Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

(Truyện ngắn tình yêu) Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi!

Trong cuộc sống này ai cũng từng trải qua ít nhất một lần yêu. Tình yêu đem lại cho ta nhiều cảm xúc khác nhau, tình yêu có thể là những dư vị tuyệt vời cho cuộc sống nhưng tình yêu cũng có thể trở thành nỗi đau nếu bạn không biết quý trọng và bảo vệ nó. Thật sự mà nói, tôi vừa đọc xong câu truyện “Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi!” được vài giờ nhưng cảm xúc của nó để lại trong tôi thì mạnh đến mức tôi phải bật khóc khi đọc những dòng nhật kí của Thanh Mai… Câu truyện tình yêu này gần như hội đủ đầy đủ tất cả những cảm xúc mà khi yêu con người ta có thể cảm nhận được: hạnh phúc, những niềm đau, nụ cười, lãng mạn, lạnh lung, những giọt nước mắt, sự ích kỉ khi yêu, ghen hay sự tha thứ,…. Tất cả chừng đó được bộc lộ và lột tả chân thực trong mối tình của một ông chú (Lâm) ngoài 30 tuổi với một cô bé ngây thơ, tinh nghịch (Thanh Mai) mới chỉ kết thúc quãng thời gian học sinh. Cả hai đến với nhau trong bất ngờ, tranh cãi với nhau chỉ vì một chiếc bàn vậy mà rồi lại yêu nhau. Một tình yêu chân thành bằng cả con tim và lí trí, họ đến với nhau cùng trải qua những dư vị hạnh phúc, những đắng cay của tình yêu để rồi cùng nhau xây dựng một mái ấm hạnh phúc cùng cô con gái của họ: Lệ Dương.

[Lời mở: Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi. Bất kì ai cũng chẳng thể tránh nổi những lầm lỡ và hờn ghen ích kỉ khi yêu. Hãy thứ lỗi cho anh, lần này em nhé!]


Lời mở đầu đầy tuy ngắn gọn nhưng người đọc cũng mường tượng ra có thể trong truyện sẽ có những sai lầm của những nhân vật chính. Nhưng không ai biết được lỗi lầm đó là gì, và người vợ trong câu truyện này có đồng ý tha lỗi cho người chồng của mình không? Ngắn gọn, nhưng chính xác, trong khi yêu ai chẳng có lầm lỡ và hờn ghen ích kỉ nhưng mấy ai chịu nhận lỗi về mình và cố gắng sửa chữa nó. Tình yêu luôn tràn ngập những vị tha, đau xót và đôi khi “sự tha thứ” lại đóng vai trò rất quan trọng trong tình yêu.

Câu chuyện mở ra ở quán café “Khoảng Lặng”, một cái tên đơn giản nhưng lại mang ý nghĩa khá sâu xa. Cũng tại quán café này, Lâm và Thanh Mai đã gặp gỡ nhau nhưng theo cách khá kì quặc là họ tranh nhau một cái bàn. Cái bàn mà Thanh Mai yêu thích, luôn chọn đó là vị trí ngôi mỗi khi đến đây để thỏa sức ngắm nhìn bãi đất trống với ngập tràn cỏ và hoa dại nhưng đẹp lạ lung, để ngồi đó uống cốc sinh tố sữa chua và thả mình vào đó. Tuy nhiên, hôm đó không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà chàng Lâm của ta cũng ngồi đúng vị trí đó và khi nghe Thanh Mai yêu cầu nhường bàn thì nhất chịu từ chối và nhất định tranh đấu với cô bé chưa học lớp 12. Họ đã gặp nhau thế đó, với những suy nghĩ khó chịu về nhau và hi vọng sẽ không gặp phải nhau thêm lần nữa nhưng thực sự thì trái đất này tròn mà.



“Oan gia ngõ hẹp”
Sẽ thật khó chịu khi gặp phải người mình không ưa thêm lần nữa, phải không? Nhưng Thanh Mai và Lâm thì còn khốn khổ hơn khi phải đụng độ nhau rất nhiều lần. Và những lần này Thanh Mai được dịp trả thù chàng trai Lâm vì đã không chịu nhường bàn ưa thích cho mình lần trước. Chàng trai của chúng ta tuy ngoài 30 nhưng cứ phải chịu nhẫn nhục trước những trò đùa của cô bé mà không thể làm gì được khi anh chàng này lại lỡ yêu cô chị Thanh Trúc của Mai mất rồi. Đúng là yêu mà, sẵn sàng hi sinh tất cả. Lâm sẵn sàng làm tất cả để cưa đổ được cô chị xinh đẹp, nết na, dịu hiền gấp trăm ngàn lần cô em nhưng anh luôn vấp phải những trò phá quấy tinh ranh, ma mãnh từ Thanh Mai. Ghét nhau là vậy, khó chịu với nhau là thế nhưng cuối cùng hai người lại yêu nhau một cách bất ngờ nhất mà những người giàu trí tưởng tượng cũng khó hình dung ra. Mặc dù được mẹ mình và mẹ Thanh Trúc mai mối nhưng Lâm không ngờ rằng Trúc đã có người yêu mất rồi, mọi cố gắng nỗ lực của anh trở thành vô nghĩa. Anh lao đầu vào công việc để quên đi những niềm đau nhưng chính lúc này anh lại nhận ra một điều kì lạ là anh đã yêu Thanh Mai rồi!

-“Em yêu của anh đã nằm ôm gối chưa?”
- “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ đang chìm vào giấc ngủ say với bạch mã hoàng tử rồi!”
- “Chết thật, ngủ cái là đã mơ tới anh rồi à!”
- “Anh mà là bạch mã hoàng tử của em sao? Chả giống tẹo nào! BM của em đẹp trai, trẻ tuổi, tài cao. Còn anh thì rõ già!”
- “Anh già thì mặc anh già – Anh chưa có vợ vẫn là trai tân!”
- “Trai tân thì mặc trai tân – Anh 30 tuổi cũng gần ê (ế) rồi!”
- “Anh mà ế anh cũng ko cho em lấy ai đâu! Vì em là của anh mà!”
- “Ai thèm là của anh hả? Chỉ có anh là của em, còn em là của riêng em thôi!....”
-“….”



Khi yêu người ta cảm thấy mình trẻ ra nhỉ, đọc những dòng tin nhắn ai mà không thể không cười được cơ chứ. Họ yêu nhau nhưng lại cứ phải hoạt động tình báo vì không muốn cho hai bên biết chuyện, hơn nữa cả hai bà mẹ vẫn đinh ninh rằng Thanh Trúc và Lâm mới là cặp xứng đôi. Tình yêu đúng là ngập tràn trái ngang. Nhưng như thế cũng không ngăn cản tình yêu của họ phát triển và bền vững qua từng ngày, từng giờ. Và nơi nuôi dưỡng tình yêu đó không nơi nào khác ngoài quán café “Khoảng Lặng”, vẫn cái bàn ngồi hướng ra khoảng trống bao la đó. Thậm chí, cả hai đã quyết định sẽ tổ chức đám cưới ở khoảng trống đó. Tình yêu sẽ êm đềm nếu như hai bà mẹ không cương quyết bắt Lâm và Trúc cưới nhau để rồi cô bé Thanh Mai đã phải sử dụng đến hạ sách là đã có thai với Lâm để cả hai được chính thức yêu nhau đồng thời giúp chị Trúc có thể tự do yêu người mình yêu. Dù tức giận nhưng cuối cùng hai bà mẹ cũng đành chấp nhận cho Lâm và Mai cưới nhau sau khi Mai thi đỗ tốt nghiệp THPT. Và dĩ nhiên đám cưới được tổ chức ở khoảng sân quán “Khoảng Lặng”. một đám cưới đẹp và tràn ngập những nụ cười hạnh phúc.


Họ đã chính thức trở thành vợ chồng, họ chính thức đưa tình yêu của mình sang trang mới. Nhưng cuộc sống của cặp vợ chồng khác xa so với cuộc sống của những cặp đôi yêu nhau. Và có lẽ, điều khiến Lâm trở nên khó xử khi những trò trả đũa lẫn nhau của mẹ chồng – nàng dâu. Ở đây, không quá gay gắt như trên phim mà nó được miêu tả, bộc lộ bằng sự hóm hình và hài hước qua tính tinh nghịch của Thanh Mai khiến cho Lâm phải dở khóc dở cười. Mối tình nào chẳng phải trải qua sóng gió, và muốn xây vững chắc thì điều bạn cần nhất là “sự tha thứ”. Tình yêu của Mai và Lâm cũng vậy, họ cũng phải đối mặt với sóng gió mang tên người thứ ba. Đó là thiếu gia trẻ tuổi tên là Vương Gia Huy, người đã chen vào và khiên cho gia đình Lâm phải trải qua phen sóng gió trao đảo. Lúc này đây, truyện được đẩy lên một mức độ đau thương hơn gấp nhiều lần khi Lâm trở nên căng thẳng và luôn né tránh vợ mình. Không còn những cái ôm, không còn những nụ hôn hay những cử chỉ âu yếm cho vợ nữa, mà giờ đây anh chỉ dành toàn tâm trí cho công việc. Anh muốn quên đi nỗi đau mà vợ anh đã gây ra cho anh. Anh muốn trả thù vợ mình nhưng anh lại sợ vợ mình đau khổ, anh muốn trở lại cuộc sống như trước kia nhưng lại không đủ can đảm.



Thanh Mai biết mình có lỗi với chồng nên cô cố gắng giành hết tất cả tình cảm của mình cho chồng, chăm sóc anh từng tí một. Nhưng tất cả với cô tan vỡ cho đến khi cô chứng kiến chồng mình mặc chiếc áo mà cô giành tháng lương đầu tiên mua cho chồng mình để vào khách san với gái. Những giọt nước mắt cứ rơi dài trên má, một cô bé Thanh Mai rắn rỏi, cứng cỏi đã không còn nữa mà chỉ còn một cô bé chỉ biết đứng khóc nhìn cánh cửa đóng sập lại trước mắt mà trong đó là chồng mình với một cô gái khác. Cô đâu thể làm gì hơn khi chính cô cũng có lỗi rất lớn với anh, cô không có quyền đập cửa lao vào để lôi chồng mình ra. Cô chỉ biết khóc, khóc khi nhìn thấy cảnh đó, khóc khi chứng kiến nụ cười giễu cợt của cô gái đó. Cô biết làm gì đây? Tất cả được đẩy lên cao trào khi bé Hoàng Lệ Dương được chào đời, đó là đứa con mà Lâm nghĩ rằng là của vợ mình với tên Huy kia nên anh thực sự không thể vui nổi. Cả anh và vợ chỉ biết những nụ cười giả tạo mà không hề cảm thấy hạnh phúc. Cuối cùng, cô không còn đủ can đảm để tiếp tục thế này nữa, cô vẫn còn yêu anh nhiều lắm nhưng cô không muốn tiếp tục trong đau khổ. Cô chọn giải pháp cuối cùng đó là li dị, cố rất đau khổ nhưng thực sự không còn giải pháp nào nữa. Thiên Lâm cũng thế, anh cũng yêu vợ nhiều lắm nhưng anh không muốn cứ kéo dài sự đau khổ như thế này và anh chấp nhận kí vào đơn li dị!

Đúng là chỉ đến khi mất đi thứ mình quý nhất thì người ta mới cảm thấy đau đớn! Lâm cứ hàng ngày đến công ty làm việc nhưng anh không dừng một giây phút nào để nghĩ về Thanh Mai, anh nhớ lại, nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên họ gặp nhau, nụ hôn đầu tiên, những giây phút vui đùa tràn ngập tiếng cười. Tất cả đã quá xa vời với anh. Anh đã mất tất cả khi kí vào đơn li dị. Câu truyện tưởng chừng như sẽ kết thúc trong nước mắt, trong đau khổ nhưng tác giả khiến cho mọi người phải ngỡ ngàng khi đọc 2 chương cuối cùng. Chương thứ 60, Lâm nhận được quyển nhật kí mà Thanh Mai đã viết trong 9 tháng mang thai bé Hoàng Lệ Dương.

Ngày… tháng… năm…

Trang cuối này em dành để viết cho anh. Dù có thể chẳng bao giờ anh đọc đc nó đâu.

Chồng yêu à! Xin cho em đc gọi lần cuối cùng anh nhé!

Đãng nhẽ ra chúng ta đã có một tổ ấm gia đình hạnh phúc cùng những đứa con khoẻ mạnh và xinh xắn mà cả em và anh cùng mong ước. Nhưng em xin lỗi khi chính là kẻ phá vỡ đi hạnh phúc đó!

Gìơ đây em ko biết phải nói với anh gì nữa dù trong lòng em có nhiều điều muốn nói với anh lắm! Cho em gửi lời xin lỗi và cám ơn anh. Cám ơn vì tất cả anh đã dành cho em: tình yêu, hạnh phúc và cả nỗi đau nữa!

Em quyết định ra đi vì em biết đó là cách tốt nhất cho chúng ta. Khi ko còn tình yêu thì mọi thứ ko còn ý nghĩa gì nữa!

Nhưng lời cuối em muốn nói với anh: Nếu có ai đó hỏi em yêu anh và lấy anh em có hối hận ko thì nhất định câu trả lời của em là “Ko”!

Hôn anh lần cuối!
Yêu anh!”


Và thế đó, anh thấy mình đã sai lầm và ngu ngốc đến chừng nào khi lại anh và cô ấy cứ phải sống trong những nỗi dằn vặt tự gây ra cho nhau. Anh đã hiểu tất cả, anh cần phải đưa ấy trở lại, trở lại làm vợ của anh chứ không được phép để cô ấy ra đi như thế này. Và cái kết đúng như mong đợi của mọi người, một cái kết “Happy Ending”, một cái kết mà không ai có thể phản đối gì khi họ lại trở về với mái ấm của mình, trở về để trở thành những người cha mẹ tốt của bé Lệ Dương. Còn Lâm xin lỗi như thế nào thì các bạn hãy tự tìm hiểu nhé, đó là phần hay nhất đó , và còn một bí mật ở đoạn kết mà các bạn nên đọc, mình nghĩ sẽ rất nhiều người cười khi đọc được bí mật đó, một bí mật ngọt ngào.

Tình yêu là vậy đó, có hạnh phúc thì cũng có đau khổ, có nụ cười thi cũng có nước mắt. Nhưng chính những thứ đó mới giúp người ta xây dựng tình yêu thật bền chắc và đẹp. Có lẽ Lâm và Mai cũng sẽ mãi hạnh phúc như thế và có thêm những đứa con kháu khỉnh. Điều cuối tôi muốn nói là khi yêu hãy biết vị tha và tha thứ cho người mình yêu nhé, đừng quà ích kỉ để rồi khi đánh mất thì cũng quá muộn rồi…

Chúc các bạn vui vẻ!

DOWNLOAD

Download Audio Book (MP3):

1. Phần 1:
http://www.mediafire.com/?x6gdmocb7rj6qqj
2. Phần 2:
http://www.mediafire.com/?xbbcqp8dgccsg74
3. Phần 3:
http://www.mediafire.com/?alu2ld02ztsahc0
4. Phần 4:
http://www.mediafire.com/?nig04tbrxo8d0pp
5. Phần 5:
http://www.mediafire.com/?whrs2yq6lc61dbh
6. Phần 6:
http://www.mediafire.com/?ca9a91l1xfdf0nv
7. Phần 7:
http://www.mediafire.com/?7a371a7wl6pa878
8. Phần 8:
http://www.mediafire.com/?oe66cuxc9rbsypy
9. Phần 9:
http://www.mediafire.com/?nar4zo315b8t0bq
10. Phần 10:
http://www.mediafire.com/?v83cmxt6r7bbklq
11. Phần 11:
http://www.mediafire.com/?l444b99fub1vpeo
12. Phần 12:
http://www.mediafire.com/?7xk9cw7687pgxrf
13. Phần 13:
http://www.mediafire.com/?ht755zcyna9dyfe
14. Phần 14:
http://www.mediafire.com/?kiwf20c9mk3v76f
15. Phần 15:
http://www.mediafire.com/?t0fu9iwakfu40dv
16. Chương Cuối:
http://www.mediafire.com/?lgzlsszxcstig3t 

Download (Ebook): http://www.ziddu.com/download/15048173/Vooi-Anhbietloiroi.rar.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét