Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Cảm xúc âm nhạc 03: A letter



Bạn thân mến, bạn thường nghĩ về điều gì khi nghe những bản nhạc không lời? Với riêng tôi, tôi thích nghe nhạc không lời vì nó đem lại sự thanh thản trong tâm hồn. Bạn biết không?! Cuộc sống là một bản nhạc dài bất tận với nhiều cung bậc, lúc thăng lúc trầm. Và không ai khác, chính bạn sẽ là người nghệ sĩ truyền cảm xúc vào bản nhạc đó. Trong chương trình Cảm xúc âm nhạc ngày hôm nay, tôi muốn gửi tới bạn một bức thư, nói đúng hơn là 1 bức thư nhạc vì nó được viết nên bằng những nốt nhạc. Tác phẩm A letter của nữ nghệ sĩ tới từ đất nước mặt trời mọc Yukie Nishimura qua sự cảm nhận của bạn đọc có nickname Sadsnow.


Gửi bạn tôi

"Bạn có nghe thấy tiếng piano buồn bã này không? Trời lại đang mưa, từng giọt mưa long lanh rơi lên Hồng Hạnh đang phơn phớt hồng, một màu hồng thật nhẹ nhàng. Mưa rơi khiến tớ liên tưởng đến cái gì đó đổ vỡ, cái buồn đến lạnh người này, bạn có cảm nhận được không? Từng nốt nhạc thanh tao trong trẻo như tình bạn của chúng ta. Không giống như tình yêu "Bắt đầu bằng ánh mắt, duy trì bằng những nụ hôn, và kết thúc bằng nước mắt", tình bạn sẽ kết thúc bằng những kỉ niệm đẹp đẽ nhất, những kỉ niệm không thể quên...

Mây vẫn trầm ngâm ảm đạm nhìn từng góc phố thân quen...

Tiếng nhạc ủ dột buồn đến quặn lòng phát ra từ cái quán nhỏ vắng vẻ bên đường...

A letter của Yukie Nishimura....




Cái quán ngày xưa chúng ta thường tới, cùng nhau ngắm từng giọt mưa rơi, cùng cảm nhận cái lạnh buốt ấy, mà trái tim lại ấm áp như có ngọn lửa sưởi ấm, cùng nhau nghe những bài hát mà cả hai thích từ chiếc máy cũ kĩ của cái quán bé nhỏ này.

Kỉ niệm lại tràn về, vì biết rằng điều đó sẽ không bao giờ trở lại một lần nữa.

Lá thư này gửi cho bạn không biết bạn có đọc được không. Hi vọng rằng ở tương lai, ở một nơi thật xa bạn sẽ đọc được nó trong vô thức.

Tiếng piano vẫn buồn, vẫn dồn dập, trái tim tớ như lặng câm. Từng âm thanh, từng nốt nhạc như giáng tớ xuống đáy sâu của nỗi đau, như từng giọt nước mắt vô hình của tớ khi tớ nghĩ đến việc sẽ không còn gặp lại bạn được nữa.

Ngoài hiên mưa vẫn rơi, cánh hoa mỏnh manh như co mình lại, từng cơn gió lạnh lẽo, buồn bã vẫn dạo quanh con phố đưa cánh hoa đi đến thiên đường, mang theo cả ước vọng của tớ đến trời cao.

Bạn có nhìn thấy không? Long lanh như pha lê trong suốt, lạnh như băng tuyết. Mưa vẫn giăng giăng khắp chốn. Khiến người ta không biết đâu... là lối về...

Đó có phải là nơi cất giữ những kỉ niệm đã qua?

Mĩ lệ như từng phím đàn trong trẻo này...!

Nơi đó phải chăng là...

Nơi chúng ta gặp lại nhau.

Bạn tôi...?

Đối với nhạc không lời thì mỗi người lại có những cảm xúc khác nhau khi nghe. Riêng tôi, với A Letter, tôi như thấy dòng chảy thời gian nơi đây. Phải chăng khi gặp những giai điệu đồng cảm, mình mới trở lại là con người thật, với những cảm xúc chân thật nhất. Còn bạn, bạn có cảm xúc như thế nào khi nghe bản nhạc này? A letter của nghệ sĩ Yukie Nishimura...

Cám ơn vì đã lắng nghe và hẹn gặp lại!

[Tổng hợp] 30 nguyên tắc vàng đối nhân xử thế của Đắc nhân tâm


Kho Sách Nói .NET xin chia sẻ một bài viết khá hay trên Facebook để mọi người cùng chiêm nghiệm

Đắc Nhân Tâm – Nghệ thuật đối nhân xử thế

***

Đắc nhân tâm – How to win friends and Influence People của Dale Carnegie là quyển sách nổi tiếng nhất, bán chạy nhất và có tầm ảnh hưởng nhất của mọi thời đại. Tác phẩm đã được chuyển ngữ sang hầu hết các thứ tiếng trên thế giới và có mặt ở hàng trăm quốc gia. Đây là quyển sách duy nhất về thể loại self-help liên tục đứng đầu danh mục sách bán chạy nhất (best-selling Books) do báo The New York Times bình chọn suốt 10 năm liền. Riêng bản tiếng Anh của sách đã bán được hơn 15 triệu bản trên thế giới. Tác phẩm có sức lan toả vô cùng rộng lớn – dù bạn đi đến bất cứ đâu, bất kỳ quốc gia nào cũng đều có thể nhìn thấy. Tác phẩm được đánh giá là quyển sách đầu tiên và hay nhất, có ảnh hưởng làm thay đổi cuộc đời của hàng triệu người trên thế giới.

Không còn nữa khái niệm giới hạn Đắc Nhân Tâm là nghệ thuật thu phục lòng người, là làm cho tất cả mọi người yêu mến mình. Đắc nhân tâm và cái Tài trong mỗi người chúng ta. Đắc Nhân Tâm trong ý nghĩa đó cần được thụ đắc bằng sự hiểu rõ bản thân, thành thật với chính mình, hiểu biết và quan tâm đến những người xung quanh để nhìn ra và khơi gợi những tiềm năng ẩn khuất nơi họ, giúp họ phát triển lên một tầm cao mới. Đây chính là nghệ thuật cao nhất về con người và chính là ý nghĩa sâu sắc nhất đúc kết từ những nguyên tắc vàng của Dale Carnegie.



Những người bạn gặp trên đường đời sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn. Dù tốt hay xấu, họ cũng tặng bạn những kinh nghiệm sống hết sức tuyệt vời. Chính vì thế, đừng nên lên án, chỉ trích hay than phiền ai cả. Thậm chí, nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng lòng tốt của bạn thì xin hãy cứ tha thứ cho họ. Bởi vì có thể, chính nhờ họ mà bạn học được cách khoan dung.

Chỉ trích một người là việc không khó. Vượt lên trên sự phán xét ấy để cư xử rộng lượng, vị tha mới là điều đáng tự hào.





Biết khen ngợi và cảm ơn những người xung quanh một cách chân thành chính là chiếc đũa thần tạo nên nên tình thân ái và nguồn động viên tinh thần to lớn. Đó là niềm vui rằng mỗi người đang được quan tâm, công nhận và yêu thương. Mỗi người được khen ngợi chân thành sẽ tự nhiên sửa đổi những tính xấu để trở nên hoàn thiện hơn.

“Động cơ thúc đẩy sâu sắc nhất trong bản chất con người là sự khao khát được thể hiện mình.” – Nhà triết học Mỹ – John Dewey





Dễ khi nhận nhưng khó khi cho.

Dễ là khi nghĩ xấu về người khác nhưng khó là khi tặng cho họ niềm tin.

Dễ là khi dập tắt đi ước mơ của người khác và khó là khi gợi cho người khác một mong muốn tha thiết.

Vậy tại sao ta không làm một điều “khó” mà hiệu quả thật tốt như khơi gợi mong muốn thiết tha ở một con người?



Khi chúng ta cố gây ấn tượng với người khác chỉ để người ấy quan tâm đến mình, chúng ta sẽ không bao giờ có nhiều bạn bè thật sự chân thành. Nếu muốn có những người bạn thật sự thì hãy nghĩ và làm việc gì đó cho họ, dành cho họ thời gian, sức lực và sự quan tâm không vụ lợi. Biểu lộ sự quan tâm chân thành đối với người khác không những giúp bạn có thêm bạn bè mà còn có thể làm tăng lòng trung thành của khách hàng đối với công ty bạn.

Hãy luôn nhớ rằng bạn có hay cánh tay: một để tự giúp mình và một để giúp người khác.

“Một người có thể thành công trong hầu hết mọi việc nếu anh ta có một lòng nhiệt tình vô hạn.” Charles Schwab





Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bản thân bạn.

Nụ cười không chỉ làm giàu người nhận mà cả người cho.

Nụ cười xuất hiện trong nháy mắt nhưng có thể để lại dấu ấn suốt đời.

Hãy mỉm cười với nhau – dù đó là người bạn chưa quen biết. Nụ cười ấy sẽ soi chiếu đến những góc khuất của tâm hồn và làm bừng sáng cả những nơi tăm tối nhất.

…. vì không ai cần một nụ cười nhiều bằng người đã không còn một nụ cười nào nữa để cho đi !



Chúng ta cần nhận ra điều kỳ diệu ẩn chứa sau tên gọi của mỗi con người và ghi nhớ rằng mỗi cái tên, dù đơn giản đến đâu, cũng chính là điều quan trọng và niềm vui của người ấy. Do vậy, thông tin mà chúng ta đang trao đổi hay những câu chuyện giữa hai bên sẽ trở nên thật đặc biệt khi chúng ta lồng vào trong đó tên của người chúng ta đang giao tiếp. Cho dù họ là ai, người hầu bàn hay vị tổng giám đốc, cái tên vẫn luôn đem lại điều kì diệu khi chúng ta gọi đúng nó.

“Những đức tính tốt được phát triển và rèn luyện từ rất nhiều công sức và lòng quyết tâm.” Ralph Waldo Emerson





Trong tiếng trung Quốc, từ “lắng nghe” được viết bởi những nét chữ tạo nên bằng 5 từ bên trong – tai, mắt, tim, một, và vua. Lắng nghe ở đây bao hàm ý chúng ta luôn cần phải mở rộng tai, mắt, tấm lòng, hòa làm một với người đang giao tiếp và cho họ thấy được sự quan trọng của họ.

Muốn có tài ăn nói thì phải chăm chú lắng nghe. Muốn được người khác quan tâm, bạn nên quan tâm đến người khác: hỏi những câu mà họ thích trả lời, khuyến khích họ nói về chính họ và thành tích của họ. Bởi vì sự cảm thông chia sẻ mạnh hơn lời nói, và niềm vui cùng với sự chân thành sẽ thật sự bền vững khi bạn biết quan tâm.

“Sự im lặng du dương hơn bất cứ bản nhạc nào.” Christina Rossetti

“Càng trong tĩnh lặng, càng nghe được nhiều.” Baba Ram Dass





Một lời nói bất cẩn, thiếu suy nghĩ có thể làm mất thiện cảm, gây ra bất hòa. Một lời độc ác có thể làm tổn thương một tâm hồn. Một lời đúng lúc có thể mang lại bình an. Một lời yêu thương có thể đem lại hạnh phúc thật sự.

Và có những lời nói có thể cứu được một con người…

Con đường nhanh nhất dẫn đến trái tim một người là bàn luận về những điều người ấy quan tâm nhất.



Người có giá trị nhất là người giúp cho đồng loại mình được nhiều nhất. Làm cho người khác cảm thấy họ quan trọng là một trong những cách thức hữu ích nhất để giúp họ sống và làm việc tốt hơn.

“Lòng ham muốn được tỏ ra mình quan trọng là một sự thôi thúc mạnh mẽ nhất trong bản chất con người.”

John Dewey





Đức Phật dạy: “Oán không bao giờ diệt được oán, chỉ có tình thương yêu mới diệt được oán.” Tranh cãi không giải quyết được bất hòa, chỉ có lòng khoan dung và thiện chí nhìn nhận sự việc bằng quan điểm của đối phương mới hòa giải được.

“Nếu bạn cố tranh cãi để thắng thì đấy cũng chỉ là một chiến thắng vô nghĩa, bởi vì bạn sẽ không bao giờ nhận được thiện chí và sự hợp tác của đối phương” Benjamin Franklin

“Khi tranh luận với một người, bạn cần định hướng để sau cuộc tranh cãi bạn sẽ có thêm một người bạn.” Diodore





“Dạy người, phải khéo léo như không dạy gì cả, giảng điều chưa biết mà cứ như nhắc lại chuyện đã quên. Bởi một điều đơn giản là đối với người hiểu biết thì chỉ cần nửa lời cũng đủ cho họ nắm rõ mọi điều chúng ta muốn nói.” – Alexander Pope

“Tài năng quý hiếm nhất là tài năng của một người biết nhìn nhận người khác có tài năng.” – Ernest Hemingway





Nếu chúng ta chịu nhìn nhận những điều sai trái của mình trước khi người khác có dịp nói ra, chúng ta sẽ có 99% cơ hội được đối xử bằng thái độ hào hiệp.

Trong quan hệ với con người, hãy luôn nhớ rằng chúng ta đang giao tiếp với những sinh vật không những có lý trí mà còn có cảm xúc, họ rất dễ bị tổn thương bởi định kiến nhưng luôn có động lực khi có niềm tự hào và lòng kiêu hãnh.“Nếu bạn đã sai lầm thì không gì hay bằng thẳng thắn nói rằng: “Tôi đã sai”. Nhượng bộ không phải hạ mình, nhận lỗi không là nhục nhã.” – Fenelon





Truyện ngụ ngôn của Aesop kể rằng:

Mặt Trời và Gió tranh cãi xem bên nào mạnh hơn . Gió nói: “Tôi sẽ chứng minh tôi mạnh hơn. Ông có thấy cụ già đằng kai không? Tôi đánh cuộc sẽ làm ông cụ cởi áo khoác của mình ra nhanh hơn ông”. Mặt Trời ẩn mình sau một đám mây để Gió chứng tỏ uy quyền của mình. Gió đã thổi mạnh gần như một cơn bão. Nhưng Gió càng thổi mạnh bao nhiêu thì cụ già lại càng giữ chặt chiếc áo khoác của mình bấy nhiêu. Cuối cùng, Gió lặng đi và chịu thua. Khi đó Mặt Trời rời khỏi những đám mây, dịu dàng tỏa những tia nắng óng ánh xuống mặt đất. Bỗng chốc trán cụ già lấm tấm mồ hôi, rồi cụ chau mày và cởi áo khoác ra. Mặt Trời đã cho Gió một bài học, rằng đề nghị nhẹ nhàng bao giờ cũng mang lại hiệu quả cao hơn sự ép buộc bằng vũ lực.

Thái độ dịu dàng, thân thiện và những lời khen ngợi chân thành có thể khiến người ta thay đổi ý kiến dễ dàng hơn là gây căng thẳng khó chịu.

“Một giọt mật ngọt bắt được nhiều ruồi hơn là một thùng nước đắng.” – Abraham Lincoln





Khi nói chuyện với mọi người, bạn không nên bắt đầu bằng những điểm khác biệt, mà nên bắt đầu bằng cách nhấn mạnh những điểm mà hai bên đều đồng ý. Nếu như có thể, bạn sẽ tiếp tục nhấn mạnh rằng cả hai đều phấn đấu cho cùng một mục đích, sự khác nhau duy nhất giữa hai người chỉ là về mặt phương pháp mà thôi. Câu trả lời “Đồng ý” ngay từ đầu sẽ tốt hơn rất nhiều.

Vì khi một người đã thực sự nói “Không” thì toàn bộ các giác quan, hệ thần kinh, cơ bắp của người ấy đều tập trung trong tâm thế từ chối. Trái lại, khi một người nói “Có” thì từng tế bào trong cơ thể người đó giãn ra trong trạng thái sẵn sàng tiếp nhận. Nên nếu ngay từ đầu chúng ta tranh thủ được nhiều tiếng “Có” là ta đã mở rộng con đường cho việc tiếp nhận đề nghị sau cùng – mục đích của chúng ta.

“Ai bước nhẹ nhàng sẽ đi được xa” – Ngạn ngữ Trung Hoa





Điều quan trọng nhất của mọi cuộc trò chuyện là để người khác bộc lộ mình. Sau khi bày tỏ những quan tâm của mình, người đối thoại sẽ hài lòng về bản thân và kiến thức của họ, và tự nhiên họ sẽ lắng nghe chúng ta.

“Các nhà hùng biện bao giờ cũng hiếm có. Nhưng hiếm hơn nữa là những người biết im lặng đúng lúc và càng quý hơn là những ai biết nhường lời cho kẻ khác.” – M. F. Sovado





Mọi người đều thích làm theo ý mình chứ không ai muốn hành động theo lời người khác sai bảo. Ai cũng thích được hỏi về những mong muốn, nguyện vọng và suy nghĩ của họ.

“Nước suối và mưa nguồn sở dĩ đều chảy về sông sâu biển lớn vì sông và biển dám chấp nhận ở vị trí thấp. Thánh nhân muốn thể hiện uy đức cao hơn người nên đặt mình dưới họ, muốn trí năng vượt trước thời đại thì phải ẩn mình ở phía sau. Vì vậy, dù vị thế thánh nhân ở trên thiên hạ cũng không ai tức tối, dù vượt trước thiên hạ cũng không ai oán hờn.” – Lão Tử





Trong mọi mối quan hệ, phải biết bỏ qua cái tôi của mình và đồng cảm với người khác để suy xét mọi việc.“Mức độ lớn khôn và trưởng thành thực sự trong cuộc đời của mỗi con người tùy thuộc vào thái độ ứng xử của họ đối với người khác: dịu dàng với người trẻ, cảm thông với người già, chia sẻ với người bất hạnh, động viên người có chí hướng, tha thứ người mắc lỗi lầm, bao dung với kẻ yếu và khoan hòa với kẻ mạnh. Bởi lẽ, đến một lúc nào đó trong cuộc đời của mỗi con người, họ cũng sẽ lâm vào những cảnh ngộ tương tự.” – George Washington Carver



Điều đáng quý nhất trong cuộc đời của mỗi người chính là những nghĩa cử tốt đẹp đối với người khác – những nghĩa cử nhỏ bé, không tên mà chính người đó đã quên đi. Chỉ cần một cái ôm thật chặt, một sự im lặng cảm thông , một cái chạm tay thân thiện, một đôi tai biết lắng nghe là bạn có thể chia sẻ với tất cả mọi người. Lòng tốt, sự quan tâm chia sẻ, đồng cảm là ngôn ngữ đặc biệt mà bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được.

Ba phần tư những người chúng ta gặp ngày mai luôn “đói khát” sự đồng cảm và chia sẻ. Hãy cho họ điều đó và họ sẽ yêu mến bạn.“Đừng để một ai chẳng nhận được gì sau khi rời bạn mặc dù bạn biết rằng có thể bạn sẽ không bao giờ gặp lại họ. Đôi khi, chỉ một ánh mắt thiện cảm dành cho người khác cũng là một món quà lớn lao trong đời.” – Ngạn ngữ Pháp



Nếu được yêu thương, con người sẽ biết yêu thương và trở nên đáng yêu hơn.

“Nếu bạn cứ chỉ luôn nhìn vào mặt xấu của một ai đó, điều đó sẽ làm anh ta ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều tốt, chắc chắn anh ta sẽ làm được.” – Johann Goethe





Một món ăn được trình bày sinh động sẽ làm thực khách cảm nhận rõ cái tài của người đầu bếp.

Một truyện ngắn được viết sinh động sẽ làm độc giả nhận ra khả năng sử dụng ngôn ngữ của nhà văn.Một ý kiến được mô tả sinh động làm người nghe cảm nhận trí tuệ tinh túy của người nói.





Frederic Herzberg là một trong những nhà khoa học rất nổi tiếng về hành vi con người. Ông nghiên cứu thái độ trong công việc của hàng ngàn công nhân và các nhà quản trị cao cấp. Ông đã tìm ra những yếu tố động viên quan trọng nhất đối với người đi làm – không phải là tiền bạc, môi trường làm việc tốt, hay phúc lợi; mà là bản thân công việc. Nếu công việc thú vị, tạo điều kiện để phát triển, thể hiện năng lực, nhân viên sẽ rất gắn bó và luôn có động lực hoàn thành công việc thật tốt.

Đây cũng là điều mà mọi người đều mong muốn: có cơ hội thử sức; cơ hội để bứt phá, thể hiện; cơ hội để chứng minh gái trị thực của mình, để phát triển và giành thắng lợi.





Khen ngợi trước khi góp ý cũng giống như nha sĩ bắt đầu công việc bằng thuốc tê. Nó sẽ giúp bệnh nhân khỏi đau đớn khi bị nhổ răng. Những người lãnh đạo và quản lý cần ghi nhớ: khát vọng sâu xa của mỗi con người là được khen ngợi , được tôn trọng và được quan tâm.

“Không gì ít tốn kém bằng lời khen, lời cám ơn và lời xin lỗi.” – Montlue





Việc người khác gián tiếp chú ý tới những thiếu sót của mình sẽ làm cho những người nhạy cảm rất cảm kích, trong khi họ có thể cảm thấy rất khó chịu trước bất kỳ lời phê phán trực tiếp nào.

Con người vốn có bản chất kiêu hãnh tự nhiên. Việc nói thẳng ra rằng người nào đó sai lầm chính là một sai lầm lớn nhất.





Tin tưởng rằng mình có lý trí và chỉ duy nhất mình là người có lý là biểu hiện của một tầm nhìn hẹp và cố chấp. Nếu bạn không thể ngẩng cao đầu và thừa nhận lỗi lầm của mình thì lỗi lầm ấy sẽ khống chế bạn. Việc tự nhận lỗi lầm không chỉ làm cho người khác tôn trọng bạn hơn mà còn phát triển sự tự trọng của bản thân mình.Nếu người phê phán khiêm tốn thừa nhận rằng chính họ cũng từng phạm lỗi như thế , thì có khó khăn gì khi chúng ta nghe về những lỗi lầm của chúng ta? Việc nhìn nhận sai lầm của chính mình ngay cả khi chưa kịp sữa chữa, có thể giúp chúng ta thuyết phục người khác thay đổi hành vi của họ.



Ra lệnh bằng cách đặt câu hỏi là tạo điều kiện cho người nhận lệnh được cùng đưa ra quyết định. Và một khi họ tham gia ra quyết định, họ sẽ chủ động thực hiện quyết định ấy một cách sáng tạo và tích cực nhất.

“Cố gắng đừng làm người khác bị tổn thương, dù là chỉ một câu nói đùa.” – Publilius Syrus





Giữ thể diện cho người khác là một điều hết sức quan trọng. Chì cần suy nghĩ vài phút, với vài lời nói ân cần, thông cảm là chúng ta đã tránh được việc làm tổn thương người khác và cũng là tránh làm thương tổn chính nhân cách của mình.

“Tôi không có quyền làm giảm giá trị một người trong chính mắt người ấy. Điều quan trọng không phải là tôi nghĩ gì về anh ta mà là anh ta nghĩ gì về chính mình. Làm thương tổn phẩm giá con người là một tội ác.”

Antoine de Saint Exupery





Lời khen như tia nắng mặt trời, nó cần thiết cho muôn loài, trong đó có con người phát triển. Vậy mà hầu hết chúng ta luôn sẵn sàng sử dụng những làn gió lạnh như cắt để phê phán và thường ngần ngại khi tặng người thân của mình những tia nắng ấm áp từ những lời khen tặng.

Mọi người đều muốn được khen, nhưng lời khen phải cụ thể rõ ràng , thể hiện sự chân thành chứ không phải là lời sáo rỗng nghe cho êm tai. Chúng ta đều khao khát được tán thưởng, được thừa nhận, đều sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được như thế. Nhưng không ai muốn sự giả dối và nịnh hót. Mọi tiềm năng đều nở hoa trong ngợi khen và héo tàn trong chỉ trích.“Nụ cười ấm áp và một cái vỗ vai thân thiện của bạn có thể cứu một con người đang bên bờ vực thẳm.” – Camellia Elliot



Khen ngợi để người khác luôn phấn đấu xứng đáng với lời khen đó

Trong đời thường, cho người khác một thanh danh là quan trọng; nhưng phê bình một người mà vẫn giữ được danh dự cho người ấy còn quan trọng hơn gấp nhiều lần. Nếu muốn khuyến khích một điều gì ở ai đó, bạn hãy làm như điều ấy chính là đặc điểm vượt trội của người đó. Họ nhất định sẽ nỗ lực phi thường để trở nên như thế.

“Trong cách đối nhân xử thế, nếu ta đối xử với một người như thế nào thì anh ta sẽ trở thành người như thế ấy.” – Johann Wolfgang von Goethe





Nếu bạn bảo con cái, vợ/chồng hay nhân viên của bạn rằng họ ngốc nghếch, vụng về hay bất tài… nghĩa là bạn đã hủy diệt hầu hết mọi động cơ để họ tiến bộ. Nhưng nếu ngược lại, bạn khuyến khích, làm cho sự việc có vẻ dễ dàng hơn , thể hiện sự tin tưởng rằng họ có năng khiếu nhưng chưa được phát triển thì họ nhất định sẽ cố gắng phát triển năng khiếu mà bạn đã phát hiện hay thậm chí là gán cho họ.

“Chúng ta không thể dạy bảo ai bất cứ điều gì. Chúng ta chỉ có thể giúp họ phát hiện ra những gì còn tiềm ẩn bên trong con người họ.” – Galileo





Con người dễ có xu hướng thay đổi thái độ nếu chúng ta làm cho người khác vui thích thực hiện điều mình được gợi ý. Gợi ý một điều gì đó thật khéo léo để người khác thực hiện là cả một nghệ thuật. Nếu chúng ta kiên trì rèn luyện và có sự quan tâm chân thành đến người khác, chúng ta sẽ làm được.

“Khi thực sự quan tâm và đủ kiên nhẫn để truyền đạt thì bao giờ chúng ta cũng nhận được những hưởng ứng tích cực và thu được kết quả tốt nhất.” – Charlotte Bronte“Có những điểm cao trào trong cuộc sống, và hầu hết chúng đều đến từ sự khích lệ của một ai đó.” – George Adams

Download ebook Đắc nhân tâm

Xem các clip về cách ứng dụng 30 nguyên tắc vàng của Đắc Nhân Tâm http://www.youtube.com/playlist?list=PLBFD7FF01E7AF82E4&feature=view_all

Nguồn: http://petalia.org/Inspiration/dacnhantam.htm

Chia sẻ bởi Cao Vương tại  https://www.facebook.com/media/set/?set=a.10150604505819367.401530.504054366&type=1

Bạn đã tham gia CỘNG ĐỘNG Kho Sách Nói .NET TRÊN FACEBOOK chưa? click để tham gia ngay nhé!

(Radio Tình Yêu) Sao anh chưa bao giờ mở trái tim mình cho em?

(Radio Tình Yêu) – Người tốt à!

2 năm 3 tháng không phải là dài cho 1 sự đợi chờ, không phải là dài cho 1 nỗi nhớ… Đó là khoảng thời gian từ khi em và anh biết nhau. Nhìn lại thấy nó ngắn quá và nhanh quá nhỉ? Nhưng nỗi buồn trong em lại không bé chút nào. Đã có lúc nghĩ lại em thấy mình thật ngốc. Lẽ ra hơn 1 năm trước em không nên để anh biết rằng em có tình cảm với anh. Biết đâu ta vui hơn bây giờ?

Em đúng là con người khó hiểu, đến chính em cũng không hiểu mình.


Ảnh minh họa

Anh đã làm em thay đổi thế nào anh biết không? Trước khi quen anh em đã sống thu mình như một con ốc trong cái vỏ không thèm ló đầu ra nhìn thế giới bên ngoài, không giao du nhiều, không bạn bè nhiều, nhất là con trai lại càng không bao giờ. Anh chính là người bạn, người anh đầu tiên mà em tíu tít kể chuyện nhiều như vậy, mặc dù đó chỉ là những cuộc trò chuyện online. Hằng ngày em đợi anh online để được nói chuyện với anh. Đó dần dần như 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống vô vị của em. Em kể anh nghe về mối tình đầu của em, mà đó cũng không phải là tình đầu vì chỉ có em yêu thôi. Anh cũng kể anh nghe về mối tình đâu của anh. Em để giành những câu chuyện cười để khi gặp anh sẽ kể anh nghe. Em vui mỗi khi được nói chuyện với anh. Rồi thời gian trôi, em quên mất nỗi đau của mối tình đầu tưởng rất khó quên đó mà người giúp em quên vô hình lại là anh. Em vẫn tiếp tục nói chuyện với anh mỗi ngày. Đợt anh đi công tác làm việc đến 12h đêm, trời mùa đông rét, em vẫn đợi để gõ lộc cộc từng chữ trên bàn phím nói chuyện với anh.

Em không nghĩ mình có tình cảm với anh. Cho đến 1 ngày em biết anh có người yêu em nhận thấy mình buồn, cảm thấy mình như mất đi 1 thứ gì đấy. Tuy vậy em vẫn hằng ngày nói chuyện với cả anh và chị, vẫn chứng kiến tình yêu của anh và chị. Mỗi khi anh kể anh và chị hôm nay đi chơi, em đã hùa vào theo để nói chuyện nhưng anh đâu biết rằng lúc đó cảm giác trong em như thế nào.

Cứ thế … Rồi 1 ngày anh nói với em: anh chia tay rồi, chị đã lừa dối anh. Vài tháng mối tình thứ 2 của anh cũng kết thúc. Anh buồn, rất buồn. Em không biết phải làm gì để anh vui.

Em cũng online và nói chuyện với chị, mong chị sẽ xin lỗi và quay lại với anh dù thật tâm em không muốn nhưng đó là cách duy nhất em có thể giúp anh lúc này. Và rồi chị kể em nghe về mối tình đầu của chị, nó rất đẹp em cũng nghĩ vậy. Và em không có lý do để khuyên chị quay về bên anh khi lý do chị chia tay anh là vì chị vẫn còn yêu người yêu cũ, chị không muốn lừa dối anh. Em đã khóc vì thương anh. Em ghét chị, hận chị. Nhưng rồi về sau em đã không còn ghét chị nữa vì em hiểu chị làm vậy cũng chỉ vì yêu, mà tình yêu thì làm sao có thể biết đúng hay sai mà trách móc.

Ảnh minh họa

Em lại tiếp tục nói chuyện với anh mỗi ngày, vẫn biết anh đang buồn. Và em cũng buồn, một nỗi buồn vì anh.

Và chuyện gì đến cũng đến, anh biết được em có tình cảm với anh, em cũng không phủ nhận nó. Em đã nói: Em thích anh! Em không dám nói là yêu vì em sợ, sợ nhiều thứ. Anh cũng đã từ chối, đã nói là anh không xứng với tình cảm của em, anh chưa sẵn sàng cho 1 tình yêu mới. Em hiểu, vì đó là khoảng thời gian anh mới chia tay chị vài tháng. Em đã khóc, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ nói với anh: em biết chứ, em sẽ chỉ coi anh như anh trai em thôi. Nói chuyện qua yahoo mà nên anh cũng chẳng biết em lúc đó trông như thế nào, khóc hay cười, em nói gì mà chẳng được.

Thời gian cứ trôi, em vẫn đi bên anh như 1 người bạn, 1 đứa em, vẫn ngày ngày nói chuyện với anh đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi. Chỉ một ngày thấy nick anh không sáng em đã lo đứng ngồi không yên. Vì với em thấy nick anh sáng nghĩa là anh vẫn đang rất ổn rất tốt. Có khi em chỉ bật nick và ngồi nhìn nick anh sáng, như vậy thật là hâm phải không?

Em quan tâm đến anh, hỏi han anh, lo lắng cho anh nhưng đôi lúc em sợ anh thấy em quá phiền phức, em đi quá giới hạn… Đôi lúc em thấy mình như 1 kẻ làm phiền anh, khiến anh khó xử khi thi thoảng em lại nói: em nhớ anh! Đó vẫn là kiểu nói đùa mà anh và em thường nói mà. Đôi lúc em cảm thấy anh cũng có quan tâm em thì phải, đôi khi em cũng ngộ nhận anh có tình cảm với em, nhưng rất nhanh em gạt nó ra khỏi suy nghĩ để trở về thực tại đáng buồn của mình.

Em đã ghét bản thân mình mỗi khi làm anh khó xử, đã có lúc em thấy mình thật ích kỷ, ích kỷ anh à. Lẽ ra em chỉ nên im lặng, chỉ nên lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của anh. Lẽ ra em phải buông tay lâu rồi. Sao em cứ mãi nắm giữ để làm chính em bị tổn thương , làm anh buồn, anh khó xử. Yêu 1 người là phải buông tay mà, nhất là khi người đó không yêu mình, em biết chứ. Em đã làm, đã thử buông tay nhiều lần, nhưng em rất nhớ anh hay vì em chưa thật sự muốn dứt khoắt. Nhưng em nghe được đâu đó: cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đến được trái tim, em ngây thơ tin như vậy và níu vào 1 điều vô hình như thế. Em cứ nghĩ chỉ cần thật lòng, chân thành, cố gắng rồi anh sẽ hiểu sẽ cảm động thôi. Nhưng một lần nữa em sai, tình yêu không phải là sự cố gắng lòng biết ơn mà nó là cảm xúc. Em lại buông rồi lại nắm, lại buông rồi lại nắm…

Nhiều đêm em đã nằm suy nghĩ, em đã khóc nhiều, em trở nên yếu đuối. Em đã tự hỏi hàng nghìn câu: “ Vì sao?”, rồi lại hỏi nghìn câu: “Tại sao?”.Em đã muốn gào lên như thể 1 người điên nhưng tất cả nghẹn lại ở cổ họng. Màn đêm chỉ trả lời em bằng sự yên lặng đến đáng sợ ngột ngạt. Rồi em miên man chìm vào giấc ngủ, sáng mai dậy lại là 1 ngày mới. Cứ thế… cứ thế, em thấy mình chỉ là đang tồn tại, đang vật vờ chứ không phải là sống. Dường như em chưa thực sự vui bao giờ. Em đã cười trong hàng nước mắt, em thấy chua xót cho mình, thấy mình thật đáng thương.

Vì sao anh chưa bao giờ mở trái tim mình cho em vào thử một lần. Có lúc em đã tự trách mình: biết đâu em tốt với anh ít đi 1 chút, sự chân thành cũng ít đi 1 chút, anh sẽ thử 1 lần mở cửa với em.

Ảnh minh họa

Vì sao anh lại nói giới hạn anh dành cho em chỉ là tình bạn, tình anh em. Làm gì có giới hạn nào chứ, chỉ là anh tự vẽ ra giới hạn đó, chỉ là anh muốn đứng lại, muốn nhìn lại, muốn quay lại. Sao em không biết rằng anh vẫn còn yêu chị chứ. Em biết, vì biết em càng thương anh hơn. Đã có lúc em muốn nói với anh: “nếu anh còn yêu chị nhiều như vậy hãy quay lại, hãy ở bên chị hãy cho chị một bờ vai, lẽ ra ngày đó anh không nên buông tay nhanh như vậy…..”. Nhưng em sợ chạm vào nỗi đau của anh, em sợ làm anh buồn.Khi anh nói: “ dường như tình yêu với anh không còn nữa, anh cũng dành tình cảm cho ai đó nhưng rồi không được và anh dừng lại”,anh có biết em rất đau lòng, tim em như thắt lại, vì sao lại trớ trêu như thế. Anh là người tốt mà vì sao ông trời không cho anh có được hạnh phúc. Đã có khi em tự hỏi mình: “có khi nào em sẽ buông tay dễ dàng hơn nếu anh hạnh phúc?”.

Em biết chúng ta giống nhau, vì em yêu anh, anh yêu 1 người khác và anh yêu chị , chị yêu 1 người khác. Có thể em hiểu anh nhiều hơn những người con gái xung quanh anh. Vì chúng ta giống nhau, vì em hiểu anh nên cứ phải nghĩ cho anh, nghĩ anh sẽ như thế nào nếu em làm thế này… nhiều khi em đã trách mình, giá như em hiểu anh ít đi một chút, nghĩ cho anh ít đi một chút.

Em biết anh cũng cô đơn, trống vắng, cũng cần lắm một bàn tay. Và em cũng vậy. Em là con gái, chỉ là con gái mà thôi, cũng mềm yếu, cũng cô đơn, cũng cần lắm một bàn tay, một bờ vai, cần quan tâm và được yêu thương. Nhưng rồi tất cả em đều không thể có, vì người mà em cần là anh. Dường như tình yêu với em cũng không có nữa, em sợ tình yêu, sợ mình lại yêu một ai đó đến cháy lòng, em không còn lòng tin vào tình yêu. Em rất muốn nếm thử mùi hạnh phúc xem nó như thế nào nhưng rồi em nghĩ có lẽ mình không bao giờ nên giơ tay ra hứng hạnh phúc nữa. Em không có duyên với nó…

Nhiều người nói em sống thờ ơ, lạnh lùng. Em ước gì mình thật sự được lạnh lùng như vậy. Em muốn trái tim mình trở nên chai lì, có gai. Em muốn mình sống buông thả hơn, biết đâu sẽ vui hơn bây giờ. Em muốn mình không là mình nữa, muốn lấy trái tim của mình ra, muốn sống như một con robot, muốn yêu và muốn làm người khác đau khổ, muốn sống giả dối với nhiều lớp mặt nạ, muốn…

Em đã muốn yêu anh 1 ngày, đó là khao khát, 1 ngày anh làm người yêu em, 1 ngày giả vờ yêu em cũng được. Em chỉ muốn lấy của anh 1 thôi. Có nhiều không anh? Nhưng dường như là không thể, anh luôn bân rộn, hay chỉ là anh không thể cho em 1 ngày như thế. Anh có thể dành cho mọi người thời gian nhưng với em thì không.Nhiều chủ nhật em muốn rủ anh đi chơi một ngày, nhưng rồi em nghĩ có lẽ anh đang buồn, có lẽ anh không muốn đi, có lẽ…, có lẽ… Em trách mình vì sao cứ phải nghĩ cho anh, mà em không biết rằng ngày mai có thể không bao giờ đến. Em đã cười mình rất nhiều, cưới cho 1 đứa con gái đi xin yêu 1 người con trai trong 1 ngày.

Có những ngày em nhìn dòng người lướt qua nhau trên đường, em nhìn mỏi mắt nhưng không thể bắt được cái bóng nào quen quen. Có lẽ dù gần như vậy nhưng một năm em và anh cũng không thể vô tình gặp nhau một lần.

Em muốn nói với anh rằng: “Nếu có kiếp sau, em sẽ tìm ra anh đầu tiên sẽ yêu anh thật lòng và sẽ không như những người con gái trước đã rời bỏ anh”.

Và cuối cùng em chúc anh bình yên, hạnh phúc nhé! Anh cứ đi và tìm…nếu cảm giác yêu không quay lại với anh, nếu anh không tìm được 1 người con gái yêu anh thật lòng. Em có thể chờ anh ở cuối con đường được không người tốt à?

Gửi từ Thính giả giấu tên

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

[Radio Tình Yêu] Đừng bắt đầu khi biết rằng sẽ có kết thúc

(Radio Tình Yêu) – "Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có ý nghĩa với bạn, để rồi cuối cùng nhận ra người ấy sinh ra không phải dành cho bạn và… chỉ có thể để người ấy ra đi!"

"Thần tượng bê tha" của em!

Vậy là em đã chính thức xa anh. Nói vậy cũng không đúng, vì em chưa bao giờ gần anh mà.

Anh nói, anh sẽ chuyển công tác và số điện thoại đang dùng phải trả lại công ty vì đó là số công vụ. Em nghĩ như vậy cũng tốt, xin anh đừng cho em biết số điện thoại hay email mới của anh nhé. Em thực sự cần sự giúp đỡ này của anh. Dường như em đang đi lệch con đường mà em đã vẽ. Em từng nghĩ, sẽ làm cho anh – một người đàn ông lạnh lùng, lúc nào cũng chỉ biết đến công việc và nhậu nhẹt biết yêu, rồi sẽ "đá" không thương tiếc, vì kiểu coi thường tình yêu của anh đó. Nhưng cuối cùng em lại hại chính mình.



Thực hiện bởi Kún và Nhóm sản xuất Dalink Studio

Ảnh minh họa

Em còn nhớ ngày đầu tiên quen anh!

Em khi đó là cô sinh viên năm thứ 3 một trường Đại học ở Hà Nội. Thông minh và học giỏi, đỗ 2 trường Đại học với số điểm khá cao nhưng vì bố mẹ mà em phải học một trường mình không thích. Em đã từng rất cố gắng để sau khi vào được Đại học sẽ bày tỏ tình cảm của mình cho người con trai cùng làng mà em yêu đơn phương. Nhưng mọi thứ không như em mong muốn, khi đó lại là khi buồn nhất vì người ấy nói với em là đã có người yêu. Từ đó, cuộc sống của em thay đổi!

Ngoài giờ đến lớp thì chỉ ở phòng trọ, em cô lập mình với thế giới bên ngoài. Tuy không nợ môn nào nhưng với em kết quả như vậy thật bi đát! Thi thoảng, em lang thang trên phòng chat. Em muốn tìm một người giỏi tiếng Anh để có thể nói chuyện, học hỏi vì em thích tiếng Anh và muốn được làm việc cho một công ty nước ngoài. Mặt khác, cảm giác buồn chán khiến em muốn tìm đến một người để có thể tâm sự.

Và rồi… em gặp anh – người đàn ông thứ hai khiến trái tim em rung động!

Lần đầu tiên nói chuyện với anh, em thấy anh thật lạ. Anh đạt được tiêu chuẩn làm bạn chat của em vì viết tiếng Việt có dấu, anh lịch sự, thông minh và cách nói chuyện khá hài hước. Dù hơn em 9 tuổi nhưng vẫn xưng "mình – bạn" và chưa từng đòi hỏi em cho anh xem ảnh, webcam hay số điện thoại. Điều đó tuy có làm lòng kiêu hãnh của một cô gái trẻ bị tổn thương. Nhưng em thấy rất thoải mái khi trò chuyện với anh, anh đã chỉ cho em biết rất nhiều điều. Về cuộc sống phức tạp và những áp lực công việc anh gặp phải. Em chưa bao giờ có cảm giác nói chuyện với một người mà không biết chán như với anh, mặc dù anh rất bận khi vừa chat với em vừa làm một đống công việc. Nhưng anh rất thú vị, những câu nói của anh rất thông minh.

Anh là một người đàn ông Hà Nội, tốt nghiệp ĐH Bách Khoa, đang làm quản lý dự án lớn cho một tập đoàn viễn thông nước ngoài. Và tiếng Anh của anh rất giỏi. Tất cả những điều đó khiến em có ấn tượng với anh.

Anh rất hay đi công tác, đi rất nhiều nơi, mà toàn là nước ngoài. Công việc áp lực và bận rộn nên cũng chẳng mấy khi anh online. Anh luôn nói anh không tốt, anh kể hết những thói hư tật xấu của anh. Nhưng không hiểu sao, nghe anh kể đến những thứ đó em lại không thấy ghét anh hay ghê sợ như từng nghĩ.

Ảnh minh họa

Tình cảm của em cứ lớn dần, và phải hơn 1 năm sau em và anh mới liên lạc qua điện thoại, những tin nhắn của anh làm em thấy ấm áp hơn nhiều. Và thú thực, em đã yêu giọng nói của anh! Giọng nói của một người Hà Nội – nó trầm ấm và tình cảm, nó không "lạnh" như khuôn mặt anh trong bức hình ấy.

Em luôn trong trạng thái hồi hộp, mong chờ nhận email, sms hay được trò chuyện qua yahoo với anh. Em ở nhà chờ đợi những chuyến công tác của anh, mặc dù biết mình chẳng là gì của anh cả. Em thường gọi cho anh chỉ để nghe tiếng "Thuê bao quý khách vừa gọi …" để biết anh đang ở rất xa nhưng lại giật mình, ngại ngùng và ko biết nói gì khi nghe tiếng "Alo!". Dường như em đã thay đổi. Đã lâu lắm rồi em mới có cảm giác chờ đợi, nhớ nhung một người đến da diết như vậy.

Em không thực sự xinh đẹp, không quá giỏi dang, nhưng có thể là em có duyên vì xung quanh anh có quá nhiều cô gái xinh đẹp, tài năng nhưng đã hơn 1 lần anh nói "Anh yêu em" dù em biết đó chỉ là những lúc anh say rượu. Em không tin, nhưng em thấy hạnh phúc với câu nói đó. Em quá ngố phải không anh?

Rồi lần nào anh cũng nhận được câu trả lời từ chối của em.

Lần đầu : "Em không yêu anh, anh không phải mẫu đàn ông em thích!"

Lần thứ 2: "Em chỉ muốn làm bạn với anh, muốn chia sẻ buồn vui với anh!".

Lần thứ 3: "Em mới chỉ thích anh vì anh thật tài giỏi và bí ẩn. Dù đôi lúc cũng "bê tha"!

Khi trái tim em thực sự rung động, em lại lấp lửng trả lời anh "Để mai tính!"

Cuối cùng, em chấp nhận mạo hiểm đến với anh thì anh lại muốn rời xa em.

Ảnh minh họa

"Anh nghĩ em có những người bạn tốt, có những người bạn trai muốn đến với em để xây dựng một tình yêu đẹp. Anh không phải là người phù hợp với em đâu. Đến với anh em sẽ gặp thiệt thòi, vì anh không phải mẫu người mà em cần. Anh không muốn lợi dụng em, cũng không muốn làm điều gì để sau này khiến em phải hối hận. Cuộc sống phức tạp lắm và em là một cô gái tốt, cố gắng lên em, rồi mọi việc sẽ qua thôi. Đến lúc em đón nhận hạnh phúc em sẽ thấy hạnh phúc đó qúy giá biết nhường nào khi mà em đã trải qua những giây phút cô đơn.

Chúc em luôn vui vẻ và hạnh phúc !"

Nghĩ lại thấy em và anh như Tom và Jerry vậy.

Anh nói đúng: "Em không hợp với anh! Anh ở một lứa tuổi khác, trong mọi quan hệ tình cảm anh đòi hỏi nhiều hơn những gì mà em có thể làm được."

Em chưa từng gặp anh, không phải vì không muốn gặp, mà vì em sợ mình bị lạc lõng khi bên cạnh anh. Càng ngày em càng nhận thấy cuộc sống xa xỉ của anh ngoài sự tưởng tượng của em. Trong mắt em, anh rất tài năng và thành đạt. Còn em là một cô gái rất bình thường! Nhưng em thích anh chứ không phải thích những gì hào nhoáng xung quanh anh đâu nhé. Em nghĩ là anh hiểu.

Có thể anh không tin, nhưng em cảm thấy mình đã dành quá nhiều sũy nghĩ về anh. Em đã rất nhớ anh – một người chưa từng gặp mặt. Và em sợ một ngày nào đó em sẽ yêu anh. Điều đó không tốt chút nào!

Em thích cuộc sống gia đình, và điều em thực sự cần là một tình yêu mãi mãi. Nhưng anh thì còn mải mê với điều gì đó xa vời mà em không biết. Em biết anh là một người đàn ông tốt, những câu nói phũ phàng anh dành cho em chỉ để em quên anh đi mà thôi. Trong thâm tâm em nghĩ anh không như vậy. Anh nói sẽ không kết hôn. Phải chăng sự tan vỡ trong hôn nhân khiến trái tim anh tổn thương? Em không biết làm thế nào để mang lại hạnh phúc cho anh?

Vậy nên em nghĩ "Đừng bắt đầu khi biết rằng sẽ có kết thúc!"

Em phải quên anh. Nhưng 1 mình em thì không làm được, em lại tí táy nhắn tin với anh, gửi email cho anh,… Nên em cần sự giúp đỡ của anh. Hãy quên em đi anh nhé, điều đó dễ với anh mà. Em phải trở lại với cuộc sống của mình thôi!

Cuối cùng thì anh cũng làm theo lời em và ra đi không để lại một dấu vết. Nhưng anh biết không, anh đã để lại trong trái tim em một khoảng trống mà em nghĩ phải cần rất nhiều thời gian mới có thể lấp đầy được. Anh như là nỗi "ám ảnh" trong em vậy khi mà muốn quên anh sao khó quá? Chính em là người muốn kết thúc "1 góc bí mật" này nhưng em đang rất nhớ anh, anh ạ. Em hi vọng đây chỉ là một cơn "say nắng" và mọi thứ sẽ qua thôi.

Valentine này, em lại cô đơn một mình. Em đã từng ước, được lắm tay dạo bước cùng anh trên những con phố Hà Nội. Nhưng có vẻ đó là ước mơ xa xỉ!

Em hi vọng một ngày anh nghe được bức thư này và hiểu rằng em đã tình cảm em dành cho anh rất chân thành!

Luôn mong anh hạnh phúc!

Ugly girl!

  • Gửi từ : hoangtuoi148@

(megafun)

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

Blog Radio 222: Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa

Lá thư trong tuần: Sao có thể chạm đến bình yên

Blog Radio 222: Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa chuyển thể từ truyện ngắn Bức tranh ghép dở

Sáng, những tia nắng hanh hao của mùa đông cuối cùng cũng đã chịu vươn mình thức dậy, bầu trời xanh mịn cả một mảng trên cao. Cô hít hà cái thứ hơi thở mát lạnh của mùa đông, nó căng tràn vào lồng ngực, căng tràn cả trái tim đã từng run rẩy vì đau đớn của cô. Khuôn mặt cô phản chiếu từ mấy ô kính cửa sổ, vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là ánh mắt ấy và cũng vẫn là bầu trời treo lơ lửng phía sau kia, nhưng dường như có điều gì đó đã không còn như cũ… Cô lại hít thật sâu, phải rồi, rút cuộc sẽ có một ngày, cô trả lại nụ cười cho khuôn mặt trong bức tranh đang phản chiếu kia, bức tranh còn ghép dở…

 

Cô 25 tuổi, giỏi giang, lạnh lùng và khép kín. Cô ít khi cười, nói chính xác hơn là rất hiếm khi thật sự cười, không biết đó là do đặc thù công việc của mình khiến cô phải như vậy hay bởi do chính cách sống mà cô đã lựa chọn để trốn tránh những tổn thương mà mình đang mang…!

Ngày cô và người con trai ấy chia tay, cô đau, đau đến nỗi không khóc nổi thành lời, đau đến nỗi chỉ biết thì thầm với chính bản thân mình rằng “Tôi không sợ cô đơn, tôi chỉ sợ cảm giác trống rỗng ,tôi không sợ khổ đau, tôi chỉ sợ ám ảnh của khổ đau” – cô lặp đi lặp lại điều đó một cách vô cảm. Cứ như thế, tình yêu vẫn ở trong tim cô, nhưng ngoan ngoãn và câm lặng. Cô bỏ công việc ở một doanh nghiệp nước ngoài để về làm quản lý cho quán Bar- Café của anh rể mình, công việc mà đối với một cô gái trẻ như cô chắc chắn sẽ đầy rẫy những khó khăn và thử thách, nhưng cô nghĩ rằng mình có thể làm được và đó có khi cũng chính lại là cách để dạy cho cô sống bản lĩnh hơn.

Mỗi buổi sáng cô đều nhìn bản thân mình trong gương bằng ánh mắt đã trở nên sắc lẹm, cô đến quán vào mỗi buổi trưa và trở về nhà vào lúc đêm đã chìm sâu. Cô không có khái niệm về ngày nghỉ cũng như không muốn cho bản thân những phút giây được ngừng nghỉ, vì những phút giây xa xỉ ấy rất có thể sẽ một lần nữa ném cô trở lại vào đống đau thương lùng bùng kia. Cái khoảng cách 1,5km từ quán về nhà chẳng dài mà sao với cô nỗi im lặng độc hành cứ tan mãi vào đêm…



Cô tháo bỏ chiếc khăn len to xù trên cổ, cột mái tóc một cách gọn gàng,cài những nút cúc to tròn trên bộ áo vest màu đen và xỏ chân vào đôi giày cao gót xếp ngay ngắn ở góc phòng thay đồ.

- Chị Thu có đấy không ạ?

Chiếc bộ đàm đặt trên ghế xoẹt xoẹt những âm thanh khô khốc, tiếng cô bé thu ngân ở quầy lễ tân lặp lại

- Chị Thu có đó không ạ?

-  Có việc gì thế em?

-  Chị ơi, chị ra quầy lễ tân có người gặp ạ

- Em nói khách chờ, chị ra ngay

Cô nhét chiếc bộ đàm vào túi áo vest, khuôn mặt không mấy biểu cảm, tiếng giày cao gót lộp cộp bước đi, ánh đèn vàng trang trí hai bên tường đổ dài khiến cho bóng dáng người con gái ấy thêm cô độc.

- Chào cậu! cậu tìm quản lý quán phải không?

Trước mặt cô là một cậu con trai còn khá trẻ ,mái tóc cắt ngắn vuốt dựng lên rất nam tính , cậu ta có hơi thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô nhưng rồi vội đứng lên:

- Chào chị, em là nhân viên pha chế mới của quán, hôm nay em bắt đầu đi làm buổi đầu tiên ạ.

- Cậu ngồi đi! Hôm trước anh Hải tuyển cậu vào đúng không?

-  Vâng

- Vấn đề tiền lương cũng đã nói rồi đúng không?

- Vâng

- Ok , thử việc 2 tuần như đã nói , lương sau thử việc cậu sẽ đàm phán với anh Hải .Cậu đi thẳng đến cuối hành lang rẽ trái là phòng thay đồ, lấy đồng phục ở trong ngăn tủ gỗ, để đồ cá nhân ở ngăn tủ sắt số 6.

Cô vẫn luôn như vậy, thao tác mọi việc nhanh chóng, rõ ràng và dứt khoát .

Gần giáng sinh, thành phố nhỏ của cô chìm trong giá lạnh, không phải là cái lạnh cắt da cắt thịt vẫn thấy như mọi năm, cái lạnh cứ lan man rong chơi mà không làm nổi đôi tay cô tê buốt, vì thế cô gọi mùa đông năm nay là “rét ngọt”. Nhân viên trong quán đang trang trí cây thông và bọc những món quà noel đầy màu sắc, cô tiến đến nhìn quanh và mỉm cười với mọi người, một nụ cười chỉ mang tính chất xã giao và cũng bởi thực sự là cô rất ít khi cười. Đã từ lâu rồi cô không còn thích những ngày lễ, những ngày lễ ấy dường như không phải dành cho một kẻ độc thân tự cho mình cái quyền bận rộn như cô.Hay tại cô độc thân quen mất rồi? hay tại cô đã già thật rồi? hay tại cô đã chai sạn mất rồi?

- Chị ra đây nghịch với bọn em cho vui !

Là Thành, cậu nhiên viên pha chế mới của quán.Thành đứng trên ghế cao, tay đang treo mấy quả cầu thủy tinh lên cây thông, ngó đầu ra cười với cô.Cô nhìn quanh đống đồ trang trí và hỏi:

- Chị giúp được việc gì nào?

- Chị giúp bọn em bọc nốt mấy hộp quà trang trí này được không?

- Ừ !

Cô ngồi xuống bộ ghế sofa  kê ở góc sảnh, tập trung vào việc cắt  bọc những hộp quà trang trí. Những tờ giấy màu sặc sỡ, những bông hoa tuyết giả và những quả cầu thủy tinh lóng lánh hình như đang cố lôi một dòng kí ức đơn lạnh trong cô trở lại.Cô nhớ những mùa đông trước, mùa bao nhiêu kí ức cho lòng người nhớ thương .Cô nhớ đôi bàn tay dày ấm áp của người con trai ấy, nhớ mùi hương quen thuộc ấy và cả tiếng rộn ràng của những ngày noel về trên phố.Thứ kí ức đơn lạnh đó đang đập phá gào thét bên ngoài tấm cửa kính kia, nó tức giận hét vào mặt cô “Tại sao cô giam giữ tôi trong vực sâu? Tại sao cô nhốt tôi trong vực sâu?”



- Chị Thu ! Chị sao thế này? Máu chảy nhiều quá

Cô giật mình, định thần nhìn quanh xem có chuyện gì xảy ra thì đã thấy Thành vội vã rút cả một tập khăn giấy trên mặt bàn rồi nắm chặt lấy ngón tay đang nhỏ giọt toàn máu của mình. Cô hoảng hốt hất tay Thành qua một bên quát lớn

- Cậu làm cái gì thế?

Thành ngạc nhiên chỉ vào ngón tay đã thấm đẫm máu, loang lổ hết những tờ giấy bọc quà để trên bàn của cô rồi ấp úng

- Tay chị chảy nhiều máu quá… chị sao thế?

Cô bối rối nhìn xuống tay mình rồi lại ngẩng lên nhìn Thành, máu vẫn tí tách nhỏ ra từ đầu ngón tay. Cô không nói gì, luống cuống bỏ đi .

Cô lao vào nhà vệ sinh, xả nước thật mạnh, cô hứng cả bàn tay ấy dưới vòi nước trắng xóa, dòng máu đỏ tươi cũng hòa theo dòng nước, cuốn trôi cả đớn đau.Vết cắt khá sâu, chắc là do lúc dùng dao dọc giấy cô đã không chú ý cứa cả vào tay mình, có lẽ cái kí ức lởn vởn gọi tên cô lúc đó đã làm cô không còn mảy may nhận ra nỗi đau về thể xác.

Đêm Noel, những bản nhạc quen thuộc mà người ta vẫn hát về ngày giáng sinh nối tiếp nhau phát lên, những ánh đèn màu, những nụ cười, những tiếng cụng ly… Người ta hò hét, người ta vẫy tay theo điệu nhạc, người ta cho đi niềm vui và nhận lại niềm vui. Cô tất bật với công việc của mình, tay không lúc nào rời khỏi chiếc bộ đàm, cô điều khiển mọi thứ như một guống quay đã định sẵn, cô lướt qua những ánh đèn màu, lướt qua những tiếng cười, lướt qua cả niềm vui của những người xa lạ trước mắt.

Quá nửa đêm, mọi người lục đục kéo nhau ra về, cô nhắm đôi mắt sâu trũng, mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế cao trước quầy bar. Những cốc nến đã sắp cháy tàn, quán chỉ còn lại hai cậu bartender đang thu dọn cốc chén và mấy nhân viên bưng bê cặm cụi làm vệ sinh bàn ghế. Điện thoại của cô reo, một số máy đã không còn có tên trong danh bạ điện thoại.

- Alô!

Cô nhấc máy, đầu dây bên kia chỉ đáp lại bằng tiếng im lặng. Cô lạnh lùng nhắc lại:

- Em nghe đây

- Em … thế nào?

- Em bình thường, vẫn ổn

- Anh cũng nghĩ là vậy… Anh không có ý làm phiền em đâu, chỉ là…muốn nói một lời chúc mừng giáng sinh thôi.

Cô không nói gì, cũng chỉ đáp lại bằng cách im lặng

- Anh đã suy nghĩ rất lâu mới dám gọi điện cho em đấy

- Anh yên tâm, em giờ đã trưởng thành lên nhiều lắm rồi, cũng như đã đốt cháy hết những hận thù trong lòng, không còn điều gì quan trọng cả đâu.

- Anh biết, anh cũng đã nhìn thấy điều ấy

- Vậy thì đừng nên nghĩ gì nữa cả, sống tốt cuộc sống của mỗi người là được rồi.

- Ừ

- Thỉnh thoảng anh gọi cho em, như hai người bạn được chứ?

- Nếu điều đó không khiến anh và bạn gái anh có vấn đề. Em nói rồi, với em mọi chuyện đã qua giờ ko còn nghĩa lý gì.

- Ừ

- Thôi nhé, em đặt máy đây,chào anh!

-Chào em!

Năm tháng hai ngày chẵn sau khi cô và anh bước ra khỏi cuộc sống của nhau cô mới nghe lại giọng nói ấy. Cô biết anh sẽ gọi cho cô, cũng như cô biết mình sẽ quên, quên hết nước mắt, quên hết cả những trách móc những hận thù để làm một con cá Hồi, con cá Hồi lội ngược dòng sinh ra mình một lần nữa.




Thành đứng trong quầy bar nãy giờ, đôi mắt không rời khỏi cô:

-Chị không sao chứ?

Cô im lặng nhìn cậu ta, có một nỗi buồn đang tan ra, thấm sâu vào bản nhạc tàn của đêm.

- Chị muốn uống gì không?

Được rồi, em sẽ không hỏi gì nữa nhưng em sẽ pha cho chị một cái gì đó nhé! Thành nói rồi với tay lên kệ rượu, cậu ta rót riêng biệt từng loại rượu vào một chiếc ly ngắn bé xíu. Thành đặt ly Cocktail trước mặt cô, tay kia cầm chiếc bật lửa châm lên bề mặt của ly rượu một cách điêu luyện.Cậu đưa cho cô một chiếc ống hút, nháy mắt với cô đầy lém lỉnh:

- Cocktail B52, rất thích hợp để đốt cháy điều gì đó trong lòng. Cắm ống hút vào, hút thật nhanh chị ạ.

Cô nói cám ơn, không chờ đợi Thành nói thêm điều gì ly cocktail đã hút cạn, cô cũng mong nó có thể đốt cháy điều gì đó đang nghẹn lại trong lòng mình.

- Cậu thấy tôi đáng thương ?

- Theo chị thì sao?

- Tôi không biết…

- Em thích những cô gái cá tính như chị

- Cậu biết gì về tôi nào?

- Nhiều hơn những gì chị nghĩ

- Suy nghĩ của trẻ con …

- 23 tuổi vẫn bị coi là trẻ con sao?

Cô bật cười vì những lời đối đáp của Thành

- Chị cười rồi kìa! Ly cocktail xem chừng có tác dụng rồi đây

- Có thể …

- Sao cậu chọn nghề này?

- Cũng là một cái duyên thôi chị , nhưng chủ yếu là do sở thích

- “ Duyên” ? Ừ, nhà Phật nói rằng tất cả mọi thứ trên đời này đều bắt nguồn từ chữ “Duyên”.Tôi cũng tin là như thế

-   Chị còn yêu người ấy chứ?

Cô không trả lời câu hỏi của Thành, vội đứng dậy đẩy chiếc ghế qua một bên.

- Tôi phải về rồi, cậu cũng thu dọn đồ rồi về nghỉ đi

- Chị này !

- Cậu không nghe thấy tôi nói gì à?

- Bạn em bảo rằng  khi ta thích một người, người ấy giống như mây.Vì chưa “hữu duyên” nên mây bay mất, đã “đặng duyên” thì mây sẽ hóa thành mưa để ở lại bên người.

- Có thể bạn cậu nói đúng….! Tôi phải về rồi, giáng sinh vui vẻ !

- Vâng, giáng sinh vui vẻ !

Câu nói của Thành cứ văng vẳng trong đầu cô, có lẽ duyên phận của anh và cô chỉ có thể đi được đến thế, chỉ có thể dài đến vậy.Ngoài đường gió rít lên từng hồi, đôi má cô đỏ lên vì buốt lạnh.Cô khe khẽ cất lên mấy câu hát về giáng sinh trong bài hát lúc nãy mình nghe được trong quán “Merry merry Christmas, lonely lonely christmas…”

Với cô…cô hiểu rằng…

Cuộc sống là chờ đợi 1 người đủ chân thành để yêu thương ta, dù biết sự chờ đợi ấy có thể sẽ kéo dài đến khi sự sống kết thúc

Hoặc rằng hãy đủ khôn khéo để lừa dối ta, lừa dối ta cả 1 đời, đừng bao giờ để ta phát hiện ra, cho đến khi cái gọi là sự sống ấy kết thúc.



Sinh nhật lần thứ 26 của mình, thị trấn Mộc Châu đón cô bằng những con đường quanh co phủ đầy nắng gió cao nguyên, những thung lũng bạt ngàn hoa cải trắng, những hàng dã quỳ vàng ươm nở muộn. Cô ngồi sau xe của người bạn đồng hành, giơ cao bàn tay xương gầy của mình lên trước bầu trời lộng gió, để gió lùa qua những kẽ tay. Gió là những dải lụa vô hình không sắc màu, gió mang mây của cô đi thì cũng sẽ mang được những muộn phiền của cô bay mất. Cô khẽ mỉm cười… dường như tất cả những ưu tư đã ở lại phía sau. Cô sẽ mở lòng mình, sẽ chờ đợi mối nhân duyên tiếp theo .

Trưa mùa đông nắng tràn, con đường đất đỏ cong queo mấp mô sỏi đá phía dưới thung lũng nở vàng rực sắc dã quỳ, bầu trời xanh ngắt lại lơ lửng trên cao. Trong bức tranh thiên nhiên tươi đẹp ấy, cô đã hoàn thành bức tranh ghép dở cho chính cuộc đời mình.Bức tranh về một con đường nở đầy dã quỳ, một bầu trời xanh cao, một cô gái đã lại biết nở nụ cười.

Cô mở chiếc máy nghe nhạc, chọn chức năng thu âm và thì thầm

 “ Ngày…tháng…năm…

   Gửi anh của tương lai…

 Nếu như cuộc đời này mỗi người chỉ có một giấc mơ

 Vậy thì em sẽ nguyện cầu hai chữ TỰ DO

 Em sẽ  làm một con chim Hồng tự do, bay đến cùng trời cuối đất

 Ở nơi cùng trời cuối đất ấy đợi anh, đợi chờ anh phát hiện….rằng….em vẫn luôn ở bên cạnh anh

 Mộc Châu mùa đông, bản Ba Phách, dã quỳ vàng nở mênh mang. Anh của tương lai, anh đã nghe thấy chưa?”
  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Cá Rô
(Nhacvietplus)

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

(Truyện Tình Yêu) Dư vị từ những tình bạn nhạt nhòa

(Truyện Tình Yêu) – Tôi có một người bạn rất thân khi học cấp hai. Rồi không hiểu vì sao, do đâu và từ bao giờ, chúng tôi không gặp mặt nhau nữa, không trò chuyện với nhau. Chúng tôi mất hút nhau trong cuộc đời.

Một hôm kia, tôi chợt nhìn thấy bạn khi đang trên đường đi làm về. Tôi không kìm được mừng rỡ đến chào hỏi bạn, bắt tay bạn và nhắc lại thời thơ ấu xưa. Nhưng bạn có vẻ ngại ngần…Và tôi, sau mấy câu xã giao bỗng dưng không còn gì để nói. Chia tay bạn ra về, tôi chợt nhận ra rằng tình bạn ấy đã phai nhạt từ lâu lắm. Tôi vẫn yêu quý bạn như ngày cũ, vẫn nhớ về bạn dù bao năm trời không gặp. Và bạn, có lẽ không đến nỗi hững hờ. Nhưng những ngã rẻ cuộc đời đã khiến chúng tôi không còn gì chung để chia sẻ với nhau…


 

Tác giả: Phạm Lữ Ân – Người đọc: Kún – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún

“Đôi khi, bạn phải quen biết một người thật sâu sắc mới có thể nhận ra đó là một người hoàn toàn xa lạ ( Ảnh minh họa)

Người ta thường nói tình bạn khởi đầu từ tuổi hoa niên luôn rất đẹp. Nhưng người ta quên không nói rằng tình bạn ở tuổi hoa niên cũng có thể là một bước ngoặt.

Đó là thời điểm của những đổi thay về thể xác, tâm lý, nhận thức và tình cảm…Những thay đổi đến từ từ và không hề theo trình tự nào, không giống nhau ở từng người một. Đó là lúc ta nhận ra mình thay đổi, ta khám phá ra hình ảnh của mình, ngày một rõ ràng hơn. Và rồi, cả những người bạn vốn rất thân thiết của ta cũng thay đổi.

Những người bạn đồng hành cùng em đi qua thời mới lớn chông chênh này nhiều khả năng sẽ là những người bạn thân thiết và chân thành nhất mà em có được trong suốt cuộc đời. Đó là những người đã nhìn thấy em trong quá trình lột xác, có khi từ một người hiền lành bỗng dưng trở nên cục cằn, có khi từ xấu xí trở nên xinh đẹp, từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, hoặc ngược lại. Người đã chứng kiến những thay đổi lạ kỳ nhưng vẫn ở bên cạnh em, và người đã thay đổi nhưng em vẫn cảm thấy thân quen.

Có nhiều khả năng đó sẽ là một người bạn thiết.

Giai đoạn thơ ngây và thường vô vị lợi này là cơ hội tốt nhất để tìm được một tình bạn thân thiết. Em có thể có nhiều mối quan hệ trong đời được mệnh danh tình bạn, nhưng những người bạn thiết thì thật sự hiếm hoi. Vì thế, hãy cố giữ chặt lấy họ.

Nhưng nếu…

Nếu em không thể nào giữ được tình bạn thì sao? Trong quá trình thay đổi không gì ngăn cản được ấy, có những người bạn ngày càng trở nên gắn bó, nhưng cũng có khi, em đột nhiên nhận ra rằng có những người bạn từ thời ấu thơ giờ bỗng trở nên xa lạ. Có thể đó là lỗi của em, có thể đó là lỗi của bạn, có thể là lỗi cả hai, nhưng có thể (và cũng thường như thế) là không ai có lỗi.

Mary Tyler Moore đã nói rằng “Đôi khi, bạn phải quen biết một người thật sâu sắc mới có thể nhận ra đó là một người hoàn toàn xa lạ”. Cuộc sống đang chảy về phía trước. Em đổi thay và bạn cũng đổi thay. Sự chia xa âu cũng là lẽ thường tình của đời sống, có rồi lại mất, đến rồi lại đi. Vì thế sẽ có những tình bạn keo sơn kéo dài đến tận khi ta xa lìa cuộc đời với mái đầu bạc trắng, nhưng cũng có những người chỉ gắn kết với nhau trong một đoạn đời nào đó rồi thôi.

Ảnh minh họa

Những người bạn của cuộc đời, Có người như tấm gương, Có người như cái lược, Có người như con dao, Có người như ngụm nước… Theo sự đưa đẩy của cuộc đời (và đôi khi của cả lòng người), ta có thể kết thân rồi sau đó phải giã biệt không ít tình bạn qua mỗi chặng đường.

Người ta vẫn viết trong sách rất nhiều cách để giữ cho tình bạn lâu bền. Nhưng dường như chẳng mấy khi người ta nói cho chúng ta biết cách để tình bạn ra đi đúng lúc. Giữ được tình bạn đẹp là một nghệ thuật. Nhưng biết cách chia tay tình bạn (đã từng) đẹp cũng là một nghệ thuật. Đó là phải làm sao để dù không còn cà phê cà pháo, hẹn hò hàn huyên hay quan tâm sâu sắc đến nhau nữa, nhưng vẫn không hề ghét bỏ nhau.

Nếu sống chân thành, em sẽ hiểu là đôi khi phải buông tay để tình bạn ra đi – nhẹ nhàng trong luyến tiếc. Bởi sự thân mật một cách gượng ép – cốt để níu kéo một mối quan hệ đã nhạt nhòa – sẽ chỉ tạo nên những vết hằn xấu xí trên gương mặt hồn nhiên của kỷ niệm.

Chi bằng cứ trả tình bạn ấy về đúng chỗ của nó – trong một ngăn ký ức của ta – để mỗi lần nhớ đến ta đều thấy lòng mình rung lên bởi chút bồi hồi rất nhẹ: “Về đâu dăm người bạn nhỏ, tựa những vì sao đêm, lấp lánh trong dòng Ngân Hà của trí nhớ?”

Và điều đáng kể nhất, chính là những dư vị còn lại trong trái tim ta, làm đầy ắp tâm hồn ta. Những dư vị ngọt ngào từ một tình bạn – dù đã nhạt nhòa.

Tổng hợp

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

(Radio Tình Yêu) - Hạnh phúc có đo được không anh?

(Truyện tình yêu) - “Tình yêu là những chuyến đi dài, dù có không được cùng anh đi hết con đường phía trước, dù anh có đang ở phía sau em hay đang đi trước em 1 đoạn đường dài thì em vẫn mong anh hãy luôn đi tiếp hành trình của mình để tới được bến bờ của hạnh phúc. Cầu mong con đường đó sẽ không có quá nhiều chông gai… Như vậy em mới có thể mỉm cười thanh thản để bước tiếp…”

Đêm có lẽ là lúc con người ta yếu đuối nhất, là những gì bị vùi dập trong con tim lại hiện lên 1 cách rõ nét nhất, là những giọt nước mắt nhẹ nhàng làm ướt gối, là lúc em nghe lại bản tình ca anh gửi… cũng là lúc em muốn viết cho anh thật nhiều…

Anh biết không? Em cảm thấy khốn khổ và căm ghét chính bản thân mình khi mà cứ cố tỏ ra thật lạnh lùng, cứ cố tỏ ra rằng những lời anh nói đều vô nghĩa, cứ cố tỏ ra mình vô cảm đến tột độ. Em thực sự đau lòng lắm khi anh nói em là người anh yêu nhất trong những người đã đi qua cuộc đời anh, là người khiến anh phải suy nghĩ đến khốn khổ…




Thực hiện bởi Chit xinh và Nhóm sản xuất Dalink Studio

Ảnh minh họa

Anh hãy dừng lại đi, hãy dừng lại đi anh. Em không chịu nổi khi nghe những điều đó nữa đâu. Em sẽ lại muốn chạy tới bên anh và không cho anh đi đâu nữa đâu. Chúng ta hãy cứ để mọi chuyện như vậy nhé, bởi vì dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng không thể đến với nhau được.

Nhưng lúc này đây em lại chợt thấy có chút mãn nguyện, cảm ơn anh, cảm ơn cuộc gọi thật đúng lúc, em dường như được xoa dịu giống như 1 đứa trẻ đang mong ngóng 1 điều kì diệu.

Em không thể nào quên được ánh mắt của anh nhìn em. Ánh mắt khi ở trên tàu điện ngầm mình lạc nhau, ánh mắt khi anh quay trở lại tìm em. Đó là những ánh mắt khiến người ta dù có đi qua hết cả cuộc đời cũng không bao giờ có thể bỏ quên được.

Ngày gần đây nhất chúng ta bất chợt bắt gặp lại nhau. Em đứng chôn chân tại chỗ, tim như muốn vượt ra khỏi lồng ngực, dường như em không thể còn đứng vững hơn được nữa, lúc đó em như kẻ ngây dại bị thôi miên bởi 1 ánh mắt chỉ cách em vài mét… Anh nhìn em không chớp mắt, ánh nhìn như thiêu đốt, như 1 điều bất ngờ sửng sốt,đôi mắt anh nheo lại và cố gắng dướn ra xa hơn để nhìn rõ hơn,dường như anh cũng không thể tin vào mắt mình,có lẽ anh đang nghĩ em đang là 1 ảo ảnh trước mặt anh?!.Chúng ta cứ như vậy,như 2 kẻ dại khờ không rõ mình đang làm gì,cứ đứng đó ngẩn ngơ.Chẳng thể bước đến,cũng chẳng thể chạy đi thật nhanh,khoảnh khắc ấy giống như thời gian đang bị phù phép cho ngừng lại,đóng những lớp băng dày đặc.

Những lúc như thế, người ta dường như không còn đủ tỉnh táo để là chính mình, người ta cứ cố giống như 1 bức tượng vô cảm nhưng vẫn ứa nước mắt , chảy máu như một vết cắt sâu chạm tới xương tủy. Đó phần vì họ vừa hạnh phúc, cũng lại vừa đau khổ tột độ. Đó phần vì họ vừa như không muốn chạm đến phần sưng tấy nơi con tim mình, không muốn và né tránh tất cả để giảm đi tổn thương nhiều nhất thì họ lại phải gồng mình lên để trở thành kẻ lạnh lùng nhất.

Đó là thứ cảm xúc có lẽ thật khó xảy ra trong đời.

Nó khiến em nghĩ về thời gian mình đi lướt qua nhau như thế ở 1 đất nước xa lạ. Em lại an ủi mình rằng, có lẽ trong đời này chúng ta cũng chỉ lướt qua nhau một vài khoảnh khắc vậy thôi, chúng ta không có may mắn được là của nhau mãi mãi.

Ảnh minh họa

Còn ánh mắt khi nửa đêm anh xuống Hà Nội tìm em chỉ để hỏi em 1 câu rằng “Em có hạnh phúc không? Anh ta có mang lại hạnh phúc cho em không?’’.

Ánh mắt đau khổ ấy lại khiến em phải nói ra những lời dối trá nhất “Em hạnh phúc lắm!Không còn gì hạnh phúc hơn được nữa!’’.

Anh đâu biết rằng…

Em hạnh phúc lắm khi người con trai đầu tiên khóc vì em trong cuộc đời này là anh! Em hạnh phúc lắm khi em được lấy những ngón tay của mình để lau nước mắt ứa ra trong đôi mắt anh.

Em hạnh phúc lắm vì em lại được gặp anh ở Hà Nội vào 1 ngày mùa đông lạnh buốt mà anh vẫn cứ cố cởi chiếc áo khoác của mình áp lên người em trong khi anh chỉ mặc chiếc áo cộc mỏng manh và thì thầm vào tai em: “Yêu ạ, anh không lạnh,được nhìn thấy em thế này anh thanh thản lắm,hôm nay là ngày ấm áp nhất trong những năm mùa đông anh từng biết!’’.

“Em xứng đáng được hạnh phúc và còn hơn thế nữa.Hãy hứa với anh là em sẽ luôn hạnh phúc đi’’.

Em sẽ hạnh phúc như thế nào hả anh? Khi mà không có anh em thậm chí còn chưa hình dung ra. Em chỉ biết im lặng. Vì em biết em phải rời xa anh thôi.

Có người nói với em rằng : Đôi lúc mình cần ích kỷ một chút, không phải sự ích kỷ đó là khiến cho người khác thất vọng hay đau khổ. Mà điều đó lại tốt cho cả hai. Phải rồi em cần phải ích kỷ cho cả anh nữa…

Anh thật ngốc!

Nửa đêm anh đi taxi gần 200km xuống đây chỉ để hỏi em 1 câu đó thôi ư? Và rồi khi nghe được câu trả lời thì lại cười như khóc, anh nói như vậy chính là thanh thản của anh sao. Lúc anh nhìn em, nước mắt ứa ra cũng là minh chứng cho điều đó sao?!

Hồ Tây lộng gió, sương giăng khắp lối, phở cuốn Trúc Bạch cũng đóng cửa từ lâu rồi, lần này xuống Hà nội đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi.

Anh à,hạnh phúc có đo được không anh? Hạnh phúc cũng có tiêu chuẩn để so sánh sao anh? Hạnh phúc là gì giờ em chẳng biết nữa, chỉ biết rằng khi được anh ôm trọn vào lòng ,thì lúc đó là lúc em thấy mình yên bình nhất, thấy lòng thanh thản nhất… để em biết rằng cuộc sống vẫn đang tiếp tục, để biết rằng ít nhất vẫn có người đã và đang rất yêu em!

Để em hiểu rằng ít ra em vẫn có ý nghĩa với ai đó. Như vậy có lẽ cũng đủ để gọi là hạnh phúc anh nhỉ?!

P/S:Hãy quên em đi,cũng như cách em đang cố làm để quên anh.

Hà nội,những ngày cuối năm!

Gửi từ email sweetbaby164
Tổng hợp

(Truyện tình yêu) Hãy ôm em đến hết cuộc đời này anh nhé!

(Truyện tình yêu) -Chị một tay xách chiếc vali nặng trịch, một tay dắt theo đứa con trai vẫn chưa hết ngơ ngác và lo sợ, đi như chạy ra khỏi nhà, không quay nhìn lại. Chưa bao giờ hai từ “li hôn” lại mảy may xuất hiện trong suy nghĩ của chị, nay sẽ thành sự thật.

***

Chị lấy chồng năm 22 tuổi, chồng chị là một trinh sát hình sự, một công việc đầy nguy hiểm nhưng đáng trân trọng. Cuộc sống gia đình của một trinh sát không bình lặng như những gia đình khác, bởi anh thường xuyên có những chiến dịch đột xuất và bí mật. Lấy nhau đã lâu, nhưng chẳng bao giờ chị thôi thấp thỏm, lo lắng mỗi lần anh xuất kích. Bạn bè cứ hay trêu đùa chị “lúc nào cũng đi bí mật thế, cẩn thận không chồng cắm sừng cho lúc nào không biết!” nhưng chị chẳng để tâm, vì trong chị luôn luôn có niềm tin tưởng tuyệt đối với chồng.



  Tác giả : Sưu tầm – Người đọc : Mèo Mun – Kỹ thuật : Đức Thụy

Ảnh minh họa

Cách đây hơn một tháng, trong một đợt truy quét tội phạm ma túy, anh bị thương khá nặng. Chị xót xa nhìn những vết thương chằng chịt trên cơ thể chồng, tựa như chính chị bị những vết đau đâm thấu. Khi những vết thương chưa lành hẳn, anh đã đòi ra viện. Từ lúc đó, anh như trở thành con người khác. Chị thường bắt gặp lúc anh lén ngắm nhìn mẹ con chị chơi đùa, lúc ngồi bên giường đắp lại chăn cho con, vân vê mái tóc thằng bé. Nhưng lại tỏ ra lạnh lùng mỗi khi chị tiến đến gần. Chị mơ hồ cảm thấy có điều gì là lạ.


***

Quán cafe nơi anh hẹn gặp chị là một quán nhỏ vắng vẻ, không quá xa căn nhà của vợ chồng chị đang sống. Chị tủm tỉm nghĩ thầm: “Anh hôm nay lãng mạn quá, lại hẹn chị đi uống cafe cơ đấy!”. Chị diện một bộ cánh đẹp, tung tẩy đến cuộc hẹn. Trông thấy chị tiến lại gần với nụ cười dịu dàng quen thuộc, anh liền khoác tay một phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh mà đến giờ chị mới kịp nhận ra. Ngỡ ngàng, chị đứng sững nhìn anh, không biết phải nghĩ gì. Anh nhẹ nhàng: “Em ngồi xuống đi, anh có chuyện cần phải cho em biết”. Chị ngồi đối diện với anh và người phụ nữ kia, đầy nhẫn nhịn và kiềm chế để lắng nghe hết câu chuyện. Anh nói: “Đây là Hiền, đồng nghiệp của anh. Sau tất cả những gì vừa xảy ra, anh thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và mong manh, anh không thể tiếp tục sống với em nữa, anh muốn sống hết mình bên cô ấy. Anh yêu cô ấy cũng được một thời gian rồi…”, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má chị: “Vậy anh muốn em chấp nhận chuyện này à? Anh muốn em làm thế nào?”. Anh bình tĩnh: “Mình li hôn nhé!”.

Chị quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh anh, cô ta nhỏ nhẹ: “Chị cho em xin lỗi. Em tin sau này chị sẽ hiểu”. Ánh mắt cô ta có vẻ xót xa và có điều gì đó uẩn khúc mà chị không thể hiểu, chỉ biết chị đang giận dữ đến tột độ, máu chảy rần rật trong huyết quản chị, mặt chị nóng bừng lên. Chị bật đứng dậy, tiện tay vớ lấy ly nước cam chưa kịp uống tạt thẳng vào hai bộ mặt đáng nguyền rủa kia. Chị bước đi đầy căm hờn.

Mấy ngày sau anh vẫn không về nhà, chị khóc ròng, chìm đắm trong suy tư, cứ nghĩ rồi lại đau, đau rồi lại nghĩ. Suốt mấy ngày, chị cứ hồi tưởng lại mãi những kỷ niệm của hai người, rồi lại nghĩ đến những biểu hiện lạ thường của anh. Niềm tin của chị đã lung lay, nhưng chị không dám tin chồng đã ngoại tình, trong chị đầy những mâu thuẫn giằng xé. Chị ôm lấy cái điện thoại, cứ 5 phút chị lại bấm máy một lần, những con số quen thuộc của một người thân thuộc. Chỉ có những tiếng tút dài đáp lại chị.

Tổng hợp