Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Truyện ngắn số 65: Cá và nước




Mặt trời đỏ rực chiếu xuống mặt nước, bất kể những nỗ lực của họ, Nước vẫn tiếp tục bị bốc hơi. Lưng và vai của Cá từ từ bị lột ra khỏi mặt nước, Nước cố gắng làm nổi lên vài cơn sóng nhỏ, để làm ướt lưng và vai của Cá, không cho mặt trời đốt nóng và làm thương Cá. Tuy nhiên như vậy sẽ làm tăng tốc độ bay hơi của Nước. Cuối cùng, một giọt nước cuối cùng cũng đã rời xa Cá, Cá nằm trên mặt đất nứt nẻ, cố gắng thở từng hơi một...

Từ nhỏ, Cá đã là một đứa bé rất nghịch nghợm, Cá không giống như những đứa bé ngoan ngoãn khác. Cá thích ở trong nước bơi đến chỗ này rồi lại nhảy qua chỗ khác, đầu tiên là chạy nước rút 50 mét, sau đó là một cái thắng gấp hoặc một cuộc xoay cua gấp. Mỗi lần như vậy, Nước đều mỉm cười nhìn theo Cá… Có những lúc, Cá gây ra những chuyện đau lòng, nhưng vào những lúc ấy, Nước luôn luôn dịu dàng lắng nghe và khuyên giải cho Cá.

Ban ngày, Nước nhẹ nhàng tung Cá lên mặt nước, ngắm nhìn thế giới bên ngoài, sau đó điềm tĩnh mà đón lại Cá. Vào ban đêm, Nước trở thành chiếc võng ấm áp nhất, nhẹ nhàng lắc lư, dỗ Cá đi vào giấc ngủ bình yên. Vào những đêm hè, Nước luôn luôn để Cá kéo lên mặt nước.

Cá dần dần lớn lên, Cá phát hiện trong tim mình có một thứ làm Cá vấn vương -- đó chính là Nước. Một hôm, Cá lấy hết dũng khí để nói với Nước là Cá thích Nước, Nước chỉ im lặng. ”Sao anh không trả lời” Cá hỏi. Nước vẫn im lặng như cũ, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Mẹ nói Cá không thể yêu Nước. Đó là quy luật của tự nhiện, giống như ngựa vằn chỉ có thể yêu ngựa vằn, báo đốm chỉ có thể yêu báo đốm, nếp nhăn chỉ có thể yêu nếp nhăn, đốm chấm cũng chỉ có thể yêu đốm chấm mà thôi, mà đốm chấm mãi mãi không thể yêu nếp nhăn.

Cá không hiểu, nếu như nết nhăn thật sự yêu đốm chấm, chim thật sự yêu cá và cá thật sự yêu nước thì sao? Cá thật sự không hiểu. Cá thốt ra “Em yêu anh” với Nước, Nước lại im lặng, Cá không còn nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nằm vào trong lòng của Nước…

Một lúc sau, Cá mở miệng phá vỡ sự im lặng: ” Anh không thể nhìn thấy nước mắt của em, vì em sống ở trong nước. ”. Nước nói: “Nhưng Anh có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của em, bởi vì em ở trong trái tim anh. “. Cá nóng lòng: “ Vậy tại sao anh không yêu em? “ Nước chỉ có thể nói: “ Anh không thể yêu em, nơi ở của anh không cố định, thường phiêu bạc khắp nơi, em sẽ rất vất vả nếu phải ở bên anh .“

Cá kiên quyết nói rằng: “ Em không sợ, em muốn mãi mãi ở bên anh! ”

Tuy nhiên, Cuối cùng Nước cũng không thoát khỏi số phận phiêu bạc của mình, Nước chảy vào một con sông lớn, Cá vẫn một mực không rời xa Nước, vẫn ở bên Nước. Họ cùng nhau trải qua những nơi âm u của đá ngầm và vượt qua những cơn sóng đầy nguy hiểm, có những lúc lại rơi xuống cả thác nước và cũng có đôi khi chảy vào một con dòng suối nhỏ. Trên đường đi, Nước luôn vui đùa với Cá, nhẹ nhàng tung Cá lên, rồi đón lấy, lại tung lên rồi lại đón lấy Cá. Nước càng chảy càng hạnh phúc, nhưng cuối cùng nuớc lại không ngờ sắp chảy đến ngõ cụt.

“ Tốt quá rồi, cuối cùng mình có thể định cư rồi, “ Cá vui mừng reo lên. “ Không được, mặt nước quá nông, quá nguy hiểm, tranh thủ bây giờ còn có thể quay về, em nhanh chóng bơi ngược dòng đi. “ Nước căng thẳng nói.

“ Không, không cần biết thế nào, em sẽ không bao giờ rời xa anh. “ Cá kiên quyết nói với nước.

Vì muốn giảm lượng bóc hơi nước, ban ngày, Cá không động đậy gì, nhẹ nhàng nằm vào trong lòng của Nước. Vào ban đêm, những vì sao đều rơi xuống mặt nước, Cá bắt đầu vui đùa, nuốt từng ngôi sao vào rồi nhả ra, lại nuốt vào rồi lại nhả ra, vui đến nổi không biết mệt là gì.

Cuối cùng thì tháng 6 cũng đến, mặt trời đỏ rực chiếu xuống mặt nước, bất kể những nỗ lực của họ, Nước vẫn tiếp tục bị b ốc hơi. Lưng và vai của Cá từ từ bị lột ra khỏi mặt nước, Nước cố gắng làm nổi lên vài cơn sóng nhỏ, để làm ướt lưng và vai của Cá, không cho mặt trời đốt nóng và làm thương Cá. Tuy nhiên như vậy sẽ làm tăng tốc độ bay hơi của Nước. Cuối cùng, một giọt nước cuối cùng cũng đã rời xa Cá, Cá nằm trên mặt đất nứt nẻ, cố gắng thở từng hơi một.

Khi trái tim của Cá đập xong 1 nhịp đập cuối cùng, một giọt nước mắt lăn trên gò má rơi xuống.

Bất thình lình, bầu trời loé lên vài ánh chớp, sau đó là tiếng sấm vang khắp trời, và cơn mưa đổ xuống như rút nước, Cá lại trở về vòng tay của Nước, Nước kêu gọi Cá, nhưng Cá không còn bao giờ tỉnh lại nữa, Nước mang theo tâm trạng đau thương cùng với Cá chảy đi rất nhanh như gió vậy, cùng với tiếng khóc của trái tim tan nát, bất kì ai đều có thể nghe thấy được…

Nước mang theo thi thể Cá, hung hăng mà chảy, chảy đến gần một cây nhỏ khô héo, Nước xâm nhập vào trong bùn đất, chôn vùi thi thể của Cá vào trong bùn đất này, Nước nói với thi thể đã mục nát của Cá: “Mình không cần phải phiêu bạc khắp nơi nữa, anh đã tìm thấy chỗ ở của em rồi, từ bây giờ trở đi, trong em có anh, và trong anh cũng luôn có em,………… ”

Không biết thời gian trôi qua bao nhiêu năm, trên đỉnh cây mọc lên mầm chồi non màu xanh, trên đó có 1 giọt nước, dưới ánh nắng mặt trời sáng loé lên, đó là giọt nước mắt của Cá để lại…..

(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét