Hiển thị các bài đăng có nhãn Go Radio. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Go Radio. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

GoRadio - Blog Radio số 14: Status mùa hè


Tình yêu cũng như dòng sông, không ai có thể tắm hai lần trên đó cả. Dòng sông có khi cạn, khi đầy nhưng bao giờ cũng theo dòng chảy hướng ra biển lớn. Ngày mai, ông mặt trời vẫn mọc, vẫn rực rỡ và đầy ấm áp. Và ngày mai, tôi lại có thêm một ngày nữa để yêu thương...

Theo bạn, đây là câu chuyện buồn hay vui? Cái kết như vậy là một cái kết mở hay cần phải được viết tiếp? Hãy nói cho Blog Radio nghe những chia sẻ của các bạn về "Status mùa hè", hãy viết tiếp những trang tiếp theo của "Status mùa hè" nếu bạn muốn nhé!


DOWNLOAD TẠI ĐÂY

THỰC HIỆN
- Editor: Kyan theo nguyên tác truyện ngắn "Status mùa hè" của tác giả Lê Dũng
- MC: 2K - Kang&Kyan
- Sound editor: Kyan
- Vài nét về tác giả
Lê Anh Dũng sinh năm 1991. Hiện đang là sinh viên trường Đại học Khoa học tự nhiên -TP.HCM.
- Poster: zi.gone


CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- Unstopable tear - Jessica
- When I say goodbye - Steps
- các nhạc phẩm của Depapepe
- nhiều nhạc phẩm không lời khác

Nguồn: GoRadio

GoRadio - Blog Radio số 12: Truyện cổ tích về đêm cầu vồng


Câu chuyện nhẹ nhàng về một tình bạn, về thời học sinh. Tất cả xin dành tặng những người bạn vừa chia tay mái trường cấp 3, chia tay một quãng đời đẹp nhất, vô tư nhất của mình...



THỰC HIỆN
- Editor: Kyan theo nguyên tác truyện ngắn "Truyện cổ tích về đêm cầu vồng" của tác giả Việt Anh
- MC: 2K - Kang&Kyan
- Vocal editor: JL
- Music editor: Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
Dont cry - Park Bom
Rainbow - Colbie Caillat
Hair - Lady Gaga
cùng nhiều nhạc phẩm không lời khác

DOWNLOAD FULL

GoRadio - Blog Radio số 10: Nếu em không phải là tình đầu

NẾU EM KHÔNG PHẢI TÌNH ĐẦU


Một bản nhạc luôn cần có những nốt trầm để tạo ra một giai điệu đẹp. Trong cuộc sống cần có những lúc cần buồn thật nhiều để biết mình phải vui lên. Tình yêu cũng vậy, tình yêu là cuộc sống, tình yêu như bản nhạc. Hãy cùng Blog Radio thưởng thức một truyện ngắn thật nhẹ nhàng, thả mình trôi theo những dòng suy nghĩ cuộn trào trong tâm trí và trái tim của một cô gái đang yêu.


THỰC HIỆN
- Editor: Kyan theo nguyên tác truyện ngắn cùng tên của tác giả Lê Thu Hà
- MC: 2K - Kang&Kyan
- Sound editor: Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
I already miss you - G.NA
Will you kiss me - G.NA
Slow motion - Karina
Tình đầu - Nhã Linh
Fire - Minh Thư
Breathing your love - Darin
cùng một số nhạc phẩm không lời khác

DOWNLOAD
Nguồn: Goradio

GoRadio - Blog Radio số 9: Người yêu em thật..

NGƯỜI YÊU EM THẬT...



Tình yêu muôn vẻ. Những giây phút hạnh phúc, những khoảnh khắc diệu kì, những giận hờn vu vơ, vui buồn lẫn lộn... Nhưng sau cùng, chỉ còn lại tình yêu dành cho nhau, điều thiêng liêng, điều quan trọng nhất.
".. Sao em không để một phút giây nào đó anh ngồi bên em, nhìn vào mắt em, cảm giác ngay lúc đó là anh yêu em. Anh không bao giờ nói yêu em mãi mãi, anh chỉ có thể dùng hết tình yêu ngay bây giờ dành tặng cho em. Cuộc sống là bất biến, anh không muốn trói buộc em với những lời hứa mãi mãi. Hãy cứ tin anh sẽ yêu em bằng hết tình yêu trong anh..."


THỰC HIỆN
Editor: Kyan
MC: 2K - Kyan&Kang
Sound editor: Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
Maybe - Sun Ye (Wonder girls)
Chỉ còn lại tình yêu - Minh Vương (M4U)
Cô gái bé nhỏ - Hiền Thục
cùng nhiều nhạc phẩm không lời khác

DOWNLOAD FULL
Nguồn: Go.vn

GoRadio - Blog Radio số 8: Chiếc bánh của năm mới


CHIẾC BÁNH CỦA NĂM MỚI


Vậy là một năm mới đã tới, đem theo hy vọng về những niềm hạnh phúc đang chờ đón con người ở phía trước. Nhưng trong giờ phút này đây, có biết bao nhiều số phận vẫn chìm trong khó khăn, khổ đau và bất hạnh? Hãy cùng Blog Radio thưởng thức một câu chuyện ngắn đầy ý nghĩa để cùng cảm nhận tình yêu giữa những con người thật bình dị, sự chia sẻ, cảm thông, cùng những ước vọng nhỏ nhoi của một đứa trẻ bất hạnh.


THỰC HIỆN
- Editor: Kenvin & Kyan - dựa theo nguyên tác "Chiếc bánh của năm mới" của tác giả Max Lionhart
- MC: Kyan & Kang
- Sound editor: Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- There's nothing - Sean Kingston
- Đứa bé - Nhiều ca sĩ VN
cùng nhiều nhạc phẩm quốc tế khác.

DOWNLOAD FULL

GoRadio - Blog Radio số 7: Khăn quàng màu ngọc bích



1. Mùa đông năm ấy, anh biến mất vào một ngày đầy tuyết, như một bông hoa tuyết rơi xuống đất rồi lặng lẽ tan chảy đi. Tôi, thất tình trong những ngày lạnh như đá, lạc lõng giữa khung cảnh mùa đông ủy mị và xám xịt, bị trêu ngươi bên tai bởi những khúc nhạc Giáng Sinh rộn ràng, bởi những cái ôm, cái nắm tay ấm áp của người qua lại trên phố.
Mùa đông năm ấy, tôi cắt phăng mái tóc ngang eo thẳng mượt, để rồi chẳng bao giờ còn đủ kiên nhẫn mà nuôi dài được nữa.
Mùa đông năm ấy, tôi bắt đầu sưu tập những cái khung hình. Vì anh đã đem theo tấm hình chụp chung duy nhất của hai đứa và quẳng lại cho tôi cái khung chính tay anh làm. Vì chuyện ra đi của anh là điều tôi muốn nhằn đi nhằn lại với bản thân, như một bài học cho sự “cả yêu” của mình.


2. Mùa đông Sài Gòn là mùa đông giả vờ. Chỉ là một nhúm se lạnh trong không khí. Chỉ là những cơn gió chực chờ khắp ngõ mà vồ bắt lấy những mái tóc buông xõa điệu đà, mà tung tẩy những chiếc váy voan dập dình trên phố. Chỉ là một bầu trời cao xanh văn vắt.
Đi trên phố giữa tiết đông nhiệt đới, tôi thấy nhồn nhột vì một con gió tinh nghịch đang rứt lấy rứt để những ngọn tóc nhuộm nâu ngắn cũn sau gáy mình. Tôi nghe tiếng hai gót giày cao chới với gõ hiên ngang trên từng viên gạch lát phố. Tôi hít hà thật lực làn khí man mát vào đầy hai lỗ mũi, vào đầy hai cuống phổi, vào đầy hai lá phổi. Tôi ngẩng cao đầu sải những bước dài tự tin, thẳng lưng và ưỡn ngực. Tôi lách người qua hai vị hưu trí đến từ phương Tây, miệng “sorry” theo thói quen và mắt vẫn nhắm thẳng về phía trước. Tôi bước qua những cửa hiệu boutique độc đáo và sang cả. Tôi bước qua một cửa hàng bày bán những vật dụng trang trí theo phong cách Nhật Bản đơn giản mà tinh tế. Và tôi bước lùi lại…
Trong vòng chưa đầy hai giây, từ vị trí đứng trên phố tôi đã lao vào cửa hàng và tóm lấy cái khung hình bằng da nhuộm đỏ trong tủ trưng bày. Mười ngón tay tôi bấu cứng cái khung và lòng tôi chơi điệu disco của sự bất ngờ: Trên tay tôi là anh/chị/em sinh đôi của cái khung mà người yêu cũ tôi để lại vào một ngày mùa đông của thì quá khứ.
- Cho tôi gặp người làm ra chiếc khung này. – Tôi quay lại, nói với cô bán hàng bằng giọng điệu sắc lạnh của một vị khách sộp đanh đá và khó chiều.
- Thưa chị, rất tiếc là ông chủ vừa rời khỏi đây ạ. – Cô nhân viên rõ ràng là không ưa thái độ của tôi nhưng vẫn cố niềm nở.
- Gọi anh ta quay lại. Nếu không, cô không đủ sức gánh hết những chuyện sẽ xảy ra đâu. – Tôi kết thúc câu nói bằng một nụ cười nhếch mép đầy kiêu hãnh của kẻ mạnh.
Gần nửa giờ đồng hồ sau, ông chủ kiêm nghệ nhân cũng đến. Tóc tết những con rít sát da đầu, tai toòng teeng năm cái khuyên tai bạc xỉn, túi quai chéo bằng bố sợi to, quần skinny jeans mặc với áo thun cam nhạt và áo khoác len mỏng màu xám. Vì sao tôi biết chắc đấy không chỉ là một vị khách giống như mình? Vì đấy là bạn trai cũ của tôi.
- Ngọc Bích?
- Anh vẫn như cũ, bê bối trong gọn gàng. Giảm giá cho em cái khung này nhé? – Tôi đưa cái khung lên ngang mặt, miệng cười tươi và mắt lấp lánh.
- Ok… – Vĩ tốn nhiều giây uốn lưỡi mới phát ra được âm hơi gọn lỏn này. – … Đi cà phê với anh nhé! – Sau khi tôi đã quay lưng bước đến quầy tính tiền, anh mới lấy đủ hơi để kết thúc câu nói.
- Ok! – Tôi đáp mà không quay đầu lại.


3. Thay vì đi cà phê, chúng tôi rẽ vào một nhà hàng Nhật Bản. Vì bụng tôi đã kêu lên một tiếng ‘ọc’ rõ to ngay khi vừa bước ra khỏi cửa hiệu của anh.
Ngồi bên quầy bar bao quanh khu vực làm sushi, tôi nhấm nháp cốc rượu mận thơm lừng cùng những que đậu nành xanh bùi béo, mắt mải miết nhìn ngắm những anh thợ làm sushi đầu chít khăn nhiều màu bắt mắt. Lần nào ăn món Nhật, tôi cũng phải chọn cho được chỗ ngồi bên quầy bar để nhìn người ta chế biến món ăn. Những ngón tay điêu luyện, những động tác điệu nghệ, những ánh mắt chăm chú tột độ – Đấy là món gia vị vô hình khiến miếng sushi trong miệng tôi càng thêm hảo hạng. Cái ngon không chỉ từ nguyên liệu và công thức, cái ngon toát ra từ lòng say nghề của những anh đầu bếp.
Tôi thấy má mình nóng nóng. Có lẽ vì uống rượu chay với đậu nành nên chất cồn mau ngấm hơn. Trong đầu tôi nhập nhòe hình ảnh của chính mình lúc này – giống như hồn tôi vừa lìa khỏi xác, đứng sang một bên quan sát rồi truyền ngược tín hiệu về não. Tôi ngờ rằng đôi má mình đang hồng lên và dưới ánh đèn vàng hẳn trông tôi yêu lắm. Trong tôi có một cảm giác lạ. Cảm giác của cô gái ngấp nghé ngưỡng tuổi 20 của vài năm trước, luôn cố sức tỏ ra tinh ranh nhưng lại sướng đến mụ mị khi có ai khen xinh.
- Thôi nhìn em bằng đôi mắt một mí mở tròn ấy đi. Buồn cười lắm! – Tôi quay sang anh, lấp liếm cơn bối rối vô duyên vì bị nhìn chằm chặp bằng một câu đanh đá.
- Anh ngỡ rằng em sẽ chẳng bao giờ muốn gặp lại anh nữa. – Anh nói rồi đưa cốc rượu của mình lên uống cạn.
- Sao anh lại về? – Tôi thả một que đậu nành vào miệng.
- So với New York, Sài Gòn rất xấu. Không hiện đại, không phá cách, không rực rỡ lung linh, không trang nhã. Sài Gòn như một nàng nhà quê lên tỉnh, diêm dúa và chưa có phong cách…
- Nhưng anh vẫn quay về. – Tôi cắt lời anh trong lúc nhằn vỏ đậu nành ra.
- Những năm sau khi xa em, anh đặt chân lên nhiều vùng đất và rồi anh nhận ra mình đã bị Sài Gòn bỏ bùa. Chẳng biết từ lúc nào anh đã luôn bị thôi thúc bởi ý nghĩ rằng mình phải trở về.
- Chứ chẳng phải vì bị những vùng đất khác từ chối mà anh buộc phải quay về sao?! – Tôi đưa ánh mắt thách thức về phía anh, giọng cay độc.
Anh không nhìn tôi, chỉ tự rót thêm cho mình một cốc rượu và nốc cạn. Lồng ngực tôi bỗng nhói lên một cái. Một sự cảm thương, chẳng biết là dành cho ai…
Năm xưa, anh không có ý định về lại Việt Nam. Anh mong muốn một cuộc sống trên những vùng đất đầy mới lạ, hiện đại và sáng tạo. Tôi thì luôn biết mình phải trở về. Và tôi đã hiếu thắng tin rằng bằng sự dịu dàng e ấp và tình yêu mãnh liệt, mình có thể níu anh lại. Nhưng không. Vì không muốn về, vì không muốn bị phân tâm, anh đã cắt tôi ra khỏi cuộc sống của mình như cắt phăng một khối u.
Mùa đông năm ấy, tôi bắt đầu học cách đặt bản thân lên hàng đầu trong mọi quyết định.
Mùa đông năm ấy, sau những nước mắt, oán trách, căm giận, xót xa, nung nấu báo thù, tôi cắt tóc. Tôi thay toàn bộ tủ quần áo. Tôi bắt đầu đánh bạn với đám sinh viên ngoại quốc. Tôi bắt đầu lui tới các quán rượu vào những cuối tuần. Tôi bắt đầu ăn các món ăn của những đất nước khác… Tôi bắt đầu nếm những thứ mà suốt hai năm đầu trên đất Mỹ tôi không làm. Tôi bắt đầu mở mình ra hơn với cuộc sống.
Cũng từ mùa đông năm ấy, tôi luôn sống với niềm tin mơ hồ rằng mình sẽ gặp lại anh vào một thời điểm nào đó của cuộc đời, tại một đô thị hoa lệ nào đó. Trong cả những suy tưởng hoang đường nhất về cuộc hội ngộ của chúng tôi, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại diễn ra giữa lòng Sài Gòn.
Giờ đây… Anh ruồng bỏ tôi để được gì chứ?
- Mất bao lâu để em cân bằng lại sau khi anh đi? – Anh kéo tôi ra khỏi những vẩn vơ.
- Không rõ nữa. – Tôi nhận ra mình đang cắn môi và những đĩa sushi đã được dọn ra từ lúc nào.
- Em đã chẳng gửi cho anh một email nào.
- Ban đầu em rất hận anh nên không thể làm thế. Rồi khi bình tâm lại, em nghĩ với một người không còn muốn có em trong đời mình, thì tìm cách liên lạc, níu kéo chỉ khiến em giống như một con đ*********. – Tôi nở tặng anh một nụ cười nửa chua chát, nửa trêu ngươi và gắp một miếng sushi đưa vào miệng.
Phần còn lại của bữa tối diễn ra trong ngon lành và những câu xã giao rợn người. Trong suy tưởng của tôi, cuộc hội ngộ chưa bao giờ kiệm lời đến thế. Nhưng nói để làm gì, khi mà sự thay đổi ở mỗi người, người kia đều đã nhận biết được rõ ràng.


4. Ken, anh bạn trai người Thái của tôi, về Bangkok đón Giáng Sinh và Tết Tây cùng gia đình. Đáng ra tôi đã theo anh. Nhưng phút cuối, tôi nằng nặc đòi ở lại vì “Giáng Sinh là để về nhà”.
Sau khi nhìn chiếc máy bay đem Ken lửng lơ lên bầu trời, tôi nhắn tin cho Vĩ. Đêm Giáng Sinh này, tôi muốn chia sẻ với anh. Bởi sau đêm Giáng Sinh này, tôi muốn mối liên hệ của tôi và anh – dù chỉ là thông qua những suy tưởng mơ hồ, những kỷ niệm thấp thoáng – được chấm dứt toàn vẹn.
Tôi hẹn Vĩ trên một cây cầu nối giữa khu trung tâm và một quận ngoại ô. Tránh xa tiếng còi xe huyên náo và bầu khí đầy khói bụi của đám đông đón Noel đang nhung nhúc giữa lòng thành phố. Tránh xa những bông kim tuyến bị thả vô tư và vô duyên lên đầu nhau, vừa rít ngứa vừa bẩn. Tránh xa mùi hơi người nồng nặc và những gương mặt đẫm ướt mồ hôi vì chen lấn. Tôi muốn được tận hưởng đêm Giáng Sinh với toàn vẹn thư thái cả về tinh thần lẫn thể chất.
Tôi hẹn Vĩ trên một cây cầu vì tôi biết…
- Anh mê cảm giác đi qua những cây cầu. – Cách tôi chừng mươi mét, Vĩ vừa tiến đến vừa nói lớn. – Không ngờ em vẫn còn nhớ.
- Đi qua một cây cầu giống như mình đang vượt qua một thử thách, một chặng đường, tiến đến gần hơn ước mơ của mình. – Tôi lặp lại lời nói năm xưa của anh. – Nhưng đêm nay chúng ta sẽ chỉ đứng giữa cầu đón Giáng Sinh, vì anh chưa vượt qua hết chặng đường, chưa chạm được vào ước mơ. MỚI Ở LƯNG CHỪNG THÔI! – Tôi cố ý nói to những chữ cuối, miệng nửa há nửa cười lớn đón làn khí mát lạnh tràn đến từ phía sông.
- Đêm nay là Giáng Sinh, em có thể không cứa vào lòng anh không? – Giọng anh có chút khó chịu.
Tôi quay sang anh, nhoẻn cười và đưa hai ngón tay lên miệng kéo một đường ngang thay lời hứa sẽ không nói nữa.
Anh đem đến hai cốc cà phê hạt dẻ, loại cà phê một thời tôi nghiện nhất, và hai miếng bánh kem nhỏ. Chúng tôi đứng bên nhau, giữa cây cầu, thưởng thức bữa tiệc Giáng Sinh tiết kiệm, hứng những làn gió đêm đông mát mịn, ngắm mặt sông lấp lánh ánh phản chiếu của đủ loại ánh đèn, nghe những âm thanh náo động của đêm lễ hội vọng ra từ khu trung tâm lúc xa lúc gần. Chúng tôi không nói thêm với nhau câu nào cho đến gần nửa đêm, khi chuông một ngôi nhà thờ nhỏ gần đấy bắt đầu bắt đầu đổ.
- Tặng anh…
- Chúc em…
Chúng tôi nói với nhau gần như cùng lúc. Tôi chìa về phía anh một hộp quà vuông vắn, tươm tất. Anh cũng đưa về phía tôi một hộp quà được gói ghém cẩn thận. Chúng tôi ngỡ ngàng trong một giây, cùng cười và nhận lấy chiếc hộp từ tay người kia.
Trong chiếc hộp dành cho tôi là tấm hình chụp chung của chúng cả hai mà mùa đông năm ấy anh đã đem theo khi ra đi. Hai nụ cười sáng lấp lánh. Mái tóc tôi dài và đen. Hai cái đầu chụm sát vào nhau. Hạnh phúc ngập tràn trên từng mm2 của tấm hình. Tim tôi rung lên. Hai tay tôi ôm lấy cái hộp, cứng ngắc trong không khí, chẳng buồn nhấc tấm hình lên.
- Đã đến lúc trả hình về với khung rồi. Anh đã đem theo tấm hình vì không muốn em ôm nó khóc hàng đêm. Càng ít kỷ niệm thì em càng nhanh cân bằng lại. – Giọng anh từ tốn.
- Vậy quà Giáng Sinh cho em là một câu xin lỗi à? – Tôi mỉm cười mà chẳng thể hiểu được ý nghĩa nụ cười của chính mình.
- Không. Chỉ là tấm hình này thôi.
Tôi thở mạnh ra một cái và lại kéo môi thành hình một nụ cười vô nghĩa. Tôi hất ánh mắt về phía chiếc hộp trên tay anh. Những ngón tay anh mở nó ra trong dè dặt, như lo ngại rằng vật trong đấy có thể gây sứt mẻ tâm trạng mình – như chính món quà anh vừa dành cho tôi. Khi lôi chiếc khăn quàng màu ngọc bích ra khỏi chiếc hộp, những thớ cơ trên mặt anh giãn ra. Anh nắm chặt chiếc khăn trên tay, mắt dán vào nó.
- Anh đừng cảm động quá! – Giọng tôi mát mẻ.
- Em đan à?
- Đời nào! Anh có phải bạn trai em đâu mà cần tốn công như thế. Em mua đấy, không rẻ đâu.
- Khăn quàng màu ngọc bích.
- Màu tên em. Những lúc nhìn thấy nó, anh sẽ bị ám ảnh bởi em. Những lúc anh quàng, sẽ như chính tay em đang xiết cổ anh.
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy bối rối và có chút e sợ. Bỗng điện thoại của tôi rung lên. Ken gọi. Tôi nhấc máy và bắt đầu bước khỏi chỗ Vĩ.
“I miss you. Are you warm there? Happy with your family?” – Tôi run lên khi giọng nói mềm rất Thái của Ken dội vào màng nhĩ mình. Nước mắt tôi đột nhiên chảy xuống.
“What? Are you crying?” – Giọng Ken đầy lo lắng. Tôi ép mình bật cười để nén xuống tiếng nấc đang thập thò nơi thanh quản. Tôi không trả lời, chỉ nghe tiếng cười mình mỗi lúc một leng keng. Ken dồn dập những câu hỏi, tôi lắng nghe và nước mắt chảy ra nhiều hơn.
Tôi sịt mũi một cái. – “I’m ok. Just … kid tueng thoe mak ma!” (1) – Rồi không nghe anh đáp lời, tôi tắt máy.
Tôi quay lại nhìn Vĩ. Anh vẫn đứng yên giữa cây cầu, cách tôi một khoảng vừa phải. Anh nhìn tôi đăm đăm, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn quàng cổ màu ngọc bích. Tôi mỉm cười một nụ cười chừng mực về phía anh rồi quay lưng bước đi.
Một làn gió trờ tới quấn quanh thân tôi. Tôi khẽ rùng mình. Cơn gió đem hình ảnh của những mùa đông xưa cũ trở về. Mùa đông tăm tối của cái ngày Vĩ ra đi. Và những mùa đông sau đó. Hình ảnh của chính tôi trong cái lạnh và lẻ loi. Bỗng cái ánh sáng bắt đầu le lói trong tôi kể từ lúc gặp lại Vĩ bùng lên rực rỡ: Tôi đã có giải đáp cho cuộc sống bị lệch bấy lâu của mình. Từ mùa đông năm ấy – cái mùa đông chết tiệt mà Vĩ bỏ tôi như quăng đi một nắm tuyết – tôi đã không còn dám yêu ai hết lòng, hết sức. Điều cuối cùng trong tình yêu là chia ly – Suy nghĩ quái quỷ này không thôi cuộn chặt lấy tâm trí tôi, khiến tôi luôn giữ chừng mực, luôn tạo khoảng cách với bất cứ chàng trai nào mình cặp kè. Tôi sợ bị đau một lần nữa. Và những tơ tình dè dặt, cẩn trọng thì luôn đứt sớm.
- Anh xin lỗi! – Vĩ hét lớn sau lưng tôi.
Tôi quay người lại, nhìn anh mấy giây và bước nhanh đến chỗ anh.
“Bốp!” – Tôi tát Vĩ một cái mạnh. Môi tôi run lên. Tôi cảm nhận được ngọn lửa bỏng rát trong mắt mình. Những tưởng thời gian trôi qua, những tưởng khi tôi mở lòng ra với thế giới, những tưởng khi đầu óc khoáng đạt thì tôi có thể tha thứ cho Vĩ. Nhưng không. Những cảm giác xấu xí chỉ chỉ bị lấp đi, bị ngụy trang bởi mớ lý lẽ cao thượng sáo rỗng, đại loại như “khi không còn muốn bên nhau nữa thì nên thôi đi, không cần nói lời chia tay mà làm gì. Chia tay chỉ làm đau và gây sượng cho cả hai”. Cái cảm giác mình là khối u trong cuộc sống, trong ước mơ của người yêu. Cái cảm giác tình yêu mình cho đi chẳng đáng một xu. Cái cảm giác bản thân rất rẻ.
Tôi nhìn làn má đang đỏ rát của Vĩ mà thấy thoải mái vô tận. Những cái gút trong lòng tôi được mở bung hết ra.
- Chúc anh Giáng Sinh vui vẻ!
Nói rồi, tôi quay đi và bước nhanh. Vừa đi tôi vừa lẩm bẩm với chính mình “Giáng Sinh vui vẻ!” và lòng tôi thật sự cảm thấy như thế. Tôi bắt đầu phác ra những suy tính cho ngày mai: Buổi sáng, tôi sẽ đi nhà thờ với bố mẹ, rồi buổi chiều tôi sẽ đáp máy bay sang Bangkok – ở đó có người biết yêu tôi.

DOWNLOAD

THỰC HIỆN
- Editor: Kenvin & Kyan - dựa theo nguyên tác "Khăn quàng màu ngọc bích - Ploy"
- MC: Kang & Kyan
- Sound: Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- Shake up Christmas - Train
- Em sẽ cố quên - Vũ Thanh Hằng
- Như bình minh bắt đầu - Thùy Chi
- Calling out - Lune ft Krysta
- You must have had a broken heart - Westlife
- If I die young - The Band Perry


DOWNLOAD

Nguồn: Go.vn

Blog Radio số 6: Nước mắt của thiên thần




THỰC HIỆN
- Editor: Kyan - dựa theo nguyên tác "Nước mắt của thiên thần"
- MC: Kang & Kyan
- Sound: Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
Bleeding love - Jesse McCartney
Hu Die - Cindy Wang
Giấu vào đôi mắt - Minh Vương
Hoa dại - Mai Khôi
It has to be you - Yesung (Super Junior)
cùng một số nhạc phẩm không lời khác

DOWNLOAD

GoRadio - Blog Radio số 5: Dưới chân đồi cỏ may



Thy đột ngột về Việt Nam vào những ngày đầu tháng 9 trong thời gian nước sôi lửa bỏng của Nam khi anh đang gấp rút hoàn thành hồ sơ tập sự trước khi chính thức trở thành giảng viên trẻ. Hôm qua khi đang trên đường từ trường trở về phòng trọ thì anh nhận được tin nhắn của Huy: „ Thy về Việt Nam từ khi nào vậy hả Nam? Tao vừa nhìn thấy Thy sáng nay ở phố Huế đấy!“. Anh nhắn lại trả lời „ Có lẽ mày nhầm Thy với ai chăng? Trên Facebook và Blog tao đâu có thấy Thy đả động gì đến chuyện về Việt Nam đâu, cô ấy đang tung tăng giữa mùa thu nước Đức kia kìa!“. Nhưng Huy một mực khẳng định với Nam rằng anh không nhầm, rõ ràng anh đã nhìn thấy Thy bằng xương bằng thịt hẳn hoi chứ không hề tưởng tượng chút nào. Để thử lời anh bạn, Nam bấm số máy của Thy bên Đức, điều mà từ rất lâu rồi anh không còn thói quen gọi cho cô nữa. Đầu dây bên kia là một giọng nói tiếng Đức , nhưng không phải của Thy. Có lẽ là giọng nói của cô tổng đài, dịch ra thì cũng nôm na như kiểu „ Số máy quí khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quí khách vui lòng gọi lại sau“. Nam phóng xe về phòng trọ, việc đầu tiên của anh là check email và vào Facebook. Status của Thy cách đây 3 ngày vẫn còn nguyên „ Chủ nhật tươi hồng! Chuẩn bị xuống phố đi nhặt lá vàng“ và sau cái status đó không có tìn hiệu gì từ cô ngoài mấy lời comment của vài người bạn cho mấy bài thơ. Nam không tin là cô đã trở về Việt Nam, chuyện „tày trời“ đó là điều khó xảy ra bởi anh đã vô tình đọc được trong một cuộc phỏng vấn trên báo về Thy, cô có trả lời rằng cô sẽ không trở về Việt Nam lúc này. Từng là người yêu của cô nên Nam rất hiểu cái lối sống nguyên tắc của Thy, thế nên anh đã đinh ninh rằng việc nhìn thấy Thy của Huy trên phố Huế chỉ là một sự nhầm lẫn mà thỉnh thoảng vẫn xảy ra.


***

Thả bộ trên con đường với hai bên đầy mùi cỏ úa, Thy hít thở thật lâu cái không khí bình yên của vùng ngoại ô Hà Nội. Kể từ khi về Việt Nam đến giờ, cô chưa gặp người bạn nào cả, có lẽ chúng vẫn đinh ninh rằng Thy đang vi vu ở một miền đất nào đó giữa lòng châu âu. Nhưng đối diện với cô lúc này không phải là mùa thu châu âu với những chiếc lá vàng bay xơ xác, cũng không phải là những vườn hoa bé nhỏ xinh xinh, càng không phải là những chiếc vòi phun nước hát lên những bản nhạc trữ tình. Mùa thu Hà Nội dù có đẹp đến thế nào thì Thy cũng không dám đem ra so sánh với mùa thu châu âu, chỉ đơn giản vì mỗi nơi có một vẻ đẹp trầm tư của riêng mình.

Thy lặng lẽ ngắm nhìn những bông cỏ may, vẫn là con đường cũ, vẫn là lối đi xưa, vẫn là những kỉ niệm cùng Nam 3 năm về trước, dưới chân đồi cỏ may này anh đã nói yêu cô.“ Nam sẽ đợi Thy trở về, sẽ lái xích lô đưa Thy tới ngọn đồi này và một đám cưới sẽ được diễn ra giữa đồi hoa cỏ may đúng như những gì mà Thy mong ước nhé!“. Thy chợt mỉm cười khi nhớ lại những điều đã qua. 3 năm rồi còn gì, thời gian đã đủ dài và đủ rộng cho cả cô và Nam chôn đi cuộc tình cũ và bắt đầu với tình yêu mới. Thỉnh thoảng Thy vẫn nghe lũ bạn kể về Nam, rằng anh chàng cũng có vài mối tình vắt vai nhưng vẫn chưa tự nguyện „ nộp bản án tù chung thân“ với ai cả. Thy lôi trong túi ra chiếc điện thoại đã được soạn sẵn tin „ Mèo đã về Việt Nam. Nếu Gấu rảnh thì chiều nay 4h ra chỗ hẹn cũ nhé. Mèo sẽ đợi dưới chân đồi cỏ may“. Chần chừ một lúc sau, Thy bấm nút „send“ và hít thật sâu vị ngọt của gió chiều…

***

Nam dựng chiếc xe cạnh một cây cổ thụ già và đứng ngắm người con gái một thời anh yêu từ phía sau, vẫn là cái dáng vô cùng mỏng manh, vẫn là mái tóc dài xõa chấm lưng và một nụ cười luôn nở trên môi. Có thể Thy đã nghĩ anh sẽ không tới, chia tay nhau rồi còn biết nói gì nữa khi gặp nhau đây? Nhưng anh vẫn tới, vẫn tới để chứng minh cho Thy hiểu rằng đến thời điểm này anh vẫn luôn là người làm ngược và đánh cược với suy nghĩ của Thy. Thy quay đầu lại khi nghe những bước chân xào xạc trên lá, cô trân trối nhìn Nam thật lâu. Giây phút đó những nhớ thương xưa cũ bỗng chợt ùa về, tưởng cô sẽ lao vào anh mà gục đầu mà khóc. Nhưng Thy vẫn đứng nguyên vị trí đó, giọng đều đều:

„ Thy tưởng Nam sẽ không tới!“

“ Chính vì biết Thy nghĩ như vậy nên Nam mới tới!”, giọng anh thản nhiên, không mang cảm giác của nhớ thương, cay đắng, giận hờn.

“ Thôi đi, xạo với ai chứ xạo với Thy thì đừng có hòng”, cô bĩu môi lườm anh.

“ Hơ, việc gì Nam phải xạo với Thy nhỉ? Cứ làm như xạo được với Thy thì Nam thành đại gia ấy không bằng. Mà nè, không ôm Nam một cái à? Người phương Tây luôn chào nhau như thế đúng không nhỉ?”

“ Vô duyên!”

“ Vô nhiều quá nên bây giờ phải ra bớt để trả lại cho Thy nè”.

Thy giơ tay lên định cho anh “ một trận” ra trò thì đã bị bàn tay rắn chắc kia giữ lại. Trong một khoảnh khắc rất gần, bờ vai Thy run khẽ nhưng giọng vẫn tỉnh bơ:

“ Bỏ tay ra không Thy cắn cho bây giờ!”

“ Trời, coi bộ con gái Việt Nam đi Tây về đanh đá dễ sợ luôn. Cẩn thân không coi chừng ế đó”

“ Ế thì cũng không đến phần Nam về, lo chi !”

Nam không ngờ rằng từng ấy năm rồi mà Thy vẫn không quên cái kiểu nói chuyện thế này với anh. Vẫn là cái vỏ bọc bề ngoài hết sức gan lì và kiêu hãnh, Thy lúc nào cũng luôn tỏ ra bất cần, nhưng anh biết Thy cần nhiều, rất nhiều. Tâm hồn Thy như một bông cỏ may, rất dễ thương và cũng rất dễ bị tổn thương. Đã có lần Nam nói với Thy như thế, hơn ai hết anh là người hiểu rất rõ về Thy. Thy có một nghị lực phi thường nhưng lại cũng để cho một trái tim quá đa cảm và nhạy cảm tồn tại.

“ Sao Thy về Việt Nam đột ngột vậy?”, Nam hỏi khi hai người đã đi dạo được một đoạn khá xa.

“ Nam nghĩ Nam là ai mà Thy phải báo trước?”

“Bỏ cái kiểu nói chuyện thế này đi được không?”

“ Nếu không thì sao?”, giọng Thy thách thức.

Nam im lặng và không nói gì, bởi anh hiểu rằng những lúc Thy tỏ ra bất cần và mạnh mẽ nhất luôn là những lúc Thy yếu đuối nhất, nhưng cô không cho phép ai lột cái vỏ bọc“ hoành tráng“ ấy của cô. Anh thở dài…

“ Không nói thì thôi, kêu người ta ra đây làm chi?”

“ Đi dạo. Và đòi nợ bữa cơm rau muống với đậu phụ sốt cà chua mà Nam nợ 3 năm về trước, nhớ không?”

“ Chỉ đơn giản vậy thôi ư? Đó đâu phải là tuýp người của Thy”

Thy định nói điều gì đó nhưng nghĩ sao cô lại thôi. Cô cứ bước đi trên con đường dài vô tận, một thoáng của ngày xưa trỗi dậy nhưng Thy biết những điều đã qua thì cũng đã mãi mãi qua rồi và con người ta, dù muốn hay không cũng không thể làm thay đổi được cái gọi là “ mảnh vụn quá khứ” được nữa.

“ Nam mời Thy bữa tối nay nhé, coi như là trả nợ Thy luôn, được không?” và không đợi Nam trả lời, cô tiếp tục “ mình về nhà thôi, Nam còn phải đi chợ nữa không có hết mất đồ ăn ngon”.

Có lẽ đến cuối đời Nam cũng không thể nào hiểu được cái hành động “kì quặc” của cô lúc này. Nhưng nếu đặt ra câu hỏi với Thy lúc này cũng chỉ là vô nghĩa, thế nên Nam lẳng lăng “thực hiện nhiệm vụ” của mình với hy vọng sau bữa ăn tối anh sẽ có cơ hội được nói chuyện nghiêm túc với Thy và hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện.

Ngồi đằng sau xe anh, Thy khúc khích cười mỗi khi anh bấm còi xe máy. Còn nhớ ngày xưa mỗi lần đèo Thy đi đâu đó, đường phố Hà Nội luôn nghịt người nên Nam hay bấm còi, Thy hay bảo” này, Nam định ra hiệu với cô nào đấy à”, nhưng rồi sau này Thy mới giải thích rằng ở phương Tây người ta chỉ được phép bấm còi trên đường khi có trường hợp khẩn cấp, nhưng thỉnh thoảng dân phương Tây cũng biết “ phá luật” và chào nhau bằng cái bấm còi khi họ đi ngược chiều nhau.

“ Không sợ Thy rơi xuống đường nữa à?”,

Thy bật hỏi trong khi Nam vẫn đang cố gắng vượt qua một đoạn đường trắc trở. Anh trả lời thản nhiên:

“ Sợ rơi xuống thì ôm chặt Nam đi!”

“ Không ! thích Nam nắm chặt tay Thy như hồi xưa cơ”

“ Nếu Nam không làm?”, giọng anh thách thức.

“ Sợ người yêu nhìn thấy hả ? Yến tâm, không ai ghen tệ hại hơn Thy nữa đâu”, nói rồi cô chủ động vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào bờ vai vững chãi mà cô đang mượn tạm thời ấy.

***

Mặc cho Nam hì hục trong bếp nấu bữa tối, Thy làm một cuộc dạo ngó nghiêng trong căn phòng bé nhỏ của anh. Khi anh bưng mâm cơm lên thì anh khẽ khựng người lại khi thấy Thy đứng trước chiếc tủ kính, nơi được Nam “ trịnh trọng” đặt con gấu bông Thy tặng hồi xưa. Có lẽ Thy cũng đang bất ngờ và tự hỏi điều đó, nhưng trái với dự định của Nam, khi biết anh đang đứng phía sau mình, Thy lại chỉ tay vào bức ảnh bên cạnh và hỏi:

“ Sinh viên của Nam nhìn trông tri thức ghê, đúng thật là thầy nào trò nấy quả không sai chút nào. Bữa nào có dịp cho Thy làm sinh viên của Nam một bữa để nâng cao trình độ nha”.

Biết là Thy đang “chọc ngoáy” mình, Nam “không thèm” trả lời lai câu hỏi của cô, giọng thản nhiên: “ Đây, đậu phụ và rau muống của Thy đó, ăn chán chê đi, qua Đức rồi có thèm cũng không có cho mà ăn đâu”.

Thy vừa ăn vừa tấm tắc “ Công nhận trình độ nấu ăn của Nam ngày càng lên tay”.

Nam vẫn không nói gì, anh đang nhớ lại cái thời của 3 năm về trước, cũng một lần cô nấu cho anh ăn nhưng anh “ không nuốt nổi” vì cô nấu “Tây” quá, thế là cô hì hụi ăn một mình. Đang ăn, anh nhận được một tin nhắn và hấp tấp đi luôn.

Hôm sau Thy nghe đứa bạn kể lại rằng Nam đã đi cùng một cô gái nào đó, Thy đã ghen. Con sóng trong lòng cô trỗi dây, tủi thân và bất lực, Thy “đòi” anh lời giải thích thì anh nói “ chỉ là bạn”.

Lẽ đương nhiên Thy không đời nào chấp nhận câu trả lời ấy vì đó là câu cửa miệng của đàn ông, cô tự ái và qua Đức học tiếp. Nam cũng “không thèm” giải thích cái kiểu cách trẻ con ấy của Thy và cũng bỏ luôn ý định qua Đức đi học cao học để được gần cô. Anh quyết định ở lại trường làm giảng viên và cố gắng xin học bổng để qua Canada tu nghiệp.

Cả hai vẫn biết tin về nhau qua Facebook, Blog nhưng không bao giờ nhắn tin cho nhau vì không ai vượt qua được sự kiêu hãnh ở trong lòng. Anh bạn chơi cùng cô và Nam, khi biết chuyện hai người, chỉ thốt lên nổi một câu: “ Đúng là 2 đứa dở hơi!” . Mà có lẽ ngày đó anh và cô cũng “ dở hơi” thật, tự ái tuổi trẻ mà.

“ Thy khen Nam như vậy là thừa đấy”,

Nam đột nhiên trả lời cô sau một hồi im lặng. Tưởng cô sẽ nhảy cẫng lên và diễu cợt cái lòng tự tin thái quá của anh, nhưng cô không phản ứng gì mà cứ tấm tắc….nhai. Khi hai người ăn xong bữa tối thì cũng đã gần 10h đêm, Thy hình như cũng “cạn sức” để gây sự với anh và Nam sẽ nhân cơ hội này để hỏi lý do vì sao cô lai trở về đột ngột như thế, nhưng Thy một lần nữa lại “ nhanh mồm” hơn và đánh lạc chủ đề.

“ Cho Thy ké lại buổi tối hôm nay ở đây được không?” ,

Nam trố mắt lên nhìn cô và không biết là cô định bày đặt trò gì thêm nữa.

“ Có nhạc Trịnh không, mở cho Thy nghe với !”

“ Nam không nghe nhạc Trịnh, Thy biết điều đó rồi mà!”

“ Vậy bây giờ nghe cùng Thy nhé ?” ,

nói rồi cô mở túi xách tay và lấy chiếc đĩa Trịnh ra như là đã chuẩn bị sẵn.

Nam chưa kịp “ nuốt trôi” bất ngờ này thì bất ngờ khác đã ập đến. Hình như sẽ chẳng bao giờ anh có thể hiểu được về cô. Thy đứng dậy bật nhạc và trôi cùng giọng hát của Khánh Ly.

Trước mặt Nam bây giờ là một Thy yếu đuối. Thy bao giờ cũng vậy, yếu đuối rồi mạnh mẽ, mạnh mẽ rồi yếu đuối, nói như ai đó đã có lần nhận xét về cô “ một trái tim quẫy đạp!”

“ Còn yêu Thy không?”, Thy ngước mắt nhìn Nam hỏi khẽ khi biết anh đang chăm chú nhìn mình.

“ Đã có lúc Nam rất nhớ Thy…”

“ Thế còn bây giờ thì sao?”

Một sự im lặng bao trùm cả một khoảng không rộng lớn giữa hai người.

“ Sao Thy lại trở về Việt Nam lúc này?”

“ Nam vẫn chưa trả lời câu hỏi của Thy !”

“ Biết để làm gì?”

“ Để biết thôi !”

“ Nếu Thy không nói ?”

“ Ừ thì thôi, không hỏi nữa vậy.”

Nói rồi cô vơ chiếc chăn trên giường trải lên một chiếc ghế gỗ dài. Với cái thân hình 1m54 và vừa đủ 40 kg thì chiếc ghế ấy cũng đủ dài và đủ rộng cho Thy nằm tạm một đêm.

“ Lên giường Nam mà nằm, bên đó nằm đệm quen rồi, giờ nằm trên ghế cứng, chịu sao nổi “

“ Đừng quên rằng Thy cũng từ nghèo khó mà đi lên”

“ Thôi đừng bướng nữa !”, Nam nói mà như ra lệnh. Thy lẳng lặng nhìn sâu vào mắt anh và đi về phía chiếc giường đơn. Nam gỡ màn xuống, vừa dắt vừa trêu:

“ Dạo này Hà Nội nhiều muỗi, Thy cố mà ngủ cho ngoan, đừng có quẫy đạp lung tung mà muỗi nó vào nó tha Thy đi đấy, lúc đó lại ăn vạ Nam”

Khi đã dắt màn cẩn thận cho Thy, Nam định bước đi thì nghe tiếng Thy gọi khẽ.

“ Ôm Thy một chút được không?”

Nam lặng người và ngoảnh lại nhìn cô, trong bóng tối anh vẫn thấy một đôi mắt đen lay láy đầy yêu thương nhìn mình. Thy đó sao? Một trái tim đầy quẫy đạp đó sao?

“ Với một điều kiện?”

“ Đó là…?”

“ Thy sẽ nói cho Nam nghe lý do trở về của mình”

“ Đồng ý, nhưng ngày mai khi bình minh lên, được chứ?”

Nam nhìn cái thân hình mỏng manh của cô trên giường không khác gì một chú mèo con, một cái gì đó cay cay nơi sống mũi anh. Anh gỡ cửa màn và ôm cô vào lòng. Chiếc giường đơn chật hẹp nhưng vẫn chứa đủ hai con người với hai trái tim đang dậy sóng. Núp mặt vào ngực Nam, Thy nói khẽ:

“ Nam ghét và giận Thy lắm phải không?”,

“ Nhiều lúc Nam cũng muốn lắm! Thôi, ngủ đi. Ngày mai mình nói chuyện tiếp”, anh nói và siết chặt Thy hơn vào lòng.

Trong đêm tối, anh đã không nhìn thấy được giọt nước mắt của một người con gái kiêu hãnh vừa lã chã rơi…

Sáng hôm sau khi Nam thức dậy thì Thy đã ra đi, cô để lại cho anh một mảnh giấy nhỏ cảm ơn và nói anh đừng tìm cô. Thy nói cô đang mắc một căn bệnh và cô không biết y học có chữa khỏi được không. Tuần sau cô sẽ trở lại Đức để hoàn thành giấy tờ rồi qua Mĩ chữa bệnh “ Nếu không còn được gặp Thy nữa thì Nam hãy ra dưới chân đồi cỏ may trong ngày giỗ của Thy nhé?”.

Nam lao ra phía trước cửa dù biết rằng hy vọng tìm kiếm được cô chỉ là 0,1%, bây giờ thì anh mới vỡ lẽ vì sao Thy lại trở về đột ngột thế này. Thy là người không dấu được cảm xúc của mình, cô vẫn luôn trải lòng mình trên những trang Blog với nhưng bài viết quá hoàn hảo đến nỗi người ta “thần tượng “ cô, “ngưỡng mộ” cô nhưng cũng có khi Thy lại dấu được cảm xúc của mình quá khéo đến nỗi anh cũng không hề biết mặc dù lẽ ra anh phải biết từ lâu. Nam không tin là cô trở lại chỉ là muốn được nhìn anh, để được đòi nợ một bữa cơm rau muống với đậu phụ sốt cà chua, có nhiều lý do để Thy trở lại Việt Nam trong những ngày ngắn ngủi, và biết đâu cũng có thể vì một đồi cỏ may. Anh sẽ không đi tìm cô để đòi câu trả lời mà hôm qua cô đã hứa, anh cũng sẽ không bao giờ trở lại đồi cỏ may ấy nữa vì anh tin, đó không phải là nơi Thy nằm xuống. Anh vẫn tin một ngày Thy trở lại. Phía đằng xa, cỏ vẫn thì thầm câu hát khóc ru anh…

DOWNLOAD

THỰC HIỆN
- Editor: Kyan - dựa theo nguyên tác "Dưới chân đồi cỏ may" của tác giả Hoàng Yến Anh
- MC: Kang & Kyan
- Sound: Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- Speak now - Taylor Swift
- Old Memory - Lee Eun Mi
- What I did for love - Glee cast
- Đừng hát khi buồn - Vân Navy
- Như khi bắt đầu - Minh Thư
- Để mất nhau - Duy Khoa và Thùy Trang
- Dù có cách xa - Đinh Mạnh Ninh
cùng một số nhạc phẩm không lời khác

Nguồn: Go.vn

GoRadio - Blog Radio số 4: Hà Nội, anh yêu em


Các bạn thính giả thân mến, chúng ta đang được sống trong tiết trời dịu mát của mùa thu. Người ta vẫn nói mùa thu ở Hà Nội là đẹp nhất. Mùa thu mang đến Hà Nội thứ ánh nắng mặt trời vừa ấm áp vừa dịu nhẹ, thứ gió thu hơi se se lại hơi lãng đãng, phủ một màu dịu dàng, nhẹ nhàng lên những con phố cổ. Không chỉ đẹp bởi nắng, bởi gió, bởi khung cảnh vốn mà còn đẹp ở nơi tâm hồn người Hà Nội. Thanh lịch nhưng vẫn trẻ trung, hào hoa mà cũng rất sâu lắng. hãy cùng chuyên mục Blog Radio tháng 9 đến với truyện ngắn Hà Nội, anh yêu em của tác giả Trịnh Quang Minh để cảm nhận nhé



Anh đưa em đi trong niệm khúc cuối, của bình yên và im lặng.

Buổi sáng ngày chủ nhật. Trong trẻo và im ắng.

Hà Nội lúc này như còn đang ngái ngủ, cái ẩm ướt phủ lên mọi thứ. Gió mùa thấm đẫm trong mọi ngóc ngách của thành phố này. Mọi thứ vẫn còn im ắng, cái lạnh như chất xúc tác giúp làm cho người ta ngủ ngon hơn.
Nhưng cũng có những ngoại lệ. Đó là Bảo.

Anh dắt chiếc xe cũ màu đỏ ra khỏi nhà. Tiếng kẽo kẹt của chiếc cổng sắt rỉ sét làm anh phải nhẹ nhàng hơn. Anh không muốn làm mọi người thức và nhất là phá tan cái không gian bình yên đang ôm lấy mình. Khu nhà nơi Bảo ở đã cũ lắm rồi, mọi thứ đều mang một màu, một màu cũ kĩ. Cũ như tâm hồn của những con người ở đây vậy. Họ ngại thay đổi, những thói quen và cả chăng những nỗi nhớ.

Bảo cũng thấy mình như thế. Anh lúc nào cũng ước mong nỗi nhớ về Hà Nội sẽ thay đổi nhưng nó không bao giờ thay đổi.

Bảo đi trên con ngày xưa anh đi hàng trăm lần, mà anh vừa thấy vừa lạ vừa quen. Thời gian anh xa Hà Nội làm cho anh quên đi những góc phố, giờ trong anh chỉ còn đọng lại những kỉ niệm mà thôi. Con phố vắng vẻ và hiu quạnh hơn rất nhiều, lác đác những người đi bán bánh mì sáng. Trên mặt họ hằn lên cái buốt giá của mùa đông. Bảo thở dài, ngày mai thôi anh lại phải rời xa Hà Nội trong khi nỗi nhớ Hà Nội vẫn còn đang cồn cào lắm. Vừa đi Bảo vừa cố nhớ những nhiều thân thuộc nhất của Hà Nội, những khoảnh khắc này. Và cái anh muốn nhớ nhất, đó là những con người nơi đây. Đó là cái luôn giữ chân Bảo khi anh muốn xa Hà Nội.

Bảo nhớ ra lý do tại sao mình lại đi ra đường sớm đến vậy. Anh có hẹn. Một cái hẹn với người con gái anh chưa gặp, một người con gái anh không biết tên. Một người con gái mà anh chỉ biết rằng tâm hồn của em là một khoảng cô đơn và ngọt ngào.

Bảo hay gọi em bằng cái tên “Giai nhân”

Quán café em hẹn nằm trong phố, Bảo đi một hồi lâu mới tìm thấy nó. Bảo ngạc nhiên, đây là con đường quen thuộc của anh, nhưng chưa bao giờ thấy quán này cả. Anh tự hỏi, có lẽ nó mới có trong thời gian anh đi. Anh vừa đi vài năm, Hà Nội ngày nào đã thay đổi, một cách chóng mặt và ồn ào. Quán không nhỏ nhưng nó nằm sâu trong ngõ, và có độc một cái bảng tên tên quán treo ở ngoài cửa ngõ, màu đã bạc phếch. Đi dọc theo ngõ là mùi tường ẩm ướt, ngõ dài hun hút. Đặc trưng của những nhà ở phố. Khi vào trong quán, Bảo nhận ra mình là vị khách đầu tiên của ngày hôm nay.

Bảo chọn cho mình một chỗ trong cái quán café hai tầng này. Anh luôn chọn cho mình một chỗ trên cao, có lẽ đó cũng là thói quen khó sửa của Bảo. Chỗ ấy cạch cửa sổ, có những chiếc ghế bành màu đỏ. Những ô cửa sổ màu xanh tím làm cho Bảo cảm nhận được lặng yên của sáng hôm nay. Anh ngắm nhìn ánh nắng bên ngoài hắt vào chênh chếch và chạy dài trên chiếc bàn đá màu lam.

Bảo đợi “giai nhân”.

Lúc này đây, Bảo cảm thấy ấm áp. Những hạt bụi trong nắng làm cho Bảo cảm thấy mình cũng nhỏ bé đi rất nhiều. Bảo nhớ ngày xưa mình đã gặp em như thế nào. Họ quen nhau cũng như giới trẻ bây giờ, qua một mạng xã hội nào đó. Chỉ cần một lời đề nghị và chấp nhận đơn giản, không cần phải biết lý do tại sao lại muốn làm bạn và tại sao lại chấp nhận làm bạn. Bảo chỉ nghĩ đơn giản như vậy. Lúc đó Bảo đang yêu một người con gái khác.

Bảo và em nói chuyện không nhiều, nhưng đủ để Bảo cảm thấy bên trong cô luôn có yêu thương và cô đơn hiện hữu. Bảo yêu những điều em viết, yêu những cảm xúc ngọt ngào của em. Mạng xã hội đó ngừng hoạt động. Họ mất liên lạc. Bảo đi nước ngoài và chia anh tay với người yêu. Đó là một khoảng thời gian tồi tệ với anh. Bảo quên hết mọi thứ, trong đó có cả “giai nhân”.

Bảo thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có những mái ngói đỏ đã nhạt màu xếp thẳng tăm tắp. Tiếng nhạc bên trong quán cứ nhẹ nhàng đi qua tâm hồn Bảo.

Những ước mong
đã đưa chúng ta xa hai bờ
đã mang hết đi những điều thân thuộc
Chỉ còn ước mơ
Để dành ở đây

Một thời gian sau, Bảo và em lại tìm lại được nhau.

Có một chút ngơ ngẩn khi gặp lại nhau. Bảo tìm lại được em, như anh tìm lại một phần tâm hồn của mình đã lạc mất bao lâu nay. Anh vui, anh buồn và lưu luyến.Và đến tận bây giờ, Bảo vẫn chưa biết “giai nhân” là ai.

Nhưng Bảo biết chắc một điều, anh không chỉ yêu những điều em viết nữa, anh yêu nhiều hơn thế ở con người em.

Trong cái dòng suy nghĩ miên man ấy, Bảo nhận ra có ai đó đã đứng trước mặt anh từ bao giờ.
- Chào bạn, đợi mình lâu chưa?
- À, cũng vừa đây mà!

Bảo ngập ngừng trong giây lát, anh đứng lên và chào người con gái ấy. Em đang mỉm cười, chắc là vậy.Nói chuyện ở ngoài mới khó làm sao, Bảo tự nhủ bản thân. Có một khoảng cách nào đó làm Bảo vẫn chưa ra nhận ra em.

Có phải là em không?

Có cái gì đó mách bảo anh rằng đáy chính là em. Cũng như cách anh đã yêu “Giai nhân”, những lời em nói và cảm xúc của em. Em là một cô gái bướng bỉnh và thích đùa.
- Mình quý bạn lắm nên mới gặp đấy, bận bao nhiêu việc mà phải bỏ ra đây thế này!
Em cười khúc khích.
- Bao nhiêu người cũng muốn gặp mình đấy, không phải ai mình cũng cho gặp đâu!

Bảo vừa nói vừa khuấy cốc café mình. Anh nhấp môi, cái vị đăng đắng lan tỏa khắp người anh làm. Bảo cười, có vẽ dễ chịu lắm. Anh tự hỏi, bao giờ anh sẽ lại được uống cái vị đăng đắng này nữa. Bao giờ anh lại được tâm sự với người con gái đang ngồi trước mặt anh. Không gian càng ngày càng lặng hơn. Trong thế giới lúc này, chỉ còn lại em vào Bảo cùng một chút đắng của café.

Bảo cười và nhìn vào đôi mắt của “Giai nhân”, trong một khoảng khắc nào đó hai ánh mắt đã chạm vào nhau. Đôi mắt em không buồn nhưng tĩnh lặng, nó còn lặng hơn cả tâm hồn của Bảo.

Bảo yêu mái tóc dài của em, và cái cách em đặt những ngón tay lên tóc. Nó làm tâm tư của Bảo dịu lại, nó làm anh nhớ da diết nơi này và đặc biệt là người con gái đó. Mái tóc đen ánh lên màu nắng đẹp và huyền ảo như một bức tranh. Ít nhất là đối với Bảo. Em chợt hỏi Bảo:
- Vậy ngày mai bạn đi rồi hả?
- Uhm, mai mình bay từ sáng sớm…
- Thế là không được nhau nữa rồi.
Em nói một cách tỉnh bơ. Bảo lúng túng.
- Mà tên bạn là gì, mình còn chưa biết?
- Tên mình á, bạn đoán xem!
Em nói và tránh ánh mắt của Bảo. Những ngón tay lại mân mê mái đóc đen dài óng ả. Bảo nhăn mặt và cười:
- Sao mà mình đoán được, bạn phải gợi ý đi chứ!
Em vừa nói vừa lấy trong túi một cái đĩa nhac. Em nháy mắt với Bảo.
- Đây là món quà mình muốn tặng bạn. À mà trong này cũng có gợi ý về tên của mình đấy. Bạn để ý một chút sẽ biết thôi.
- Khó thế này sao mà tìm ra được!?
- Nếu bạn biết tên mình thì mình gặp nhau ngày mai trước khi bạn đi nhé. Và mình sẽ nói cho bạn biết mình nghĩ gì về bạn.

Thoáng đâu đó Bảo thấy sự kiên quyết trong đôi mắt của em.

Thời gian còn lại ngày chủ nhật, anh lang thang trên những con đường. Khi nghĩ ngợi điều gì, Bảo hay chọn cách đi loanh quanh Hà Nội. Nhìn những sắc màu của phố, nó làm anh dễ chịu hơn và anh nghĩ nó sẽ làm anh bớt cô đơn đi một chút. Những kỉ niệm trong anh lại tràn về, mỗi nơi Bảo đi qua là một phần trong tuổi thơ gắn liền anh gắn liền trong đó. Bảo dừng chân ở một góc Hồ Gươm.

Ngồi ở đây khi buổi chiều về, người ta có thể thấy một vệt tím chạy dài trên mặt nước. Ảm đạm và bình yên, tình cảm của Bảo cũng mang một màu tím. Đã có ai đó nói như vậy.

Anh mở chiếc CD anh được tặng lên nghe. Bảo để chế độ shuffle. Những khúc hát cứ vang lên một cách vô thức.

Giống như với tâm trạng của anh, rối bời một cách tùy tiện

Âm nhạc không mang Bảo đi đâu xa, nó mang Bảo vào ảo mộng ngày xưa.

Những nỗi nhớ quá dài. Những yêu thương quá ít.

Anh thấy nhớ nhung người con gái anh gặp sáng hôm nay. Đó phải chẳng phải chính là người con gái Bảo luôn mong mỏi hay sao?

Bảo thấy mình như đã yêu em từ lâu lắm rồi mà anh chỉ chưa nhận thấy thôi.

Mái tóc, đôi mắt và những gì thuộc về em lại ẩn hiện trước mặt Bảo. Có một chút xa vời, có một chút thương yêu.

Bảo nhìn ra phía xung quanh anh.

Những đôi tình nhân trẻ. Đang đưa nhau qua những khúc dạo đầu của cảm xúc.

Những đôi vợ chồng già. Đang đi nốt trong những khoảnh khắc cuối cùng của một ngày. Của một đời. Của một tình yêu.

Và Bảo. Lạc lõng như những con người còn lại. Đi nốt một mình trong thăng trầm của cuộc sống. Cùng với hình em và Hà Nội.


Nghe hết đĩa nhạc, Bảo vẫn không tìm được điều gì trong đó.

Bảo vẫn chưa biết tên của em là gì. Bảo vẫn chưa biết mình phải làm gì. Và Bảo chưa biết…

Anh thấy bối rối, anh cười ở bên trong đáy sâu tâm hồn.Bảo nhìn những kỉ niệm một lần cuối, anh trở về
nhà.

Mình biết tên bạn là gì rồi. Cho mình gặp bạn được không?
Thật không đấy?
Thật!
Được rồi. Thế mai gặp nhau nhé. Nơi gặp: ABCZYX…




Bảo thao thức cả đêm, anh không ngủ được.

Ngoài trời gió thổi buốt từng đợt. Đã bao lâu rồi, nỗi nhớ cồn cào được gặp ai đó lại đến.

Lúc này, Bảo dường như mỉm cười. Vì anh sắp được nỗi nhớ của mình. Hà Nội đêm nay như lạnh hơn rất nhiều, lạnh hơn khi cái lúc anh chuẩn bị đi xa.

Bảo đi trong cái lạnh căm căm đấy đến gặp em. Anh vẫn đeo tai nghe, Bảo muốn nghe hết những gì em tặng cho Bảo. Đây là chỗ em hẹn gặp, ở bến xe.

Trước mặt anh là những dòng người qua lại, những kẻ tiễn người đi. Những chiếc hôn từ biệt, những cái vẫy tay cùng những giọt nước mắt.

Nó làm cho Bảo bồn chồn đến lạ. Những bóng đen, hay cho đúng hơn là nỗi nhớ cứ vụt qua vụt lại trước mắt anh. Nỗi nhớ Hà Nội và nỗi nhớ em đan xen vào nhau, vừa khít.

Và em xuất hiện trước mặt Bảo. Giữa những dòng người đó, em đứng một mình. Im lặng và dịu dàng.
- Hôm nay mình lại là người đến muộn rồi!
- Ừ, lúc nào cũng thế ấy. Nói cho mình câu trả lời đi!

Bảo có cảm giác mình bị dồn vào chân tường.
- Ừ thì…

Em vẫn im lặng và đợi Bảo trả lời.
- Tên bạn…
- Mình muốn hỏi bạn điều này.

Một chút ngạc nhiên, đồng thời Bảo cảm giác như cái gì nhẹ bẫng trong anh.
- Hôm nay, bạn đến vì muốn biết tên của mình hay vì bạn muốn biết điều gì khác?
- Mình muốn biết tê… À không, mình muốn biết bạn nghĩ gì về mình!
- Vậy tên mình không quan trọng với bạn sao?
- Biết tên bạn cũng quan trọng với mình, nhưng cái kia…
- Nhưng không biết được tên thì không biết cái gì hết, mình đã nói thế đúng không nào?
- Ơ…

Em cười. Gương mặt em phảng phất đâu đó niềm hạnh phúc Có lẽ Bảo là con người ngốc nghếch nhất trên thế giới lúc này.
- Thực ra, trong chiếc đĩa mình đưa cho bạn chẳng có một chút gợi ý nào về tên của mình đâu. Bạn ngốc của mình ạ! Mình muốn biết điều gì ở mình đối với bạn là quan trọng hơn cả. Và giờ là mình đã biết đó là cái gì rồi…

Đôi mắt em bỗng xao động, sự lặng im không còn nữa. Bảo bị hút sâu vào trong đôi mắt ấy.
- Anh…

Bảo chết lặng đi trong một giây.
- Ừ
- Từ rất lâu, em đã yêu anh. Nhưng lúc ấy, có lẽ không phải lúc. Rồi anh và em mất liên lạc, em nghĩ sẽ quên anh đi. Nhưng không được! Gặp lại anh…
- Em yêu điều gì ở anh?
- Em yêu tâm hồn của anh, cảm xúc của anh trong những điều anh viết!

Bến xe càng lúc càng đông hơn, những tiếng của lơ xe, của khách đi xa cứ ầm ĩ và nhộn nhạo. Nhưng Bảo không nghe thấy những âm thanh ấy, anh chỉ còn nghe được những điều em nói mà thôi.
- Anh cũng yêu em!
- Tại sao?
- Anh không biết tại sao, anh yêu em từ giây phút này qua giây phút khác. Từ những điều nhỏ bé nhất, nó lớn theo từng ngày. Đến bây giờ, thực sự anh không biết anh yêu em vì điều gì nữa. Một ngày nào đó anh sẽ nói cho em, nhưng anh không biết là bao giờ.
Em bước lại gần bảo. Bảo cảm giác hơi thở của em gần lắm rồi.
- Mai anh đi rồi, bao giờ anh sẽ lại về?

Bảo không nói, anh mở đĩa CD mà em tặng cho Bảo. Anh đặt dây nghe lên đôi tai nhỏ bé của em. Anh im lặng.

Dù mai đây ai đưa em đi đến cuối cuộc đời
Dù cho em em đang tâm xé, xé nát tim tôi
Dù có ước có ước ngàn lời,
Có trách một đời, cũng đã muộn rồi
Tình ơi, dù sao đi nữa xin vẫn yêu em.

Bảo hôn lên trán của em. Em không nói gì, đôi mắt em nhắm lại và em dựa vào Bảo. Bảo ôm em mà như ôm lấy cả cuộc đời, không còn xa vời nữa.
- Mà em tên là gì?
- Em là NP Quỳnh, Quỳnh của Bảo.
- Ừ, Quỳnh của Bảo!

Mặt trời đã lên, sắp đến lúc Bảo phải đi.

Ừ, Bảo sẽ phải đi. Nhưng con người Bảo đi thôi. Trái tim của Bảo sẽ ở lại đây.

Cùng với em. Và với thành phố này.


Hà Nội, anh yêu em…

DOWNLOAD

THỰC HIỆN
- Editor: Kyan (Nguyên tác: Hà Nội, anh yêu em của tác giả Trịnh Quang Minh)
- MC: Kyan & Kang
- Sound: Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- Chưa bao giờ - Thu Phương
- Để dành - Hà Anh Tuấn
- Breakaway (Acoustic) - Kelly Clackson
- Sweater - 2AM
- Babomchoreo - 2AM
- Niệm khúc cuối - Lê Hiếu

Nguồn: Go.vn

Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011

GoRadio - Blog Radio số 3: Cỏ mềm


Một chủ nhật nữa của tháng 8 lại đến, chuyên mục Blog Radio rất vui mừng đc quay trở lại và giới thiệu đến các thính giả yêu quý một truyện ngắn của tác giả Minh Nhật với tên gọi Cỏ mềm. Mong rằng những xúc cảm nhẹ nhàng mà sâu lắng sẽ giúp mọi người có một ngày đầu thu thật tuyệt vời. Cùng lắng nghe nào.



 


…Cuối con đường ai cũng phải đi, là một điều gì đó đợi chờ, mà không ai biết trước. Nhưng không bước chân nào dừng lại cả. Chỉ nhìn lại phía sau một thoáng chốc. Rồi sẽ đi tiếp, về phía cuối con đường….


1. Trời bỗng trở lạnh đột ngột như thủy tinh làm nên chiếc bình ở kệ tủ đột nhiên rơi xuống đất tan tành thành những mảnh nhỏ, chỉ sau một đêm, không khí khô cóng, chùm cúc đất xanh cắm vội vã trên chiếc bình gốm nâu ở góc tường cũng thu mình lại, tựa hồ run bắn lên khi những cơn gió vụt qua tấm rèm khua khoắng va chạm vào căn phòng bé nhỏ. An co rúm lại trong chăn, lão Tacta chủ nhiệm khoa có mang tờ kết quả thi chằng chịt D đập vào mặt nó lúc này cũng đừng hòng kéo nó ra ngoài cái lạnh chết tiệt kia. Đĩa nhạc Cánh cung của Đỗ Bảo đặt ở chế độ replay shuffle mode vẫn vang lên tiếng piano nền tuyệt hay cùng chất giọng trong trẻo cao vút của Khánh Linh: “hạnh phúc kia rồi sẽ mau thành, ngừơi còn yêu nhau sẽ trở về với nhau, và tình yêu còn mãi riêng dành…”. Tiếng những chiếc xe vụt qua vụt lại. Tiếng của đám trẻ con chưa đến tầm đi học nhưng đến tầm hét. Chỉ vì đêm qua sau khi thức đọc cho hết cuốn sách được ca ngợi tán tụng Búp bê Bắc Kinh mà quên không vít chặt cửa đã nhảy vèo lên giường, tất cả mớ âm thanh hỗn độn xoáy vào tai An như một triệu con ong đang vù vù zin zít. Người An chợt rung lên. Mất nửa phút nó mới biết đó không phải là cơn chấn động được tạo ra bởi một chiếc xe tải mười tám bánh ở dưới mặt đường đang nhộn nhạo kia tác động lên nó, mà là cái mobile đang rung tít nhiệt tình ở phía cuối của cái chăn. An với tay tắt cái dàn vẫn không ngừng phát ra những âm thanh chói tay, trả lời bằng một giọng rất oải khi nhìn thấy một số lạ hoắc hiện lên trên màn hình:
- Alo, ai thế ạ?
Đầu bên kia im lặng, tựa như một người lịch lãm đang chơi trò ú tim với một kẻ miệng vẫn còn đang ngáp như lấy được. An cáu kỉnh tăng vọt thanh âm giọng nói đến tận trên quãng La hai nhịp nữa:
- Này này, bảo cho mà biết, nếu rảnh rỗi không có việc gì làm vào cái giờ này thì tốt hơn hết lần sau bấm số 1080 gặp mấy em tư vấn tình cảm nhé chứ đừng có bấm vào cái số này nữa.
Đứt chừng hai giây. Đầu bên kia nhẹ nhàng:
- Trước khi bấm cho anh, em cũng định gọi đến cái số anh vừa nhắc.
An giật mình, choàng bật dậy, khỏi tấm chăn, mắt mở to kinh ngạc:
- Vân à! Anh xin lỗi. Có chuyện gì vậy?
Đầu kia ngập ngừng:
- Vâng. À…ừm…vâng. Em…đang ở gần ngõ Tạm Thương, anh có…đến đây bây giờ được không?
Cái giọng ươn ướt như bị hai hộp giấy ăn chẹn vào thanh quản đấy làm giấc ngủ cách đó vài phút của An như trôi tuột vào một trăm năm trước. Nó trả lời nhanh:
- Được. Em ở nguyên đó chờ anh. Chừng mười lăm phút nữa anh sẽ đến.

2. An và Vân là gì của nhau nhỉ? Yêu thì chắc chắn đến…50% là không phải, thực tình đến An cũng còn nghĩ mình chưa hoàn chỉnh suy nghĩ, thậm chí nó còn chưa sẵn sàng cho chuyện đó. Bạn bè thì không phải, một nửa vì những cảm thông xuyên thấu, nửa vì cái dựa nhẹ vào một bờ vai, cũng chẳng ai trong hai đứa muốn người kia là bạn, điều này cũng chắc chắn đến 50%! Cụ tỉ hóa những cảm xúc không giới hạn thành một thứ gọi được bằng tên là điều ai cũng muốn nhưng không ai làm được.
An quen Vân trong một lần nó lên Ngoại thương xem cuộc thi miss của trường. Nó nhìn thấy Vân ở một góc gần cửa ra vào sau của sân khấu, đang ngồi khóc. Giữa đêm dạ hội ồn ào và hào hứng, không ai chú ý đến một cô bé với chiếc váy dài trắng muốt đang ngồi khoanh hai tay vào đầu gối, nước mắt chảy nhẹ, trông Vân lúc đấy tựa như một cô mèo giữa buổi đại tiệc của những phù thủy đang bay lượn xung quanh. An bối rối, nó ngồi xuống cạnh cô mèo, rút ra túi giấy ăn mang trong balo vì tình trạng nghẹt mũi tình cờ. Vân nhìn An lạ lẫm, đôi mắt tròn to trong veo ngân ngấn nước với mí mắt sưng mọng:
- Anh là ai?
Câu hỏi kỳ quặc bất chợt làm An lúng túng, nó đưa tay gãi gãi lông mày, không biết trả lời sao cho phù hợp:
- À…à…tôi là…người đi xem!
Cô mèo rút một tờ giấy ăn lau dòng nước mắt ráo hoảnh:
- Vậy tại sao anh không xem đi, lại ra đây làm gì?
“Trời ạ! Hỏi thế có mà bằng đánh đố nhau”, An ậm ừ, vẻ tình cờ:
- Đây là lần đầu tôi đến đây, vì thế tôi đi loanh quanh xem trường này có gì hay không!
Cô mèo vẫn chưa thôi chất vấn:
- Vậy có gì hay không?
An nhún vai:
- Cũng không tệ. Bắt được một cô gái xinh đẹp đang khóc thút thít như chờ đợi một ông Bụt hiện ra đưa giấy ăn!
Cô mèo nhoẻn miệng:
- Em không phải cô gái xinh đẹp.
An nhìn đôi mắt mọng nước, hài hước:
- Vậy không lẽ em muốn nói là em rất xinh đẹp!
Cô mèo bật cười:
- Vậy ông Bụt cũng không hỏi tại sao cô-gái-rất-xinh-đẹp lại khóc ư?
An mỉm cười:
- Không, mẹ ông Bụt dạy không được tò mò chuyện người khác!
…..

3. Nhớ lại chuyện đó, An không khỏi tự tủm tỉm cười. Ngay bây giờ, cái cảnh Bụt – mèo hai năm trước lại y hệt, lần này giữa phố. An dừng xe, Vân đang ngồi khóc trước một trạm điện thoại công cộng ngay sát lề đường, mặc kệ những người qua đường ngó lại vẻ kinh ngạc. Như thường lệ, An không hỏi, mặc dù những việc Vân làm vẫn khiến tim nó rụng ra tra vào xoành xoạch, An tiến lại gần cởi chiếc áo lạnh màu olive khoác lên vai Vân. Nó nhìn Vân một lúc.
- Em ăn gì chưa?
Vân không trả lời, nhìn An bằng con mắt buồn rầu thất vọng, tựa như một người thủy thủ sau nhiều ngày lăn lộn trên đại dương phát hiện ra kho báu mình hằng tìm kiếm chỉ là một hạt ngọc nhỏ xíu bằng móng chân út. An cầm tay Vân:
- Ngừng khóc đi. Anh đưa em đến một nơi, nơi ấy em có thể thoải mái khóc to, thậm chí hét lên mà không sợ ai thấy.
Vân leo lên xe, giấu mặt vào lưng An. Dù không nhìn thấy, nhưng An biết Vân đang thổn thức, thậm chí người cô run lên, chắc không phải vì lạnh. Hai người không nói gì cả suốt đoạn đường. An phóng xe lên gần công viên nước Hồ Tây, dừng ở đoạn hồ sen, sang sớm, trời lại lạnh ngắt, đoạn đường vào công viên nước thực sự vắng tanh. Hai đứa ngồi xuống. An rút thuốc ra. Từ trong chiếc áo lạnh to sụ An khoác cho Vân, cô cất tiếng, khản đặc nhưng rành rọt chậm rãi:
- Anh đừng hút thuốc.
An mỉm cười, cất bao thuốc đi, làm một việc mình không ưa mang lại cảm giác hài lòng cho người khác không phải là điều An thích, nhưng Vân tựa hồ thứ gì đó khó chống đỡ lại được, như sáng nay cũng vậy, cô là người duy nhất dứt An ra khỏi chăn ấm được khi mà nó mới chỉ chui vào chừng nửa giấc…
Hai đứa ngồi cách nhau khoảng một gang tay, lặng lẽ. Mùi cỏ ướt, mùi sen thơm dịu dàng. Mùi của mưa còn đọng lại ở những vành lá. Vân thở mệt nhọc, sau những dòng nước mắt chảy ra, cô đã trấn tĩnh lại. Một lúc lâu, Vân lên tiếng:
- An, sau khi ra trường, anh định làm gì?
An chống hai tay, ngả ra sau:
- Có lẽ anh sẽ về tòa soạn làm, anh thích công việc ở đó. Nó hợp với tính cách tự do của anh. Và ít nhất, nó thỏa mãn cho anh được viết thật nhiều.
Vân im lặng. Những làn gió thoảng qua mát rượi, tưởng như từng ngọn cỏ dưới chân tung lên, không gian rộng lớn hút lại trong hồ sen xanh mượt mà.
- Anh biết không, còn em từng nghĩ, sau khi ra trường em sẽ trở thành một người dịch sách, em rất thích đọc những tác phẩm văn học của những thế kỷ trước, tự hỏi sao chưa có người nào dịch chúng. Đó là một ước mơ xa xôi từ khi còn nhỏ, khi được bố đọc cho những câu chuyện cổ tích…
Vân chợt ngừng lại. An im lặng. Nó đã mơ hồ đoán được vấn đề đã xảy đến với Vân. Bố mẹ của Vân đã ly dị vì những bất hòa không che dấu được từ khi cô còn học trung học, những tan vỡ thầm kín trong gia đình tác động nhiều đến tâm hồn mỏng mảnh của cô gái nhạy cảm. Vân chọn sống với bố, không phải vì yêu ai hơn trong bố và mẹ. Chỉ đơn giản là vì một người đàn ông sống một mình sẽ khó khăn hơn. Thi thoảng mẹ vẫn đến thăm, Vân càng đau đớn hơn khi chứng kiến sự gượng gạo của một tình yêu đã hết. Dù cả hai người đều thương con, nhưng không ai muốn níu giữ những gì đã không còn …
- Bố em sẽ lấy vợ. Bố nói thế, mới thôi…Em đã có thể tưởng tượng ra điều ấy, nhưng khi nó xảy đến, em vẫn hụt hẫng. Cảm tưởng như suốt những năm vừa rồi là mình đang rơi tự do, thì bây giờ, như là đã chạm xuống đáy vực sâu. Đau nhói… Khi đủ cảm thông được vì sao bố mẹ ly dị, em chịu đựng, bình tâm. Nhưng trong sâu tận, vẫn mong như chuyện cổ tích, bố mẹ sẽ quay lại. Nhưng giờ thì không, chắc chắn không…
An cầm nhẹ lấy tay Vân, lần đầu tiên từ suốt khoảng thời gian quen nhau. Lặng đi rất lâu. Vân không khóc nữa, đôi môi lạnh ngắt nhỏ bé chỉ hơi run lên, nó quay sang An, cười nhẹ:
- Em sẽ không sao đâu. Sẽ không buồn nữa, vì em biết không có ai sai cả. Em chỉ muốn khóc một lần thật nhiều cho vơi đi tất cả. Một điều cần đến cũng sẽ đến, phải không anh?
An gật đầu:
- Chúng ta đều đã đủ lớn cho những suy nghĩ cần thiết. Nếu em vẫn còn tình yêu với mơ ước của riêng em. Đừng để ai phá vỡ, dù đó là người từng gây dựng ước mơ ấy nơi em… Ngọn cỏ tuy mềm nhưng rất vững chãi chống đỡ trước gió. Em cũng hãy như thế! Cố gắng lên.
Vân dựa vào vai An, đôi tay mềm mại siết chặt. Giờ An đã biết giữa nó và Vân là gì. Đó là khi người này mệt mỏi, sẽ nghĩ đến người kia đầu tiên, và khi người kia cần, người này sẽ xuất hiện bên cạnh, chỉ vì một bờ vai. Chỉ như thế, mà là tất cả…
Từ phía xa của bầu trời xanh nhạt, những làn mây gợn lên, báo một ngày sẽ có mưa. Những cơn mưa bao giờ cũng xóa đi nhiều thứ…xoa dịu…Cuối con đường ai cũng phải đi, là một điều gì đó đợi chờ, mà không ai biết trước. Nhưng không bước chân nào dừng lại cả. Chỉ nhìn lại phía sau một thoáng chốc. Rồi sẽ đi tiếp, về phía cuối con đường. Không ai cất tiếng, nhưng bản nhạc dịu dàng vang lên trong cả hai đứa “..hãy nói mình yêu nhau, một lần cuối..rồi cho những khoảng trời hạnh phúc, nhạt nhòa đôi tay níu giữ..hãy ôm chặt lấy anh, cho nỗi buồn nhẹ vơi…”

DOWNLOAD TẠI ĐÂY (Mediafire)


THỰC HIỆN
- Kịch bản : Kyan
- MC : Kyan & Kang
- Âm thanh : Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- You're my favourite song - Joe Jonas ft Demi Lovato
- Điều hoang đường nhất - Khánh Linh
- Mưa trên phố bay xa - Thùy Chi ft M4U
cùng một số nhạc phẩm không lời khác
Trích: GoRadio

GoRadio - Blog Radio - số 2: Để em lại yêu thêm lần nữa...



Có những kỉ niệm, có những khoảnh khắc đáng để được ghi nhớ mãi mãi. Nhưng cũng có những điều đôi khi con người phải biết quên đi, quên đi những kí ức buồn, quên đi những gì không đáng nhớ, để sẵn sàng đón chào những điều tốt đẹp hơn đang luôn luôn chờ mỗi bước chân ta ở phía trước. Mời các thính giả của Blog Radio cùng thưởng thức một câu chuyện tình yêu với đủ những cung bậc xúc cảm: lừa dối, căm hờn, giận dữ, bi kịch, trả thù,... nhưng quan trọng hơn cả là hối hận, và tha thứ. Câu chuyện được mang tên: Để em lại yêu thêm lần nữa.

Để em lại yêu thêm lần nữa

Tha thứ là tự cởi trói cho bản thân...

1.Ngày anh về
Cuối tháng tư rồi, trời vẫn lạnh. Gió heo hút thổi, và nắng yếu ớt tách đám mây nặng trĩu, cố gắng chiếu từng vạt thưa thớt. Em bước, đám lá vàng cuốn lấy chân em như muốn níu giữ. Thời tiết hôm nay thật kì quái: ngày đông giữa tháng hè. Có phải chăng vì hôm nay là ngày anh về!?

Một năm trước…
“Mình chia tay đi em?”
...

Em chưa bao giờ hỏi vì sao, chưa bao giờ thắc mắc, vì em biết câu trả lời. Vì chị ấy. Em không hỏi anh vì sợ phải nghe câu trả lời, sợ phải khẳng định điều ấy là đúng. Và sau đó, anh ra đi về một miền xa xôi lắm, để lại em giữa Hà Nội với những kỉ niệm buốt giá, để lại đó những đêm dài đầy nước mắt.

Hà Nội không anh là em phải tự học thuộc tên đường, vì không ai chở em khắp phố nữa. Hà Nội không anh là mưa bụi, buồn và ẩm ướt. Hà Nội không anh là se lạnh, em khẽ kéo manh áo mỏng và bước nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Vì chẳng còn lý do gì để em phải sống chậm lại, để chờ đợi, để yêu thương. Hà Nội không anh là những con phố ướt dưới ngọn đèn vàng, loang lổ, phản chiếu thứ ánh sáng mờ ảo. Là do mưa hay do mắt em ướt?

Một năm, khoảng thời gian không phải là dài nhưng cũng chẳng phải là ngắn cho những vết thương lòng. Một năm cho những thổn thức, cho trái tim em lành lại, nhưng vẫn để lại đó một vết sẹo, một dấu ấn, một nỗi ám ảnh. Em đã nghĩ về cái ngày anh trở về rất nhiều lần, những suy nghĩ cứ trở đi trở lại trong tâm trí. Anh trông như thế nào? Có đổi khác nhiều không? Khi gặp anh, em sẽ nói gì? Em có nên bỏ đi như người không quen biết? Em đang chờ đợi điều gì? Một năm qua, em đã thay đổi rất nhiều, trở thành con người bận rộn với những kế hoạch, những hoạt động. Em đã quên anh hay chỉ đơn giản là em đang che giấu một nỗi nhớ nhung da diết? Em đã hết tình cảm với anh hay chỉ đơn giản là em đang giả vờ? Em không biết. Và hôm nay, anh trở về, để trả lời cho em câu hỏi đó.

2. Latte.
Em bước dọc con phố, ghé vào quán coff yêu thích, gọi một cốc latte.
“Của em đây!” Anh phục vụ nói. Nhưng em không còn nghe thấy gì nữa. Phía bên kia phản chiếu qua ô cửa kính, bóng dáng anh thân quen đưa ai khắp phố cổ. Cốc latte rơi xuống sàn, bắn tung tóe, từng viên đá vỡ vụn, như mảnh còn lại của trái tim em.

“Không sao đâu! Để anh dọn cho! Anh làm cho em cốc khác nhớ?” Anh phục vụ đã cảm thấy điều gì không ổn. Em thẫn thờ ngồi xuống ghế.

“Của em đây. Đừng làm rơi nữa nhé! Vừa hết ca của anh rồi, muốn anh ngồi bên em một chút không?”

“Tùy thôi.” Em nhún vai.
...
“Anh tên Huy, em tên gì?”

“Cứ gọi em là Etfrog đi!”

“Tên gì lại vậy!” anh ta bật cười!

“Chỉ là một phép đảo chữ thôi.” Em nhún vai. “Anh làm việc part-time ở đây à?”

“Uh. Anh là du học sinh. Hè về chơi tiện thể kiếm thêm chút tiền."

“ Wow that’s just perfect for my day!” Em mỉa mai nói, đứng dậy rồi bước đi. Du học sinh! Nơi đâu em đến cũng cần phải có bóng dáng của anh sao?

3. Trả thù.
“Cái gì?! Tao nghĩ là mày nên trả thù! Nhất định phải chơi lại nó một vố! Không thể để thế được! Mày yên tâm! Tao sẽ giúp mày vụ này!” Con bạn thân nói rất hùng hổ sau khi em kể lại mọi chuyện cho nó.
“Trả thù ư? Trả thù kiểu gì đây?” em hỏi. Và rồi nó ghé sát tai em, nói cho em kế hoạch hoàn hảo, như thể nó đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi. Em nghiêng đầu tựa vào cửa sổ. Ngoài trời vẫn mưa, lành lạnh. Thở dài…

Có tin nhắn từ anh: “Về rồi này! Đi uống coff đi. Vẫn quán cũ nhé!” Tim em nhói lên, chúng ta sẽ nói gì đây anh? Còn gì để nói với nhau đâu? Em đã sợ, cái thời điểm này sẽ đến: em sẽ lại quên đi mọi lỗi lầm anh gây ra, mọi tổn thương trong em, để quay lại, để níu giữ những gì còn mong manh lắm. Biết sao được khi con tim em mù quáng!

Anh ngồi đó, bên cạnh cửa sổ, cái chỗ ngồi anh rất thích, anh đã từng bảo: “Ngồi ở đây có thể đánh lừa được người đối diện. Anh nhìn ra cửa sổ nhưng thực chất là ngắm em phản chiếu lên tấm kính!” Ngọt ngào biết bao cái kỉ niệm ấy, khoảng thời gian ấy! Anh không mấy thay đổi: vẫn dáng điệu ấy, gầy và cao thêm một chút, quần áo vẫn tươm tất… Phải chăng vẫn đó, con người em đã yêu say đắm một thời?

“Em đổi khác nhiều quá! Trông xinh hơn, chín chắn hơn! Dạo này thế nào rồi...”
Câu chuyện cứ thế trôi đi trong nhạt nhẽo và khách sáo. Chỉ có thế thôi sao? Cái giây phút em luôn nghĩ tới, luôn mong mỏi? Là do tim em đã vỡ hay em thực sự không còn tình cảm gì với anh?

“Anh nhớ em.” Anh bất chợt nói. Câu nói ấy em đã mong chờ từ lâu lắm rồi. Nó khiến con tim em run lên vui sướng nhưng lại đau thêm một chút bởi vết sẹo của ngày xưa. Tưởng như em là nàng tiên cá, để được bên anh, mỗi bước em đi là một giọt máu, một nỗi đau. Nhưng có sao đâu, vì em vẫn bước tiếp, vẫn chịu đựng.

Những ngày sau đó, gần bên anh, em đã biết được bí mật của anh. Em là người đặc biệt với anh nhưng đâu phải là duy nhất. Cả cô gái em nhìn thấy qua cửa kính quán coff hôm nọ cũng vậy. Nhưng em không ngạc nhiên. Em biết anh là ai chứ, em biết anh là người như thế nào.

“Trường em sắp tổ chức prom đấy! Đi cùng em nhé!” em vui vẻ nói. Anh nhận lời.
“9pm nhé!” em nhí nhảnh.
“Ok!”

9.30’pm.
Em đang ngồi trong quán coff yêu thích của mình. 7 cuộc gọi lỡ. Từ anh. Trong tay em là số di động của hai cô gái còn lại, người mà không sớm thì muộn cũng bị anh làm tổn thương. Em chỉ rút ngắn khoảng thời gian ấy thôi. Em gọi cho người thứ nhất:

“Chị à, em là em gái của người yêu chị. Anh ý đang có một bất ngờ dành cho chị ở trường A ý! Chị mặc váy prom và trang điểm thật đẹp rồi đến đấy nhanh nhé!”

Anh cũng có một cô em gái, kém tuổi em một ít nên cô ta chẳng nghi ngờ gì. Chỉ còn phải gọi cho cô gái còn lại. Và màn kịch bắt đầu. Tay em run run...

Vậy đó! Tẹo nữa thôi anh sẽ biết rằng từ cái ngày em làm rơi cốc latte, những gì còn sót lại trong tim em cũng rơi theo nó, vỡ vụn rồi tan biến, lòng em trống rỗng như chiếc cốc. Từ ngày gặp lại anh, em đã có được câu trả lời của mình. Em biết rõ anh là người thế nào, anh đâu còn là người em yêu say đắm một thời. Anh khác rồi. Và điều thú vị là em cũng vậy. Em đâu còn là cô gái ngây thơ, trong trắng, sẵn sàng chịu đựng mọi tổn thương, đau khổ vì anh? Em đánh mất rồi niềm thương cảm vì giờ trong tim em chỉ là những mảnh vụn vỡ, mà mỗi khi nhóm lên yêu thương, nó lại cứa vào da thịt để nhắc nhở em về một nỗi đau. Em đã đánh mất chính mình. Vì anh mà giờ đây em quên mất yêu thương là thế nào! Nhưng đau đớn hơn cả, anh khiến em trở thành người như anh, một kẻ reo rắc nỗi đau.

Chắc giờ cô gái kia đã đến chỗ anh rồi! Còn một cuộc gọi nữa thôi! Tất cả sẽ kết thúc! Kết thúc mọi chuyện với anh nhưng liệu có là kết thúc mọi nỗi đau đối với em?

“Hey, còn nhớ anh không?” Bất chợt Huy, anh phục vụ quán coff em yêu thích cắt ngang mọi suy nghĩ dang dở.
“Còn.”
“Đang nghĩ gì mà ghê vậy cô bé? Hôm nay không uống latte nữa ah?”
“Không, hôm nay uống sinh tố thôi! Vì hôm nay muốn ngủ ngon. Hôm nay... đã có thể ngủ ngon!”
“Vậy thì tốt! Ah mà anh đã biết Etfrog là gì rồi!” Anh nháy mắt thích thú.
“Et... Etf gì cơ?” em đã quên rồi.
“Etfrog! Tên em ý! Em nói cho anh mà không nhớ sao! Em nói nó là đảo chữ. Etfrog là đảo chữ của Forget!” Huy cười sung sướng khiến em cũng bật cười theo.
“Uh đúng rồi! Forget!”
“Sống như thế sẽ thoải mái hơn nhiều đấy!”
“Cái gì cơ?” em tròn mắt.
“Có những chuyện không đáng nhớ thì hãy cứ quên đi, hãy cứ để nó trôi vào quá khứ. Just let it go, you know.”
...
Quên đi ư? Những kỉ niệm? Quên đi ư? Nỗi đau của em, vết thương lòng rỉ máu trong em? Quên đi? Những thù hận, một tình yêu đã mất.... Tha thứ cho những lỗi lầm của anh?... Lời giải cho một năm dài em kiếm tìm chỉ là quên đi thôi sao? Chỉ đơn giản vậy thôi, không cần tốn công sức để em phải dựng lên một bi kịch trả thù. Người ta nói tha thứ là tự cởi trói cho bản thân khỏi những dằn vặt, thù hận. Vậy hãy cứ quên đi! Một quá khứ với nhiều lỗi lầm!

4. Hối hận
Tấm màn được kéo xuống. Màn kịch đã kết thúc. Em đã gọi điện thoại, và kể lại tất cả, kể về kế hoạch trả thù của em, kế hoạch mà em đã ngừng lại nửa chừng, để sẵn sàng quên đi mọi nỗi đau tôi đã gây ra!

Những cử chỉ, sự việc thật quá hoàn hảo, tôi không nghi ngờ, không tìm được bất cứ kẽ hở nào. Em đã thay đổi rồi, cô gái tôi từng yêu. Cũng thay đổi rồi, con người tôi của nhiều năm về trước.

Cuộc sống này phải chăng là quá ngắn ngủi cho những lừa dối, quá ngắn ngủi cho hành trình đi tìm những điều thực sự kéo dài mãi mãi? Đêm prom đông người đầy náo nhiệt nhưng sao tôi thấy lạc lõng và trống rỗng quá. Lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy. Phải chăng vì bên tôi không còn người tôi thực sự yêu, trong tim tôi chỉ là những lời dối trá, những màn kịch? Tôi đã lừa dối những người xung quanh, đặc biệt là bản thân mình quá lâu rồi. Có lẽ đã đến lúc tôi bắt đầu đi tìm cho mình những gì đích thực, tìm cho tôi một tình yêu sẽ ở bên tôi đến cuối con đường. Muộn nhưng còn hơn là không bao giờ, phải không em?
5. Quên
Tin nhắn từ anh: “Cảm ơn em vì đã thôi không trả thù anh nữa. Giờ anh sẽ chỉ yêu một người thôi. Anh xin lỗi vì đã gây ra cho em nhiều tổn thương như vậy. Chúng ta lại là bạn nhé?”

Một tin nhắn nữa. Từ Huy: “Cô bé, nắng hôm nay lên rồi đó! Không u ám và ảm đạm như mọi hôm nữa đâu!”

Nắng hôm nay lên rồi đó. Nắng hôm nay sẽ hong khô đôi mắt em buồn. Em gấp kí ức lại trong lá khô, gửi vào gió lạnh. Bay đi nhé những kí ức buồn, trôi đi nhé những gì không đáng nhớ. Để em lại yêu thêm lẫn nữa...
Cin

DOWNLOAD TẠI ĐÂY

Thực hiện


- Editor: Saki & Kyan dựa theo nguyên tác Để em lại yêu thêm lần nữa - Cin
- MC: Kyan & Kang
- Âm thanh: Kyan


Các nhạc phẩm được sử dụng trong chương trình


- Without words - Park Shin Hye
- You can let go - Back Street Boys
- Một số nhạc phẩm không lời của Depapepe, Goo Hye Sun và một số nghệ sĩ khác

Trích: GoRadio

Go Radio 1: Hạ cuối



Ngày…tháng …năm
Những ngày cuối cùng cúng tháng 5 đang trôi qua cũng là những giây phút cuối cùng của thời học sinh đang dần vuột mất khỏi tầm tay. Hóa ra cái cảm giác trước ngày tan trường mà biết bao thế hệ học sinh lớp 12 nói đến là đây. Tiếng "học sinh" 12 năm qua vốn quá quen thuộc, gần gũi giờ đây sao lại mơ hồ đến thế nhỉ. Đang là học sinh này mà cũng chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn là học sinh nữa. Tuổi học trò đang là của mình này mà chỉ vài ngày nữa thôi mình sẽ chẳng thuộc về nó nữa. Chênh vênh và hẫng hụt biết bao. Giữa cái nắng chói chang đầu hè. Giữa những hàng phượng rực cháy, nnhững hàng bằng lăng tím ngắt. Giữa tiếng trống trường rộn rã. Giữa màu áo trắng tinh khôi. Giữa thầy cô, bạn bè. Tất cả rồi sẽ vẫn ở đó, chỉ có mình ... không còn là học sinh nữa.


Những ngày này lớp mình khác quá. Vẫn lo lắng, vẫn quyết tâm khi nghĩ tới 2 kì thi quan trong trước mắt nhưng cái không khí căng thẳng của học hành, thi cử đã tan biến. Những băn khoăn, nghĩ ngợi, những bàn tán xem năm nay đề khó hay dễ, thi trường này, khoa này mình thích hay là thi trường kia, khoa kia điểm thấp,.... đã nhường chỗ cho những tiếng nói, tiếng cười vui vẻ, ầm ĩ. Ai cũng muốn tranh thủ từng phút, từng giây bên nhau, chia sẻ thật nhiều, tâm sự thật nhiều, trao cho nhau những yêu thương mà 3 năm qua đã có lúc vô tình quên mất. Muốn cùng nhau tạo ra thật nhiều, thật nhiều kỉ niệm đẹp.

Bởi vì ... có còn bao lâu nữa đâu...

Ngày… tháng …năm
Hôm nay lớp chia 2 phe trai gái chơi bắn súng nước. Tiếng bước chân đuổi bắt nện ầm ầm trên sàn, tiếng cười như nắc nẻ của mấy đứa con gái khi phun trúng bọn con trai. Mặc cho thầy giám thị đi qua nhắc nhở, những cái nháy mắt tinh quái báo hiệu rằng "chuẩn bị chiến nhé". Mặc cho áo ướt đầm cả vì mồ hôi cả vì súng nước, tất cả đều hăng hái như thể tham gia một cuộc chiến thật sự. Cuộc chiến giữ lại những giây phút cuối cùng của thời học sinh bằng cách chơi hết mình, vui hết mình bên bạn bè. Những ánh mắt rạng ngời. Chứa chan tình bạn. Đong đầy kỉ niệm.


Ngày…tháng…năm
6h30 sáng. Thằng bé dắt xe vào cổng trường. Nó bật cười khi nhìn thấy sự ngạc nhiên lộ rõ trên mặt bác bảo vệ. 3 năm qua, hầu như ngày nào nó chẳng đi học muộn. Bác bảo vệ đã quá quen đến nỗi mỗi lần thấy nó đi học là biết đã đến giờ đánh trống vào tiết. Nó vẫn tự hào rằng mình đi muộn nhưng lại đi muộn rất đúng giờ. Hôm nay thì khác. Nó không muốn đi muộn nữa. Chỉ còn 1 tuần nữa thôi.
Sân trường vắng lặng. Mọi ngày nó đi muộn, sân trường cũng không bóng người. Nhưng không hiểu sao, cảm giác hôm nay rất khác. Khung cảnh bình yên bao trùm lên mọi vật, khiến nó chùn bước. Nó bước chậm, thật chậm như sợ mình sẽ phá vỡ mất cái gì đó vô hình mà nó vừa phát hiện ra. Vẫn cái nền gạch ấy, vẫn cái ghế đá ấy, vẫn cây bàng ấy nhưng trường không còn là ngồi trường nó học suốt 3 năm qua nữa. Nắng xuyên qua tán lá, vẽ những hình thù kì lạ. Hành lang trải dài, những cánh cửa xanh mở toang đón chào. Tự dưng thấy lạ quá. À, phải rồi. Trường vẫn thế. Chỉ có nó, chỉ có nó là đang đổi khác. Nó sắp không còn là học sinh nữa rồi. Tại sao chỉ khi sắp không còn là học sinh nữa, nó mới biết trường nó đẹp như thế này ?

Hình như có người còn đến sớm hơn cả nó. Đang ngồi vắt vẻo trên lan can. Ngược nắng, nó không nhìn rõ. Ai như ...

Từ trên cao, mình đã sớm nhìn thấy hắn. Mr Lết (late) hôm nay lại dở chứng đi học sớm cơ đấy. Chỉ sau mình có 1 chút. Cuối năm có khác, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Chà, sao hắn cứ đứng mãi ở đấy thế nhỉ ? Không thấy mình đang vẫy tay à ?

Đúng là ngta rồi. Sao lại đến sớm hơn cả nó thế này ? Nó đã cố tình đến sớm nhất rồi cơ mà. Không hề nghĩ sẽ chạm mặt ai vào lúc này. Nhất là người ta. Ừ, nhất là người ta thì chưa bao giờ nghĩ đến. Cô bạn cùng lớp mà nó thầm để ý. Chỉ là để ý thôi. Nó bị cuốn hút đặc biệt bởi giọng nói trong trẻo ấy. Cả đôi mắt lấp lánh ấy nữa. Sự vui vẻ, hồn nhiên của người ta không ít lần khiến trái tim nó loạn nhịp. Nhưng chỉ là khoảnh khắc thôi. Nó vẫn thề với cái quạt trần như vậy.

Oái, người ta đang vẫy mình. Nó co giò chạy về phía lớp học. Nở 1 nụ cười ngượng ngùng.

Ngày…tháng…năm
Sáng hôm kia nó mới biết, hóa ra người ta ngày nào cũng đến sớm như thế. Tự cốc đầu mấy cái đau điếng vì không biết sớm hơn. Dù chỉ còn 5 ngày nữa nhưng nó vẫn muốn làm điều gì đó để... để làm gì nó cũng không rõ. Đơn giản là muốn lắng nghe giọng nói trong trẻo ấy, muốn ngắm nhìn đôi mắt lấp lánh ấy nhiều thêm chút nữa. Muốn.. muốn thêm những giây phút chỉ riêng 2 đứa như hôm qua. Người ta sẽ không biết đâu nhỉ ? Chỉ là những ngày cuối cùng, cùng nhau ôn lại kỉ niệm bạn bè thôi mà. Người ta sẽ không biết nó thích người ta đâu.

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đâu yêu.


Ngày…tháng…năm
K: Đêm qua, nó cứ nghĩ mãi về ngày chia tay. Gần lắm rồi. Có thể sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa. Chờ đến ngày chia tay thì muộn mất. Chỉ còn sáng nay thôi.
Hình như hôm trước người ta nói thích nghe tiếng đàn guitar thì phải. Nó có thể đánh guitar nhiều bài lắm nhưng trong đó có 1 bài cả nó và người ta đều rất thích. Và nó cũng đã tập rất lâu rồi.


Ngày cuối cùng
Mai xa rồi. Giây phút cuối cùng của thời học sinh đến gần cũng là lúc mình phải rời xa thời học sinh, rời xa áo trắng. Mái trường, thầy cô, bạn bè. Tất cả sẽ trở thành hoài niệm. Mãi mãi khắc ghi trong lòng. Đặc biệt là hình ảnh một người với cây đàn guitar. Một chút xao xuyến len lỏi trong tim. Cảm ơn nhé.

Mai xa rồi. Giã từ tuổi học trò. Giã từ những mộng mơ trong sáng, giã từ cả những rung động tinh khôi. Giã từ không phải là quên hết mà giã từ để chuẩn bị cho cuộc hành trang lớn, bước chân vào cuộc đời, mà trước hết là phải bước qua cánh cửa của 2 kì thi tốt nghiệp và đại học. Xin những ước ao khát vọng của những học sinh lớp 12 như chúng tôi được như cánh chim bay cao bay xa trên bầu trời rộng lớn. Xin những lo toan vụn vặt, những mưu sinh đời thường đừng làm phai mờ đi kỉ niệm về những tháng ngày học sinh tươi đẹp nhất cuộc đời. Để mai này hội ngộ, nụ cười vẫn vẹn nguyên.


Tạm biệt tiếng ve của mùa hạ cuối
Trên sân trường hoa phượng vẫn còn rơi
Bằng lăng ơi , sao mãi còn tím ngắt !
Nắng hạ vàng le lói , nắng rơi rơi

Trang lưu bút còn đong đầy kỷ niệm
Thuở học trò áo trắng thật mộng mơ
Tôi làm thơ , ép vào trang lưu bút
Cánh phượng hồng là cánh bướm xinh xinh

Rồi đi xa không biết ngày trở lại
Tuổi học trò còn đọng mãi trong tôi
Lòng vẫn nhớ , ghi sâu vào kỷ niệm
Cánh phượng hồng , mùa hạ cuối đã xa !


Thực hiện:

Editor : Ngây

MC : Ngây và sdc1114

Kĩ thuật : sdc1114

Các bài hát sử dụng trong chương trình
- Mùa hè yêu thương - 2MC hát
- Mong ước kỉ niệm xưa - Tam ca 3A
- Học sinh - G.O Band
- Phượng hồng - Bằng Kiều
- Hạ cuối - Hà Anh Tuấn
Trích: Go Radio