Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Audio book: Cỏ, hoa và tình yêu - P.21






Khuôn mặt thật nặng nề, nhìn Khải Nguyên, Phi Nga dằn dỗi:  - Mình về đi anh.  Đang hứng thú, Khải Nguyên khoát tay:  - Về gì vội thế, Phi Nga.  Phi Nga cố nuốt cục tức xuống cổ:  - Em mệt.  Khải Nguyên vỗ nhẹ lên vai cô:  - Chờ anh một chút. Công việc dường như đã cuốn hút anh, làm anh mệt mỏi. Lâu quá không có được những giây phút như thế này.  Chợt có tiếng reo của Thế Quân vì một chú cá lại cắn câu. Rồi sau đó là tiếng kêu đau đớn của Thiên Dung. Khải Nguyên giật mình vội lao sang. Vây của một chú cá lóc đã đâm mạnh vào tay Thiên Dung làm ngón tay cô rướm máu. Khải Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô xem xét.Khuôn mặt Thế Quân đầy lo lắng. Cậu luôn miệng hỏi: 
Tác giả : Châu Liên  – Người đọc: Nhím xù, Thảo Kòi– Kỹ thuật: Đức Thụy, Nhím Xù

Ảnh minh họa
- Liệu có sao không anh Hai?  Phi Nga cũng bay sang. Nhưng không phải vì lo cho Thiên Dung mà là vì Khải Nguyên đang cầm lấy tay của Thiên Dung. Cố nén cơn đau, Thiên Dung rụt tay về. giọng cô run run:  - Cám ơn anh. Tôi không sao đâu.  Khải Nguyên nắm lấy tay Thiên Dung thật chặt, giọng nghiêm khắc:  - Cái dằm đâm sâu vào tay em lắm đấy. Nếu không lấy ra bây giờ, đau lắm. Không chừng lại gây nhiễm trùng nữa.  Thế Quân phụ họa:  - Anh Hai em nói đúng đó, chị cứ để anh lấy giùm cho.  Phi Nga phang một câu:  - Ăn nhằm gì cái dằm nhỏ xíu ấy, đúng là... nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột.  Khải Nguyên khó chịu ném cho Phi Nga cái nhìn không hưởng ứng:  Anh không thề hiểu được tại sao Phi Nga có thể buông lên những lời khiêu khích như thế. Quay lại hìn Thiên Dung, anh trầm giọng ngọt ngào dỗ dành:  - Thiên Dung... em xòe tay ra để anh xem nào Phi Nga khó chịu ra mặt:  - Thiên Dung nó không muốn thì thôi. anh hơi đâu năn nỉ cho mệt. Đúng thật khó hiểu, đã làm ơn lại còn phải mất công năn nỉ.  Thế Quân níu lấy tay Thiên Dung nài nỉ:  - Chị Thiên Dung... Chị nghe lời anh Hai em đi.  Thiên Dung xòe tay ra. Không phải vì cô sợ nhiễm trùng như Khải Nguyên đã dọa nhưng vì... muốn chọc tức Phi Nga. Cứ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phi Nga đang tím dần thì biết. Khải Nguyên kéo Thiên Dung ngồi xuống cỏ. Nhìn thẳng vào đôi mắt cô, Khải Nguyên ân cần hỏi:  -Em có thể chịu đau được chứ?  Thiên Dung bặm môi lại:  - Vâng...  Phi Nga cảm thấy tức đến nghẹn thở. Cô không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này. Lẽ ra Khải Nguyên phải mặc kệ con bé kia và chở cô đến một nơi chỉ có hai người bên nhau. Giọng Khãi Nguyên ấm áp:  - em quay mặt sang chỗ khác nhé.  Thiên Dung ngoan ngoãn làm theo lời anh. chợt cảm giác đau thật đau khi hình như Khải Nguyên đang cố tìm cách căng mạnh lớp da trên bề mặt bàn tay cô. Cuối cùng thì anh cũng lấy được chiếc dằm ra trước sự hồi hộp của Thế Quân.  - Hoan hô anh Hai...  Giọng Thế Quân reo lên vui vẻ.  Thiên Dung lúng túng nhìn Khải Nguyên :  - Cám ơn anh.  Khải Nguyên chưa kịp nói gì thì Phi Nga đã kéo tay anh thật mạnh. Giọng cô dằn dỗi:  - Anh có rảnh chở em về bây giờ không? Nếu không, em đón tắc xi... Khải Nguyên ngước lên nhìn Phi Nga, khuôn mặt anh không lộ rõ điều gì: - Được, Chúng ta cùng về ngay bây giờ... 

Ảnh minh họa
Chị Thiên Dung sắp lấy chồng!  Đang đọc báo, Khải Nguyên liền ngầng đầu lên giọng thảng thốt :  - Em vừa nói cái gì?  Thế Quân gãi đầu:  - Tháng sau là lễ đính hôn giữa chị Thiên Dung và bác sĩ Vũ Tuấn.  - Sao em biết?  Thế Quân bặm môi, cậu nói dọng hờn dỗi: - Chỉ có anh Hai là không biết chuyện đó thôi.  Khải Nguyên hỏi giọng quan tâm, tự dưng anh thấy trái tim nhói lên như cảnh báo anh điều gì đó, thảm nào mấy hôm nay anh nhìn thấy Thiên Dung thật buồn, khuôn mặt mệt mỏi nhợt nhạt, khóe mắt luôn sưng lên, có lẽ cô đã khóc rất nhiều, anh quay lại hỏi tiếp:  - Em còn biết gì nữa không ?  Thế Quân hắng giọng:  - Chị Thiên Dung không hề yêu anh Vũ Tuấn!  - Vậy tại sao lại đính hôn?  Thế Quân giọng ra vẻ người lớn, cậu kể lại cho Khải Nguyên nghe mọi chuyện mà cậu biết: - Dì Mỹ Thường và mẹ anh Vũ Tuấn là bạn thân của nhau. Mà anh Vũ Tuấn đó lại thích chị Thiên Dung lắm. Thế nên mới có chuyện như vậy. Khải Nguyên buông tờ báo xuống đùi. Cái tin mà Thế Quân vừa mang tới không hiểu tại sao lại làm anh choáng váng. (...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét