Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

[Radio Tình Yêu] Đừng bắt đầu khi biết rằng sẽ có kết thúc

(Radio Tình Yêu) – "Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có ý nghĩa với bạn, để rồi cuối cùng nhận ra người ấy sinh ra không phải dành cho bạn và… chỉ có thể để người ấy ra đi!"

"Thần tượng bê tha" của em!

Vậy là em đã chính thức xa anh. Nói vậy cũng không đúng, vì em chưa bao giờ gần anh mà.

Anh nói, anh sẽ chuyển công tác và số điện thoại đang dùng phải trả lại công ty vì đó là số công vụ. Em nghĩ như vậy cũng tốt, xin anh đừng cho em biết số điện thoại hay email mới của anh nhé. Em thực sự cần sự giúp đỡ này của anh. Dường như em đang đi lệch con đường mà em đã vẽ. Em từng nghĩ, sẽ làm cho anh – một người đàn ông lạnh lùng, lúc nào cũng chỉ biết đến công việc và nhậu nhẹt biết yêu, rồi sẽ "đá" không thương tiếc, vì kiểu coi thường tình yêu của anh đó. Nhưng cuối cùng em lại hại chính mình.



Thực hiện bởi Kún và Nhóm sản xuất Dalink Studio

Ảnh minh họa

Em còn nhớ ngày đầu tiên quen anh!

Em khi đó là cô sinh viên năm thứ 3 một trường Đại học ở Hà Nội. Thông minh và học giỏi, đỗ 2 trường Đại học với số điểm khá cao nhưng vì bố mẹ mà em phải học một trường mình không thích. Em đã từng rất cố gắng để sau khi vào được Đại học sẽ bày tỏ tình cảm của mình cho người con trai cùng làng mà em yêu đơn phương. Nhưng mọi thứ không như em mong muốn, khi đó lại là khi buồn nhất vì người ấy nói với em là đã có người yêu. Từ đó, cuộc sống của em thay đổi!

Ngoài giờ đến lớp thì chỉ ở phòng trọ, em cô lập mình với thế giới bên ngoài. Tuy không nợ môn nào nhưng với em kết quả như vậy thật bi đát! Thi thoảng, em lang thang trên phòng chat. Em muốn tìm một người giỏi tiếng Anh để có thể nói chuyện, học hỏi vì em thích tiếng Anh và muốn được làm việc cho một công ty nước ngoài. Mặt khác, cảm giác buồn chán khiến em muốn tìm đến một người để có thể tâm sự.

Và rồi… em gặp anh – người đàn ông thứ hai khiến trái tim em rung động!

Lần đầu tiên nói chuyện với anh, em thấy anh thật lạ. Anh đạt được tiêu chuẩn làm bạn chat của em vì viết tiếng Việt có dấu, anh lịch sự, thông minh và cách nói chuyện khá hài hước. Dù hơn em 9 tuổi nhưng vẫn xưng "mình – bạn" và chưa từng đòi hỏi em cho anh xem ảnh, webcam hay số điện thoại. Điều đó tuy có làm lòng kiêu hãnh của một cô gái trẻ bị tổn thương. Nhưng em thấy rất thoải mái khi trò chuyện với anh, anh đã chỉ cho em biết rất nhiều điều. Về cuộc sống phức tạp và những áp lực công việc anh gặp phải. Em chưa bao giờ có cảm giác nói chuyện với một người mà không biết chán như với anh, mặc dù anh rất bận khi vừa chat với em vừa làm một đống công việc. Nhưng anh rất thú vị, những câu nói của anh rất thông minh.

Anh là một người đàn ông Hà Nội, tốt nghiệp ĐH Bách Khoa, đang làm quản lý dự án lớn cho một tập đoàn viễn thông nước ngoài. Và tiếng Anh của anh rất giỏi. Tất cả những điều đó khiến em có ấn tượng với anh.

Anh rất hay đi công tác, đi rất nhiều nơi, mà toàn là nước ngoài. Công việc áp lực và bận rộn nên cũng chẳng mấy khi anh online. Anh luôn nói anh không tốt, anh kể hết những thói hư tật xấu của anh. Nhưng không hiểu sao, nghe anh kể đến những thứ đó em lại không thấy ghét anh hay ghê sợ như từng nghĩ.

Ảnh minh họa

Tình cảm của em cứ lớn dần, và phải hơn 1 năm sau em và anh mới liên lạc qua điện thoại, những tin nhắn của anh làm em thấy ấm áp hơn nhiều. Và thú thực, em đã yêu giọng nói của anh! Giọng nói của một người Hà Nội – nó trầm ấm và tình cảm, nó không "lạnh" như khuôn mặt anh trong bức hình ấy.

Em luôn trong trạng thái hồi hộp, mong chờ nhận email, sms hay được trò chuyện qua yahoo với anh. Em ở nhà chờ đợi những chuyến công tác của anh, mặc dù biết mình chẳng là gì của anh cả. Em thường gọi cho anh chỉ để nghe tiếng "Thuê bao quý khách vừa gọi …" để biết anh đang ở rất xa nhưng lại giật mình, ngại ngùng và ko biết nói gì khi nghe tiếng "Alo!". Dường như em đã thay đổi. Đã lâu lắm rồi em mới có cảm giác chờ đợi, nhớ nhung một người đến da diết như vậy.

Em không thực sự xinh đẹp, không quá giỏi dang, nhưng có thể là em có duyên vì xung quanh anh có quá nhiều cô gái xinh đẹp, tài năng nhưng đã hơn 1 lần anh nói "Anh yêu em" dù em biết đó chỉ là những lúc anh say rượu. Em không tin, nhưng em thấy hạnh phúc với câu nói đó. Em quá ngố phải không anh?

Rồi lần nào anh cũng nhận được câu trả lời từ chối của em.

Lần đầu : "Em không yêu anh, anh không phải mẫu đàn ông em thích!"

Lần thứ 2: "Em chỉ muốn làm bạn với anh, muốn chia sẻ buồn vui với anh!".

Lần thứ 3: "Em mới chỉ thích anh vì anh thật tài giỏi và bí ẩn. Dù đôi lúc cũng "bê tha"!

Khi trái tim em thực sự rung động, em lại lấp lửng trả lời anh "Để mai tính!"

Cuối cùng, em chấp nhận mạo hiểm đến với anh thì anh lại muốn rời xa em.

Ảnh minh họa

"Anh nghĩ em có những người bạn tốt, có những người bạn trai muốn đến với em để xây dựng một tình yêu đẹp. Anh không phải là người phù hợp với em đâu. Đến với anh em sẽ gặp thiệt thòi, vì anh không phải mẫu người mà em cần. Anh không muốn lợi dụng em, cũng không muốn làm điều gì để sau này khiến em phải hối hận. Cuộc sống phức tạp lắm và em là một cô gái tốt, cố gắng lên em, rồi mọi việc sẽ qua thôi. Đến lúc em đón nhận hạnh phúc em sẽ thấy hạnh phúc đó qúy giá biết nhường nào khi mà em đã trải qua những giây phút cô đơn.

Chúc em luôn vui vẻ và hạnh phúc !"

Nghĩ lại thấy em và anh như Tom và Jerry vậy.

Anh nói đúng: "Em không hợp với anh! Anh ở một lứa tuổi khác, trong mọi quan hệ tình cảm anh đòi hỏi nhiều hơn những gì mà em có thể làm được."

Em chưa từng gặp anh, không phải vì không muốn gặp, mà vì em sợ mình bị lạc lõng khi bên cạnh anh. Càng ngày em càng nhận thấy cuộc sống xa xỉ của anh ngoài sự tưởng tượng của em. Trong mắt em, anh rất tài năng và thành đạt. Còn em là một cô gái rất bình thường! Nhưng em thích anh chứ không phải thích những gì hào nhoáng xung quanh anh đâu nhé. Em nghĩ là anh hiểu.

Có thể anh không tin, nhưng em cảm thấy mình đã dành quá nhiều sũy nghĩ về anh. Em đã rất nhớ anh – một người chưa từng gặp mặt. Và em sợ một ngày nào đó em sẽ yêu anh. Điều đó không tốt chút nào!

Em thích cuộc sống gia đình, và điều em thực sự cần là một tình yêu mãi mãi. Nhưng anh thì còn mải mê với điều gì đó xa vời mà em không biết. Em biết anh là một người đàn ông tốt, những câu nói phũ phàng anh dành cho em chỉ để em quên anh đi mà thôi. Trong thâm tâm em nghĩ anh không như vậy. Anh nói sẽ không kết hôn. Phải chăng sự tan vỡ trong hôn nhân khiến trái tim anh tổn thương? Em không biết làm thế nào để mang lại hạnh phúc cho anh?

Vậy nên em nghĩ "Đừng bắt đầu khi biết rằng sẽ có kết thúc!"

Em phải quên anh. Nhưng 1 mình em thì không làm được, em lại tí táy nhắn tin với anh, gửi email cho anh,… Nên em cần sự giúp đỡ của anh. Hãy quên em đi anh nhé, điều đó dễ với anh mà. Em phải trở lại với cuộc sống của mình thôi!

Cuối cùng thì anh cũng làm theo lời em và ra đi không để lại một dấu vết. Nhưng anh biết không, anh đã để lại trong trái tim em một khoảng trống mà em nghĩ phải cần rất nhiều thời gian mới có thể lấp đầy được. Anh như là nỗi "ám ảnh" trong em vậy khi mà muốn quên anh sao khó quá? Chính em là người muốn kết thúc "1 góc bí mật" này nhưng em đang rất nhớ anh, anh ạ. Em hi vọng đây chỉ là một cơn "say nắng" và mọi thứ sẽ qua thôi.

Valentine này, em lại cô đơn một mình. Em đã từng ước, được lắm tay dạo bước cùng anh trên những con phố Hà Nội. Nhưng có vẻ đó là ước mơ xa xỉ!

Em hi vọng một ngày anh nghe được bức thư này và hiểu rằng em đã tình cảm em dành cho anh rất chân thành!

Luôn mong anh hạnh phúc!

Ugly girl!

  • Gửi từ : hoangtuoi148@

(megafun)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét