Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Audio book: Cỏ, hoa và tình yêu - P.15






  Đang ngồi tựa lưng vào tường ngắm mây trắng bay lãng đãng ngoài cửa sổ, nghe tiếng chân bên ngoài Thiên Dung vội quay đầu lại. Cô không tin vào mắt mình nữa.  Trước mắt cô là Khải Nguyên. Bó cúc vàng trên tay anh. Mỉm cười với Thiên Dung, Khải Nguyên hắng dọng:  - Cô ngạc nhiên lắm sao?  - Không lẽ anh đến thăm tôi.  Khải Nguyên nhún vai:  - Cô quên rằng trước đây cô đã thăm tôi khi chân tôi bị bó bột sao?  Thật trầm tĩnh, Khải Nguyên đi vào phòng đặt bó cúc cùng bịch trái cây lên bàn. Quay lại nhìn Thiên Dung anh hỏi giọng quan tâm:  - Sức khỏe của cô có tiến triển tốt không?  Thiên Dung chớp mi:  - Tôi đã đỡ nhiều. Rất muốn về nhà nhưng bác sĩ bảo cần phải điều trị thêm vài ngày nữa.  - Không có ai bên cạnh cô sao?  Cô nhỏ nhẹ:  - Có mẹ tôi chứ. Bà vừa đi về nhà, lát nữa quay trở lại. 
Tác giả : Châu Liên  – Người đọc: Nhím xù, Thảo Kòi– Kỹ thuật: Đức Thụy, Nhím Xù

Ảnh minh họa
Ngắm nhìn những bông cúc vàng, Thiên Dung chợt cười một mình. Cô nhớ đến bó hồng hôm nào cô mang tặng Khải Nguyên. Đúng thật là đoảng. Không biết anh có nghĩ cô... lãng nhách không. Tự dưng phóng đến nhà anh với một bó hồng nhung rực rỡ.  Khải Nguyên soi vào mắt Thiên Dung, ánh mắt long lanh của cô thật đẹp, nó như thoáng chút gì đó xấu hổ, người ngùng nhưng cũng có nét tinh nghịch rất trẻ con. Đôi mắt cô như hút hồn anh trong những lần 2 người chạm trán, rũ đầu cho cái ý nghĩ Thích cô đang len lỏi vào từng cảm xúc Khải Nguyên hỏi: - Cô cười gì thế?  Thiên Dung bặm môi cô hỏi ngược lại Khải Nguyên: - Sao anh biết tôi ở đây ? Và tại sao anh lại đến thăm tôi, khi mà anh biết tôi rất ghét anh cũng như anh rất ghét tôi?  Khải Nguyên nhún vai. Không lẽ anh nói với Thiên Dung là Thế Quân không để cho anh yên. Cậu nhóc suốt ngày tra tấn anh về chuyện... ân đền oán trả. Nó bảo rằng trước đây Thiên Dung đã từng thăm anh, giờ anh phải có... nghĩa vụ thăm lại cô.  Ban đầu thì anh có thể phớt tỉnh trước những lý sự... rất cùn và sặc mùi kiếp hiệp của nó, nhưng sau thì nội anh anh cũng vào cuộc. Thế là đành lên đường. Nhưng thật sự trong thâm tâm anh cũng muốn gặp cô, chỉ là cảm giác muốn gặp mà anh không thể lý giải được.Anh tảng lờ nói sang chuyện khác:  - Ơ? đây có lọ hoa không?  - Anh có thể lấy ly nước thay cho lọ hoa vậy.  Khải Nguyên đứng dậy. Anh vụng về cắm những cành cúc vào chiếc ly thủy tinh. Cuối cùng, đã có được một lọ hoa không đẹp lắm nhưng làm căn phòng sáng rực lên. Nghiêng đầu ngắm lọ cúc, Thiên Dung mỉm cười:  - Đẹp quá...  Ngồi xuống ghế, Khải Nguyên đưa mắt nhìn ra cửa sổ rồi... húng hắng ho. Thật sự anh không biết phải bắt chuyện như thế nào. Giá như chiều nay có cả Thế Quân thì hay biết mấy. Nhưng cậu nhóc vốn thường sốt sắng trong những chuyện đại loại như thế này lại kiếm đủ mọi cách để từ chối đi vào bệnh viện cùng anh. Không biết nó có âm mưu gì không. Khẽ ngắm vẻ ngây thơ của Thiên Dung , khi ánh nắng chiếu vào làm mái tóc cô bỗng sáng lên rực rỡ, trong khung cảnh nguyên sơ với bó hoa cúc vàng, Thiên Dung trông giống một nàng tiên đến từ những ánh nắng lung linh, Đôi môi hồng mong manh và mềm mại ấy khẽ điểm 1 nụ cười khiến trai tim Khải Nguyên như đập mạnh hơn trong lồng ngực. Tự dưng anh muốn chạm tay vào phiến môi xinh đẹp ấy, muốn đắm chìm trong ánh mắt trong trẻo tuyệt đẹp ấy, muốn ôm lấy cô vào lòng.

Ảnh minh họa
Cả 2 cứ im lặng theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình mà không biết thời gian cứ trôi đi thật dịu dàng. Nhưng Im lặng mãi cũng... kỳ cục, Khải Nguyên đành lên tiếng:  - Có phải cô bị cảm mưa không?  Thiên Dung nhỏ nhẹ:  - Vâng...  - Dạo này trời hay mưa dông lắm - Tôi và Đan Phượng dầm nước mưa suốt một buổi chiều. Sau đó thì tôi bị sốt, còn Đan Phượng thì không.  - ừ, thì Mỗi người có sức đề kháng khác nhau mà  - Có bao giờ anh tắm mưa chưa, thích lắm.  Khải Nguyên cố nhịn cười. Một tên đàn ông như anh mà tắm mưa vớ vẩn như mấy cô gái không chừng thiên hạ cho là điên.  Anh nheo mắt:  - Chắc là cô khoái tắm mưa lắm sao?  Thiên Dung gật đầu:  - Không chỉ tôi mà Mỹ Mỹ và Đan Phượng cũng đều thích.  Nhìn gương mặt hơi tái xanh của cô, Khải Nguyên hơi xót xa, anh dịu dàng:  - Cô hơi gày đi rồi đó.  Thiên Dung mỉm cười:  - Tôi sút đến một ký lô rưỡi lận.  Khải Nguyên lại cố nhịn cười vì Thiên Dung vừa tung ra một con số thật cụ thể. Cô có cách nói chuyện thật hồn nhiên.  (...)

Download here

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét