Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

Audio book: Cỏ, hoa và tình yêu - P.10






  Thấy Vũ tuấn đòi nghe tim phổi,Thiên Dung phát hoảng. Ôi, cô quên mất là Vũ Tuấn có... một quyền hạn rất nghề nghiệp mà cô không có quyền bác bỏ. Nếu anh ta luồn chiếc ống nghe ấy vào áo, cô thà chết đi còn hơn.  Khuôn mặt xinh đẹp cô ửng hồng lên,Thiên Dung ngắc ngứ:  - Tôi bị viêm họng. Không cần phải nghe tim, nghe phổi.  Vũ Tuấn lắc đầu cười. Kể ra anh cũng biết cách hù dọa chú thỏ nhút nhát này. Khuôn mặt anh tỉnh queo:  - Như thế làm sao anh chuẩnđoán được Thiên Dung bệnh gì. 
Tác giả : Châu Liên  – Người đọc: Nhím xù, Thảo Kòi– Kỹ thuật: Đức Thụy, Nhím Xù

Ảnh minh họa
Cô bặm môi lại:  - Tôi chẳng bị bệnh gì cả.  Vũ Tuấn hắng giọng:  - Lúc nãy dì Mỹ Thường bảo là Thiên Dung bị cảm sốt đó mà.  Thiên Dung nhướng mày:  - Cũng có thể tạm xem là như thế. Mẹ tôi đã... chuẩn đoán giùm anh. Giở anh chỉ có việc kê toa thuốc nữa là xong.  Vũ Tuấn bật cười:  - Khám bệnh đã lâu nhưng anh chưa bao giờ gặp một ca như thế này cả. Để kê đơn, ít ra Thiên Dung phải để cho anh nghe tim phổi chứ.  Cô xụ mặt:  - Tôi bị viêm họng thôi mà. Hay là tôi... hả miệng ra nhé?  Vũ Tuấn lắc đầu chịu thua. Nếu khám họng cho cô, không chừng cô sẽ cắn phập vào tay anh quá.  Đúng lúc đó hì bà Mỹ Thường đẩy cửa bước vào. Giọng và đầy quan tâm:  - Thiên Dung bị bệnh gì vậy cháu?  Thiên Dung vội nói  - Bác sĩ chuẩn đoán con bị viêm họng, chỉ nhẹ thôi không cần phải uống thuốc.  Ngỡ thật bà Mỹ Thường mỉm cười:  - Vậy sao Vũ Tuấn?  Không còn cách nào khác hơn, Vũ Tuấn đành gật đầu xác nhận, Chỉ chờ có thế, Thiên Dung liền bảo:  - Mẹ và bác Thuận đã nói chuyện xong chưa? Để con chào bác Thuận một tiếng rồi về.  Bà Mỹ Thường mỉm cười:  - Bác Thuận vừa hỏi thăm con đó. Bác ấy vừa mời mẹ và con ở lại ăn bún riêu cua, chiều về.  Thiên Dung kêu lên:  - Con không ở lại đâu.  Bà Mỹ Thường giọng từ tốn:  - Lúc nãy mẹ cũng xin kiếu nhưng bác Thuận không chịu.  Vũ Tuấn xen vào:  - Dì và Thiên Dung ở lại chơi với mẹ cháu. Lâu lâu mới gặp nhau, dì từ chối như thế mẹ cháu cũng buồn.  Bà Mỹ Thường mỉm cười: - Lúc nãy chị Thuận cũng nói như cháu. Dì đã nhận lời...  Thiên Dung tỏ vẻ thất vọng. Cô quay lại nhìn Vũ Tuấn và bắt gặp ánh mắt vui mừng của anh. Thật không có gì chán hơn. Cô không muốn ở lại đây chút nào. Nhưng nếu cô bỏ về trước một mình, mẹ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cô chuyện đó. Chán kinh khủng, cô đi ra vườn. Gặp mẹ Vũ Tuấn, cô đứng lại chào bà và trả lời những câu hỏi của bà. Mẹ Vũ Tuấn rất vui khi nói chuyện với cô. Còn cô, cô phải tạo cho mình một niềm vui thật giả tạo    (...)


Download here

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét