Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

[Truyện Tình Yêu] Chị ơi, anh yêu em (Phần 6)


Sự thật đáng sợ
Ngay tối hôm đó mình gọi điện hẹn chị Thảo lần nữa, chị Thảo từ chối không muốn gặp mình vị chị nói đã quá mệt mỏi và kiệt sức rồi, rồi chị cúp máy. Mình gọi lại cho chị liên tục, liên tục cả chục cuộc gọi, cuộc gọi này chưa kịp dứt mình đã nhấn gọi tiếp. Cuối cùng chị cũng chịu bắt máy, ngay lập tức mình xin chị đừng tắt và hãy nghe mình nói, mình lan man nhiều lắm, dồn dập và gần như van nài cầu khẩn chị. Mình nói với chị Thảo rằng chị của mình là tất cả đối với mình, rằng anh Mãn là mối tình đầu của chị, rằng chị của mình hiền lành và yếu đuối tới mức như thế nào. Và hơn hết, mình nói thật ra mình không phải là em họ. Mình van xin chị đến gần như lạc giọng…


Tác giả: CusiuvOz – Người đọc: Kún, Mèo Mun – Kỹ thuật: Đức Thụy, Kún

Ảnh minh họa

Cuối cùng chị Thảo cũng đồng ý gặp mình lần nữa nhưng với vô số điều kiện. Tất nhiên, mình đồng ý ngay..

Đó là một buổi chiều tối định mệnh, mình sắp xếp một buổi café cho ba người (thật ra là bốn). Chị đi học về thì anh Mãn tới trường rước chị tới quán café đợi sẵn, mình sẽ tới sau.

Mình đi học về thì qua chỗ hẹn, vẫn đeo balo và mặc đồng phục trường. Chị và anh Mãn đã đợi sẵn rồi, đang vui vẻ nói chuyện với nhau. Lúc đó mặt mình rất hình sự vì hồi hộp nhưng do đèn khá tối nên họ không nhận ra , vẫn cư xử như ngày thường. Được một lúc, thấy điện thoại rung, mình biết là chị Thảo đã đến nên mình nghiêm giọng nói:

    - Em muốn anh chị gặp một người.

Thái độ của mình rất rất khác ngày thường, giọng mình run rẩy đến ngọng. Nói rồi mình nhấc máy:

    - Chị lên lầu 3 bàn trong cùng nhé.

Mình để thái độ anh Mãn có thay đổi, cũng đúng thôi, anh ta là thạc sĩ, đủ thông minh để hiểu có chuyện gì đang xảy ra, anh ta ngồi xoải ra sau, hai tay để 2 bên rất thoải mái và có vẻ thách thức. Chỉ có bà chị đáng thương của mình là ngồi ngơ ngác nhìn mình, sợ sệt nhưng không dám hỏi.

Chị Thảo vừa lên đến nơi, nhìn thấy 3 người thì giật mình hiểu ra, chị đứng im lặng, cúi mặt không bước tiếp nữa. Mình chạy lại níu tay chị Thảo và nói:

    - Chị ngồi vào đây, em muốn nói với mọi người vài vấn đề.

Lúc này anh Mãn đứng dậy, nói lớn, rất dõng dạc:

    - Em không phải nói gì nữa, mọi chuyện chấm dứt ở đây được rồi.

Rồi anh ta bỏ đi, không thèm quay lại nhìn chị lấy một cái. Mình và chị Thảo đứng bất động, chị Thảo đang khóc, nước mắt lăn dài trên má, người đàn bà ấy cũng đáng thương như chị mình, suốt đời phải khóc vì những thằng đàn ông phụ bạc.

Một lúc sau thì chị Thảo gạt nước mắt, cố gắng cười nhắc mình:

    - Chị quen rồi, em xuống nhà coi bé đó sao rồi, chị phải đi đây.

(...)

Gửi từ: Trường Sơn Bùi – Email: sr9ine@

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với chúng tôi bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email manager@khosachnoi.net

DOWNLOAD AUDIO (MP3)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét