Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011

Bí quyết để có niềm vui sống - Tác giả: Lương Chấn Mai


Tác giả: Lương Chấn Mai.
Nhà xuất bản: Phụ Nữ

Giới thiệu về nội dung
Có thể bạn yêu công việc và người khác hơn cả bản thân mình. Hãy hiểu lại mình, để mỗi bước đi của cuộc đời mình đều có thể tiến đến cùng năm tháng, để được khỏe mạnh, sống lâu và tràn đầy niềm vui sống.

Học cách đối xử tốt với mình, kết giao bạn hiền để tìm niềm vui, tránh xa khốn nhiễu và biết tự trấn an giải tỏa mình đồng thời lắng nghe những lời nói thầm thì của tâm hồn... là những cách cụ thể mà cuốn sách sẽ chỉ cho bạn.

Khi bạn nhìn thế giới với cảm giác dí dỏm: Phiền não ít đi thế giới lại trở nên rộng lớn.Vì dí dỏm vốn có “sức mạnh” nhất có thể chuyển hóa bi kịch thành hài kịch.

Mời bạn đón đọc!

You Can Win (Bí quyết của người chiến thắng)


Tác giả: Shiv Khera.
Nhà xuất bản: Trẻ

Giới thiệu về nội dung
Với cách đặt vấn đề dễ hiểu, thiết thực và sâu sắc, "Bí quyết của người chiến thắng" sẽ giúp bạn tránh rơi vào cảm giác mất phương hướng, biết xác định mục tiêu và những giá trị cần ưu tiên trong cuộc sống.

Có thể xem cuốn sách này như một quyển sổ tay liệt kê những công cụ cần thiết để kiến tao thành công và giúp bạn tạo lập một cuộc sống tốt đẹp. Cũng có thể xem nó như một cuốn cảm nang dạy nấu ăn, bao gồm những chỉ dần về nguyên liệu, công thức và cách pha trộn theo tỉ lệ thích hợp để có được thành công.

Nhưng trên hết, đây là cuốn sách từng bước dẫn dặt bạn đi từ mơ ước, khát vọng thành công đến khám phá năng lực của bản thân và biến ước mơ thành hiện thực.

Bí quyết sẽ giúp bạn xây dựng mục tiêu mới, hình thành ý niệm mới về mục đích sống, phát triển tư tưởng mới về bản thân và tương lai.

Một trong những mục đích của cuốn sách là giúp bạn đề ra kế hoạch hành động cho tương lai. Nếu chưa bao giờ làm vậy, bạn hãy xác định xem:

- Bạn muốn đạt được điều gì?

- Bạn muốn đạt được mục tiêu bằng cách nào?

- Thời điểm bạn muốn đạt được mục tiêu là khi nào?

Những nguyên tắc trình bày trong cuốn sách đều mang tính phổ quát, áp dụng cho mọi tình huống, tổ chức hoặc quốc gia. Hy vọng cuốn sách sẽ mang lại cho bạn nhiều điều mới mẻ và những khám phá thú vị.

Mời bạn đón đọc!



Báo chí giới thiệu
Bí quyết của người chiến thắng (Thứ tư, 09/12/2009 09:35:55 AM)

Có thể xem cuốn sách này như một quyển sổ tay liệt kê những công cụ cần thiết để kiến tạo thành công và giúp bạn tạo lập một cuộc sống tốt đẹp.

Cũng có thể xem nó như một cẩm nang sống bao gồm những chỉ dẫn giúp chúng ta nhìn nhận ra giá trị của bản thân mình, những bài học làm người, cách thức xây dựng mục đích sống để có được hạnh phúc và thành công như mong muốn.

Nhưng trên hết, đây là cuốn sách từng bước dẫn dắt bạn đi từ mơ ước, khát vọng thành công đến khám phá năng lực của bản thân và biến ước mơ thành hiện thực.

Với cách đặt vấn đề dễ hiểu, thiết thực và sâu sắc, Bí quyết của người chiến thắng sẽ giúp bạn tránh rơi vào cảm giác mất phương hướng, biết xác định mục tiêu và những giá trị cần ưu tiên trong cuộc sống. Cuốn sách sẽ giúp bạn xây dựng mục tiêu mới, hình thành ý niệm mới về mục đích sống, phát triển tư tưởng mới về bản thân và tương lai.

Nếu chỉ đọc lướt qua một vài trang, hoặc lật giở cuốn sách một cách vội vàng, bạn khó có thể tiếp thu hết được những vấn đề cuốn sách đưa ra. Nên đọc từ từ và suy ngẫm, từng chương một. Chỉ đọc chương tiếp theo khi chắc chắn bạn đã hiểu các vấn đề của chương trước.

Một trong những mục đích của cuốn sách là giúp bạn đề ra Kế hoạch hành động cho tương lai. Nếu chưa bao giờ làm vậy, bạn hãy xác định xem:

- Bạn muốn đạt được điều gì?

- Bạn muốn đạt được mục tiêu bằng cách nào?

- Thời điểm bạn muốn đạt được mục tiêu là khi nào?

Những câu chuyện sâu sắc và truyền cảm hứng, những nguyên tắc dễ hiểu được trình bày trong cuốn sách đều mang tính phổ quát, áp dụng cho mọi tình huống, tổ chức hoặc quốc gia. Hy vọng cuốn sách sẽ mang lại cho bạn nhiều điều mới mẻ và những khám phá thú vị!
Nguyên Hoa

(Nguồn: Báo Sức trẻ Việt Nam)

[Audio Book] Đam mê bí quyết tạo thành công


Tác giả: Stephen R Covey Jennifer Colosimo.
Dịch giả: Giang Thuỷ. Phan Thị Thanh Xuân.
Nhà xuất bản: Trẻ

Giới thiệu về nội dung
"Covey và Colosimo không chỉ thay đổi cách suy nghĩ của bạn về công việc, mà các tác giả còn chỉ ra cho bạn những chiến lược thông minh để giành được những cơ hội lớn trong công việc”. (Keith Ferazzi, tác giả cuốn Never Eat Alone, One Relationship at a Time).

""Đam mê - Bí quyết thành công” đưa ra một cách suy nghĩ mới mang tính đột phá về công việc và sự nghiệp của bạn. Những lời khuyên thực tế, phù hợp xu thế xã hội sẽ giúp bạn có được một sự nghiệp tuyệt vời, bền vững, bất chấp bạn đang làm việc trong lĩnh vực nào và nền kinh tế biến động ra sao”. (Vince Beaver, Giám đốc bộ phận chuyển đổi doanh nghiệp, NetApp).

Trong cuốn sách này, mỗi nguyên tắc đầy tính trí tuệ đều được minh hoạ bằng các câu chuyện sinh động cùng những trải nghiệm của hai tác giả. Thú vị và sâu sắc, “Đam mê- Bí quyết thành công” sẽ tạo ra lực đẩy cần thiết giúp bạn thay đổi bản thân, có một công việc tuyệt vời và tận hưởng sự nghiệp vĩ đại trong cuộc đời của bạn.

Mời các bạn đón đọc!

Bản lĩnh doanh nhân - Gieo hạt giống thành công


Tác giả: John Forbat. - Dịch giả: Mai Hường.
Nhà xuất bản: Đại học Kinh tế quốc dân

Giới thiệu về nội dung
Mục tiêu của cuốn sách là ứng dụng những bài học mà tác giả thu được từ những thử thách và kinh nghiệm trong thực tiễn kinh doanh, nhằm gây dựng tinh thần và thái độ đam mê kinh doanh ở các doanh nhân mới khởi nghiệp. Từ đó, họ có thể xây dựng những kế hoạch kinh doanh dựa trên kinh nghiệm thực tế, cũng như các chương trình đào tạo bài bản về quản trị.

Những chương tiếp theo trong cuốn sách chủ yếu đề cập đến tinh thần doanh nhân và tập trung vào các vấn đề của các công ty mới khởi nghiệp, cũng như các vấn đề của những giám đốc điều hành tại các công ty phức tạp hơn. Cuốn sách xâu chuỗi những chủ đề thực tế, những bài tập tình huống và các ý tưởng đã được triển khai, từ khi nhen nhóm cho tới lúc thành công mà không hề bỏ qua những thất bại và thất vọng đau thương gặp phải.

Với những ý tưởng và kinh nghiệm thiết thực, “Bản lĩnh doanh nhân – Gieo hạt giống thành công” là nguồn tham khảo bổ ích cho tất cả những doanh nhân mới khởi nghiệp cũng như các nhà quản lý, các chuyên viên kinh doanh.

Mời các bạn đón đọc!

Làm việc, làm người, làm quản lý


Tác giả: Trương Mưu Tử. - Dịch giả: Duyên Hải.
Nhà xuất bản: Từ điển Bách khoa

Giới thiệu về nội dung
Muốn làm quản lý phải bắt đầu từ đâu? Tất nhiên là bạn phải bắt đầu tự chính bản thân mình. Nâng cao chỉ số của bản thân, đồng nghĩa với việc bạn đang nâng cao chỉ số thành công của mình. Người quản lý đạt tiêu chuẩn đòi hỏi phải vừa thông minh vừa có trực giác nhạy bén, có lý trí nhưng cũng cần phải sống tình cảm. Một quy tắc chung cho việc làm người, cũng như làm quản lý, đó là phải sống nhân nghĩa vẹn toàn, có tình, có lý, không nên chỉ dựa vào sự tính toán thiệt hơn, càng không được sử dụng những thủ đoạn lừa gạt để mưu lợi bản thân và gây hại cho người khác.

Những người có nhiều năm kinh nghiệm trong công tác quản lý luôn hiểu rõ rằng: Cần phải ảnh hưởng tới mọi người bằng sự hấp dẫn trong nhân cách của bản thân, lôi cuốn người khác bằng nhiệt tình công việc của chính mình. Điều này sẽ dễ dàng và hiệu quả hơn rất nhiều so với việc bạn sử dụng quyền lực. Quyền lực không phải là vạn năng, chỉ có quyền lực chưa chắc đã làm tốt được công việc. Cách làm thông minh nhất là hãy sống tình cảm với nhân viên, phát huy sức mạnh tập trung vô hình để mọi người cùng đồng tâm hiệp lực làm việc nhằm đạt được thành tích công việc tốt đẹp.

Tất cả những vấn đề nêu trên được đề cập rõ nét trong “Làm việc, làm người, làm quản lý”. Tham khảo và vận dụng sáng tạo, hợp lý những hướng dẫn trong cuốn sách này, bạn có thể trở thành một nhà quản lý tài ba, thông minh, được mọi người tin tưởng và yêu quý.

Mời các bạn đón đọc!

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011

Blog Radio 211: Say nắng mùa đông



Blog Việt - Căn phòng trọ chật cứng đồ đạc bỗng trở nên rộng rãi khi vắng những câu chuyện không đầu không cuối của con bạn cùng phòng. Nó về quê từ hôm qua. Còn tôi ở lại để có thể tập trung học cho 3 bài kiểm tra giữa kì vào tuần sau. Cái ban công của phòng tôi lộng gió, người ta vẫn đi ngoài đường rộn rã, ở cái thời điểm gần 10h đêm. Thành phố là thế, cái khí trời về đêm luôn có sức hút kì lạ với những con người đã quá bận bịu với những toan tính ban ngày. Những chiếc ôm trở nên chặt hơn trong cái se lạnh đầu đông, vài cái nắm tay của những cặp đôi đi bộ, những tiếng nói cười không ngớt... Tôi chợt nghĩ đến Minh, giờ này hẳn anh vẫn đang miệt mài với những bản vẽ. Công việc của một sinh viên năm cuối chồng chéo cùng những mối quan hệ có thể cần dùng trong vài tháng tới khiến chúng tôi dành ít thời gian cho nhau hơn, cả trực tiếp và gián tiếp.

Buổi chiều, khi lang thang cùng cô bạn thân từ thuở cấp 3, tôi đã tìm thấy một chiếc thiệp in hình một chú bọ rùa đang tập tành nấu nướng với mục đích vô cùng ngọt ngào, điều mà tôi không nói ra hẳn bạn cũng rõ. Tôi nghĩ ngay đến Minh. Đã rất lâu rồi tôi không còn giữ thói quen tặng anh những món đồ nhỏ xinh những khi nổi hứng. Phải, đã từ rất lâu rồi. Tôi trả tiền chiếc thiệp và háo hức mua thêm hai chiếc kẹp giấy đôi thật xinh cho cả hai. Điện thoại rộn rã khúc hát “Nếu như anh đến” của Văn Mai Hương.

- A lô, anh ạ! Em đang đi cùng bạn. Em qua chỗ anh bây giờ đây!

Đầu giây bên kia ngập ngừng một lúc rồi nói nhanh

- Đợi em sang đây lâu lắm, anh ra ngoài với bạn đây. Em đi shopping xong nhớ về sớm. Yêu em!

Tôi chỉ kịp nói một tiếng Vâng trước khi nghe hàng dài những âm thanh tút tút. Tôi thuộc dạng người nổi hứng nhanh nhưng mất hứng còn nhanh hơn. Và chưa cần đến một giây, tôi đã biết chắc chiếc thiệp ấy sẽ được mang vềvà trân trọng cất vào ngăn kéo tủ, vô thời hạn...

Ảnh minh họa

Dòng suy nghĩ về Minh bị ngắt quãng bởi tin nhắn đến từ số máy được lưu dưới mật danh “August”. Một tin nhắn dài hơn bình thường. Mỗi câu là một mẩu chuyện vụn vặt. Tôi chờ mong chúng, gần như mỗi ngày. Đã hơn một tháng kể từ chuyến du lịch tới Đà Nẵng của tòa soạn báo nơi tôi làm part time, và hơn một tuần kể từ lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau, qua mail và tin nhắn.

Đó là một chàng trai kì lạ. Không add nick yahoo hay facebook tôi, nhưngluôn ra vẻ biết mọi thứ tôi cập nhật trên những mạng xã hội ấy. Anh quan sát tôi, một cách âm thầm và lặng lẽ, dõi theo tôi theo cách của riêng anh. Chúng tôi thường nhắn tin trò chuyện rất muộn, những tin nhắn nối liền quãng đường mấy trăm km. Đôi khi tôi tự hỏi anh nhắn tin cho tôi với tư cách anh trai, bạn bè, hay hơn thế nữa? Những mối quan hệ bình thường đâu khiến người ta có thói quen tìm đến nhau vào giữa đêm, thời điểm lòng mềm yếu, nỗi buồn dễ xâm chiếm. Nhưng tôi lặng im, đón nhận những tin nhắn của anh với sự khấp khởi, hồi hộp, và âu lo. Trong cuộc sống này, không phải biết quá rõ một điều gì đó cũng là một điều tốt, lắm khi, nó còn giết chết quá nhiều mối quan hệ lẽ ra có thể tiến xa hơn.

Có lần, ngồi trò bên Minh trong một quán cà phê đầy gió, tôi để lòng mình trôi theo tiếng nhạc du dương của một cây đàn piano ở một góc nhỏ trong quán.

- Anh này, hình như em say nắng rồi !

Minh hơi giật mình, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như anh vốn thế. Anh vuốt ve mái tóc ngắn và rối của tôi. Anh ậm ừ cho qua chuyện, nói rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

- Trời sắp sang đông, em sẽ chẳng còn đủ nắng để mà cảm nữa cưng ạ!

Sự vô tư ấy của Minh, là anh hiểu rằng tôi yêu anh quá nên chưa từng nghĩ rằng tôi có thể thích một ai đó khác, hay vì anh yêu tôi chẳng đủ để ghen lấy một lần? Tôi nghĩ thầm trong bụng, không biết nên vui hay buồn. Tôi ghé sát người vào cửa sổ, ngắm nhìn những hạt mưa đầu đông. Những người trên phố rảo bước với thái độ khó chịu lộ rõ. Lòng tôi là một mớ hỗn độn chẳng thể sắp đặt. Vậy mà Minh thốt ra từ ổn trong sự thờ ơ cố hữu. Liệu rằng mọi chuyện có thể ổn không, khi mà 1 tháng trước, nơi Đà Nẵng đầy nắng và gió, tôi vô tình thấy ánh mắt mình rơi vào khoảng trống trong mắt của một người xa lạ. Hai cái nhìn chạm nhau trong khoảnh khắc, nhưng đủ để ta biết rằng, trong mắt người đó, đã có hình bóng của ta. Và trong ta, con người xa lạ đó đã trở thành trung tâm chú ý suốt những ngày ở còn lại ở Đà Nẵng.

Ảnh minh họa

Quỳnh

Đó là một cô bé xinh xắn và dễ thương, ít hơn tôi và Khôi 2 tuổi. Tiếng cười trong vắt cùng chất giọng lạ tai của người miền Bắc đã khiến tôi dành rất nhiều tình cảm cho cô bé ấy, một cộng tác viên làm việc bán thời gian ở tòa soạn mà chúng tôi làm việc, từ xa. Dù không mấy chú ý, nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng nhận ra cô bé ấy luôn hướng về Khôi bằng ánh mắt, rất..., nói thế nào nhỉ, ừ, rất không bình thường. Có nét gì đó gần như tò mò, cũng không hẳn, có chút hồi hộp, phấp phỏng. Giống như tôi, của hơn 6 năm trước, khi thầm yêu Khôi. Không ít người ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi. Không phải giữa chúng tôi không có sóng gió, không phải không có những lúc yếu lòng mà thành ra chán nản với tình yêu, nhưng suy nghĩ trong hai đứa đủ chín để cùng nhau gìn giữ một mối quan hệ. Thỉnh thoảng, tôi nghĩ, chúng tôi chưa cưới xin, nhưng cách chúng tôi ràng buộc nhau bằng những cố gắng, bằng con số 6 năm tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, khiến tôi nghĩ rằng phải chăng tình yêu này chỉ còn là trách nhiệm?

Bữa trước, tôi tình cờ đọc được những tin nhắn của anh với cô bé miền Bắc ấy. Những câu chuyện bắt đầu rất muộn và kết thúc trong những sự nuối tiếc và hẹn gặp lại. Trong lòng tôi là một nỗi sợ hãi mơ hồ. Hai người đó chỉ gặp nhau trong vài ngày ngắn ngủi. Tại sao có thể có nhiều thứ để nói về nhau đến vậy? Tôi ở cạnh Khôi gần như mỗi ngày, khoảng cách về địa lý khiến tôi an tâm phần nào, nhưng những cái nhìn khác lạ của cô bé ấy, sự hồ hởi sẻ chia từ người yêu tôi thì sao? Cái quái gì đang xảy ra thế này? Tôi vờ hỏi xin Khôi nick của cô bé đó và cũng giả vờ tình cờ vào hỏi chuyện cô nhóc về những bài viết trên trang web theoyeucau.com, nơi mà cô bé thường cùng CLB của mình thu âm các chương trình về tình yêu. Cô bé hồn nhiên trả lời tôi, là thực sự cô bé ngây thơ không biết mình đang dần phá hỏng hạnh phúc của tôi, hay tại mọi thứ chẳng phức tạp như tôi đã nghĩ?

- Vâng, em thích anh Khôi chị ạ!

Cô bé đã thừa nhận với tôi như thế khi tôi cố gặng hỏi trong sự bực tức khó chịu. Tôi không nhớ chính xác mình đã nói những gì, hình như là rất nhiều, những mẩu giáo huấn ngắn gọn, những lời nhắc nhở về thực tại của cả cô bé và Khôi. Cô bé bình tĩnh đón nhận những điều đó mà không hề tỏ ý phàn nàn.

- Em biết là không nên, nhưng em không thể kiểm soát được tình cảm của mình khi anh ấy nói chuyện. Em xin lỗi nếu em làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.

- Người yêu em có biết chuyện này không?

- Có chị ạ!

- Chắc phải rộng lượng lắm em nhỉ! – tôi nói, vẻ châm biếm không giấu giếm.

Cửa sổ bên kia im lìm một lúc, rồi đột ngột lên tiếng

- Em hứa sẽ không nói chuyện với anh ấy nữa đâu chị ạ. Nên chị đừng lo lắng quá nhé! Thực sự em rất ngưỡng mộ tình yêu của hai anh chị. Chúc hai người hạnh phúc nhé!

Tôi chưa kịp nói gì, thì cô nhóc đã out. Hoặc để ở chế độ ẩn, tôi không rõ. Chỉ biết những ngày sau đó, tôi cũng không còn thấy nick cô sáng đèn. Tôi tin tưởng vào lời hứa đó của cô bé đến mức lòng tôi như đã dịu đi một nỗi lo rất lớn.

Ảnh minh họa

Khôi

Quỳnh đã nói chuyện với Trang, tôi có thể chắc chắn điều đó, và đoán được những điều gì họ đã nói với nhau. Giữa tôi và Quỳnh là sự gắn bó dài lâu trong suốt 6 năm trời, quá nhiều kỉ niệm và không ít nhạt nhòa. Nhưng chuyện đó đâu quan trọng bằng việc, giây phút này, chúng tôi vẫn luôn đứng cạnh nhau, và yêu nhau. Không còn nữa khoảng thời gian vồn vã yêu nhau như có thần chết đuổi sau lưng, không còn nữa những trò lãng mạn sến sến nghĩ ra để làm nhau cảm động rụng tim. Mọi thứ cứ nhạt nhòa theo đúng quy luật của tự nhiên. Là bởi tôi thấy nhạt hay mùa thu đã đổ màu tàn úa lên mọi thứ, chẳng ngoại trừ tình yêu của chúng tôi?

Tôi thích nghe giọng của Trang trên trang web yêu thích mỗi buổi đêm về. Giọng của cô trầm ấm tựa như đã lắng đọng rất nhiều điều xa xôi chẳng thể nào chạm tới, trái ngược hoàn toàn với những tiếng cười giòn tan của cô gái luôn rực rỡ chào đón mọi người. Trang không xinh, Trang có vóc người nhỏ bé của một cô nhóc học sinh trung học, dù đã là sinh viên đại học năm thứ 2. Tôi không hiểu nhiều về cô bé để phán xét bất kì điều gì về cô. Duy có ánh mắt cô, là tôi biết, chúng luôn dõi theo tôi, ngay cả khi chuỗi ngày nghỉ mát của cơ quan cô bé kết thúc.

Lịch học và làm thêm ban ngày của tôi không quá bận, nhưng tôi lại thích tự tạo cho mình nhắn tin cho cô bé vào buổi đêm. Tôi không quan tâm cô nhóc có người yêu chưa, cũng không thực sự muốn biết. Tôi chỉ muốn nhắn tin để được nghe cô nhóc tíu tít kể điều gì đó, để tượng tượng ra cái điệu thỉnh thoảng lấy ngón tay đặt ngang mũi và kéo kéo rất lạ kì. Dù không thừa nhận, nhưng rõ ràng cô nhóc đó đã chiếm một phần không hề nhỏ trong tôi. Những hiểu biết ít ỏi về cô càng làm tăng thêm nỗi tò mò. Sự ngăn cách và hàng ngàn ý nghĩ rằng tôi sẽ không thể yêu cô bé đó càng thôi thúc ý muốn nói chuyện với cô bé đó của tôi.

Nhưng tôi chắc chắn một điều, tôi là một thằng con trai thực sự ích kỉ. Tôi chẳng thể hiểu rõ tình cảm của mình. Tôi đặt chính bản thân mình và cô nhóc vào trạng thái chênh vênh giữa rất nhiều nỗi hoang hoải không thể gọi tên. Để rồi khiến cô nhóc phải rơi vào tình cảnh khó xử khi Quỳnh phát hiện ra những tin nhắn trong điện thoại. Quỳnh là một cô gái có đầu óc, cô chưa từng cư xử thiếu suy nghĩ, ngay cả trong những trường hợp mất bình tĩnh nhất. Tôi tin cô sẽ không làm điều gì quá ngu ngốc. Xuất hiện trong tôi lúc bấy giờ không phải là cảm giác sợ hãi của một con mèo đi ăn vụng, mà là sự lo lắng cho Trang. Tôi hiểu mình yêu cô ấy, một thứ tình cảm bất ngờ nhưng không hề mong manh. Tôi thích cách cô ấy nói chuyện hồ hởi với những người dân quê tôi, tựa hồ như cô đã thuộc về nơi này, hoặc ít nhất một phần trong cô thuộc về nơi đây. Tôi thích cách cô lăng xăng đi chụp ảnh lấy tin viết bài nhưng lại rồi trầm ngâm ngắm nhìn biển động để tìm kiếm ý tưởng cho một truyện ngắn nào đó. Nhưng tất cả điều đó, đâu thể thay đổi được điều gì? Khoảng cách địa lý? Một mối quan hệ ràng buộc? Sự hèn nhát trong tôi?

Tôi lặng lẽ đứng ngoài cuộc nói chuyện của hai cô gái đó, như cách tôi đã câm lặng theo dõi Trang. Và chỉ có thế. Tình cảm tôi dành cho Trang không mong manh, nó sóng sánh tựa giọt nắng chiều trên những bãi biển mùa lộng gió, nhưng đông đã về và rút hết ngay cả những hạt nắng hanh hao. Mọi thứ trở nên mơ hồ, nỗi lo âu về một tương lai bất định khiến tôi lăn tăn! Đánh đổi hạnh phúc 6 năm lấy một đoạn tình cảm nồng nàn nhưng có thể chẳng đi đến đâu? Tôi suy nghĩ, tôi trăn trở, nhưng rồi tôi quyết định đầu hàng sự hèn hạ của thằng đàn ông với nhiều toan tính trong mình. Trang nhắn những tin nhắn cuối, em nhắc nhiều tới từ lần cuối cùng và kết thúc. Và tôi biết, mọi thứ sẽ phải khép lại, mãi mãi...

Ảnh minh họa

Trang

Tôi nói chuyện với hai người đó trong cùng một buổi tối. Cách nhau vài tiếng, nhưng nội dung không có điều gì thực sự khác. Là những mệnh lệnh ngầm đòi hỏi tất cả phải được chôn dấu, một cách tự nguyện. Bởi chỉ có như thế, nó mới không bao giờ bị đào xới thêm một lần nào nữa. Khôi là của người ta. Anh chưa từng thuộc về tôi, theo mọi nghĩa. Anh thuộc về Đà Nẵng đầy nắng và gió, thuộc về con người luôn rất mực yêu thương anh, dẫu tình yêu đó có thể chẳng đủ để níu giữ anh trong thời điểm này. Cũng giống như tôi, Khôi day dứt về tương lai, lo lắng về mối tình 6 năm có lẻ của anh và không đủ dũng cảm để bước sang một thế giới khác. Tôi không trách anh, không hề, bởi ngay chính bản thân tôi, cũng hiểu rằng không dễ để một sự thay đổi lớn có thể diễn ra, trên thực tế chứ không phải lời nói. Đôi khi người ta phải từ bỏ một người mà mình thương yêu để có thể bảo vệ điều mình yêu thương ấy. Tôi muốn gìn giữ mãi những xúc cảm đó, những niềm rạo rực tôi đã có khi nghĩ về anh. Tôi nhắn tin cho anh, như một lời kết thúc, nhắn nhủ mùa đông đến và cơn say nắng rồi sẽ được chữa lành. Tôi mỉm cười, lòng bình yên đến lạ. Tôi vào phần soạn tin nhắn, bấm ngay số đầu tiên hiện ra trong đầu, nhắn vội vài dòng ngắn ngủi.

“Anh à, em đi xa mãi, rồi cũng sẽ về với anh thôi, anh nhỉ”

Hẳn Minh sẽ bất ngờ lắm, anh yêu tôi một cách bình yên và bằng lòng với tình yêu không nhiều sóng gió. Nên anh sẽ không thể hiểu được những tâm trạng khó lý giải đang diễn ra trong tôi lúc này. Nhưng có hề gì, chỉ cần tôi biết rằng, ở cách tôi chưa tới 20km, anh vẫn đang yêu tôi, không ồ ạt nhưng đủ nhiều để níu tôi quay về.

Gió mùa lùa ngoài khung cửa. Giật mình, thèm một cái ôm…


  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của thính giả Keil Dung


Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Blog Radio 210: Bao nhiêu cho đủ để lấp đầy mùa đông?

"Cảm giác cô đơn thật khủng khiếp. Tôi cần sự quan tâm của một ai đó, cần một vòng tay từ phía sau để che chở. Cần nghe một giọng nói quen thuộc đó, cần ai đó ở bên tôi lúc này. Phố đêm tĩnh lặng, cái lạnh tan vào từng con phố nhỏ... thấy tê tái..." - Cùng Blog Radio 210 chia sẻ những cảm xúc khi mùa đông về, và để ta biết rằng nếu đã có một bàn tay ủ ấm bàn tay của mình trong mùa đông này đã là hạnh phúc rồi bạn ạ!



Bất chợt mùa đông đã về

Bất chợt đông về trên phố sau những cơn mưa nhỏ. Bất chợt ta thấy cảm nhận được cái lạnh đầu mùa. Mùa đông Hà Nội mang về hơi nóng của ngô luộc, hơi thơm của khoai nướng và mùi vali của những chiếc bánh chuối nóng hổi trên những con hàng ngày ta đã qua.

Bất chợt đông về khi ta còn ngái ngủ, cái lạnh của mùa đông làm cho ta không muốn chui ra khỏi chăn ấm khi mỗi sáng thức dậy. Mùa đông về cho ta cảm giác được nằm trong chăn ấm, nằm nghe gió bấc thổi trên từng nóc nhà, để cho ta gặm nhấm những kỉ niệm mùa đông xa ngái.

Bất chợt mùa đông mang theo những cơn gió lạnh len vào từng góc phố, từng ô cửa nhỏ mỗi sáng thức dậy. Bất chợt cho ta thấy được cái ấm áp của những tia nắng vào buổi bình minh. Đông về làm cho ta thấy nhớ bát bún ốc cay cay, vị ngọt bùi của hạt dẻ nóng hay đơn giản là vị đậm đà của tách cafe nóng.

Bất chợt đông về thổi rụng những chiếc lá vàng còn sót lại của mùa thu, lại nhớ về những ngày còn bé được mẹ nướng cho củ khoai mỗi khi đi học về hay những ngày đi chăn trâu nướng ngô sao mà vui đến thế.

Đông về làm cho ta thèm cái cảm giác cả nhà quây quần bên mâm cơm nóng, thèm cái cảm giác còn bé được mẹ chan cho từng muỗm canh nóng hổi. Bất chợt đông về làm cho ta thấy nhớ quê nao lòng. Mùa đông này ở quê chắc là đang vào mùa, thèm sắn nướng, thèm thịt ếch nấu với đậu...

Bất chợt đông về trên phố, thấy những đôi tình nhân tay trong tay mà thấy dường như mùa đông tán biến. Thấy những chiếc áo ấm đủ màu như những bông hoa đang khoe sắc, thấy những bông cúc còn sót lại của mùa thu vẫn đong đưa theo gió. Thấy nhớ cảm giác mùa đông khi đọc "gió lạnh đầu mùa" hay "chiếc lá cuối cùng".

Bất chợt đông về thấy nhớ, thấy chạnh lòng, thấy cô đơn trống vắng...
...

Bất chợt đông về trên phố khuya.
Ta thấy lạnh những tâm hồn đơn lẻ.
Nếu có lẽ dòng đời không hối hả.
Để vô tình ta bị lạc mất nhau.

Có phải vậy mà mùa đông tuyết trắng phau.
Một màu trắng, một người về xa vắng.
Cây bàng gầy đứng trong gió mong manh.

Mấy lần rồi nếu đúng hẹn mùa đông
Chắc anh chỉ thấy dòng đời hối hả
Phải không em, lỡ đời không vấp ngã
Để vuột tay nhau lạc mất mấy mùa

Mùa đông đứng nhìn lại kỷ niệm xưa
Khẽ vuốt cây rung dù là cơn gió
Nhắc nhở bâng quơ bóng hình đứng đó
Đã mấy đông rồi không thấy về thăm

Có lẽ mùa đông đã quá xa xăm
Xa một tầm tay mấy lần chín tháng
Xuân thắm hạ phai thu chiều lơ đãng
Đông đến ngóng chờ rồi lặng lẽ đi

Thôi đông hãy như cô gái xuân thì
Chớm một chút cho lòng xuân mát lạnh
Ta cũng lỗi hẹn dù biết đông canh cánh
Giữ trong lòng ấp ủ những niềm riêng

Có phải thế mà đông cứ lạnh thêm?

  • Gửi từ email Mèo Vàng

Ảnh minh họa
  • Bước qua những mùa đông
Sáng nay trời thật lạnh. Đã lâu lắm rồi em không lang thang 1 mình như thế này. Hít một hơi thật sâu tận hưởng cái không khí lạnh của mùa đông tràn vào lồng ngực... buốt nhẹ... Bao nhiêu cho đủ để lấp đầy cả mùa đông trong em?

Hanh hao quá.. nắng hanh hao... và gió hanh hao...

Hư hao quá.... cuộc sống hư hao... và .. con người hư hao...

Chênh vênh quá... quá khứ chênh vênh... và hiện tại chênh vênh....

Em tìm cho mình một mùa đông tròn vẹn... cô đơn ... và hoang hoải. Để thấy mình đã có rất nhiều, và, mất đi rất nhiều...

Nhiều lắm những nỗi nhớ không tên...
Nhiều lắm những tiếng cười đã mất đi, mà giờ đây thay bằng im lặng và nước mắt...
Nhiều lắm những quan tâm mà ai đó dành cho em .. và giờ .. là dành cho người khác...
Nhiều lắm những hy vọng về tương lai... để rồi hiện tại em chìm trong vô vọng...
Nhiều lắm niềm tin về con người... và để rồi em không còn niềm tin nữa...

Em mải miết kiếm tìm những mảnh ghép cuộc đời chênh vênh ấy. Có những mảnh đã ghép vào ... rồi vỡ vụn..., từng mảnh nhỏ cứ găm lại trong từng nỗi nhớ, như thủy tinh găm sâu vào trong da thịt... nhức nhối lắm....

Cuộc sống này như những thước phim quay nhanh chắp vá lại. Và con người vừa như kịch bản dựng sẵn, vừa như diễn viên cố gồng mình đi casting cho những kịch bản đó.

Hoặc người diễn viên ấy thấy họ không muốn diễn kịch bản ấy. Hoặc kịch bản ấy thấy diễn viên không phù hợp với nội dung của mình. Kết cục là người diễn viên đi tìm một kịch bản khác mà họ thích và kịch bản lại tìm những người diễn viên để casting...

Em sẽ là gì? Sẽ biến cuộc sống của mình thành những đoạn phim chắp vá hết kịch bản này và diễn viên kia ư? Không, em không muốn trói buộc mình vào vai diễn nào, vào kịch bản nào hết. Em muốn là chính em... tự ru mình với những nỗi đau... chống chếnh...

Ảnh minh họa

Dòng người cứ ào lên từng đợt cuốn em đi trong những nghĩ suy mông lung ấy. Dường như càng xô bồ em càng cảm thấy mình lạc lõng. Nhìn từng đôi, từng đôi đi trên phố, họ cười nói vui vẻ lướt qua em thật nhanh... cảm tưởng em chỉ còn là một điểm nhỏ đứng yên giữa trái đất đang quay ấy... Không ai cần biết đên một con người lặng lẽ giữa cuộc đời này....

... Gió táp vào mặt em lạnh buốt...

... mắt cay ...

Em kéo lại chiếc áo len mỏng mảnh vòng tay quanh người... Sao cảm thấy lạnh hơn nhiều lắm? Nhớ thật nhiều hơi ấm 1 bàn tay... Bàn tay ấy đã từng nắm tay em qua đường đông đúc... Bàn tay ấy... với những ngón tay đan siết vào ngón tay em... rất chặt....

Cũng bàn tay ấy đã đẩy em ra khỏi cuộc đời người ấy...

Bàn tay ấy đã xa rồi... mãi xa rồi....

“I don"t mind spending everyday
Out on your corner in the pouring rain
Look for the girl with the broken smile
Ask her if she wants to stay awhile
And she will be loved...”

Ảnh minh họa

... Em cười buồn...

... mi ướt...

Có lẽ lúc này bàn tay ấy đang nắm bàn tay cô gái đó... như đã nắm bàn tay em. Bàn tay nào đó đã buông bàn tay cô ấy... để rồi... bàn tay ấy đã buông bàn tay em... để nắm lấy bàn tay cô ấy....


Hai bàn tay của hai con người đó có ấm không?

Có nỗi nhớ nào về em len lỏi vào giữa bàn tay người ấy... và cô ấy?

Gượng bước ngược chiều gió lộng.... Lạnh lắm... nhưng em chịu được... Bởi em yêu mùa đông mà....

Vì mùa đông lạnh... và cô đơn... như em.....

Em sẽ một mình bước qua những mùa đông nữa........

  • Đức Hạnh – blackstar_24kt@

Ảnh minh họa
  • Yêu thương ngay khi còn có thể
Một ngày đầu đông xám xịt, những đám mây không giấu vẻ nặng nề khi phải mang trong mình một khối lượng nước khổng lồ chỉ chực rào rào khi có hiệu lệnh. Điện thoại trong túi tôi rung bần bật, tin nhắn của một ai đó. Đã từ lâu, tôi chẳng còn vồn vã hay háo hức chờ đợi tin nhắn từ một người nào đó. Một phần sâu thẳm trong tôi đã chết theo mối tình dai dẳng 3 năm đứt gánh giữa đường 6 tháng trước. Hụt hẫng, chới với, hoang mang và khủng hoảng. Những ngày tái nhợt và ảm đạm lần lượt trôi qua, tôi lặng lẽ đứng nhìn lòng mình không còn gợn sóng, tựa hồ như đọc một câu chuyện từ rất xa xôi.

“Trời chẳng đẹp, mưa chẳng rõ, nhưng anh nhớ em”. Tin nhắn từ một số không được lưu trong danh bạ nhưng đã quá quen thuộc tới mức tôi vẫn luôn bấm nó trong vô thức mỗi khi sờ điện thoại. Bầu không khí tĩnh lặng bị phá vỡ. Một dấu hiệu bất ngờ cho sự khởi đầu mới. Thời gian gần đây, tôi thường nghe lũ bạn rủ rỉ rằng anh luôn tò mò về cuộc sống hiện tại của tôi, rằng anh quan tâm tôi, một cách lặng lẽ nhưng lộ liễu.

Hơn 6 tháng trước, anh đã vì một cô gái lạ mặt quen biết chưa lâu, mà buông những lời phũ phàng để có thể dứt bỏ tôi. Nhiều nuối tiếc, không ít trở trăn, nhưng tôi buông tay anh dễ dàng hơn tôi vẫn nghĩ. Nếu đã chẳng thể níu chân một người nào đó, thay vì ủ rũ và đau khổ trước mặt người ấy, tại sao ta không giấu nỗi buồn cho riêng mình? Tôi đã chọn cách đứng từ xa ngắm nhìn niềm hạnh phúc mà người ấy có, chôn vùi mọi đau đớn trong lòng, và để nỗi nhớ trôi theo từng ngày...

Người ấy quay về, đột ngột như khi ra đi. Những điều tưởng như đã nằm im trong một ngăn tủ kín bị xáo tung. Những yêu thương tưởng như đã đánh mất giờ vô tình tìm lại. Tôi rơi vào những trường băn khoăn khác. Ai dám chắc rằng người ấy sẽ không khiến tôi tổn thương thêm một lần nào nữa, ai dám chắc rằng nỗi đau đã lành khô kia không bị đào sâu thêm một tấc nào nữa? Ai dám chắc?

Ảnh minh họa
Tôi luôn cố bảo vệ mình bằng cách tỏ ra vô cảm với cuộc sống này, bằng cách cười cợt với những nỗi đau và tự mãn rằng mình chẳng còn chút cảm xúc với thứ tình cảm diệu kì ấy. Nhưng tất cả đã thay đổi khi người ấy đứng trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, tựa như chưa từng xa cách.

Tôi chẳng cô đơn đến mức bị cái giá lạnh của mùa đông thôi thúc việc đi tìm một người bạn đồng hành mới. Đôi khi, tôi còn thích thú trong cái thế giới chỉ có riêng mình. Nhưng đông, với cái vẻ ảm đạm cố hữu, khiến con người ta dễ dàng tìm đến nhau hơn, nhất là khi tim họ chưa hề xa rời, dù chỉ một phút.

Tiết trời vẫn thế, chẳng có gì thay đổi. Lòng tôi đã đổi khác, một sự thay đổi rất nhỏ nhưng rõ ràng. Tôi với tay nhắn vài dòng ngắn ngủi. Tôi nhanh chóng bước ra phố, tìm tới cửa hàng bán len, chọn vài cuộn hợp màu, ôm vào lòng, ôm cả những yêu thương sắp có hình trở lại. Chẳng ai biết trước được ngày mai, tại sao tôi phải do dự cho chính mình thêm một cơ hội nữa để yêu thương một người nào đó, và cũng để được một ai đó yêu thương? Nếu đã biết tương lai là không định, ngày hôm nay, tôi sẽ nắm giữ mọi yêu thương mong manh.

Và tôi biết, điều duy nhất mình nên làm, là yêu thương ngay khi còn có thể.
  • Gửi từ Dung Keil