Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

(Radio Tình Yêu) Sao anh chưa bao giờ mở trái tim mình cho em?

(Radio Tình Yêu) – Người tốt à!

2 năm 3 tháng không phải là dài cho 1 sự đợi chờ, không phải là dài cho 1 nỗi nhớ… Đó là khoảng thời gian từ khi em và anh biết nhau. Nhìn lại thấy nó ngắn quá và nhanh quá nhỉ? Nhưng nỗi buồn trong em lại không bé chút nào. Đã có lúc nghĩ lại em thấy mình thật ngốc. Lẽ ra hơn 1 năm trước em không nên để anh biết rằng em có tình cảm với anh. Biết đâu ta vui hơn bây giờ?

Em đúng là con người khó hiểu, đến chính em cũng không hiểu mình.


Ảnh minh họa

Anh đã làm em thay đổi thế nào anh biết không? Trước khi quen anh em đã sống thu mình như một con ốc trong cái vỏ không thèm ló đầu ra nhìn thế giới bên ngoài, không giao du nhiều, không bạn bè nhiều, nhất là con trai lại càng không bao giờ. Anh chính là người bạn, người anh đầu tiên mà em tíu tít kể chuyện nhiều như vậy, mặc dù đó chỉ là những cuộc trò chuyện online. Hằng ngày em đợi anh online để được nói chuyện với anh. Đó dần dần như 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống vô vị của em. Em kể anh nghe về mối tình đầu của em, mà đó cũng không phải là tình đầu vì chỉ có em yêu thôi. Anh cũng kể anh nghe về mối tình đâu của anh. Em để giành những câu chuyện cười để khi gặp anh sẽ kể anh nghe. Em vui mỗi khi được nói chuyện với anh. Rồi thời gian trôi, em quên mất nỗi đau của mối tình đầu tưởng rất khó quên đó mà người giúp em quên vô hình lại là anh. Em vẫn tiếp tục nói chuyện với anh mỗi ngày. Đợt anh đi công tác làm việc đến 12h đêm, trời mùa đông rét, em vẫn đợi để gõ lộc cộc từng chữ trên bàn phím nói chuyện với anh.

Em không nghĩ mình có tình cảm với anh. Cho đến 1 ngày em biết anh có người yêu em nhận thấy mình buồn, cảm thấy mình như mất đi 1 thứ gì đấy. Tuy vậy em vẫn hằng ngày nói chuyện với cả anh và chị, vẫn chứng kiến tình yêu của anh và chị. Mỗi khi anh kể anh và chị hôm nay đi chơi, em đã hùa vào theo để nói chuyện nhưng anh đâu biết rằng lúc đó cảm giác trong em như thế nào.

Cứ thế … Rồi 1 ngày anh nói với em: anh chia tay rồi, chị đã lừa dối anh. Vài tháng mối tình thứ 2 của anh cũng kết thúc. Anh buồn, rất buồn. Em không biết phải làm gì để anh vui.

Em cũng online và nói chuyện với chị, mong chị sẽ xin lỗi và quay lại với anh dù thật tâm em không muốn nhưng đó là cách duy nhất em có thể giúp anh lúc này. Và rồi chị kể em nghe về mối tình đầu của chị, nó rất đẹp em cũng nghĩ vậy. Và em không có lý do để khuyên chị quay về bên anh khi lý do chị chia tay anh là vì chị vẫn còn yêu người yêu cũ, chị không muốn lừa dối anh. Em đã khóc vì thương anh. Em ghét chị, hận chị. Nhưng rồi về sau em đã không còn ghét chị nữa vì em hiểu chị làm vậy cũng chỉ vì yêu, mà tình yêu thì làm sao có thể biết đúng hay sai mà trách móc.

Ảnh minh họa

Em lại tiếp tục nói chuyện với anh mỗi ngày, vẫn biết anh đang buồn. Và em cũng buồn, một nỗi buồn vì anh.

Và chuyện gì đến cũng đến, anh biết được em có tình cảm với anh, em cũng không phủ nhận nó. Em đã nói: Em thích anh! Em không dám nói là yêu vì em sợ, sợ nhiều thứ. Anh cũng đã từ chối, đã nói là anh không xứng với tình cảm của em, anh chưa sẵn sàng cho 1 tình yêu mới. Em hiểu, vì đó là khoảng thời gian anh mới chia tay chị vài tháng. Em đã khóc, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ nói với anh: em biết chứ, em sẽ chỉ coi anh như anh trai em thôi. Nói chuyện qua yahoo mà nên anh cũng chẳng biết em lúc đó trông như thế nào, khóc hay cười, em nói gì mà chẳng được.

Thời gian cứ trôi, em vẫn đi bên anh như 1 người bạn, 1 đứa em, vẫn ngày ngày nói chuyện với anh đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi. Chỉ một ngày thấy nick anh không sáng em đã lo đứng ngồi không yên. Vì với em thấy nick anh sáng nghĩa là anh vẫn đang rất ổn rất tốt. Có khi em chỉ bật nick và ngồi nhìn nick anh sáng, như vậy thật là hâm phải không?

Em quan tâm đến anh, hỏi han anh, lo lắng cho anh nhưng đôi lúc em sợ anh thấy em quá phiền phức, em đi quá giới hạn… Đôi lúc em thấy mình như 1 kẻ làm phiền anh, khiến anh khó xử khi thi thoảng em lại nói: em nhớ anh! Đó vẫn là kiểu nói đùa mà anh và em thường nói mà. Đôi lúc em cảm thấy anh cũng có quan tâm em thì phải, đôi khi em cũng ngộ nhận anh có tình cảm với em, nhưng rất nhanh em gạt nó ra khỏi suy nghĩ để trở về thực tại đáng buồn của mình.

Em đã ghét bản thân mình mỗi khi làm anh khó xử, đã có lúc em thấy mình thật ích kỷ, ích kỷ anh à. Lẽ ra em chỉ nên im lặng, chỉ nên lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của anh. Lẽ ra em phải buông tay lâu rồi. Sao em cứ mãi nắm giữ để làm chính em bị tổn thương , làm anh buồn, anh khó xử. Yêu 1 người là phải buông tay mà, nhất là khi người đó không yêu mình, em biết chứ. Em đã làm, đã thử buông tay nhiều lần, nhưng em rất nhớ anh hay vì em chưa thật sự muốn dứt khoắt. Nhưng em nghe được đâu đó: cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đến được trái tim, em ngây thơ tin như vậy và níu vào 1 điều vô hình như thế. Em cứ nghĩ chỉ cần thật lòng, chân thành, cố gắng rồi anh sẽ hiểu sẽ cảm động thôi. Nhưng một lần nữa em sai, tình yêu không phải là sự cố gắng lòng biết ơn mà nó là cảm xúc. Em lại buông rồi lại nắm, lại buông rồi lại nắm…

Nhiều đêm em đã nằm suy nghĩ, em đã khóc nhiều, em trở nên yếu đuối. Em đã tự hỏi hàng nghìn câu: “ Vì sao?”, rồi lại hỏi nghìn câu: “Tại sao?”.Em đã muốn gào lên như thể 1 người điên nhưng tất cả nghẹn lại ở cổ họng. Màn đêm chỉ trả lời em bằng sự yên lặng đến đáng sợ ngột ngạt. Rồi em miên man chìm vào giấc ngủ, sáng mai dậy lại là 1 ngày mới. Cứ thế… cứ thế, em thấy mình chỉ là đang tồn tại, đang vật vờ chứ không phải là sống. Dường như em chưa thực sự vui bao giờ. Em đã cười trong hàng nước mắt, em thấy chua xót cho mình, thấy mình thật đáng thương.

Vì sao anh chưa bao giờ mở trái tim mình cho em vào thử một lần. Có lúc em đã tự trách mình: biết đâu em tốt với anh ít đi 1 chút, sự chân thành cũng ít đi 1 chút, anh sẽ thử 1 lần mở cửa với em.

Ảnh minh họa

Vì sao anh lại nói giới hạn anh dành cho em chỉ là tình bạn, tình anh em. Làm gì có giới hạn nào chứ, chỉ là anh tự vẽ ra giới hạn đó, chỉ là anh muốn đứng lại, muốn nhìn lại, muốn quay lại. Sao em không biết rằng anh vẫn còn yêu chị chứ. Em biết, vì biết em càng thương anh hơn. Đã có lúc em muốn nói với anh: “nếu anh còn yêu chị nhiều như vậy hãy quay lại, hãy ở bên chị hãy cho chị một bờ vai, lẽ ra ngày đó anh không nên buông tay nhanh như vậy…..”. Nhưng em sợ chạm vào nỗi đau của anh, em sợ làm anh buồn.Khi anh nói: “ dường như tình yêu với anh không còn nữa, anh cũng dành tình cảm cho ai đó nhưng rồi không được và anh dừng lại”,anh có biết em rất đau lòng, tim em như thắt lại, vì sao lại trớ trêu như thế. Anh là người tốt mà vì sao ông trời không cho anh có được hạnh phúc. Đã có khi em tự hỏi mình: “có khi nào em sẽ buông tay dễ dàng hơn nếu anh hạnh phúc?”.

Em biết chúng ta giống nhau, vì em yêu anh, anh yêu 1 người khác và anh yêu chị , chị yêu 1 người khác. Có thể em hiểu anh nhiều hơn những người con gái xung quanh anh. Vì chúng ta giống nhau, vì em hiểu anh nên cứ phải nghĩ cho anh, nghĩ anh sẽ như thế nào nếu em làm thế này… nhiều khi em đã trách mình, giá như em hiểu anh ít đi một chút, nghĩ cho anh ít đi một chút.

Em biết anh cũng cô đơn, trống vắng, cũng cần lắm một bàn tay. Và em cũng vậy. Em là con gái, chỉ là con gái mà thôi, cũng mềm yếu, cũng cô đơn, cũng cần lắm một bàn tay, một bờ vai, cần quan tâm và được yêu thương. Nhưng rồi tất cả em đều không thể có, vì người mà em cần là anh. Dường như tình yêu với em cũng không có nữa, em sợ tình yêu, sợ mình lại yêu một ai đó đến cháy lòng, em không còn lòng tin vào tình yêu. Em rất muốn nếm thử mùi hạnh phúc xem nó như thế nào nhưng rồi em nghĩ có lẽ mình không bao giờ nên giơ tay ra hứng hạnh phúc nữa. Em không có duyên với nó…

Nhiều người nói em sống thờ ơ, lạnh lùng. Em ước gì mình thật sự được lạnh lùng như vậy. Em muốn trái tim mình trở nên chai lì, có gai. Em muốn mình sống buông thả hơn, biết đâu sẽ vui hơn bây giờ. Em muốn mình không là mình nữa, muốn lấy trái tim của mình ra, muốn sống như một con robot, muốn yêu và muốn làm người khác đau khổ, muốn sống giả dối với nhiều lớp mặt nạ, muốn…

Em đã muốn yêu anh 1 ngày, đó là khao khát, 1 ngày anh làm người yêu em, 1 ngày giả vờ yêu em cũng được. Em chỉ muốn lấy của anh 1 thôi. Có nhiều không anh? Nhưng dường như là không thể, anh luôn bân rộn, hay chỉ là anh không thể cho em 1 ngày như thế. Anh có thể dành cho mọi người thời gian nhưng với em thì không.Nhiều chủ nhật em muốn rủ anh đi chơi một ngày, nhưng rồi em nghĩ có lẽ anh đang buồn, có lẽ anh không muốn đi, có lẽ…, có lẽ… Em trách mình vì sao cứ phải nghĩ cho anh, mà em không biết rằng ngày mai có thể không bao giờ đến. Em đã cười mình rất nhiều, cưới cho 1 đứa con gái đi xin yêu 1 người con trai trong 1 ngày.

Có những ngày em nhìn dòng người lướt qua nhau trên đường, em nhìn mỏi mắt nhưng không thể bắt được cái bóng nào quen quen. Có lẽ dù gần như vậy nhưng một năm em và anh cũng không thể vô tình gặp nhau một lần.

Em muốn nói với anh rằng: “Nếu có kiếp sau, em sẽ tìm ra anh đầu tiên sẽ yêu anh thật lòng và sẽ không như những người con gái trước đã rời bỏ anh”.

Và cuối cùng em chúc anh bình yên, hạnh phúc nhé! Anh cứ đi và tìm…nếu cảm giác yêu không quay lại với anh, nếu anh không tìm được 1 người con gái yêu anh thật lòng. Em có thể chờ anh ở cuối con đường được không người tốt à?

Gửi từ Thính giả giấu tên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét