Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Truyện ngắn 105: Yêu nhau xa mấy cũng về với nhau




Lời tác giả: Cảm ơn Blog Radio đã đăng tải "7 ngày ở Barcelona" của mình. Hôm nay mình gửi thêm một truyện ngắn nữa. Cả 2 truyện ngắn đều đã được post lên blog của mình_ blogger nutacpro. Những người yêu nhau rồi sẽ lại tìm thấy nhau trên mọi nẻo đường. Chúc cho mọi người đều tìm thấy được một nửa của trái tim mình, để cùng nắm tay nhau bước tiếp,dù đời còn hoài gian lao.


Nhật ký tình yêu của Thạch Sa…




Ngày tháng năm…

Anh ạ, hôm nay em thấy Thiên trên phố một cách tình cờ. Em đi mua thuốc cho con Mèo bị ốm. Anh nhớ Thiên chứ, em đã từng kể với anh đấy thôi. Thiên là… gì nhỉ… là người đầu tiên và duy nhất em tăm tia suốt cấp 4. Thiên là “trường kì kháng chiến” mà “nhất định không thắng lợi” anh ạ. Em đã từng làm đủ mọi cách để Thiên chú ý tới mình như cắt phăng mái tóc dài để chơi một kiểu đờ mi mà bấy giờ đang là mốt, cố tình mang guốc 7 phân để gia tăng chiều cao trong mắt ai đó, học như trâu cải thiện điểm số rồi nổi đình nổi đám trong trường để Thiên biết tới em. Vì em học dưới Thiên một lớp mà…Nhiều lắm anh ạ, Noel, lễ, tết, sinh nhật Thiên em đều đều đặn gửi quà cho Thiên, tặng bài hát trên quà tặng âm nhạc của trường nữa cơ. Duy có một điều em quên không làm, đó là không cho Thiên biết em là ai. Ngớ ngẩn thế đấy. Vì em chỉ cần nuôi dưỡng một tình cảm như là một động lực để phấn đấu, không mong muốn được đáp trả cho công sức yêu thương của mình. Đó có lẽ là rung động đầu đời của em.

Lại nói về chuyện ngày hôm nay, Thiên đụng mặt em ở tiệm thuốc. Vẫn là cái dáng dấp quen thuộc ấy, cao 1m82 , nặng 70 kg, trên mặt có 2 cái nốt ruồi , một cái trên phía phải trán, một cái ở phía xa đuôi mắt trái. Thiên mặc quần short kaki túi hộp và áo phông sọc đỏ. Vẫn là nụ cười kiêu bạc mà em đã từng mê mẩn… Em đặt cho Thiên là mặt trời, vì Thiên lúc nào cũng tỏa sáng, và như thắp lửa được cho người khác nữa…

Đột nhiên Thiên quay lại cười với em, làm em choáng hết cả đầu “A, có phải là Thạch Sa không?” Sốc tập 2. Sau một lúc ngờ ngợ, em ậm ừ:

- Ủa, mình quen nhau sao?

- Anh biết em thôi, học giỏi nổi tiếng ở trường mà sao không biết được, trường T.V, lớp A đúng không?

- À…

- Năm nay em học năm mấy rồi?

- Da, năm 4

- A, quên giới thiệu, anh là…


Cứ thế đấy anh ạ, cứ thế mà chúng em nói chuyện với nhau. Rồi Thiên hẹn em đi uống nước, em từ chối vì nghĩ anh sẽ không thích, nhưng Thiên cứ nài nỉ, em đành nói cho em thời gian suy nghĩ… Về nhà em vừa nhắn tin hỏi ý kiến anh, không thấy trả lời, em gọi vào máy… The number you have called is unavailable at the moment… Plz try again later… Em ngao ngán dập máy. Vậy mà em cứ tưởng tuợng đến giọng nói ghen tuông của anh, vượt qua cả mấy trăm cây số cấm em không được đi chơi với Thiên… Em thở dài, type nhật kí… Giờ này là 12 h đêm, anh còn đang ở đâu…?


Ảnh minh họa: Emiliann

Ngày tháng năm…

Thấm thoắt đã đến buổi tối hẹn với Thiên, em mặc một chiếc quần lửng ngang gối, áo cộc tay. Đơn giản đến mức không cần phải nghi ngờ bất cứ điều gì…

Qua buổi nói chuyện, em biết được nhiều điều về Thiên mà trước đây em mù tịt. Cả nhà định cư nước ngoài, đang thúc giục Thiên sang bên đó để học hành đoàn tụ nhưng Thiên chưa muốn đi. Em cũng thắc mắc vì lí do gì mà Thiên ở lại, nhưng em tự tìm cho câu hỏi đó nhiều câu trả lời thích đáng như vì người yêu, hay chuyện học tập còn dang dở… nên thôi. Rồi thì Thiên đang theo một dự án của Úc tại thành phố. Rồi thì Thiên chưa có tình yêu nào vắt vai.

Đêm về, em lại nhắn tin cho anh, rồi nhận được tinh nhắn vô nghĩa từ số máy quen thuộc: “Em cho anh thời gian, giờ anh không biết phải đối mặt với S như thế nào. Cô ấy quá nhạy cảm…” Sau một hồi phân tích ngược xuôi, em băn khoăn liệu S có phải là em không, rồi tự mình lắc đầu quầy quậy trấn an không thể nào. Em đòi anh giải thích, “bạn anh mượn máy rồi nhắn nhầm số thôi…” Sao giọng anh nghe có vẻ buồn và gượng gạo? Sao bạn anh lại nhầm số của em? Sao… và …sao…


Ngày tháng năm…

Lại thêm những ngày dài đợi chờ vô vị nữa, anh bảo vẫn chưa xong công tác nên chưa thể về, ngày càng ít tin nhắn cho em, có chăng thì là em nhớ anh em gọi, còn anh ậm ừ cho qua, nhắc lại vài câu cũ rích như một bài học thuộc . Nhớ giữ gìn sức khỏe.Ăn uống đàng hoàng. Chúc em ngủ ngon… Sáo rỗng!

Anh không nhận ra tim em đang bị một vết trầy rồi…

Thiên lại đến chở em đi bát phố, hoa sữa đã nở rồi anh ạ, lại ngát hương thơm, nếu có anh ở đây, anh sẽ lại bịt mũi mà than thở “Sao tôi vô phước yêu phải cô nàng có thính giác đáng sợ như thế này, (Vì anh không thích mùi hoa sữa) em lại cười hắc hắc đắc chí… vì vậy anh mới đặt tên cho em là Hôi sữa. Còn anh tự nhận mình là mặt trăng. Trong đêm tối mọi vật đều bị nhuốm màu đen, chỉ có mình mặt trăng là sang nhất. Anh thật là mơ mộng…

“Bạn trai Sa đâu?”- Thiên cắt ngang dòng suy nghĩ của em.
- Anh ấy đi công tác ở Tây Nguyên.
- Lâu chưa? 2 tháng rồi.

- Sắp về chưa?

- Gần rồi.

- Anh chở Sa đi chơi thế này anh ấy có ghen không đấy?

- …Cũng không biết. Chắc là không!

Em trả lời bằng giọng nói lạnh băng nhất có thể, nhưng máu nóng lại dồn lên tim, nức nở vỡ òa. Em khóc hu hu như một đứa trẻ bị dọa lấy đi đồ chơi, người đi đường ai cũng trố mắt nhìn. Kệ họ, em cứ khóc…Thiên rối rít xin lỗi em, tạt vào quán kem bên đường mua khăn giấy. Thiên chỉ biết ngồi nhìn em khóc thôi, mà đúng là em khóc dai thật. Khóc xong em còn kể hết cho Thiên nghe chuyện em cảm giác như thế nào. Lời khuyên mà Thiên dành cho em thì tự em cũng có thể khuyên mình. Sa chờ một thời gian nữa xem sao. Có Thiên luôn ở đây…

Nói với Thiên thì được gì, người em cần là anh cơ.

Nói vậy nhưng em vẫn cố.


Ảnh minh họa: FaMz
Ngày tháng năm…

Biết bao nhiêu ngày dài đằng đẵng trôi qua với nỗi mong chờ thiết tha của em và sự thờ ơ khó hiểu của anh. Càng ngày anh càng cách xa em anh biết không? Xa cả về khoảng cách địa lý lẫn khoảng cách yêu thương. Em cô độc và lạc lõng, em cố tìm hiểu, cố gặng hỏi anh tại sao lại lửng lơ với em như vậy, nhưng anh lại không trả lời, chỉ ậm ừ với em: “Khi gặp lại em anh sẽ nói.” Câu nói này mang đến nỗi sợ hãi trong lòng em từng giây từng phút, ngay cả trong giấc mơ. Tự nhiên em không muốn gặp anh sớm như xưa nữa, em sợ anh bỏ rơi mình sau những câu giải thích… Em sợ lắm anh à…


Ngày tháng năm…

Tối nay em vừa đi Dimah với Thiên về. Giọng anh bình thản khi nghe em kể chuyện. Sao thế anh, nếu anh thấy khó chịu vì em đã đi chơi với người khác thì anh cứ nói, sao lại dửng dưng một cách khó hiểu đến đau lòng như vậy?

Lúc đi chơi, Thiên thấy em buồn buồn, nên gợi chuyện hỏi nhưng em không nói. Rồi Thiên đột nhiên kể về một chàng trai thích một cô bé mà không dám nói, suốt những năm học cấp 4, rồi cho đến mùa phượng nở cuối cùng, cậu vẫn lặng thinh, không biết làm sao để biểu lộ tình cảm của mình, chỉ biết đứng nhìn cô bé ở phía xa… Em ngờ rằng đó là Thiên. Rồi thì Thiên lại kể về cô bé ấy.

Thiên bảo có một tình cảm đơn phương cũng chẳng bao giờ nói ra được, với cô bé học cùng trường và dưới một lớp, học giỏi, để tóc đờ mi. Em vân vê mái tóc sư tử của mình, chắc không phải, em có còn đờ mi đâu từ khi quen anh.
Thiên lại kể cô bé ấy còn biết quay viết rất tài, đi đâu cũng cầm theo cây viết quay quay trong tay. Cái ống hút ngọ nguậy trong tay em ngừng lại hẳn. Anh có biết thói quen này của em không nhỉ?

Tan học cô ấy còn hay lang thang trên sân trường, chẳng biết để làm gì. (Em nhặt lá sakê viết thơ để gửi cho Thiên đấy)

Thời gian đó Thiên còn nhận được những chiếc lá sakê khô vàng có những dòng thơ vu vơ, chẳng hề đề tên người gửi. “Buồn cười thật, đôi lúc anh thầm mong những chiếc lá đó là của người ta…”

Em ngồi im thin thít nghe Thiên kể chuyện, không dám hó hé câu nào vì sợ bị phát hiện. Nếu là cách đây 4 năm thì em đã hét lên sung sướng. Rồi (lại) đột nhiên, Thiên nắm chặt tay em:

- Em biết cô bé đó mà phải không Sa?

Em hoảng hồn rụt tay lại, mặt đỏ lên “Ơ… không …”

- Anh đã đợi 4 năm rồi, đến hôm gặp em ở hiệu thuốc mới dám lấy hết can đảm để làm quen. Anh biết những năm cấp 4 em có thích đơn phương ai đó nhưng hình như tình cảm không được đáp lại, rồi sau đó em quen với bạn trai bây giờ của em. Anh đã định bỏ cuộc, nhưng…

- Anh thôi đi!

- Thứ 5 tuần này anh kết thúc dự án và sẽ phải bay về bên kia, ba mẹ anh không an tâm khi anh ở đây một mình. Em hãy ngăn anh lại đi. Chỉ cần em nói một tiếng thôi, anh cần động lực, Sa à.

Em ngồi im lặng , đầu óc trống rỗng, em không suy nghĩ được gì cả.

Phải chi Em chưa quen Thiên…

Phải chi Em không yêu anh, anh à…

Phải chi em có anh bên cạnh, em sẽ mạnh mẽ hơn với quyết định của mình.
Phải chi…

- Em muốn về.

- Em sứ suy nghĩ, anh sẽ đợi. Thứ 5 này, nếu không…, 5h, anh bay.


Em thấy mệt mỏi quá anh à. Em không đủ sức viết nhật ký nữa.


Ảnh minh họa: Deviantart.com

Ngày tháng năm…

Anh bất ngờ xuất hiện mà không báo trước. Trông anh gầy hơn, hôc mắt sâu và thâm hơn. Anh đến nhà chở em đi chơi, đến quán café quen thuộc có những bông hoa sữa mọc thành chùm. Em thích quán này bởi những bản nhạc cello dịu dàng, với hoa sữa, với trà sữa và với ông chủ quán quen mặt chúng mình.

- Anh biết không? Những ngày anh đi xa, em đến quán uống trà sữa một mình, ông chủ vẫn hỏi anh luôn.

- Sắp đến thu rồi anh ạ, sẽ có nhiều hoa sữa lắm đây. Em yêu hoa sữa lắm cơ, vì anh ví hoa sữa với bé Hôi sữa của anh mà.

- Anh đi công tác có vất vả lắm không, xem kìa, anh ốm đi vài mét đấy. Nhưng nhìn lại phong trần manly hơn đấy anh ạ.

- Sa! Em đừng nói nữa.

Tự nhiên nước mắt em chảy. Em biết sắp có điều gì xảy đến với mình. Anh ít khi gọi em là Sa ngoài cái tên Hôi sữa. Em đã cố vui vẻ, đã cố lấn át anh bằng cách nói liên tục, để anh không nói được những lời cay đắng ấy. Nhưng mà thôi, em biết rồi.

Chị Hằng ấy, chị ấy chắc là xinh lắm anh nhỉ. Tình yêu đầu tiên của anh mà. Sau bao nhiêu năm xa cách, cuối cùng 2 người cũng gặp lại nhau ở Tây Nguyên. Anh nói với em rằng anh nhận ra vẫn chưa quên được chị ấy. Khi gặp lại người xưa, bóng hình của em trở nên mờ nhạt phải không anh?

Những ngày ở bên chị ấy anh thực sự vui vẻ, đến nỗi quên luôn cả em, và bắt đầu suy nghĩ về một sự thay đổi? Rồi trong một tối nhắn tin với chị ấy, anh đã vô tình (hay là cố ý) gởi nhầm tin nhắn cho em? Nghe em kể về Thiên, anh còn cảm thấy mừng vì em đã không cô đơn như anh tưởng? Đó là anh không biết đấy thôi…

Mà thôi, không nói nữa, em sẽ để anh ra đi, vì chưa bao giờ anh thuộc về em cả.Vì lúc nào bên em anh đều có một phần tâm tưởng không dành cho em. Anh đã không yêu em nhiều như anh nói, và càng không yêu em nhiều như em nghĩ. Phải không anh, mình chia tay? Hoa sữa rụng tơi bời khi mùa còn chưa qua hết. Em biết vì chị ấy nên anh tự ví mình là mặt trăng…

Ngày tháng năm…

Em ra sân bay. Em cầm theo một chiếc lá sakê tặng Thiên. Trên lá sakê có dòng chữ “Thiên à, Sa đã là cô bé đó, vừa là cô bé gửi lá sakê cho Thiên, vừa là cô bé mà Thiên thầm để ý. Nhưng “đã” không có nghĩa là “đang” và “sẽ” .Chỉ là trong 4 năm về trước thôi, dù hoa sữa mùa này vẫn nở một mình trong vườn. Thiên đi mạnh khỏe nha.”

Trao món quà cho Thiên xong, em quay đi. Chuông điện thoại rung, em nhấc máy. “Hoa sữa hãy tiếp tục nở nhé, rồi Thiên sẽ trở về sớm thôi, rồi hoa sữa sẽ không còn cô đơn sớm thôi... dù thế nào đi nữa, Thiên cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Em bước đi giữa đêm. Dòng người tấp nập. Ánh trăng xa mờ… Em không mong chờ ngày mai mặt trời chiếu sáng, cũng không mong chờ hoa sữa nở giữa đêm trăng. Cả mặt trăng và mặt trời đều quá xa. Hoa sữa sẽ vẫn dịu dàng, ngọt ngào, một mình nơi cuối phố…


Ảnh minh họa: Weet
Ba tháng sau...

Ngày tháng năm…

Kể từ ngày đó, em và anh không ai cố gắng níu kéo mối tình này. Lí do của anh thì em không muốn hiểu, em chỉ biết không thể cứ tự đâm vào vết thương đang nhức nhối của trái tim mình. Ngày tốt nghiệp, em nhận được một lá thư gởi từ Úc của Thiên:

“Sa à, 4 tháng qua anh đã suy nghĩ nhiều, anh có lá thư này muốn cho em đọc. Anh nghĩ với những người yêu nhau thì không có gì ngăn cản được họ biết rõ về nhau…Hãy đọc và quyết định theo trái tim mình em nhé, dù anh buồn đấy, nhưng anh sẽ vui…”

“Mình biết cậu để ý Sa đã lâu, nhưng cậu lại không biết rằng Sa cũng đã từng thích cậu. Có điều bây giờ Sa đang ở bên mình. Nhưng mình không thể ở bên Sa lâu hơn, 2 tháng nữa mình phải sang Đức để xạ trị. Khối u căn bệnh của mình đang phát triển, và mình không biết tương lai sẽ như thế nào. Cậu hãy thử mạnh dạn đến với Sa. Hãy ở bên cô ấy thay mình… Hãy đưa cho cô ấy lá thư này khi thích hợp”

Hôi sữa của anh! Từ khi anh đi, hoa sữa vẫn nở phải không em, nhưng anh lại không cùng em đi dạo trên những con đường xưa, không cùng em đến quán café quen thuộc được… Giờ anh đang ở một nơi rất xa, xa đến nỗi không thể về thăm em được. Em hãy sống vui em nhé. Em cứ ngọt ngào như trà sữa, cứ bé bỏng và tinh khôi như hôi sữa của anh ngày nào. Anh luôn nguyện cầu cho em được hạnh phúc. Dù anh mong hoa sữa sẽ nở bung rực rỡ dưới ánh mặt trời, nhưng với anh, hoa sữa luôn đẹp nhất rong những đêm trăng.

Ngày tháng năm…

Đưa tay quẹt nước mắt, em nở một nụ cười. Tấm vé máy bay trên tay phần phật trong gió. Anh à, hoa sữa vẫn nở êm đềm đấy thôi…

Những người yêu nhau, dù xa cách mấy, sẽ lại về với nhau thôi, phải không anh?


Truyện ngắn của Đào Nguyễn Tố Quyên - Email: girl_catinh_khongyeu@yahoo.com

Sưu tầm

Truyện ngắn 104: Yêu được người vô tâm





Anh nhiều lần nói sẽ sang thăm em, nhưng em biết 90% anh sẽ có lý do vào phút chót, tại bị thì là mà rằng… Em mặc đồ đẹp vào ngồi chờ, rồi thay đồ ra đi ngủ cho đỡ buồn. Em vẫn hay nói đùa mà thật chua xót “yêu anh, tài leo trèo của em tiến bộ vượt bậc”.

Mình nói yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Đã qua năm thứ 2 rồi, vậy mà hầu hết là xa cách, nhớ nhung. Số lần gặp nhau em đếm qua đếm lại, cũng không hết được số ngón trên 2 bàn tay, vậy mà cũng gọi là yêu, hì… Em vẫn nhớ thời gian đầu yêu nhau, chúng mình cũng mặn nồng tình cảm lắm lắm. Sáng trưa chiều tối khuya lơ khuya lắc, lúc nào anh cũng quan tâm hỏi han em đủ điều. Em ngập chìm trong hạnh phúc, rồi không được bao lâu, sự quan tâm thưa dần, và đến giờ em không biết gọi tên là gì nữa. Sao thế hở anh, vì ta chán nhau, hay vì anh nghĩ tình cảm em dành cho anh rồi thì không cần “đầu tư” nữa?

Là con gái, em cũng muốn được một lần làm nũng, giận dỗi để dược anh dỗ dành. Nhưng mà lâu rồi em không giận nữa, vì có giận cũng mình em biết, với anh thì “hết giận nhắn tin anh nhé”.

Mỗi tối, em kiểm tra màn hình điện thoại nhiều lần, hồ hởi khi nghe tiếng chuông, hi vọng là tin nhắn của anh, rồi chỉ biết tự cười mình, có khi nào anh nhắn tin trước đâu. Rồi em tắt điện thoại, để không phải trông ngóng nữa.

Anh nhiều lần nói sẽ sang thăm em, nhưng em biết 90% anh sẽ có lý do vào phút chót, tại bị thì là mà rằng… Em mặc đồ đẹp vào ngồi chờ, rồi thay đồ ra đi ngủ cho đỡ buồn. Em vẫn hay nói đùa mà thật chua xót “yêu anh, tài leo trèo của em tiến bộ vượt bậc”.

Rất lâu mình không gặp nhau, em rủ anh đi ăn, café. Đang ăn, anh nhận được điện thoại của bạn, vậy là “anh bận rồi, để lần sau café nhé”, vù, anh chạy đi gặp những người bạn mà hôm qua anh vừa mới gặp, để em ngồi lại bơ vơ, lặng lẽ ra về.

Em bệnh, nhắn tin báo anh, muốn được làm nũng, anh nhắn tin hỏi “em uống thuốc chưa?” rồi thôi, im lặng, cũng không có ý định sang thăm. Anh bệnh, em lo lắng không yên, muốn qua thăm anh, anh nói “anh mệt, chỉ muốn ngủ thôi”, em lại ở nhà mình mà thắc thỏm.

Em đọc được mấy câu thơ này, thấy đúng với chúng mình ghê:

Ngăn sông cách núi tha hồ vượt

Cách trở tấm lòng làm sao qua

Cho nên: Đoạn đường dài không xa là mấy

Khoảng cách gần không đến được cùng nhau

Sinh nhật em. Năm đầu, anh im lặng (vì muốn cho em bất ngờ - điều này thì em biết). Tối đến trời mưa, Anh ướt sũng trên đường sang em, nên trở về nhà thay đồ, rất muộn anh nói anh sẽ chạy qua lại, em thương anh nên bảo “thôi anh ở nhà ngủ đi, hôm sau bù cũng được mà”. Nhưng những ngày sau đó, anh cũng quên luôn. Em buồn, anh lại trách "tại mưa mà em cũng giận”, em càng buồn, anh không hiểu em rồi. Năm nay, sáng anh nhắn tin chúc mừng, vậy là xong nhiệm vụ, không quà, không thiệp cũng không hoa.

Sinh nhật anh. Hai năm anh đều nói anh đi với bạn, đi họp hành xa lắc. Bao dự tính kế hoạch mừng sinh nhật cùng anh trở thành qui hoạch treo. Em gửi tặng anh món quà âm nhạc, gửi 4 lần mới thành công. Món quà năm đầu em tự tay làm lấy, thức trắng mấy đêm liền cho kịp ngày, nhưng mãi 2 tháng sau mới gặp anh để tặng. Món quà năm nay, không biết đến bao giờ mới trao được cho anh, em đành ngắm nó để khấu hao công sức của mình. Tội nghiệp món quà bé xinh!

Yêu anh, em vẫn một mình lang thang trên phố, lẻ loi đi về. Tan sở, cứ thủng thỉnh, có ai chờ đợi đâu mà phải vội vàng. Em đi công tác, nhằm lúc bị bệnh lại đi khuya, nhờ anh chở ra bến xe, anh nói “chiều nay anh đi sinh nhật em gái họ ở xa rồi”. Vậy là bạn em, người mang thuốc, kẻ đội mưa qua chở em đi. Ngồi sau xe bạn mà mắt ướt nhạt nhòa, tại mưa chứ em đâu có khóc.

Yêu nhau, chúng mình không biết gì về nhau cả, em không biết anh đang ở đâu, làm gì, đi với ai và anh cũng thế, không biết gì về em. Có hỏi anh cũng trả lời cho qua, và em cũng bắt chước anh, trả lời cho xong chuyện. Mỗi khi có chuyện buồn, người em muốn chia sẻ là anh, nhưng em lại gọi cho người bạn khác, vì em biết, có gọi anh sẽ trả lời “anh bận”.

Em đã thử im lặng một thời gian dài, không liên lạc, xem anh có thảng thốt thấy thiếu vắng không? Kết quả, anh trả lời em bằng sự im lặng kéo dài. Ngày qua ngày, ngột ngạt, khắc khoải, buồn, nhớ, em lại nhắn tin cho anh. Anh sang em, vẫn vui vẻ mà không hề thắc mắc “sao lâu rồi em không liên lạc”. Nhìn em, ai cũng nói là em cứng rắn, làm chảnh làm cao, nên giờ mới cô đơn vậy, đâu ai biết rằng với anh, em lại si tình và mềm yếu thế, em không thắng nổi tình cảm của bản thân mình, anh ạ!

Em đã lý giải, biện minh, tự an ủi mình “đàn ông phải lo sự nghiệp, thôi để em yêu anh, để em quan tâm anh vậy”. Nhưng không được anh à, tình cảm cứ cho đi mà không nhận lại sẽ cạn dần.

Nhớ lại trước đây, em và anh là bạn, thiệt vui vẻ biết bao, em đâu phải dỗi hờn mong ngóng thế này. Khi nói yêu nhau, chắc chúng mình say nắng, giờ hết rồi lại thấy quá xa xôi. Mình chưa sẵn sàng lại nói yêu, nên giờ mới tiều tụy mệt mỏi thế này. Là lỗi của em hả anh, nhưng giá như lúc đó anh đừng sang nhà, đừng nắm tay em, đừng nói những lời như nhung như mật?

Cách đây 2 hôm, em đã xóa tên anh trong danh bạ điện thoại, rồi hôm nay xóa luôn nick yahoo. Em sẽ không liên lạc với anh nữa, (vậy mà sâu thẳm trong lòng vẫn mong anh sẽ chủ động hỏi han, em buồn cười quá nhỉ)?

Anh à, em làm vậy có giống chia tay không? Em không biết nữa, chỉ biết rằng giờ nói tiếp tục yêu anh, em không thấy vui, nói chia xa anh, em cũng không buồn. Em vô cảm từ bao giờ thế, lâu rồi em không khóc, nước mắt chạy đâu rồi mà ráo hoảnh bờ mi? Người ta nói, con gái rất khó yêu, mà khi yêu rồi lại rất mãnh liệt, con trai thì ngược lại, thật vậy sao anh? Đúng vậy thì buồn quá!

Anh à, em muốn giữ lại chút kiêu hãnh của người con gái, em sẽ rời xa anh (nói cho oách thế chứ mình đã xa nhau lâu rồi mà, hì…) Anh của em, hãy để em gọi như vậy một lần cuối, rồi gửi theo gió bay về cuối trời xa, ước mong để lại sự bình yên trong tâm hồn, dẫu biết rằng sẽ có một niềm đau, nếu vô tình bạn bè nhắc tên anh:

Có phải anh là gió, còn em là cỏ

Gió đến làm cỏ lay, rồi gió bay…

Sưu tầm

Truyện ngắn 103: Khu vườn mùa xuân



Nàng vẫn đi tìm một điều gì đó trong tình yêu mà nàng không biết rõ, ở một chàng trai nào đó mà nàng chưa biết mặt. Nàng vốn phức tạp và khó hiểu như thế đấy…

Ảnh minh họa
27 Tết. Một điều gì đó.

Có tiếng người lao xao dưới đường làm nàng tỉnh giấc. Nàng mở mắt, nhìn chậu cây bên cửa sổ vẫn còn chút sương đêm lóng lánh. Sớm thế này mà người ta đã đi chợ mua sắm Tết rồi cơ đấy. Nàng vươn vai, uể oải ngồi dậy, gấp chăn màn. Nàng là thế, đã tỉnh dậy rồi thì chẳng thể ngủ tiếp được nữa. Thế là, mặc kệ nàng có muốn thế hay không, một ngày mới đã bắt đầu.

Một ngày bình thường của nàng vốn chỉ quanh quẩn với công việc, họp hành, deadline và lượn lờ với mấy cô bạn thân. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay nàng không phải đi làm, vì công ty đã bắt đầu nghỉ Tết. Cũng chẳng có deadline nào để hoàn thành – nàng đã làm xong hết việc rồi còn đâu. Hội bạn thân của nàng cũng đã đi chơi với người yêu hết, bỏ nàng lại một mình. Có trải qua những dịp lễ tết mới thấu hiểu tâm trạng của những con người còn độc thân. Nàng thở dài. Nàng vốn là người rất giỏi hoạch định chính sách cho công ty, lập hết kế hoạch này đến kế hoạch nọ, vậy mà giờ đây phải làm gì trong mấy ngày Tết, nàng cũng không biết nữa.

Mà nàng cũng không phải xấu xí vụng về gì hết. Linh Nhi: 23 tuổi, phó giám đốc marketing của một công ty lớn, xinh đẹp, giỏi giang, khéo léo. Tưởng như cuộc sống của nàng đã là toàn vẹn, thế mà có một thứ bạn bè nàng đều có, mà nàng lại không có. Đó là người yêu. Không phải nàng ế - nàng sẽ chẳng bao giờ ế: xung quanh nàng luôn đầy ắp những vệ tinh. Vấn đề là nàng chưa muốn yêu thôi. Kể từ khi biết thích thích nhau là gì, cho đến giờ, nàng đã trải qua hơn chục mối tình. Đấy là tính cả những mối tình vu vơ hay những cơn say nắng bất chợt. Còn tình yêu nghiêm túc thì mới có… hai. Nhưng bây giờ, nàng vẫn ở trạng thái single. Nàng vẫn đi tìm một điều gì đó mà nàng không biết rõ, ở một chàng trai nào đó mà nàng chưa biết mặt. Nàng vốn phức tạp và khó hiểu như thế đấy.

28 Tết. Người cũ số 1.

Nàng chẳng biết tại sao nàng lại đang ngồi ở đây. Quán cũ, rất quen, mọi thứ như mới xảy ra ngày hôm qua. Nàng ngồi đây, Huy ngồi đây - hai cô cậu lớp 12 mặt còn non choẹt, đang nắm tay nhau và hồi hộp trao nhau nụ hôn đầu. Mới đó mà đã sáu năm rồi, giờ nàng và Huy đâu còn là teen nữa… 30’ trước, nàng nhắn tin cho “My ex no 1” – may là nàng vẫn còn giữ số, may hơn là Huy không đổi số - và hẹn gặp Huy. Nàng cũng chẳng biết nàng làm thế để làm gì. Nàng hay có những ý tưởng bất ngờ trong đầu, và nàng lập tức làm theo những điều đó, dù chúng có thể khiến người khác cuống lên, thậm chí phát điên.

- Linh Nhi đấy phải không? Em khác quá.

Huy bước vào quán, nở nụ cười niềm nở quen thuộc. Hai người bắt tay nhau, Linh Nhi khẽ mỉm cười. Một cơn gió ngập tràn những kỉ niệm cũ ùa vào tâm hồn nàng. 17 tuổi, nàng háo hức bước vào mối tình đầu tiên. Cưa cẩm được Huy – chàng hot boy có nụ cười tỏa nắng của trường - nàng vui sướng, hồi hộp, rồi bối rối, lo lắng. Nàng đã từng làm tất cả vì Huy, từng hi sinh nhiều buổi học thêm để đi tìm mua quà cho Huy, để đi chơi với Huy. Những quán trà sữa, cà phê teen, những buổi xem phim và những chiều đi dạo cùng nhau ven bờ hồ lộng gió… Tình yêu đầu bao giờ chẳng là mối tình thơ mộng nhất. Và cũng dở dang nhất. Một buổi chiều, khi hoàng hôn đã buông, nắng sắp tắt, nàng gặp Huy, khẽ nói: “Mình chia tay thôi.”

- Sao hồi đó em lại nói lời chia tay đột ngột vậy?

- Ừm. Tự nhiên em thấy nên như thế.

- Nên như thế, hay chỉ là do em muốn như thế?

- … Em cũng không biết nữa. Hồi đó em đã yêu anh rất nhiều, bằng tất cả niềm tin, đúng không?

- Anh cũng đã luôn nghĩ như thế đấy.

- Đó chính là lí do mà em nói chia tay. Em từng là người chủ động trước, và khi giành được trái tim anh, em đã hân hoan biết bao nhiêu. Em đã yêu anh quá nhiều, thậm chí yêu hết luôn cả phần của anh. Anh luôn nghĩ em yêu anh, vì thế anh cảm thấy không cần phải giữ em chăng? Hồi đó, anh chỉ nghĩ đến em, và nhớ đến em, những lúc anh đang rảnh rỗi, bạn bè chưa rủ đi chơi game và anh đang ngồi buồn chán ở nhà, có phải không?

- 6 năm rồi, bây giờ em lại ngồi luận tội anh đấy à?

- Không phải thế. Chỉ là hồi đó, càng ngày em càng thấy buồn và thất vọng thôi. Anh đã quá thờ ơ với em, trong khi cái em cần thì nhiều hơn là những tin nhắn ngắn ngủi mỗi tối. Con bé Linh Nhi 17 tuổi thấy nó không thực sự được tôn trọng và được yêu thương đầy đủ như nó muốn. Thế là nó chia tay mối tình đầu.

Hai người cùng bật cười, rồi chìm vào im lặng một lúc lâu. Mỗi người vẩn vơ theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình một lúc nữa, rồi chào nhau và chúc nhau một năm mới vui vẻ. Trước khi ra về, Linh Nhi hỏi Huy một câu cuối:

- Em gặp anh hôm nay không phải để ôn lại chuyện xưa. Em muốn hỏi anh một câu thôi. Trong tình yêu, em luôn đi tìm một cái gì đó mà em cũng không biết rõ. Liệu anh có biết đó là gì không?

- Anh không biết, Nhi ạ.

Huy lại cười. Nụ cười đẹp trai, nhưng Linh Nhi chỉ thấy sự vô cảm và nhạt nhẽo, giống như nụ cười của mấy chàng người mẫu ảnh trên báo teen bây giờ. Nàng thở dài. Ai bảo yêu một hot boy là sung sướng?

Người cũ số 2. 29 Tết.

Nắng lạnh và cơn mưa phùn đầu xuân khiến cho ngày hôm nay trở nên lãng mạn một cách kì lạ. Một cơn gió thổi qua làm nàng khẽ rùng mình – hôm nay nàng diện rất đẹp, nhưng hơi phong phanh một chút. Một cô gái vốn xinh đẹp sẽ càng lộng lẫy hơn khi ăn diện và được chăm chút kĩ càng. Chính nàng cũng tự nhận thấy hôm nay nàng xinh hơn bình thường, đến nỗi lúc đi qua dãy đào và quất bày bán ở lề đường, nàng cứ có cảm giác kì cục ở gáy vì cảm thấy có nhiều đôi mắt đang dõi theo.

Tại sao hôm nay nàng lại mặc đẹp như thế? À, nàng đang đi gặp người yêu cũ số 2. Nàng có quyền được ăn diện chứ, để người ta biết nàng đang sống rất vui vẻ và yêu đời. Có tin nhắn từ “My ex no 2”: “Em đang đi đến đâu rồi, có cần anh qua đưa đi không?”. Nàng nhắn lại hai chữ “No thanks” ngắn ngủi, rồi bỗng bật cười. Nàng nhớ lại lần đầu tiên nàng và Phong gặp nhau là năm thứ 3 đại học, ở buổi học đầu tiên của học phần Marketing. Phong đã “say” nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Theo đuổi nàng một năm, yêu nhau một năm và chia tay đến bây giờ thì đã được một năm. Phong yêu nàng đến nỗi khiến nàng phát chán và phát ngán, rồi đột ngột chia tay Phong chẳng nói một lời nào…

- Trong tình yêu, em luôn đi tìm một cái gì đó mà em cũng không biết rõ. Liệu anh có biết đó là gì không?

- Nếu anh biết, giờ này có lẽ anh và em vẫn đang tay trong tay cùng nhau đi chơi Tết, Nhi à.

- Nào, đừng trêu em nữa. Dù sao chúng mình cũng đã chia tay rồi đấy nhé.

- Đấy là quyết định của em, còn anh đã đồng ý đâu nào…

Nàng cúi xuống nhìn những làn khói mỏng nhẹ nhàng tỏa ra từ tách Cappucino, hít hà mùi thơm của cà phê quện sữa. Nàng biết Phong vẫn yêu nàng, nhưng nàng vẫn luôn giữ mối quan hệ với Phong ở mức tình bạn. Có lẽ nàng là một cô gái hiếm hoi rất bình thản sau khi chia tay. Yêu thì yêu, hết yêu thì là bạn, đố mà nhìn thấy ở nàng một giọt nước mắt nào… Có lẽ những tình yêu đó chưa đủ khiến nàng phải buồn, phải khổ. Nàng vẫn luôn đi tìm một thứ trong tình yêu, và nếu ai không có điều đó, nàng sẽ chủ động chấm dứt, không buồn, không đau đớn. Nàng khẽ đưa mắt nhìn Phong. Nét mặt anh trầm tư, thoáng buồn. Có lẽ anh đã tưởng nàng hẹn anh hôm nay – 29 Tết – để nói với anh rằng quyết định hồi đó của nàng chỉ là bồng bột, rằng nàng và Phong vẫn còn có thể quay lại với nhau. Có lẽ Phong đã hi vọng một điều gì đó… Phút chốc, nàng cảm thấy có lỗi. Nàng nắm lấy tay Phong, tặng anh một nụ cười tươi nhất có thể:

- Em xin lỗi vì đã lấy mất thời gian của anh chiều nay, Phong à. Chúc anh đón Tết vui vẻ, và có một năm mới may mắn. Hãy đi tìm một tình yêu mới nhé.

Phong siết chặt tay nàng. Có lẽ anh đang cố dồn hết mọi hi vọng và tình cảm vào cái nắm tay ấy, để truyền tải cho nàng một lời nhắn gửi nào đó. Tiếc thay, chính cái nắm tay đã từng là một lí do khiến nàng chia tay Phong. Nàng không cảm nhận thấy một điều gì hết khi nắm tay Phong - kể cả lúc còn yêu nhau. Và điều đó đã mách bảo Linh Nhi rằng, Phong không phải là người dành cho nàng.

Đêm 30 và khu vườn tình yêu.

Linh Nhi lặng lẽ bước đi trên đường. Phố xá đông vui quá, người người tấp nập lại qua. Người đi chơi, người đang chuẩn bị về nhà làm mâm cơm đón giao thừa, tất cả đều háo hức và rộn rã. Dường như chỉ có mình nàng lạc lõng và bị đẩy ra khỏi cái bầu không khí đông vui đó. Hai ngày trước 30, nàng đã hẹn gặp hai người cũ, nhìn lại hai mối tình cũ, nhưng chẳng tìm ra được một câu trả lời nào cho điều nàng đang tìm kiếm. Trái lại, nó lại càng khiến nàng cảm thấy tủi thân và cô đơn hơn…

Lại một cơn gió lạnh nữa. Chân nàng run run bước đi trên đôi bốt cao gót, và đôi bàn tay giấu dưới lớp găng tay mỏng thì đã tê cứng. Nàng quyết định không đi lang thang nữa, mà ghé vào quán cà phê ngay trước mặt. Thật lạ, linh cảm như cũng đang mách bảo nàng đi vào đó. Quán rất ấm, không gian thơm mùi cà phê sữa – một thế giới đối lập hẳn với ngoài trời giá rét. Loay hoay với cái túi xách, nàng làm rơi chiếc găng tay vừa tháo xuống đất. Nàng chưa kịp cúi xuống nhặt thì một bàn tay đã cầm lấy chiếc găng, và đưa nó lại cho nàng. Linh Nhi cám ơn chàng trai vừa có hành động ga lăng, ngay lập tức, anh nói:

- Ôi trời, cảm ơn gì hả Linh Nhi?

- Anh biết em?

- Mình làm trong cùng một tòa nhà mà. Em làm ở tầng 22, anh tầng 21. Hôm nào anh cũng thấy em trong thang máy hết, nhìn bảng tên rồi nhớ tên em luôn. À, anh là Minh.

- Em cũng không hay để ý lắm…

- Em có bao giờ để ý cái gì đâu. Lúc nào anh cũng thấy em cầm một cái gì đó, hoặc laptop, hoặc một đống tài liệu. Bận rộn là tốt, nhưng nhiều quá cũng không nên. Đôi lúc, em nên dành chút thời gian nhìn cuộc sống xung quanh.

Chỉ đôi ba câu chào hỏi như vậy thôi, mà Linh Nhi đã ngồi xuống cùng bàn với Minh từ lúc nào. Nàng thấy khá choáng ngợp trước sự cởi mở của Minh, kèm chút tò mò thú vị nữa. Nàng thích nụ cười của Minh – nụ cười rất thật, tự nhiên và có gì đó rất cuốn hút. Nàng và Minh nói vài chuyện nữa. Những câu trêu chọc. Những tiếng cười. Thời gian, dường như, đi chậm lại.

- Sắp giao thừa rồi, em còn đi một mình ngoài đường làm gì hả Nhi?

- Em buồn quá. Tết này lại single rồi.

- Single thì ở nhà dọn dẹp, nấu ăn, nghe nhạc, đọc sách… Ra ngoài đường nhìn đôi lứa người ta đi chơi còn buồn hơn đó.

- Thế sao anh còn ngồi ở đây?

- Anh đã nói lúc nãy rồi. Nên dành chút thời gian nhìn cuộc sống xung quanh. Ngồi chỗ này, nhìn người ta vội vã đi lại, còn mình thảnh thơi ngồi nhâm nhi cốc trà nóng. Ừm, một cảm giác thú vị.

- Em ít khi ngồi một chỗ lắm. Bình thường khi không bận việc, em sẽ đi đâu đó chứ nhất quyết không chịu ngồi không đâu. Thậm chí ngay bây giờ, em cũng đang lang thang trong chính khu vườn tâm hồn em. Cứ đi, đi vòng vòng, chẳng biết sẽ tới đâu nữa, tìm cách trả lời trong khi em cũng chẳng rõ em muốn hỏi gì.

Linh Nhi kể cho Minh nghe chuyện hai mối tình cũ. Nghe xong, anh trầm ngâm một lúc, rồi nói, ánh mắt anh lấp lánh ánh cười:

- Anh tặng em một câu này nhé. “Loving someone is like caring for a garden, love it too much or too little and it dies; but love it just right and it will live forever.” Em từng quá yêu Huy mà không cần đến sự nhận lại, em cũng từng quá thờ ơ với Phong. Chắc đấy cũng là lí do em cứ lang thang mãi trong khu vườn tâm hồn em đó. Hãy lắng nghe trái tim và linh cảm của em, và khi đã yêu, hãy biết cách yêu đủ và đúng, em nhé. Nào, xòe tay ra đây.

Linh Nhi đưa tay ra. Minh dùng một tay nắm lấy, còn tay kia đặt cái name card vào lòng bàn tay nàng. “Giữ liên lạc nhé, cô bé. Chúc em một năm mới tràn ngập yêu thương.” – Anh nháy mắt với nàng, rồi đi ra quầy thanh toán.

Linh Nhi ngồi lặng yên, sững sờ.

Không phải vì câu trả lời của Minh, cũng không phải vì chuyện Minh trả tiền cà phê cho nàng.

Mà là vì, bàn tay Minh ấm quá. Ngay khi tay anh chạm vào tay nàng, nàng đã cảm thấy một điều gì đó tinh khôi và trong trẻo dâng lên trong lòng, như một nụ hoa đang bắt đầu hé mở trong khu vườn tâm hồn nàng – khu vườn mùa xuân đầy tươi mới. Linh Nhi khẽ nắm chặt chiếc name card trong tay.

Anh ấy đây rồi.

Sưu tầm

Truyện ngắn 102: Những mùa bị lãng quên



2 năm trước em nói với tôi rằng đừng đi. Nhưng tôi tháo bàn tay níu chặt gấu áo mình, buông cái bóng hình run rẩy nhỏ bé giữa sân bay ở lại với biển người, bỏ em lại...

Phong.
Một chiều tháng 12.

Những cơn gió cuối năm ào ạt thổi, rung động mãnh liệt mấy tán cây, khiến cho lũ chim bị động bèn xáo xác bay và lá rơi lả tả xuống nền gạch công viên nhà thờ.

Quăng chiếc xe lại bãi gởi, tôi quyết định cuốc bộ đến chỗ hẹn em. Đã 2 năm, có lẽ em đã khác đi nhiều. Bằng một cảm xúc ngầm như sóng biển, bằng một sự tò mò về em của ngày hôm nay, tôi đã quyết định sẽ tự mình quan sát em từ xa...

Công viên nhà thờ, nghiễm nhiên tựa lưng vào gốc cây Tùng: một cái bóng nhỏ, tay ôm bảng vẽ, tay siết viết chì, cặm cụi cặm cụi.

Em - cô gái với mái tóc thẳng ngang vai, mũ lưỡi trai và một ba lô to bằng nửa người thoáng hiện ra giữa biển người như thế, tôi bần thần nhận ra em trông chẳng khác xưa là bao ngoài cái vóc dáng có vẻ gầy đi. Bàn tay em cầm viết chì khẽ run, tôi có cảm giác dường như cái headphone quanh tai em bít hết cả âm thanh ồn ào đường sá - tách em ra riêng hẳn một không gian của em dù vẫn ngồi trộn vào đám đông...

Một chú mèo lạc loài.

Em ngước mắt nhìn tôi, ngấp nghé tia nhìn che bởi vành mũ - một thần thái mãnh liệt soi thấu vào tận tâm can người đối diện. Và trên đời này tôi tin chắc chỉ một người có thể sở hữu cái nhìn như thế.

Du - tôi nhận ra em giữa thành phố 8 triệu con người...

Du.
Những buổi sáng tôi thức dậy và thấy lòng tái đi. Tôi như một người đứng bên lề cuộc sống, lặng lẽ quan sát những biến chuyển rung lên từng nhịp...

Có đôi lúc tôi thấy dòng chảy đó cuốn theo quá nhiều thay đổi - tôi thụ động chẳng thể nào chạy theo.

Sáng nay tôi chọn cho mình một góc vỉa hè công viên nhà thờ, mang theo bảng vẽ và bút chì, cốt chỉ là để tay chân có việc gì để làm, trí óc có gì đó để nghĩ ngợi. Những con gió cứ thế thổi tung đám lá cùng bụi bặm, ngỗ nghịch và ung dung tự tại.

Như anh, phải rồi, người con trai mang tên ngọn gió...

Cú điện thoại từ anh lúc mờ sáng lôi tôi ra hẳn những cơn mơ và cái mệt nhoài người. Bật nắp điện thoại để ánh sáng xanh nhờ nhờ từ màn hình tỏa ra, tôi nghe từ đầu dây bên kia một chất giọng trầm ấm áp, vang lên giữa đêm tĩnh mịch...

- "Anh về rồi, em đang ở đâu?"

Đông - gió lạnh.

Thành phố với những âm thanh ồn ào khép lại đằng sau cánh cửa quán cà phê với cái tên khá kêu: Forget Me Not. Bước vào đây em đã tháo mũ, ánh mắt vốn đã mang một sức mạnh mãnh liệt nay thoát khỏi cái vành mũ càng nhìn xoáy vào tôi. Em sau bao năm vẫn không hề thay đổi: thói quen nhìn thẳng vào mắt người đối diện, rồi mân mê vành tai mỗi lần bối rối, âm cười bằng mũi quen thuộc gượng gạo.

Em bắt đầu hỏi, những câu hỏi không đầu không đuôi như kiểu đánh đố người nghe, thi thoảng lại cười ra vẻ không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu. Mà cũng đúng, 2 năm còn gì. Câu hỏi cứ chất chồng từ ngày này qua tháng khác rồi lắm khi trôi tuột vào dĩ vãng. Biết phải bắt đầu từ đâu, mà dẫu có biết cũng không sao hỏi cho bắng hết 2 năm dài, với những đổi thay cũng dài...

Em lúc nào cũng buồn. Cái dáng vẻ trầm ngâm đưa ánh nhìn ra ngoài lớp cửa kính và chạy theo những khái niệm mơ hồ cuộc sống...

2 năm trước em nói với tôi rằng đừng đi, ở lại cùng em để ôm em những đêm dài mưa gió, nắm tay em bước qua những nỗi đau hàng cây số, làm điểm tựa cho em trên đường đời.

Nhưng tôi đã từ chối, thủa ấy tôi là một gã thanh niên mới ra trường còn bao nhiêu mộng tưởng, bao khát khao. Cơ hội hội nhập môi trường quốc tế sao có thể bỏ lỡ vì em cho được. Thế nên tôi tháo bàn tay níu chặt gấu áo mình, buông cái bóng hình run rẩy nhỏ bé giữa sân bay ở lại với biển người, bỏ em lại và đuổi theo mộng lớn... Để rồi ánh mắt sau lớp kính cách ly của em trở thành một nỗi ám ảnh hằng đêm nơi xứ người.

Kể từ ngày đó em biến mất khỏi cuộc đời tôi, em không gọi tôi (và cái kiêu ngạo của một thằng trai cũng ngăn tôi không gọi em), không mail cho tôi. Tôi luôn tự vấn lẽ nào em đã quên mình, lẽ nào em gặp chuyện gì. Những cuốc điện thoại dài xuyên biên giới cũng không đủ để tôi nắm được tình hình của người con gái ấy. Đâm đầu vào bài vở, vào những bài thuyết trình dầy cả xấp giấy. Tất cả không đủ để tôi quên đi em, nhưng vừa đủ để tôi nhận ra lòng mình...

Tôi yêu em.

2 năm trôi qua, giờ đây tôi trở về để nói với em điều đó.

Những mùa bị lãng quên
Phong ngồi trước mặt tôi, đôi mắt nhìn ấm áp vẫn không hề thay đổi. Anh gọi cà phê không đường ít đá - đắng nghét, rồi bỏ ngỏ cho nguội ngắt đi, 2 năm anh vẫn chẳng khác gì. Cứ như thể gió mưa xứ người chẳng thể làm lạnh đi hơi ấm toát ra tự nhiên từ anh vậy. Anh cười, trả lời hết những câu hỏi ngớ ngẩn của tôi, rằng anh sống ra sao, rằng khí hậu bên đó lạnh thế nào, rằng anh sút những 2 cân vì trận cúm,...

Và anh cũng chẳng hỏi gì, kể cả lý do vì sao tôi im lặng suốt hai năm qua.

Ánh mắt chứa đầy những câu hỏi của tôi có lẽ đã làm anh ngại, anh không nhìn thẳng vào mắt tôi như cái cách anh vẫn làm ngày xưa. Đành buông lơi những tá câu hỏi vào khoảng không, tôi phóng tầm mắt ra phố, dõi theo dòng người, dõi theo sự biến chuyển của thời gian, và cả sự đổi thay từng giây trôi qua của cuộc sống.

Cái nắm tay khẽ khàng của anh khiến tôi giật mình, rời khỏi dòng suy nghĩ và bắt gặp nụ cười ngày xưa chứa đựng cả vùng trời bình yên của anh. Nó hiện lên trên khuôn mặt đã có nét chững chạc và tây tây kiểu Việt Kiều, nhưng cũng hiền và vững chắc...

Phong bảo yêu tôi. Nghe như lời gió thoảng...

Lối cũ ta về, đường xưa bỏ lại
Du khẽ tách vành môi, nhoẻn thành một nụ cười...

Em lắc đầu, tháo tay tôi và khẽ nhắc cà phê đã nguội.

Rồi em đẩy cửa, em làm lọt vào quán cà phê tĩnh lặng những âm thanh cuộc sống hối hả, tiếng còi, tiếng xe, tiếng người.. Những mảng hiện tại đan xen in hằn lên không gian tĩnh lặng.

Hình như trời mưa lâm thâm...

Tôi lặng dần theo bóng em bước cùng tiếng mưa. Đi khỏi những tháng ngày thuộc về bốn mùa quên lãng...

Sưu tầm

Truyện ngắn 101: Hôn Anh thêm một lần nữa nhé




Mỗi lần đứng trước cửa nhà tôi là cô gái ấy sẽ chuẩn bị nói một câu chuyện, dài và lộn xộn. Còn tôi thì luôn chỉ lắng nghe, trong vai người bạn được gia đình em trả tiền hàng tháng để im lặng và nghe em nói.

Thêm một lần nữa nhé!

Đó là ngày cuối cùng của tháng Mười, mưa mang cái rét đầu mùa ùa vào lòng Hà Nội. Những con đường trùng xuống, ảm đạm trong một màn mưa miên man và day dứt. Khi tôi đang ngồi bên cửa sổ căn gác nhỏ của mình, đọc một số tài liệu cho cuộc họp chuyên môn, những hạt mưa hoà vào nhau rồi lăn dài thành những dòng tiếc nuối phía bên ngoài lớp kính, cô gái đó tìm đến trước cửa nhà tôi. Em đứng trước bậc thềm, giũ nhẹ chiếc ô in hình nhiều bông hoa nhỏ màu cam ngả nâu xếp thành những vòng tròn đồng tâm cho những hạt nước mưa rơi xuống và đưa ngón tay trắng bệch nhấn vào chuông cửa. Nửa phút sau, cánh cửa mở ra. Em đứng trước tôi, mắt nhìn thẳng, cái cổ cao hơi vươn lên dường như đang cố tìm cho mình âm vực của sự bình tĩnh. Và em tìm được. Bình thản, em nhìn vào mắt tôi:

Em cần nói chuyện.
Em co người, vùi mình vào chiếc gối màu xanh nhạt đặt ở góc chiếc ghế đệm trắng, mắt nhìn đăm đăm vào bức tranh “Phố” treo ở bức tường đối diện. Tôi lặng im nghe em nói, lặng im như từ trước đến giờ vẫn vậy, trong vai người bạn được gia đình em trả tiền hàng tháng để im lặng và nghe em nói. Người ta nghĩ em nên có một người có thể khiến em tin tưởng và tâm sự, bởi có một ngày, họ nhận ra em không có đến một người bạn thực sự. Em chìm trong câu chuyện của mình, miên man nói, mắt vẫn không rời bức tranh trên tường - bức tranh vẽ một góc phố nào đó của Hà Nội với những đường nét đơn giản và gam màu của quen thuộc của mùa Thu. Câu chuyện dài ra theo những lúc đến giảng đường, về nhà, ngồi vào bàn ăn, bữa trưa một mình, những món ăn từ rau đến thịt, đến cả chiếc đĩa đựng những quả táo, chiếc găng tay lấy đồ nướng trong lò của cô giúp việc tên Hoài, chương trình tivi lúc ba giờ chiều, chiếc áo dài cô biên tập viên mặc, bản nhạc đàn bên dương cầm đứt đoạn bởi cơn mưa, và mùi mưa lạnh giá tràn căn phòng…

Bây giờ anh muốn làm gì? – Em đột ngột quay sang và hỏi tôi.
Làm gì à? – Tôi hỏi lại trong lúc tìm kiếm một suy nghĩ – Tôi muốn một giấc ngủ dài, quên tuốt những cuộc họp rắc rối. Khi tỉnh dậy, tôi sẽ ăn một tô phở nóng.
Em chẳng thích ngủ, và cũng chẳng muốn ăn phở. – Em nhún vai.

Em chỉ muốn đi…

Hôm nay đủ rồi. Em về đây!
Đủ rồi? – Tôi nhìn em hoài nghi.
Vâng, đủ rồi!
Tôi thấy có chuyện gì đó khác!
Anh mắc bệnh nghề nghiệp nặng quá rồi đấy. Có lẽ với bác sỹ tâm lý thì đầu óc ai cũng có vấn đề! – Em cầm chiếc ô với những vòng tròn hoa đồng tâm lên, bước về phía cánh cửa.
Em cứ quay lại nếu thấy cần!


Đó là cuối chiều của một ngày cuối tháng Mười, trời tối sớm, không gian là một màu ảm đạm và buồn bã. Bốn mươi lăm phút sau khi ‘bệnh nhân’ của tôi bước ra khỏi cánh cửa, tôi đã quay lại và tiếp tục nhấn chìm mình trong đám tài liệu với mong muốn về một giấc ngủ dài và tô phở nóng sau khi thức dậy. Ngoài cửa kính, mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, những cành cây run rẩy trong từng cơn gió lạnh. Trong một thoáng, tiếng chuông cửa kéo tư tưởng vừa tự do bay tung lung quay lại với căn phòng nhỏ. Cô gái ấy lại đang đứng trước cửa nhà tôi, tay giũ nhẹ chiếc ô in hình những bông hoa li ti xếp thành nhiều vòng tròn đồng tâm. Nửa phút sau, cánh cửa mở ra. Em đứng đó, những sợi tóc thấm nước mưa, bết lại thành những lọn nhỏ, vai áo trắng và gấu quần jeans thì đã ướt nhẹp. Em ngước lên, lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt trong suốt, đôi môi mím chặt và cố giữ cho mình đứng vững trên đôi chân run rẩy vì lạnh.

Tôi nhớ em có mang ô !
Vâng… - Em cúi mắt xuống.
Vào đi ! – Tôi đẩy vai em qua khỏi cánh cửa. – Và nói cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì.
Căn phòng tê cứng trong im lặng. Em so vai trong chiếc chăn mỏng và duỗi nhẹ những ngón chân đỏ ửng - dường như đã đi bộ rất xa, xoay nhẹ người trong bộ đồ rộng rãi tôi đưa em thay trước đó, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào bức tranh ‘Phố’ treo trên tường, màu sắc ấm áp hơn đôi chút với cái chụp đèn vừa bật sáng. Tôi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh và chờ đợi. Cảm giác thật khó tả khi nhìn vào em trong khoảnh khắc đó, giống như em đang quay lưng về phía tôi, quay lưng lại với thế giới đằng sau, gương mặt chìm trong bóng tối của sự cô độc đang khao khát được chia sẻ. Em nhắm mắt:

Ba mẹ em ly hôn rồi. Sáng nay mẹ đã lên máy bay…

Mẹ sang Ý, còn em thì chưa bao giờ thích nước Ý cả. Em chỉ muốn Hà Nội.

Ba nói với em: ‘Ba rất tiếc’. Và chiều nay, ba đi Nha Trang dự hội nghị…

Cô Hoài rất buồn vì mẹ đi. Chiều nghe tin con trai cô ấy ở quê ốm. Thế nên cô ấy đã xin nghỉ ba ngày… Em dặn cô ấy nghỉ một tuần. Em nói em tự lo được…

Dù sao em cũng đã 21 tuổi rồi. Em đã rất lớn. Em đã học qua lớp nấu ăn, biết dọn nhà, đến trường, về nhà, chơi dương cầm hoặc xem tivi khi buồn… Không còn là con bé 6 tuổi phải để người lớn giục đi ngủ…

Ba không hay ở nhà với em. Mẹ cũng thế…

Suy cho cùng, em chỉ quen với sự có mặt của cô Hoài. Em chẳng thấy có gì thay đổi ngoài sự vắng mặt của cô ấy. Nhưng...

Hôm nay em ở lại đây được không ? – Em choàng mở mắt rồi quay sang nhìn tôi, vẫn ánh nhìn trong suốt nhưng lấp lánh những niềm hy vọng của một đứa trẻ.
Nếu em muốn. Nhưng em sẽ nấu bữa tối, đồ ăn có trong tủ lạnh. – Không tỏ ra ngạc nhiên, tôi khoát tay làm một động tác chỉ về phía nhà bếp.
Em nhoẻn cười, gạt chiếc chăn mỏng sang, đi về phía nhà bếp, bỏ mặc tôi phía sau – đăm đăm nhìn vào bóng gót chân em thấp thoáng sau gấu quần phải xắn lên vì quá dài.



Đó là một buổi tối của ngày cuối tháng Mười, căn phòng hơi se lại bởi cái rét đầu tiên vừa mới về ngày hôm qua giữa lòng thành phố. Phòng ăn ấm áp với những chiếc đèn rủ xuống từ trần nhà, toả ra thứ ánh sáng màu mật ong loãng dịu nhẹ. Em đặt tô canh xuống bàn, đến gần và hôn nhẹ lên tóc tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn em. Em cười :

Như một gia đình vậy !
Ừ, “như một gia đình”. Đã lâu rồi, tôi không thấy trong lòng nhẹ nhõm đến lạ lùng như vậy. Có lẽ việc sống quá lâu với những bữa ăn một mình khiến khoảnh khắc này trở nên rất khác biệt.

- Tại sao anh không sống với ba mẹ?

- …

- Ba mẹ anh không giống ba mẹ em. Họ vui hơn mà! – Em ngước mắt nhìn lên những chiếc đèn, mắt long lanh sáng với những ý nghĩ vui vẻ về ba mẹ tôi.

- …

- Anh thử món canh đi. Em vừa đọc công thức làm nó trên gói hạt nêm. – Em mỉm cười – Em chưa từng làm, cũng chưa ăn bao giờ. Hồi trước, em gọi đó là Món canh cho Thỏ. Có quá nhiều loại củ, anh thấy không…

- …

- Anh thấy ngon chứ? Cả món này nữa… Trong tủ của anh rất nhiều đồ… Chị ấy mua cho anh hả?

- “Chị ấy”? – Tôi ngước lên – À, mẹ tôi.

Em ngậm đầu đũa, mắt lại ngước về phía những bóng đèn.

Phần còn lại của bữa tối trôi qua im lặng. Gần hai năm, tôi đã tạo ra một thói quen là nghe em nói và không can thiệp nhiều vào mạch ngôn từ của em. Cho đến lúc muốn nói về bữa tối dành cho Thỏ với 70% rau củ quả thì bắt gặp những suy nghĩ trong mắt em. Ừ, có lẽ sự vui vẻ lúc này đối nghịch quá với nỗi buồn em mang theo. Có một gia đình vừa mới tan vỡ.



Đó là đêm cuối tháng Mười trời mưa, khi đồng hồ đang chỉ về những giờ cuối cùng của ngày, cô gái ấy và tôi đang ngồi trên những chiếc ghế khác nhau, theo dõi một chương trình tổng hợp bóng đá. Một lát sau, em đứng dậy, làm một điệu bộ rón rén rất buồn cười và đi về phía tôi trên những ngón chân. Em ngồi xuống tấm thảm dưới chân tôi, vươn tay choàng qua cổ tôi:

Em chỉ muốn được ôm thật chặt!
Một vài giây để cảm nhận mùi hoa Lavender trên tóc em.

Lẽ ra anh nên nói những lời vui vẻ trong bữa tối chứ? Ăn tối với anh thật là chán!

Tôi đưa tay và ôm lấy em. Cái ôm chặt tốt cho một thân thể rã rời sau những ngày mệt mỏi. Nghe cánh tay em siết lại trên cổ tôi, để gần nhau thêm một chút.

Nếu em muốn hôn anh thì sao? – Em thì thầm cùng với một nụ cười nghịch ngợm.
Em có biết mình đang đi đâu không?
Có!
Và chỉ một động tác đơn giản, em áp môi em vào môi tôi. Đó là những thời khắc cuối cùng của tháng Mười, khi ngoài trời, mưa vẫn nặng hạt rơi, gió thổi lạnh từng cơn, và phía bên trong căn phòng, chúng tôi đã hôn nhau rất lâu…





Anh sẽ nhường giường của anh cho em chứ?
Em sẽ ngủ ở salon, tiểu thư ạ!
Đàn ông galant sẽ nhường giường nệm cho phụ nữ và ngủ ở trên ghế!
Hãy ra salon nằm đi, em sẽ có một chút kinh nghiệm mới mẻ. Tôi nghĩ là em đã chán giường nệm rồi đúng không?
Anh không galant chút nào!
Cảm ơn vì lời khen!
Tháng Mười đang trôi qua những giây cuối cùng. Khi cô gái ấy đã cuộn mình trong tấm chăn ấm và nằm im trên ghế salon trong phòng khách, khuôn mặt giấu vào chiếc gối mềm màu xanh cốm nhạt, tôi trở lại phòng ngủ, khép cửa lại và vùi người vào đám chăn gối của mình. Tôi đã nghĩ, nếu có thể, tôi muốn hôn cô ấy thêm một lần nữa, và có thể là một lần nữa, một lần nữa…



Em vừa bò vào giường tôi đấy! Em là một cô bé hư hỏng ! – Tôi gối đầu lên cánh tay mình, hé mắt nhìn em trong ánh đèn ngủ màu cam nhạt.
Không, em không hư hỏng! – Em chun mũi bướng bỉnh. - Ở ngoài đó sợ lắm, gió cứ thổi mãi. Cành cây đập vào cửa sổ nhà anh nghe như có ai gõ cửa vậy!
Em thật nhát gan, chẳng chịu nổi lấy năm phút một mình!
Không! Chẳng qua đây đâu phải nhà em? Em không quen.
Em đã lê la ở đây gần hai năm rồi!
Nhưng vẫn không phải nhà em…
Em không sợ tôi sẽ làm gì em sao?
Anh sẽ làm gì em à ?
Có thể !
Nhưng em đang mặc một bộ đồ buồn cười và chẳng sexy chút nào hết !
Thế thì sao ? Em không thấy lúc nãy tôi hôn em rất say sưa đấy à ?
Anh thích hôn em đấy chứ ?

Đấy là nụ hôn thứ hai của em.
Thứ hai ?
Lần đầu tiên khi em học lớp 11, cậu bạn cùng lớp. Em thấy nó rất khó chịu và bọn em đã không hẹn hò thêm nữa.
Vậy lần này thế nào ?
Khó chịu bình thường ! – Em cười.
Em nói dối. Tôi thấy là em cũng rất say sưa!

Thôi ngủ đi. Em tránh xa tôi ra. Tôi sợ những móng tay của em! Nếu thức khuya hơn nữa, mai tôi sẽ muộn làm và tôi sẽ giết em.
Được thôi! – Em nhướn mày và quay đi.
Chúng tôi nằm quay lưng vào nhau. Tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cô gái ấy, một luồng ấm áp với những cảm xúc rất buồn cười. Bên cạnh tôi, một cô gái 21 tuổi, dường như chưa kịp lớn bởi tuổi thơ thiếu sót quá nhiều ký ức, để thậm chí không thể cảm nhận được sự tan vỡ, không biết cách khóc khi ba mẹ mình ly hôn, nói rất nhiều mỗi lần đến gặp tôi, chỉ yêu cầu được lắng nghe bởi như thế với em đã là đủ, đề nghị được ở lại nhà tôi vào một tối tháng Mười mưa lạnh buốt và chui vào giường tôi lúc Mười hai giờ đêm nhưng lại làm cho tôi có cái cảm giác thật yên lòng, vì tôi biết mình sẽ không “làm gì”. Sự xuất hiện của em trong căn nhà buồn tẻ này đã trở nên tự nhiên và thân quen quá đỗi. Có lẽ đó là, cảm giác cần che chở và không thể làm tổn thương một cô gái đã quen với việc bị thương quá nhiều trong đống nhung lụa của mình...



Khi tôi đi làm, cô gái ấy vẫn đang còn say ngủ, mặt quay về phía tôi nằm nhưng hai bàn tay thì giấu dưới gối. Tôi để lại cho em một mấu giẩy ngắn gọn: “Tự lo bữa sáng nhé!” và vội vã ra khỏi nhà. Lúc trở về, tôi nhận được một mẩu giấy to gấp sáu lần mẩu giấy tôi để lại, và những gì em viết: “Em sẽ sang Ý tìm mẹ. Khi mẹ đi, em đã trốn trong phòng và không ôm mẹ. Chiều ngày mùng 8 em quay lại Hà Nội. Em cũng đã gọi cho ba và nói ba cắt hợp đồng với anh. Bởi vì, lúc 5 giờ chiều ngày mùng 8 tháng Mười một, nếu anh ra đón em ở Nội Bài, em sẽ trò chuyện với anh miễn phí trong suốt phần còn lại của ngày tháng. Và hôn anh thêm một nụ hôn nữa, một nụ hôn nữa, một nụ hôn nữa…”

Sưu tầm

Truyện ngắn 100: Đi xa xa em một chút



Hôm nay em dậy sớm, phá vỡ cái quy luật ấy, một cách tươi vui nhất có thể, em khoác lên mình bộ mặt tràn đầy sức sống và xuống phố với một chiếc váy hồng điệu đà…

Ngày chớm đông…


Em miên man trong những giai điệu ngọt ngào của “Bản tình ca đầu tiên”, lướt nhẹ đôi bàn tay lên bàn phím ghi nhanh mấy dòng note trên facebook.




“Ngày mới, chào bình minh buổi sớm với những tia nắng nhẹ. Nắng lướt qua đôi gò má khiến má em ửng hồng, gió mơn man bờ môi khiến em mỉm cười. Và, đôi mắt em thôi không còn ngấn nước, mặc dù nó đã sưng mọng lên vì một đêm thút thít.

Em mỉm cười đón bình minh sớm hơn dự kiến. Có những thứ tưởng chừng như là quy luật, rằng ngày cuối tuần thì em được ngủ nướng và chẳng bao giờ chịu ra khỏi giường trước 11.00am. Nhưng hóa ra lại không phải vậy nhỉ? Hôm nay em dậy sớm, phá vỡ cái quy luật ấy, một cách tươi vui nhất có thể, em khoác lên mình bộ mặt tràn đầy sức sống và xuống phố với một chiếc váy hồng điệu đà… Ấy, thế là cũng giống như việc em phá vỡ quy luật trong tình yêu của chúng mình. Rằng xa anh em sẽ nhớ, nhớ rất nhiều, và yêu rất nhiều… Nhưng, em chẳng để điều đó kịp xảy ra nữa đâu nhé, vì em sẽ quên, quên nhanh thôi.

Và…

Thôi không còn yêu nữa…”

Em nhoẻn miệng cười, tắt laptop, dứt mình ra khỏi những giai điệu của bản tình ca êm ái. Dù sao thì em cũng phải gật gù công nhận rằng, những ca từ trong bài hát ấy cứ vang vọng mãi trong em, cứ nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim em, khiến em rung lên vì xúc động, vì yêu thương và mong muốn được yêu thương… Nhưng em sẽ chẳng hình dung ra được mình sẽ trở nên như thế nào khi cứ mãi ngồi bó gối trong phòng và nghe đi nghe lại những lời ca ấy. Vậy nên, cách tốt nhất là giải thoát cảm xúc của mình. Xem ra, một đêm đầy nước mắt chưa thật đủ để quên đi tất cả. Lau khô nước mắt chứ chưa hẳn đã lau khô được vết máu từ con tim.

“Dạo phố đi! Shopping cũng được”



“Cái… gì…??? Tao nghe nhầm à? Hay mày đang nói nhảm, vẫn còn mê sảng đúng không?”



“Hâm à. Dậy nhanh đi, áo váy xúng xính rồi 5’ nữa ra mở cổng cho tao. Dạo phố nhé!”

Em tắt ngay điện thoại để chắc chắn rằng nhỏ bạn thân không thế ú ớ hay thắc mắc lằng nhằng gì nữa. Mà kể ra nghe cái giọng buồn ngủ của nó cũng buồn cười thật đấy. Ôi, chắc hẳn em cũng đã-từng-như-thế nhỉ.

Váy hồng điệu đà xinh xắn, thêm một chiếc áo khoác cho ngày chớm đông se lạnh, thêm một nụ cười tươi tắn để nắng cuối tuần trở nên rạng rỡ, em bước xuống phố, dắt xe ra khỏi nhà và đi theo quỹ đạo đã định: Nhà nhỏ bạn thân!!!

Có những chuyện không như cổ tích…

Là chuyện giữa tôi và em! Hẳn vậy! Và tôi cũng tin là thế. Nhưng dù có tin tưởng thì tôi cũng chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đối mặt với chuỗi ngày sắp tới - chuỗi ngày vắng em…

“Anh buông tay em ra nhé!”



“Vì…anh sẽ nắm chặt tay một ai khác-không-phải-là-em?”



“Không. Vì anh… đã…”



“Đã hết yêu và chẳng mong được yêu nữa, đúng không?”



“U..h…m….”



“Vậy thì, em cũng buông tay anh ra nhé!”

Em là thế, luôn tỏ ra mạnh mẽ và rắn rỏi mặc dù rất yếu đuối. Em chấp nhận chia tay mà không thoáng chút buồn, không một giọt nước mắt, đôi môi vẫn cười. Duy chỉ có một điều em không thể giấu, đó là đôi mắt ánh lên những tia buồn bã, ánh mắt em mệt nhoài trong những dòng cảm xúc đang cố gồng mình để giấu kín. Bất giác, tim anh đau nhói. Phải chăng anh đang chơi trò nghịch dại, dùng một phép thử ngu ngốc để phá vỡ những niềm hạnh phúc lớn lao mà mình được nhận?

Nhưng, dẫu sao anh cũng phải bước đi, đi mà không cho em biết lý do, đi để em một mình với những nỗi niềm riêng. Nếu có thể, anh sẽ nói cho em biết vào một ngày không xa em ạ.

Này thì, anh vẫn nhớ giọng nói em, vẫn nhớ tiếng cười cùng những lời thì thầm yêu thương bên tai. Này thì, anh luôn thấy hình ảnh của em trên những nẻo đường anh đi qua, nơi đó có ánh mắt em rạng ngời những niềm vui lấp lánh. Và, anh nhớ cả cái cách em tự an ủi mình, tự tìm lý do để biện hộ cho người khác, để em cứ lạc quan và tin yêu đời, tin yêu cuộc sống… Thế nên, em sẽ vẫn ổn mà, đúng không? Em sẽ vẫn có cách để cân bằng cuộc sống mặc dù không có anh đi bên cạnh.

Căn phòng nơi anh làm việc đã có những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót nơi mặt bàn, nắng soi vào đôi mắt anh làm ấm lên những cái nhìn tưởng chừng như lạnh lẽo trong không gian vô định. Anh ru mình trong bản tình ca quen thuộc - bài hát mà cả anh và em đều thích - “Bản tình ca đầu tiên”. Ừ, vô tình anh lại nhăc đến em. Chỉ là vô tình thôi sao lại đau và sắc lạnh đến thế…

Đi xa xa em một chút…

Em chìm trong mớ hỗn độn của công việc, học tập và của cảm xúc nữa. Em mệt mỏi bơi lặn trong cái đống vô hình ấy để rồi trút lấy những muộn phiền và lo âu. Dường như em tự biến mình thành con người của công việc mất rồi. Nhưng em thấy thích thú khi mình trở nên như thế, đơn giản vì em sẽ không có thời gian để nhớ đến một-ai-đó, hay nghĩ vu vơ về một-điều-gì-đó mà cả hai cái đấy đều có độ sát thương cao - làm em đau!

“Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên,
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan,
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em cho dù không làm em cười
Anh sẽ đến để được khóc cùng em.

Và khi em cười nụ cười long lanh.
Con tim anh hạnh phúc rạng ngời,
Anh sẽ đến như bao lần để mình cũng tựa vào vai nhau…”

Em thu gọn đống giấy tờ, bài vở, thu gọn cả cái cảm giác cô đơn để ra ban công đứng thẫn thờ. Em để những giai điệu thân quen ngân nga trong cái khoảng không vắng ngắt. Bầu trời lấp lánh những vì sao nhỏ xinh, sao mỉm cười và thì thầm trò chuyện, gió vô tình hờ hững lướt qua lay động đám lá xanh đang mải đắm chìm trong làn sương lạnh. Em khẽ cười vì vạn vật dường như cũng trở nên điệu đà trong ánh nhìn của em. Chúng thì thầm to nhỏ, chúng râm ran kể chuyện, chúng say sưa chải chuốt vóc hình và thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn trộm em một cái… Nhịp tay em gõ đều lên chậu hoa xương rồng nhỏ, quên đi rằng có chiếc gai nào đó nghịch ngợm làm em chảy máu, em vẫn cười và ngô nghê nghĩ về điều gì đó mà không định hình nổi. Bất giác người khẽ run lên vì cơn gió lạ, em mon men tìm đến vùng bình yên trong những cảm xúc tinh khôi.

“Này thì nắng đã nhuộm con đường dài, này thì gió đã cất lên lời ca quen thuộc, và anh thì cứ đứng đó và nhìn về hướng em. Bước chân anh muốn đi về một nơi xa nhưng đầu còn ngoảnh lại. Chờ đợi? Nên chăng? Hờ hững? Nên chăng? Nếu có thể em muốn tìm cho mình một hướng đi khác. Sao phải lựa chọn và đưa ra sự lựa chọn khi thấy tim không còn bình yên nữa???”

Một thoáng mơ hồ của cảm xúc, em chìm trong giấc ngủ say không mộng mị. Trước khi ngủ em vẫn nhớ rằng mình đã đóng những trang nhật ký lại và kịp send đi một tin nhắn đến số điện thoại quen thuộc: “Nếu có đi, hãy đi xa xa em một chút…khi nào không muốn đi nữa, thì trở về với em”

Ở một nơi nào đó trong thành phố, khi ánh điện từ căn phòng nhỏ vừa kịp tắt để chủ nhân của nó tìm thấy mình trong màn đêm tĩnh lặng, điện thoại bỗng rung lên báo hiệu có tin nhắn mới. Chàng trai mệt mỏi với tay đọc vội.

“Nếu có đi, hãy đi xa xa em một chút… khi nào không muốn đi nữa, thì trở về với em”

Bất giác anh nở một nụ cười, thấy con tim mình vừa được sưởi ấm, cảm nhận được rằng bàn tay mình sẽ vẫn được đan cài trong đôi bàn tay của ai đó. Và hẳn là, tình yêu nơi đó vẫn dành cho anh.

(Theo Kênh 14)

Truyện số 99: Can đảm yêu và can đảm chia tay



Mộc đã từng bất chấp tất cả để yêu Phan, yêu anh hơn chính bản thân cô. Nhưng đến khi tình yêu đủ lớn, cô lại chọn cách rời xa anh.

Mộc.

19 tuổi.
Yêu màu xanh lá.
Chìm đắm trong nhạc của Secret Garden.
Phát cuồng vì hồng trắng.
Con gái sinh ra trong mùa hạ nhưng yêu tha thiết mùa đông.
Và, là của Phan.

Người đã xây cho cô một ước mong lớn nhất, mãnh liệt nhất, rằng :

- Làm vợ của Phan.
- Làm Mẹ của con Phan.
- Hai điều trên sẽ lặp lại vào kiếp sau.

---

Không một ai hiểu vì sao. Mộc lại yêu Phan nhiều đến vậy. Dù Mộc bắng nhắng, rộn ràng và trẻ con. Nhưng lại là một cô gái cực kì tinh tế và sâu sắc.

Phan lạnh lùng với Mộc, Mộc kiên nhẫn ở bên.
Phan cáu giận, Mộc xoa dịu.
Phan nạt nộ, Mộc cười xòa.

Lúc nào Mộc chịu hết nổi, quay mặt đi mà giận dỗi. Thì cũng chỉ được… 2 giây là quay lại tiếp tục cười nói với Phan.



Dù cho lần tệ hại nhất, đó là hôm sinh nhật Phan. Phan bảo Phan bận, Phan không muốn tiệc tùng tổ chức sinh nhật gì cả. Vừa phiền mà vừa tốn tiền. Với cả Phan cũng đang phải chuẩn bị cho kì thi sắp đến của mình nên phải ở nhà làm nốt cho xong. Mộc nghe mà thương lắm.

Nên mặc kệ Phan vừa nghe điện thoại sau hàng chục cuộc gọi nhỡ của Mộc. Mặc kệ đang là 8 giờ tối. Mộc vẫn cặm cụi xuống bếp, làm cơm hộp cho Phan. Chăm chút từng tí, từng tí một. Như là, Phan ghét mùi hành. Và nhất là, muốn ngon miệng trước hết phải đẹp mắt.

Khi mọi thứ đã tươm tất. Tự cho rằng mình đã rất xinh đẹp trong chiếc váy xanh lá trước gương. Rồi lại chạy suốt quãng đường 10km để đưa cho Phan. Vừa chạy xe Mộc vừa thích thú với ý nghĩ chỉ có riêng mình và Phan trong ngày sinh nhật. Rằng Phan sẽ cảm động lắm. Rằng sẽ ôm Mộc vào lòng và nói rằng “Cám ơn em nhiều, thật nhiều.”

Và đoán xem, sân nhà Phan rất rộn ràng. Đèn neon, đèn cây sáng rực cả một góc vườn. Những tiếng cười đùa và ca hát. Phan đứng ngay bên trái. Điển trai trong áo sơmi hồng kẻ sọc và jeans rách rất kiểu. Trông gương mặt Phan chẳng có vẻ gì là mệt mỏi vì thức khuya. Càng chẳng có vẻ gì là rất đói khi mà vừa được bạn đưa cho dĩa bánh kem ngon lành.

Mộc nhẹ nhàng đặt lại hộp cơm “xinh đẹp” của mình vào giỏ xe. Chạy khắp nơi. Để rồi dừng xe và tựa vào thành tường trong một ngõ nhỏ xa lạ giữa lòng Hà Nội nhỏ bé này. Mười ngón tay xanh xao gầy gò của Mộc vốn đã yếu mềm, nay lại càng run rẩy hơn. Mộc cố lắm, cố lắm mà không thể nào nắm chặt tay mình lại được. Rồi thì, Mộc quị xuống. Mộc không thể nhớ nổi cô đã đứng lặng đi như thế bao lâu. Không thể nào nhớ nổi làm sao cô có thể về được nhà. Để rồi sáng hôm sau nhận được sms của Phan như thế này:

- Anh xin lỗi vì hôm qua chẳng thể nào gặp em được. Mình sẽ bù lại sau nhé, được không? Yêu em.

Và thế là mọi đau đớn đêm qua trong Mộc tan biến hết. Mộc tự dỗ dành xoa dịu với những ý nghĩ như là chắc Phan cần có một khoảng không gian riêng với bạn bè. Hoặc là Phan muốn sẽ tạo cho mình một bất ngờ sau đêm qua không chừng. Và rồi, Mộc lại nhẹ nhàng reply cho Phan :

- Vâng, không sao mà, anh đừng nghĩ nhiều. Anh học chắc mệt lắm nhỉ. Anh thi tốt nhé. Yêu anh xxxx

Thế đấy, Mộc chẳng bao giờ giận Phan lâu được. Và mặc dù cho là, những người bạn bè của cả hai đều chép miệng thương (hại) Mộc.

Mộc để ngoài tất cả những lời nói ấy.

Đơn giản mà, Mộc nghĩ rằng, hãy cứ yêu. Yêu chân thành thì không sợ đau đớn đâu. Không sợ tổn thương đâu. Trong tình cảm, hoặc là cho rất nhiều, hoặc là nhận rất nhiều. Vậy thôi.

Mộc yêu Phan và sẵn sàng làm tất cả vì Phan. Có thể người khác nói Mộc mù quáng. Nhưng khi yêu mà cứ giữ lí trí thì còn là tình yêu đúng nghĩa không ? Mộc không thích như những người khác, để vuột mất thì mới nuối tiếc hay thế này, thế khác. Mộc không bao giờ muốn mình phải nuối tiếc dù chỉ trong một phần nghìn của giây.

Mộc yêu Phan.

Không chỉ vì những ngày tháng tư Phan chở Mộc đến lẵng hoa loa kèn. Những ngày mưa Phan mang hộ Mộc cây dù. Những ngày Mộc ốm Phan càu nhàu nhưng vẫn đưa cho Mộc viên thuốc. Không chỉ vì Phan càng lạnh lùng càng làm Mộc bị cuốn hút. Không chỉ vì Phan chưa bao giờ nói yêu Mộc làm cái bản tính hiếu thắng cố hữu khiến Mộc chạy về phía Phan.

Mà bởi vì, sự an toàn và bình ổn của Mộc mỗi thời khắc ở bên Phan. Mộc được khóc an nhiên, được cười trong trẻo. Được làm chính mình. Cảm giác đó khiến Mộc thấy như mình thanh khiết đến từng đầu ngón tay và dịu dàng đến từng hơi thở. Đó là điều quan trọng nhất.

Khi mà mình yêu một ai đó và khi nghĩ về một ngày không còn có họ nữa cũng làm mình muốn ngạt thở.

Liệu có ai hiểu được Mộc hay không?

“Mặc kệ! Tất cả đều là người ngoài. Để yên cho tôi yêuuuuuuuuuuu!"

Mộc đã tự mình hét lên như vậy.

Thế đấy, Mộc cứ giữ niềm tin. Và (vẫn) yêu Phan hơn bất kì ai.

---

Đùng một cái.

Phan phải đi quân sự ở Mai Lĩnh. Không điện thoại, không email, không gặp mặt. Tận hơn 2 tháng. 2 tháng thôi. Mà Mộc thấy dường như cả một “kỉ băng hà” đã hiện ra trước mắt.

Ở nhà một mình. Mộc cảm thấy thế giới chao đảo. Thế đấy. Nhớ một người đến độ chao đảo. Kinh khủng quá phải không. Thế là dẹp hết tất cả mọi hẹn hò, những công việc “vặt vãnh”. Mộc đóng cửa phòng, tập trung toàn bộ sức lực để…v iết thư cho Phan. Bắt đầu từ việc chọn bao thư đã là cả một kì công. Từ màu, họa tiết, text ở trên đấy (đơn giản vì Mộc muốn bất kì điều gì dành cho Phan phải thật-đặc-biệt). Thế nên khi bắt đầu cầm viết Mộc cực kì căng thẳng như cô sắp bước vào thế chiến thứ 3 vậy.

“ Mở đầu thế nào nhỉ?"

“À biết rồi”

Phan thương yêu của em…

“Thôi sến quá điiiii.”

“Hay là thế này nhỉ”

Phan !

“Giời ạ, mở đầu thư gì mà như vả vào mặt người ta thế. Chẳng dịu dàng gì cả. Mày có phải con gái không vậy”

“Hay là thế này…thế này…thế này…”

Cứ như thế mà căn phòng toàn giấy lộn màu trắng vo viên. Cuối cùng, lá thư được mở đầu với duy nhất hai chữ “Yêu thương”. Rồi Mộc bắt đầu kể cho Phan nghe về những ngày này.

Rằng những ngày không có Phan Hà nội sao mà rộng lớn quá. Rằng Mộc đang học nấu thêm một món ăn, đợi Phan về sẽ trổ tài. Rằng ông thầy dạy tiếng Pháp mới của Mộc thật đáng ghét làm sao. Đến cả chuyện mới hôm qua đây thôi Mộc bất cẩn sơ ý làm đứt ngón tay út mà không có ai mắng Mộc “Sao em là con gái mà hậu đậu vậy?”

Mộc cứ viết, viết, rồi viết. Rất nhiều. Rất nhiều. Vậy mà cái ps lại cực kì giản dị thế này:

- Anh biết em yêu anh mà, phải không?

Mộc an tâm ra bưu điện gửi nhanh. Thầm mỉm cười với ý nghĩ rằng Phan sẽ nhăn mặt xấu hổ với bạn bè khi nhận được thư của cô. Sau khi đọc thư, sẽ là một niềm vui cho Phan. Dù Phan sẽ chẳng trả lời. Nhưng chỉ cần Phan biết Mộc nhớ Phan, yêu Phan đến thế nào. Cũng đã là đủ lắm rồi.

Yêu thương ấy mà, sẽ là rất đơn giản thôi, khi biết mình hạnh phúc vì sự hiện hữu của một ai đó trong cuộc đời này.

---

2 tháng cũng qua đi.

Mộc đến nhà Phan vào buổi sáng ngay sau hôm Phan về. Đoán chắc rằng Phan vẫn còn đang ngủ nên cô vào bằng cửa sau vì biết rằng thể nào mẹ Phan cũng đang chăm sóc cho vườn hoa sau nhà. Cùng bác ấy chăm chút một chút cho vườn hoa, trò chuyện vài điều rồi bác ấy hối:

- Thôi cháu lên phòng với thằng Phan đi. Để mình bác ở đây được rồi. Khiếp. 2 tháng rồi cơ mà.

Mộc e dè mỉm cười, dạ thật khẽ rồi ngay sau khi cánh cửa khép lại. Lập tức cô lao đi với tốc độ tên bắn đến trước phòng Phan. Rồi chỉn chu trang phục đẩy cửa bước vào. Bất ngờ vì anh đã ngồi ở bàn máy vi tính từ lúc nào, Mộc “Á” lên một tiếng rõ to.

- Ơ, em vừa đến à. Sao đến sớm thế ? Có gặp Mẹ anh không? – Phan quay lại, gãi gãi đầu và nhìn Mộc.

- Em có. À, em muốn gặp anh thôi mà. Em vừa nói chuyện với Bác rồi. Anh đang làm gì thế? – vừa vân vê chiếc váy Mộc vừa trả lời.

- Anh đang viết bài thu hoạch thôi. Em cứ ngồi tự nhiên nhé. Anh xong ngay đây.

Mộc cười tươi. Mặc dù Phan không nhìn thấy. Bởi vì lâu lắm rồi Phan mới nói dịu dàng như thế với Mộc.

Trong lúc Phan đang lộc gộc gõ từng chữ thì Mộc tranh thủ dọn dẹp phòng cho anh. Khi đang lúi húi xếp gọn đống sách vở, giấy tờ thì LuLu – con cún trắng xù kiêu kì chạy vào. Trông khuôn mặt nó bư ra rất buồn cười, vì nó đang mải ngậm thứ gì đấy. Vì muốn ôm nựng nó nên Mộc phải lấy cái thứ khiến con cún mê mẩn ấy ra. Mộc khựng lại một chút.

Là một tờ giấy. Không phải một tờ giấy đơn thuần. Tờ giấy rất quen, rất rất quen.

Có phải, tờ giấy đó, Mộc đã viết ra bằng tất cả những yêu thương, nhung nhớ và chờ đợi?

Có phải, tờ giấy đó, Mộc đã gửi đi bằng tất cả những bình yên, an nhiên và vụng dại?

Trân trọng biết bao, gìn giữ biết nhường nào…

Vậy mà giờ đây, nhàu nhĩ và lủng lỗ li chi bởi hàm răng sắc nhọn của một con cún. Thậm chí, thậm chí, bao thư vẫn chưa được mở…

Mộc cúi mặt, khẽ hỏi Phan:

- Anh này, bức thư em gửi. Anh nhận được chứ?

Vẫn không quay lại, Phan trả lời bằng giọng cực kì bình thản:

- Ừ, anh có mà. Anh đọc rồi. Sao thế em?

Mộc vuốt thẳng bức thư. Đặt dưới sàn nhà. Và lặng lẽ mở cửa ra về.

Có một trái tim bằng pha lê.

Vừa rơi xuống.

Vỡ tan.

---

7 ngày với hàng trăm cuộc gọi và tin nhắn từ Phan.
7 ngày với những hồi chuông cửa réo rắt.
7 ngày với những đêm triền miên trong nước mắt và đau đớn.
7 ngày. Cho một kết thúc.

Vào ngày thứ 8. Mộc đã ra mở cửa. Đứng trước Mộc không còn là một Phan kiêu hãnh, tự tin của ngày nào. Mà là một Phan tiều tụy, mệt mỏi và e ngại.

Mộc khẽ cười. Nụ cười không còn tỏa nắng như hoa hướng dương ngày xưa mà lấp ló ưu phiền. Sau khi đưa cho Phan một bức thư, Mộc choàng tay tới. Ôm nhẹ anh và thì thầm :

- Tạm biệt.

“Có thể anh cho rằng em đang giận dỗi. Đang cực kì giận dỗi.

Nếu anh để ý một chút. Thì giận dỗi, và tổn thương. Là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. Mọi thứ đã qua thật rồi, Phan ạ. Qua rồi những ngày em bất chấp tất cả chỉ để yêu anh, em từng yêu anh hơn hết thảy, hết thảy mọi điều. Qua rồi những ngày em phủ định chính mình để cho phép em mỉm cười trước những đau đớn mà anh mang lại. Và giờ đây, em cũng sẽ can đảm mà tạm biệt anh bằng một nụ cười như thế.

Có thể… Có thể anh nghĩ rằng em sẽ mãi ngoan ngoan ở đó, chờ đợi và yêu thương anh hết mực. Bất chấp những tổn thương, bất chấp những sự lừa dối. Em đã tự nhủ với mình rất nhiều lần, nếu anh không yêu thương em, thì em sẽ yêu thương anh thật nhiều, để đủ cho cả hai.

Những lúc anh không vui, anh bực mình. Em chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hãy lôi anh ra ngoài, dù anh càu nhàu khó chịu, để kể cho anh nghe những câu chuyện ngu ngốc nhưng thật buồn cười. Và chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh thôi, em đã thấy bình yên biết chừng nào.

Em yêu anh nhiều như vậy đấy.

Em lúc nào cũng nhớ anh, ngay cả khi ngồi kề bên. Thì cũng thấy nhớ rất nhiều. Nhớ như lá nhớ cành, nhớ như việc người ta không thể quên thở trong từng giây một. Nỗi nhớ ấy hiển nhiên như một ngày phải có sáng và tối, như phải có mặt trăng và mặt trời.

Em nhớ anh nhiều như vậy đấy.

Mà, anh yêu em, nhớ em. Không hơn nổi một người dưng.

Em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu em đâu, không phải anh bỏ mặc em đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng em đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả.

Em sai rồi. Phải không Phan ?

Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ. Ừ, Phan ạ. Em đã khóc rất nhiều. Cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em đã trao gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt em nhớ anh. Mở mắt em nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng làm em đau.

Khi anh yêu thương một ai đó thật nhiều, thì khi không thể nhìn thấy, không thể nghe giọng sẽ làm anh rất sợ hãi. Anh không biết họ đang thế nào, đang làm gì, có đang ổn không. Anh sẽ rất bất an. Và nhớ thương rất nhiều. Đến nỗi chỉ muốn khóc òa lên thôi.

Em đã viết bức thư ấy. Bằng tất cả những yêu thương để xoa dịu hết thảy sự sợ hãi ấy. Để an tâm rằng, anh rồi sẽ đọc được, hiểu được. Không phải em tham lam đâu, mà anh chưa bao giờ cố gắng để giữ em lại!

Có những nỗi đau anh gây ra cho người khác, anh không nhận ra, không có nghĩa là nó không tồn tại.

Em vẫn còn yêu anh nhưng em không còn cần anh nữa, không chấp nhận anh nữa.

Không cần phải xin lỗi em đâu, Phan. Em không bao giờ trách cứ anh cả, vì khi yêu một ai đó, là trao chọ họ quyền được làm đau mình. Nên anh không cần xin lỗi em đâu. Mà, hãy để em tự xin lỗi bản thân mình, Phan nhé !

Em thường tự hỏi mình: “Mày có thể yêu anh ấy đến mức nào?”

Giờ thì em có câu trả lời rồi Phan ạ. Em có thể yêu anh nhiều đến khi tình yêu trong em đủ lớn, để có thể rời xa. Đủ can đảm, để buông tay một người em yêu hơn bản thân mình.

Ps: Những giấc mơ, về ngôi nhà và những đứa trẻ, em vẫn thiết tha yêu chúng rất nhiều. Nhưng anh, thì đã bước chân ra khỏi đó rồi, Phan ạ.

Tạm biệt."

---

Phan đã đứng lặng đi trước cửa nhà Mộc rất lâu sau đó. Dù cánh cửa đã khép tự bao giờ.

Mộc can đảm yêu. Và can đảm chia tay.

Không thể nói Mộc đúng, hay sai. Bởi trong tình yêu không cần cái gọi là chân lí. Đơn giản là Mộc đã yêu hết lòng, yêu mãnh liệt, say mê và đầy hi sinh. Chỉ cần mình đã từng trân trọng và giữ gìn như thế. Nên khi buông tay sẽ không hối tiếc, không được phép hối tiếc.

Đừng buồn, khi một ai đó đã chối từ được làm cả thế giới của mình. Hãy mỉm cười đi nhé. Để đón nhận lại cả thế giới đó. Với trọn vẹn 7 tỉ người còn lại. Và đâu đó ngoài kia, trong 7 tỉ người ấy, có một ai đó đang chờ đợi để được làm cả thế giới của mình…

Sưu tầm

Truyện ngắn 97: Yêu cái cách em lừa dối anh



Linh tự hào vì người yêu của mình. Học trường danh giá, gia đình khá giả và Lâm dù không đẹp trai nhưng cũng cao ráo sáng sủa. “Không khéo cả tá con gái đang ghen tị với mình ấy chứ.”


“ Just gonna stand there and watch me burn
Well that’s alright because I like the way it hurts
Just gonna stand there and hear my cry
Well that’s alright because I love the way you lie…”*

Đêm Quartier Estival lung linh, các cô gái xinh đẹp như những nàng công chúa, còn các chàng trai như những quý ông. Họ tìm đến với nhau. Họ mời nhau nhảy. Nền nhạc rumba du dương mãi…

Môi mím nhẹ không nói, nhưng Linh vẫn ngóng trông theo bản năng. Cô không phải người duy nhất chưa có bạn nhảy. Cũng chẳng có gì lạ. Đến tám phần mười sinh viên của cái trường này là nữ .

- Bạn nhảy với mình điệu này nhé.

Bàn tay đặt vào bàn tay.

Ngày thứ nhất của tình yêu.

***

Linh tự hào vì người yêu của mình. Học trường danh giá, gia đình khá giả và Lâm dù không đẹp trai nhưng cũng cao ráo sáng sủa. “Không khéo cả tá con gái đang ghen tị với mình ấy chứ.”

Con trai không yêu bằng mơ mộng. Họ thể hiện đơn giản bằng hành động, bằng những cử chỉ quan tâm. Con gái, không ít thì nhiều, lại thường tự ru mình vào thứ tình cảm lãng mạn và lý tưởng. Nào là anh ấy yêu mình hơn tất cả, nào là yêu mãi mãi, sẽ chung thủy, chiều chuộng, sẽ ngoan ngoãn như một con gà công nghiệp, một ngày đẹp trời tay trong tay dắt bạn vào thánh đường… Ai chẳng muốn có một happy ending. Liệu tình yêu của cô gái nhỏ rồi cũng được như thế?



***

Trong một giấc mơ.

Nàng thấy được mùa thu trong gió, bằng cách ngửi cái mùi mà tôi-không-biết. Mùa thu, bởi vậy, không bắt đầu từ mùi hương mà bằng cảm nhận thị giác, rằng trời thì trắng trong như ngọc, và gió mát lành lạnh làm thân mình muốn run lên. Cảm giác yếu ớt đến nỗi chỉ muốn ngã gục vào lòng một ai đấy.

Nàng biết được mùa thu nhờ nắng. Nắng mùa này vàng ruộm và không gay gắt. Thỏa thích đắm mình trong cái không gian tràn ngập sắc vàng của những ngày lộng gió, bỗng thấy sức sống tràn trề và mạnh mẽ hơn bao nhiêu.

Đạp xe qua những con phố nên thơ nhất. Gió vô tình đẩy ngã lá vàng. Lá vương vào tóc. Cô gái mạnh mẽ của tôi bỗng điệu đà hơn những ngày qua thật nhiều...

Ngày qua rất mau.

Mùa trôi rất vội.

Ba năm cô đơn chẳng dài bằng ba tháng yêu thương đầy đủ. Tình yêu làm thời gian dài ra thêm nữa, tựa như người ta sống lâu và sống sâu hơn với cuộc đời vậy.

***

“Love the way you lie”*

Linh ngân nga câu hát ấy cả ngàn lần. Bài hát này quả là thứ thuốc phiện, làm cho người ta nghiện, nó khiến người ta say. Mỗi câu hát bật ra như nỗi đau đang chảy máu. Linh yêu nỗi buồn, gần như là một cô gái tự kỉ mỗi lần ở một mình. Tuy nhiên, cô không sống khép kín. Cô dễ bắt chuyện và đặc biệt hay cười những khi vô tình bắt gặp một em bé nào đó. Quả thực, Linh yêu trẻ con từ ngày yêu Lâm. Nhưng tình yêu, đôi khi, như vách ngăn vô hình bạn bè tạo ra hay chính ta đã tự tạo nên khoảng cách đó? Cái cách mọi người đối xử với cô có phần khắc nghiệt. Nó làm cô lúc nào thấy áp lực. Áp lực vô hình ấy, nặng lắm. Nó muốn đè cô tắt thở, đè đến chết cả trong những giấc mơ nhiều ám ảnh.

Giấc mơ bỗng vỡ tan tành.

- Chúng ta phải… chia tay thôi.
- Tại sao?
- Em không yêu anh.
- Không yêu?
- Thử hỏi lại đi. Có bao giờ em yêu anh không?
- Anh lạ vậy? Em lúc nào cũng yêu anh, yêu rất nhiều mà.
- Đừng lừa dối mình nữa. Đến 2 tuần em tránh mặt không muốn gặp anh. Em đắm chìm vào những câu chuyện tưởng tượng, quên anh. Đây chẳng phải lần một lần hai. Anh không phải người em yêu...
- Không thể. Chúng ta không thể chia tay… Không thể…
Linh cười đau đớn. Cô khóc.
- Đừng tiếp tục nữa. Cả anh và em đều mệt mỏi.
- Không thể đâu. Nếu anh biết…
- Chuyện gì?

- Em có thai rồi…
- … (im lặng)
- Em tắt kinh một tháng… Giờ siêu âm chưa thể thấy được… Nếu… Nếu thực sự muốn bỏ em, bỏ cả cái thai, anh… phải làm một lần nữa!(?)

Lâm vô tình đọc được những truyện Linh viết, cậu chỉ có thể tin rằng Linh luôn tưởng tưởng, tưởng tượng mọi thứ. Những câu chuyện buồn đau viết ra, Linh chỉ dành cho người-không-phải-Lâm. Lúc này, tất cả những gì cậu nghĩ, là nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.

Và họ ngã vào nhau. Không phải vì yêu, mà để kết thúc tình yêu.

Chấm dứt một tình yêu “thần thánh” liệu có dễ dàng?

***

Linh muốn điên. Đầu óc ngổn ngang bao nhiêu nhức nhối. Cô không thể chia tay, không thể tự ném giấc mơ vỡ tan, không thể chịu nhục nhã như vậy. Cảm giác bị phản bội. Cô khinh bỉ Lâm, khinh bỉ chính mình. Một cô gái bị người yêu đá còn giá trị gì đây? Linh phải giành giật tình yêu từ chính người mình yêu…

“ Just gonna stand there and watch me burn
Well that’s alright because I like the way it hurts
Just gonna stand there and hear my cry
Well that’s alright because I love the way you lie…”*

***

Huyền là bạn thân nhất của Linh, đang du học ở Paris nhưng chuyện gì của Linh cũng biết. Lâm hay tâm sự với cô để hiểu Linh, và cũng để cầu cứu mỗi khi người yêu giận dỗi.

Mắt cậu hoa đi, đầu óc quay cuồng. Những dòng chat với Huyền như nhảy múa giễu cợt.

Huyền có vẻ buồn. Cô nghẹn ngào kể chuyện Linh. Linh thú nhận đã nói dối mọi người. Ngày trước, Linh biến mất, nói là đi phỏng vấn du học. Thực ra, lần ấy sang Sing để phá thai. Linh sợ làm ở nhà sẽ gặp người quen. Nhưng không may, Linh bị mất máu nhiều, ảnh hưởng đến não, chắc sẽ chẳng nhớ được những chuyện không vui trước đây. Huyền xin Lâm hãy cứ yêu Linh, đối xử tốt với Linh vì cô ấy chẳng thể sống lâu được nữa.

Lâm đau khổ, cảm thấy chưa có thằng nào hèn hạ như mình.

Tình yêu tiếp tục ngày Linh trở về. Cô vẫn cười, không thể phân biệt màu sắc, và dĩ nhiên không thể nhớ Lâm đã nói chia tay.

Linh cười, còn Lâm nuốt nước mắt vào trong.

***

“Love the way you lie”*

Chưa bao giờ cô yêu Lâm. Tình yêu, với Linh, là một câu chuyện tưởng tượng. Lâm chỉ là kẻ thế vai cho hình tượng người yêu lý tưởng. Cậu làm cho giấc mơ có vẻ thực tế, còn Linh không hề yêu con người thật, là chàng trai bằng xương bằng thịt này. Nhưng rốt cuộc, những tổn thương Linh phải chịu là do Lâm. Nếu kiên quyết rũ bỏ, Lâm chẳng phải thằng khốn nạn nhất trên đời hay sao?

Một ngày…

- Tao đã nói bao nhiêu lần rồi. Cứ thích đâm đầu vào. Giờ thì người yêu bị mất trí nhớ. Nghe cứ như phim Hàn Quốc!
- Mày thôi đi. Để tao yên. Tao khổ sở lắm rồi.
- Tự mày chuốc vào, giờ còn sỗ với anh em à? Nếu cưới thì đừng có mời tao. Tao không đùa đâu!

Lời đồn đại, nghe lần một, nó vẫn chỉ là đồn đại. Nghe lần hai, nó làm người ta nhớ. Lần thứ ba, bạn bắt đầu nghi ngờ. Bạn suy nghĩ nhiều và đến lần thứ tư, tin đồn đó gần như đã là sự thật. “Không có lửa làm sao có khói?”

Dù áy náy, Lâm vẫn kiểm tra lap của Linh. Cậu tò mò, không thể cưỡng nổi. Bạn bè trước nay vẫn nói ra nói vào, nhưng cậu chẳng cần quan tâm. Ai có thể yêu hộ mình đây? Nhưng không biết vì sao, từ khi chuyện Linh phá thai vỡ lở, anh em phản đối ra mặt. Hôm trước đi uống rượu với thằng Thành, nó chẳng chửi vào mặt: “Sao mày ngu thế? Cái con đấy nó nói gì mày cũng tin à?”

Tay run run.

C… Program Files… Yahoo!... Messenger… Profiles.

Bàng hoàng.

Lâm không tin vào mắt mình nữa.

Chuyện này là thật sao?

Huyền và Linh, là một.

Linh đã nói dối tất cả.

Nước mắt rơi.

Lâm không thể chịu đựng được nữa. Ruột gan quặn lại vì quá giận và đau. Trước nay, cậu vẫn luôn nhường nhịn người yêu, không hề than thở lấy một câu. Nhưng lần này, nước đã tràn ly, lòng tự tôn của một thằng đàn ông bị tổn thương nặng nề.

Linh chết lặng. Cô đứng như trời trồng khi trông thấy Lâm và trang Profile vẫn trơ trơ đó. Cô khóc. Cô chạy. Cô đã biến mất. Còn Lâm chẳng thiết nhấc chân. Cậu chẳng thể chạy trốn. Tất cả sụp đổ. Đêm buông xuống. Linh chưa về.


“Life is no Nitendo game, but you lied again
Now you get to watch her leave out the window
Guess that’s why they call it “window pane”…”*

Họ chia tay, thực sự chia tay.

Lồng ngực nhói đau. Lâm đau đớn nghĩ đến viễn cảnh đó. Linh là mối tình đầu tiên. Cô là người đầu tiên Lâm hôn và bên nhau hạnh phúc. Một chút. Một chút yêu thương còn sót lại thảng thốt cầu cứu.

Linh chưa về. Giờ này vẫn chưa về!

“Em ở đâu? Em đang làm gì?”

Cô ấy đã yêu mình, yêu rất nhiều. Thậm chí lừa dối mọi người, vứt bỏ tất cả để có tình yêu này. Phản bội, phải sống trong nó người ta mới hiểu được, dù tuyệt vọng tưởng không gì cứu vãn thì nạn nhân cũng vẫn không ngừng hi vọng.

Nhếch mép, Lâm mỉm cười.

“Lần này em thắng. Anh yêu cái cách em lừa dối anh. Về thôi em!”

Tin nhắn đã gửi.


Pu

*Bài viết trích dẫn ca khúc Love the way you lie - Eminem feat Rihanna.

Truyện ngắn 96: Bảy đô một đêm





Đêm đầu tiên Anh rút từ trong túi du lịch ra cái màn và hai cái chăn len, một để trải thay chiếu, một để đắp. Thoảng một mùi nắng thoáng trong trụ sở đóng kín.
Vừa loay hoay tìm cách mắc màn anh vừa cố nhớ xem lần cuối cùng anh phải tự chuẩn bị chỗ ngủ cho mình là hôm nào.
Nhưng anh không nhớ.
Còn từ đêm nay, anh sẽ phải tự lo chỗ ngủ, lo cho những giấc ngủ không bình thường của mình. Không bình thường vì...
Anh nhớ mãi hôm ấy, khi người ta đề nghị với anh: ngủ trực tối tại trụ sở với giá bảy đô một đêm.
Trước cái giá ấy mẹ anh bảo: “Mẹ có thể ngủ ở đó cả đời”. Bà đã từng gần trọn đời tần tảo kiếm từng hào nuôi các con.
Còn bố anh thì định nói gì nhưng lại thôi, chừng như không muốn phật lòng mẹ.
Thằng em buông lơ lửng: “Ngủ ở đâu chẳng là ngủ. Một đô em cũng cân”.
Vợ anh là dâu nên chọn sự im lặng. Đêm, anh gặng hỏi mãi, cô mới thì thào: “Em thấy ngài ngại thế nào ấy”.
Đêm tiếp theo Đêm thì đen mà sao cái nhà riêng tương lai của anh lại hiện ra rõ thế. Nó vừa to vừa đẹp... vừa đầy đủ tiện nghi loại “xịn”.
Anh nhẩm tính xem bao giờ thì cái biệt thự ấy đậu xuống được đến đất.
Năm nay anh hai bẩy, cộng...
Đêm thứ m Anh những tưởng sẽ chỉ được lặp đi lặp lại một câu chuyện của hai vợ chồng qua điện thoại từ lâu đã trở thành nhàm chán:
“Anh vẫn thế”. Em vẫn lau chùi nhà cửa, đồ đạc cả ngày và đưa đón con đi học”.
Nhưng hôm nay câu chuyện qua điện thoại của vợ chồng anh bỗng thay đổi hẳn đề tài: “Em thấy mình như con chó trông nhà. Anh về”. “Gắng thêm một thời gian nữa em ạ. Nghỉ là mất suất ngay. Anh cũng thèm ở nhà lắm chứ. Nhưng ta phải tận dụng cơ hội”. “Lỡ cơ hội ấy kéo dài cả đời thì sao? Em nghĩ nhà mình thế là đủ lắm rồi. Em sẽ đi làm”.
Đủ.
Biết thế nào là đủ? Vớ vẩn.
Tối thứ n “Cô thật vô ơn, sướng không biết đường sướng”. “Hai mẹ con em sẽ về bà ngoại. Em bàn giao luôn đồ đạc cho anh”. “Cô đừng doạ tôi. Cô có biết tôi phải mua cái buổi tối cãi nhau này giá bao nhiêu không? Tôi phải thuê thằng bạn mười lăm đô đấy”, “Em không quan tâm đến bảng giá của anh”, “Còn cô, cô tưởng cô cao giá lắm sao? Không phải đi làm, quần áo muốn gì có nấy, chưa biết thế nào là hết tiền, cô còn muốn gì nữa?”, “Em muốn, em muốn...”, người phụ nữ bật khóc. “Đàn bà đúng là khó hiểu và không biết điều!”.
Đêm đầu tiên ở lại nhà Ở nhà mình mà anh thấy lạ nhà, khó ngủ quá.
Đệm mút, màn căng chu đáo mà giấc ngủ vẫn không chịu đến. Anh nhỏm dậy, bật đèn tất cả các phòng lên. Rồi anh đi hết phòng này sang phòng khác, hy vọng sau khi tham quan xong sẽ ngủ được.
Kia là chiếc tivi màu đời mới Stereo giá gần sau mươi đêm, cạnh nó là cái đầu video đa hệ ngót nghét bốn mươi đêm, và bao nhiêu thứ nữa... Một con số đêm khổng lồ.
Gần sáng anh thiếp đi trên chiếc đi-văng, theo tư thế nửa nằm nửa ngồi quen thuộc. Anh thấy mình lang thang trong toà lâu đài sang trọng nhưng hoang vắng. Một lâu đài chết như trong cổ tích... giá lúc này có vợ anh ở đây thì tuyệt biết mấy. Đàn bà thật khó hiểu.
Ao ước mãi ra ở riêng, đến lúc có nhà lại đùng đùng bế con về nhà ngoại.
Đêm x+1 Anh đã sắm được một tặng phẩm hết ý. Anh cũng đã chuẩn bị những lời còn hơn hợp tình hợp lý để tạ lỗi cô ấy...
Anh đã huy động hết can đảm... Chắc vợ anh còn giận lắm... mặt cô siêu lầm lì. Anh khẩn khoản, khổ sở đến thất vọng.
Rồi cô ấy bỗng phì cười...
Họ nằm bên nhau ấm áp, an toàn. Mắt vợ anh bỗng ánh lên tinh nghịch: “Chúng mình tiêu một đêm theo cách này thì sang quá phải không anh?” Anh buột miệng: “Anh không quan tâm đến bảng giá của em.”

Sưu tầm

Truyện ngắn 95: Con trai cũng biết khóc





Tôi nâng niu cuốn lưu bút, lòng ngập tràn vui sướng. Này là của Mi Hương, này là của “Tam quái” rồi cả Bình “quậy” đã nghỉ học nữa. Nhiều lắm, mỗi đứa đều gắn liền với một kỷ niệm. Có đứa chỉ vắn tắt vài dòng thật láu lĩnh: “Chúc bí thư thi không bị bí”. “Ê! Khi nào trở thành nhà báo nhớ viết về tập thể 12A3 này nha mậy”... Hàng loạt nét chữ cười vui trên trang giấy. Tôi bất ngờ nhận được dòng chữ của “hắn”:
Gởi cô bé hay hờn
Mùa phượng cuối cùng vội trao nhau từng kỷ niệm. Xin gởi tặng cô bé hay hờn biệt danh dể thương ngày nào để nhớ mãi về nhau.
Cô bé ơi, cổng trường khép lại, trang lưu bút mở ra là chứa đầy những ước mơ. Chúc cho nhau đôi chân vững bước vì rằng bước đi ngày mai có thể sẽ chông gai. Nên ta chỉ chúc cô bé hãy giữ mãi nét vui tươi khi ngày mai thẳng bước ngẩng cao đầu, dẫu cuộc đời còn ngửa nghiêng phiền muộn.
Lời cuối chúc cô bé sớm trở thành nhà báo tương lai và đừng giận kẻ không mời mà viết này.
Lê hiền huynh
Lê hiền huynh, tôi bất ngờ thốt lên rồi khẽ mỉm cười. Thế là hắn đã chịu thua mình rồi hay sao? Mấy ngày nay hai đứa giận nhau. Ngày nào cũng thế tôi phải đi một mình. Trời nắng, gió ngược, những cảm xúc vô tình vờn theo cơn gió. Mỗi lần như thế tôi đều níu kéo hắn và cố hỏi cho được những thắc mắc. Còn hắn thì căng đầu mà suy nghĩ trả lời để tôi vừa lòng. Tình bạn hai đứa hồn nhiên như cỏ. Tôi như một đứa em út được anh hai chiều chuộng. Vậy mà hôm nọ làm kiểm tra Lý. Cả lớp im phăng phắc làm bài, bài tập Lý rắc rối tôi chẳng làm được xíu nào. Nên vội cầu cứu hắn. Tưởng chừng hắn sẽ ân cần như ngày nào, thế mà hắn lại rất tỉnh queo:
- Kiểm tra một tiết thôi, Phương ráng giải đi. Dễ lắm.
Cái cục tự ái của tôi càng lúc càng lớn dần. Trống đánh hết giờ, tôi chuyển bài ra đầu bàn rồi phóng nhanh xuống cầu thang. Hắn chạy theo. Tiếng gọi ân cần, khẩn khoản sau lưng. Tôi bước thật nhanh nhưng hắn đã theo kịp:
- Phương không hiểu Dũng gì hết.
Tôi gạt phắt:
- Cần gì phải hiểu. Như thế chưa đủ à?
Hắn lúng túng:
- Nhưng mà Phương...
Tôi cắt ngang:
- Nhưng mà Phương không muốn tồn tại một tính ích kỷ, cá nhân trong tình bạn của chúng mình.
Nói xong tôi ào chạy đi và chỉ kịp nghe tiếng thở dài của hắn.
Thế rồi ngày ngày mọi việc vẫn xảy ra rất bình thường. Tôi vẫn với cái mặt nước đá lạnh băng đến lớp. Hắn vẫn đôi mắt buồn buồn, chăm chỉ học hành. Duy chỉ có một điều là tôi đã tham gia băng “Tứ quậy” của nhỏ Thanh và thằng Tuấn...
... Vừa ăn cơn xong tôi nhét vội hai cuốn tập vào túi quần rồi giả bộ đến trường chẳng khác nào một tên con trai. Trưa nay năm đứa tôi hẹn nhau tại trường để chuẩn bị đi xem phim. Ðã một giờ trưa rồi mà vẫn chưa thấy đứa nào. Sân trường vắng lặng, chỉ vài đứa ở lại học thêm. Phượng đã bắt đầu ra hoa. Những cái búp xanh mơn mởn càng làm lòng tôi thêm xao xuyến. Một cành phượng vô tình vương trên tóc, tôi thẫn thờ vuốt nhẹ. Cái đầu sư tử của tôi, ôi! Sao vô dụng đến lạ kỳ.
- Hoàng Phương!
Tiếng gọi bất ngờ sau lưng. Tưởng đâu là bọn nó tới, ai dè... hắn ta chạy nhanh đến chỗ tôi, miệng mỉm cười cầu hòa:
- Phương đi học sớm quá vậy?
Tôi lạnh lùng:
- Tôi chờ nhóm “Tứ quậy” đi xem phim.
- Vậy à? Thôi, xin lỗi Phương nha.
Hắn thẫn thờ bước đi. Tôi tỉnh bơ không một chút dắn đo cho đến khi cùng nhóm “Tứ quậy” cúp học đi xem phim. Hết suất phim cả bọn định dạo một vòng rồi mới về, nhưng tự nhiên tôi cảm thấy nhớ hắn. Nói đúng hơn là nhờ ánh mắt và dáng đi hồi trưa ở trường của hắn.
Tôi trở về nhà và nhận được một lá thư viết trên giấy học trò do dì Hai bán xăng cạnh nhà đưa. Bất ngờ quá. Hắn viết thư xin lỗi tôi chuyện hôm ấy và báo rằng hắn phải nghỉ học và trở về quê vì ba mất. Nghẹn ngào xúc động, tôi không thể cầm được nước mắt. “Hồi trưa này Dũng đến từ biệt Phương, nhưng Phương bận đi xem phim cùng “Tứ quậy”. Dũng định nói cho Phương biết từ hồi tuần trước lận mà cứ sợ Phương buồn...” Lời hắn viết chân thành đến thế. Tôi xấu hổ nghĩ đến những hành động của mình, lòng quặn thắt một nỗi buồn bất tận.
Mấy cuốn sách gói lại kỹ lưỡng. Một tấm hình tôi và hắn chụp cùng tập thể lớp trên bãi biển Long Hải hồi 20-11. Một quyển sổ nắn nót với dòng chữ: “Chúc Dũng luôn vui vẽ, mạnh khỏe và luôn nhớ tới Phương...” Cho tất cả vào giỏ xách rồi, tôi mới yên tâm lên giường. Trằn trọc không ngủ được. Ðồng hồ điểm báo đã 4 giờ sáng. Tôi tức tốc vùng dậy và chuẩn bị đồ đạc ra ngoài bến xe. Trời tháng năm mới đó đã tờ mờ đã sáng. Chuyến xe tốc hành về miền Tây đã khởi hành. Tôi hồi hộp không biết Dũng đã đi chưa. Bất ngờ một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai:
- Phương đến lâu chưa vậy?
Tôi cuời buồn bã:
- Vừa tới, Dũng à.
- Dì Hai chuyển thư cho Phương hả?
Tôi gật đầu không nói và nhìn Dũng. Ðôi mắt hắn ta trông buồn bã làm sao. Ðời quả không ai học được chữ ngờ. Mười mấy năm trời cùng nhau thẳng bước đi qua. Hôm nay chỉ còn trọn vẹn 60 ngày. Có hai tháng thôi mà chúng tôi cũng không thể cùng sánh bước, quả là cay nghiệt quá.
Tôi cố gắng dò xét một lần nữa:
- Dũng không thể cố gắng được à?
- Không thể được, Phương à. Ba Dũng mất, nhà Dũng như người cụt tay. Quê nghèo lắm, một mình má không thể tảo tần nuôi nổi gia đình, huống chi là lo cho Dũng trên này ăn học.
- Vậy về dưới Dũng tiếp tục học chứ?
- Hổng biết sao nữa. Mà có học cũng chỉ có lớp bổ túc văn hóa thôi Phương à.
Tôi thở dài:
- Vậy là buồn quá Dũng ha. Về dưới Dũng nhớ thường viết thư cho Phương và các bạn. Phương có ghi địa chỉ ở trong này. Dũng giữ lấy nhé, quà tặng của Phương đó - Tôi dúi cái xách tay vào tay Dũng bắt hắn phải cầm lấy. Chuyến xe thứ hai về miền Tây sắp sửa khởi hành, tôi cố gắng lấp hết khoảng không gian đầy mật ngọt:
- Dũng cũng gan quá há. Ai cho Dũng viết vào lưu bút của Phương vậy? Tại Dũng đi đó, chứ nếu mà ở lại thì còn lâu Phương mới chơi với Dũng.
- Thiệt không vậy? - Hắn mỉm cười.
- Thiệt đó.
Cả hai cùng cười. Lần đầu tiên tôi mới nhìn kỹ vào mắt Dũng. Mắt hắn trong vắt như pha lê, lặng lẽ như mùa phượng cuối. Thế mà đôi mắt ấy lại sớm vật lộn với đời. Ngày mai giữa chốn đường đời phức tạp sẽ đón thêm một “thành viên” mới. Có ai biết rằng thành viên ấy đã sống và trưởng thành từ tình thương của mẹ, của thầy cô và những tấm lòng của bạn bè. Ðể rồi ngày ra trường chưa kịp nhìn cánh phượng cuối cùng rơi, bạn bè chưa kịp nói với nhau lời từ biệt... Dũng ơi, có lẽ chúng mình sẽ gặp lại nhau, dù nơi đó không phải là cổng trường thời đi học nhưng nó cũng sẽ có đủ những tiếng ve, những cánh phượng, những kỷ niệm của một thiên đường đầy ắp những tinh nghịch vui tươi...

Tôi ngước mặt nhìn Dũng. Dũng lặng im, mắt nhìn vào một phương trời xa vợi. Chắc Dũng đang liên tưởng đến tương lai của mình. Một tương lai nhỏ bé không định hướng giữa khoảng trời mênh mông lồng lộng. Nước mắt vô tình tròn lăn trên má. Tôi lại nhìn Dũng, lần đầu tiên, chợt hiểu rằng: Con trai cũng biết khóc...

Sưu tầm