Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

Audio book: Nghìn trùng xa cách - P.11






  Ban đầu chỉ uống cho vui. Nhưng rồi nhận thấy cái thứ nước đăng đắng cay cay ấy vào lòng lại trở nên dễ chịu, Tố Như uống hết ly này đến ly khác. Thúy Hoa ngồi nhìn bạn chăm chăm, một lúc mới lên tiếng: − Uống nhiều sẽ say đấy. − Mình không sợ say, nhưng bạn có tiếc rượu không? − Tiếc à? Bạn không sợ say thì cứ uống thỏa thích đi. Nhưng nói thật, nghe câu chuyện của bạn, với chừng ấy mất mát và chừng ấy đau khổ, nếu là mình, đã ngã quỵ rồi. Vậy mà bạn vẫn chịu đựng nổi. Bạn thật kiên cường và đáng nể. − Kiên cường và đáng nể? Tố Như nhại lại rồi nhấp một ngụm rượu, bật cười: − Mình chẳng phải là một nhân vật anh hùng nào đâu. Mình là kẻ thất bại ê chề. Tâm trạng của mình bây giờ là muốn chết cũng không được mà muốn sống cũng không xong. Xung quanh mình chẳng có thứ gì giữ được. Gia đình thì sụp đổ, tình cảm lại mơ hồ, tệ hại hơn là có đứa con cũng không bảo vệ nổi.
Tác giả: Bích Quỳnh - Người đọc: Kún, Mr Kool, Mèo mun - Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún
ảnh minh họa
Giọng của Tố Như bỗng chuyển thành uất nghẹn: − Mình mất con rồi. Mình mãi mãi mất Hải Triều rồi, mình sống chẳng có ý nghĩa nào nữa. Mình yêu con biết bao, vậy mà ... mình phải chấp nhận từ bỏ cái quyền làm mẹ, đó cũng là một nổi đau khôn cùng. Thúy Hoa! Bạn có hiểu được không? Tố Như kích động mãnh liệt. Thúy Hoa nhìn bạn thở dài: − Mình có thể hiểu được nỗi đau của bạn dù rằng mình chưa từng làm mẹ. Nhưng dù sao thì bạn cũng đã kiên cường trước nghịch cảnh lắm rồi, giờ thì hãy kiên cường hơn nữa. Xem những gì đã qua như một khúc quanh mà bạn đã bỏ lại sau lưng, đừng nuối tiếc cũng đừng mãi hoài đau khổ. Hãy mạnh dạn viết lại một chương khác cho cuộc đời của mình. Bạn có dự tính gì, mình sẽ giúp bạn. − Hiện tại mình chưa muốn làm gì hết. Mình nhớ con gái đến không muốn làm gì hết. Rồi sao này khi có con, bạn sẽ hiểu, đứa con chính là cả cuộc đời của người mẹ. Tố Như gục xuống, nước mắt tuôn như mưa. Nàng nức nở nghẹn lời: − Mình chưa từng nghĩ rằng mình có thể sống nổi nếu thiếu vắng Hải Triều. Thúy Hoa chạnh lòng nắm lấy bàn tay Tố Như dỗ dành: − Đừng như vậy mà Tố Như. Mình hy vọng là sau này bạn và con của bạn sẽ có ngày đoàn tụ. − Thật sao? Có cái để bám víu còn hơn là không có gì. Thúy Hoa gật đầu nói: − Hãy tin tưởng như thế Tố Như à. − Phải. Tố Như gạt lệ lại rót đầy một cốc rượu. − Phải, mình sẽ tin tưởng. Cám ơn bạn đã động viên khuyên nhủ mình. Cạn một ly nhé Thúy Hoa! − Ừm ... cạn thì cạn. Hôm nay uống cho say, ngày mai thì hoàn toàn tỉnh táo và không còn gì để say nữa. Có đồng ý như vậy không? − Đồng ý! Thúy Hoa mỉm cười: − Mình muốn nhìn thấy một Tố Như xinh đẹp, năng nổ như ngày nào. Giờ thì cạn ly cho một ngày mai không còn phiền não nữa. − Phải, ngày mai mình nhất định sẽ không còn phiền não nữa. Hai cô bạn mượn rượu “giải thiên sầu”, đúng hơn là Thúy Hoa cùng say, cùng giải sầu giùm bạn. Nhiều năm gặp lại có biết bao điều để nói. Không chỉ Tố Như kể mà Thúy Hoa cũng kể cho nàng nghe cuộc sống của cô ra sao nơi xứ người. Kể về những ngày đầy truân chuyên vất vả, kể về những buổi tối cả gia đình tụ tập lại chỉ để ... khóc. Khóc vì nhớ quê hương, khóc vì “giấc mơ thiên đường” sụp đổ. Thế rồi cũng ổn định được. Thúy Hoa cũng kể nàng đã từng yêu và đã đính hôn với một người, nhưng chỉ vài ngày sau thì từ hôn ngay, vì nàng tận mắt chứng kiến anh ta ôm một cô gái khác đi vào nhà hàng. (...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét