Tác giả: McAmmond Nguyễn Thị Tú
Lông ngỗng trắng (P.2)
Tác giả: McAmmond Nguyễn Thị Tú - Người đọc: Vân Anh - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành
Dịp lễ Phục Sinh vừa qua về thăm nhà, khi tôi tuyên bố ý định cưới Hằng, mẹ tôi đã buột miệng hỏi:
“Cái gì khiến con yêu cô gái Việt Nam ấy?”
“Tất cả về cô ta,” tôi đã tự tin trả lời.
Tôi có hàng tỉ chuyện để khoe về Hằng. Nào là cô ăn mặc rất giản dị, không trang điểm, làm việc siêng năng, quan tâm chiều chuộng người chung quanh, nào là khi tôi bị bệnh cô cạo gió, nấu nước xông, bắt tôi ăn cháo hành. Cả nhà được dịp nghe tôi giải thích bao nhiêu truyền thống tập tục của người Việt Nam rất khác lạ với chúng tôi. Cô em gái tôi vừa nghe chuyện vừa ca ngợi mấy bông hoa bằng vải do chính tay Hằng làm và gởi tôi mang về tặng gia đình. Sau đó em tôi đọc cả lá thư Hằng viết làm quen với gia đình tôi nữa. “Có vẻ như đây là một cô gái đặc biệt, khó tìm thấy ở xã hội mình thời nay.” Mẹ tôi bảo. Anh tôi thì đùa: “Hỏi xem cô ấy có chị hoặc em còn độc thân không?” Bố tôi cười vang khi tôi bảo trong suốt mấy tháng quen nhau Hằng chưa bao giờ tỏ ý muốn tiêu tiền của tôi. Mỗi lần mời đi nhà hàng, cô đều từ chối, thay vào đó cô đi chợ mua đồ nấu hết món này đến món khác đem đến cho tôi. Hôm tôi đưa cô đi chọn nhẫn đính hôn, cô nằng nặc bảo chỉ cần tình yêu của tôi. Cô nói ở đất nước cô thời chiến tranh, có những chàng trai trước khi lên đường ra trận còn tặng nhẫn kết bằng lá cỏ cho người yêu. Sau cùng tôi ép quá cô tự chọn cho mình một chiếc nhẫn đá giá trị giá mười đô la. Nghe đến đây, cô em gái tôi tròn mắt: “Trời, thời đại này còn có những cô gái như vậy sao? Too good to be true.” Cô kêu lên, vẻ không tin, nhưng lại hối: “Bao giờ anh sẽ đưa chị ấy về ra mắt nhà mình đây?”
Xem hình Hằng, cả nhà tôi khen. Mẹ tôi thích mái tóc dài đen nhánh. Em tôi trầm trồ làn da nâu. Anh tôi bảo khi ở Toronto cũng có quen một cô gái Việt Nam nhưng cô ta đua đòi ăn diện còn hơn cả mấy cô Canada. Bố tôi nói: “Cô Hằng này coi bộ hợp với gia cảnh nhà ta”. Tôi vui sướng với những nhận xét của gia đình về Hằng. Thế mà không hiểu sao Hằng nói mẹ cô thường lo cô không lấy được chồng vì nghèo và kém nhan sắc. Theo cái nhìn của cánh đàn ông con trai Việt Nam, một phụ nữ phải cao, gầy, mắt hai mí, mũi cao, da trắng, tóc màu, mới là đẹp. Em gái tôi nghe vậy, bảo: “Còn phụ nữ bên này lại thích tóc đen, da ngăm và mắt đen của người châu Á”. Bố tôi lắc đầu: “On veut toujours ce que l’on n’a pas. Con người luôn ao ước cái mình không có”. Ông bảo tôi thật may gặp được Hằng. “Con phải biết nâng niu gìn giữ báu vật mình đang có,” ba tôi nói một cách quả quyết.
(...)
Nguồn: Megafun
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét