Tác giả: Lê Minh Khuê
Đồng tiền có màu xanh huyền ảo
Tác giả: Lê Minh Khuê - Người đọc: Vân Anh - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành
Chuyện có lẽ bắt đầu từ Quang, một trong ba đứa bạn thân từ ngày còn học đại học của chúng tôi xuất hiện ở thành phố. Quang vẫn là con số của của công ty này nhưng đã một năm nay anh đưa cả gia đình vào một thành phố nhỏ trong Nam, làm đại diện của công ty trong đó. Bố mẹ Quang người trong Nam nên anh không có ý định quay trở lại đất Bắc. Anh chỉ thích vẫn là người của công ty chúng tôi nên xin được làm ở chi nhánh phía Nam lâu dài. Vừa nghe tin Quang ra công tác trong thời gian ngắn, Vĩnh bảo tôi khi hai thằng hết giờ làm việc, đi ra lấy xe máy:
- Sẽ có việc nhờ tới các cậu!
Tôi vẫn chưa biết là việc gì và cũng nghĩ là chắc chẳng có gì quan trọng. Tôi biết Vĩnh đang bị sốc mạnh. Vĩnh đang bực bội vì thất bại trong tình ái. Bị tự ái dữ dội, thứ tự ái của loại công tử lắm bạc nhiều tiền mà không mua được tình yêu của một thiếu nữ. Vĩnh là loại thanh niên có đủ ưu thế để chỉ ngoắc tay một cái, lập tức có hàng đoàn các cô xanh đỏ, các nữ sĩ tập tễnh vào nghề và cả con nhà tử tế lao theo và thay nhau thất vọng vì cái vẻ thơ ơ cố tạo nên của Vĩnh. Vĩnh con nhà giàu. Bố làm nhân viên trong toà đại sứ ở một nước tư bản, nghe nói lương chính chỉ dùng đi xe tắc xi. Ông ta buôn lậu giỏi và lấp liếm giỏi đến mức ai cũng biết ông ta kiếm bạc triệu trong một ngày mà không ai làm gì được. Mẹ là chủ tiệm vàng. Một người đàn bà gần tuổi năm mươi mà còn mặc váy ngắn, tóc uốn quăn, son phấn cả đống đi nhảy ở các vũ hội đắt tiền. Từ đầu đến chân, Vĩnh sáng trưng như một cửa hàng bày đồ ngoại. Từ xe máy đến đồng hồ, từ áo khoác đến nước hoa đàn ông… Mọi thứ đều sành điệu và hoà hợp một cách không chê được. Cái vẻ ngoài của Vĩnh đã thế. Hồi học đại học, Vĩnh lại học giỏi nên bây giờ, các bạn gái sinh viên học với chúng tôi vẫn còn tái mặt khi nghe nhắc đến Vĩnh. Tôi, Vĩnh và Quang thân nhau từ thuở hàn vi. Thời ấy gia đình Vĩnh hàn vi hơn bất cứ gia đình nào ở thành phố này. Tôi đã thấy mẹ Vĩnh gầy gò, ngày ngày đi làm về xách theo làn rau muống già để nuôi lợn. Bố Vĩnh cũng gầy đen, hay đi cái xe Thống Nhất long sòng sọc. Mọi thứ đã qua rồi, giờ đây Vĩnh làm ở công ty này cho vui và Vĩnh tiêu xài bằng đôla. Cuộc đời kể cũng vui thật.
Cách đây mấy tháng, có một công ty xuất nhập đá quý thành lập và thuê ngôi nhà bên kia đường, đối diện với công ty của chúng tôi. Tôi không để ý mấy đến đám nhân viên bên ấy. Nhưng một buổi sáng, Vĩnh kéo tôi lại bên cửa sổ, nhìn sang xuất nhập khẩu. Tôi nhận ra ngay cái mà Vĩnh quan tâm: một thiếu nữ đang từ sân thượng đi xuống sân dưới nhà, rẽ vào căn nhà hai tầng lầu bên cạnh và đứng ở đó nói chuyện gì đó với một cô khác.
(...)
Nguồn: Megafun
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét