Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

Audio book: Nghìn trùng xa cách - P.13






  Thúy Hoa ngồi xuống ghế, ba người làm nên một tam giác, chẳng ai buồn thốt một lời nào nữa, tất cả cùng im lặng trong những ngổn ngang đè nặng trong lòng. Vào cái lúc mà Thùy Dung lẫn Hải Sơn đều đinh ninh rằng Tố Như đã chết hoặc đang nguy kịch thì cả hai lòng dạ rối bời, cùng chung cái cảm giác xót đau và ray rứt không thốt được lời nào. Giữa lúc ấy thì Hải Triều về đến. Chia tay với Quốc Thắng ở cửa, Hải Triều thong thả bước từng bước vào nhà. Đột nhiên nàng nghe từ phòng khách vọng ra tiếng nói của người lạ, và như một quán tính, nàng dừng hẳn bước chân lại lắng nghe xem là ai đang ở trong nhà.
Tác giả: Bích Quỳnh – Người đọc: Kún, Mr Kool, TiTi – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún  
 ảnh sưu tầm
Giọng của Thúy Hoa nhẹ nhàng mà bức xúc: − Tố Như đã làm chuyện rồ dại, nhưng còn may là tôi đã đến kịp lúc. Cô ta mượn cái chết để trốn chạy thực tại, một thực tại đau lòng suốt nhiều năm. Tôi biết anh chị thương quý Hải Triều, nhưng xin hãy một lần cảm thương cho Tố Như. Dù sao cô ấy cũng là mẹ đẻ của Hải Triều, là người mang nặng đẻ đau để Hải Triều được có mặt trên cõi đời này. Bao nhiêu năm qua, cô ấy đã gạt bỏ hết mọi hạnh phúc riêng tư chỉ để chờ mong một ngày được ôm con gái vào lòng. Tôi nghĩ rằng đã đến lúc anh chị cũng nên đối xử công bằng một chút với Tố Như rồi. Hãy cho cô ấy nhìn lại con đi. Hãy cho hai mẹ con họ được nhìn lại nhau đi. − Không thể được. Bà Thùy Dung nghẹn lời, nước mặt trào ra mi nhưng vẫn tỏ một thái độ kiên định dứt khoát: − Nói tôi ích kỷ cũng được, nói tôi độc ác cũng được, nói sao cũng được. Tôi tuyệt đối không để cho Hải Triều biết ngoài tôi ra nó còn có một người mẹ khác. Tuy rằng cô ấy đã sinh ra, nhưng người dày công nuôi dưỡng là tôi. Công sinh thành và công nuôi dưỡng quả là khó phân định nặng nhẹ, nhưng Hải Triều đã từng ngày, từng ngày lớn lên trong vòng tay chăm sóc của tôi, tôi yêu quý nó hơn mạng sống của mình. Giờ bảo tôi chia sẻ tình thương thì tôi làm sao mà chấp nhận cho được. Ngộ lỡ tôi mất luôn Hải Triều thì sao? Tôi làm sao sống đây? Bà Thùy Dung nấc lên thành tiếng: − Tôi xin cô ... tôi xin Tố Như ... hãy tha cho gia đình của tôi đi, làm ơn tha giùm chúng tôi đi. Tôi quỳ xuống đây, xin cô và Tố Như hãy rộng lượng đừng bới tung quá khứ nữa, bởi vì như thế chẳng phải là quá khắc nghiệt, quá tàn nhẫn với Hải Triều hay sao? Tôi không muốn Hải Triều đau dù là một vết nhỏ, huống hồ chi đây là một vết đau quá lớn đối với Hải Triều. Bà Thùy Dung vừa nói vừa quỳ luôn xuống nền gạch trước mặt Thúy Hoa, khiến Thúy Hoa vô cùng bối rối kêu lên: − Chị làm gì vậy? Chị đứng lên đi! Thúy Hoa đỡ lấy bà Thùy Dung, ông Hải Sơn vẻ mặt đầy nét thống khổ đến nâng vợ ngồi lại lên ghế nói: − Em đừng làm như vậy mà. Hải Triều biết được càng đau khổ thêm thôi. − Hải Sơn ơi! Em không muốn mất con. Em không muốn mất Hải Triều. Tuy rằng em không phải là mẹ đẻ, nhưng em thương Hải Triều còn hơn mẹ đẻ. Hải Triều là sinh mạng của em, là cuộc sống của em, là niềm vui hạnh phúc của em. Mất Hải Triều, em sẽ mất tất cả. (...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét