Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức


Tác giả: Tân Di Ổ. - Dịch giả: Tố Hinh.
Nhà xuất bản: Nxb Hội Nhà Văn

Giới thiệu về nội dung
Tư Đồ Quyết ngồi ở hàng ghế trước cabin ngay sát lối đi, nhưng lại là người xuống máy bay sau cùng. Cô nhìn đám hành khách cùng chuyến bay đi qua mình, ban đầu còn có người tỏ ý cảm ơn trước sự "nhường nhịn" của cô, về sau mọi người chỉ nhìn cô gái ngồi như bị đóng đinh tại chỗ với ánh mắt lạ lùng.
Mãi tới khi một nữ tiếp viên hàng không với nụ cười chuẩn mực bước đến cạnh cô hỏi: "Thưa chị, chuyến bay hôm nay đã kết thúc, xin hỏi chị có cần giúp gì không ạ?" Lúc này Tư Đồ Quyết mới đành đứng dậy, cô cười dịu dàng: "Không có gì đâu, cảm ơn, tôi đi ngay đây."

Cô vào toilet dặm lại lớp phấn trang điểm hồi lâu, sau đó nghiễm nhiên trở thành hành khách cuối cùng của chuyến bay ra nhận hành lý ký gửi, tuy vậy khi tiến về phía cửa ra, cô vẫn tự nhủ phải hít thở sâu đủ năm lần.

Lần này cô từ Los Angeles về nước, dừng lại Thượng Hải rồi bay tiếp về thành phố G, dù đáp chuyến bay đêm nhưng ngoài cửa ra đã chen chúc rất nhiều người đi đón. Cô xách hành lý vội vã bước qua, chẳng hề thấy bất cứ gương mặt quen thuộc nào, đương nhiên cũng chẳng có ai gọi tên cô. Đối với một người suốt bảy năm không trở về chốn cũ, trước tình cảnh này cũng có đôi phần lạc lõng, còn tám phần là thở phào nhẹ nhõm.

Trong đêm tối, cổng chính của sân bay đã hoàn toàn khác với dáng vẻ trong ký ức, mỗi cảnh tượng lạ lẫm trước mắt đều nhắc cô nhớ đến sự tồn tại chân thực của quãng thời gian bảy năm đó. Thời gian luôn có thể thay đổi một số thứ, đây chẳng phải là lý do lớn nhất để cô thuyết phục bản thân trở về lần này hay sao?

Đoàn người rồng rắn đợi taxi dần dần ngắn lại, cuối cùng cũng đến lượt cô, Tư Đồ Quyết đang định xếp hành lý vào cốp xe, thình lình từ sau lưng cô vươn tới một đôi tay chẳng nói chẳng rằng đóng sập nắp cốp xuống.

Tư Đồ Quyết giật nảy mình, quay phắt người lại, mặt đầy cảnh giác, nhưng chỉ sau vài giây định thần nhìn kỹ, nhận ra người mới tới, vẻ đề phòng trên mặt cô lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ. Cô lập tức buông hết mọi thứ trên tay ôm chầm lấy người đó, đáp lại cô là một đôi tay mạnh mẽ vững vàng.

Thật ra cô cũng chẳng mấy thích kiểu ướt át thế này, nhưng nước mắt cứ tự nhiên trào ra, mãi tới khi người đó vuốt vuốt tóc cô rồi buông tay, cô mới từ cảnh nước mắt lưng tròng trở về với thực tại - đêm miền Nam nóng hầm hập, sân bay tấp nập người đi kẻ đến... và còn nỗi bực dọc của tài xế taxi cùng vẻ mặt chẳng rõ đầu cua tai nheo thế nào của đám người đợi xe.

Cô không nén nổi cười khì khì, trao đổi một ánh mắt ngây thơ vô số tội với người vừa tới rồi vội vàng xin lỗi tài xế và người khách đợi xe kế mình. Người đó thuận tay đỡ lấy hành lý, khoác vai cô đi về hướng khác, "Xe anh đỗ ở dưới."

...

Mời bạn đón đọc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét