Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Truyện ngắn: Hoa bất tử - NGUYỄN BÁ HÒA





Từ ngày hai vợ chồng Minh từ giả ngôi biệt thự dọn về đây, Minh thấy chồng mình vui thực sự. Niềm vui không biết gốc gác từ đâu, nhưng chỉ là của riêng anh ấy.

Minh không bao giờ quên được ngôi biệt thự sang trọng không hề giống ngôi biệt thự nào trên phố. Phòng làm việc của Minh bao giờ cũng có hoa Hồng, bên kia cửa sổ là những mảng hoa Thúy Kiều màu sáng như mây được bác làm vườn chăm sóc cẩn thận. Dọc hành lang bên trái biệt thự những cây Mimosa thả những giọt nắng xanh mát dịu xuống hồ cá cảnh, những chú Huyền Vi đớp nắng một cách rụt rè. Quên sao được bên kia tấm màn xanh nhẹ nơi cửa phòng ngủ là vầng trăng thường về trải sáng khắp các nhành Bâng Khuâng đẫm ướt sương đêm. Chính nơi đây Minh khóc chào đời, tiếng khóc gọi hoa Rạng Đông nở từ lúc nửa đêm. Ba mẹ Minh gọi đó là niềm kiêu hãnh. Ông bà chỉ có Minh là đứa con duy nhất, trước khi đi nước ngoài sống quãng đời còn lại, ông bà đã cho Minh ngôi biệt thự. Nó là kỷ vật sờ mó được nhưng lại nằm sâu tận đáy lòng Minh.

Yêu chồng Minh đã gởi ngôi biệt thự lại cho bác làm vườn, dọn về cái xóm nghèo nàn này theo đề nghị của anh. Mùi ngai ngái của loài cây dại cứ xông vào nhà đến khó chịu. Anh ấy chăm sóc một vườn hoa nhỏ được một người bạn gái vừa là đồng hương vừa là đồng nghiệp mang hạt đến tặng. Cô gái ấy Minh chưa hề biết chưa hề nghe anh nhắc đến bao giờ, cô ấy bảo đấy là hoa bất tử, còn anh ấy vẫn gọi nó là hoa không tên, anh ấy yêu hoa, yêu công việc của anh ấy. Minh sống bên anh ấy một cách miễn cưỡng, giấu đi nỗi nhớ ngôi biệt thự, giấu đi những băn khoăn vì sao anh ấy không muốn ở đó, vì sao anh ấy không chịu bỏ dạy về cơ quan Minh làm việc mà ở đó Minh là Giám đốc, giấu đi tất cả để cùng anh hoà nhập vào khung trời hạnh phúc có đôi chút ngỡ ngàng.

-Anh ơi! Hoa gì thơm đến lạ!

-Hoa không tên anh hái ngoài vườn đó. Hoa đầu tiên!

Minh nhìn nụ hóa vừa hé, nhìn xa trông giống hoa hồng, nhưng mỗi cánh hoa màu xanh ngọc cứ cong cong hình trái tim con gái. Hương hoa lan tỏa khắp phòng, có lúc như hương trầm hương ngãi, có lúc như hương cúc hương lan. Minh nói với chồng:

-Hoa này đẹp lắm, ngày mai em giúp anh chăm sóc hoa nhé!

-Em rất nhiều việc ở Công ty, Giám đốc mà ! Cứ để đấy anh lo.

Mỗi sáng, trước khi đến trường anh ấy thăm hoa, chiều về anh ấy lại ra vườn hoa. Một buổi sáng mùa thu vườn hoa đơm nụ đến lạ mắt

-Có lẽ chiều nay hoa nở cả đấy!

-Rất đẹp! Anh đã chăm sóc mong ngày hoa nở, mục đích của anh đã được, anh không nuối tiếc điều gì nữa cả. Ngày mai chúng ta trở lại ngôi biệt thự, em có đồng ý không?

-Ôi! Anh làm sao thế? Chúng mình đến ở đây để trồng hoa sao?

Anh cười thật buồn:

-Tình yêu là hương hoa! Thôi chúng ta hãy chuẩn bị công việc cho một ngày thu tuyệt đẹp.

Anh ví tình yêu của Minh như hương loài hoa nào? Minh làm sao hiểu được!

*****


Ánh vàng mờ nhạt, đồng lõa với cái lạnh se lòng của chiều thu cao nguyên làm Minh cuống quýt khi bước vào cổng. Vườn hoa không còn một nụ nào trên cành. Minh đẩy cửa vào nhà, cửa vẫn khóa, anh ấy vẫn chưa về. Thẩn thờ nhìn trời đêm phủ lên ngọn đồi xanh tấm áo choàng lạnh lẽo. Minh rùng mình vì lạnh, bằng con đường tắt vạch cửa sau vào nhà. Phòng ngủ vẫn đóng kín, mùi hoa không tên tỏa hương ngây ngất. Minh đẩy cửa, đèn được bật sáng. Anh ấy nằm bất động. Thân thể được tẩm hương hoa. Anh ấy tự giết mình bằng hương loài hoa Bất Tử. Mục đích của anh ấy là thế, anh ấy đã được, anh ấy vẫn yêu, tình yêu như hương một loài hoa lạ?

Sư tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét