Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Audio book: Cỏ, hoa và tình yêu - Phần cuối






  Khẽ bước vào phòng của Thiên Dung, người khách bật cười trước vẻ hờn dỗi trẻ con của cô, cô quay mặt đi, không thèm nhìn anh sao. Người vừa bước vào chính là Khải Nguyên. Đúng là Khải Nguyên. Với dáng người cao lớn, mái tóc bồng trước trán. Với ánh mắt ấm nồng đến mức có thể làm cho người ta bật khóc. Thiên Dung chớp mi liền mấy cái để ngăn giọt nước mắt chực ứa ra. Đặt bó hồng trên bàn, giọng Khải Nguyên ấm áp:  - Em đã khỏe chưa, Thiên Dung?  Cô cắn môi lặng nhìn anh. Chỉ sợ mọi thứ chỉ là một giấc mơ và sẽ biến đi nhanh. Tại sao anh lại có thể gọi cô bằng ngôn ngữ ngọt ngào đến thế ? Không phải là Khải Nguyên vẻ mặt như kem. Cũng không phải là một Khải Nguyên cao ngạo. Thiên Dung không hiểu nổi nữa. Mọi cái dường như đang ngoài tầm kiểm soát của cô, kể cả... trái tim của cô. 
Tác giả : Châu Liên  – Người đọc: Nhím xù, Thảo Kòi– Kỹ thuật: Đức Thụy, Nhím Xù
cỏ hoa và tình yêu
Ảnh minh họa
Khải Nguyên ngồi xuống chiếc ghế đẩu. Nhìn vào đôi mắt đẹp đang bối rối lẫn trong đó là những tình cảm mà anh chưa thể đặt tên ,Anh dịu dàng hỏi:  - Em ngủ ngon giấc chứ?  Thiên Dung nhỏ nhẹ:  - Vâng...  - Mỗi ngày chừng mấy tiếng?  Ôi sao giống những câu hỏi mà Phi Nga đã từng mén vào mặt cô quá nhỉ. Chỉ khác là anh nghiêng đầu hỏi cô thật thương yêu thắc thỏm khiến cô phải đưa mắt sang nơi khác để trốn những tia mắt nồng ấm của anhCô đáp lại:  - Em đâu có đeo đồng hồ đâu, làm sao biết được ngủ bao nhiêu giờ.  Khải Nguyên mỉm cười. Nụ cười đã khiến anh quyến rũ đến mức cô vừa ngẩng đầu lên nhìn anh đã phải vội vàng cụp đôi mi xuống ngại ngần.Khải Nguyên hắng giọng:  - Anh quên... là em không có ý niệm rõ lắm về thời gian. Dù sao em cũng vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê sâu.  Cô tròn mắt cãi:  - Em vẫn phân biệt buổi sáng, buổi chiều và buổi tối mà.  Khải Nguyên cười:  - Thế từ hôm em tỉnh dậy đến bây giờ là bao nhiêu ngày?  Cô vội đáp:  - Hai ngày và một buổi sáng.  Nhìn như hút vào đôi mắt nai có chút giận hờn, Khải Nguyên trầm giọng:  - Rất chính xác.  Thiên Dung bặm môi lại. Hai ngày và một buổi sáng, thời gian đợi mong dài như một thế kỷ.  Khải Nguyên hỏi bằng giọng rất ấm:  - Có phải em giận anh không?  Cô dẩu môi:  - Giận về chuyện gì?  Khải Nguyên mỉm cười:  - Hai ngày và một buổi sáng. Để em phải chờ đợi lâu đến thế, anh biết là mình có lỗi. 

Ảnh minh họa
Cô ửng hồng mặt. Ôi... Thú nhận cô... mong chờ anh - yêu anh, cô thà chết còn hơn. Giọng cô cố tỏ ra hờ hững:  - Em không chờ đợi ai cả.  Khải Nguyên nheo mắt:  - Có thật không đó?  Thiên Dung gật đầu:  - Nếu có chờ, em chỉ chờ Thế Quân...  Khải Nguyên bật cười, giọng hóm hỉnh:  - Em đợi nó để hỏi thăm về anh chứ gì?  Thật không có gì quê hơn, Thiên Dung vùng vằng:  - Bộ anh tưởng mình là quan trọng lắm sao?  Khải Nguyên đùa:  - Dĩ nhiên là quan trọng.  Thiên Dung hất cằm lên:  - Anh hơn nhiều tự cao đó.  Khải Nguyên kéo chiếc ghế gần sát cô hơn. Thật là dễ chịu khi ngắm đôi môi hồng hờn dỗi của cô. Giọng anh hóm hỉnh:  - Thế theo em người ta có trở nên quan trọng không khi được... kêu gào, được gọi tên trong cơn mê?  Thiên Dung cảnh giác nhìn Khải Nguyên. Nụ cười bí hiểm của anh khiến cô phải hoang mang nghĩ ngợi. Khải Nguyên nói như thế có nghĩa là gì nhỉ? Như để cô hồi hộp thêm, Khải Nguyên hắng giọng nói tiếp:  - Em hãy trả lời câu hỏi của anh đi chứ.  Thiên Dung ấp úng:  - Không lẽ...  Khải Nguyên nháy mắt:  - Muốn biết rõ thêm chi tiết, xin liên hệ với... dì Mỹ Thường, chị bếp và Thế Quân thì rõ.  Thiên Dung đỏ mặt:  - Anh không được quyền bịa đặt đấy.  Khải Nguyên cười:  - Trong suốt một tuần hôn mê, ngày nào em cũng gọi... tên anh.  Thiên Dung sững sờ nhìn Khải Nguyên. Giá như cô có thể độn thổ được bây giờ thì hay biết mấy. (...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét