Tác giả: McAmmond Nguyễn Thị Tú
Lông ngỗng trắng (P.1)
Tác giả: McAmmond Nguyễn Thị Tú - Người đọc: Vân Anh - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành
“Không có vị giáo sư ấy giúp đỡ, em chẳng thể nào có cơ hội vượt qua nửa vòng trái đất để gặp anh được”. Hằng có lần nói với tôi. “Sự may mắn ấy là do công đức em thừa hưởng của ông bà, tổ tiên.”
Một anh chàng Canada như tôi hẳn nhiên rất xa lạ với cái quan niệm về “công đức” mà người Việt Nam rất trân trọng. Nhưng qua những điều Hằng kể làm thế nào cô đến được Canada, tôi phải công nhận cô may mắn thật.
Vận may bắt đầu mỉm cười với cô vào đêm cô nhận được một email do nhầm địa chỉ. Lá thư đến từ một ông giáo sư Canada, người đã ghé Hà Nội trong một chuyến thỉnh giảng trước đó. Ông viết cho một bà giáo sư ở Hà Nội. Địa chỉ email của bà giáo sư cũng giống như Hằng, chỉ khác có số 57 kèm theo đằng sau. Trời khiến thế nào mà vị giáo sư đã bỏ sót con số. Kết quả là lá thư rơi vào hộp thư của Hằng. Cô lập tức viết lại cho ông, mục đích thực tập tiếng Anh. Hằng không bao giờ bỏ lỡ cơ hội làm quen với người nước ngoài.
Có dạo cô quen với một bà người Úc trong chuyến xe đò từ thành phố Hồ Chí Minh về Hội An. Bà đi du lịch xuyên Việt, cô thì về quê nghỉ tết. Trước khi bà về lại Melbourne, cô mời bà ghé nhà chơi mấy ngày. Cô còn hào phóng chi trọn khoản tiền ăn ở tại ký túc xá ba tháng mà ba má cấp trước cho cô, để mua những món quà đắt đỏ tặng cho bà. Sau khi trở về Úc, bà vẫn liên lạc với cô qua mạng, gần như mỗi ngày. Trong một thời gian ngắn, cả hai đã thiết lập một mối quan hệ khá thân thiết. Đến khi cô ngỏ ý muốn theo một chương trình đại học ở Melbourne, và nhờ bà tìm hiểu chi phí tốn kém như thế nào, mấy ngày sau bà gửi email phúc đáp, ghi rõ chi tiết về tiền học phí, sách vở, bảo hiểm y tế, cả tiền nhà, tiền ăn. Tổng chi phí cho bốn năm học trên dưới 80 ngàn đô-la Úc. Số tiền ba má cô để dành cả đời cũng không có nổi. Cô đọc đi đọc lại những dòng email, không tin vào mắt mình. Người đàn bà từng khoe với Hằng về ngôi nhà đồ sộ với bao nhiêu phòng ngủ, nằm ngay trung tâm thành phố Melbourne, mà bà chỉ ở mỗi mình! Thế mà trong lá thư dài và khá chi tiết này, bà hoàn toàn không đả động gì tới vấn đề cho cô ở “free” một phòng trong nhà như cô trông đợi. Cô tự ái và thất vọng, nhưng vẫn kiên trì luyện tiếng Anh, tiếp tục nuôi hy vọng, tiếp tục tìm kiếm cơ hội đi nước ngoài.
Ngày tháng qua đi. Giữa lúc cô gần như bỏ cuộc, cảm thấy không còn chút hy vọng gì, thì nhận được bức điện thư của vị giáo sư già người Canada. Giống như ông tiên nhân từ trong cổ tích Việt Nam xuất hiện trong đời thực của cô. Cô bắt đầu trao đổi thư từ với ông, bộc lộ nỗi ước mơ được mở rộng tầm mắt bên ngoài đất nước cô đang sống. Hiểu được ước vọng xuất ngoại của Hằng, ông giáo sư già đề cập Cooper Home, một tổ chức nhân đạo nhằm giúp đỡ người bị các chứng bệnh tâm thần. Hằng mừng rỡ nhờ ông hướng dẫn đường đi nước bước. Vị giáo sư gởi cô tài liệu về những câu hỏi người Canada thường dùng trong một cuộc phỏng vấn. Ông còn giúp sửa các lỗi văn phạm và lỗi chính tả trong đơn xin việc của cô. Khi hồ sơ giấy tờ hoàn tất ông chuyển đến tay bà Anagha, trưởng phòng nhân sự của Cooper Home mà ông quen biết từ những năm bà mới đến dạy ngôn ngữ Sanskrit chung trường đại học với ông.
(...)
Nguồn: Megafun
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét