Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

(Truyện tình yêu) Nếu em chỉ còn một khoảnh khắc để sống, anh có yêu em không? ( Phần 1 )



Chúng tôi đang yêu nhau, một cách vô lý nhưng lại cực cùng dể hiểu.

Tình yêu tay ba.

Và có thể nói, thật êm đềm.

Cuộc sống này đôi khi quái gở kì lạ, lại có chuyện như thế này xảy ra, như thể xuất hiện cầu vồng ngay trong bão, hổ báo chơi đùa với động vật ăn cỏ, và…chó biết sủa ra tiếng người.

Oái ăm đến cười không ra nước mắt, còn khóc chỉ có thể bật thành tiếng "haha" đớn đau.

Tôi là một đứa con gái nhà giàu, sinh ra sung sướng, ăn hưởng vô tư, và tất nhiên, chẳng biết buồn đau là gì. Tôi đương là người yêu của anh.

Anh – là một chàng trai bình thường, chỉ được cái tốt tính hơn bình thường. Tốt tính có mục đích, có lẽ, tôi đã chấp nhận điều đó, từ rất lâu…Đang là người yêu của tôi, nhưng không yêu tôi…


Tác giả: Tạ Kin – Người đọc: Kún, Gà quay – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún

Ảnh minh họa

Em – Hiện đang ở trong bệnh viện, trước kia là sinh viên của Đại học Y danh giá, là một cô gái rất ngoan hiền và nhẹ nhàng. Bỗng dưng cuộc sống đang an lành đột ngột đổ nát bởi căn bệnh quái ác, may mà đã phát hiện kịp thời. Em đương là người yêu của anh, và cũng là..người anh yêu.

Hôm nay anh ấy bận phải chăm sóc em, và hôm nay cũng chính là sinh nhật của tôi, anh không hề quên chuyện này, chỉ là anh biết điều gì quan trọng hơn, cần phải lựa chọn cái gì và phải loại bỏ cái nào.

24 năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy mình đón ngày đặc biệt trong nước mắt, dưới ánh nến lạnh lẽo, bên chiếc bánh to bự do chính tay mình lựa, chính tay mình mua…

Tôi biết, mọi thứ bây giờ không phải là tất cả, với tôi tình yêu không là nhất, mà dù cho tôi muốn là nhất, muốn có tất cả, thì…làm sao được, tôi đang dấn thân vào một cuộc chơi mang tên "tình yêu san sẻ" hay là "tình bán cảm mua", mà trong cuộc chơi đó, tôi đang thất thủ, kẻ sắp thua cuộc kiêu hãnh vì cầm quyền, còn tôi kiêu hãnh vì có tiền.

Mưa chẳng đổ trên đầu người, nhưng lại ướt đẫm tay tôi. Vì sao?

Vì tôi đau cho một tình yêu mà mình đang nuôi nấng, nhưng lại mặc kệ cái nền móng lung lay trong bất lực.

- Em khỏe hơn chưa?

Tôi chào em, cô gái nhỏ có mái tóc đen óng chứ chẳng nhuộm vàng xấu xí như tôi. Hôm nay em có vẻ tươi tắn hơn rất nhiều, hẳn anh đã chăm sóc em vô cùng chu đáo.

- Dạ, khỏe hơn rồi chị.

Em cười, nụ cười ánh lên niềm hạnh phúc tuyệt vời.

- Hôm qua Nam chăm sóc em như thế nào? Chắc cẩu thả lắm hả?

Tôi vờ hỏi đùa mà lòng đầy cay đắng, nước mắt như một luồn không khí vô hình dưới đáy mắt, trực chờ trào lên cho tâm hồn nhẹ bớt. Em nhìn tôi, mắt nồng nàn thương yêu, em khoe với tôi rằng anh tốt với em như thế nào, kể chuyện cho em nghe, nắm tay em cả đêm vì biết em sợ bóng tối.

(...)

Theo Megafun

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét