Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

[Radio Tình Yêu] Ngủ yên đi, Rồi sớm mai nắng sẽ lại về

(Radio Tình Yêu) – Trước khi biết thích một người, em đã yêu một người.

Em bất ngờ cảm nhận được tình yêu đang thổn thức tỉnh giấc trong con tim mình, ngỡ là nó là chặng đường duy nhất và cuối cùng, nhưng rồi đi mãi cũng có một ngã 3 , em và tình yêu vô tình lạc nhau rẽ theo 2 ngả.


Thực hiện bởi Kún và Nhóm sản xuất Dalink Studio

Ảnh minh họa

Khi em nhận ra tình yêu không còn bên mình, quay lại mới thấy tình yêu đi xa quá rồi, em ngẩn ngơ dõi theo, có đôi lúc con tim ấm ức mà òa khóc. Giọt nước mắt rơi vì yêu, vì con tim đau quá, vì bàn tay em hụt hẫng quá…

Tình yêu qua đi, em lại sống, lại bắt nhịp với sự nhanh nhạy quay vòng của thời gian. Em cứ đi, cứ qua, còn con tim vẫn ấm ức, vẫn ngờ ngợ, vẫn nhung nhớ, hơn thế là tê tê không còn cảm giác.

Hơn 1 năm trôi qua, cũng có bao lần nó đứng lên ngồi xuống vì sự dao động của người xưa, nhưng những kỉ niệm và hạnh phúc không đủ đong đầy lấp chặt được đau thương, đau thương thì làm con người sinh ra thứ sức mạnh khác chống lại nó. Gim nó xuống, giẫm chân lên nó mà bước và bước.

Rồi cũng có một ngày, khi người em thích hiện diện trên con đường đấy. gọi là thích vì trái tim đã chợt vui lên. Gọi là thích bởi dù sao lý trí vẫn chỉ huy được tình cảm nhiều hơn, gọi là thích vì em chưa vượt qua được cái tôi cao lớn của mình để thể hiện tình cảm, gọi là thích vì em còn e ngại.

Em thích anh có lẽ vì những gì em không ngờ tới nhất, kể cả những cái “thật như đếm” của anh, khiến em cảm nhận được là đáng tin. Vậy là em vẫn còn biết tin tưởng, vậy là em vẫn còn biết đến một thứ tình cảm có tên là “thích”.

Nhưng rào cản giữa em và anh lại quá lớn, em không đủ dũng cảm, luôn tự ti. Em không có nhiều yếu điểm, nhưng lại có một yếu điểm lớn nhất, yếu điểm làm em phải giấu biệt đi thứ tình cảm đang lớn dần lên trong em. Nhiều khi em cũng muốn ích kỉ gạt phắt đi trở ngại ấy, nhưng rồi thì nó vẫn lấn át mọi thứ trong em, em cũng se sắt với cả nỗi buồn to lớn ấy, em ao ước em có thể xóa đi, em đã cố gắng không ngừng cố gắng nhưng rồi thì em ko phủ nhận được sự thật. đã có lúc em bi quan tột độ, em không còn muốn vươn mình lên nữa.

Em chạy trốn ngay khi nhận ra con tim mình sống dậy, em cũng nhận ra tình cảm còn chưa đến mức để em không bước ra đi được, em chon rồi, em chọn không giữ lại nó nữa, quyết định từ bỏ.

Ảnh minh họa

22 tuổi, sau khi thất bại trong tình cảm đầu tiên thì em lại phải giữ gìn cho con tim mình khỏi những tổn thương, nó không đáng phải chịu đựng nhiều như vậy, có những trằn trọc hiện lên trong đôi mắt em, trong suy nghĩ của em, em thì giấu nó thật kĩ, chôn nó thật sâu và những gì em cảm nhận được giờ đây là một cảm giác trống rỗng, trên cả con đường dài phía trước, khi nào yếu điểm của em được khắc phục, em sẽ đi tìm một bờ bến khác, còn giờ đây mây trời thì cứ để gió bay đi. Em thích anh, nhưng không đủ mạnh mẽ để bước lại gần anh hơn, tình cảm cũng chưa đủ lớn khôn để em ích kỉ.

Bởi em ngốc nghếch và đa cảm, bởi em sợ những tổn thương, em sợ lắm, sợ rằng thêm một lần nữa em sẽ không thể đứng lên, không thể cứ gật đầu “em mạnh” được nữa. và cũng bởi vì bản thân em sẽ không dám cam đoan mang lại hạnh phúc được cho anh trên cả chặng đường dài của anh phía trước, em sợ em sẽ gục ngã trước anh. Vậy thì tốt hơn là hãy cứ như bây giờ.

Niềm tin khi đã lấy lại được thì vẫn còn biết con tim mình còn đập, em quay lại lấy một thứ: đó là vùi lấp bản thân trong bận rộn. và cũng quyết định từ bỏ một thứ: đó là tình cảm nhen nhóm trong trái tim mình. ngủ yên đi và rồi một sớm mai nắng lại về.


  • Gửi từ: Hoàng Thùy – thuymai.188@

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét