Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

[Audio Book] - Tôi đã kiếm 1 triệu đô đầu tiên trên internet như thế nào?





Giới thiệu nội dung cuốn sách Tôi đã kiếm một triệu đô đầu tiên như thế nào?
Trong cuốn sách hướng dẫn rất dễ hiểu này, với từng bước cụ thể để gây dựng một công việc kinh doanh trên mạng Internet đang bùng nổ và dễ dàng kiếm lợi nhuận hàng triệu đô-la, Ewen Chia đã làm sáng tỏ những biệt ngữ trong marketing và chia sẻ những bí quyết và kỹ xảo vẫn đang giúp ông thu về một tài sản đáng mơ ước từ những vụ kinh doanh trực tuyến.

Dù bạn đang cố gắng tạo dựng và phát triển một công việc kinh doanh phát đạt trên Internet từ con số không hay đang tìm cách phát huy hết tiềm năng của công việc hiện tại, dù bạn không biết gì về Internet hay đã có một tấm bằng kinh doanh, bản kế hoạch kiếm triệu đô chi tiết của Ewen sẽ giúp bạn:

Biết được ai đang mua gì và phát triển những giải pháp có lợi để thỏa mãn nhu cầu thị trường

Lôi kéo và giữ sự chú ý của khách hàng mục tiêu bằng những chào hàng hấp dẫn đến khó cưỡng

Tạo ra một hệ thống chào hàng phụ nối tiếp để tăng thu nhập và phát triển kinh doanh

Tự động hóa công việc để bạn có thể tận hưởng tối đa phần thưởng lợi nhuận, thời gian và thư giãn

Lặp lại mô hình kinh doanh để tăng gấp nhiều lần tổng thu nhập

Tôi đã kiếm một triệu đô đầu tiên trên Internet như thế nào? và bạn cũng có thể làm như thế là cuốn sách đầu tiên của tác giả, diễn giả Ewen Chia được xuất bản tại Việt Nam. Cuốn sách này trình bày chi tiết cách thức marketing và kiếm tiền online − tiếp thị liên kết (Affiliate Marketing), là hình thức giới thiệu, quảng bá các sản phẩm và dịch vụ cho công ty khác để hưởng hoa hồng (một dạng môi giới). Điểm khác biệt cơ bản là, phương pháp này không đòi hỏi đầu tư vốn hay sản xuất sản phẩm, không phải tính toán hay điều hành hoạt động kinh doanh. Hoạt động chủ yếu của nó là quảng bá, giới thiệu sản phẩm đó đến người có nhu cầu. Mục đích là làm cho nhiều người mua sản phẩm và bạn sẽ nhận được nhiều tiền hoa hồng. Việc lựa chọn sản phẩm nào để giới thiệu, quảng bá thế nào, quảng bá cho ai, ở đâu, thị trường nào... để khách hàng biết và mua sản phẩm chính là “bí quyết” giúp bạn có kiếm được nhiều tiền hay không. Phương pháp này chưa thực sự phổ biến trong môi trường trực tuyến của Việt nam hiện tại, nhưng chắc chắn sẽ lan truyền mạnh mẽ trong thời gian tới. Bởi lợi ích mà phương pháp này mang lại là vô cùng to lớn. Nó giúp kết nối thông tin giữa người mua và người bán, giữa nhà sản xuất và người tiêu dùng một cách nhanh chóng, giảm chi phí qua trung gian.

 Đặc biệt, với mô hình marketing này, thông tin được lan truyền nhanh chóng, giảm thiểu chi phí marketing theo truyền thống. Đưa thông tin, tin tức đến đúng người đọc và người dùng. Điều này ngày càng trở nên rất quan trọng, bởi khi thông tin, tin tức và sản phẩm càng ngày càng nhiều, người tiêu dùng hoang mang trong sự đa dạng và hỗn loạn, cần có một giải pháp để họ ra lựa chọn nhanh hơn. Đó là lý do ra đời Affilate marketing. Ở nước ngoài, mô hình này hoạt động khá mạnh mẽ, giúp thương hiệu và sản phẩm nhanh chóng được người tiêu dùng biết đến. Đặc biệt là những doanh nghiệp nhỏ và vừa, những sản phẩm trong thị trường ngách.

Cuốn sách rất hữu ích cho những ai muốn tìm hiểu về cách bán hàng và tiếp thị sản phẩm trên Internet, từ đó trở thành trung gian bán hàng cho nhà sản xuất đến người tiêu dùng.

Nhằm giới thiệu tới độc giả Việt Nam một phương pháp marketing trực tuyến mới và hiệu qủa, công ty cổ phần truyền thông trực tuyến Micronet và Công ty Sách Alpha đã hợp tác xuất bản cuốn sách này. Hy vọng rằng cuốn sách là một cẩm nang đặc biệt cho các doanh nghiệp và cá nhân muốn tiếp thị, bán hàng và kiếm tiền Online.

Chúc các bạn thành công trong quá trình ứng dụng cuốn sách này để sớm trở thành triệu phú nhờ Internet!

Tác giả
Sinh năm 1973 tại Singapo, Ewen Chia đã gây dựng tên tuổi và tài sản của mình trên Internet. Ngày nay ông là một trong những chuyên gia hàng đầu về marketing trên Internet và được nhiều nhiều người xem là “Chuyên gia liên kết số 1 thế giới”. Ewen cũng là một diễn giả hút khách, thường đi khắp thế giới để chia sẻ ý kiến chuyên môn của mình về marketing trên Internet với các nhà doanh nghiệp mới nổi. Để biết thêm thông tin về Ewen Chia, xin mời truy cập trang web của ông tại địa chỉ InternetWealth.com

Đánh giá
“Bằng cách thuật lại câu chuyện của chính mình về marketing liên kết, Ewen Chia đưa ra chỉ dẫn rõ ràng cho bất kỳ ai muốn sử dụng công thức mà ông thấy thành công.”
PAUL EDWARDS, Đồng tác giả cuốn Kiếm tiền trong thế giới số
“Ewen Chia là bậc thầy về marketing trên Internet. Ngay cả khi bạn chỉ áp dụng một phần nhỏ trong những điều ông truyền lại, bạn sẽ vẫn tiến xa hơn đến 10 bước so với những người đang cố kiếm tiền trực tuyến.”
JOEL COMM, Tác giả cuốn Kiếm tiền bằng Adsense

Nghe sách nói ngay bây giờ

Lời mở đầu


Chương 1


Chương 2


Chương 3


Chương 5


Chương 6


Chương 7


Nguồn: (bookbooming)- (khosachnoi.net)

Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2012

Blog Radio 244: Tâm như sen




Bạn thân mến! Có một loài hoa mỗi khi người ta nhắc đến hoặc nhìn thấy cũng đều mang lại cảm giác bình yên và tĩnh tâm đến lạ. Loài hoa này gắn kết những ý nghĩa hết sức trang trọng trong đời sống tâm linh. Loài hoa này là hình ảnh thân thương, mộc mạc gần gũi trong đời sống thường ngày và loài hoa này cũng chở đầy những ký ức nhớ thương trong đời sống tinh thần của mỗi người Việt. Chúng tôi đang nhắc đến hoa sen.  Trong khoảnh khắc sen cuối hạ có những người luyến tiếc vì mùa sen này vẫn chưa từng một lần đến hồ sen ngắm cảnh, có những người luyến tiếc vì chưa kịp cắm cho mình một bình sen như ý… Còn bạn thì sao? Nếu giữa cuộc sống bộn bề bạn đang tìm kiếm một góc nhỏ bình yên và tìm kiếm sự thanh tịnh trong tâm hồn, mời bạn đến với Blog Radio tuần này với tựa đề Tâm như sen.


  • Sự tích hoa sen
Ngày xưa ở một làng nọ có hai cô bé mồ côi cha mẹ. Hai em được một người hát xẩm đưa về nuôi. Ông dạy cho hai em các điệu múa bài hát. Một lần cô em bị ốm, cô chị đã đốt chiếc nhẫn quý của mình làm thành thuốc thần cứu sống em. Càng lớn hai chị em càng trở nên xinh đẹp, hát hay múa giỏi nổi tiếng khắp vùng. Trong vùng có một tên công tử khét tiếng độc ác, làm mưa làm gió cả vùng. Nghe tiếng hai cô, hắn âm mưu bắt về làm vợ. Một hôm người cha nuôi phải đi xa, ông hứa sẽ mua tặng mỗi con một món quà. Cô chị xin cha một đôi hài màu trắng thêu chỉ vàng, còn cô em xin cha một đôi hài hồng thêu chỉ vàng. Nhân lúc người cha vắng nhà, tên công tử đã cho người đến bắt cô chị về. Để giữ trọn trinh tiết của mình cô gieo mình xuống hồ. Quá thương tâm, cô em cũng trầm mình theo chị. Khi người cha nuôi trở về không thấy con đâu, ông đi tìm hỏi và được biết chuyện. Đột nhiên, ông ngửi thấy mùi hương thơm ngan ngát tỏa ra từ hồ và ông nhìn thấy trên mặt hồ những bông hoa màu trắng và hồng. Những cánh hoa xinh xinh tựa như dáng hài; ở giữa có nhụy vàng như những sợi chỉ thêu; những chiếc lá xòe to giống như những chiếc nón quai thao các cô thường đội; hương hoa tỏa thơm dịu dàng tinh khiết như tâm hồn hai chị em. Quá đau buồn, người cha bật khóc. Bất chợt, hai cô con gái từ dưới hồ hiện ra và bước lên cạnh ông. Cô chị kể lại chuyện: "Khi hai chị em con gieo mình xuống hồ đã được bà chúa hồ thương tình dang tay đón lấy và cứu sống. Bà rất quý chúng con, muốn chúng con ở lại với bà nhưng chúng con xin được về nhà chăm sóc cha. Bà đã đồng ý cho chúng con trở về với cha và tạo ra những đóa hoa kia tượng trưng cho hai chị em để bà luôn cảm thấy có hai con bên cạnh bà. Tên hoa là Hoa Sen".


  • Hương mùa hè
Mẹ tôi có thói quen, dù đi chợ hay làm đồng về, bao giờ người cũng cố gắng đem một chút quà gì đấy về cho tôi. Khi là những gói xôi hấp bọc lá sen, khi là những con cà cuống hay con mườm mưỡm, khi là những đài sen hay những nụ sen cả trắng lẫn hồng. Mỗi lần vậy cha tôi thường đùa “Giàu con út, khó con út”. Khi tôi cầm trên tay những nụ sen hồng, Cha tôi bảo đấy là hoa quỳ. Hoa sen chính cống là những bông sen trắng. Mỗi khi đi qua các đầm sen, tôi thường quan sát xem đâu hoa sen hồng, đâu hoa sen trắng. Cha tôi cũng bảo, sen thơm ngát hơn quỳ rất nhiều. Những sáng hạ tinh mơ, tôi thấy cha và mẹ uống trà trò chuyện, trong lòng tôi ấm lạ, và nằm lắng nghe câu chuyện. Cha và mẹ hay nhắc về ông nội tôi, về thú uống trà của ông, về những chum nước mưa chỉ dành riêng pha trà, về những nụ sen được lấy gạo ra ướp cùng trà. Sen hành mộc, trà hành mộc, khi đun nước pha trà phải dùng siêu đất, cùng nước mưa được hứng trong chum sành phải để ít nhất sau một tuần, cha tôi bảo ông nội làm thế. Ngẫm ra, các cụ truyền đời những kinh nghiệm dân gian bằng sự trải nghiệm của bao đời. Tôi có xem một bộ phim nào đấy, có cảnh người con gái trên đầm sen, cô ướp trà sen bằng cách bóc những nụ sen chưa nở, rồi cho chút trà vào. Tôi từng làm thế, nhưng nhìn những nụ sen sau khi bóc ra, rồi lại khép cánh trở lại, dù khéo đến đâu trông chúng sao xơ xác. Tôi chỉ làm duy nhất một lần rồi thôi. Tôi cũng xem cảnh người thiếu nữ mặc yếm đào sáng sớm đi hứng sương đêm đọng trên lá sen đem về pha trà. Khi lớn lên, tôi cảm thấy để pha trà nó không bằng nước mưa mùa hạ để lắng trong chum sành. Chỉ là cảm thôi. Mẹ biết tôi thích ăn chè hạt sen, năm nào cũng vậy, người tách vỏ hạt sen, rút tâm sen để riêng. Hạt sen vị bùi ngòn ngọt. Tâm sen làm dạ trong sáng, người hay giải thích thế với tôi. Chỗ tâm sen ấy, người phơi khô rồi thỉnh thoảng cho vào ấm trà. Nhà em có ao sen rộng, mùa hè lá sen vươn cao xen kẽ những nụ sen hồng thấp thoáng. Chuyện tình của tôi và em bị bên nội nhà tôi và bên ngoại nhà em, nhiều người gây cản trở. Những chiều hạ vào nhà em, ngồi bên em nghe hương sen gió đưa thơm ngát, làm tôi vững lòng nói với em rằng tôi sẽ thuyết phục được mọi người. Mấy năm ròng, em mới về bên mái ấm cùng tôi. Ngộ ra, tâm là điều tinh túy Blog Việt theo Blog Tý Sún




  • Leng keng…leng keng… A, U về…
Nó chạy ào ra cổng, vượt qua cả cái xe ba gác mà u đang kéo, nó chạy về phía đuôi xe, dạng chân ra đẩy. Thùng xe chất đầy lá sen, tươi giòn, thơm mát đến là ngậy. Dạng một hồi đẩy thì cái xe vượt được qua cái con lươn xi măng ở cổng, cái bánh xe kênh lên kêu cái khệch, thùng xe lắc nhẹ, mặt nó úp vào đống lá sen theo quán tính, á, rát quá, nó nhăn nhó nhưng vẫn cười nhếch, những chiếc gai sen chạm vào da rát rạt… nhưng nó thích.

Mùa sen năm nào cũng thế, đội nấu cao sen của U thuyền thuyền thúng thúng, nón lá, lưỡi liềm đi hái lá sen, sau khi đã thu hoạch bát (đài) sen để lấy hạt bán cho người thành phố. Những cái ao làng, những cái hồ ven làng, cả những cánh đồng chiêm mênh mông nước sau vụ mùa cũng được trồng sen, bát ngát như Đồng Tháp Mười, hương ngạt ngào lãng đãng bên những vạt lá biếc xanh điểm xuyết những chấm hồng của cánh hoa nhìn xa như tấm áo hoa mà mỗi mùa Tết đến, mẹ hay mua cho chị gái.

Mình khoái nhất là xuống sân kho hợp tác, nơi có dãy nhà nấu cao sen. Lá sen cắt về được ủ thành đống trong nhà chứa, cứ là ngộp vì thơm. Rồi được lần lượt lấy ra cho vào nồi nấu lên ở dãy nhà bên cạnh. Có khi nấu cả tháng mới hết những ngọn núi lá sen được chất đống cao ngút trong những ngôi nhà gỗ ba gian lợp ngói. Bọn trẻ suốt ngày chơi trò ú tim, trốn tìm trong những đống lá ấy. Và thằng nhãi ranh là mình từng có lần bị U đi tìm khắp nơi, thậm chí khóc lóc vì mất con, cả đội nấu cao đi tìm… chán chê thì thấy mình bỗng nhiên lăn bịch xuống nền nhà, chui ra từ đống lá sen. Hóa ra chơi trốn tìm, kiểu khôn lỏi nên trèo tít lên ngọn núi sen và chui vào đó, rồi thế nào lại tập trung nín thở để nấp rồi ngủ quên trong đó. Thế rồi trong khi ngủ cựa quậy thế nào mà trôi tuột rơi xuống nền nhà, trong khi cả đội nấu cao nhốn nháo đi tìm gần nửa tiếng, cả xóm làng nháo nhác vì tin mình bị mất tích, dân làng tưởng mình rơi tõm xuống mấy cái thùng đấu nước ngập sâu hoắm ven cái sân kho rồi.
Nguồn: blogradio.vn

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Blog Radio 243: Đắng, thơm, mạnh mẽ và khó quên như em

Blog Radio



Vì em là ... Khánh Ly
19 giờ 30 phút, Ly nằm dài trên chiếc sofa cố nhớ hết mớ tài liệu hỗn loạn. Cuối năm, nhưng công việc không có vẻ muốn ngừng lại, bản thân cô cũng không muốn nghỉ ngơi. Cô chẳng biết sẽ làm gì nếu không vùi đầu vào những con số. Chiếc laptop vẫn chạy đều đặn, phát ra những bản nhạc Trịnh tuyệt hay do Khánh Ly trình bày. Cô đang chờ đợi email của khách hàng, chính xác là anh chàng người Đức hứa sẽ trả lời bảng câu hỏi của cô, nếu tối nay không có kết quả, sáng sớm mai cô sẽ gặp rắc rối với hãng tàu về chuyến hàng rời bến lúc 8 giờ.

Âm thanh từ chiếc điện thoại bàn đổ dồn dập, sau hồi chuông là tiếng của điện thoại viên chậm dãi đến mức ngỡ như cô ta đang đọc mấy chục chữ số cho những đứa trẻ mẫu giáo kịp nhớ cách phát âm:
0..9..0..7…6…0…8…8…0…1…
Là Hiệp, cô chậm dãi cầm lấy ống nghe:
-Alô, em nghe đây!
Giọng Hiệp đều đều:
-Anh có chuyện muốn nói, 5 phút nữa anh sẽ đợi dưới nhà. Được không em?
Cô định từ chối, nhưng sẽ chẳng bao giờ Hiệp tìm gặp nếu không có chuyện quan trọng.
-Được!- Cô đáp gọn lọn.

Trong lúc thay đồ và tô chút son môi, cô thoáng nghĩ về Hiệp. Mặc dù Hiệp và cô có mối quan hệ khá đặc biệt, nhưng lâu nay chẳng có một biểu hiện của những kẻ yêu nhau. Mối quan hệ này có thể ví như tình yêu trai gái, anh em ruột thịt, bạn bè thân thiết, hay gộp chung tất cả lại cũng không sai.

Cô bình thản khoá cửa căn phòng chung cư trước con mắt tinh quái của đám thanh niên tụ tập ở căn phòng gần đấy. Họ lên tiếng chào và cô đáp lại bằng nụ cười vừa dịu dàng lại vừa lạnh lùng đến mức bọn họ không cất nổi một lời trêu chọc. Cả cái chung cư này đều biết đến cô như một người lập dị, bởi cái cách cư xử: luôn mỉm cười và giúp đỡ nếu ai cần đến, nhưng chẳng bao giờ trò chuyện hoặc thân thiện với ai. Mãi rồi người ta cũng quen và đặt cho cô một cái tên rất “anh chị”: “Ly cô đơn”. Đúng là cô đơn thật, cánh cửa nhà cô chưa có ai bước vào, ngoài mẹ và những người cần sửa chữa hoặc thanh toán hoá đơn hàng tháng. Cô thích thế, mỗi người có một thế giới riêng tư, để sống thật lòng mình. Hiệp đến trước cô khoảng 2 phút, họ gật đầu chào nhau kèm theo một nụ cười thay cho sự thoả thuận nơi cần đến. Khi cô yên vị sau lưng Hiệp thì chiếc xe lướt nhẹ trong thinh lặng.

Café được mang đến, Hiệp từ chối khi người bồi bàn tỏ ý muốn phục vụ ngay lúc giọt cuối cùng nhỏ xuống. Chẳng biết từ bao giờ, anh nghiện cái khoảng khắc nhìn Ly mím đôi môi nhỏ, lặng lẽ, tập trung pha café như thể nếu cô sao nhãng chỉ một giây thôi thì đồ uống ấy sẽ trở thành chất độc ghê gớm lắm. Cô tỏ ra hài lòng khi cái ly nhỏ chứa hai muỗng đường và vài giọt café trở thành một thứ như keo dính dẻo quẹo, thơm lừng và có màu vàng giòn tan. Cô chia thứ nước hấp dẫn ấy vào hai ly café, lại khuấy đều tay trong hai phút rồi mới đổ vào ly đá trắng tinh. Một lớp bọt vàng ươm, có mùi thơm ngất ngây làm cả hai mỉm cười thích thú. Họ chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, cảm giác thoải mái lan toả ngay tức khắc. Xoay xoay chiếc ly trên tay chừng 1 phút, Hiệp bỏ xuống, lấy từ trong túi ra một mảnh giấy gấp tư cẩn trọng và đẩy về phía Ly:
-Đây là địa chỉ của Hoàng.


Một dòng điện chảy dọc cơ thể Ly, nhưng cô tự trấn an đấy là vì tác dụng của caffeine. Cô định hỏi Hiệp: “Tại sao anh có nó? Anh đưa cho em làm gì”? Nhưng cô kịp dừng lại, bởi bao lâu nay cô đã quen không thắc mắc, cứ để mọi việc diễn ra theo trình tự của nó. Đã tám năm nay cô không gặp Hoàng, anh ta đi đâu cô không biết và cũng không tìm kiếm. Bây giờ gặp lại thì có ích gì, nghe đâu Hoàng cũng đã lập gia đình cách đây vài năm. Cô nhìn chăm chú mảnh giấy trên bàn, tuyệt nhiên không có ý định mở ra, mặc dù trong lòng chứa đầy mâu thuẫn. Nãy giờ Hiệp vẫn chăm chú quan sát, và anh thoáng thất vọng bởi thái độ lạnh lùng của cô, anh hiểu những chất chứa trong lòng người con gái anh yêu:

-Cảm ơn anh! Em sẽ suy nghĩ về chuyện này.
-Em nên đi, có thể một mình và có thể với anh.
-Anh ta đã có gia đình, em cũng đã quên. Xáo trộn có ích gì không?
-Anh nghĩ như vậy sẽ tốt hơn, ít nhất là cho em. Vì cả em và Hoàng đều chưa quên.
Cô cúi xuống cầm ly café xoay tròn trên tay. Có lẽ anh ta nói đúng, cô cần phải có lời giải đáp về sự kết thúc mối tình đầu cách đây tám năm. Tại sao Hoàng lại bỏ cô khi họ đang yêu nhau say đắm? Ít nhất cô cũng phải biết mình đã có lỗi gì.
-Anh cất tờ giấy đi, 28 tết này chúng ta sẽ đi thăm “bạn cũ”, nhân tiện đi chúc tết vài nơi.
Hiệp gật đầu, anh không bàn cãi gì thêm. Họ ngồi đối diện, thỉnh thoảng ngước nhìn nhau, nhưng tuyệt nhiên không nói câu nào cho đến lúc ra về.

Họ chạy xe hơn 60 cây số mới đến được địa chỉ cần tìm: quán café xinh xắn nằm trong một thị trấn được quy hoạch kĩ lưỡng và mang đậm hơi hướng của nếp sống thân thiện. Địa chỉ trong mảnh giấy không hề đả động đến quán “café Khánh Ly”- điều làm cả hai hết sức bối rối khi phải đối diện. Ly đã rất tự tin, rất mạnh mẽ, và thậm chí bất cần; vậy mà bây giờ bước chân cô liên tục vấp váp phía sau Hiệp như trực ngã khuỵ. Cô ao ước mình đã không đến đây. Hiệp bước chậm lại, nhìn sang trấn an và họ chọn một bàn khá thoáng gần cửa ra vào. Khi lấy lại bình tĩnh, Ly mới ngước nhìn quanh quán: Có thêm 3 chàng trai phục vụ, tổng cộng là 8 vị khách đang trò chuyện, hoặc ngồi rải rác, nhàn tản lẩm nhẩm hát theo bài “Diễm xưa” của Trịnh Công Sơn, người hát không ai khác là...Khánh Ly. Buổi chiều nhạt nắng, ngồi trên bộ ghế mây cổ điển, uống ly café, nghe nhạc Trịnh và ngắm đàn cá bơi lội dưới hòn non bộ. Đúng là không có gì bằng, nhưng với Ly, trong cái quán này, vào giờ phút này, tất cả đều làm lòng cô run lên lo lắng.

Một cô gái tròn đầy, xinh xắn, gương mặt phúc hậu như Đức Mẹ, thư thả bỏ cuốn sách đang đọc dở dang sau quầy. Cô đi về phía Ly, mỉm cười thân thiện và đỡ lấy hai ly nước đá mát lạnh từ anh chàng phục vụ rồi đặt xuống bàn:
-Dạ thưa! Anh chị dùng gì ạ?
Hiệp khẽ nhìn sang Ly, và anh biết chẳng bao giờ cô thay đổi thứ nước uống quen thuộc:
-Em cho 2 ly café.
Cô gái quay sang người phục vụ gật đầu ra hiệu cho anh ta đi lấy nước, và nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ:
-Nếu cần gì cứ gọi em nhé, em xin phép!

Ly ngước lên nhìn người con gái ấy và đáp lại bằng một nụ cười hiếm hoi. Cô không hiều vì sao mình lại có cảm giác gần gũi đến thế với một cô gái xa lạ. Cô định hỏi vài câu, nhưng lại thôi.

Anh chàng phục vụ mang café ra, càng làm cho cô thêm bối rối: Ngoài đường, đá, hai phin café tỏa hương thơm ngào ngạt còn có thêm hai chiếc ly sứ rất ngắn nhưng lại rộng. Nếu ai mới đến đây lần đầu chắc chắn sẽ chẳng biết cái ly trống không ấy dùng để làm gì. Đó là thói quen của Ly, vậy mà giờ đây cô thấy thật lạ lẫm. Cô đồng ý để người phục vụ pha chế, những động tác chuyên nghiệp, lanh lẹ chứ không cẩn trọng, kĩ lưỡng như cô vẫn làm, nhưng tất cả đều theo một quy trình giống nhau. Tức là hai cái ly sứ rộng miệng ấy dùng để nghiền đường và vài giọt café. Cô đưa ly nước đen ngòm, vàng bọt lên mũi hít thật sâu, rồi chậm rãi uống một ngụm nhỏ. Toàn thân cô cảm nhận rõ một sự thư thái, tim thôi đập mạnh và đầu óc tỉnh táo đến khó tin.
Có tiếng xe dừng lại nơi cửa quán. Cô không quay lại nhưng nhanh chóng đoán được là ai khi nhìn vào đôi mắt Hiệp khẽ hấp háy. Tiếng người con gái lúc nãy gọi đầy âu yếm nhưng lại khiến Ly gần như rơi khỏi chỗ ngồi:

-Khánh Ly ơi!
Ly quay lại nhìn cô gái có gương mặt của Đức Mẹ chạy đến đón một bé gái tầm 2 tuổi có cái tên “ Khánh Ly”, mũm mĩm như búp bê, vừa hôn khắp mặt vừa hỏi han nó đủ thứ:
-Hôm nay con học ngoan không?
-Có được cô khen không?
-Ba có đến đón con muộn không?
Đứa bé vùi đầu vào tóc mẹ bập bẹ vài câu:
-Chào...mẹ!...Ly... đi...học ...về...

Hai mẹ con lại tíu tít cười nói, nhưng Ly chẳng thể nghe được gì. Mắt cô đã nhìn thấy người đàn ông đi ngay sau đứa bé kháu khỉnh ấy. Đúng là Hoàng,vẫn gương mặt, nụ cười ấu yếm một thời chỉ dành cho cô. Chẳng khó khăn gì, anh chững lại vài giây khi nhìn thấy hai vị khách đang bối rối nhìn mình. Quay sang vợ, Hoàng nói nhỏ:
-Anh đi chút việc.
-Dạ, anh đi cẩn thẩn.
Vợ Hoàng không phàn nàn thêm điều gì, cô bế con lên, nhìn dáng chồng khuất dần trong đám đông xe cộ. Cái nhìn của vợ Hoàng giống cách nhìn của Ly ngày xưa lắm: đầy yêu thương, tin tưởng. Có khác chăng chỉ là thời gian, và ở hai người phụ nữ xa lạ. Cả Ly và Hiệp đều ngỡ ngàng, lẽ nào việc đến đây là một sai lầm.

Họ đặt hai phòng trong một khách sạn nhỏ ngay tại thị trấn, sau buổi ăn tối đơn giản, Hiệp đi gặp vài người bạn và đối tác làm ăn gần đấy. Ly không cùng đi, chẳng bao giờ cô có hứng thú với công việc của người khác. Lên phòng mình, cô nằm thư giãn trong bồn tắm khoảng 30 phút và gần như ngủ quên vì mệt mỏi. Cô mặc chiếc váy màu xanh da trời giản dị và trang điểm sơ sài. Linh tính mách bảo tối nay cô sẽ gặp Hoàng, người đàn ông không thích phụ nữ quá cầu kì. Trước khi ra khỏi phòng, cô kịp gọi điện vài nơi trao đổi với khách hàng, dẫu sao công việc cũng rất quan trọng. Người chủ khách sạn nhiệt tình chỉ cho cô quán café đối diện khách sạn: “ một nơi khiến tâm hồn mình thư thái”. Ly mỉm cười khi nghe lời giới thiệu hay ho đấy, biết đâu đấy cũng là quán của anh ta. Mất gần 5 phút để sang đến quán “Tình cũ”, cô nhìn quanh để tìm một chỗ kín đáo và yên tĩnh nhất. Và trong cái góc lý tưởng mà cô định bước đến, đã có một vị khách, anh ta gật đầu chào và đứng lên kéo ghế chờ đợi cô. Mặc dù linh cảm sẽ gặp anh tối nay, nhưng tim cô vẫn nhảy múa loạn xạ, đành ngoan ngoãn ngồi vào chiếc ghế mà Hoàng đã kéo sẵn:

-Sao anh biết em ở đây?
Thị trấn này nhỏ đến mức người ta đều biết tên nhau, và không khó khăn để tìm một người lạ.
-Anh đến để làm gì?
-Để hỏi em vì sao đến đây?
Người phục vụ mang café ra, cả hai lặng im trong vài phút:
-Em muốn biết cuộc sống hiện tại của anh!
-Cảm ơn em. Anh sống tốt!.
-Sao anh đặt tên quán là “Khánh Ly”?
-Đó là tên con gái anh.
-Anh đặt tên con như vậy ?
-Vì vợ anh muốn thế, cả anh cũng vậy!
-…?
-Đó là kỉ niệm đẹp nhất trong đời anh. Vợ anh tôn trọng điều đó.

Ly đắng họng, không hề thấy dễ chịu khi anh lại chọn tên cô để gọi đứa con yêu quý của mình. Làm sao vợ anh lại có một ý muốn kì quặc như thế, người phụ nữ ấy khác cô nhiều quá. Cô thẫn thờ nhìn Hoàng cặm cụi pha café. Từ bao năm nay, ngày nào cô cũng uống thứ nước kích thích này để sáng tạo, để tập trung, để thư giãn, để nhớ và để quên. Nhưng chỉ khi về đến nơi đây cô mới chịu nhìn người khác pha chế cho mình. Hoàng vẫn làm như cách của cô, cách mà anh thường chế giễu mỗi khi thấy cô háo hức, say sưa nghiền và khuấy. Ly uống một ngụm nhỏ, cô khẽ nhíu mày:
-Cũng được, nhưng không ngon bằng quán của anh. Có bí quyết gì không?
-Không, đơn giản là phải đúng nguyên tắc.
-Nguyên tắc?
-Tất nhiên! Phải chọn café ngon, được xay không quá thô hoặc quá nhuyễn, pha với nước tinh khiết, giữ đúng tỉ lệ và nên pha khi nước khoảng 90 đến 96 độ C.
-Chỉ thế thôi sao?
-Thêm vài trò trẻ con của em, nhưng lý thú, gây tò mò và tăng hương vị.

Cả hai cùng cười, nhưng nụ cười ấy không làm Ly quên đi mục đích chính của việc đến đây vào ngày cuối năm dù công việc vẫn bận rộn ngập đầu. Cô thấy lạ vì mình hỏi quá nhiều, bao năm rồi cô đã quen không thắc mắc. Ngày Hoàng bỏ cô không một lời giải thích đã khiến cô hiểu ra một chân lí mới: Cái gì người ta muốn nói sẽ tự nói, bằng không thì hãy quên đi; thắc mắc chỉ làm hao tâm, tổn sức và gây mệt mỏi cho chính mình. Chẳng hiểu sao gặp lại Hoàng cô lại nghĩ ra nhiều câu hỏi đến thế. Cô muốn vào ngay vấn đề:
-Em muốn biết vì sao chúng ta chia tay?
Hoàng cắn môi đắn đo, rồi anh nhìn thẳng cô thoáng chút xót xa:
-Anh biết em sẽ hỏi, nhưng không nghĩ lại quá lâu thế này. Tại anh không thể có con, sau hai ngày biết kết quả, anh nghĩ sẽ tốt cho em nếu mình chia tay.
Cô nhổm dậy khỏi chỗ ngồi, đầy phẫn uất:
-Chẳng phải bây giờ anh đã có con? Anh có biết vì anh mà bao năm nay em đã mất hết lòng tin, sống vật vờ như một bóng ma.

-Đó là con nuôi. Có những thứ không thể làm khác được; anh biết em có thể hy sinh vì anh, nhưng rồi em sẽ đau khổ, sẽ không cam tâm và anh cũng sẽ sống trong đau đớn đến suốt đời nếu cố giữ lấy em.
Có cái gì đó đang vụn vỡ trong lòng Ly, cô thà để người khác có lỗi với mình chứ không dễ chấp nhận việc mình trở thành một kẻ tồi tệ. Nhưng bây giờ còn có thể nói được gì, mà biết đâu Hoàng nói đúng: cô có thể chấp nhận hi sinh vì tình yêu nhưng ai dám chắc cô sẽ không oán trách số phận một khi không thỏa mãn cái khát kháo của bất cứ một người phụ nữ nào: chính là được làm mẹ. Cô chợt nghĩ đến vợ của Hoàng mà thấy xót xa:

-Vợ anh là một thiên thần đấy!
-Anh không biết, nhưng Tú yêu anh chân thành.
-Còn anh?
-Yêu, mang ơn và kính trọng. Không phải dễ tìm một người phụ nữ như thế.
Ly mỉm cười, anh đã tìm được hạnh phúc thực sự, đó là điều mà cô luôn mong đợi dù trái tim cô vẫn thường khắc khoải oán trách:
-Thế còn em?
-Đắng, thơm, mạnh mẽ và khó quên như café. Và anh không có ý định lãng quên, giống như anh vẫn uống thứ nước đen thui này mỗi ngày.

Lần này nụ cười thật sự thoải mái. Ly đã tìm được câu trả lời cho riêng mình, Hoàng nhìn cô thân thiện:
-Bao giờ em về lại thành phố?
-Chiều mai, sau khi ăn tất niên do vợ anh nấu.
-Vợ chồng anh cũng định mời em và Hiệp. Tú đang ngồi ở nhà và nghĩ sẽ nấu món gì đấy.
-Tú biết em đi tìm anh à?
-Ừ! Chiều nay vừa nhìn thấy em cô ấy biết ngay, anh vẫn giữ hình của em chụp với Hiệp mà.
-Tuyệt thật, mà anh thấy Hiệp ra sao?
-Cậu ta là người duy nhất dành cho em. Không còn một ai khác!
-Sau hôm nay, em định ...cầu hôn anh ấy đấy.
-Quyết định đúng đắn! Bao năm nay anh chỉ mong có thế! Về đây nghỉ tuần trăng mật nhé!
-Không đâu, em thích đi Thái.
-Thì cũng phải mời vợ chồng anh đi đám cưới chứ?
-Tất nhiên, nhưng anh nên để tóc dài hơn 5cm, rể phụ đấy!

Cả hai lại cùng cười, ly café hết nhẵn tự bao giờ. Chưa lúc nào Ly lại thấy nhẹ lòng đến thế. Người đàn ông cô đã yêu tha thiết một thời, luôn làm lòng cô mang một cảm giác bất ổn nhưng không thể gọi tên rõ ràng, và cũng không thể lãng quên, đang hạnh phúc ngập tràn. Hiệp nói đúng, đáng lẽ cô nên tìm gặp Hoàng từ 8 năm về trước, có lẽ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rất nhiều, ít nhất là với cô. Bao năm rồi cô mới có cảm giác rạo rực khi mùa xuân về.
  • Chuyển thể từ truyện ngắn của Nguyễn Thị Như Quỳnh - quynh.0503 – Trích từ tuyển tập Anh sẽ lại cưa em nhé!

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Audio book: Đất rừng phương nam - Chương 20


Đoàn Giỏi
Đất rừng phương nam
Chương 20
Lên đường chiến đấu



Nhấn chuột phải chọn Save Link As... để download
"Nam Bộ là máu của máu Việt Nam, là thịt của thịt Việt Nam. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng chân lý ấy vẫn không bao giờ thay đổi".
Hồ Chủ tịch đã trịnh trọng tuyên bố trước năm châu thế giới những lời đanh thép ấy. Mà đó cũng là tình cảm của đồng bào Nam Bộ chúng ta. Thầy giáo Bảy nói đến đây bỗng dừng lại chớp chớp mi mắt ngước nhìn lên lá cờ. Chung quanh im phăng phắc. Trong sự im lặng có thể nghe rõ cả tiếng đập trong tim người bên cạnh ấy, bất thình lình tiếng nức nở của một người đàn bà nào đó bỗng bật ra. Giọng nghẹn ngào cố nén trong cổ họng không thoát ra thành tiếng được nữa cứ ấm ức bên trong lồng ngực. Mấy bà cụ già bên cạnh như bị lây theo, sụt sịt mũi và nép sau lưng người khác, đưa ống tay áo lên quệt nước mắt. Ngọn cờ đỏ sao vàng đã bạc, cháy xám ở một chéo góc và rách thủng lỗ chỗ vì vết đạn, rung rung phập phồng trong ánh lửa. Anh chiến sĩ vạm vỡ nhất được chọn trong đơn vị đứng thẳng người, hai bàn tay to lớn cầm chặt cán cờ, giương lá quốc kỳ nghiêng về phía trước. Tôi đứng một bên, một cậu nữa cũng trạc tuổi tôi đứng một bên. Hai chú liên lạc mới sung vào đơn vị đều cao chưa tới vai anh du kích cầm cờ đứng giữa. Sau lưng chúng tôi, các anh lớn dàn đội hình trung đội hàng ngang, hướng mặt theo lá cờ. Đồng bào đến dự buổi lễ tuyên thệ của trung đội du kích địa phương đứng thành một vòng bán nguyệt, trên bãi cỏ rộng giữa một khu rừng gần bờ sông. Tía nuôi tôi và một số người có con em trong hàng được xếp đứng ở một chỗ danh dự: cạnh đống lửa đốt giữa sân, bên chiếc bàn thờ Tổ quốc kết bằng những bông hoa rừng đỏ, giữa đặt khung ảnh Hồ Chủ tịch...

Audio book: Đất rừng phương nam - Chương 19


Đoàn Giỏi
Đất rừng phương nam
Chương 19
Du kích trong rừng



Nhấn chuột phải chọn Save Link As... để download
Dòng sông Năm Căn hơn hai tháng trước còn ồn ã khua động tiếng mái chèo xuôi ngược, giờ đã trở nên lạnh ngắt, vắng teo. Thuyền bè rút mãi theo các đường kênh rạch nhỏ, chạy sâu vào rừng cho dễ đánh du kích, tiêu hao sinh lực địch. Quán lều dỡ đi theo, lùi vào tận trong "đớn". Lò than bỏ cho các loại dây rừng bò kín nóc. Cáo cầy tha hồ dắt nhau làm tổ trong những đống củi gỗ đước cao như núi chất ngoài sân lò, mọc đầy nấm dại.
-Hừ! Thằng Tây mới tới Năm Căn hơn hai tháng thôi. Vậy mà gần chục mạng người đã hy sinh! Hai anh du kích diệt được khá nhiều Tây và lính ngụy vừa bị nó bắt và bắn chết, buộc xác phơi ở chỗ gốc cây mắm gần bờ sông chiều hôm qua... Bà con trong chợ đến cướp xác hai anh em về chôn, bị nó bắt đánh một trận gần chết, bữa nay còn giam trong đồn!
ông già thợ đốn củi nói đến đây ngập ngừng cúi xuống cời lại đống hun. Khói cay nồng, đặc sệt từ đống hun ngùn ngụt bốc lên, tỏa trắng khắp gian lều. Bầu không khí ẩm ướt từ trong ngôi lều của chúng tôi như quánh lại, ngột ngạt đến tức thở. ông lại ngẩng nhìn tía nuôi tôi, nói tiếp.
-Như vậy là hết đất rồi. Chỗ nào cũng có thằng giặc. Chí như cái Hòn Khoai ngoài biển kia mà nó còn mò tới đóng đồn! Vậy thì mình cũng phải làm thế nào chứ, anh Hai?
Tía nuôi tôi cứ gật gù im lặng ngồi nghe. Khi ông già đốn củi ngừng nói, với tay rứt một dúm thuốc trong cái ống bơ nhồi vào tẩu, tía nuôi tôi bèn cầm chai rót thêm rượu vào bát:
-Uống đi, ông bạn!
-Trời ơi, bộ anh Hai muốn tôi "mượn tửu binh giải phá thành sầu à?"
ông già nhếch nụ cười móm mém, đưa tay đỡ bát rượu.
-Chẳng qua đó là cái thói tật không bỏ được của anh em bọn mình đấy thôi! Chỉ có chúng ta mới giải phá được thành sầu này, chứ cái thứ tửu binh... thì nó chỉ quật cho mình say mèm, nằm đó đợi giặc đến trói cổ dắt về đồn thôi.

Audio book: Đất rừng phương nam - Chương 18


Đoàn Giỏi
Đất rừng phương nam
Chương 18
Rừng đước Cà Mau



Nhấn chuột phải chọn Save Link As... để download
Nếu như có ai bảo tôi quay trở lại một nơi nào đó -một bến chợ hoặc một xóm làng chẳng hạn, nơi mà tôi đã rời đi cách đó chừng dăm ngày -trở lại bằng đúng con đường cũ mà không được hỏi ai đường đi, thì tôi sẽ chịu thôi. Chỉ mới đi qua một lần thì dứt khoát là không thể nhớ và không dễ dàng nhận ra con đường cũ. Trông chỗ nào cũng như chỗ nào. Càng đổ gần về hướng mũi Cà Mau thì sông ngòi, kênh rạch càng bủa giăng chi chít như mạng nhện. Trên thì trời xanh dưới thì nước xanh, chung quanh mình cũng chỉ toàn một sắc xanh cây lá. Tiếng rì rào bất tận của những khu rừng xanh bốn mùa, cùng tiếng sóng rì rào từ biển Đông và vịnh Thái Lan ngày đêm không ngớt vọng về trong hơi gió muối -thứ âm thanh đơn điệu triền miên ấy ru ngủ thính giác, càng làm mòn mỏi và đuối dần đi tác dụng phân biệt của thị giác con người trước cái quang cảnh chỉ lặng lẽ một màu xanh đơn điệu. Từ khi qua Chà Là, Cái Keo... rồi bỏ con sông Bảy Háp xuôi thuyền trôi theo dòng, thì tôi bắt đầu có cảm giác trên đây... ở đây, người ta gọi tên đất tên sông không phải bằng những danh từ mỹ lệ, mà cứ theo đặc điểm riêng biệt của nó mà gọi thành tên. Chẳng hạn như gọi rạch Mái Giầm, vì hai bên bờ rạch mọc toàn những cây mái giầm cọng tròn xốp nhẹ, trên chỉ xòa ra độc một cái lá xanh hình chiếc bơi chèo nhỏ; gọi kênh Bọ Mắt vì ở đó tụ tập không biết cơ man nào là bọ mắt đen như hạt vừng, chúng cứ bay theo thuyền từng bầy như những đám mây nhỏ, ta bị nó đốt vào da thịt chỗ nào là chỗ đó ngứa ngáy nổi mẩn đỏ tấy lên; gọi kênh Ba Khía vì ở đó hai bên bờ tập trung toàn những con ba khía, chúng bám đặc sệt quanh các gốc cây. (Ba khía là một loại còng biển lai cua, càng sắc tím đỏ, làm mắm xé ra trộn tỏi ớt ăn rất ngon). Còn như xã Năm Căn thì nghe nói ngày xưa trên bờ sông chỉ độc có một cái lán năm gian của những người tới đốn củi hầm than dựng nên, cũng như Cà Mau là nói trại đi theo chữ Tức khơ mâu tiếng Miên nghĩa là "nước đen". Thuyền chúng tôi chèo thoát qua kênh Bọ Mắt, đổ ra con sông Cửa Lớn, xuôi về Năm Căn. Dòng sông Năm Căn mênh mông, nước ầm ầm đổ ra biển ngày đêm như thác, cá nước bơi hàng đàn đen trũi nhô lên hụp xuống như người bơi ếch giữa những đầu sóng trắng.

Audio book: Đất rừng phương nam - Chương 17


Đoàn Giỏi
Đất rừng phương nam
Chương 17
Sân chim





Nhấn chuột phải chọn Save Link As... để download
ở vùng này, những chiếc thuyền nhỏ cỡ thuyền chúng tôi, chẳng ai làm buồm. Có lẽ để tránh bớt sự cồng kềnh, choán chỗ, và để cho thuyền được nhẹ. Khi cần, cứ chặt một tầu lá dừa nước mọc theo bờ sông cắm lên thuyền là đã có ngay một chiếc thuyền buồm rồi. Thuyền chúng tôi đổ ra dòng một con sông lớn, với bốn cánh buồm thiên nhiên kiểu đó, cắm trong bốn lỗ cột chèo. Má nuôi tôi ngồi giữ lái. Gió đưa chiếc thuyền buồm xanh của chúng tôi lướt chạy ào ào như chiếc ca-nô. Chạy một mạch hai ngày hai đêm như vậy, đến ngang một cái chợ, tía nuôi tôi mới "hạ buồm" vứt xuống lòng sông trả lại cho bà Thủy.
Người ta gọi chợ này là chợ Mặt Trời. Có lẽ vì chợ nhóm tại doi đất ngã ba vàm một con kênh có tên là kênh Mặt Trời. Còn thằng Cò thì cứ bảo tôi đây là chợ chim. Hôm qua, chợ chưa nhóm. Tía nuôi tôi còn cắm sào ở bên chợ, hy vọng có thể bán nốt mấy tấm da cá sấu còn vướng chỗ trong thuyền. Suốt ngày, ánh nắng rừng rực đổ lửa xuống mặt đất. Bốn phía chân trời trống huếch trống hoác. Từ lúc mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn, không kiếm đâu ra một bóng cây để tránh nắng. Con kênh Mặt Trời còn phơn phớt màu đào buổi sáng, giữa trưa bỗng hóa ra một dòng thủy ngân cuồn cuộn lóa mắt, rồi dần dần biến thành một con suối lửa lúc trời chiều. Năm ba ngôi quán lèo tèo ngó cửa ra một khoảng đất rộng. Trên mặt đất nứt nẻ, vết cứt chim khô trắng khắp nơi, lông chim theo gió cuốn lên xoáy tít trong nắng như những cánh bông gòn rụng bay lấp lóa. Từ sáng sớm, ghe xuồng đã vào cập bến chợ, đậu san sát như lá tre. Mũi xuồng này buộc nối vào lái thuyền kia, đen kín mặt nước. Tiếng chim kêu râm ran trong đám ghe xuồng và trên sân chợ. Tía nuôi tôi ngồi uống rượu một mình trong ngôi quán ồn ào, toàn những đàn bà và trẻ con đang húp cháo chim xì xà xì xụp. Mấy tấm da cá sấu hoa cà dựng trên ngạch cửa, bên lối ra vào. Mùi chim nướng từ trong những ngôi quán bay ra thơm phức. Tiếng dao thớt khua lộp cộp trong tiếng chim kêu xé màng tai, làm cho cái chợ nhỏ lạ lùng này thêm phần náo nhiệt. Má nuôi tôi xách rổ lên chợ mua chim non và trứng để làm thức ăn dự trữ mang theo thuyền. Thằng Cò, vì bàn chân hãy còn sưng, không được phép lên bờ, phải ngồi lại trong mui ôm con Luốc ngó lên chợ, coi bộ thèm thuồng lắm. Tôi cầm bát lên mua một tô cháo chim băm hành củ rắc hạt tiêu bưng xuống cho nó, rồi quày quả nhảy lên chợ ngay. Con Luốc cũng muốn theo tôi. Nó cứ vẫy đuôi kêu ư... ử... Nhưng thằng Cò cứ ôm cổ giữ nó lại. Nó tức mình, quay ra mấy xuồng chim đậu chung quanh gắt ngậu xị. Chim nhốt trong các giỏ tre nghe tiếng chó sủa, hoảng hốt đập cánh kêu loạn lên. Tôi đi một mình, luẩn quẩn theo những người bán chim trên chợ. Ngay dưới bờ sông chỗ tôi đứng, có mấy người đàn bà đang mặc cả, cãi nhau trên một chiếc thuyền to. Giỏ cần xé chất ngổn ngang, đựng đầy các thứ trứng chim. Từng xâu chim trắng, chim đen buộc chân, dồn chật trong khoang: những con chim bị trói chen nhau ngóc cổ lên, con này mổ vào lưng con kia, đập cánh phành phạch. Một thằng bé gánh tòn ten hai con chim gì lạ quá, cổ dài như cổ rắn, to gấp rưỡi con vịt bầu, sắc lông màu vàng xám.

Audio book: Đất rừng phương nam - Chương 16


Đoàn Giỏi
Đất rừng phương nam
Chương 16
Qua sróc Miên




Nhấn chuột phải chọn Save Link As... để download
"Nghèo như chiếc lá rụng xuống dòng sông, nước đưa tới đâu mình theo tới đó! Huống chi bây giờ lại gặp lúc giặc đánh lung tung..."
Hôm chúng tôi gặp phường săn cá sấu ở quán rượu ông già lùn, nghe tía nuôi tôi nói như vậy, tôi cứ tưởng là ông nói cho có nói vậy thôi. Đâu ngờ ông nói vậy mà có vậy thật. Giạt vào xóm chài chưa đầy ba tháng, ngôi lều mới dựng lên chưa ấm chỗ, má nuôi tôi chưa thuộc khắp mặt những người đàn bà quanh quẩn ở khúc sông này, thì chúng tôi lại trở về cuộc sống lênh đênh. Mấy hôm nay, dân đánh lưới hàng về cứ nhao lên là Tây sắp tiến vào vùng U Minh hạ, theo đường con sông này. Ca-nô do thám của nó đã thập thò ngoài vàm sông Cán Cạy. Những buổi trời lặng gió, tiếng tàu giặc chạy xình xịch tận ngoài vịnh biển vọng thấu tận đây, nghe rõ mồn một. Buổi chiều hôm kia, ca-nô xích hầu của nó tắt máy thả trôi theo nước vào tới vịnh Bần Cùi, bắt mất hai người câu tôm. Sáng hôm sau, hơn tiểu đội giặc cải trang giả làm thường dân, bơi xuồng thọc sâu vào đầm Le Le, đã bị dân quân tự vệ phục kích bắn chết mấy thằng. "Con đầm già" ngày nào cũng vè vè lượn sát xuống ngọn cây và bữa nay nó dắt hai chiếc tàu há mồm vào sắp tới đây rồi. Khói nhà cháy đã dựng lên từng bựng ở mạn Bần Cùi. Thiên hạ đã nhốn nháo tản cư. Tía nuôi tôi đã quyết định ở lại đây.
Giặc tới thì theo anh em dân quân tự vệ, du kích đánh lại nó. Không lẽ cứ chạy măi. Ai cũng chạy thì thà dâng đất này cho nó, bày chuyện đánh chác làm gì? Giặc sắp tới bên nách. Lại không may cho gia đình chúng tôi là việc thằng Cò bị đau chân, còn rên la nằm đấy. Nó theo đám trẻ phường chài lội dọc theo bãi đi thụt bắt cá bồng trong bẹ dừa nước, không may đạp nhằm cá mặt quỷ. Nọc độc của con cá quái ác đã hành nó sốt mê man, bàn chân phù lên như chân voi. Má nuôi tôi cuống lên, cứ khóc giục tía nuôi tôi phải đi.

Audio book: Đất rừng phương nam - Chương 15


Đoàn Giỏi
Đất rừng phương nam
Chương 15
Phường săn cá sấu




Nhấn chuột phải chọn Save Link As... để download
Chỉ trong vòng không đầy hai tháng, mà đã có hai tên Việt gian gián điệp lợi hại và một thằng Pháp bỏ mạng vì tên tẩm thuốc độc. Thứ vũ khí thô sơ thời Trung cổ, lặng lẽ từ trong cành xanh phóng ra, đem lại cái chết bất thình lình không phương cứu chữa -sự việc ấy đã gieo vào đầu óc bọn giặc đang cầm những khẩu súng hiện đại trong tay một nỗi khiếp đảm khôn lường. Càng sợ, chúng càng lồng lộn lên một cách dữ dội để tự trấn tĩnh và động viên tinh thần bọn ngụy. Chúng đưa thêm tới ba tiểu đoàn, mở những cuộc càn quét báo thù liên miên khắp các vùng rừng chung quanh. Những ngôi lều của thợ đốn củi ở tít mãi trong rừng sâu cũng bị chúng mò tới đốt trụi. Chúng bắt dân phải dỡ nhà về ở chung quanh đồn để làm vòng rào người, và đóng thêm bốn lô-cốt ở mấy nơi hiểm yếu dọc bờ sông. Ngôi lều của tía nuôi tôi cũng đã làm mồi cho ngọn lửa của giặc Pháp. Cả nhà chống thuyền sống lay lắt qua ngày trong các vùng đầm lầy và trong các khu rừng ngập nước.
-Đành phải đi về vùng U Minh hạ thôi, ông à!
Một hôm má nuôi tôi thở dài, bàn với tía nuôi tôi như vậy. Bà ngồi trong mui thuyền chật chội, nhìn ra những làn mưa trắng tuôn mù mịt xuống ngàn xanh, chậc lưỡi.
-Chỉ lo cho hai thằng bé. Dầm mưa dãi nắng thế này, rủi chúng ốm đau nằm xuống thì lấy gì mà thang thuốc!
-Mười mấy năm trời, quen thuộc ở đây, tôi không nỡ bỏ đi...
Tía nuôi tôi đáp, giọng rầu rầu.

Audio book: Đất rừng phương nam - Chương 14


Đoàn Giỏi
Đất rừng phương nam
Chương 14
MŨI TÊN THÙ




Nhấn chuột phải chọn Save Link As... để download
Tội nghiệp cho hai ông già, ngày nào cũng dắt nhau ra đi từ trời còn mờ đất, có khi đến tối mịt mới về. Má nuôi tôi lo lắm: Nhưng bà biết rõ chồng mình hơn ai cả. Khi
ông đã quyết một sự gì rồi, thì lời khuyên can và những giọt nước mắt của bà không thể làm mềm được ý chí của ông Tốt hơn hết là nên im lặng.
Sau cái trận phục kích bất ngờ, chết mất tên Việt gian đưa đường lợi hại và một thằng Pháp, bọn địch phát quang cây cối dọc ngã ba sông có hơn nghìn thước, bắn
chết ba người đàn bà đi thuyền trên sông giữa ban ngày, và yết bảng tại ngã ba rằng: Ai nộp một cái đầu Việt Minh. sẽ được lĩnh một nghìn đồng. Đồng thời chúng
cũng ra sức mua chuộc: mỗi người dân bị chúng ruồng bắt về đồn đắp phòng tuyến trước khi được thả về đều được phát cho ba thước vải, một số thuốc ký ninh và hai
bao thuốc lá "gô-loa" cùng một cái giấy lách-xê-pát-xê
Lão Ba Ngù ở chơi với tía nuôi tôi hơn một tháng mới từ giã trở về Chắc Băng. Không biết có phải lão buồn vì công lặn lội của mình chẳng đem lại một kết quả gì, hay bởi con mụ vợ Tư Mắm đã theo thằng quan ba trở ra chợ Rạch Giá - thế là mất đối tượng chính - nên lão nản lòng bỏ đi chăng. Tía nuôi tôi từ hôm ấy càng đâm ra ít
nói, chẳng thiết gì công việc làm ăn, cứ bỏ nhà đi luôn.
Nhiều khi cả mấy ngày không về nhà. CÓ về nhà thì lại thắp hương cắm lên bàn thờ rồi lại ngồi uống rượu khan một mình.
Một số người ở xung quanh đồn giặc đã lục tục trở về nhà cũ. Cả ba bốn ngôi quán cà phê, hủ tiếu cũng vừa dựng lên. Tía nuôi tôi đã mấy lần mò ra quán cà phê, lần
nào cũng trở về với bộ mặt rầu rầu khiến cho thằng CÒ và tôi không dám nói chuyện to tiếng.
Một hôm, tía nuôi tôi cầm rựa đi đốn ở đâu về mấy gốc tre già. ông vứt tre xuống sân, bảo thằng CÒ đi mua rượu. Người ông thay đổi hẳn, chân tay nhanh nhẹn, vui
vẻ hoạt bát lên như ngày trước. ông chẻ tre, nắn nót chuốt từng mũi tên, ban ngày phơi nắng, ban đêm hong lửa ông châm từng mũi tên lên tay, cân xem có vừa sức
nặng và bề dài của ba mũi tên tẩm độc của ông không...
Ba hôm liền, ngày nào cũng ngậm tẩu thuốc lá, cầm nỏ mang tên, dắt con Luốc di vào rừng.
Chẳng thấy bắt được con chồn con cáo gì, mà ngày nào cũng lặn lội cho mệt! má nuôi tôi làu bàu nói như vậy
Tía nuôi tôi chỉ cười. Nụ cười hồn hậu trên gương mặt khoáng đạt mà tôi thấy ở ông lần đầu tiên nơi xóm chợ Ngã Ba Kênh, lại trở về với ông.

Audio book: Đất rừng phương nam - Chương 13


Đoàn Giỏi
Đất rừng phương nam
Chương 13
CÁI CHẾT CỦA VÕ TÒNG




Nhấn chuột phải chọn Save Link As... để download

Ba hôm sống trong rừng. Ban ngày hái trái bình bát tìm mật ong ruồi ăn đỡ dạ; ban đêm chúng tôi trèo lên những cây to, tìm chạc ba tựa lưng thật vững, buộc người
vào cành cây, ngủ đến sáng. Tía nuôi tôi nóng lòng sốt ruột cứ độ nửa buổi lại trèo lên một cây thật cao xem lửa ở các khu rừng đã cháy lụi hết chưa.
CÓ thể đi lần ra hướng bờ sông được rồi đấy con ạ!
Đi lối nào bây giờ, tía?
- Lối nào cũng tới . Nước trong rừng bao giờ cũng đổ ra sông. Cứ men theo bất cứ con lạch nào, theo hướng nước chảy của nó thì đi tới sông thôi . . .
Tía con tôi dắt nhau lội theo những khe nước chảy, đến gần hết một ngày hôm sau nữa mới thấy những rặng cây quen thuộc lờ mờ hiện lên trong làn hơi nước, báo hiệu dòng sông êm ả của xứ rừng U minh đang trôi qua nơi đó. Chúng tôi giẫm chân lên những lớp tro dầy còn nong nóng, tìm dò mãi mới đi tới chỗ cái lung còn nước, nơi tía nuôi tôi đã nhận chiếc xuồng hôm nọ. Chung quanh tôi, đen hắc một màu cây cối đã cháy thành than.
Những con rùa, con cần đước bò qua trảng cỏ trốn chạy không kịp, bị lửa đốt cháy còn trơ lại những cái mai như nồi đất úp lổm ngổm trên tro tàn. Một khối than khổng lồ còn giữ nguyên hình gốc cây, đang âm ỉ bốc khói bên cạnh chỗ chúng tôi giấu xuồng. Lục bình, rau mác dưới lung bị lửa táp cháy rụi lớp lá bên trên, phần chìm
dưới nước thì bị nước nóng luộc chín cả. Xác cá, tôm, xác rắn trương phình trên mặt nước phủ đầy tàn tro, bốc lên một mùi thối khắm nhức cả óc.
Tôi cởi truồng lội xuống lung, vớt lớp xác lục bình cháy queo trong chiếc xuồng ngâm nước, vứt lên bờ rồi lắc xuồng tát nước ra.

Audio book: Đất rừng phương nam - Chương 12


Đoàn Giỏi
Đất rừng phương nam
Chương 12
CHẠM TRÁN VỚI HỔ





Nhấn chuột phải chọn Save Link As... để download

Lúc tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên một đám lá khô, dưới gốc cây sung rậm, lá che kín trời. Gió thổi làm những cành sung đong đưa, để lọt xuống một
vài tia sáng xanh yếu ớt của những vì sao leo lét . Chim rừng kêu buông rơi từng tiếng một , từ một nơi xa thẳm nào. Không biết độ mấy giờ. Nhưng đêm chừng như
khuya lắm.
Tía nuôi tôi thấy tôi cựa mình ngồi dậy, ông vội vàng đưa tay ra đỡ tôi nằm xuống:
- Con đã khỏe lại rồi đó. Cứ nằm nghỉ đi con. Đừng ngồi dậy dễ bị choáng đầu lắm!
- Đây là đâu vậy tía?
- Xa lắm. Mình vào gần tới đầm lầy rồi!
- Lửa tắt chưa tía?
Còn cháy. Nhưng xa lắm. Con cứ vững bụng. Chỗ này, lửa không cháy tới đâu. Còn khát không con?
Khát lắm tía ơi!
- Con đã uống nhiều nước rồi đấy! Vì mệt quá, con bị ngất thôi. Chẳng sao đâu. Để tía đi lấy nước cho con...
- Gần hay xa vậy tía?
- Đằng kia thôi. Con cứ nằm đây mà
Trong ánh tối lờ mờ, tía nuôi tôi mò mẫm cởi chiếc túi da beo bên lưng ra, đưa vào tay tôi. Rồi ông đứng dậy bước sột soạt khuất dần trong bóng tối. Tôi ngồi phắt lên,
buộc ngay chiếc túi da beo vào lưng y như tía nuôi tôi.
Bàn tay nắm chặt cán dao găm, tôi nhìn thẳng về hướng ông vừa đi. Rừng khuya im ắng quá. Tiếng côn trùng tỉ tê tận những chỗ mông lung nào, lâu lâu hốt nhiên im
bặt đi một lúc, càng làm cho bầu không khí vắng vẻ trở nên im lặng một cách đáng sợ. Hồi lâu, bỗng nghe có tiếng chân giẫm sột soạt trên lá khô. Tôi vừa mừng, vừa
sợ
- Tía về đấy hở tía? - tôi vụt hỏi to lên.

Audio book: Đất rừng phương nam - Chương 11


Đoàn Giỏi
Đất rừng phương nam
Chương 11
RÙNG CHÁY




Nhấn chuột phải chọn Save Link As... để download

Tía con chúng tôi bơi đi, ước độ hai nghìn thước thì bị cạn không bơi được nữa, phải dùng sào chống xuồng lướt trên mặt bùn xắp nước. .
Năm nay mùa khô sớm đấy? Mọi năm, dạo này nước còn ngập ngang bụng, tía nuôi tôi vừa nói vừa nhướn người thọc mạnh chân sào xuống tận lớp đất sét cái, hai tay nắm chặt đầu sào đẩy xuồng trườn tới.
Chống đi một lúc nữa, gặp cái lung còn nhiều nước, tía nuôi tôi bảo tôi vác đồ lề lên bờ, rồi ông nhận xuồng chìm xuống nước và vớt lục bình, vớt rong phủ lên để xuồng
khỏi bị nẻ nắng. .
Quanh co trong rừng, chẳng biết đâu là đâu, thế mà chỉ chừng một giờ sau tía nuôi tôi đã dắt tôi ra đúng chỗ bụi cây tra chúng tôi ngồi nghỉ ăn cơm chiều bữa trước . . .
Những ngày nắng ráo như hôm nay, rừng khô hiện Lên với tất cả vẻ uy nghi tráng lệ của nó trong ánh mặt trời vàng óng. Những thân cây tràm vỏ trắng vươn thẳng lên
trời, chẳng khác gì những cây nến khổng lồ, đầu lá rũ phất phơ như những đầu lá liễu bạt ngàn. Từ trong biển lá Xanh rờn đã bắt đầu ngả sang màu úa, ngát dậy một mùi hương lá tràm bị hun nóng dưới mặt trời, tiếng chim không ngớt vang ra, vọng mãi lên trời cao xanh thẳm không cùng. Trên các trảng rộng và chung quanh những lùm bụi thấp mọc theo các lạch nưóc, nơi mà sắc lá còn xanh, ta có thể nghe tiếng gió vu vù bất tận của hàng