Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

[Truyện tình yêu] Nếu em chỉ còn một khoảnh khắc để sống, anh có yêu em không? ( Phần cuối )



(Truyện tình yêu) – Anh cảm ơn em rất nhiều.

Mỗi lần chở tôi về đến nơi, anh điều nói thế thế. Một câu cảm ơn tưởng chừng đơn giản mà nhẫn tâm lạ. Tôi cười, và anh đi. Đôi mắt ấy, chưa bao giờ có chút gì đó yêu thương.

Tôi biết, bánh xe kia đang lăn về đâu.

Đêm sắp mưa, trời âm u và gió bùng bịt.

Căn nhà trống hoác kì lạ, chẳng còn tiếng ti vi và tiếng cười của ba mẹ như mọi khi.

Ra là, họ đã ly hôn. Một mảnh giấy chứa đầy những lời lẽ xin lỗi, mong cảm thông.

Cuộc sống của kẻ giàu có ngổn ngang giả dối, hạnh phúc bấy lâu ra là vỏ bọc cho những hành động thấp hèn. Đạo mạo chi bằng khen Gia Đình Hạnh Phúc.


Tác giả: Tạ Kin – Người đọc: Kún, Gà quay, Mèo mun – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún

Ảnh minh họa

Tôi ném chúng đi, tiếng vỡ nát và “haha” phát ra vui tai vô cùng.

“Lan đang ngủ, anh không nghe máy được”

Đó là tin nhắn, sau khi tôi gọi cả trăm cuộc. Cơn điên dại giữa đêm khuya khiến lý trí của tôi hoàn toàn mất tỉnh táo. Tôi đến bệnh viện, trời bắt đầu đổ giông.

Giông không giống mưa. Mưa đơn thuần chỉ là những giọt nước mắt hiền hòa, còn giông kèm theo cả tiếng gào thét ầm ĩ của sấm sét. Trời nhấp nhoáng, lóe sáng những vệt trắng..
Cánh cửa phòng bị mở ra thô bạo, tôi xông thẳng vào trong nhưng họ không còn ở đó. Chẳng lẽ có điềm báo gì đó, anh dắt người con gái ấy đi trốn rồi sao?

Tôi tìm họ ở khắp nơi, lục tung cả bệnh viện và thét gào tên anh trong cực cùng nỗi đau. Đầu muốn nổ tung với những tiếng hét nhứt nhối “Vì sao? Vì sao? Vì sao?”

Nỗi đau này chồng chéo nỗi đau kia, những gì lúc này tôi có thể nghĩ đến chỉ là anh. Bên trong sự nổi loạn không hề có tính toán, đơn giản là tôi đang rất cần anh, quá cần anh, tôi chỉ muốn được ở bên anh mà thôi. Một chốc lát mà thôi…

- Chị Như?

Tiếng nói trong veo quen thuộc vang lên từ phía sau, tôi quay lại vội vã.

Ảnh minh họa

Anh đang dìu em về, họ vừa đi đâu đó. Ánh mắt họ nhìn tôi rất buồn cười, không phải chỉ vì người tôi ướt nhẹp, mà có lẽ trông tôi quá đát của thãm thương.

- Chị sao vậy?

Em được dìu đến gần tôi. Đôi tay em khẽ chạm vào tôi, thật nóng ấm. Vì em ở bên người em yêu, nên dù cơ thể yếu nhưng sinh lực rất nhiều, lan tỏa cơ thể. Em đâu sợ mỗi khi trời nổi gió mưa.

- À…không. Chị chỉ tình cờ ngang qua đấy. Em đi đâu về vậy, bệnh có gì à?

- Chị lạnh à?

- Chị không sao, em nói đi…

- Em nói anh Nam dắt đi ngắm mưa, thích thật đó chị.

Tôi cười, nhìn em bảo

- Ở bên người yêu, không lạnh đâu em nhỉ?

Em lặng im, không nói gì, tôi chào và ra về. Em nói anh hãy tiễn tôi, nhưng tôi từ chối. Anh thậm chí còn không thể nhìn tôi. Tôi biết anh đã lựa chọn điều gì và gạt bỏ cái gì. Tôi hiểu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét