Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

Truyện ngắn số 121: Em và anh



Em và Anh
tác giả : Lê Hải Yến.
nguồn : facebook.com

“Mình yêu nhau đi” và rồi là “ Mình chia tay nhau đi”. Khởi đầu là anh và kết thúc cũng là anh. Như vậy đó.

Lý do anh dành cho em thì chỉ là muôn thủa dành cho các đôi tình nhân đã không còn tình cảm, đó là “ Mình không hợp nhau”. Đây là câu nói mà không biết người khác thấy sao chứ em thì thấy nó thật buồn cười. Yêu nhau đã 2 năm, đã cho nhau những nụ cười, chia sẻ những điều lãng mạn, đã có rất nhiều những kỉ niệm… vậy mà giờ lại nói là không hợp. Điều đó không nực cười sao? Chính vì vậy, khi anh nói chia tay em đã cười dù trong lòng nước mắt rơi.

Em hiểu rất rõ là hết yêu rồi thì có níu kéo cũng vô ích, khi đã hết yêu một người thì người đó không còn có vị trí trong lòng được nữa. Vậy nên em đã không níu kéo anh, không cố gắng dồn ép anh và ràng buộc anh. Em cũng không cả trách móc anh nữa, dù em có cái quyền đó. Vì ngay ngày hôm sau anh đã tay trong tay với cô gái khác.



“ Đàn ông thật vô tình và bạc bẽo”. Đó là lời con bạn nói với em, an ủi em. Em thấy điều đó không hẳn đúng nhưng với anh thì lại vô cùng đúng. Anh vô tình, ích kỷ và quá đáng quá. Anh tay trong tay với cô gái đó ngay sau khi chia tay em là có ý gì? Anh không thể giả vờ đau buồn một chút được sao? Không thể giả vờ rằng đối với anh, em vẫn có chút gì đó quan trọng sao? Chẳng để làm gì chỉ để em đỡ chút xót xa. Sao anh có thể mới hôm trước còn ôm em mà giờ đã bỏ mặc những cảm xúc của em. Mới hôm trước còn nói về tương lai của chúng mình mà giờ đã bỏ mặc không cần biết em ra sao?

Anh thật quá đáng nhưng em sẽ không trách anh vì điều đó chứng tỏ em còn cần anh mà em thì không muốn anh biết điều này một chút nào…..Em còn có lòng tự trọng của em.

Em là “Một người lý trí và lạnh lùng”. Đó là nhận xét của mọi người khi thấy em bình thản nhìn anh đi bên người khác, hay vẫn cười khi nghe đến chuyện của anh. Mọi người không hiểu gì về em. Trước đây anh là người hiểu em nhất, nhưng giờ thì cũng đã không phải rồi, anh đã không cần hiểu em nữa. Cảm giác vỡ vụn của trái tim phải biểu hiện ra ngoài thế nào nhỉ? Tại sao người ta lại cứ nghĩ rằng không biểu lộ tình cảm ra ngoài có nghĩa là không có tình cảm. Người ta cũng có nhiều kiểu người, cách thể hiện tình cảm cũng khác nhau chứ, có người nồng nhiệt, có người hờ hững, có người sôi nổi và cũng có người lãnh đạm. Em cười đâu có nghĩa là em vui, trông em bình thản đâu có nghĩa em không để tâm đến điều đó. Sao mọi người thường suy nghĩ đơn giản vậy nhỉ? Nếu tình cảm mà có thể bộc lộ ra hết bên ngoài thì trái tim còn giữ được điều gì cho riêng nó nữa! Em là một người bình thản! Đúng! Nhưng không có nghĩa em là một người lạnh lùng.

Hình như cái gì không muốn thấy thì càng hay phải thấy hay sao nhỉ? Tại sao anh lại cứ quanh quẩn trước mặt em như vậy? Là anh cố ý đi trước mặt em hay là em cố tình tìm kiếm anh? Hay là cả hai? Nếu là phía em thì chắc đó là một cách để gặm nhấm nỗi đau. Một cách để em quên anh một cách triệt để. Còn từ phía anh? Em không hiểu? Em không biết mình có tỉnh táo không nữa nhưng em thấy anh nhìn em một cách đầy ẩn ý. Em không biết nữa. Chắc em đã có chút lẫn lộn.

Anh chia tay em đã được một tuần! Thời gian trôi thật chậm. Và với em việc phải đến trường, phải gặp anh hàng ngày là một cực hình! Anh biết điều đó đúng không? Chắc chắn anh biết! Vậy mà anh vẫn đối xử với em như vậy!
Và rồi cũng bất ngờ như khi anh chia tay em, vào một buổi chiều mưa của ngày thứ 10, anh đứng đó nói với em rằng anh vẫn còn yêu em, yêu hơn bao giờ hết. Nhưng anh đã muốn thử em, thử xem tình cảm của em dành cho anh là như thế nào.

Chia tay anh, em rất đau khổ nhưng khi anh nói như vậy em lại chẳng thấy vui lên một chút nào. Lúc này, hơn cả đau khổ, cảm giác trong em là lạc lõng, là hoang mang. Em đã tưởng anh là người hiểu em nhất, em đã tưởng vậy? Nhưng không phải!! Anh cũng không hiểu em, tình cảm của em và nỗi lòng của em. Tất cả anh đều không hiểu.

Nhìn anh đứng trước mặt, trong lòng em đan xen nhiều thứ cảm xúc, những dòng tình cảm hỗn loạn, những suy nghĩ trái chiều cứ như nhảy múa trong đầu em. Nhưng em đã nói một điều nhỏ nhất trong suy nghĩ của em. Không!! Không phải em nói mà là tính tự tôn và sự ích kỷ trong em đã nói:
- Vậy à? Vậy sau khi thử rồi anh thấy làm sao? Sao vở kịch của anh ngắn ngủi vậy? Sao không kéo dài thêm chút nữa. Em thực sự đang muốn xem nó sẽ diễn biến và kết thúc như thế nào đấy.

Giọng em nghe đay nghiến thật, chua chát thật. Nhưng em muốn như vậy anh ạ. Không hiểu sao nhưng em lại thật sự muốn như vậy. Cứ như làm vậy để cho thoả những ấm ức trong lòng những ngày qua, những đau đớn trong lòng những ngày qua, những nỗi đau mà em đã không thể chia sẻ cùng ai. Em đã chọn cách tồi tệ nhất. Đó là dằn vặt anh.

Mặt anh tối sầm lại, trong phút chốc không khí như đặc lại, cảm giác khó chịu và bức bối. Nhưng em không hối hận đâu. Em đã tưởng anh sẽ bỏ đi vì không chịu nổi đứa con gái như em, nhưng anh đã cất tiếng nói:
- Anh không biết!! Thực sự thì anh vẫn không biết em như thế nào? Chia tay anh em vẫn có thể mỉm cười! Nhìn anh đi bên người khác em vẫn bình tĩnh, nghe chuyện của anh em vẫn cười đùa. Anh thực sự không biết trong lòng em anh là như thế nào và có vị trí ra sao nữa. Anh không biết là em có yêu anh không và càng không biết là em có cần anh không!!!

- Vậy sao? Anh không biết sao? Đã không biết thì tại sao bậy giờ anh lại nói với em điều này? Anh thực hiện một phép thử nhưng không có kết quả vậy tại sao còn cố đi đến kết luận.

Em nói với sự tức giận bừng lên trong lòng, giọng điệu em nghe thật mỉa mai. Đôi lúc em cũng ghét cái tính cái gai góc của mình. Nhưng em đã nói điều em muốn nói đấy. Em rất ghét điều này. Ghét cái sự gọi là “Thử” trong tình yêu. Đã yêu thì phải tin tưởng nhau. Không đúng sao? Chẳng nhẽ anh không có chút lòng tin nào đối với em hay sao? Chẳng nhẽ anh không hề thấy được rằng em cũng rất yêu anh đó sao?
Nghe em nói vậy, anh cũng không giận, anh chỉ lắc đầu, một hành động như là cam chịu và như là chấp nhận. Rồi anh nhẹ nhàng:
- Bởi vì cái gì anh cũng không biết nhưng anh biết rất rõ một điều khi xa em đó là anh không thể xa em và anh rất yêu em.
Anh nhìn thẳng vào em, làm trái tim em đập loạn nhịp, tâm trí em chao đảo như ngày xưa, lúc anh lần đầu nói yêu em. Nhưng tại sao vẻ mặt của em vẫn như vậy, và tại sao cho đến lúc này em vẫn không thể xuống nước với anh. Em cũng không biết.
Điều em muốn nói là “ Em cũng yêu anh” nhưng miệng em lại nói rằng “ Đã vậy thì thôi chúng ta cứ chia tay nhau đi! Dần dần anh cũng sẽ quen sự vắng mặt em thôi, vì em đã dần quen rồi”
Nói rồi em bỏ đi, chạy thật nhanh, trong màn mưa lạnh lẽo nhưng em không thấy lạnh chút nào cả, em thấy rất nóng, rất nóng. Em có bị điên không?

Anh chạy theo em, nắm lấy tay em, giật mạnh làm em quay lại, nằm trọn trong vòng tay anh. Em giãy dụa, muốn đẩy anh ra. Em đã hét lên “ Anh là đồ ích kỷ!! Anh là đồ vô tâm!!” Em đấm mạnh vào ngực anh nhưng em đã không còn sức nữa hay thực sự em không muốn vậy nên rồi em đã buông tay. Em để yên như vậy và anh ôm em đứng trong mưa như vậy.
- Anh xin lỗi!! Anh thực sự xin lỗi! Anh thừa nhận là mình đã muốn làm em đau khổ, muốn thấy sự u buồn, sầu não của em. Anh thừa nhận rằng anh ích kỷ, rằng anh sẽ vui khi nhìn thấy em buồn vì phải xa anh. Anh xấu xa vậy đó. Bởi vì anh đã hoang mang, đã lo lắng. Em nhớ không? Người tỏ tình là anh, và em chỉ nói là “ Uh! Vậy cũng được” Người rủ em đi chơi là anh, người muốn gặp em là anh, người nói về tương lai của chúng mình cũng là anh. Em đã không hề tỏ ra để tâm đến điều đó. Và em chưa từng nói yêu anh. Anh không biết mọi chuyện là như thế nào nữa? “ Em có yêu anh không?” “ Em có nhớ anh không?” “Em có cần anh không?” hay đơn giản chỉ vì anh đến trước nên em chấp nhận anh. Vậy nên anh đã chơi một trò chơi dại dột mà người thua rốt cuộc vẫn là anh. Anh muốn em nhớ anh nhưng anh lại nhớ em phát điên. Anh muốn em nhìn theo anh nhưng anh lại không cầm lòng được muốn nhìn em trước.

Những câu nói của anh như một cơn gió lạnh thổi tung đầu óc của em lên. Cho nó có dịp suy nghĩ lại một lần nữa. Em đang suy nghĩ gì nhỉ? Vậy em đã sai rồi sao? Em đã nhầm rồi sao? Em đã thể hiện mình là một người lạnh lùng như vậy sao? Em là một người hà tiện trong việc thể hiện tình cảm đến vậy ư? Và em chưa từng nói là mình yêu anh sao?

Trong tiếng mưa rơi đều đều, anh kéo em ra , đặt tay lên vai em và rồi là khuôn mặt em, anh nói thật khẽ nhưng em nghe rất rõ:
- Anh đã không biết, từng không biết tình cảm của em. Nhưng giờ thì anh biết rồi. Anh đã hiểu rồi. Em nổi giận là vì anh đã không tin em. Em nói những lời như vậy là để làm khổ anh, chọc tức anh. Em muốn trả thù vì anh đã làm em đau khổ, đã làm em phải lo lắng. Em cũng đau khổ, cũng buồn bã khi xa anh phải không? Vậy là Em cũng có yêu anh. Đúng không? Tại sao yêu nhau mà chúng ta cứ phải làm khổ nhau như vậy, dằn vặt nhau như vậy. Sao không thể nào nhường bước? Mỗi người một bước thôi. Để tiến đến gần nhau hơn, dù chỉ là một chút.

Anh nhìn em, Ánh mắt anh nồng nàn và tha thiết hơn bao giờ hết. Anh không biết nhưng bao giờ em cũng bị mềm lòng vì ánh mắt này của anh. Có lẽ em cũng đã thua rồi. Nhưng thua anh đâu phải một điều gì thiệt thòi, đúng không?
Em và anh lại ôm nhau. Lần này là em chủ động. Đúng vậy! Yêu em là một điều đen đủi của anh đấy. Anh phải chấp nhận tính xấu là không thích biểu lộ tình cảm này của em. Phải chấp nhận hết. Hãy cố mà chấp nhận nhé! Em biết mình đã ích kỷ khi nhận nhiều mà cho đi chẳng bao nhiêu. Tình cảm phải được vun đắp từ hai phía nhi? Nhưng anh hãy yên tâm nhé! Vì em cũng sẽ thay đổi. Từng chút một, sẽ cho anh biết em nghĩ gì.
Nhón bước chân lên em khẽ nói với anh:
- Em cũng yêu anh nhiều lắm. Anh ngốc ạ!!!

Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét