Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Audio Truyện Ngắn: Tuyết - Tác giả: Paustovski (Nga)

Tác giả: Paustovski (Nga)

Tuyết



Tác giả: Paustovski - Người dịch: Kim Ân - Người đọc: Kim Thanh

Nhà thơ Bằng Việt đã viết những vần thơ như thế về truyện ngắn Tuyết, một trong những tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Pautovski.

Khi chiến tranh Ái Quốc nổ ra, Tachiana và cô con gái nhỏ sơ tán về một tỉnh lỵ đìu hiu. Mẹ con chị ở nhờ nhà cụ Potapov tốt bụng. Và khi ông cụ qua đời, mẹ con Tachiana vẫn ở lại nhưng không sờ mó vào bất cứ vật gì trong nhà.

Tachiana biết cụ Potapov có một anh con trai duy nhất đang phục vụ trong hạm đội "Hắc Hải" - đó là Nicolai Potapov. Do hoàn cảnh chiến tranh, anh không hay tin bố mình đã qua đời và vẫn thường xuyên biên thư về cho cha. Và Tachiana đã đọc những bức thư đầy ân tình của người con trai hiếu nghĩa. Trong thư Nicolai thông báo anh sẽ về thăm nhà.

Và với suy nghĩ không thể để Nicolai trở về nhà, "phải đau khổ khi gặp những người xa lạ ở đây và phải trông thấy mọi vật hoàn toàn không giống như ý người đó muốn", chị quyết định dọn dẹp, trang hoàng lại ngôi nhà ấm cúng như lúc cụ Potapov còn sống.

Nicolai về hay tin người cha đã mất, anh không có ý định trở về ngôi nhà thân yêu của mình nhưng bước chân anh vẫn quay về đó. Và anh đã gặp mẹ con Tachiana trong chính ngôi nhà của mình với mọi thứ vẫn như xưa. Và mặc dù là người xa lạ nhưng anh lại cảm thấy thật gần gũi với mẹ con Tachiana.


Rồi sáng hôm sau, họ chia tay nhau. Vài ngày sau, Tachiana nhận được một bức thư chứa đầy tình cảm mạnh mẽ nhưng cũng thật kỳ lạ của Nicolai.
“Tôi đã nhớ ra chúng ta gặp nhau ở đâu, - anh viết, - nhưng tôi không muốn nói với chị khi còn ở nhà. Chị có nhớ Krưm năm hăm bảy không ? Mùa thu. Những cây tiêu huyền cổ thụ ở công viên Livađia. Trời u ám, biển nhợt nhạt. Tôi đi theo con đường nhỏ tới Orêanđa. Trên chiếc ghế dài bên đường có một thiếu nữ đang ngồi. Cô ta chừng mười sáu tuổi. Trông thấy tôi, cô ta đứng dậy và đi về phía tôi. Khi chúng tôi đi ngang nhau, tôi liếc nhìn cô. Cô ta đi qua tôi rất nhanh, nhẹ nhàng, tay cầm một cuốn sách mở rộng. Tôi dừng lại, nhìn theo cô rất lâu. Thiếu nữ đó là chị. Tôi không thể nhầm được. Tôi nhìn theo chị và cảm thấy rằng có một người con gái vừa đi qua bên cạnh tôi, người đó có thể làm tan vỡ cả đời tôi mà cũng có thể đem lại hạnh phúc cho tôi. Tôi hiểu rằng mình có thể yêu người con gái ấy đến quên cả thân mình. Lúc đó tôi đã biết rằng phải tìm được chị dù phải trả bằng giá nào. Tôi nghĩ vậy, nhưng vẫn đứng lì tại chỗ. Vì sao - tôi chẳng biết. Từ ngày ấy tôi yêu Krưm và con đường nhỏ, nơi tôi đã gặp chị trong giây lát và mất chị vĩnh viễn. Nhưng cuộc đời đã thương tôi và tôi lại được gặp chị. Nếu mọi việc ổn thỏa và chị cần đến cuộc đời tôi, thì tất nhiên nó sẽ là của chị. À, tôi đã thấy bức thư của tôi bị bóc ra để trên bàn. Tôi đã hiểu tất cả và chỉ biết cảm ơn chị từ nơi xa này”.

Hai con người xa lạ ấy đã gặp nhau ở cách nhìn về hạnh phúc. Nicolai ra trận để bảo vệ sự yên bình hạnh phúc mọi người. Còn Tachiana giữ gìn trân trọng hạnh phúc của người nơi tiền tuyến. Khao khát về hạnh phúc đã giúp họ cảm thấy dường như đã gặp nhau ở đâu đó, để rồi sẵn sàng “Nếu ... chị cần đến cuộc đời tôi thì tất nhiên nó sẽ là của chị ...” - “Và để cho anh ấy tuyệt vọng làm gì? Và cả mình nữa...”.

Nguồn: Megafun

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét