Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

[Audio Book] Ô Cửa Sổ Màu Tím - Võ Thu Hương | Đọc: Xuân Khoa



Khi cánh cửa phòng phụ sản lạnh tê khép lại, tôi còn kịp nhìn thấy đôi mắt trĩu nặng của Giang nhìn theo mình. Nước mắt lã chã rơi, tôi nằm lên chiếc giường đơn rải ra trắng toát vì giặt tẩy nhiều lần. Bà bác sĩ già đẩy gọng kính lên, giọng ấm áp: “Lần đầu hả?”.  “Dạ, thứ hai”. “Vậy có gì phải khóc?”. Giọng bà vẫn ấm nhưng không thể khiến tôi bớt đau hơn.

Có gì phải khóc? Lần thứ nhất, khi cái thai sang tháng thứ năm, vợ chồng tôi bắt đầu nghĩ tới những cái tên để đặt cho con. Thai đôi, đứa trai, đứa gái. Tôi nghĩ tên cho con trai, còn anh đặt tên cho con gái. Anh đi đâu cũng khoe thành tích của vợ. Anh thường mua những bó hoa thạch thảo tôi thích về cắm trên bậu cửa sổ. Nhìn xa xa, ô cửa sổ màu trắng nổi bật những đóa thạch thảo tím biếc dịu dàng khiến cảm giác bình yên tràn đầy khi về đến căn nhà.

Nhưng cảm giác bình yên ấy chẳng còn khi hai đứa con lặng lẽ rủ nhau rời bỏ chúng tôi. Tôi đã ngất lịm đi khi bác sĩ dùng thủ thuật để lấy hai đứa con ra khỏi cơ thể. Khi hai đứa con bị lấy ra thì sự sống của tôi dường như cũng bị lấy ra, chỉ chừa lại chút ít hơi thở tàn cho tôi còn thoi thóp như cá mắc cạn trên nền đất khô cằn bỏng nắng. Sự đau đớn không thể lấp nổi cảm giác trống rỗng. Sự trống rỗng càng khiến tôi sợ hãi khi cứ đến chiều là những cơn mưa đầu mùa ập tới, cái lạnh lẽo ùa tới, trống rỗng càng bủa vây.

Hai vợ chồng không nói với nhau lời nào. Ngay sau khi trở về, Giang vội vã cất ngay bình thạch thảo tím biếc. Những đóa hoa lâu ngày đã tàn, héo rũ bị quăng vào sọt rác. Ngay trong chiều ấy, anh mua một bó mới cắm vào. Tôi giật mình hình dung mình cũng như những đóa hoa thạch thảo tàn phai. Cùng cơ quan tôi có hai chị, một người bị chồng bỏ vì không sinh được con, một người bỏ chồng cũng vì chồng không sinh được con. Sự sinh đẻ bất trắc vì thế càng khiến tôi trầm uất. Giang ôm tôi thật chặt trong lòng, bảo: “Không sao đâu em, rồi mình sẽ có những đứa con khác”. “Anh không bỏ em chứ?”. “Ngốc, sao anh bỏ em được. Anh thương em, yêu em hơn cả anh thì sao mà bỏ được”. Mắt anh không giấu được dòng nước chực trào ra, ầng ậc ướt. Tôi thiếp đi trong mỏi mệt vẫn cảm giác vòng tay ấm của anh giúp mình bớt lạnh. Nửa đêm tỉnh dậy, chợt hốt hoảng không thấy anh bên cạnh. Anh không bật đèn, ngồi lặng im đốt thuốc bên ô cửa sổ. Ánh đèn đường đổ đầy trên mái tóc chớm có những sợi bạc. Thi thoảng điếu thuốc đưa lên môi như để giữ hơi cho khỏi tàn. Anh không nhận ra sự có mặt của tôi.

Sau một tuần im lặng, tôi lấp nỗi đau bằng sự cắn cảu, gắt gỏng. Chồng thì phải chịu nhưng ô sin thì không chịu. Con ô sin vốn là cháu chắt xa xa trước khi ôm đồ bước ra khỏi nhà còn hất mặt thách thức: “Cháu nói thật với cô, cháu không làm nơi này thì làm nơi khác. Còn cô, cô mà không đổi tính đổi nết đi thì chồng cô cũng đi mất chứ đừng nói gì tới chuyện mất hai đứa con cùng một lúc”. Câu nói của nó điểm trúng huyệt, khiến tôi bủn rủn chân tay vì giận. Tôi hết cắn cảu, gắt gỏng, trở lại những ngày thườn thượt thở dài và thẫn thờ, lặng im như hến.

Nguồn : Internet
Tác giả : Võ Thu Hương
Kiểu tập tin : MP3
Độ lớn tập tin : 4.6MB


DOWNLOAD

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét