Tác giả: Nguyễn Ngọc Thuần
Cha và con và ... tàu bay
Tác giả: Nguyễn Ngọc Thuần - Người đọc: Như Quỳnh - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành
Tôi và con trai đi máy bay từ Sài Gòn ra Hà Nội. Chuyến đi máy bay đầu đời của tôi và đương nhiên con tôi cũng thế. Cũng xin nói thêm, đáng lý chúng tôi bay ngày nhưng bay đêm giảm giá, đành vậy.
Bay đêm được an ủi bằng Saint-Exupéry. Thế giới bay đêm có thật sự trở thành lãng mạn hay không là nhờ cuốn sách của ông. Những kẻ lãng mạn đã nói thế. Nhưng con tôi thì nó chẳng cần biết ông ta là ai, vừa nghe bay đêm đã không vui rồi.
- Làm sao con nhìn thấy mây!
Ừ thì tôi cũng như nó, vẫn mong nhìn thấy mây khi chính mình đi xuyên qua. Tôi nói mà thấy mình muốn khóc.
- Chẳng sao đâu con, con vẫn nhìn thấy, có điều chúng đen thui.
8 giờ 30 cất cánh, nhưng mới 5 giờ sân bay đã lố nhố người. Chẳng biết họ có cùng chuyến với tôi hay không. Thằng con tôi mặc chiếc áo màu đỏ, màu yêu thích của mẹ nó. Đội chiếc nón màu vàng. Mang thêm đôi dép có quai hậu. Thế là tuyệt vời gọn gàng. Thế là mẹ nó hài lòng cho xem.
- Con phải luôn nắm túi quần của bố. Tôi dặn.
- Thế hai tay bố để đâu mà bố không nắm tay con? Thằng con tôi nó hay lý sự.
- Bố phải ôm giỏ xách.
Tệ thật, những chiếc giỏ xách, chẳng lẽ chúng quan trọng hơn đứa con của mình à? Quan trọng đến nỗi mình ôm chặt giỏ xách mà không thèm ôm đứa con? Tôi chột dạ. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ loáng thoáng khi gởi hành lý thôi. Bây giờ tôi đã trống hai tay để mà ôm nó rồi. Cũng may thằng bé không nghĩ đến chuyện này lâu. Nó đang phân vân về chiếc máy bay.
- Con muốn được đi chiếc màu xanh. Nó lại có vẻ to hơn chiếc màu trắng.
- Ừ, bố cũng thấy thế.
- Nhưng lỡ người ta không cho mình đi chiếc máy bay màu xanh?
- Thì đành đi chiếc màu trắng đó chứ sao con.
- Nhưng con vẫn muốn đi chiếc màu xanh.
- Nhất định là vậy rồi. Nhưng màu trắng cũng hay lắm. Khi đi qua đám mây, chúng ta sẽ giống như màu nó.
(...)
Nguồn: Megafun
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét