Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Truyện ngắn 86: Chúng mình yêu nhau xong rồi





Cuộc sống dường như là một cuộc sống mới với tôi. Vẫn những con đường đi về, khói bụi, xe cộ... nhưng dường như...

Cuộc sống có nhẹ nhàng hơn chút xíu khi không phải giờ đấy, ngày đấy đưa đón em. Không phải hàng đêm "tiếp chuyện bạn nghe đài". Một ngày của tôi như dài ra, nhưng nó cứ như mất phương hướng.

Yêu nhau gần hai năm, thời gian cũng đủ để biến một mối tình ngọt ngào trở lên nhàn nhạt, biến những kỷ niệm đã qua trở thành những sự kiện bình thường trong đời.

Tôi yêu em trong một thời khắc đặc biệt. Thời khắc báo hiệu năm mới đã đến. Trước đó chỉ vài phút thôi, tôi cầm lấy bàn tay em và đặt lên vài đồng xu mừng tuổi. Khi đồng hồ chỉ qua 2h, tôi chụt em một cái dưới cặp mắt mở to ngỡ ngàng..ơ ơ ơ. Một cái hôn định mệnh mà tôi đã nghĩ số phận tạo ra để gắn bó 2 chúng tôi mãi mãi.

Thế rồi chúng tôi chia tay. Người đưa lời trước là tôi nhưng người chán trước có lẽ là em.

Tôi không muốn em lãng phí thời gian đến vậy. Còn nhiều người xứng đáng với tôi hơn em, chỉ có điều, cách mà tôi cư xử vào thời điểm đó là quá tệ. Tôi nói với em rằng, tôi sẽ phải ra đi để em hòan thành nốt vở hài kịch của mình,để em không bị gò bó vì tôi.Tôi cố gắng rời xa em, để em dần dần quen với cảm giác không có tôi. Và có lẽ em đã quen từ lâu rồi,đúng không em?

Tôi thực sự yêu em! Cũng chính vì thế, tôi thấy chán yêu em hơn bao giờ hết. Mỗi lần đi chơi với em, mỗi cái đụng chạm cơ thể trở nên vô cùng miễn cưỡng. Và em cũng chỉ dựa đầu vào vai tôi, thi thoảng thở dài miễn cưỡng.

2 chúng tôi, dựa vào nhau, một cái dựa chẳng có gì vững chãi, một cái dựa như thể nói rằng: "Chúng ta sẵn sàng rời bỏ nhau".

1 thời gian sau đó .Thật kinh khủng khi 2 người yêu nhau biết trước rằng ngày mai họ sẽ phải tự nguyện chia tay nhau... Tình yêu của chúng tôi chưa đủ lớn để vượt qua thử thách quá lớn này...mặc dù tôi đã không ngừng đấu tranh để hy vọng níu kéo một cái gì đó.

Tôi sẽ mất thói quen xem điện thoại vào buổi tối. Nhìn ra xa xa ngoài cửa sổ, có một lá cờ đang bay phần phật trong gió. Mùa hè sắp hết rồi!

------------------------------------------------------------

Sau mấy hôm. Em mời tôi đi ăn . Ngập ngừng trong lời mời, còn tôi cũng tỏ ra rất ngượng nghịu giống như lần đầu tiên 2 đứa đi chơi với nhau.Chúng tôi nói những chuyện vô thưởng vô phạt, bâng quơ... về công việc cuộc sống,tôi cố gắng nói những chuyện làm em vui và tránh những chuyện làm em buồn.

Rồi tôi đưa em đi làm,nếu tôi nhớ không lầm thì đây mới là lần thứ hai tôi đưa em đi làm,trên con đường quen thuộc vào mỗi lần 2 đứa đi với nhau.Chúng tôi chỉ nói đến những chuyện vui, những chuyện sung sướng về sau. Em cười khúc khích, còn tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng.Trước khi em vào cơ quan,tôi nói với em rằng :

- Em phải tốt hơn ! Làm việc tốt đấy nhé!

------------------------------------------------------------

Một buổi tối, điện thoại của tôi réo vang. Thay vì là "Simpleton(honey)", tôi sửa tên em thành những con số vô cảm.

- Em àh?

- Vâng ! Em đây

im lặng 10s

- Anh đang làm gì ?

- Anh làm việc một chút

Im lặng

- Em vẫn ổn chứ?

- Em vẫn khỏe

- Thế có chuyện gì làm em buồn ? anh nghĩ em đang vui

10s sau

- Em cũng không biết ! Em không hiểu mình nữa

Sau đó cả 2 chúng tôi bị cuốn hút vào câu chuyện tương lai với những lời chúc,lời khuyên cho 2 đứa.Và rồi :

- Gần 2h sáng rồi ! Em ngủ sớm mai còn đi làm ko mệt

- Vâng ! anh cũng thế nhé.Chúc anh ngủ ngon

- Ùh ! chúc em ngủ ngon

Đầu kia thoát ra một hơi thở dễ chịu, tôi cũng vậy...

---------------------------------------------------

Tất cả hình ảnh của thời yêu nhau tràn về trong tôi. Tôi chưa bao giờ bị cảm xúc đau khổ và hạnh phúc đùa cợt đến thế. Đau vì đó là những gì đó cuối cùng. Hạnh phúc vì, trái tim tôi nhận ra rằng, tôi yêu em nhiều biết bao nhiêu.

Sau này, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Và toàn là những chuyện đáng tiếc! Kỷ niệm về em kết thúc trong tôi là sự tổn thương và xúc phạm

Nhưng đâu đó trong tôi, em vẫn luôn rất đẹp và thành thiện. Tôi chỉ sợ một điều "liệu em có hạnh phúc hay không", nhưng thực ra đó là điều không có cơ sở, vì tôi biết em sẽ tạo ra được điều ấy!

Tôi luôn rất buồn mỗi khi nghĩ đến việc mình đã chia tay em. Chia tay nó hàm chứa điều gì đó thật khủng khiếp, một sự bất thống nhất mà trong khi rõ ràng chúng ta đã chia tay khi vẫn còn yêu .

Ngày hôm nay, trời cũng tĩnh lặng như cách đây 2 năm.Chỉ sau vài h đồng hồ nữa là tôi phải đi đến 1 nơi xa trong vài ngày,khi quay về tôi biết đã có nhiều thay đổi trong cuộc đời của mình.Tôi ngồi viết những dòng này để cảm tạ người đã đem cho mình hạnh phúc nhất,đau khổ nhất,người đã cho tôi hiểu và trân trọng tình yêu trên đời. Tôi đã tìm ra một lời nói cho đôi ta :

Chúng mình đã yêu nhau xong rồi !

Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét