Nhón một trái mận cho vào miệng, Đan Phượng lép nhép : - Thế là toi mất đám cưới của ông anh họ tao, Thiên Dung ạ. Không khỏi ngạc nhiên, Thiên Dung tròn mắt: - Có chuyện gì? Đan Phượng nhún vai: - Cái bà bác sĩ của ổng quyết định hoãn đám cưới. Vừa thi ra trường xong, ổng nhờ mấy người quen biết lo cho bả được về làm ở bệnh viện trung tâm. Cứ ngỡ là sẽ tổ chức cưới ngay nhưng đùng một cái, cô nàng hoãn đám cười vô thời hạn. Thiên Dung tò mò: - Họ giận nhau sao? - Nghe anh Hữu Phong nói là bà Phi Nga dạo này có vẻ sao sao khó hiều. Không hề giận, nhưng hình như tình cảm có thay đổi. Thiên Dung bật cười: - Thế nhà ngươi có tiếc bà chị dâu hụt không? Đan Phượng tặc lưỡi: - Đời nào. Thú thật với nhà người, mỗi lần nhìn bả õng ẹo ta thấy phát mệt. Còn ông anh họ của tao, ta cũng không khoái.
Tác giả : Châu Liên – Người đọc: Nhím xù, Thảo Kòi– Kỹ thuật: Đức Thụy, Nhím Xù
Ảnh minh họa
Thiên Dung bặm môi lại. Cô đoán ra lý do Phi Nga chưa chịu tổ chức kết hôn với anh Đan Phượng. Cứ theo giọng sướt mướt của cô hôm gặp Khải Nguyên ở quán cà phê cô cũng đủ đoán ra. Đập mạnh lên vai Thiên Dung, Đan Phượng kêu lên: -Quên nữa, mãi ăn mấy trái mận mà ta quên hỏi tội của nhà ngươi. Thiên Dung phì cười. Biết Đan Phượng khoái mận nên cô đã phóng đến nhà với một bịch thật lớn có cả ớt tươi giã nhỏ trộn muối hòng mong nó vì mê ăn sẽ quên mất tội của cô, không ngờ nhỏ bạn cô vẫn còn tỉnh táo. Giọng cô tỉnh bơ: - Ta có lỗi gì đâu? Đan Phượng chống tay lên hông: - Hắn là ai? Thiên Dung trề môi: - Đừng có quá nhiều tưởng tượng. Đó chỉ là một người... bà con xa - Không qua mắt ta được đâu. - Cứ lấy kính chiếu yêu mà rọi. Tâm hồn ta trong veo. Đan Phượng hằm hè: - Thế tại sao nhà ngươi lại tàn nhẫn bỏ mặc ta đứng ngẩn ngơ trước quán cà phê với chục cặp mắt hiếu kỳ của một lũ thanh niên ? Nếu không vì sức mạnh của tình yêu thì là gì? - Ta bận đi công chuyện khẩn cấp cho mẹ ta. Ta chưa hỏi tội nhà ngươi về chuyện trễ hẹn là con may đấy. Đan Phượng nhíu mày: - Chuyện... khẩn cấp gì thế? Thiên Dung cười. Thật đúng không khác gì một cuộc hỏi cung. Cô lắc đầu cười trừ: - Nói sang chuyện khác đi. Đan Phượng khúc khích: - Đâu có dễ như thế. Kể ra anh chàng cũng khá. Tám điểm. Thiên Dung che miệng cười. Nếu cho điểm, cô sẵn sàng cho Khải Nguyên một con zéro. Thật tình cô chưa gặp tên đàn ông nào đáng ghét như anh ta cả. Đan Phượng giọng vui vẻ: - Khi nào thì nhà ngươi giới thiệu ta và anh chàng đó làm quen với nhau đây. Thiên Dung nghiêm nét mặt: - Không biết ta nói nhà người có tin không. Khải Nguyên và ta ghét nhau kinh khủng. Thật tình ta chưa ghét ai như ghét Khải Nguyên. Đan Phượng thắc mắc: - Thế thì tại sao nhà người lại ngồi lên xe của... Khải Nguyên? Thiên Dung xụ mặt: - Hôm đó ta bị điên. Đan Phượng tròn mắt nhìn Thiên Dung. Cô không hiểu tại sao Thiên Dung lại nói như thế. Cũng có thể là Thiên Dung đang giận anh chàng... Khải Nguyên của nó nên nói như thế cũng nên. Phẩy tay, Thiên Dung đề nghị: - Tụi mình đi dạo phố đi. (...)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét