Thứ Năm, 5 tháng 1, 2012

Truyện ngắn 140: Em không phải là song ngư



Nỗi đau không dâng lên như bão số 5 lụt tràn vào đồng bằng. Nó như những phiến đá ngầm luôn xuất hiện trên suốt chặng đường dài vượt biển, làm con thuyền của tôi cứ khựng lại và chao đảo....

Vân Lam

Tôi và Phong chia tay đã hơn nửa năm! Đôi khi ngồi ngẫm nghĩ, tôi cố tìm ra nguyên nhân vì sao lại đến nông nỗi ấy? Nhưng, chẳng có lý do nào chính đáng!



Tôi thường gọi Phong là gió. Cơn gió phiêu diêu không bao giờ biết dừng chân. Phong chối cãi: "Anh đã dừng chân rồi, từ ngày gặp em. Em là áng mây đầu tiên mà gió muốn cuốn theo suốt quãng đời còn lại. Cuối năm chúng mình cưới nhau nhé!". Tôi cười. Nụ cười nửa vui nửa buồn...

Yêu nhau một năm. Sống chung một năm. Vui và buồn một năm cũng chất đầy. Phong thường khoe với đám bạn một cách tự hào về tôi mỗi khi anh mời họ về căn nhà khang trang nơi chúng tôi sống để chén chú chén anh. Rằng: "Vân là nhất nhé! Bọn mày nhìn thì biết rồi chứ gì! Tao chẳng động tay chân gì vào công việc nhà cả! Nàng làm tất. Trông tao phẳng phiu từ đầu đến chân như đàn ông có vợ lo chu đáo, phải không. Tụi bây ráng mà tìm đi. Cuối năm này bọn tao cưới nhau! Đúng là đàn bà Song Ngư. Không uổng công tao tìm kiếm bấy lâu. Tao chả bao giờ yêu ai ngằm ngoài cung Song Ngư cả. Bò Cạp như tao, gặp loại đàn bà khác thì chán lắm".

Người ta bảo, đàn bà Song Ngư hấp dẫn nhất với đàn ông.

Tôi loay hoay trong bếp chợt cứa cả vào tay mình khi nghe hai từ Song Ngư thốt ra trên miệng Phong khi ấy. Có phải vì vậy, ngày đầu tiên hẹn hò nhau đi chơi, anh đã hỏi tôi ngày tháng năm sinh? Tôi không trả lời, chìa ra cái thẻ căn cước nhàu nát làm năm 14 tuổi. Nghĩ lại chuyện ấy, anh vẫn hay cười ngất: "Trông em lúc ấy như cái bánh đa nhúng nước. Nhưng bây giờ xinh xắn quá, nhìn không ra".

Tôi lục tìm mọi điều trong quá khứ của Phong và thấy anh nói thật. Người yêu đầu tiên, người tình thứ hai, những cô gái lượn lờ quanh đời Phong thời trai trẻ bồng bột, đều là đàn bà Song Ngư! Có sự sắp xếp hay chọn lựa nào chăng?

Tôi không biết… và tôi khóc…

Người ta bảo, đàn ông Bọ Cạp là loại đàn ông có sức khỏe và tinh thần tốt nhất trong tất cả các loại đàn ông. Chính vì vậy, họ có thể sống thật mãnh liệt trong những đam mê yêu đương theo tính bản năng. Đồng thời, họ cũng có thể kềm chế nó một cách tuyệt vời. Đó là loại đàn ông uyên bác, nhiều hoài bão, chịu khó và cũng mang nhiều sức quyến rũ nhất với phụ nữ. Người có thể ở cạnh chàng, thuộc hai loại: hoặc là rất nhu mì dịu dàng để chiều chuộng chàng mọi thứ, hoặc là đủ bản lĩnh và máu phiêu lưu để cùng chàng trôi nổi qua các cuộc hành trình bạo liệt.

Họ cũng bảo, đàn bà Song Ngư thừa nhu mì, dịu dàng nữ tính và cũng có sức quyến rũ nhất đối với đàn ông! Người đàn bà luôn cho đàn ông cảm giác mình là kẻ chiến thắng. Mà Bọ Cạp lại là người đàn ông háo thắng nhất trong các cung. Phải chăng vì thế Bọ Cạp và Song Ngư hút nhau?

Tôi không biết, và tôi khóc..

Cuối năm. Chúng tôi vẫn sống với nhau trong căn nhà ấy. Một ngày cuối đông se lạnh, tôi ngồi co ro nơi ban công nhìn xuống đường. Những con nắng chập chờn trên bức tường nhà đối diện, khi thì lấp lánh, khi thì mờ nhạt…Tôi nghĩ đến những đêm chúng tôi nằm bên nhau. Sau những đê mê ngây ngất, Phong thường hôn lên vầng trán lòe xòe tóc mai đẫm mồ hôi của tôi và thủ thỉ: "Em là Song Ngư tuyệt vời nhất trong tất cả các Song Ngư anh từng biết! Em là sự lựa chọn sau cùng của anh trong cuộc đời này. Trời sinh chúng ta là một cặp...". Những lúc như thế, tôi cười. Chẳng biết Phong có nhận ra nụ cười ấy không? Nụ cười của một người vừa lạ, vừa quen…

Tết ấy. Phong chở tôi đi thăm họ hàng, bà con như lễ ra mắt. Anh khoe với bố mẹ về tình yêu này, về cung hoàng đạo tốt mà tôi có. Tôi thấy mẹ Phong gật gù ưng ý. Tôi lại cười. Tối giao thừa, anh bảo về chở mẹ đi chùa. Còn lại một mình, tôi hòa vào dòng người đi hái lộc. Giữa mớ người hỗn tạp, nhang khói mịt mù. Tôi thấy một gã đàn ông đi kế bên một cô gái có mái tóc vàng được nhuộm uốn tỉ mỉ. Chiếc áo dài màu hồng đào cô mặc đủ để phô ra thân hình lồ lộ các đường nét. Chúng hoàn hảo như một pho tượng. Cô ta cao. Tôi đoán thế khi thấy gã đàn ông bên cạnh cũng cao to mà cô ta đã đứng đến lỗ tai trên của hắn. Mất mấy giây để giật mình, tôi nhận ra chiếc áo màu lam nhạt tôi mua tặng Phong hôm sinh nhật tháng 11 vừa rồi. Chẳng lẽ lại có sự trùng hợp đến thế? Tôi quay phắt lại nhìn họ một lần nữa nhưng họ đã lẫn khuất vào dòng người mất dạng. Tôi thắp hương, mùi khói cay nồng làm tôi ứa nước mắt...

Tôi đã thức trắng cả đêm để dọn lại căn phòng làm việc bừa bộn của Phong. Sáng hôm sau, anh đến sớm. Tôi mở cửa và thấy trời sụp đổ khi nhìn chiếc áo màu lam Phong đang mặc. Mùi trầm hương của nhang khói, mùi nước hoa đàn bà thoang thoảng cứ luẩn quẩn. Tôi cười. Nụ cười vừa lạ vừa quen...

Phong điềm tĩnh: "Thay đồ, anh chở đi gặp một người". Tôi hỏi: "Người đàn bà mặc chiếc áo màu hoa đào?”. Phong thảng thốt: "Em... ”. Nước mắt tuôn theo nụ cười tôi méo mó, nhòe nhoẹt. Lời nói ngắt khúc đến tội nghiệp: "Cô ấy từng sống với anh trong căn nhà này. Vì cha mẹ, cô ấy rời khỏi anh đi theo người đàn ông khác giàu có ở bên kia đại dương. Đó là người đàn bà anh mơ ước. Anh tự lừa dối rằng mình chỉ hợp với đàn bà Song Ngư, nhưng thật ra vì cô ấy là Song Ngư nên anh cứ mãi khát khao và tìm kiếm cô ấy qua những người đến với anh sau này".

Tại sao? Tại sao anh biết em không phải là Song Ngư từ cái ngày em cố tình nói tổ chức sinh nhật sớm hai tháng vì thích ngày âm lịch hơn, mà anh vẫn luôn miệng nói em là Song Ngư? Lần sau cùng, em nói với anh, em là em! Là Ma Kết!

Tôi đẩy Phong qua một bên và chạy nhanh trên con đường còn sót lại chút mùi hương khói và pháo hoa sau đêm giao thừa. Giọt sương nào còn sót lại đêm qua bám vào chân lạnh cóng. Tôi đã chạy như thế cho đến khi chân mỏi nhừ. Ngẩng mặt nhìn lên thấy mình đứng trước ngôi chùa ấy. Cây đào trước ngõ kiêu hãnh khoe sắc làm lòng tôi tứa máu. Tôi nhìn xuống chân mình, đóa bồ công anh cũng đang vào độ... Nhưng nó thấp quá, làm sao người ta nhìn thấy?

Từ dạo ấy, tôi cố tránh mặt Phong bằng mọi cách. Đôi khi tôi muốn tha thứ. Nhưng, dường như tình yêu tôi có cùng Phong không đủ để làm điều đó. Mỗi khi nghĩ về cảm giác đối diện với Phong, nghĩ đến những tấm ảnh của cô ấy và kỉ vật mà Phong cẩn thận bỏ vào hộp, cho vào ngăn kéo kín, trong khi hình của chúng tôi, anh để vung vãi mọi nơi... Một năm qua, tôi không còn là mình mà là một người khác. Phải chăng chúng tôi xa nhau vì Phong không cho tôi cảm giác an toàn? Vì tôi chưa bao giờ được là chính tôi trong mắt Phong?

Tôi không biết..

Cho đến giờ, tôi vẫn khóc. Khóc vì tôi không phải là Song Ngư...

Vài nét về blogger:

Tôi sinh ra vào những ngày đầu xuân dưới cơn mưa bụi. Mẹ bảo chắc là đứa con gái này sẽ yếu đuối lắm. Khi lớn lên, mẹ lại nói "đứa con gái này thật lạ...!". Vì tôi như một ánh lửa bập bùng quanh năm.

Kho Sách Nói (Theo_NgoiSao)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét