Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

Audio book: Nghìn trùng xa cách - P.17






  Hải Triều bước ra từ phòng tắm, tay trái gỡ chiếc khăn bông vàng quấn trên tóc xuống, tay phải với lấy bộ điều khiển mở ti vi rồi đến ngồi nhẹ nhàng lên chiếc ghế bành rộng, vừa xem ti vi vừa lau khô mái tóc ướt sũng nước.  “Thưa các bạn xem đài. Chương trình “Mỗi kỳ một nhân vật” hôm nay, chúng tôi xin giới thiệu với các bạn một nữ họa sĩ tài hoa của thành phố chúng ta, một nhà từ thiện lớn của những người già neo đơn, những em bé mồ côi, những cuộc đời cơ nhỡ..Nữ họa sĩ Tố Như”.
Tác giả: Bích Quỳnh – Người đọc: Kún, Mr Kool – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún

ảnh minh họa
Lời giới thiệu mở đầu ấy của cô phát thanh viên truyền hình đã thật sự thu hút Hải Triều. Nàng dừng tay thôi không lau tóc nữa mà chăm chú hơn vào màn hình lần lượt phát điểm qua những bức họa của bà Tố Như đã gây tiếng vang trong làng hội họa và làm nên tên tuổi của bà. Người ta còn thuyết minh rõ những bức họa nào của bà được bán bao nhiêu và bà đã đóng góp toàn bộ số tiền đó cho những hội từ thiện nào.Đột nhiên Hải Triều giật nảy người lên trước hình ảnh bức họa có tên là “Nụ cười Việt Nam”. Bức họa vẽ một cô gái ôm bó hoa lớn đang tươi cười rạng rỡ, mà cô gái trong tranh kia chẳng ai khác chính là nàng. Trước đây, lúc nàng từ nước ngoài trở về, một nhà báo đã chụp nàng như thế và đăng lên trang bìa một tờ báo. Nhưng xem ra bức họa về nàng qua tay nữ họa sĩ này càng sống động và tuyệt hảo hơn nhiều.Vừa lúc đó thì điện thoại cầm tay của Hải Triều đổ lên một hồi chuông. Nàng bước đến lấy điện thoại, liếc qua dãy số trên màn hình biết ngay là Quốc Thắng liền mở máy lên nói: – Quốc Thắng! Em nghe đây. – Anh vừa thấy em trên truyền hình. “Hóa ra là thế!” Hải Triều mỉm cười lại ghế ngồi: − Em cũng đang xem truyền hình đây. − Anh nghĩ anh sẽ tìm cách mua cho được bức họa đó để tặng em. Bức họa đó sẽ được treo ở nơi trang trọng nhất trong ngôi nhà của chúng ta sau ngày cưới. Em có thích không? − Đương nhiên em thích rồi. Nhưng mà.. − Chỉ cần em nói thích là được rồi. Anh yêu em. Hải Triều lại mỉm cười rồi đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục theo dõi truyền hình. Sau phần trình bày một loạt tranh của nữ họa sĩ, tiếp theo là cuộc đối thoại với bà. Cô phát thanh viên hỏi bằng một chất giọng trong trẻo: − Thưa bà, được biết trong đợt trưng bày tranh vừa rồi ,bức “Nụ cười Việt Nam” của bà được một người Mỹ trả giá mua đến hơn mười ngàn đô la, nhưng bà từ chối bán. Bà nói bà có thể bán tất cả những bức họa ,chỉ chừa duy nhất mỗi bức họa “Nụ cười Việt Nam”. Lại được biết bức họa đó bà đã họa lại từ một bức ảnh và cô gái trong bức họa đó là một bác sĩ có tài. Thưa bà, bà có thể nói đôi điều về bức họa “Nụ cười Việt Nam” không ạ? − Nhiều ngày qua,bạn bè tôi và nhiều người quan tâm đến bức họa “Nụ cười Việt Nam”. Thật ra chẳng có gì lấy làm khó hiểu đâu. Bà Tố Như nói xong mỉm cười. Gương mặt của bà hiện rõ trên ti vi khiến trái tim của Hải Triều dường như muốn ngừng đập. (...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét