Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Audio book: Cỏ, hoa và tình yêu - P.23






  Thiên Dung đang nằm thiêm thiếp trên giường nệm trắng trải đệm. Vũ Tuấn âu sầu nhìn khuôn mặt tái xanh vì mất máu của cô. Hôm cô bị tai nạm, anh đang đi công tác ở Nha Trang. Vừa về đến nhà, nghe tin về cô anh vội phóng đến bệnh viện ngay. Đặt tay lên vai bà Mỹ Thường đang buồn rầu ngôi bên cạnh Thiên Dung, Vũ Tuấn trấn an bà:  - Dì yên tâm. Cháu sẽ cố gắng hết sức để Thiên Dung phục hồi trong một thời gian sớm nhất.  Bà Mỹ Thường ức nước mắt. Bà không biết có nên nói cho Vũ Tuấn biết được lý do vì sao Thiên Dung bị tai nạn không, liệu Thiên Dung có sốc nếu người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh dậy lại là... Vũ Tuấn không.Thở dài, bà Mỹ Thường đứng dậy đề nghị:  - Hai dì cháu mình ra hành lang nói chuyên một chút đi cháu... 
Tác giả : Châu Liên  – Người đọc: Nhím xù, Thảo Kòi– Kỹ thuật: Đức Thụy, Nhím Xù
cỏ hoa và tình yêu
Ảnh minh họa
Vũ Tuấn ngạc nhiên:  - Có gì không dì?  Bà Mỹ Thường ngập ngừng:  - Dì nghĩ đó là một chuyện thật quan trọng mà cháu chưa hề biết.  Vũ Tuấn vội đi theo bà ra khỏi phòng. Nhìn thẳng vào đôi mắt muộn phiền của bà, anh khàn giọng:  - Cháu đang nghe đây...  Bà Mỹ Thường thở hắt một cái:  - Có lẽ chuyện đính hôn của cháu và Thiên Dung dự định tháng sau sẽ được hủy bỏ.  Vũ Tuấn thảng thốt:  - Dì nói sao?  Bà Mỹ Thường rầu rĩ:  - Có lẽ cháu chưa biết tại sao Thiên Dung bị tai nạn.  - Không lẽ...  Bà Mỹ Thường giọng chậm rãi:  - Suốt nửa tháng nay dì đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thuyết phục được Thiên Dung đồng ý đính hôn với cháu. Cách đây mấy ngày, vì giận con bé cứ khăng khăng cãi lại lời mình dì đã... tát nó. Thiên Dung lao ra khỏi nhà với gương mặt đầy nước mắt. Trên đường đến nhà Đan Phượng, Thiên Dung đã bị tai nạn.  Vũ Tuấn sững sờ. Thế mà mẹ anh đã không cho anh biết chuyện này. Anh chăm chú nhìn bà Mỹ Thường:  - Dì có cho mẹ cháu biết sự thật không?  - Dì đã nói hết mọi chuyện với mẹ cháu nhưng mẹ cháu vẫn hy vọng là sau khi Thiên Dung tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ dàn xếp được. Mấy hôm nay mẹ cháu cũng thường xuyên ghé đến đây thăm Thiên Dung. Mẹ cháu đối với dì rất tốt nhưng dì đã nghiệm ra một điều, tình bạn của dì và mẹ cháu không cần phải lệ thuộc vào hôn nhân của cháu và Thiên Dung. Không có cuộc hôn nhân của nó và cháu, tình bạn của dì và mẹ cháu vẫn tốt đẹp.  Vũ Tuấn trầm giọng:  - Nhưng nếu cháu và Thiên Dung kết hôn, tình bạn ấy còn thiêng liêng và ý nghĩa hơn.  Bà Mỹ Thường cười buồn:  - Dì không thể đánh đổi niềm vui, nỗi buồn hay sinh mạng của con gái dì để mưu cầu một tình bạn, cháu hiểu chứ Vũ Tuấn… Vũ Tuấn thở dài:  - Mẹ cháu sẽ rất buồn nếu dì vẫn giữ nguyên ý định dì vừa nói. Cháu yêu Thiên Dung tha thiết. Cháu sẽ là người mang lại hạnh phúc đến cho Thiên Dung. Có thể hiện tại Thiên Dung chưa yêu cháu nhưng thời gian sẽ làm được những điều cháu chưa thể làm được...  Bà Mỹ Thường ngẩng cao đầu:  - Dì chỉ sợ Thiên Dung ngất đi nêu khi tỉnh dậy nó lại nhìn thấy cháu...  Vẻ mặt Vũ Tuân đau khổ:  - Cháu hiểu ý của dì. Vì sinh mạng của Thiên Dung cháu sẽ tạm thời lánh mặt. Chờ khi Thiên Dung ổn định, cháu sẽ gặp Thiên Dung sau. Cháu tin rằng Thiên Dung sẽ hiểu cháu hơn. 

Ảnh minh họa
Bà Mỹ Thường thở dài. Hơn ai hết, bà biết rằng Thiên Dung sẽ không bao giờ yêu Vũ Tuấn. Vì bà biết trái tim cô đã dành cho chàng trai kia, qua những trang nhật ký, bà đã hiểu hết tất cả.Chợt bà nhìn thấy Thế Quân và Khải Nguyên đi đến. Khẽ chào Vũ Tuân và bà Mỹ Thường, Khải Nguyên cất giọng hỏi quan tâm :  - Sức khỏe của Thiên Dung tiến triển tốt chứ dì?  Bà Mỹ Thuờng gật đầu:  - Diễn biết tốt nhưng chậm. Thiên Dung vẫn còn hôn mê.  Thế Quân vội lên tiếng:  - Cháu vào với chị Thiên Dung đây.  Bà Mỹ Thường dặn dò:  - Cháu nhớ theo dõi bịch dịch truyền nhé...  Thế Quân dạ nhanh nhẹn, quay lại 2 chàng trai, bà Mỹ Thường giới thiệu:  - Đây là Vũ Tuấn, còn đây là Khải Nguyên...  Hai người đàn ông nhìn thẳng vào mặt nhau như cố đánh giá và ước đoán suy nghĩ của người kia. Bắt tay Vũ Tuấn, Khải Nguyên cất giọng trầm tĩnh:  - Hân hạnh...  Khuôn mặt thật đàn ông, thật quyến rũ của Khải Nguyên khiến Vũ Tuấn phải nghĩ ngợi lâu. Bằng ling tính của mình, Vũ Tuấn cảm thấy đắng ngắt ở cổ.  Chào Khải Nguyên, Vũ Tuấn quay bước, anh đi trên hành lang dài hun hút của bệnh viện, dáng vẻ cô độc và buồn bã.  (...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét