Nhẩn nha nhấp nháo từng ngụm sữa ca cao mát lạnh, Thiên Dung ngóng nhìn ra cửa. Đan Phượng đã hên gặp cô ở đây, nhưng chẳng hiểu tại sao giờ này nó vẫn chưa đến. Một anh chàng có dáng người cao lớn cân đối, vẻ mặt khá điển trai nhưng có vẻ lạnh lùng đi vào quán. Không ai xa lạ. Đó chính là Khải Nguyên. Đang đưa mắt tìm chỗ, Khải Nguyên chợ nhận ra Thiên Dung đang tò mò nhìn anh. Anh khựng người vài dây nheo mắt ngắm cô gái bướng bỉnh,thay vì chào cô, khẽ nhún vai anh đi đến chiếc bàn cách chỗ Thiên Dung khá xa như không muốn nhìn thấy cô. Uống tiếp một ngụm sữa nữa, Thiên Dung bặm môi suy nghĩ mông lung. Không hiểu sao cô cảm thấy vừa ghét vừa tò mò Khải Nguyên kinh khủng. Coi bộ trong mắt anh cô chỉ là một... con kỳ đà. Chưa bao giờ cô thấy tên đàn ông này bày tỏ ra lịch sự với cô một chút thử coi. Chỉ một cái gật đầu chào cô cho đúng phép lịch sự, anh ta cũng tiếc. Chỉ tiếc là bây giờ không có... Thế Quân. Nếu không cậu nhóc này đã có thể nghĩ ra một trò gì đó để quậy anh chàng đá lạnh anh của cậu. Thế thì tại sao mình không phá anh chàng đáng ghét này một phen trong lúc chờ Đan Phượng đến nhỉ.
Tác giả : Châu Liên – Người đọc: Nhím xù, Thảo Kòi– Kỹ thuật: Đức Thụy, Nhím Xù
Ảnh minh họa
Không cần phải nghĩ ngợi lâu, Thiên Dung bưng ly sữa ca cao của cô tiến về phía bàn Khải Nguyên. Trước khi Khải Nguyên hiểu ra cô định làm gì thì cô đã ngồi chễm chệ trước mặt anh. Giọng cô trong trẻo: - Chào anhVẻ mặt Khải Nguyên như được phết một lớp kem lạnh. Anh hơi nhướng mày lên rồi quay mặt nhìn ra đường, xem như không hề có một... sinh thể nào tồn tại trước mặt anh. Dù đó là một sinh thể có đôi mắt đen đẹp long lanh. Lườm Khải Nguyên một cái, Thiên Dung cúi xuống bàn chăn chú nhìn ở bàn chân của anh: - Anh vẫn đi lại bình thường chứ? -... Thiên Dung chu môi nhìn Khải Nguyên. Cô biết là anh đang bực tức vì sự xuất hiện của cô. Mà anh có hẹn với cô gái nào không nhỉ ? Chắc là không. Vì coi bộ chỉ có Phi Nga mới có thể tồn tại trong trái tim bằng đá của anh mà thôi. - Thế Quân không đi với anh à? -... - Cho tôi gởi lời thăm cậu nhóc nhé. -... Tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt Khải Nguyên, Thiên Dung bổng giật bắn người vì tiếng quát khẽ của anh: - Cô có thể đi về bàn của mình rồi đó, đừng làm phiền tôi nữa Thiên Dung tỉnh bơ: - Tôi hẹn với Đan Phượng nhưng không hiểu sao nó vẫn chưa đến. Ngồi một mình chán lắm. Quay phắt lại nhìn Thiên Dung, Khải Nguyên cau có: - Cô có hiểu thế nào là phép lịch sự không? - Có chứ. Tất nhiên tôi hiểu rất rõ. - Vậy thế nào là một người lịch sự? - Một người lịch sự là biết... chào hỏi khi gặp một người quen chứ không phải trình diễn với người ta một bộ mặt được ướp đá lạnh. Khải Nguyên nheo mắt nhìn Thiên Dung. Kể ra cô nhóc này đối đáp cũng không vừa.Ánh mắt cô tinh nghịch lạ thường, Khải nguyên quyết định châm chọc: - Thế còn người tự động... nhảy vào bàn của người khác mà không cần biết người ta có đồng ý hay không thì nên gọi như thế nào? Thiên Dung cố nhịn cười. Nhảy. Một cách dùng từ độc đáo không thể nào chê được. Cô đi đứng đàng hoàng mà anh lại bảo là nhảy.Cô dẩu môi: - Người ta gọi đó là sự hồn nhiên. Khải Nguyên nhún vai một cái. Anh ngồi im lặng nhả khói thuốc. Đúng là số anh xui tận mạng. Sáng nay bị Thế Quân léo nhéo một hồi tiếp thị Thiên Dung. Nghe nó ca tụng Thiên Dung một hồi anh thấy muốn chóng mặt ngất xỉu. Đến đây không ngờ lại đụng phải Thiên Dung thật. Dù cô rất đẹp, 1 vẻ đẹp nguyên sơ trong trẻo và cũng khiến trái tim anh thắt lại khi nhìn vào đôi mắt ấy, nhưng.. anh vẫn cố làm vẻ mặt lạnh lùng với cô, bởi anh chưa tìm cho mình được 1 lý do để có thể tiếp tục yêu 1 ai đó. (...)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét