Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2012

Blog Radio 240: Hãy bước tiếp để tìm thấy tình yêu của mình

Gửi những tâm hồn đã từng bị tổn thươngSau mỗi cuộc tình ta thường cảm thấy như mọi thứ trong ta sụp đổ. Nhưng hãy bình tâm và nhìn lại ta sẽ thấy cuộc đời luôn công bằng, ta sẽ nhận lại được rất  nhiều thứ cân bằng với những thứ ta đã mất đi.Khi tình yêu đi mất ta hụt hẫng, bàng hoàng, và thấy trước mắt ta mọi thứ như mù mịt. Ta cảm thấy mình như mất đi một phần cuộc sống, ta mỏi mệt khi phải

Blog Radio 240: Hãy bước tiếp để tìm thấy tình yêu của mình


  • Gửi những tâm hồn đã từng bị tổn thương
Sau mỗi cuộc tình ta thường cảm thấy như mọi thứ trong ta sụp đổ. Nhưng hãy bình tâm và nhìn lại ta sẽ thấy cuộc đời luôn công bằng, ta sẽ nhận lại được rất  nhiều thứ cân bằng với những thứ ta đã mất đi.

Khi tình yêu đi mất ta hụt hẫng, bàng hoàng, và thấy trước mắt ta mọi thứ như mù mịt. Ta cảm thấy mình như mất đi một phần cuộc sống, ta mỏi mệt khi phải lê từng bước chân đến nơi làm việc, ta uể oải với từng bát cơm khi phải nâng lên rồi hạ xuống, ta bỗng rơi những giọt nước mắt mặn chát, ta nhìn vào không gian xa xăm vô định, ta tìm đến công việc chỉ để mong không còn thời gian rỗi để mà nhớ mà buồn, nhưng ta đã nhầm và càng làm cho nỗi cô đơn trong ta đầy hơn khi màn đêm ùa về.



Ta cảm thấy cô đơn lạc lõng trên đường đời, ta tìm đến âm nhạc nhưng sao ta lại chỉ nghe những khúc ca buồn để rồi nước mắt lại rơi. Ta lại mệt mỏi tìm đến cái tivi, xem một bộ phim cho khuây khỏa, nhưng kìa ta lại rơi nước mắt cùng nhân vật trong phim bởi ta thấy nó giống với tâm trạng của ta bây giờ. Ta tìm đến bạn bè, lúc đó người bạn thân của ta cũng đang đau khổ và còn đau khổ hơn kìa. Ta tìm đến với người thân, nhưng ta đâu có thể cất nên lời rằng "ta đang thất tình, ta đã bị bỏ rơi", làm như thế những người thân của ta lại thêm lo lắng cho ta. Đúng rồi, ta tìm về với biển, nhưng biển buổi chiều đông vui quá ta lại nén nổi buồn vào trong và nở một nụ cười gượng gạo. Cuối cùng ta tìm đến cuốn nhật ký thân thiết của ta, trút hết nổi buồn vào đấy và ta lại khóc một mình. Rồi ta viết, viết, viết.... xóa, xóa, xóa....tên một ai đó như vô thức, ánh mắt ta như ngây dại. Mệt mỏi ta chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, sáng tỉnh dậy ta thấy còn đọng một giọt nước mắt ở khóe mi.

Ngày thứ hai khi tình yêu ra đi đó là chủ nhật. Ta bỗng ngồi phắt dậy lau đi giọt nước mắt còn vương, ta chải lại đầu tóc và lại tìm ra biển bao la, biển buổi sáng yên bình ôm ta vào lòng, cuộc sống nhộn nhịp của người dân vùng biển cuốn ta vào, ta nhìn ra phía biển xa xa, đưa đẩy bàn chân trên cát tạo hình trái tim. Và khi sóng biển xô vào nó đã cuốn theo trái tim cát, cuốn theo tình yêu và một phần nổi buồn của ta đi. Ta bỗng thấy mình mạnh mẽ, và ta buộc trái tim phải chấp nhận sự thật đó.

Ta rảo bước trên cát, nhặt những con ngao bị sóng biển xô vào bờ, ta thấy lòng nhẹ tênh, ta mải miết nhặt rồi nở một nụ cười tươi như quên mất rằng ta đang thất tình. Ta về nhà quyết định viết ra những gì ta được và mất trong cuộc tình vừa qua. Và rồi khi nhìn thấy những gì ta nhận nhiều hơn ta mất, ta bỗng thấy mình có lỗi, ta không trách người đó nữa và lại thấy thương người đó nhiều hơn. Nhưng ta không níu kéo người đó lại đâu, vì ta sợ ta lại tiếp tục làm người đó mệt mỏi và ta cũng vậy.Ta phải cảm ơn anh vì anh đã nói lời chia tay để ta biết anh rất quan trọng đối với ta, ta nên trân trọng tình yêu, ta nên lạc quan tin vào cuộc sống.


Khi yêu anh, ta biết lo lắng cho một người hơn cả bản thân mình, và như thế ta đã học được cách yêu thương.

Khi yêu anh, ta nhận được sự yêu thương và quan tâm từ anh. Khi đó ta biết được rằng trên thế giới này ta cũng thật đặc biệt với một người.

Khi yêu anh, ta luôn muốn cố gắng sống tốt, làm cho anh vui. Khi đó ta học được cách tự hoàn thiện bản thân.

Khi yêu anh, ta muốn học nấu những món ăn thật ngon hy vọng một ngày được nấu cho riêng anh thưởng thức, như thế là ta đã biết nấu ăn.

Khi anh ốm, anh buồn ta biết anh rất cần sự quan tâm, chăm sóc, như thế ta đã học được cách quan tâm đến một người ngoài bản thân mình.

Khi nghe anh kể về những gì anh phải trải qua, khi đó ta học được cách lắng nghe và cảm thông.

Khi anh nói ta là người cả nể, dễ tin người, khi đó ta biết được điểm yếu của mình và cần phải điều chỉnh cách sống.

Khi anh nói tính ta còn trẻ con, khi đó ta biết được rằng ta nên học cách làm người lớn và hành động như một người trưởng thành.

Khi anh nói anh ra đi vì sự nghiệp, ta chúc anh thành công, khi đó ta học được cách hy sinh vì người khác.

Khi anh nói hãy tin và chờ anh, ta đồng ý. khi đó ta học được cách chờ đợi, kiên nhẫn và tin tưởng.

Khi ta gọi anh không trả lời, hoặc anh nói anh đang bận. Khi đó ta học được chữ nhẫn.

Khi anh nói ta nên tìm một người khác tốt hơn anh để yêu, ta đã rất buồn và mắt ngấn lệ. Khi đó ta học được cách xúc cảm và ta biết ta không vô cảm trong cuộc đời này.

Khi ta chịu buông tay và viết nên những dòng này. Khi đó ta học được cách chấp nhận và tha thứ.

Khi ta lấy lại được cân bằng sau khi tình yêu của anh đi mất. Khi đó ta đã học được cách lạc quan và luôn tin vào cuộc sống".

Đấy bạn thấy không tôi đã có được rất nhiều thứ mà khi tình yêu đi mất. Đâu phải khi chia tay lúc nào cũng mất mát nhiều hơn là nhận được. Khi cuộc sống mang tình yêu của ta đến một nơi khác hay trao cho một người xứng đáng hơn ta. Khi đó cuộc sống cũng công bằng mang lại cho ta những kinh nghiệm sống, những trải nghiệm cuộc đời mà có lẽ nó sẽ có ích cho ta trong chặng đường ta sẽ đi. Chúc những ai đang nắm giữ tình yêu trong tim hãy biết trân trọng, mong những ai không may mắn để tình yêu vụt mất hãy biết chấp nhận và tha thứ. Hy vọng bình minh lên luôn sởi ấm những tâm hồn cô đơn, lạnh giá, những tâm hồn đã từng bị tổn thương.
  • Gửi từ email cobecungcoi@...

  • Gửi em, người yêu cũ của anh!
Có những từ mà người ta thường gọi nhau: ông, bà, bố, mẹ, bạn thân...Nhưng mà, có ai muốn gọi ai đó và được ai đó gọi là: Người yêu cũ không nhỉ...

Nếu một ngày, vẫn chưa tìm được một nửa của mình... thì em... cũng đừng gọi cho anh nhé... bởi rằng, không phải anh sợ trái tim mình sẽ lung lay, không sợ những kỷ niệm cũ lại tràn về... mà vì, anh sợ, lại làm em tổn thương thêm lần nữa, khi anh... đã và đang hạnh phúc bên người con gái khác...

Em à, con trai thường vô tâm lắm, nói chia tay là chia tay, nói đi là đi, và không bao giờ quay mặt lại, nên...em cũng đừng nhớ về anh nữa nhé, đừng buồn, đừng khóc khi đi qua những con đường mình đã từng đi...

Trời lạnh, gió mùa đông bắc, em cũng đừng tự nhủ, không biết ở 1 phương trời, anh có mặc ấm không...

Khi như vô tình đọc được những dòng thở than của anh trên FB cũng đừng nguyện cầu cho anh nữa nhé...

Bởi rằng...

Cạnh anh, đã có người con gái khác. Người đó mỗi sáng sớm sẽ nhắn tin nhắc anh mặc thêm áo ấm, quàng thêm khăn mỗi khi trời lạnh...

Người con gái đó đang cho anh mượn bờ vai dù để dựa nhẹ vào thôi những lúc anh vấp ngã trên đường đời...

Cô ấy, đang làm thay những việc em đã làm cho anh ngày xưa, nhưng với tâm thế là người yêu anh, người yêu trong hiện tại...

Và quan trọng nhất là, người con gái đó không phải là người thay thế...không phải là người đến sau...

Người yêu của anh, cũng có người yêu cũ, cô ấy biết anh sẽ buồn thế nào khi vô tình nhớ về những thứ đã từng có trong quá khứ

Nên là, anh cũng không thể làm cho cô ấy buồn

Mặc dù có thể là, chẳng bao giờ người yêu anh hỏi về em đâu, hỏi về tình yêu mà anh nghĩ sẽ chẳng có tình yêu nào còn sánh được...

Tôn trọng quá khứ của nhau. Dẫu:

"Có thể anh ấy yêu chị nhiều hơn em
Bởi tình yêu đầu nhiều dại khờ nông nổi
Bởi những rung động đầu đời thường khó nói
Nhè nhẹ thấm vào từng năm tháng qua mau

Có thể anh ấy suốt đời chẳng quên chị đâu..."

Hãy bước đi để tìm thấy tình yêu của mình, như anh đang tìm thấy. Rồi một ngày nào đó, vô tình lướt qua nhau, chúng ta không phải vờ như chưa từng quen biết, mà có thể nhìn nhau cười: "Anh hay em vẫn khoẻ chứ"...

Ghen với quá khứ, ghen với người yêu cũ là điều vô lý nhất, bởi là, nếu chưa hết tình cảm thì chẳng ai chia tay, nếu vẫn còn tình cảm mà người kia chia tay trước, thì cũng chẳng bao giờ níu giữ được, nên, quá khứ cũng chỉ là quá khứ mà thôi...

Thi thoảng, anh vẫn nghĩ về em, vẫn nhớ về khoảng trời mà chúng ta cũng sánh bước. Bởi đó là Kí ức đẹp, mà cũng chẳng ai muốn, chẳng ai xoá mờ được Kí ức...

Nên, nếu nhớ về anh, em hãy nhớ về như một người bạn, một người đã từng cướp đi khỏi tay em một khoảng trời. Không phải anh thấy mình không xứng đáng, mà đơn giản, em xứng đáng gặp được một người con trai khác, yêu em nhiều hơn anh đã từng yêu...

Anh xin lỗi...

Vì không phải là cả bầu trời của em...

Thư gửi người yêu cũ...

Bình yên em nhé...

Hạnh phúc hơn trong những tháng ngày không anh...
  • Gửi từ email khoinguyen_710@

  • Anh, ngày mai em cưới…
Viết cho những ai, đã, đang và sẽ có người yêu cũ, viết cho cả những người sẽ, đang và đã là người yêu cũ của một ai đó

Anh, ngày mai em cưới…

Anh, ngày mai em cưới…

Rồi một ngày nào đó, em sẽ nhắn cho anh 1 dòng tin nhắn, 1 dòng mail, 1 câu nói duy nhất qua điện thoại. Hoặc, chẳng có tin nhắn cũng như cái mail nào, đơn giản, em chỉ đứng trước gió, rồi thì thầm…

Anh, ngày mai em cưới…

Chẳng biết, sau này anh lấy vợ, có gửi thiếp mời cho em không. Còn em, xin lỗi anh nhé, thôi đừng, ném hòn đá vào mặt hồ yên ả

Quá khứ đi qua, luôn để lại những kí ức. Nếu một người nói rằng, anh đã quên hẳn người yêu cũ, đã không còn chút vương vấn nào với người đó, suy cho cùng, đấy chẳng phải là điều đáng mừng, vì họ đã không trân trọng quá khứ, phủ nhận sạch trơn như thế, thì 1 ngày nào đó, họ cũng rũ bỏ mình mà thôi…

Anh, ngày mai em cưới…

Và một buổi trời đông cây thay lá

Voan cưới cô dâu bay ngợp trước hiên nhà

Khi ấy vô tình chị đi bộ ghé qua

Bâng quơ ngắm cô dâu, nghẹn lòng nhìn chú rể

Em đừng quay ngang rồi chau mày như thế

Chị ấy kia kìa, chị ấy cũng đến xem…

Phố cũ - cơn mưa cũ ướt mèm...

Con phố cũ đã ướt mèm, có thể, ngày mai, ngày kia hay em đang thế nào đi nữa, với anh cũng sẽ như bao người khác. Anh chẳng cần dõi theo bao giờ em cưới, bây giờ em thế nào, anh có hạnh phúc không. Và cũng chẳng như cô gái kia, chẳng cần “vô tình giả bộ ghé qua”



Cũng như em, những năm tháng xưa như một góc kỉ niệm, và đôi khi:

Sợ trái mồng tơi ngủ vùi trong màu tím

Em mỗi ngày đem kí ức ra phơi…

Kí ức đó, em chẳng cần chon chặt trong trái tim mình, thi thoảng, kể bâng quơ cả với người mà qua ngày mai em sẽ gọi là chồng

Ai cũng có quá khứ, ai cũng có một người để gọi là người yêu cũ. Cũng như người đàn ông đang bên cạnh em, có thể, thi thoảng người ấy cũng nghĩ rằng, dù chỉ 1 mình thôi:

Có thể vợ mình cũng có một người yêu

Và người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ

Cũng như mình thôi ngày xưa mình cũng thế

Yêu một cô và giờ cô ấy đã có chồng…

Và, người sẽ là chồng em bây giờ, cả em nữa, cần cảm ơn những ngày hôm qua. Cần cảm ơn anh, cảm ơn người em đang gọi là người yêu cũ. Nếu không có anh, nêu không có những khoảng thời gian giờ đã là kỉ niệm, không có những giận hờn, những chia tay…thì bây giờ, kết cục đó sẽ lặp lại

Quá khứ, là để con người ta trưởng thành, để thấy mình lớn khôn, để biết kìm cái tôi của mình lại, để thứ tha và yêu thương thật nhiều

Những lần vấp ngã, cũng là những lần có bao điều dại dột, là những khi giận hờn vô cớ, xem mình là trên hết. Và ngã rồi, là 1 lần đau. Để khi bước tiếp, như một bản năng, thấy mình phải tránh. Từng mất mát, thì sẽ biết quý trọng

Chẳng có ai hoàn hảo, chẳng thế đổi lỗi cho ai khác, mà cái cần là biết nhìn lại chính bản thân, cảm thông, chia sẻ

Anh, ngày mai em cưới…

Ngày mai em sẽ khoác lên mình bộ váy mà bao cô gái ước ao, đi lại trong những lời chúc tụng, về ở chung nhà với một người có tên gọi như em đã từng gọi em: người yêu của em

Anh, ngày mai em cưới…

Không biết anh có buồn không, có nuối tiếc. Có uống rượu một mình đến say mềm như chúng ta đã từng giả định, khi còn hạnh phúc

Còn em…

Em đang hạnh phúc…


Và ngày hôm qua, như một bộ phim lướt nhanh qua đầu, về những kỉ niệm, những con đường. Nhớ lại, không phải để chạnh lòng, để buồn, để rơi nước mắt…mà là để thấy mình may mắn. May mắn vì đã được yêu thương thật nhiều, đã đi đến được cuối con đường mà em đã lựa chọn

Và, thấy mình đã trưởng thành và lớn khôn rất nhiều…

Không nuối tiếc, vì tuổi trẻ đã có biết bao trải nghiệm, dù buồn, dù vui, dù từng phải rơi nước mắt

Em sẽ không gửi thiệp hồng, không phải vì sợ chạm vào quá khứ. Bởi chẳng bao giờ, quá khứ làm mình đau. Mà để, em và người đàn ông của mình, hạnh phúc chỉ của 2 người thôi, chỉ của hai, và không muốn ai có thể chia sẻ nó

Anh, ngày mai em cưới…

Anh đừng chúc phúc cho em, mà hãy mỉm cười, bước tiếp, rồi một ngày cũng như em, thì thầm với gió

Em, ngày mai anh cưới…

Cho một ngày không xa…
  • Gửi từ email Thùy Liên
Nguồn: blogviet.com.vn

Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

Radio: Đôi khi, thỉnh thoảng, chẳng bao giờ và mãi mãi


doikhi1.jpg

[ music:url=http://m20.megafun.vn/audio//201206/16783_doikhi.mp3?key=505d7cf38dfe43cc5b4b182b8cbbb050 ]
Tác giả : Sunshine_xt  –  Người đọc: Mèo Mun – Kỹ thuật: Đức Thụy

Hoa Hà Nội

Tác giả: Phan Thị Trang Đoan - MC: Hạnh My - Kĩ thuật: Alexchu – Biên tập: Hạnh MyMột sáng bước lang thang trên phố nhỏ mắt chạm vào một gánh hàng hoa, lòng tôi chợt bồi hồi vang lên mấy vần thơ của Nguyễn Trung Thu:“Trời lại mưa rồi Hà Nội ướt như emQuạnh vắng quá gánh hàng hoa sũng nướcGiá mà quên một lời nguyện ướcChẳng bao giờ thành của tuổi hai mươi…”(...)

Hoa Hà Nội

Hoa Hà Nội.

Tác giả: Phan Thị Trang Đoan - MC: Hạnh My - Kĩ thuật: Alexchu – Biên tập: Hạnh My
Một sáng bước lang thang trên phố nhỏ mắt chạm vào một gánh hàng hoa, lòng tôi chợt bồi hồi vang lên mấy vần thơ của Nguyễn Trung Thu:

“Trời lại mưa rồi Hà Nội ướt như em

Quạnh vắng quá gánh hàng hoa sũng nước

Giá mà quên một lời nguyện ước

Chẳng bao giờ thành của tuổi hai mươi…”

(...)



Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012


Đạo Đức và Sức Khỏe
Thể loại: Kiến Thức Tôn Giáo
Tác giả: Bác sĩ Bành Tân

Bông Hồng Cài Áo
Thể loại: Kiến Thức Tôn Giáo
Tác giả: Thích Nhất Hạnh - Dịch giả: - Người đọc:


Câu chuyện "sức mạnh của tình yêu " - Cùng chia sẻ và nhận xét

Câu chuyện: ---------Sức mạnh của tình yêu---------          Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta. Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do

Câu chuyện tình yêu rất cảm động! - Các bạn cho nhận xét.

Một đồng tám mươi bảy xu Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai

Sự tin tượng nhau trong tình yêu! - Ai nhận xét cho ý kiến

Có một chàng trai và một cô gái yêu nhau, một hôm chàng trai cảm thấy người yêu mình ko còn yêu mình nữa, chàng muốn chứng minh điều ấy một lần đi chơi chàng đã ôm và hôn một cô gái trước mặt người iu của mình, cô bạn ko nói gì chỉ cười. Bạn cô gái hỏi tại sao mày ko giận hắn? Tại sao lại chỉ cười? Cô ấy trả lời vì mình tin anh ấy, anh ấy làm như thế là có lý do của anh ấy và anh ấy yêu

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Blog Radio 239: Duyên phận… anh dành cho em

Lá thư trong tuần: Góc nhỏ cho anhTruyện ngắn: Duyên phận… anh dành cho em1.  Ánh mắt cô dừng lại ở một gốc cây sưa cổ thụ, sắc xanh sao mà tươi tắn quá, những bông hoa trắng ngần đang rung rinh theo chiều gió, cô chợt rùng mình, anh đang ở đâu ?- Thức dậy đi em. Hãy thức dậy và đứng bên cửa sổ, em sẽ nhìn thấy anh đang cùng với bình minh đón chào em!- Trời! Anh đã về đấy ư? Sao anh nói 1 tuần

Blog Radio 239: Duyên phận… anh dành cho em



  • Lá thư trong tuần: Góc nhỏ cho anh
  • Truyện ngắn: Duyên phận… anh dành cho em
1.  Ánh mắt cô dừng lại ở một gốc cây sưa cổ thụ, sắc xanh sao mà tươi tắn quá, những bông hoa trắng ngần đang rung rinh theo chiều gió, cô chợt rùng mình, anh đang ở đâu ?

Thức dậy đi em. Hãy thức dậy và đứng bên cửa sổ, em sẽ nhìn thấy anh đang cùng với bình minh đón chào em!

- Trời! Anh đã về đấy ư? Sao anh nói 1 tuần nữa anh mới về.  Anh về từ lúc nào? Sao anh về mà không báo cho em biết trước?

Cô chạy ào ra khung cửa sổ. Anh, với bộ quân phục màu xanh, chiếc ba lô sau lưng, tay đang cầm một giò phong lan, miệng anh cười rất tươi, anh vẫy tay chào cô. Mái tóc còn chưa kịp chải, cô chạy chân trần từ căn phòng trọ tầng 4 xuống với anh.

Anh, người yêu của cô. Anh, niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời cô. Anh là người đầu tiên cho cô biết thế nào là tình yêu, cho cô biết cảm giác nhớ nhung một người như thế nào. Anh là lính thông tin, anh công tác tận trên vùng biên giới phía Bắc. Cô luôn nghĩ một ngày nào đó thật bình yên, anh và cô sẽ được ở bên nhau, để bù đắp những xa xôi, những nhung nhớ bao tháng ngày qua.

Cô muốn chạy thật nhanh, thật nhanh, để lao vào vòng tay ấm áp của anh, để được nức nở trên vai anh rằng cô đã nhớ anh nhiều như thế nào, và nói thật nhiều lần rằng em nhớ anh, em nhớ anh… nhiều lắm.

Anh vẫn đợi cô như lúc nãy, anh dang rộng vòng tay và cô chạy đến. Chưa lúc nào cô cảm thấy mình hạnh phúc như thế.

- Anh đây rồi, anh đây rồi, anh đã trở về bên em, sao anh đi lâu như vậy, anh có biết em nhớ anh nhiều thế nào không. Anh … quá đáng lắm…

Nhưng cô chưa kịp nói hết thì anh đã tan biến đi đâu mất. Anh vừa ở trong vòng tay cô, anh vừa dang cánh tay đón cô kia mà.

-  Anh, anh ở đâu? Anh ở đâu?

Cô gào lên tuyệt vọng, chỉ có mình cô giữa con đường. Cô lạc lõng và choáng váng. Cô hét lên : “ Anh…”.

Mai ! Mai ! Cậu làm sao đấy ? Cậu lại mơ thấy anh Hoàng à?

Cô tỉnh giấc mộng. Anh lại trở về trong giấc mơ của cô. Giấc mơ ấy cô đã mơ không biết bao nhiêu lần, và lần nào cô thức giậy cũng đàm đìa nước mắt.

- Mai, ngủ đi. Trời sắp sáng rồi. Linh, bạn thân của cô nhẹ nhàng đắp ngang người cô chiếc chăn mỏng. Trời tháng ba mà sao cô thấy toàn thân  lạnh cóng, cô lạnh từ tận trong đáy trái tim mình.

ANH. Anh đang ở đâu? Sao anh để em nhớ anh quay quắt như thế này? Anh vô tâm vừa thôi chứ, sao anh không cho em theo anh mà cứ để em nhớ anh như thế này? Tại sao ? Tại sao ?



2.. Anh đã mãi mãi rời xa cô vào ngày 15 tháng 3 cách đây ba năm trước. Anh hi sinh tại biên giới phía Bắc, trong một chuyến truy bắt tội phạm ma túy xuyên quốc gia. Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày phép. Anh đã hứa với cô là chỉ một tuần nữa anh sẽ về, anh sẽ mang cho cô giò phong lan anh mới tìm được trên rừng, anh sẽ hái những trái mơ biên giới đầu mùa mang về cho cô, sẽ cùng cô đi dạo khắp phố phường Hà Nội, dưới những hàng cây sưa nở đầy hoa trắng. Vậy mà anh lại ra đi. Anh không từ biệt cô lấy một lời. Chỉ có nhành phong lan cánh hoa tím biếc đông đội anh mang trở về bên cô.

Ngày tiễn anh về bên kia thế giới, cô ngây dại không bật nổi ra tiếng khóc. Cô chỉ biết ôm chặt người mẹ già nua, góa bụa của anh đang vật vã gào khóc bên đứa con trai như đang nằm ngủ. Cô mang trên đầu một vòng khăn trắng, cô để tang anh như một người vợ để tang chồng, dù chưa một lần hai người vượt qua ranh giới của một tình yêu trong sáng.

Cho đến khi người ta đặt anh vào sâu trong lòng đất, cô mới gào lên đau đớn. Anh sẽ nằm sâu trong lòng đất. Anh sẽ không bao giờ còn cười với cô, không bao giờ còn cùng cô dạo bước dưới những hàng cây sưa đầy hoa trắng.

- Anh. Anh tại sao bỏ em lại . Em không cho anh đi ! Không cho anh đi ! Không…

Cô gào thét như man dại, cô cố gắng gọi anh lại, gọi anh, gọi anh cho đến khi cô quay cuồng rồi đổ sụp xuống…



3. Ba năm đã trôi qua. Người mẹ già nua của anh giờ trông còm cõi, xác xơ như cây khô trước gió. Còn cô, cô lạnh giá như băng tuyết mùa đông không gì làm tan chảy được. Cô chỉ biết làm việc suốt ngày và đêm về mơ những giấc mơ đứt đoạn về anh. Ngày anh ra đi cô mới chỉ là cô sinh viên sư phạm năm cuối, bây giờ cô đã là một cô giáo của một trường tiểu học. Thời gian cứ trôi qua, sao nỗi nhớ anh vẫn ngày ngày làm trái tim cô nhói đau đến vậy.

- Thưa hiệu trưởng.. chuyến điều chuyển công tác lần này chị cho em đi công tác ở Lạng Sơn thay chị Vân nhé,chị ấy đang con nhỏ, đi không tiện lắm, học ở đó học sinh đang rất vất vả để có thể theo đuổi việc học, em muốn lên đó xem có thể giúp các thầy cô trên ấy gì đó không. Em muốn lên biên giới, em muốn lên mảnh đất anh Hoàng đã ngã xuống. Em muốn làm tiếp giấc mơ anh ấy còn dang dở…

- Được. Nếu em muốn lên đó, chị sẽ sắp xếp. Em lên đó cố gắng giúp các giáo viên trên ấy động viên các học sinh nghèo đi học, xa thành phố,  tranh thủ nghỉ ngơi ít ngày cho lại sức, chị thấy em mệt mỏi quá.

- Vâng.

4. Cô khăn gói đi Lạng Sơn. Cô leo núi, cô trèo dốc để tới một bản xa gần biên giới. Cô tự hỏi, có khi nào cô đang đi trên con đường anh đã từng đi không? Những trái mơ xanh kia có phải anh đã từng định hái mang về cho cô, những vạt núi kia có phải anh đã từng đi qua những đêm tuần tra canh gác. Anh ơi, anh có đang ở đây giữa núi rừng này? Hãy cho em nghe tiếng hát của anh…

Cô trượt chân. Cô ngã. Những giây mây gai cứa vào da thịt cô, tứa máu. Cổ chân sưng tấy lên, cô không bước đi được nữa, biết làm sao đây. Cô òa khóc.

- Anh Hòang ơi. Anh ở đâu ? Anh ơi

Cô vẫn như vậy. Dù có niềm vui hay nỗi khổ đau, cô luôn gọi tên anh.

- Cô có sao không? Chân cô chắc bị thương rồi. Các đồng chí, tới giúp tôi đưa cô ấy về trạm quân y nào.

- Anh. Anh thật sao? Anh nghe thấy tiếng em gọi mà về bên em đấy ư?

- Ơ… Xin lỗi cô. Tôi tên Bình, đồn phó đồn biên phòng tại bản này. Cô có sao không?

Không phải anh. Không phải. Vì quá nhớ anh mà cô nhầm tưởng người chiến sĩ ấy là anh.

- Tôi. Tôi xin lỗi. Tôi… Tôi là giáo viên mới sẽ lên bản này dạy học. tôi bị trượt chân, có lẽ do không quen leo đường núi.

-  Đồng chí là giáo viên mới à? Tốt quá, lũ trẻ ở bản này có chữ rồi. Thôi, chuyện đó tính sau, giờ chúng tôi sẽ đưa đồng chí về trạm quân y.

- Cảm ơn đồng chí…

Khi gặp Bình, cô hốt hoảng giật mình khi thấy lại hình ảnh anh trong đó. Cái cằm vuông, vầng trán cao, mái tóc đen hơi dài, chỉ có đôi mắt, đôi mắt anh cương nghị nhưng ấm áp, còn đôi mắt Bình ẩn chứa một nỗi buồn sâu xa gì đó.

Cô cùng Bình đi tới nhà của những học sinh người Mông. Cô cùng Bình lội suối, trèo đèo, cô nghe anh thổi kèn lá, thổi sáo Mông, anh dạy cô những bài hát mà con trai, con gái Mông hay hát để gọi bạn tình. Cô thấy mình gần gũi hơn với thiên nhiên, với con người nơi đây. Cô lại nhớ Hoàng, “có phải anh đang ở bên em phải không anh?”

Bình đã trở thành một người bạn của cô giữa núi rừng này. Anh đã giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc và trong cả việc giúp cô thích nghi với cuộc sống nơi rừng núi này. Anh rất quan tâm đến cô, rất dịu dàng với cô.Một ngày, Bình hỏi cô:

- Tại sao tôi trông Mai có điều gì buồn lắm?

- Em cũng muốn hỏi anh, sao ánh mắt anh cung buồn vậy ? Em có một người thương yêu nhất đã nằm lại nơi biên giới này, em chưa lúc nào quên anh ấy kể từ ngày anh ấy ra đi mãi mãi cách đây ba năm. Người chiến sĩ biên phòng ấy, anh ấy, chính là nỗi buồn trong mắt em và cũng là nỗi nhớ trong trái tim em .

- Còn tôi, có một người con gái đã không chịu nổi xa cách, không đủ đức tin để chờ đợi và đã rời xa tôi, đó cũng là nỗi buồn trong mắt tôi.

Bình và cô lặng lẽ đi cạnh nhau. Trong mỗi người đang có những suy nghĩ gì, không ai biết được.



Một năm trôi qua, cô đã nhận được từ Bình lời ngỏ ý, nhưng cô chỉ có thể xin lỗi anh, cô không quên được Hoàng.

- Em có thể cho anh một cơ hội để khỏa lấp nỗi đau đớn em đang mang không ?

- Em không thể Bình ạ. Em sợ em nhận lời anh, anh sẽ thiệt thòi, với em, Hoàng chưa một lúc nào rời khỏi trái tim em cả.

- Anh sẽ đợi, đợi cho tới khi em có thể chấp nhận anh, anh sẽ không bao giời bắt em phải quên anh Hoàng, vì anh muốn cùng em giữ anh ấy ở lại trong chính trái tim anh.

- Em..Em xin lỗi. Em đi đây. Anh ở lại mạnh khỏe.

5. Cô về lại thành phố Hà Nội. Lại đúng một mùa hoa sưa. Những cây hoa sưa vẫn một màu xanh như vậy, vẫn những cánh hoa trắng trong, thuần khiết như vậy, nhưng cô đã thay đổi sao?

Không, cô không được làm như thế. Ngày Hoàng ra đi, cô đã tự hứa với lòng mình rằng cô sẽ không bao giờ quên anh, sẽ suốt đời nhớ về anh và yêu anh. Thế mà, lúc này đây, trong trài tim cô, có thêm một góc nhỏ chứa hình ảnh của một người con trai có đôi mắt buồn.

Anh. Em xin lỗi. Em đáng trách lắm phải không anh? Tại sao em có thể để một hình bóng khác chiễm chỗ của anh trong trái tim em được chứ.

Cô phải quên Bình đi. Anh chỉ là một chút gì đó thoáng qua, người cô mãi mãi giữ trong tim là Hoàng. Cô sẽ ghi nhớ điều ấy.

Ngày giỗ Hoàng. Cô đứng bên cạnh mẹ anh. Trước mộ anh, cô muốn hỏi anh rằng, anh có khỏe không, anh có buồn không, anh có nhớ cô không? Nụ cười anh vẫn rạng ngời như ngày nào, anh sống mãi ở cái tuổi ấy, anh để lại mẹ và cô quay quắt giữa cuộcu đời này. Mất cô nhòe đi, rồi cô thấy mình lại đang đứng dưới gốc sưa cổ thụ .Và kìa, Hoàng đang đứng đợi cô, anh lại dang tay đón cô, tay cầm một giò phong lan.

- Anh, anh…

- Mai. Anh xin em đừng khổ đau vì anh nữa, nếu duyên phận đến, em hãy cứ chọn lấy hạnh phúc cho riêng mình, anh sẽ mãi ở trong tim em và chúc phúc cho em. Giờ em đi đi. Đi đi em…

Anh quay đi. Cô vội vã chạy theo. Cô nức nở gọi anh.

- Anh. Anh đừng đi. Anh đừng đi…



Mai. Mai con. Con làm sao thế? Con tỉnh hẳn chưa? Con làm bác sợ quá. Con đang đứng cùng bác trước mộ thằng Hoàng thì ngất xỉu. may mà anh Bình, đồng đội cũ của thằng Hoàng ra kịp để đưa con về.

- Em khỏe rồi chứ? Em làm bác và anh lo qúa!

- Anh Bình?

Cô quay ra nhìn người con trai đang cầm đôi bàn tay cô đầy lo lắng.

Anh Hoàng ơi, lẽ nào đây là duyên phận mà anh nói ư? Lẽ nào, đây là do ông trời sắp đặt ? Hay chính là anh vậy, anh Hoàng?

Anh Hoàng ơi, nếu thật sự là duyên phận, em sẽ theo duyên phận, em sẽ thử chấp nhận anh ấy, nhưng em không biết có thể một lần nữa yêu thêm một ai nữa khác không, nhưng em xin hứa với anh rằng, dù có yêu thêm một ai, dù đến với ai chăng nữa, em và anh ấy sẽ luôn giữ anh ở trong trái tim mình anh nhé!

Cám ơn, duyên phận… anh dành cho em !
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của hoamoclan101192@gmail.com

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

Blog Radio 237: Tôi viết nỗi đau lên cát (phần cuối)


Blog Radio














Biển Singapore dịu êm như những nụ hôn nhẹ trong gió. Tôi muốn hét to cho lạc giọng trước biển, cho tan hết những hố sâu thương tổn, để những nắm tro tàn sẽ bay đi tơi tả, những kí ức không đốt được  sẽ chìm sâu ra tít ngoài kia, sẽ mất tích và đắm ở đó mãi mãi.

Nhưng rồi tôi lại không làm thế, tôi ngẩn ngơ nhìn biển trong xanh và thả hồn của mình xuống tận

Blog Radio 238: Ông bà dấu yêu và những kỷ niệm ngọt lành

Bạn thân mến! Trong những cung bậc xúc cảm của mỗi con người có một góc rất đặc biệt với những xúc cảm vừa gắn bó, yêu thương, ngọt ngào và cũng rất thiêng liêng, đó là những tình cảm mỗi người với ông bà của mình!Những ngày hè đỏ lửa có ai đó vội vã cho những chuyến nghỉ hè, ai đó bận rộn với những kế hoạch du lịch đến vùng đất mới…  nhưng ngày hè cũng là thời điểm đặc biệt để 1 khoảnh khắc nào

Blog Radio 238: Ông bà dấu yêu và những kỷ niệm ngọt lành


Bạn thân mến! Trong những cung bậc xúc cảm của mỗi con người có một góc rất đặc biệt với những xúc cảm vừa gắn bó, yêu thương, ngọt ngào và cũng rất thiêng liêng, đó là những tình cảm mỗi người với ông bà của mình!

Những ngày hè đỏ lửa có ai đó vội vã cho những chuyến nghỉ hè, ai đó bận rộn với những kế hoạch du lịch đến vùng đất mới…  nhưng ngày hè cũng là thời điểm đặc biệt để 1 khoảnh khắc nào đó bất chợt giữa cuộc sống bộn bề và vô tâm với những kế hoạch riêng ta lại khao khát một lần trở về tuổi thơ, rồi chỉ một hình ảnh thoáng qua, một khúc hát nghe vội, một mùi hương thân quen, bất chợt ùa về một nỗi nhớ, nhớ nội, nhớ ngoại, nhớ ông bà dấu yêu đã chở che cả tuổi thơ ngọt lành!

Mời bạn cùng chia sẻ những dòng chảy xúc cảm đặc biệt và thiêng liêng này với các thính giả của Blog Radio trong tuần 238 này!



Bà ngoại yêu của cháu!

Bà biết không? Hôm nay về với bà, cháu thật sự hạnh phúc. Hôm nay cũng như nhiều lần khác được bà cho quà, được bà dành dụm cho cháu, được thấy bà cười, nghe bà nói… Nhưng bà ơi, hôm nay cháu hạnh phúc đến thế, cháu thấy trong cháu thật nhiều cảm xúc khó gọi tên.

Trong hai mươi ba đứa cháu nội ngoại, cháu luôn cảm thấy được bà chiều chuộng. Bà lúc nào cũng để phần cháu những trái ngọt cháu thích nhất. Bà biết từng thứ cháu thích, phần cháu từng cái bánh, cái kẹo. Cháu biết bà rất công bằng với tất cả, bà chẳng bao giờ phân biệt nội ngoại, trai gái đâu, nhưng sao cháu thấy cháu được bà ưu ái đến thế? Có lẽ vì tình thương bà dành cho cháu thật nhiều, ấm áp đến mức cháu tưởng mình đã có cả tình thương của bà, tình thương bà giành cho đại gia đình con cháu 42 người.

Bà biết không? Bà đã cho cháu cả tuổi thơ êm đẹp, bà cho cháu lớn lên trong ngàn vạn tình thương. Bà cho cháu vườn cây muôn vàn trái ngọt, cho cháu quả khế, quả ổi, quả cam đong đầy nắng vàng. Cháu đã lớn, đã 20 tuổi rồi bà ạ. Nhưng sao cháu vẫn luôn thèm được ăn những cái bánh, cái kẹo bà phần, cháu vẫn thích và háo hức thật nhiều mỗi mùa quả chín. Cháu luôn muốn về bên bà, về với bà bởi chỉ có nơi bà mới cho cháu được sự bình yên nhất trong tâm hồn.

Một mình bà với căn nhà rộng, với khu vườn bạt ngàn cây cối,

Một mình bà với con mèo khoang trắng ngoài vườn,

Một mình bà với tất cả yêu thương.

Bà ơi, cháu hứa sẽ học thật nhanh để lại được về với bà

Về để được cùng bà nhặt lá trên những luống rau mỗi mùa lá rụng.

Cháu sẽ về để được gọi: “Bà ơi”!


“Trở về quê ngoại trở về chốn xưa

Trở về ấu thơ tuổi mộng mơ

Cảm xúc trong lòng như nghẹn lại

Quá khứ ùa về một giấc mơ.



Bà ngồi đó bên luống rau muống nhỏ.

Buộc mớ và sáng sớm gánh chợ phiên

Đổi từng hào dành mua quà bánh

Cho cháu nhỏ vui thích tuổi ấu thơ.



Tối lại tối, bà cháu ôm nhau ngủ

Cháu gối đầu lên mái tóc trắng bạc phơ

Ngủ say trong vòng tay ấm áp

Bà ơi bà, đó chẳng phải một giấc mơ.



Truy cháu lớn nhưng tâm hồn còn nhỏ

Vẫn mong về chốn cũ ngày xưa

Nơi có bà, có con mèo mướp trắng

Có tình thương, hoa nắng một trời quê.”

Từ email Vũ Thị Thúy Nhàn venoinangyeuthuong@


Một góc nào đó trong tôi…

Có một người mang lại cho tôi cảm giác yêu thương thật sự, người dành cho tôi sự yêu thương đặc biệt, người gắn bó với tôi trong suốt thời thơ ấu và cho tới tận bây giờ, người giữ một vị trí hết sức đặc biệt trong tôi, người vẫn dõi theo từng bước đi của tôi ngay cả khi lúc bệnh tật, người đã rơi những giọt nước mắt khi tôi đi xa…

Trong kí ức của tôi, ông là người tôi dành tình cảm đặc biệt nhất, đó không phải đơn thuần là tình cảm giữa ông và cháu, tôi không biết gọi tên nó là gì nhưng chỉ biết nó vô cùng, vô cùng lớn.

Tôi thật hạnh phúc khi được sinh ra trong một đại gia đình với đầy đủ ý nghĩa về mặt tinh thần cũng như vật chất, tôi yêu tất cả mọi người, yêu bà, yêu bố mẹ, yêu anh chị em... nhưng với ông tôi lại có một sự gắn bó đặc biệt. Không biết nó xuất phát từ đâu, có từ bao giờ và lớn như thế nào nhưng chỉ biết đến bây giờ ông đã trở thành một phần không thể thiếu trong tôi. Đó không phải là cái gì đó quá cao siêu, to lớn mà chỉ là những khoảnh khắc, hình ảnh hết sức gần gũi, bình thường mà thôi nhưng sao nó có giá trị với tôi đến như vậy? Tất cả không tuân theo một trật tự, một logic nào cả mà chỉ là những điểm chấm tưởng chừng như ngẫu nhiên, không có mối liên quan nào với nhau trong cuộc sống của tôi, nhưng thật kì diệu, chỉ khi tôi nghĩ đến ông tất cả các điểm chấm đó bỗng dưng kết nối với nhau một cách vô thức, đủ mạnh để trái tim tôi thấy nhớ, mắt tôi cay cay.


Tôi nhớ cảm giác ngồi trùm kín chăn vì sợ ma ngồi đợi ông sang ngủ cùng những hôm mẹ đi trực đêm, những lần cùng ông đi chợ, những lần ông cho tôi chúng tôi tiền nhưng rồi lại kéo tôi ra một chỗ khác để cho thêm và dặn giữ lấy phòng khi cần đến và đừng nộp hết cho mẹ, nhớ những lần ông gọi tên tôi nhầm thành tên mẹ, nhớ  những lần ông đỡ đòn cho tôi, nhớ những lần cùng ông đi siêu thị, nhớ những lần ngồi nghe ông đọc văn cúng, và nhớ đến lần ông hỏi về đề văn đại hoc... Và hình như tôi chưa một lần bị ông nạt. Bất kể cái gì tôi làm ông đều tin tưởng dù cho các anh chị đều có thể làm và thậm chí là tốt hơn.  Ông có một thói quen không biết tốt hay xấu nhưng tôi thực sự yêu nó đó là sự cẩn trong một cách thái quá. Ông cất kĩ mọi thứ để khỏi chuột, gián nhưng cuối cùng lúc cần lại tìm không thấy đâu.

Tất cả mọi thứ cứ nhẹ nhàng trôi qua như vậy, cho đến một ngày tôi nghe mẹ gọi điện ra bảo ông bị tai biến. Đến bây giờ tôi không nhớ nổi giây phút đó tôi suy nghĩ điều gì, mà chỉ nhớ được cảm giác nhói đau ở tim vì lo sợ mất một cái gì đó rất quý giá đối với tôi, tôi khóc òa lên không thể ngưng lại được. Bố mẹ, anh chị, dì, cậu gọi điện ra bảo ông ổn rồi mà tôi vẫn không tin. Suốt đêm hôm đó tôi nghĩ về ông, nghĩ đến việc không còn có ông bên tôi nữa... bỗng nhiên thấy hoang mang và trống trải vô cùng.

Hóa ra tôi yêu ông nhiều đến như vây, và ông quan trọng với tôi đến như thế. Cho đến bây giờ khi ông vẫn chưa trở lại bình thường hoàn toàn nhưng bao giờ cũng quan tâm đến từng bước đi của tôi, vẫn mong ngóng tôi về...

Có thể một ngày nào đó tôi sẽ phải đối mặt với sự thật nghiệt ngã khi không còn ông bên mình nhưng đối với tôi những tình cảm đó sẽ mãi vẹn nguyên, tôi sẽ chôn chặt tình cảm thiêng liêng này vào sâu thẳm nhất trong tôi.

Gửi từ email Ha Trang – hoanghatrang.neu.ht@...

Bát cháo của bà nội

Hôm nay con nấu bát cháo đường. Chẳng hiểu sao bưng bát cháo lên, ăn được một miếng mà con không thể nào cẩm nổi nước mắt. Bát cháo đường không phải không ngon, không phải khó nuốt mà nó làm con nhớ đến bà.

Con nhớ những ngày này của 3 năm về trước, mỗi buổi trưa con đi học về, đói, mệt chưa có gì ăn bà lại cho con bát cháo đường bà đã nấu từ sáng. Bát cháo đặc quánh, sánh ngọt mát và mặc dù đã nguội ngắc nhưng mùi thơm của gạo nếp quện với đường khiến dạ dày con sôi sùng sục khi ngửi thấy. Lần nào cũng vậy, bà múc cháo vào chiếc bát nhỏ xíu, cháo ít con chỉ húp hai lần là hết sạch. Nhưng con vẫn thích lắm. Bát cháo của bà có vị đặc biệt mà chưa ai có thể nấu được như thế bà ạ. Không quá nhão, không nhiều nước, nhưng cũng không quá sệt. Cháo bà nấu mang vị ngọt ngào của yêu thương, đây cũng là vị làm con nhớ nhất, làm con cảm thấy ấm áp nhất nhưng lại là điều làm con ân hận nhất. Con ân hận vì con nhận ra những yêu thương của bà quá muộn.

Ngày bà còn sống con chỉ biết ăn cháo bà nấu mà chưa có một lời cảm ơn đến bà. Con chỉ biết ăn cháo ngon lành, biết quên đi cái đói mà không biết cả sáng bà hì hục bên bếp nấu cho con ăn.

Con chỉ biết than phiền, chê oải chê oai khi không may trong bát cháo có lẫn ít tro bếp mà không biết rằng bà đã đỏ sọng hai mắt vì khói, vì bụi.

Con chỉ biết ăn cháo thật nhiều như nó là sở thích của mình mà không biết bà đã phải ăn ít đi mỗi lần nấu để cho con.

Con chỉ biết ăn cháo bà nấu khi bà còn khỏe mà chưa một lần nấu cho bà bát cháo nào khi bà ốm nằm đấy.

Con chỉ biết ăn thột ngon, thật lo và đến trường với niềm vui của con mà không dành nhiều thời gian hơn nữa bên bà khi bà bệnh nặng.



Để rồi...

Con khóc thật nhiều khi bà ra đi.

Con ngất đi và chỉ muốn kéo cỗ xe đò lại khi mọi người tiễn đưa bà.

Con bất lực khi nhòa qua những giọt nước mắt, họ đắp đất, chôn cất bà nơi đồng hoang.

Con ân hận thật nhiều khi nhận ra con đã bỏ qua bao yêu thương của bà.

Con giận mình khi đã vô tâm mà sống quên rằng con có bà nội lúc nào cũng đầy ắp quan tâm dành nơi con.

Mất bà rồi con mới biết con đã nghiện bát cháo đường ấy như thế nào. Mất bà con mới biết con cần có sự quan tâm, dạy dỗ của bà biết bao nhiêu. Mất bà con mới biết con đã mất ngàn vạn yêu thương mà không bao giờ con lấy lại được.

Con vẫn biết chẳng bao giờ con được ăn bát cháo mang hương vị đặc biệt ấy nữa. Nhưng con biết yêu thương của bà vẫn còn bên con, đi cùng con trên mọi nẻo đường đời. Bên thế giới khác, bà vẫn dõi theo con bằng ánh mắt trìu mến bà nhỉ. Con sẽ cố gắng học tập và sống tốt để xứng đáng với những mong mỏi của bà. Và con sẽ nhớ mãi bát cháo ấy, 'bát cháo yêu thương của bà'.


  • Gửi từ email Yêu thương nắng - venoinangyeuthuong@

Blog Radio 237: Tôi viết nỗi đau lên cát (phần cuối)

Blog Radio

(Mời bạn click vào đây để đọc và nghe lại phần 1)



Biển Singapore dịu êm như những nụ hôn nhẹ trong gió. Tôi muốn hét to cho lạc giọng trước biển, cho tan hết những hố sâu thương tổn, để những nắm tro tàn sẽ bay đi tơi tả, những kí ức không đốt được  sẽ chìm sâu ra tít ngoài kia, sẽ mất tích và đắm ở đó mãi mãi. Nhưng rồi tôi lại không làm thế, tôi ngẩn ngơ nhìn biển trong xanh và thả hồn của mình xuống tận sâu đáy đại dương. Gió thổi mái tóc rối tơi tả, gió hất tóc vào mặt như trêu đùa, tôi ngồi trên cát loay hoay viết những kí tự lạ lùng không đoán định, những hình thù xa lạ, có lẽ đó là những vết cắt chằng chịt của VẾT THƯƠNG LÒNG. Phải rồi, tôi sẽ chờ cho sóng biển cuốn hết đi, để lại một bờ cát dài phẳng mịn.
-Em đang làm gì vậy?

Một đôi giày đen bóng xuất hiện trước những kí tự của tôi. Người con trai với vẻ ngoài chín chắn, thành đạt nhìn tôi khó hiểu.

- Không có gì. - Tôi trả lời bằng một giọng hơi buồn.

- Nhưng tôi thấy đôi mắt em như đang cố giấu diếm điều gì đó.



- Không liên quan gì tới anh!

Trời tối dần. . .

Biển đêm rì rào như hát một khúc tình ca không lời da diết, tôi hét lên bầu trời tối đen như thể đem hết uất ức và sự kìm nén ném lên trên đó.
- AAA…
Tôi để giày lại trên bờ cát  và đi xuống phiá biển, nước đã ngập ngang đầu gối.

Bỗng có người lao xuống biển kéo tôi lại, giọng hốt hoảng:



- Đừng có dại dột!

- Anh bảo sao cơ?

- Tôi bảo em đừng có làm điều ngu ngốc.

- Anh nghĩ em sẽ đẫm mình xuống à? Em không ngu như vậy đâu.

- Thế em xuống đây làm gì vào lúc đêm tối thế này.

- Em chỉ muốn thử cảm giác biển vào buổi tối sẽ như thế nào thôi.

Anh kéo tôi vào bờ, vẫn hốt hoảng mặt cắt không còn một giọt máu, lúc này tôi mới nhìn rõ anh. Hoá ra là người đàn ông ban chiều tôi vừa gặp.

Chúng tôi bước ngược với thứ bóng tối đáng sợ đó và tiến về nơi có ánh sáng phía xa xa. . .


Nửa năm sau, Hoàng Tử An lấy vợ, đó là một cô gái trong một gia đình giàu có và thế lực trong ngành Thuế của anh, cô ấy xinh đẹp và cũng tốt tính. Cuối cùng thì anh cũng dừng lại, không còn reo rắc kinh hoàng cho những cô gái khác nữa. Sự nghiệp của anh đã ở trên đỉnh cao như anh mong muốn, nhưng kèm theo đó là sự ăn chơi trác táng vô bờ bến của những người có tiền và quyền lực.
Năm tháng trôi qua. . .

Về phần tôi, tôi cũng có một gia đình nhỏ và bình yên. Chồng tôi là một người yêu thương vợ con. Tôi luôn thầm cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời này và phát hiện ra tôi. Tôi luôn cố gắng để trở thành người vợ tuyệt vời trong mắt anh, là người mẹ dịu dàng của các con tôi. Nhìn những thiên thần nhỏ ấy luôn khiến tôi ngập tràn hạnh phúc. Không ngờ sự gặp nhau tình cờ của chúng tôi trên đất nước tôi từng đến đó để lấp nỗi đau lại là nơi chứng giám cho lần đầu tiên tôi biết chồng yêu của tôi, người đàn ông có đôi giày đen và hỏi tôi một câu hỏi như một người đã quen từ rất lâu.  Anh luôn nhẹ nhàng và tinh tế khi đi bên cạnh tôi. Anh luôn có mặt mỗi khi tôi cần, sự cảm thông và thấu hiểu của anh khiến tôi biết anh là một người có trái tim nhân hậu, anh là một người khác biệt thổi vào tôi những cơn gió mát lành.

Các con tôi cũng đã đến tuổi khôn lớn, Thái Anh và Ngọc Nhi đều tốt nghiệp những trường đại học trong nước có danh tiếng. Thái Anh giành được học bổng toàn phần MBA bên trường Cambridge, chúng tôi tự hào về con lắm. Ngọc Nhi thích nước Mỹ, nên con chọn học trường Standord ngành kinh doanh. Ngọc Nhi không may mắn như anh trai nó, chúng tôi cho con đi du học tự túc.
Kì nghỉ tết đã đến, Thái Anh và Ngọc Nhi đều khoe đã có người yêu và chúng sẽ ra mắt vào ngày chủ nhật sắp tới.

Ngọc Nhi tính vẫn còn trẻ con lắm, gọi điện cho mẹ cứ líu ra líu ríu như chú chim non cũng làm người khác mường tượng được nét mặt hạnh phúc của con bé khi kể về người yêu qua điện thoại khiến tôi cũng cảm thấy tò mò về cậu con trai đó.

- Mẹ ơi, chúng con đang trên đường về. Anh ấy rất háo hức được gặp mẹ.

- Mẹ sẽ chờ, con về sớm nhé.
Hai đứa trẻ đã về tới nhà,  đó là một cậu thanh niên với gương mặt tuấn tú, cậu ta chào tôi lễ phép, nhưng gương mặt đó phảng phất một nét gì đó quen thuộc lắm.

- Cháu tên là gi?

- Dạ cháu tên là Quân.

- Nhà cháu ở đâu ?

- Cháu ở gần cửa khẩu.

- À. . .

- Sao hả cô?

Không có gì, cháu họ gì?

- Dạ, Cháu họ Hoàng. Hoàng Tử Quân ạ.

Ngọc nhi vít lấy tay tôi nũng nịu:

- Mẹ ơi, sao mẹ hỏi kĩ thế? Mẹ sẽ làm anh ấy sợ chết khiếp mất thôi. Nhưng mà tên của anh ấy hay mẹ nhỉ. Nhưng tên bố anh ấy còn hay hơn nữa cơ.
- Hay như thế nào cơ?

- Hoàng Tử An, mẹ ạ.

Nói rồi Ngọc Nhi ném cái nhìn tinh nghịch sang cho Quân:

- Nhà anh, ai là con trai cũng là ‘’Hoàng Tử’’ hết nhỉ. hihi

Mắt tôi mờ đi, cảnh vật xung quanh như đảo lộn.

Buổi tối, tôi gọi Ngọc Nhi vào.

- Con không thể yêu cậu con trai đó được.

- Tại sao hả mẹ? Anh ý có gì không tốt ạ?

- Con có thể yêu bất cứ ai trừ cậu ấy ra!Mẹ không thích cậu ta, nếu con cứ nhất định vẫn yêu cậu ta và muốn lấy thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa.



- Sao mẹ lại vô lý đến vậy? Anh ấy có gì không tốt nào?

- Mẹ nói với con rồi đấy, KHÔNG BAO GIỜ CHẤP NHẬN.



Với vẻ mặt lạnh lùng, tôi đứng dậy bỏ đi trước sự ngơ ngác của con bé.

Tôi chậm rãi đi ra hồ nước tĩnh lặng không mục đích, ném những viên đá nhỏ xuống mặt hồ, mặt nước sủi bọt lăn tăn.

- Hình như có ai đang cần một bờ vai - Chồng tôi tiến đến và thả vào trong gió những từ như thế, vẫn giống cách anh quan tâm tôi như ngày còn son trẻ.

Tôi nhất định không nói gì, chỉ chăm chú quan sát mặt nước kia.

- Vợ yêu ơi, em làm con bé đang khóc sưng húp mắt rồi.

- Anh cũng biết mà, tại sao không phải là người khác?

- Bọn trẻ đâu có tội tình gì đâu em.

- Không được, con bé sẽ bị tổn thương. . .

Tôi hướng ánh mắt về phía chồng, anh vẫn nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Ngả đầu vào vai chồng, tôi lại thấy bình yên lạ kì. Anh lại là người khuyên tôi hãy nói cho con biết, nếu không có lí do thì con bé sẽ nhất định cho rằng tôi vô lí.

Chúng tôi ra về, không khí nặng nề như đã được nhẹ bớt đi nhiều lắm nhờ người chồng nhân từ của tôi. Tôi nói với Ngọc Nhi rằng tôi muốn đưa con bé tới một nơi mà tôi chưa kể cho con nghe.
Chúng tôi đi dọc bờ biển như những người bạn, kí ức ùa về, vừa đi vừa kể cho Ngọc Nhi nghe thời yêu đương của mình, về một mối tình có nhiều sóng gió, về một người khiến mẹ nó phải đau khổ vô bờ khi niềm tin bị đánh cắp đi quá nhiều lần.
- Người đó tên là Hoàng Tử An.

- Sao lại có thể như thế được hả mẹ? - Ngọc Nhi rưng rưng nước mắt

Tôi vuốt mái tóc của con bé, mỉm cười dịu dàng.

- Mẹ ơi, con thương mẹ lắm.

- Nhưng mẹ đã gặp được bố con, cũng ở tại nơi này.

- Và vì thế mà mới có anh Thái Anh và con ra đời. - Ngọc Nhi nhìn tôi ánh mắt sáng lên , một nụ cười cũng hé mở.

- Đúng vậy, các con là điều quan trong nhất trong đời mẹ. Vì thế mẹ không muốn con phải chịu bất cứ đau khổ nào.

- Nhưng con rất hạnh phúc mẹ ạ. Quân rất tuyệt vời, anh ấy chính là giấc mơ của con. Vả lại đó là chuyện ngày trước, chứ anh ấy có tội gì đâu. Con rất thương mẹ, nhưng cũng rất yêu Quân. Con xin mẹ đừng bắt chúng con cách xa.

- Con. . . .

Tôi nhìn con, cái đứa con gái khó bảo mà không nói gì được nữa. Cũng phải thôi, trái tim có lí lẽ riêng của nó, nó giống tôi mà, cũng bướng bỉnh làm theo những thứ mình thích.



Chúng tôi ở lại Singapore 4 ngày, đi mua sắm quần áo và đồ trang sức.

Mẹ Quân cũng đã biết chuyện và ra sức phản đối kịch liệt, không khí lúc nào cũng căng thẳng. Con gái tôi lúc nào cũng khóc hết nước mắt chỉ vì chuyện ngày xưa của người lớn mà giờ đôi trẻ không thể đến được với nhau.



Rồi một ngày chúng nó bỏ đi chỉ để lại một tờ giấy với lời nhắn:

"Con xin lỗi, con là đứa con bất hiếu, con không thể rời xa Quân, thiếu anh ấy con sẽ chỉ như một cái cây bị thiếu nước, con không thể sống nếu không có anh ấy. Khi nào bố mẹ đồng ý thì chúng con sẽ quay về. Mong bố mẹ tha lỗi cho con."

Đứa con bướng bỉnh, nó không cần chúng tôi nữa rồi, tôi giận sôi người, mọi người đi tìm chúng ở đâu cũng không thấy. Lũ ngốc này, con còn chưa tốt nghiệp mà, sẽ làm gì để sống chứ khi trong người không có một đồng nào.
Nghe nói chúng đã sang Thượng Hải và kết hôn ở đó, hai năm sau thì có một bé gái tên là Mai Mai. Cả hai đều làm ở một ngân hàng và có thu nhập ổn định.



Chồng tôi đã mấy lần giấu tôi bay sang thăm chúng, hoá ra mấy lần anh nói về quê thăm họ hàng chỉ là cái cớ để tôi không ngăn cản anh. Bé gái rất xinh và bụ bẫm, đôi mắt sắc xảo và thông minh lắm. 5 năm sau nữa, chúng có thêm một trai một gái sinh đôi tên là Minh Minh và Tố Tố. Minh Minh ra đời trước Tố Tố nên được gọi là anh. Giờ chúng không còn làm ngân hàng nữa, nghe nói chúng có công ty riêng tên là IDory làm về lĩnh vực thiết kế thời trang, công việc rất thuận lợi. Chúng đang mở rộng thị trường, đã lập thêm chi nhánh  ở Singapore và Thái lan. Tôi cũng vui khi nghe được những tin tốt lành ấy. Thái Anh kể sắp tới chúng còn mở thêm văn phòng đại diện ở một số nước nữa.
Tuổi trẻ, chúng đã khiến tôi thấy hài lòng và có chút tự hào.



Về phía công ty của chúng tôi, xưởng sản xuất đồ gốm sứ Bá Tước ngày càng nổi tiếng với thương hiệu của mình, chúng tôi luôn kí được những đơn đặt hàng trong nước và nước ngoài với số lượng lớn,  số lượng nhân viên vì thế cũng tăng lên chóng mặt, chồng tôi giám sát  khâu kĩ thuật, Thái Anh phụ trách quản lí công ty, còn tôi quan tâm mở rộng thị trường. Tôi đi công tác thường xuyên tới các nước bạn, lần này qua Malaysia tôi thấy các cửa hiệu Idory mọc lên như nấm, chúng giỏi thật, thế mà có lúc tôi còn nghĩ chúng  ra đi với không một đồng trong tay thì liệu chúng sẽ phải sống lay lắt như thế nào?! Tôi luôn nghe ngóng thông tin về bọn trẻ, nhưng vẫn không để lộ ra ngoài, nhiều khi vẫn tỏ ra làm ngơ khi nghe chồng tôi và Thái Anh nhắc tới Ngọc Nhi nhưng kì thực là tôi vẫn nghe không bỏ sót một chữ nào.

Cuộc sống của Hoàng Tử An cũng có nhiều sóng gió, gia đình họ nổi tiếng giàu có nhất thành phố, nhưng suốt ngày chỉ thấy cãi nhau. Vợ anh ta là một người  có máu ghen dữ dội,  cũng phải thôi bởi anh ta có tiếng là đa tình. Mỗi khi cãi nhau bà ấy không còn là chính mình, có những lần đập bát đạp đĩa đến lúc trong nhà không còn một cái bát nào để ăn. Gia nhân luôn phải đi sắm sửa bát đĩa, cốc chén mới. Mỗi lần cãi nhau anh ta lại đi ra ngoài mấy hôm mới về, dần dà nhiều lần như vậy xuất hiện nhiều cô bồ trẻ, cùng với chứng nghiện rượu nặng.



Bạn đang theo dõi Blog Radio 237: Tôi viết nỗi đau lên cát (phần cuối) của blogviet.com.vn và nhacvietplus.com.vn

Thời gian cứ trôi đi . . .


Chúng tôi cũng đã già, mái tóc đen của tuổi thanh xuân đã dần chuyển sang màu sương khói, dường như khi người ta già đi, tóc cũng như thưa hơn, yếu ớt hơn so với thời còn là một cô gái trẻ.

Tôi ngồi trong phòng nghe lại bản tình ca cũ, hoài niệm về người chồng quá cố của mình. Không ai chống lại được quy luật sinh, lão, bệnh tử. Ông ra đi vào một mùa đông giá lạnh, sự chống trọi của người già đã không thắng nổi cái mùa đông lạnh nhất trong lịch sử ấy.
Tôi lật từng trang kỉ niệm, nghe lại những ca khúc chúng tôi cùng hát cho nhau nghe. Điện thoại đổ chuông:



-Xin lỗi, có phải bà Nguyễn Thanh Tú đó không?

-Vâng tôi đây

-Tôi là  luật sư của ông nhà. Về việc di chúc đã giải quyết xong, nhưng ông nhà còn có một lá thư mà tôi đã sơ xuất chưa gửi sớm cho bà. Sáng ngày mai xin phép được hẹn gặp bà. . .
Tôi mở vội lá thư:

“Ngày. . . tháng. . . năm



Gửi vợ bé nhỏ



Bà hãy thật bình tĩnh đọc những gì tôi viết nhé. Tôi biết điều này có thể khiến bà oán trách tôi vì bao năm nay vẫn giấu bà một chuyện như thế này. Tôi rất xin lỗi cũng chỉ vì tôi yêu bà quá nhiều. 



Ngày bà đi Singapore, Hoàng Tử An đã tìm hiểu và biết được bà không yêu người con trai kia, ông ấy đã nhờ tôi sang đó theo bà vì sợ bà làm điều gì dại dột. Ông ấy cũng biết tình cảm bấy lâu nay của tôi vẫn thầm dành cho bà. Nên ông ấy xin  tôi chăm sóc cho bà thật tốt , vì công ty gia đình ông ấy bị mắc nợ một khoản tiền khổng lồ và không có khả năng chi trả, thậm chí có thể bị phá sản. Trong khi đó con của bên chủ nợ lại thích ông ấy từ lâu, gia đình ông ấy yêu cầu ông ấy phải hi sinh tình yêu  để cứu công ty. Khi đó trách nhiệm của ông ý với gia đình quá lớn, ông ấy không được phép sống cho bản thân mình. Nhìn vào mắt ông ấy tôi hiểu tình yêu ông ấy dành cho bà sâu nặng đến mức nào, tôi đã hiểu ông ấy phải đau khổ khi phải tự mình đánh mất bà ra sao. Nhưng tôi cũng yêu bà, nên tôi cũng ích kỉ yêu cầu ông ấy không được liên lạc với bà , chúng tôi cũng cắt đứt liên lạc từ đó, chúng tôi đã hứa với nhau là sẽ không bao giờ được phép nói ra chuyện này cho tới khi một trong hai người không còn tồn tại.


Giờ thì tôi có thể thanh thản mà ra đi được rồi. Bà hãy gặp ông ấy dù ít nhất chỉ là một lần đi nhé.

Tôi yêu bà. ’’

Gấp lá thư lại tôi chỉ biết thở dài, vậy mà bấy lâu nay tôi cứ nghĩ ông ấy không hề hay biết Hoàng Tử An là ai, có chăng chỉ là nghe qua tôi kể. Ai ngờ lại là người hiểu rõ chuyện nhất. Tôi lặng người đi , tay vẫn run run cầm lá thư. . .



Bạn đang theo dõi Blog Radio 237: Tôi viết nỗi đau lên cát (phần cuối) của blogviet.com.vn và nhacvietplus.com.vn
Tôi cho người hỏi tin tức về Hoàng Tử An thì được biết ông ấy đang nằm trong bệnh viện.

Tôi bắt vội 1 chiếc taxi . . .

Người đàn bà luống tuổi bước những bước nặng nhọc, cuối cùng cũng đến phòng bệnh. Cửa phòng hé, Hoàng Tử An đang ngủ, những sợi dây truyền nước cắm đầy khắp cánh tay, thay vào khuôn mặt trắng béo mà tôi nhớ trước đây là một khuôn mặt già nua, ông ấy gầy guộc hơn, vẻ hốc hác của ông ấy cũng cho thấy con người không thể chạy đua cùng năm tháng.

Bàn tay nhăn nheo gân cốt của tôi như muốn chạm vào khuôn mặt ấy một lần nữa, thời xưa mỗi khi xa lâu ngày tôi thường có thói quen với ngón tay của mình để chạm vào môi, vào má, lên mắt để cảm nhận hơi ấm ấy rất gần bên tôi. Giờ thì trước mặt tôi không còn là chàng trai ngày ấy nữa, trước mặt tôi là một ông già, còn tôi cũng không còn là cô gái trẻ ngày nào bị yêu thương chất đầy thành đau khổ, tôi giờ là một bà lão già đã nếm đủ những dư vị trong cuộc đời.

Bàn tay tôi nắm chặt lấy bàn tay ấy, những giọt nước mắt của bà lão già như vừa đau khổ, vừa hạnh phúc rơi trên má ông khẽ thì thầm: "Hoàng Tử An, ông hãy tỉnh lại đi" và nhắm nghiền mắt. Bao năm tháng qua tôi đã không còn căm ghét ông nữa, tôi đã có một người chồng rất mực yêu thương, chúng tôi đã sống hạnh phúc đến khi già thật già như thế này đấy. Vậy còn ông, ông có hạnh phúc không? 

Tôi miên man với những suy nghĩ của mình, tôi vuốt ve bàn tay ông, đôi tay này đã từng khiến tôi nghĩ mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian. Nước mắt tôi cứ thế mà lại tuôn, nghẹn đắng. . .
Ông lão từ từ mở mắt như một phép màu, ông nhìn tôi không chớp mắt, tôi nhìn ông mỉm cười, nụ cười móm mém không còn rạng rỡ như xưa nhưng cũng đủ để ông lờ mờ nhận ra.



Ông thều thào trong giường bệnh:



- Nguyễn Thanh Tú, là bà đó ư? Tôi có đang mơ không?
Tôi lắc đầu khi nước mắt vẫn rớt xuống.

- Tôi có lỗi với bà.

Ông định cố nói gì thêm nhưng tôi lấy tay ngăn lại.



- Ông không cần nói gì nữa, tôi đã biết hết rồi. Chúng ta phải gặp các con thôi.

Tôi sẽ cho người gọi chúng về.

Ông gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Bữa tiệc gặp các con và các cháu tôi được chuẩn bị thịnh soạn. Tuần tới chúng sẽ mở thêm văn phòng đại diện ở Việt Nam nữa. Thái Anh cùng vợ và các con vừa mới về tới nơi , anh em chúng gặp nhau đã hét ầm ĩ lên rồi. Những đứa trẻ nhao nhao lên nghịch ngợm, đuổi bắt nhau rộn vang khắp nhà.

Ngoài vườn, bọn trẻ đang nướng BBQ, Hoàng Tử An giờ đã ra viện và sức khoẻ đã tốt hơn trông thấy. Tuy nhiên sức khoẻ ông có giảm sút hơn, phần vì sau cơn đột quỵ do huyết áp cao, cùng với thói quen hút thuốc lá đã có từ thời còn trẻ khiến phổi ông xuất hiện rất nhiều vết đen, vì vừa mới ra viện nên ông chưa thể tự mình đi được, tôi đẩy ông bằng một chiếc xe lăn. Chúng tôi ngồi quây quần bên nhau,  bên các con cháu mà cảm giác thật ấm cúng.



Bạn đang theo dõi Blog Radio 237: Tôi viết nỗi đau lên cát (phần cuối) của blogviet.com.vn và nhacvietplus.com.vn

Ít lâu sau đó, tôi nói với các con rằng tôi muốn đi Singapore thêm một lần nữa . Các con tôi ban đầu còn can ngăn vì chúng sợ gió biển sẽ làm tôi ốm mất, nhưng thấy tôi nhất định muốn đi thì cũng gật đầu đồng ý.
Tôi lấy tay chạm lên những hạt cát, những ngón tay gầy guộc di chuyển thành những kí tự vẫn chỉ có tôi mới hiểu. Tôi mỉm cười hạnh phúc, ngoài kia biển xanh và có nắng, đại dương như hát nhẹ khúc tình ca yên bình.
Có một đôi giầy đen lại  xuất hiện trước mặt tôi, một nụ cười của tuổi già thoảng qua như mây khói nhìn vào mắt tôi khiến tôi cũng nở một nụ cười mãn nguyện.
-Bà đang viết gì vậy?
-Tôi  . . .
Tôi hơi nheo mắt lại vì bất ngờ  và một chút khó hiểu, ngập ngừng tôi hỏi lại ông:
-Sao ông lại ở đây?
- Lũ trẻ đã nói với tôi.

Tôi mỉm cười và tận hưởng những cơn gió biển trong lành, mát lạnh.
- Chúng ta đi về thôi . . . Lát nữa thủy triều sẽ lên.
Gió thổi và những dấu chân in trên cát. . .
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Sweetbaby164

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012

Truyện ngắn 398:Kết thúc khi chưa bắt đầu



Ngày... tháng... năm...

Không nghĩ thì sẽ không đau. Mình sẽ vượt qua. Sẽ có người xứng đáng hơn chờ mình ở phía trước. Sẽ học cách chấp nhận và học cách lãng quên...
Có thể sẽ đau, nhưng sẽ cố chấm dứt thật nhanh, để cơn đau đó chỉ xảy ra trong chốc lát. Sẽ thôi không mong chờ, sẽ không cố đoạt lấy những gì mà số phận không sắp đặt thuộc về mình nữa.



Ngốc Nghếch - Theo TTVN
Thực hiện: Tammy
Song: A never ending dream
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 126: Làn da đẹp bất chấp mùa hanh khô



Bí quyết để các bạn có một làn da đẹp, dù thời tiết hanh khô !^^

Thực hiện:Kupid
Ca khúc: Là con gái thật tuyệt - Khởi My
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 125: Mẹo chống đầy hơi ngày tết



Đúng là ngày tết với Bánh chưng xanh, dưa hành, thịt mỡ, thịt đầu, chả lụa, bánh, mứt, … và với nhịp độ là cứ vài tiếng lại ăn một lần, nào là ăn bữa chính, nào là ăn chơi, nào là tâm lý mời khách đến nhà không lẽ không ăn cùng, nào là ngồi không không biết làm gì lại lôi ra ăn, nào là “Ăn hết dùm cái để còn dọn”. Không ít bạn sẽ lâm vào cảnh bụng sôi sùng sục, kêu rồn rột, hơi căng lên như bong bóng bơm hơi mà không biết giải quyết thế nào, thuốc thì không biết uống thuốc gì, tiệm thuốc thì nghỉ tết, thật là khó quá đi.

Tổng hợp: Phạm Trang
Thực hiện: Kat
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 124: Trang trí hoa ngày tết



Các bạn thấy đấy, một cành mai, cành đào, một chậu quất sai quả rực vàng, vài giò lan, cúc, hải đường hay cả những bình hoa hồng nhỏ xinh xinh cũng có thể mang đến cho ngôi nhà một không khí hoàn toàn khác.
Người châu Á quan niệm, ngày Tết nhà ai càng có thật nhiều hoa khoe sắc, thì sự may mắn sẽ càng tràn ngập suốt năm. Thế nên, nhà nào không ít thì nhiều, cũng đều thích trang hoàng hoa nhiều màu rực rỡ.

Tổng hợp: Phạm Trang
Thực hiện: Kat
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 123: Bí quyết giữ bánh chưng ngon



Bánh chưng xanh để cúng tổ tiên mang đậm nét dân gian trong ngày tết. Theo truyền thống, mỗi gia đình đều giành gần một ngày quây quần bên nhau để gói, để luộc và sẽ có cặp bánh chưng vào sáng 30 cúng gia tiên trơì đất, như sự tỏ lòng thành kính với bậc cố nhân. Bánh chưng bao giờ cũng gói thành cặp là tiêu biểu cho tín ngưỡng phồn thực, sự sinh sôi nảy nở của con người. Cặp bánh chưng trên bàn thờ tổ tiên mãi là nét đẹp văn hoá của dân tộc Việt Nam, nó tiêu biểu cho nền văn minh lúa nước, thuyết trời tròn đất vuông mà ông cha ta thường nhắc tới.

Tổng hợp: Phạm Trang
Thực hiện: Kat
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 122: Các loại đường và tác dụng của đường



Đồ ngọt bao giờ cũng là thứ kích thích vị giác nhất, và cũng có rất nhiều người hảo ngọt, thích ăn những thứ nhiều đường. Tuy nhiên ăn thế nào và số lượng bao nhiêu là đủ thì không phải ai cũng biết. Vậy hãy cùng mẹo hay hôm nay tìm hiểu về các loại đường và tác dụng của chúng nhé!

Nguồn: Tổng hợp
Thực hiện: kat
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 121: Những mẹo giúp nhanh lành sẹo



Sẹo là một nỗi ám ảnh kinh hoàng cho rất nhiều người.Nhiều người chọn cách đi spa, đi thẩm mĩ để có thể tẩy laze những vết sẹo đáng ghét. Tuy nhiên bạn hoàn toàn có thể xóa mờ những vết sẹo bằng cách thay đổi thực đơn ăn uống hàng ngày của bản thân. Hãy cùng khám phá những cách đơn giản và thú vị này cùng với mẹo hay nhé

Nguồn: tổng hợp
Thực hiện: Kat
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 120: Bạn muốn trẻ lâu?



Bạn muốn trẻ lâu?

Sắc đẹp và tuổi trẻ là thứ mà ai cũng muốn giữ mãi. tuy chúng ta không thể làm chúng không bao giờ tàn phai nhưng chúng ta lại có thể giữ chúng ở lại lâu hơn bằng những cách vô cùng đơn giản và dễ thực hiện. Hãy lắng nghe mẹo hay để xem những thứ " thần dược" tự nhiên ấy là gì nhé

Nguồn: tổng hợp
Thực hiện: Kat
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 119: Thức ăn dành cho người thất tình



Những thức ăn không những bổ dưỡng mà còn có tác dụng tốt cho những trái tim tan vỡ ^^

Nguồn: Tổng hợp.
Thực hiện: Kat
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 118: Những điều cần biết về trà



Trong cuộc sống có những thứ mà bạn tưởng chừng như rất nhỏ và không quan trọng nhưng lại có tác động rất lớn tới sức khỏe và cuộc sống của bạn. Có những điều tưởng chừng như khô khan và vô nghĩa nhưng lại ảnh hưởng đến những người xung quanh bạn. Nước trà cũng là một thứ như thế đấy, vậy nên hãy cùng với mẹo hay ngày hôm nay tìm hiểu về nước trà xanh các bạn nhé.

Nguồn: Những điều cần biết về thường thức sức khỏe
Thực hiện: Kat
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 117: Những cách tẩy da chết ở nhà hiệu quả



Làn da của chúng ta vốn rất mỏng manh và dễ bị tổn thương, phải hứng chịu gió bụi và những ma sát mạnh. Vậy nên chăm sóc da là việc rất cần thiết, không chỉ cần dưỡng mà da còn cần được “ mặc áo mới” bằng cách tẩy da chết thường xuyên. Hãy đến với mẹo hay để cùng tìm hiểu về những cách chăm sóc da và tẩy da chết hiệu quả nhất nhé.

Tổng hợp : Kat
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 116: Mẹo giữ hoa tươi lâu



Nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10, Mẹo hay sẽ giới thiệu cho các bạn một vài cách đơn giản nhưng rất hiệu quả để giữ hoa được tươi lâu, giữ được vẻ rực rỡ và tươi mới, để cho những kỉ niệm tuyệt vời của ngày 20/10 được giữ lại lâu hơn cùng với thời gian.

Thực hiện : kat
Ca khúc: Em đẹp như mơ - Bằng Kiều
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 115: Giá trị dinh dưỡng của các loại trái cây



Hoa quả là loại thức ăn bổ dưỡng cho mọi người. Tuy nhiên không phải bất cứ loại hoa quả nào và ăn với cường độ thế nào cũng tốt. Hãy cùng mẹo hay kỳ này tìm hiểu về tác dụng cũng như cách sử dụng các loại hoa quả sao cho hiệu quả các bạn nhé !

Thực hiện: Kat
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 114: Mỡ có phải kẻ thù của sắc đẹp?



Cứ nhắc đến mỡ là nhiều người cảm thấy khiếp sợ, bởi mọi người thường nghĩ rằng mỡ là kẻ thù của sắc đẹp. Nhưng sự thật thì mỡ không những không phải là kẻ thù, mà còn là liều thuốc kích thích phát triển và làm tô điểm thêm cho vẻ đẹp con người ở mọi độ tuổi. Và Mẹo hay ngày hôm nay sẽ chứng minh với bạn những tác dụng kì diệu của mỡ đối với cơ thể!

Thực hiện: Kat
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 113: Trứng Gà - Những điều bạn chưa biết



Trứng là thực phẩm bổ dưỡng thường được sử dụng trong gia đình. Theo thống kê thì người Israel ăn trứng gà nhiều nhất, mỗi người ăn 404 quả/năm, kế đến là người Pháp 260 quả/năm, người Anh 165 quả/năm. Tuy nhiên, ăn nhiều trứng gà có tốt hay không? Cùng Mẹo hay hôm nay tìm hiểu các bạn nhé!

Thực hiện: Kat

Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 112: Cách giảm béo đơn giản và hiệu quả



Làm thế nào cho thân hình khỏe đẹp, đó là nguyện vọng phổ biến của những con người hiện đại. Béo quá không những ảnh hưởng đến khuôn mặt và dáng hình, mà còn gây cho người ta gánh nặng về tinh thần và tâm lý, đồng thời dẫn đến hàng loạt những biến đổi về mặt sinh lý...

Thực hiện: Kat

Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 111: Cách làm Kem rán



Kem rán là một món ăn không chỉ ngon, lạ miệng mà còn khiến bạn cảm thấy rất thú vị. 2 cảm giác nóng - lạnh quyện hòa khi bạn thử ngay từ miếng đầu tiên. Vậy thì tại sao chúng ta không tự mình vào bếp để thực hiện món kem rán ngon tuyệt này dành tặng cho bạn bè và những người thân yêu nhỉ?

Thực hiện: Kat

Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 110: Bảo vệ làn da dưới nắng gắt



Tiết trời mấy ngày hôm nay nắng nóng khủng khiếp. Nắng chói chang gay gắt khiến ai cũng mệt nhoài, kể cả ở trong nhà cũng cảm thấy oi bức và khó chịu. Mỗi khi bước chân ra đường, dù có đeo khẩu trang hay mặc áo chống nắng, vẫn cảm thấy bỏng rát, gây đỏ và đen sạm cho làn da...

Thực hiện: Kat

Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 109: Tô hồng cho môi xinh



Tiết trời nhiệt đới và thất thường của Hà Nội khiến cho cơ thể của chúng ta bị suy nhược và rất dễ mất nước. Sau một ngày dài học tập và làm việc căng thẳng, về đến nhà thấy mặt mũi xám xịt vì nắng, gió và khói bụi, chúng ta rửa mặt, đắp mặt để khôi phục lại làn da, nhưng còn đối với đôi môi của các bạn thì sao nhỉ?...

Thực hiện: Kat

Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Mẹo hay số 108: Cách bảo quản dao



Một dụng cụ không thể thiếu trong gian bếp ở mỗi gia đình là những con dao xinh xắn. Thế nhưng dùng một thời gian dao sẽ bị cùn, rỉ, và không thể cho bạn những nhát cắt ngọt và đẹp như ban đầu...

Thực hiện: Kat.
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 107: Mẹo tiết kiệm điện khi dùng tủ lạnh



Tủ lạnh là thiết bị tiêu tốn điện khá nhiều trong gia đình. Sau đây là những gợi ý giúp bạn tiết kiệm điện khi sử dụng tủ lạnh.
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 106: Để món luộc hấp dẫn




Bên cạnh những món chiên xào, những món luộc cũng luôn được các bà nội trợ chọn để thay đổi khẩu vị cho bữa ăn.
Vậy làm thế nào để các món luộc vốn không cầu kì trong chế biến nhưng vẫn hấp dẫn được người ăn?
Nguồn:http://radio.vnmedia.vn

Mẹo hay số 105: Mẹo chăm sóc da ngày hè



Da là cơ quan lớn nhất của cơ thể, nặng xấp xỉ 5 kg và là "tuyến đầu" bảo vệ cơ thể người. Mùa hè, nóng bức, ánh nắng gay gắt, bụi bặm nhiều... rất dễ làm da bị tổn thương. Vì vậy, đây cũng là thời điểm bạn cần chăm sóc da nhiều hơn.

Nguồn:http://radio.vnmedia.vn