh. “Em cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường và thực dụng vậy sao? Anh đã tưởng em sẽ khác, em sẽ đi bên anh lúc anh thảm bại ê chề, anh tưởng em là cô gái thông minh, mạnh mẽ đủ can đảm vượt qua khó khăn cùng anh. Anh thấy thất vọng”… Những lời ấy cứ quay vòng trong tâm trí anh. Mọi thứ đều đang rời bỏ anh. Anh vừa thất bại trong công việc và anh đã không còn phương hướng nào nữa. Anh đến tìm nhỏ, đến tìm một sự an ủi. Vậy mà nhỏ rời bỏ anh.

- Anh đã thất bại sao? Và anh mất tất cả?

- Ừ, anh không còn gì nữa. Anh mất tất cả rồi, không còn hi vọng.

- Anh nói cái gì thế? – Nhỏ gắt lên.

- Thì anh, anh là một kẻ thất bại, một kẻ thua cuộc, 1 thằng ngu, bây giờ tương lai và sự nghiệp đổ vỡ cả rồi. Không còn gì nữa.

- Anh đứng lên đi, đứng thẳng lên và nhìn thẳng vào mắt em. Nhắc lại cho em nghe anh là cái gì. - Nhỏ gắt lên một lần nữa, dồn dập và nghẹn uất trong giọng nói của nhỏ.

Anh đứng lên, lặp lại những lời anh vừa nói trong tuyệt vọng. Anh đã mệt mỏi thế sao nhỏ còn nỡ xoáy sâu vào nỗi đau của anh nữa chứ.

Nhỏ nhìn anh, một cái nhìn sắc lẹm, tát anh một cái mạnh.

- Mình chia tay đi, anh không xứng đáng với em – Đó là những lời nhỏ nói sau cái tát.

Anh sững người, anh vừa phải chịu một sức ép lớn. Thì ra nhỏ cũng chỉ là một đứa thực dụng. Anh cười, cười cho tất cả chua xót riêng anh.

- Ừ, anh không xứng với em. Anh chỉ là một tên mạt hạng… anh không xứng…

Nhỏ bước ra trong cơn mưa sau lời ấy. Nói với lại 1 câu nhưng nhỏ cũng không thèm quay lại nhìn:

- Đứng lên đi anh. Lẽ ra anh phải nhìn thật sâu vào đáy mắt em.

Nhỏ bước đi trong mưa. Lạnh, lạnh là cảm giác bao trùm lên cả người nhỏ. Trước khi quen anh, nhỏ cũng hay dầm mưa nhưng chưa cơn mưa nào lạnh thế này. Lạnh quá, chỉ tại nhỏ quen dựa dẫm vào anh, chỉ vì từ khi quen nhau anh luôn là người che ô cho nhỏ. Nhỏ tự bảo với nhỏ rồi thói quen đi mưa trước đây của nhỏ sẽ quay lại. Từ giờ nhỏ sẽ là một cô gái mạnh mẽ nhưng không sở hữu anh nữa. Lẽ ra, anh phải nhìn vào mắt nhỏ…



“Anh, những ngày vắng anh thật quá dài. Em chẳng phải một cô gái thông minh và mạnh mẽ như em đã nói đâu. Em đã gục ngã khi bỏ lại anh. Anh, em là con bé ngu ngốc đã không nói cho anh hiểu. Em chỉ muốn anh hãy nhìn thẳng, anh phải đứng lên. Em biết anh không phải người kém cỏi như vậy. Em chỉ không muốn thấy anh tự hạ thấp mình và trở nên yếu đuối như thế. Em thật quá yếu đuối và chỉ luôn dựa dẫm vào sự chăm sóc của anh. Bởi vì... thật ra em...”.

…Và nhỏ đã khóc, khóc vì một người mình đã bỏ lại, khóc vì thấy mình ngu ngốc. Khóc vì cái tính ngang ngạnh của mình đã để lại một người đau khổ. Khóc vì đã làm đau một người – làm đau chính trái tim của nhỏ. Nhưng định mệnh đã an bài... Nhỏ sắp phải đi...

“Em có thực sự là con người như thế không? Anh không tin, anh không tin. Anh đã không nhìn vào đáy mắt em? Có điều gì em chưa nói để lại trong đôi mắt ấy?. Anh thật sự không hiểu. Tại sao??? Tại sao em bỏ đi vào lúc anh cần em nhất? Hay phải chăng anh đã lầm?”

Anh đã đi. Anh phải đứng lên. Anh còn quá nhiều việc hơn là nhỏ. Anh sẽ cho nhỏ thấy khi anh trở lại anh sẽ không phải một kẻ thất bại. Anh phải đứng lên. Anh là một người đàn ông, anh sẽ quay trở lại nhìn thẳng vào mắt nhỏ để hỏi xem liệu anh có lầm lẫn về nhỏ hay không? Và khi đó anh không thể là một kẻ thất bại.
...

Ngày anh trở lại cũng đến. Gần 2 năm nay, anh đã cật lực để có thể ngẩng cao đầu trong ngày trở về. Anh đã đứng lên và đứng rất thẳng. Anh về đây như tự hứa với lòng. Hứa sẽ quay trở về hỏi nhỏ một câu, một câu nợ lại trong ánh mắt.

Mưa…

Trời lại đổ mưa…

Từ chính nơi lần đầu anh gặp nhỏ, lần này anh lại nhìn thấy nhỏ từ phía bên kia đường. Anh rất muốn lao nhanh sang bên đường, tới bên nhỏ mở chiếc ô ra. Anh biết nhỏ lúc nào cũng dầm mưa. Anh muốn tới bên nhỏ và nói với nhỏ rằng anh đã thành công, anh muốn có sự thành công của anh có nhỏ. Anh đã nhớ nhỏ nhiều thế nào suốt hơn một năm qua. Anh muốn lắm… Anh tự ngăn anh làm những điều đó một cách khó khăn làm sao. Bởi vì... thật ra nhỏ...

Sang tới bên đường, hai ánh mắt gặp nhau. Anh nhìn nhỏ, mỉm cười như thói quen của anh. Dường như khoảng cách bây lâu nay chưa từng có. Nỗi nhớ anh chưa từng trào ra khỏi đôi mắt ấy. Anh về tìm lại câu trả lời trong đáy mắt nhỏ. Chỉ có sự im lặng giữa hai người đang nhìn nhau thật sâu. Hai năm trước, anh và nhỏ là những người cùng nhau chạm tới tình yêu… Và bây giờ ... tấm di ảnh của nhỏ ... đôi mắt vẫn loé sáng niềm tin và chờ đợi. Nơi đây... cỏ đã xanh... nấm mộ nhỏ nằm ven đường... lạnh hiu hắt...

“Anh là của em, em là cô gái mạnh mẽ hơn cả anh”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét