Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Blog Radio 261: Đôi mắt và hàng mi




"Đôi mắt có thể nhìn thấy phong cảnh ở rất xa, rất xa, thế nhưngđôi mắt lại không thể nhìn thấy rõ hàng mi phía trước, luôn luôn bên cạnh khôngrời li bước." (Blog Radio 14: Khoảng cách ngày tình nhân - MeiMei)

-Tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế?

Anh khẽ cúi đầu, không nhìn cô. Nhưng từ trong trái tim, anh cảm thấy nhói lên trong giâyphút khi anh cất tiếng trả lời, dù xung quanh cô và anh, những tiếng nhạc sànlàm bao trái tim rung lên rộn ràng.

-Anhvẫn đối xử với em như vậy mà ... Chỉ có điều... em không nhìn ra đấy thôi!...

Câutrả lời của anh làm cô sực tỉnh. Cô tránh người sang một bên và đến cạnh bồn rửamặt, chụm hai bàn tay đỡ nước rồi chúi mặt mình vào hai bàn tay đầy nước đó. Lầnđầu tiên cô để mặc son phấn trôi đi như thế. Tại sao cô lại không nhìn thấy? Rõràng là anh đối xử rất tốt với cô, rõ ràng tình cảm của anh dành cho cô chânthành và nồng nhiệt, nhưng tại sao cô cứ cố tình không nhìn thấy?

Khicon người ta giữ một bí mật lâu quá, nhất là khi bí mật đó không thể chia sẻ vớiai, nhất là khi người ta cố tình quên đi cái bí mật đó, thì những lúc chóngvánh như thế này, người ta mới phát hiện ra rằng: Điều mà ta muốn cố tình quênđi, những tưởng là ta đã quên, phút chốc lại ùa về, rõ ràng đến mức không thểrõ ràng hơn. Hóa ra ta chưa từng quên, mà chỉ là bí mật đó vẫn nằm tại đó, nơisâu thẳm của trái tim, chờ một ngày người ta vô tình.... gọi nỗi đau trở lại...

Côôm cổ anh, như thể trấn an anh, rồi hít một hơi thật sâu, đối mặt với anh, cườihì hì và buông câu hát: Em yêu anh nhưyêu ngọn gió thơm lành. Em yêu anh như tiếng anh gọi tên em.... Rồi cô lôianh vào phòng hát. Hôm nay là sinh nhật ông cụ nhà anh và cũng là bệnh nhân củacô... Ông cụ nhà anh còn phong độ lắm, thấy cô và anh trở lại phòng hát, ôngcùng mấy người bạn lại hô hào chúc tụng, bắt hai người phải uống thêm vài ly nữamới đủ sự vui. Anh cứ thế đỡ cho cô đến phút cuối. Lúc anh đưa cô về, ông cònnói vọng lại trong men say chuếnh choáng: Bác sĩ ... tôi đợi ngày cô về làm condâu tôi rồi đấy nhé!


Anh là một "tay nhà báo". Cô vẫn hay gọi trêu anh như thế.

2 năm trước, khi cô vừa đáp máy bay xuống thành phố này,trong khi tâm trạng còn đang rối bời với biết bao suy nghĩ thì có một người đãđến trước mặt cô, tự giới thiệu rồi đưa tấm card của anh ta cho cô, nói là cô vềnghỉ ngơi sớm, khi nào rảnh sẽ trả lời phỏng vấn của anh ta.

Thời kỳ công nghệ thông tin, tốc độ truyền phát nhanh đếnkhông ngờ. Ca phẫu thuật của cô năm đó là tiêu điểm cho cuộc phỏng vấn với anhnhà báo kia. Sau cuộc phỏng vấn đó, cô với anh không liên lạc gì thêm cho đếnsáu tháng sau, cô và anh gặp lại nhau trong một bối cảnh hết sức bất ngờ.

Cô có một bệnh nhân là một "lão - già – khó - tính" và giờgiấc đến mức máy móc, không thể linh động. Cô gọi ông ta là "lão già khó tính"vì lần nào ông ta đến điều trị cũng chỉ với một khuôn mặt khó coi đến mức côcũng không buồn nhìn, ông ta hách dịch và kiệm lời, mỗi một cuộc hẹn điều trị vớiông ta là cô phải thu xếp sao cho đúng giờ, vì đã có người báo cho cô rồi màkhi đến ông ta phải đợi là tất nhiên sẽ có chuyện để nghe.

Ông ta hỏi số điện thoại của cô nhưng suốt 3 tháng điềutrị, chưa một lần ông trực tiếp cầm máy gọi, người gọi điện cho cô, cô đoán, chắclà một anh xế đáng thương, tội nghiệp nào đó, luôn phải hầu cận bên cạnh ông từngphút từng giờ.

Cho đến một hôm ông cần phải ký gấp một công văn, ông bảoanh xế mang công văn lên phòng điều trị cho ông ký rồi mang đi. Anh bước vàophòng, anh là người nhận ra cô trước.... Còn cô thì sững người, đến khi anh tagiới thiệu lại thì cô mới nhận ra anh ta chính là anh nhà báo lúc trước phỏng vấnmình.

Anh biết để chiếm được trái tim người con gái đó, anh sẽtốn không ít thời gian và tâm trí, bởi vì anh không nhìn thấy gì từ đôi mắt màunâu đó... Đôi mắt ấy, ngay từ lần đầu gặp mặt, cho đến cả những lần sau nữa,chưa một lần nhìn vào mắt anh qúa 7 giây.

Kế hoạch của anh, cho đến cuối cùng vẫn không thể lên được.Anh vẫn chỉ đi bên cuộc sống hàng ngày của cô. Cô nói thành phố cô và anh đang ở,thật bon chen và nghiệt ngã, đến cả con người sống với nhau cũng có thể đeo đếnmấy cái mặt nạ da người, mọi thứ giả tạo đến nghẹt thở. Đọc những bài báo anhviết, cuối cùng cô cũng tìm được cho mình một người đáng để tin tưởng và sẻchia.

Hơn 30 tuổi, anh cũng không còn muốn nông nổi với tình cảmnữa. Bao nhiêu năm nay, cô là người đầu tiên khiến trái tim anh rung động trở lại.Ngay từ ngày đầu tiên gặp cô ở sân bay, cô trong mắt anh lúc đó trẻ trung năngđộng, hiền lành, nhưng đôi mắt là cái anh không thể nào đọc được gì từ tậntrong con ngươi vừa ướt vì nhòa lệ đã được lau khô một cách không cẩn thận  khi đó. Vậy thôi, anh cứ đi bên cô đã vậy, nếukhông thể tiến tới một mối quan hệ nào đó tốt đẹp hơn, trước mắt, anh cứ bằnglòng với thân phận của một người – lắng – nghe đã vậy. Chí ít, anh còn đượcnghe những – gì – cô – kể.

Đôi khi chỉ cần thế là đủ…

Cô biết tình cảm của anh dành cho mình, nhưng trái tim côdường như bị lấp đầy bởi công việc và những đam mê trời ơi đất hỡi mà cô cũngchẳng thể lý giải được là tại sao cô 28 tuổi rồi mà vẫn không vướng bận gì chuyệnchồng con, ngược lại cô cứ để thời gian trôi qua từng kẽ tay như thế.

Khi đã đi qua 1/3 quãng đời, cô nhận thấy rằng để có đượcyêu thương, người ta phải trải qua một chặng đường dài mới có thể tìm thấynhau, rồi yêu thương nhau, thề non hẹn biển… nhưng rồi tất cả những thứ đó lạichẳng là gì khi không còn yêu thương nhau nữa, bỗng chốc họ lại trở thành ngườidưng, tất cả những yêu thương, con người với con người, sẽ quên nhau như nhữngngười xa lạ. Càng bước đi, cô càng thấy mình không còn lòng can đảm để yêu mộtngười bất chấp tất cả, để yêu nồng nàn, như cả thế giới này chẳng là gì với cônhư hồi còn mộng mơ đó nữa.



Tháng 11, trời bắt đầu se lạnh. Cuối tuần của cô là mộtngày ở nhà dọn dẹp nhà cửa và lên facebook chuyện trò rôm rả. Anh online. Gửicho cô một đường link về bài báo anh vừa tìm lại được, bài báo viết cách đây 1năm.

-Ông thầy này nổi tiếng lắm đấy, nếu anh không nhầm thìlà thầy giáo của em đúng không?

Cô không trả lời, vội đọc bài báo anh vừa gửi.

« … »

Cô nghẹn ngào... cô hiểu thầy và cô đều chỉ là nhữngphong cảnh trong chuyến đi cuộc đời mà thôi.

-Vâng, thầy giáo đó là thầy giáo của em. Năm đó nhờ thầymà ca mổ của em đã thành công như thế.

-Bài báo này viết cách đây 1 năm rồi. Hôm qua vô tình anhđọc lại được...

-Anh là người đã phỏng vấn thầy?

-Ừ, khi phỏng vấn thầy, người mà anh luôn nghĩ tới ... lạilà em đấy ...

Cô không nói gì, trong phút chốc, cô thấy trái tim mìnhxao xuyến trở lại. Khi nghĩ về một người mà con tim mình rung lên như thế, nếukhông phải là người đang yêu hoặc mối tình đầu thì đó là mối tình chỉ còn đọnglại dư vị mà thôi - mối tình mà khi nghĩ lại, chỉ làm cho con người ta thêm tiếcnuối và thở dài để lại sống tiếp. Cô nghĩ thế ...

Năm đó sau khi chuyển đến thành phố này, thời gian đầu côvà thầy còn giữ liên lạc, sau đó vì những bận rộn, lo toan, ai nấy đều bị khoảngcách làm mờ đi tình cảm vốn có. Cứ thế bẵng đi đến tận bây giờ ...

Thời gian và khoảng cách quả là những thứ đáng sợ, nó làm con người ta khác đi, mờ nhạt đi rồi dần dần bị lãng quên đi ngay trong khi tatưởng không thể nào quên được ...



Một ngày chủ nhật không giống với các chủ nhật khác. Thầydậy sớm hơn thường ngày, con gái vẫn đang ngủ say. Khuôn mặt vô tư  ấy khiến thầy nhớ về người vợ đã không cònbên cạnh thầy nữa. Những dòng suy nghĩ cứ luẩn quẩn khiến thầy không chịu được,phải sang phòng đọc sách, châm một điếu thuốc và chỉ ngồi nghe nhạc - thể loạinhạc cổ điển mà thầy vẫn tâm đắc bao nhiêu năm nay.

Lướt qua một loạt những video và nhạc, thầy dừng lại ở đoạn video có tên "Sad Angel" ... rồi cứthế, hình ảnh cô lại ùa về trong tâm trí. Không quá rõ ràng nhưng cũng không mờnhạt ...

4 năm trước có một cô gái đã tặng thầy đoạn video đó kèmtheo một bức thư được viết bằng văn bản: « Emtặng thầy bản nhạc này - những nốt nhạc của sự chờ đợi, của những yêu thương, củanhững điệu cười thanh bình, của những cam go, bực dọc, tức tối, của những số phận,nụ cười, nước mắt và hy vọng ... Và để ta nhìn lại mình, sống chậm lại mộtchút, có sao đâu? ...

Chỉ là một bản nhạcthôi, để thầy nghe mỗi khi rảnh và khi muốn tìm cảm hứng để cảm nhận cuộc sống,để bớt đi những bận rộn, lo toan... »

***

Thầy lặng người ...

Một hình ảnh, một vóc dáng những tưởng là sẽ quên và đãquên, lại hiện về rõ mồn một như thế. Tất cả những ký ức giống như những hạt bụitrần đã rơi xuống rồi, không cẩn thận, vô tình lại bị đánh thức trở lại.

Trái tim thầy lặng đi trong giây lát, đã có một quá khứnhư thế, quá khứ về một cô sinh viên, đặc biệt thế nào khi khiến thầy thay đổi... về cái nhìn, ánh mắt và tâm hồn khi đó. Đến giờ nhìn lại, hóa ra đúng là thầyvà cô cũng chỉ như những vị khách qua đường. Chỉ thế thôi.

Cánh cửa được gõ bởi những tiếng gõ tay mang dáng dấpngái ngủ. Con gái thầy ghé mặt vào và gọi thầy chuẩn bị đi ăn sáng. Thầy vẫytay ra hiệu con gái vào.

-Cuối tuần sau bố đi công tác, con chịu khó ở nhà, cô Ngọcsẽ đến chơi với 2 bà cháu nhé!

-Bố phải đi mấy ngày ạh?

-Bố chỉ đi 3 ngày thôi. Con phải nghe lời cô Ngọc nghe chưa?

-Vâng,con biết rồi...

Nóirồi 2 bố con dắt tay nhau đi ăn sáng. Thêm một lần thầy cảm nhận được cuộc sốngnày, còn có quá nhiều điều tuy nhỏ bé nhưng lại diệu kỳ mà trước nay thầy bỏquên mất. Những điều đó, chỉ có thể nhìn thấy khi thầy rảnh rỗi như thế này.Quan trọng hơn là thầy chỉ nhìn thấy những điều đó, từ khi nghe "Sad Angel" màcô đã tặng.

**********

Mộtngày cuối tháng 11 se lạnh.

Côtheo đoàn từ thiện nghỉ tại một khách sạn khá gần với viện. Sắp sang tháng 12nên cái lạnh dường như xuyên thấu hơn nếu không cẩn thận mặc áo ấm khi ra đườngvào buổi tối. Sương đêm làm mờ đi những ánh đèn vàng vọt, càng làm cho cô thấyđược sự cô đơn đến rợn người. Cô đi dạo một mình trên con đường cô cho là lãngmạn đó, trong đầu hình dung ra 3 ngày mổ sắp tới…

Đâuđó có một mùi hoa rất dễ chịu, mùi hoa làm cô nhớ đến những năm tháng sinh viêncòn ở ký túc xá, khắp nẻo đường trồng toàn cây mộc, mùa đông sẽ không làm chongười ta thêm dư vị nếu thiếu đi loài hoa có hương thơm dịu dàng như loài hoa mộcnày nữa. Cô ngoảnh mặt lại, đi tìm để được đến gần hơn... Bên kia đường, gần lốirẽ vào khách sạn, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, có một cây mộc được trồng một mình vớicác loài cây khác, trông thật lẻ loi và cô độc. Cô với tay định ngắt một chùm,nhưng cô dừng lại, trong  nhóm người vừalướt qua cô, có một giọng nói rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến tim côse lại ... Nhóm người đó đi thẳng vào khách sạn, qua những gì họ nói, cô có thểđoán được họ cũng là những người trong nhóm từ thiện mấy ngày tới đây.

Nhưnggiọng nói đó, dáng lưng đó, liệu có phải cô đã nghe nhầm, nhìn nhầm không? Cô đứngim ... trong đầu là một mớ hỗn độn, hoa mộc cách xa thế mà cô còn ngửi thấy, đếngiờ khi đã đứng gần ngay bên cạnh, nó bỗng trở nên nhạt nhòa, không hương vị...

********

8giờ sáng mọi người đã có mặt tại viện, hội trường trở nên đông đúc. Được vàiphút thì cuộc họp được bắt đầu. Cô sững người, người bước lên mở đầu cuộc họplà thầy. Vẫn với dáng người đó, giọng nói đó, đôi mắt đó ... nhưng sao mọi thứđã khác xưa quá nhiều ... Tim cô đập nhanh hơn, cô làm sao thế này? Cô không biếtnữa, chỉ biết rằng xung quanh, mọi thứ bỗng trở nên u ám ...

Thầyđã nhìn thấy cô, rất bất ngờ trước sự hội ngộ không hẹn trước này, cô trôngkhác xưa nhiều lắm, cô đã trưởng thành rồi… ánh mắt thầy nhìn cô ... vẫn bối rốinhư thế ... có thể sự bối rối đó khác với sự bối rối của 2 năm trước, có lẽ cảcô và thầy đều hiểu.

Thếđấy, thế giới này rộng lắm, chỉ cần một người quay lưng đi là có thể sẽ chẳngbao giờ còn có thể gặp lại, giống như cô và người yêu cũ đã chia tay từ rất lâurồi, nhưng thế giới này cũng thật nhỏ bé, chỉ cần xoay người là ta cũng khôngthể ngờ rằng mình sẽ gặp lại được ai vào thời điểm nào.

Côvà thầy cùng một Ekip mổ, sau những lời hỏi han, thăm dò, cả 2 đều trở nên thậntrọng trong từng lời nói, cử chỉ, thậm chí đến cả ánh mắt, hơi thở đều không giốnglà của chính mình.  Cô và thầy vẫn đứng đốidiện với nhau như thế, vẫn khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt như thế… nhưng giờ xaxăm quá. Đã có lần cô từng nghĩ tới bối cảnh nếu gặp lại, cô và thầy sẽ nhìnnhau như thế nào, nói với nhau những chuyện gì, nhưng đến giờ khi bối cảnh đóthực sự diễn ra, thầy đang đứng đối diện với cô đây… nhưng giữa họ, bóng dáng củanhững ngày xưa cũ… có thể đang là nỗi đau dần dần bị tái phát, khiến cho cả 2không ai còn đủ sức chống đỡ …

Cóthể họ đã từng quên, từng nhớ, nhưng đến giờ phút này, cảm giác chỉ là một chútchông vênh, đôi khi chỉ cần nhìn ngắm nó từ xa là được, và có những thứ tình cảm,đôi khi chỉ cần giữ một nét môi cười, rồi đi qua nó là được…

Cuộcsống là người đã dạy cho họ biết điều đó …



Mộtđêm mưa phùn lạnh ngắt… có một lối đi khác được trồng nhiều hoa mộc hơn, lối điđó dẫn đến một quán Café mang tên Mộc, trên lối đi đó, thầy che ô cho cô, bối cảnhgiống với cơn mưa chiều năm đó, chỉ khác là mưa đêm nay nhẹ nhàng hơn, không gấpgáp và nặng hạt như năm đó, giống như khi đi qua thời gian, đến một ngày thángnào đó, người ta nhìn lại mọi thứ bằng tâm trạng và ánh mắt bình thản hơn,không ồn ào, náo nhiệt như thời còn đam mê bỏng cháy ấy nữa.

-Emvẫn khỏe chứ? Công việc, cuộc sống, hôn nhân, gia đình … tất cả … thế nào rồi?– Thầy hỏi cô để không gian được nới rộng hơn.

Cômỉm cười, nhớ lại câu nói của mình năm đó.

"-Vài ngày nữa em sẽ đến thành phốkhác làm việc, nhất định thầy phải chúc cho em mọi điều như ý nhé!

-Mọi điều là những điều gì?

-Mọi điều là công việc, tình yêu rồi đếnhôn nhân, gia đình … tất cả, tất cả …"

Cônhìn thầy rồi lại nhìn ngay vào ly café trên bàn. Đã từng có ai đó nói với cô rằng:Trí nhớ của cá chỉ trọn vẹn trong vòng 7 giây, sau 7 giây đó nó sẽ không thể nhớđược những sự việc đã từng xảy ra, tất cả đều trở thành những điều mới mẻ, bởivậy chú cá trong bình đựng cá đó sẽ không bao giờ cảm thấy chán nản. Nếu như côcũng thế thì những chuyện đã qua, những người đã gặp có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn rấtnhiều.

Cảcô và thầy đều phát hiện ra người đối diện dường như đang trốn những cái nhìnvào nhau, những cái nhìn đó muốn được dừng lại lâu hơn nhưng ai cũng vội vàng đểnó lướt qua nhanh chóng.

-Côngviệc, cuộc sống của em vẫn ổn. Hôn nhân và gia đình thì chưa. Còn thầy thì sao?Bé Trang bây giờ chắc lớn lắm rồi nhỉ?!

-Ừ,con bé đã lớn hơn nhiều rồi. Nó cũng sắp có người mẹ thứ hai ... Là một ngườitrong viện ...bác sỹ Ngọc, chắc em cũng biết chứ? ...

Côgật đầu ... Thầy nói tiếp:

Emcũng nên lập gia đình đi thôi, còn có người nương nhờ lúc thở than nữa chứ ...

..."Còn có người nương nhờ lúc thở than ..." nghe sao thấy buồn đến thế... Cô vàthầy đều đã có cuộc sống mới, ai cũng không là gì của ai, mà vốn dĩ cô và thầycũng đều chỉ là những người có tình cảm với nhau trong quá khứ, chỉ thế thôi,không là gì của nhau cả. Chỉ như những người khách ngắm nhìn những phong cảnhtrên chuyến tàu mang tên Cuộc đời mà thôi.

"Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêngđánh rơi buổi chiều thơm ngát . Làn môi ơi đừng quá run run lỡ tia nắng hồngtan mất, xin âu lo không về qua đây, xin yêu thương dâng thành mê say, xin chota nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt rất trong ..."

Là anh gọi cho cô, cô nhìn thầy rồi  xin phép rangoài nghe điện.


Đúng là đã thành một thói quen, thói quen được anh quan tâm, thói quen kể cho anhnghe mọi chuyện... Anh lặng lẽ bên cô như thế, quan tâm, lo lắng cho cô như thế,đến nỗi cô sợ sự im lặng của mình, đến một ngày nào đó rồi cũng sẽ khiến chongười ta mệt mỏi, yêu thương đến mấy rồi cũng sẽ nhạt nhòa, nhất là khi tình cảmcho đi, đến bây giờ còn ai không mong được đáp lại?. Nhiều khi cô thấy mình nhưngười viễn thị, hạnh phúc ở ngay rất gần mà lại nhìn không rõ. Và có phải cuộcđời giống như một ván bài, ý nghĩa của nó không nằm ở ta cầm trong tay một vánbài đẹp, mà là ta đánh tốt một ván bài rất xấu ...

Thầy và cô lại mỗi người một ngả, mỗi người đi về phía hạnh phúc của riêng mình.Phong cảnh ấy sẽ chỉ là kỷ niệm còn đọng lại dư vị mà thôi ...

Côphải học cách đối xử tốt với bản thân một chút vì một đời người là không dài,phải sống với hiện tại và để lại quá khứ sau lưng, phải học cách đối xử tốt vớinhững người xung quanh một chút vì kiếp sau, chắc gì có thể gặp lại ...

Cuộcsống vốn dĩ rất đơn giản và vui vẻ, nhưng chúng ta cứ chọn cách làm cho nó phứctạp lên mà thôi. Cô thu xếp hành lý trở về với thành phố quen thuộc có một conngười quen thuộc đang đợi cô. Ánh mắt lúc thầy và cô trong những phút chia tay,có nghẹn ngào, có giải tỏa, và rồi nó cũng theo những chuyến đi lùi vào quá khứ.

"Xin trăm năm em về tinh khôi

Đôi tay ta dang rộnghân hoan

Xin cho ta một khắcreo ca vui cùng em ..."

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

Blog Radio 260: Những mảnh ghép yêu thương



"I’m your" và cuộc gặp gỡ mùa thu…

-Cẩn thận nha con!

Dương mỉm cười nhìn mẹ, ra hiệu Ok rồi đạp xe đi. Hôm nay trời rất trong, nắng rất vàng. Một ngày đẹp trời khiến tâm trạng Dương trở nên hưng phấn.

Chưa đến 7h, cô vẫn còn một khoảng thời gian để "nghe thấy" hương thơm của ban mai, trước khi đến xưởng vẽ - nơi làm việc bán thời gian của Dương. Từng vòng xe chầm chậm lướt qua những con phố dài, uể oải như một kẻ vẫn còn ngái ngủ. Nắng đan từng tia mỏng manh lại với nhau thành tấm thảm khổng lồ, trải dài khắp các con phố hẹp.

Thu rồi thì phải? Cả đất trời chìm trong hương thơm đầu mùa của những chùm hoa sữa, một mùi hương dịu dàng nhưng nồng nàn quyến rũ. Một vài người không kìm được quay lại nhìn cô bé có mái tóc dài, đen huyền trong chiếc váy trắng. Một bức tranh tuyệt vời cho ngày mới.

Tiếng huýt sao đâu đây vang lên khe khẽ. Dương lắng nghe, cô đặc biệt nhạy bén với âm thanh. Giai điệu rất quen. I’m your của Jason Mraz thì phải. Không kìm được sự tò mò, Dương định quay lại nhìn nhưng chưa kịp thấy thì đã nghe một chuỗi âm thanh chói tai vang lên. Một vụ va chạm…

Dương cố gắng đứng dậy, phủi cát nơi bàn tay. Đau quá! Lòng bàn tay bị xước một mảng da rồi.

-Xin lỗi! Em không sao chứ?

Dương ngẩng đầu nhìn " thủ phạm" trước mặt. Nhưng, suy cho cùng, anh ta đâu phải là người gây ra mọi chuyện. Lỗi là do một bác nào đấy, đi chiếc xe nào đấy, tốc độ là bao nhiêu đấy, chỉ biết là rất nhanh đã quẹt trúng anh ta. Mà anh ấy lại đang đi gần Dương. Thế là cả hai xe chịu chung số phận…

-Em bị thương rồi! – Chàng trai trẻ hốt hoảng

Dương khoát tay, muốn nói không sao nhưng người kia lại chẳng hiểu.

-Tôi đưa em đến bệnh viện nhé!

 Dương chớp mắt, có ai lại đến bệnh viện vì xây xát nhẹ đâu chứ? Nhưng làm sao để anh ấy hiểu đây. Dương không nói được, lại chẳng mang giấy viết…

-Này! – Anh ta nắm tay Dương toan kéo đi nhưng cô giữ lại – Em nói gì đi chứ

Nói bằng cách nào đây? Dương lúng túng, rồi đột nhiên mím môi, kéo tay anh ta và dùng tay mình viết từng chữ lên đấy. Thật chậm, thật chậm…

Khang hơi giật mình rồi nhanh chóng chú ý vào những dòng chữ vô hình Dương đang viết

...

-Tôi hiểu rồi! – Khang trả lời cho câu cuối cùng Dương hỏi "Anh hiểu không?"

Dương thở phào nhẹ nhõm. May thật, nếu anh ta không hiểu thì cô có nguy cơ phải vào viện thật

-Cô bé… em không nói được à? – Khang ngập ngừng

Dương gục gặc đầu trả lời. Cô nhìn thẳng vào mắt Khang, thản nhiên chờ đợi sự thương hại toát ra từ đôi mắt ấy như mọi người vẫn làm khi nghe điều đó. Nhưng… không có gì cả! Một chút gì đó thoáng qua mắt Khang, rất nhanh, Dương không kịp nắm bắt, nhưng cô có thể chắc chắn một điều, đó không phải là sự thương hại. Điều này khiến Dương ngơ ngẩn mất một lúc lâu.

7h15! Dương chào Khang rồi vội chạy về phía xe của mình, nhưng…tay lại bị bàn tay khác nắm lấy.  Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

-Tay em bị thương rồi. Đợi tôi ở đây! – Giọng nói đều đều rồi đột nhiên nghiêm lại ở những chữ cuối.

 "Tại sao phải nghe lời anh ta chứ?" – Dương phản bác bằng suy nghĩ nhưng vẫn đứng lại theo lời Khang. Một lúc sau, Khang quay lại với những thứ cần thiết. Anh cẩn thận quấn từng vòng băng trắng quanh tay Dương.

-"Cảm ơn anh!" – Dương gật đầu thay cho lời cảm ơn

-Em lái xe được chứ?

Lại gật đầu…

Dương đi rồi, Khang không hiểu sao những vòng quay của xe mình cứ đi theo cái bóng trắng nhỏ nhắn ấy. Dương nhìn Khang, đôi mày khẽ nhíu lại…



Chàng trai 20 và phút "say nắng" đầu đời...

Đến xưởng vẽ, Dương dừng xe lại. Nhưng tại sao anh ta cũng dừng? Đã thế thì Dương không thể làm ngơ được nữa rồi.

-Em làm gì ở đây? – Khang hỏi trước khi Dương kịp thắc mắc, giọng nói đầy vẻ hứng thú.
"Làm việc bán thời gian" – Dương lại viết lên tay Khang, lần này thì đã có vẻ thành thục hơn. Khang ngạc nhiên nhìn Dương rồi bật cười.

 "Tại sao lại cười?" – Dương cụp mắt, mặt thoáng ửng hồng trước nụ cười tỏa nắng ấy. Không để Dương khó chịu lâu, một người từ xưởng vẽ bước ra, nhìn thấy Khang thì hớn hở chạy đến.

-Cậu chủ nhỏ! Cuối cùng cũng chịu về với xưởng vẽ đó hả?

 "Cậu chủ nhỏ"? Dương ngước lên nhìn Khang lần nữa, rốt cục, anh ta là ai?

-Dương, con quen cậu ấy à?

Dương gật rồi nhanh chóng… lắc đầu. Đâu có quen. Vẻ mặt Khang đầy thất vọng. Rõ ràng là đã đi cùng nhau một đoạn đường dài mà bảo rằng không quen. Cô bé này, thật là...

 "Con vào trước nhé!" – Dương khẽ ra hiệu với bác ấy rồi gật đầu chào Khang

Nhìn bức tranh vẽ tĩnh vật chưa hoàn thành đến một nửa, Dương bực bội tự gõ vào đầu mình. Mỗi một bức tranh thôi mà khiến Dương cả tuần không thể dứt ra được. Hít nột hơi sâu để lên dây cót cho tinh thần, Dương cầm lấy bảng màu chuẩn bị vẽ tiếp.

-Tay con bị thương à? Sao không xin nghỉ? – Tiếng người chủ xưởng tranh vang lên.

Dương vội quay lại nhìn người đàn ông có khuôn mặt phúc hậu rồi vớ cây viết bên cạnh…

"Con không sao! Gặp một tai nạn nhỏ lúc sáng thôi!"

Là do con gây ra đó! – Chẳng biết Khang đứng sau từ lúc nào

Khang! Con đến rồi đấy à?

"Anh ấy tên là Khang, và là con của ông chủ" – Dương thầm nghĩ

-Vâng! Nhiệm vụ của con là gì nhỉ?

-Vậy thì giúp cô bé hoàn thành xong bức tranh đi! Coi như lời tạ lỗi!

Gì chứ? Dương có đòi hỏi gì đâu? Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên, không cần phải thế đâu mà.

Dương nhíu mày nhìn Khang, ánh mắt đầy dấu hỏi. Cái gì bao lâu rồi, không phải anh ta gặp rắc rối gì về ngôn ngữ đấy chứ?

-Tôi hỏi em vẽ bức tranh này trong bao lâu rồi?

 "Một tuần rồi!" – Dương viết lên giấy

-Một tuần? – Khang ngẩn ra, suýt chút nữa thì hét lên – Một tuần mà chỉ bấy nhiêu thôi sao?

"Không phải sở trường của em, em không thích vẽ tĩnh vật cho lắm" – Dương chống chế.
-Để tôi giúp! – Khang nhanh chóng đoạt lấy cây cọ vẽ từ tay cô gái nhỏ, tiếp thục hoàn thành bức tranh dang dở. Gì chứ với một người có niềm đam mê điên đảo với những bức tranh tĩnh vật của Trisha Hardwich hay Edward Ladell như Khang, thì bấy nhiêu chưa đủ để làm khó anh.

Dương há hốc, anh ta đúng là thiên tài. Khang vẽ rất nhanh, nét vẽ khỏe và chắc nhưng không kém phần uyển chuyển. Hơn một nửa phần còn lại mà chỉ một buổi sáng Khang đã hoàn thành xong.

-Xong! – Khang hớn hở nhìn thành quả trước mặt, một vài quệt màu dính cả vào mặt. Dương bật cười, rồi rất tự nhiên kiễng chân lên lau giúp anh. Khang ngẩn người, định nói gì đó nhưng lại thôi, sợ làm cô gái nhỏ ngượng ngùng…

 "Cảm ơn anh! Hết giờ làm rồi, em về nhé!"

Khang nhìn theo cho đến khi Dương khuất sau cửa, môi nở nụ cười vu vơ…



Góc khuất yếu đuối và hai tâm hồn đồng điệu…

Ngày nào cũng đến xưởng vẽ, Dương gặp Khang thường xuyên hơn. Khang theo mẹ sang Canada từ lúc năm tuổi sau khi ba mẹ li hôn. Nhưng giờ anh lại quay về với ba khi mẹ quyết định đi bước nữa. Khang tôn trọng quyết định ấy của mẹ, bà có quyền được làm thế. Nhưng Dương vẫn thấy được sự hụt hẫng mà anh đang cố che dấu nơi đáy mắt… Có những chuyện mà ta chẳng thể ép buộc...

-Khang, con và Dương đi giao tranh nhé!

-Dạ!

Đường đông quá! Đành phải gửi xe rồi sang đường thôi.

Dương chợt khựng lại. Bước chân như bị đóng băng. Nhìn dòng xe đông nghịt, Dương muốn quỵ ngã. 10 năm trước cũng trong một lần sang đường, vì bảo vệ Dương mà ba đã ra đi mãi mãi, còn Dương thì mất đi khả năng giao tiếp. Mẹ không bao giờ dám để Dương tự mình qua đường một lần nào nữa. Nhìn từng dòng xe nối đuôi nhau không dứt, bước chân Dương lúng túng và đầy sợ hãi. Nói sao với Khang đây?

Khang dừng lại khi thấy khuôn mặt tái nhợt, run rẩy của Dương, một nỗi đau mơ hồ thoáng trào dâng.

-Em sao thế?

 "Em… không dám sang đường" – Ánh mắt Dương toát lên vẻ sợ hãi, có cả yếu đuối mà Khang chưa thấy bao giờ.

Khang không nghĩ nhiều, bàn tay nắm thật chặt tay Dương cùng sang đường. Cái nắm tay thật khẽ, thật nhẹ nhưng khiến Dương yên lòng. Các đốt ngón tay Khang cũng hơi khô và ấm như tay ba năm nào vậy.

Tim Dương lệch nhịp mất rồi…

Xưởng vẽ nhận một vụ làm ăn khá lớn. Mọi người tổ chức ăn mừng để khích lệ tinh thần, chuẩn bị cho việc tăng ca liên miên.

Khang chở Dương. Tăng 2, mọi người đi karaoke. Dương ngập ngừng, đôi khi con người vẫn vô tình là thế…

-Mình dạo biển nhé! – Khang lên tiếng đề nghị. Dương ngẩng đầu lên nhìn anh cảm kích rồi lặng lẽ gật đầu.

Gió biển thốc vào lạnh buốt. Từng con sóng vỗ mạnh vào bờ khiến bọt tung trắng xóa, vỡ tan thành từng hạt li ti thấm ướt cả khí trời. Vị biển mằn mặn thật dễ chịu. Khang bất ngờ xổ dốc, Dương vội đưa tay nắm vào áo anh, khép chặt mắt, chỉ có thể cảm nhận tiếng gió vút sắc lạnh bên tai.

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên tay Dương, kéo về phía trước rồi đan vào thật chặt. Dương ngỡ ngàng nhưng vẫn để yên, đầu khẽ tựa vào lưng Khang đầy tin cậy…


Melbourne và nỗi nhớ trong những ngày đông lạnh…
 

Dương lặng nhìn những bông tuyết nhỏ khẽ xoay bên ngoài ô cửa sổ trước khi đáp xuống đất. Một vài bông nghịch ngợm bám hẳn vào mặt cửa kính rồi uể oải hóa thành nước chầm chậm lăn xuống, tạo nên những vệt dài ướt át.

Áp mặt vào cánh cửa thủy tinh lạnh giá, Dương để mặc nỗi nhớ thỏa sức trào dâng, khóe mi bất giác khẽ ướt. Đã trọn vẹn một năm Dương rời ra Việt Nam, xa phố biển quen thuộc, xa cả mối tình đầu mới chớm nhưng vội tàn. Một năm nơi xứ người với bao nỗi nhớ quay quắt.          

Ngày ấy, phải chăng Dương đã quá vội vàng khi đến với Khang? Mối tình đầu đẹp như tranh vẽ khiến người ta đắm say mà quên đi mất mọi thứ. Bên Khang, Dương bình yên trong trong những tháng ngày tuy ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ mà chẳng hề nhớ rằng: đằng sau một con người luôn có quãng thời gian dài gọi là quá khứ và có những bí mật đã trở thành góc khuất. Cho đến tận hôm nay, Dương vẫn không thể nào quên được cảm giác ngày hôm đó, ngày mà Dương thấy Khang dành trọn vòng tay mình cho một cô gái khác, tha thiết và yêu thương.

Tất cả vỡ vụn. Dương  quay đi, cố nén những giọt nước mắt chực trào khỏi khóe mi để buộc mình phải mạnh mẽ, quay đi và quên rằng cần phải cho Khang biết về chuyến đi Melbourne của cô với hi vọng tìm lại được giọng nói. Trả tất cả những yêu thương đã cũ cùng vương vấn về lại nơi bắt đầu, Dương mang theo niềm đau đến với một phương trời mới, một nơi mà Khang chỉ còn đọng lại trong nỗi nhớ…

Ding… Tiếng báo hiệu có mail gửi đến kéo Dương ra khỏi những hỗn độn trong tâm trí…
 "Dương à! Mày muốn trốn anh ta cũng được, muốn chia tay anh ta cũng được, nhưng hãy cho anh ta một lời chính thức đi. Vì hai người bọn mày mà một năm rồi tao ăn ngủ không yên đấy.  Cứ hai ba ngày là một cuộc điện thoại hỏi mày đang ở nơi nào, tao có nghe tin tức của mày không làm tao sắp phát điên rồi. Chẳng phải mày cũng biết tất cả những gì ngày ấy chỉ là hiểu lầm thôi sao? Đó là cô gái yêu Khang, chỉ đơn phương yêu Khang mà thôi. Mày hiểu không?.  Đừng phân vân hay tự làm rối chính mình để rồi đánh mất hạnh phúc."



Bức mail ngắn gọn không chủ đề của con bạn thân khiến Dương đã bối rối lại càng bối rối hơn. Dương biết đó chỉ là hiểu lầm, là phút yếu lòng của một người con trai trước nước mắt của cô gái yêu mình, nhưng vì "con rùa rụt cổ" trong cô quá lớn khiến Dương không đủ can đảm để đứng trước Khang nữa. Hơn thế, cô cần thời gian cho những gì vội vã và sai lầm đã qua. Nhưng giờ, có lẽ đã đến lúc…

Với tay lên lấy chiếc vali phủ đầy bụi, Dương săp xếp hành lí cho chính mình.

-Dương, con giúp mẹ… - Mẹ Dương dừng lại khi thấy những việc cô đang làm – Con định đi đâu?

 "Trở về Việt Nam. Con nhớ anh ấy, mẹ à" – Dương không muốn tiếp tục giấu mẹ nữa. Trở về và đợi chờ sự tha thứ của người vì cô mà tổn thương. Sang Melbourne cũng vì ý nguyện của mẹ, nhưng giờ đây, cô biết mọi cố gắng cũng vô nghĩa. Vả lại, ngần ấy năm, Dương cũng đã học cách quen với việc mình không thể nói. Ở đây, mẹ vẫn còn có dì nên Dương hoàn toàn có thể yên tâm để trở về.

Nhìn đôi mắt hoe đỏ của con gái, mẹ Dương thở dài, con gái bà đã lớn rồi.

-Ừ, đi tìm hạnh phúc của con đi! – Mẹ Dương khẽ gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc cô.

            "But I won't hesitate no more, no more
It can’t wait, I'm yours"


Khang đưa tay miết nhẹ lên bức tranh đã hoàn thành từ lâu nhưng chưa kịp gửi trao đến người con gái anh yêu thương. Tựa như một cơn gió nhỏ, cô đến bên đời anh, khẽ khàng chạm đến trái tim anh, cho anh hiểu thế nào là rung động… Để rồi, cũng bằng cách ấy, cô lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời anh. Tim Khang thoáng hẫng đi khi tay anh vừa vuốt qua dòng chữ "This is our fate, I'm yours" nơi cuối bức tranh được viết bằng cả trái tim yêu của anh ngày ấy.

Đã có lúc anh muốn hận cô, hận người con gái nhẫn tâm ấy, đến rồi đi như một kẻ vô trách nhiệm. Nhưng rồi, Khang nhận ra, mình không thể khi mà tình yêu anh dành cho Dương lớn hơn thế rất nhiều. Nhờ cô bạn thân của Dương, cuối cùng Khang cũng biết mình đã làm gì nên tội. Nhưng cô ấy không thể khép tội anh một cách nhẫn tâm như thế chứ?

-Anh nhớ em! Nhớ đến phát điên lên được. – Khang thì thầm với chính mình.


Một vòng tay bất chợt ôm chặt Khang từ phía sau khiến anh cứng người, đôi tay khựng lại giữa không trung. Căn phòng bí mật nơi xưởng vẽ này, ngoài anh ra, chỉ có một người nữa biết mà thôi. Mà người ấy…

Khang khẽ khàng xoay người lại, sợ rằng tất cả chỉ là giấc mơ…

Nhưng không, Dương đang đứng đó và lặng lẽ ngước nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ.

-Đừng khóc! – Khang nhẹ đặt nụ hôn lên dòng nước mặn chát ấy, sự ấm áp bủa vây lấy tâm hồn.

 "Em xin lỗi!" – Dương viết lên giấy, nét chữ run run, giọt nước mắt khiến đôi chữ nhòe đi.

"Anh yêu em!"

Nước mắt Dương lã chã tuôn rơi, mỗi lúc một nhiều hơn, không phải vì câu "Anh yêu em" Khang nói, mà vì cách anh dùng ngôn ngữ hình thể để nói lên lòng mình…

 "Em cũng yêu anh" – Những ngón tay Dương chậm rãi hơn trong không khí chính là bức tranh đẹp đẽ nhất mà Khang từng thấy…

 Rồi sẽ trở về với nhau thôi, bởi đơn giản, ta yêu nhau…

  •  Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Diên Vỹ

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

Blog Radio 259: Ngược dòng





Lời tác giả: "Có những con người luôn muốn lội ngược dòng để trở về điểm xuát phát và làm lại từ đầu. Nhưng cái dòng đang cuốn họ đi quá mạnh, tự sức họ không đủ để vượt qua. Tại sao không cho họ một điểm tựa, một cánh tay để bám víu và một động lực để họ đủ nghị mà lội ngược dòng...Những lời tâm sự trong một chiều mưa Sài Gòn làm người ta nhức nhối. Nhưng một nụ cười và một lời nhắn nhủ lạc quan làm tôi cảm thấy, cuộc đời còn nhiều điều kì diệu: "Em à! Cuộc đời không công bằng, nhưng không quá phũ phàng. Chỉ cần mình tin rằng hạnh phúc đến thì nó sẽ đến. Và chỉ cần có một người đủ cảm thông và đủ yêu thương thì điều kì diệu có thể xảy ra. Mà cuộc đời này, không phải là không có người như vậy.Chỉ là người như vậy quá ít! Chị chỉ ước, có nhiều hơn những người như anh ấy...Để cảm thông và truyền niềm tin cho những người muốn ngược dòng như chị...". Có thể không? Điều ước của một người đã lội ngược dòng thành công?"

1. Người cảm thông với cuộc sống gọi tôi là gái bán hoa. Những kẻ đường chợ bình thường gọi tôi là điếm. Những thằng bảo kê và những kẻ có tiền gọi tôi là con đĩ. Và còn vô số kiểu gọi khác. Còn chúng tôi, tức là tôi và những người như tôi, không biết nên tự gọi mình là gì, chỉ biết im lặng chấp nhận tất cả những cái cách mà người ta gọi mình.

Ừ thì con đĩ! Con đĩ cũng là người, cũng có xúc cảm, cũng có những trăn trở và nghĩ suy chẳng biết nói cùng ai. Biết làm sao đây? Đời mà, đời quá nhiều dòng ngược xuôi, những dòng ấy quá mạnh và những con người không có chỗ bám víu như tôi bị cuốn trôi đi là điều khó tránh khỏi. Có trách, chỉ trách rằng tôi không có đủ nghị lực và ý chí để lội ngược dòng mà thôi!

Nhưng thanh minh với ai bây giờ? Trong con mắt xã hội, tôi nào có quyền phát ngôn những nghĩ suy của mình. Người ta luôn kinh tởm những thứ bẩn thỉu và nhơ nhớp. Tôi cũng buộc mình chấp nhận cái qui luật nghiệt ngã ấy. Nhưng, tôi không nghĩ rằng tôi bẩn thỉu và nhơ nhớp.




2. Tôi gặp anh vào một ngày mùa đông.Bệnh viêm phổi của tôi tái phát nên tôi được nghỉ một thời gian. Ăn mặc tử tế, tôi tự cho phép mình diễn một vai tử tế hôm nay.

Con phố mùa đông dịu dàng hương hoa sữa. Đã lâu rồi mới thấy cuộc đời đáng yêu và bình yên như vậy. Buổi chiều buồn và đơn độc. Đôi khi người ta cô đơn không phải vì không có bạn bè hay người thân bên cạnh, mà cô đơn bởi lẽ trong lòng không có ai để hướng về.

Tôi không có đủ tư cách yêu khi người đời quá ư ích kỉ và có ánh nhìn kì thị với một kẻ đã lang bạt quá nhiều, đã không còn gì để mất...Nói sao đây? Nói gì đây? Nhưng nếu mở rộng tấm lòng, và nếu con người chỉ nhìn vào tâm hồn của nhau, tôi nghĩ rằng tôi đáng được yêu đấy chứ! Tôi thèm một hạnh phúc, thèm một chốn bình yên...Nhưng cũng giống như chiếc bóng bay tuột khỏi tay đứa trẻ, tình yêu đối với tôi là một thứ xa vời như thế.

- Chào em! Em có phiền không?

Người đàn ông mái tóc hơi dài một cách nghệ sĩ, sống mũi cao và ánh mắt sáng khiến tôi ấn tượng, anh hỏi giọng ấm áp. Tôi ngước nhìn thắc mắc.

- Em có đôi mắt đẹp quá. Em có thể làm mẫu cho anh vẽ một bức được chứ? Anh là họa sĩ.

Tôi mỉm cười đồng ý rất nhanh. Nếu anh biết tôi là một con đĩ, liệu đôi mắt tôi trong mắt anh có còn đẹp và anh có chịu nghe theo tiếng thúc giục của đam mê? Nhưng anh có biết tôi là ai đâu. Để cho anh vẽ một bức cũng chẳng sao. Sắm vai một người bình thường cũng thú vị đấy chứ. Tôi cười nhạt.

Lần đầu tiên có một người đàn ông nhìn tôi một cách chăm chú và say mê đến thế. Tuy anh chỉ nhìn tôi bằng sự say mê nghệ thuật, nhưng chỉ cần như thế cũng đủ làm tim tôi trật một nhịp.




3.

- Nhà em ở đâu?
- Gần đây thôi.
- Em làm nghề gì?
-...Miêu tả thế nào nhỉ...
- Nghề nào mà chẳng có tên, cần gì phải miêu tả.
Anh phì cười. Nụ cười của anh làm tôi chua xót.
- Đâu phải nghề nào cũng có tên...
- Ánh mắt em lúc cười cũng đẹp, lúc buồn cũng đẹp.

Anh nhìn và nắm tay tôi. Tôi cười trừ. Đây có phải là một sự liều lĩnh không khi tôi kéo dài vai diễn của mình? Khi cố gắng muốn có cho bằng được cái không thuộc về mình...Anh không biết gì về tôi ngoài một cái tên nghe có vẻ đàng hoàng mà tôi tự nghĩ ra. Làm sao tôi có thể mở miệng ra nói với anh mọi chuyện, rằng tôi là một con đĩ, cái thứ mà người ta gọi là nhà đối với tôi là một cái nhà chứa...Con người yêu cái đẹp như anh, sao có thể chấp nhận? Nhưng tôi thực sự yêu, và tôi muốn giữ lấy tình yêu đó tuy biết rằng, trong cuộc tình này, tôi thật ích kỉ và anh, anh thật đáng thương khi yêu tôi...

Đợi anh khuất khỏi góc rẽ của con đường, tôi bắt vội một chiếc xe ôm để về cho kịp giờ...Đêm rồi. Và tôi cũng phải gác lại vai diễn để trở về với cuộc sống thực phũ phàng...



4. Cuộc sống của một con đĩ có gì hơn ngoài hai việc tiếp khách và nhận những đồng tiền nhơ nhớp? Người ta thường nghĩ vậy đấy! Nhưng chúng tôi sử dụng những đồng tiền ấy như thế nào thì làm sao họ biết được...

Tôi không đủ mạnh mẽ để lội ngược cái dòng quá khốc liệt của cuộc đời. Cuộc sống vốn dĩ rất bất công. Đừng tưởng các người hạnh phúc, có một công việc tốt đẹp, một tình yêu mĩ mãn thì có quyền khinh rẻ những người như tôi. Khi sinh ra mỗi người đều có một số phận. Có người được hạnh phúc, thì cũng phải có người gánh chịu những khổ đau. Tôi không bắt các người phải yêu quí tôn trọng tôi, nhưng tôi chỉ xin đừng nhìn tôi với những ánh mắt đó, ánh mắt cứ như thể nhìn một con chó chứ không phải ánh mắt coi thường mà con người dành cho con người.

Xin lỗi! Các người, những người đàn ông giàu có, những người dùng tiền của mình vào việc mua vui với chúng tôi. Đồng tiền ư? Ai cũng phải lăn lộn, đổ mồ hôi, nước mắt và máu để kiếm được. Vậy mà các người sử dụng mồ hôi, nước mắt và máu của mình như thế ư? Còn chúng tôi? Những con đĩ đáng bị khinh là đững đứa vì thích sống an nhàn, hưởng thụ mà làm đĩ. Số còn lại thì sao? Vì cuộc sống, vì hoàn cảnh, vì chẳng có chút tài cán nào, và không có đủ sức mạnh để lội ngược dòng. Nhưng những đồng tiền ấy được trân trọng và sử dụng đúng.

Tôi phải nuôi ba đứa em đi học và một người mẹ bệnh tật. Tuy biết rằng những người thân của mình sẽ không đời nào chấp nhận những đồng tiền ấy nếu họ biết tôi làm cái nghề này nhưng ... Tôi đã từng lăn lộn với đủ thứ nghề rồi mới bị xô đẩy mà ngã vào vòng lao đao. Một cuộc sống như thế trong mắt các người là đáng bị sỉ nhục, khinh bỉ ư?

Tôi nức nở trong căn phòng khách sạn, đầu tóc rồi bời...Phải, tôi vừa vị đánh vì "thái độ phục vụ" ngang ngược của mình. Hắn vừa đánh, vừa nhục mạ rồi bỏ đi...Chỉ là vì tôi không muốn sống cái kiếp người thế này nữa. Chỉ là vì...tôi hoang mang, ngộp thở bởi cảm giác tội lỗi, cảm giác tội lỗi với anh...Khi yêu người ta luôn muốn tâm hồn mình thanh thản và trong sạch, muốn dành trọn vẹn cho người mình yêu thương. Tôi không thể! Khi yêu, người ta cũng không bao giờ muốn lừa dối người mình yêu. Tôi cũng không thể!...Tôi không đủ cam đảm nói cho anh nghe sự thật...

"...Chớ đạp hồn em! Trăng từ viễn xứ
Đi khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn.
Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.
Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,
Chớ để riêng em phải gặp lòng em;
Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng..."

Tôi từng đọc bài thơ này ở đâu đó..."Lời kỹ nữ"...Cuối cùng, cũng chỉ là độc thoại một mình. Bởi cuộc sống bây giờ làm gì có ai đủ bao dung để nghe những lời thổn thức từ đáy lòng của những con đĩ như tôi?




5.
- Sao anh chưa lấy vợ?
- Anh đợi lấy em.
Anh cười, nửa đùa nửa thật. Tôi nghe tim mình đập nhanh. Nhưng nó vẫn đủ tỉnh táo để ép mình nghĩ rằng đó chỉ là một câu nói đùa.
- Đừng đùa kiểu đấy, anh!
Tôi cười buồn. Anh cũng cười rồi im lặng.
-Sao em không kể về gia đình em? Anh cũng không biết em làm gì, ở đâu...Em có chuyện gì giấu anh phải không?
-...Nói sao nhỉ...Em có một mẹ già bệnh tật, ba đứa em nhỏ. Em đang đi làm để nuôi gia đình. Nghề của em à...Đối với em, nó không có tên. Nhưng đã gọi là nghề thì...Tuy nó không đáng được coi trọng, nhưng dù gì nó cũng là miếng cơm...
- Nghề gì mà lại không tên? - Anh ngạc nhiên.
- Nhưng có một nghề như thế...Thôi, anh về đi. Em tiễn anh đến đây.

Và thế là như mọi lần. Tôi tiễn anh đến con đường đi về nhà anh. Nhiều lần anh đòi tiễn tôi. Nhưng tôi bảo rằng chỗ tôi ở thuê có lắm người nhiều chuyện, không tiện. Anh cũng ậm ừ chấp nhận. Nhìn bóng anh khuất hẳn, tôi mới bắt xe ôm về.

Tôi trả tiền xe ôm rồi uể oải đi vào. Mấy con bạn lu bu chạy ra hỏi han vừa đi với ai về, có được tiền bo không. Tôi cười nhạt rồi đi thẳng vào phòng. Mụ chủ nhìn tôi dò xét, mụ báo cho tôi rằng bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ phải đi khách gấp đôi để bù lại những ngày mụ cho tôi nghỉ. Tôi gật đầu buông xuôi.

Bỗng có tiếng chèo kéo khách ở cửa của mấy đứa ở ngoài. Tôi thở hắt ra, lấy lại tinh thần, vuốt sơ lại mái tóc rồi quay ra để đón khách. Nhưng tôi chết trân. Cổ nghẹn đắng. Anh đứng đó, nhìn tôi kinh hoàng...Và tôi thấy trong ánh mắt anh cái thứ ánh nhìn của những thằng đàn ông khác khi quăng tiền vào mặt tôi...

6. Anh cắt đứt mọi liên lạc. Tôi cố gắng nhưng vô ích. Tôi đến nhà anh, bà chủ bảo anh đã chuyển đi chỗ khác. Đến xưởng vẽ của anh, bọn học trò bảo anh đang đi xa, chẳng biết khi nào về. Tôi nhận ra, bong bóng đã thật sự tuột khỏi tay mình...

Phải rồi, tôi làm gì có quyền yêu. Tôi không thể sống thanh thản để mà yêu. Tôi cũng không thể không lừa dối người mình yêu. Anh yêu cái đẹp, nhất cái cái đẹp thuần khiết. Thế nhưng, tôi lại thế này...Tuy nhiên, giá mà anh kiên nhẫn chút nữa để thấy được tâm hồn tôi...

Có lẽ, anh cũng chỉ là một du khách đi qua bến thuyền của tôi. Nhưng thay vì trả tiền, anh trả cho tôi một tình yêu đẹp, nhưng đau khổ. Tôi không trách anh, mà ngược lại, cảm ơn anh. Ít ra, tôi cũng đã biết vị tình yêu như thế nào. Dù nó đau khổ thì đối với một con đĩ, nó cũng là món quà vô giá...Chưa bao giờ tôi nhớ anh đến thế. Liệu trong đôi mắt anh, đôi mắt tôi có còn đẹp không?...Chiều rồi! Hoàng hôn buông chùng xuống con đường vắng đầy hương hoa sữa. Anh có nhớ không một cái nắm tay thật ấm và một cái dựa đầu thật êm?

Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt.
Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi.
Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi,
Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.
Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt.
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi.
Du khách đi. Du khách đã đi rồi...



7. Tôi không giận em vì em làm cái nghề ấy. Tôi làm nghệ thuật, nên tôi hiểu rằng cuộc đời có nhiều góc khuất, có nhiều vẻ đẹp bị che đi bởi hiện thực nghiệt ngã. Em cũng vậy. Em có đôi mắt biết nói. Thời gian yêu em, tôi biết em là người có nội tâm khác nhiều so với những cô gái mình thường. Tâm hồn em đẹp, vô cùng đẹp và em đáng được yêu thương. Nhưng tại sao em không đủ can đảm để nói với tôi sự thật? Sao lại cứ phải lảng tránh. Em không đủ sức mạnh để lội ngược dòng đời. Nhưng chẳng lẽ sức mạnh tình yêu cũng không thể làm em đủ can đảm để nắm lấy cuộc đời mình lần nữa? Tôi biết, cách ra đi này không phải là cách hay. Nhưng tôi cần thời gian để suy nghĩ và trấn tĩnh. Tôi cũng không hẳn là ra đi, mà chỉ là tạm thời muốn trốn đến chỗ nào đó...

Tôi yêu em...Thật sự yêu! Và tôi cần em! Đó là những gì tôi nhận ra sau những ngày xa cách dài dằng dặc.

"Em có thể không đủ mạnh mẽ để lội ngược dòng, nhưng em có đủ can đảm để rẽ sang dòng khác không? Anh chờ em, chỗ cũ. Hãy thay đổi cuộc đời mình. Đến đây với anh, ngay bây giờ".

Con đường vắng và ngập đầy hương hoa sữa. Tôi đợi em và bấm nút gửi tin nhắn...

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn Con đĩ - tác giả - thính giả Jin Na Meo

Blog Radio 258: Có khi nào anh dừng lại và nhớ về em?



  • Bão lòng
Những cơn mưa đầu mùa vừa ngớt, em lang thang dọc con đường từ nhà em đến nhà anh. Em không hiểu vì sao mình lại đi như thế. Đến cửa nhà anh rồi em giật mình quay xe và đi tiếp. Đi tiếp con đường không còn anh nữa...

Cám ơn anh đã mang đến cho em những niềm vui, hạnh phúc trong công việc từ ngày em mới chập chững là một cô bé điện thoại viên ngây ngô. Anh đến với em lần đầu tiên bằng một cái đập tay nhẹ lên búi tóc của em. Lần đó thật sự sau câu hỏi của khách hàng, em không biết cách trả lời và em cần anh, sau sự hướng dẫn của anh em vẫn chưa hiểu hết được em sẽ phải hỗ trợ khách các bước a, b, c như thế nào. Em bối rối và từ đó em để ý đến anh. Mình đến với nhau nhẹ nhàng và niềm hạnh phúc đó với em là không có gì thay thế được.

Cám ơn anh đã lấp đầy trong em khoảng trống cô đơn của những ngày đầu xa nhà. Em hạnh phúc rất nhiều vì mình luôn ở bên nhau và mỗi khi mình chăm sóc nhau giản đơn qua từng hộp sữa khi vào ca trực.

Ngày mẹ em phản đối chuyện hai đứa mình, em biết rằng chuyện tình mình trắc trở từ đây. Em bảo anh không có chuyện tình nào không phải trải qua bóng tối, quan trọng là có nắm được tay nhau đi qua bóng tối, để đón ánh sang bình minh hay không thôi, anh nhỉ!? Anh gõ đầu em: “khờ quá, suy nghĩ nhiều không sợ già sao? Yên tâm anh luôn bên bé. Không nói chuyện buồn nữa mình đi dạo”. Giây phút ấy những mảnh ghép cầu vồng trong em sáng lung linh.

Hôm nay tan ca, em lang thang mà không hiểu vì sao em lại đi lại con đường ấy_ những cửa hàng áo cưới và em nhớ anh…


Em nhớ anh hay chở em đi ngang những con đường ấy và bảo em rằng: “anh rất muốn nhìn em trong bộ váy đó? Đẹp không ta. Chắc là ....ngố lắm. Mặt mũi, tính cách như con nít. Không biết bao giờ mới lớn được”. Em giả bộ giận anh làm thinh không nói gì cả. Và anh lại dỗ dành em. Nhìn từng đôi bên nhau em nhớ mỗi khi ngồi sau xe anh, em hạnh phúc vì anh cứ nhìn lén em qua gương chiếu hậu. Anh bảo rằng anh ghét cái mũi cao của em, đôi mắt của em, bởi nó nhỏ và đen nháy nên anh  hay chê bai  “mắt hí”. Những mảnh ghép cầu vồng trong em sáng thêm chút nữa. Cơn mưa chiều lại đến, cảm giác che chung tấm áo mưa cùng anh trở lại trong em. Em tự hỏi lòng mình: có khi nào, dù chỉ là 1 phút, anh dừng lại và nhớ về em?

Ngày em tận mắt đọc những dòng tin nhắn trên máy anh em bắt đầu quan tâm đến những lời nói của xung quanh vì lòng tin em dành cho anh là tuyệt đối. Những gì em tìm hiểu được và những gì anh nói hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, em quyết định tự đi tìm cho mình đáp án. Và em nhận ra bóng tối thực sự là đây.

Khi tìm ra đáp án cho mình, em ngỡ ngàng nhận ra em đã mất anh lâu rồi. Em thật khờ khi tin mối quan hệ đó là tình anh em, tin những gì 2 người nói.

 Mọi cố gắng giữ anh ở lại đã thất bại, anh xua đuổi em bằng những câu nói đến tái tê lòng. Những mảnh ghép cầu vồng trong em vỡ nát ngày em tận mắt nhìn thấy anh đang có hạnh phúc mới. Em im lặng quay bước đi, những bước chân khập khiễng. Tình yêu của em đã không thể giữ được anh.

Em đã bắt anh thề sẽ không làm tổn thương cô gái ấy, phải sống thật hạnh phúc và như thế mình mất nhau, không lời nói chia tay chỉ có sự im lặng và những ngày dài em khóc.

Giai đoạn này em khủng hoảng và rất muốn nghỉ việc, em không muốn nhìn thấy anh nữa, bởi trong em lúc ấy anh là nỗi đau không gì xóa đi được,  nhưng rồi không hiểu sao em vẫn ở lại đến hôm nay
Cám ơn người con gái ấy đã cho em biết tình cảm anh dành cho cô bé nhiều đủ để cô bé can đảm làm những điều đã làm với em. Và cũng cám ơn cô ấy đã mang đến cho anh những điều em không thể.
Ngày mẹ bảo em dẫn anh về nhà chơi, em ngỡ ngàng quá, hụt hẫng quá. Bởi mọi thứ đã quá muộn, để rồi cuộc chiến tranh giữa em và mẹ hơn 1 năm qua cũng dừng lại, xót xa.

Mỗi ngày em vẫn đối diện với anh, với cô bé và với công việc nhưng cô bé nhí nhảnh vui vẻ ngày nào không còn nữa, không ai còn thấy em cười. Công việc là chiếc phao cứu hộ, và thế là em bơi, ra sức bơi cùng nhân viên mới lên line để không còn thời gian nghĩ về anh nữa…


Một lần nữa em muốn cám ơn anh, vì nhờ có anh em mới nhận ra rằng em đang hạnh phúc. Em hạnh phúc vì có rất nhiều người yêu thương và quan tâm em, giúp đỡ em những ngày em vấp ngã. Những người anh, người chị, những người bạn  cho em cơ hội, sức mạnh để em vững vàng hơn. Nhân viên cho em quỹ thời gian hẹp lại đến tối đa, dường như không còn chút chỗ trống nào để dành cho anh nữa. Làm cùng nhân viên, đi ăn cùng nhân viên, về đến nhà cũng là nhân viên alo hỏi nghiệp vụ và 8 đủ thứ chuyện cùng em. Có khi em mệt ngủ quên... Em hạnh phúc khi đứng giữa 2 dãy bàn làm việc của nhân viên. Em mệt và có khi em cáu vì những câu hỏi quá đơn giản, nhưng nụ cười của em trở lại vì em nhận ra mình quan trọng, thật may là nhân viên cũng không giận em. Giây phút này, em hiểu mình yêu công viêc, yêu những đôi mắt, những khuôn mặt ngây ngô ấy. Em cũng cảm nhận được mình mạnh mẽ hơn khi đứng lên ngay tại nơi mình vấp ngã.

Thật lòng, em đã từng nghĩ không bao giờ tha thứ cho anh, trong ca trực sẽ không bao giờ hỗ trợ cô bé. Nhưng rồi không hiểu sao khi cô bé giơ cánh tay lên đôi chân và khối óc em không dừng lại được. Và em cũng không biết mình tha thứ cho anh từ khi nào. Em đã cười với nỗi đau của chính mình và học cách để quên. Nhưng sao tha thứ được nhưng em không quên được, em vẫn cảm thấy sượng sùng khi gặp 2 nụ cười, 2 ánh mắt ấy hạnh phúc trước mặt em. Nhói!

Hôm nay, anh vẫn đây, hiện hữu vẹn nguyên trước mặt em, những hộp sữa, những cái đập tay lên búi tóc của em, những nụ cười, những câu nói, những lo lắng...nhưng em hiểu đã không còn đủ đầy, vì trái tim anh đã không còn dành cho em nữa. Em lại về cùng anh, vẹn nguyên đủ đầy như ngày em đến, cười nói cùng anh, chia sẻ cùng anh những vui buồn trong công việc, gia đình, cả chuyện tình cảm của anh và mình gọi đó là tình bạn. Em sẽ 1 mình bước tiếp con đường riêng cho em, 1 ngày không xa bóng tối sẽ ở sau lưng em và ánh bình minh phía trước. Bình yên!

  • Gửi từ lindanguyengl@

  • Cho anh, cơn gió 7 năm qua bên đời em vẫn thổi

"...nơi em gặp anh...có hoa vàng rực rỡ..."


...Đã bao nhiêu năm tháng đi qua...vẫn ở lại nơi này...một mùa hoa vàng đơn độc...có sóng biển mãi miết vỗ bờ triền miên...có dòng nước xanh trong như tuổi thơ của chúng ta ngày ấy...


...Lập xuân...nắng ấm đã bắt đầu về nhưng sao tim em vẫn cứ lạnh căm đến lạ...sao bình yên vẫn chưa thể trọn vẹn nơi hồn em qua bão giông đã nhiều...Có một buổi sớm mai em dạo đi một mình giữa những nẻo đường lộng gió...nơi em có thể ngồi nhìn vầng dương đỏ rực lừng lững nhô lên...nơi em đã quen nhìn gương mặt anh sáng dần lên trong nắng sớm...nơi em thích lặng yên và chỉ mong thời gian dừng lại...4 năm đằng đãng...xa xăm lắm rồi những ký ức chông chênh...


...Có một bình yên sắt se trên vai trần lộng gió...chầm chậm mở mắt...em đã có nụ cười trong những giấc mơ...ngày dài - tình đầy...em bằng lòng với những hạnh phúc thoáng qua nhưng vẹn toàn và viên mãn...Có một nụ cười hiền làm tim em ấm lên giữa những cơn mưa dài lạnh buốt...có tấm lưng rộng em vẫn thích ngồi sau...có thứ tình trong veo và thuần đủ để em đánh đổi bình yên để chỉ đổi lấy trong tim một nỗi nhớ...Em vẫn ngoan trong câu kinh của Gió...để mỗi sớm mai nghe sóng rì rào vỗ...là mỗi lần tim lại đau đáu lớn lên...


...Hạnh phúc những ngày thơ của em không mặn mòi như vị của muối trong nước biển...nó nhẹ và bình yên như những gì em dành cho anh từ khi chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ...và phải chăng yêu thương kia quá lớn...đến nỗi nó vẫn khiến em không thể vẹn toàn yêu ai như anh ngày ấy...Hình dung anh dần nhạt phai vì chia xa...vì khoảng cách...nhưng nỗi nhớ vẫn vẹn nguyên hình hài...đủ để làm em thẫn thờ mỗi lúc nhìn bình minh trên biển...đủ để em lặng người mỗi lúc chuông gió khua leng keng...


...Có một đêm dài khi em trải lòng cùng những nhớ thương hoang hoải...xuân về trên đôi môi của những người quanh em...riêng em vẫn gối đầu bên những giấc mơ chẳng biết bao giờ dứt...chưa có lời yêu nào được bật ra,mà tim em vẫn rung lên ngày anh đi xa em mãi,chưa từng có hẹn thề,mà góc nào đó trong em vẫn cứ vẹn nguyên như chưa hề nứt vỡ...Vẫn một tình yêu nhẹ,vẫn hiền,vẫn vô tư,và trong veo như làn nước biển...không vương dục vọng,không bỏng cháy những đam mê...chỉ nhẹ nhàng như  những tháng năm ta bên nhau cùng lớn...


...Em thích mỗi buổi chiều được ngồi thật lâu trên ban công lộng gió...ở đó em treo một chiếc phong linh...tiếng leng keng vui tai như tiếng cười vô tư của anh và em ngày ấy...liệu trong em còn có dòng ký ức nào đẹp hơn thế...?  Ta sẽ lại gặp nhau chứ...hay chỉ mình em mãi chìm vào mộng mị giữa những năm tháng đã qua...Hãy nói với em rằng : sẽ có một ngày,gió thổi về từ phương xa...là khi em lại dược nghe tim bình yên đi trong mùa gió...

  • Chuông gió - socola qn socola_qn96@
  • Blog Radio chuyển thể

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Blog Radio 257: Quê hương là...





Bạn thân mến! Quê hương trong tâm thức mỗi người luôn chứa đựng những hình ảnh thân thuộc gắn bó mà khi đi xa nỗi nhớ ấy ùa về da diết… không chỉ là những hình ảnh đơn thuần mà nó còn gắn liền với cả gia đình thân thương, những ký ức tuổi thơ không thể phai nhạt. Mời bạn đến với Blog Radio 257 – Blog Radio dành cho những người xa quê hương với những lá thư đầy ắp kỷ niệm…
  • Biển đời và chiếc nón lá

 “Con dù lớn vẫn  là con của mẹ,

 Đi suốt đời lòng mẹ cũng theo con…”


Mười mấy năm trời đến lớp cũng là mười mấy năm mẹ lặng lẽ bên tôi. Ngày đầu tiên được đến trường cảm giác vui mừng khôn xiết, vì đó là lần đầu tiên tôi có được nhiều bạn bè đến như vậy. Trên con đường lất phất lá me bay, mẹ dắt tay tôi cười nói luyên huyên, căn dặn đủ điều, nào là vào lớp phải cố gắng học hành, không được ham chơi, nghe lời thầy cô giảng bài, không được đánh nhau,…Những lời dặn dò với lời lẽ mộc mạc, ngắn củn của một người phụ nữ nông thôn miền Tây nhưng chứa đựng biết bao nhiêu kỳ vọng của bậc sinh thành, nó bao la, rộng mở và dạt dào như dòng sông êm ả, như chiếc nón lá quê mùa, chất phác.

Không biết dùng lời nào để nói chính xác về sự khăng khít của mẹ với chiếc nón lá, đi đâu mẹ cũng tự tin với cái nón lá cùng chiếc áo bà ba, mẹ nói “đó là người bạn đường sẻ nắng che mưa với mẹ từ lúc mẹ còn con gái, dù có xuống biển hay lên rừng mẹ cũng mang theo”. Không phải riêng mẹ, mà tất cả bà con miền Tây đều quen thuộc với nón lá, không có nó người ta như thấy thiếu vắng một cái gì đó thân thương nhất. Riêng mẹ, mẹ khắng khít đến nỗi chỉ cần vừa đội lên đầu là chú cún trong nhà liền vẫy đuôi liên tục vì nó biết mẹ sắp chuẩn bị đi đâu đó để nó có cơ hội đi theo.



Bao nhiêu năm trôi qua, dù có đứng tận đằng xa, hay cuối con đường mòn nơi có rặng trâm bầu quanh năm xanh lá, tôi cũng nhận ra được bóng  mẹ lom khom, nhấp nhô ngoài đồng với cái nón quen thuộc, cũ kỹ. Những đêm mưa lạnh lẽo, trong nhà có những chỗ nhỏ nước, mẹ xoắn cái quần đen ống rộng, đội lên đầu cái nón lá bưng từng cái thau hứng nước, sợ mưa dột lên chỗ con nằm, mẹ dùng bao nylon phủ cẩn thận lên nốc mùng, chốc lát lại đi từng tra. Những ngày vào mùa thi, chị em tôi phải thức khuya học bài, mẹ cũng mắc cái võng nằm kế bên không chịu đi ngủ, mắt cứ lim dim, thỉnh thoảng lại mở ra như để kiểm tra, ba tôi có nói mấy đi nữa mẹ cũng nằm đó đung đưa cái võng do chính tay mẹ kết bằng dây chuối, mặc cho những con muỗi hút máu, mẹ vẫn điềm nhiên đập bộp bộp lên người, gãi xồn xột vì ngứa, thỉnh thoảng nhắc nhở chị em tôi tranh thủ ngủ sớm với cái giọng khàn khàn.

“Cha mẹ thương con như biển trời lai láng”, trên đời này tôi chưa từng thấy người mẹ nào thương con “kỳ cục” như mẹ tôi, những ngày đi học thêm về trễ, mẹ bưng chiếc đèn dầu loe loé sáng ngồi đợi ở góc đường, hoặc khi nghe loáng thoáng đứa nào đó thèm ăn món gì, dù có làm cực khổ đến đâu mẹ cũng âm thầm chuẩn bị. Những ngày không có nắng, sợ quần áo không kịp khô để sáng mai đến trường, mẹ đứng ngồi không yên, hết treo chỗ này lại treo chỗ nọ, chỗ nào có gió là mẹ tranh thủ ngay, vì chị em tôi không có nhiều quần áo nên lắm lúc cũng phải mặc quần áo còn ẩm ướt mà đến trường, thằng út hôm qua bất cẩn, té vào bờ rào rách cái cặp, mẹ lại thức khuya, cắt cái bao nylon may cặp mới cho nó, nó vui mừng ngủ gục bên cạnh mẹ mà chờ đợi. Đôi mắt mẹ nheo nheo, vầng trán mẹ xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn trước.

Mẹ hay trách móc bà nội vội vàng, gắt gỏng, nhưng hình như trời đã sắp đặt mẹ về làm vợ ba, làm dâu bà nội để thừa hưởng cái tính nóng nảy đó. Nghe tin thằng Tèo đánh nhau với thằng Bi xóm trên, mẹ thằng Bi bênh vực con mắng thằng Tèo vài câu, mẹ ngoe nguẩy nón lá trên tay, vừa đi vừa lầm bầm “dám ăn hiếp con tao, dù có lên trời tao cũng đến”. Tôi chỉ biết nhún vai và  thầm nhủ “giá như có bậc thang lên trời chắc mẹ cũng leo, huống chi lên rừng hay xuống biển”.

Ngày tiễn chị tôi lên Sài Gòn học, mẹ cũng quảy cái nón lá, ôm theo giỏ gạo và mấy con cá khô vào tận ký túc xá, đôi dép lào cứng ngắt trên đôi chân nhuộm màu phèn, màu bùn cùng mẹ đi khắp thành đô. Đôi dép đó mẹ mua hôm gả chị Hai lấy chồng, tính đến nay cũng được hai năm, hết tiễn đứa này đi lấy chồng đến đứa kia đi học, hễ đứa nào về nhà rồi đi, mẹ cũng tiễn chân đến tận cuối đường và đứng nhìn cho đến khi nào khuất dạng.Thằng út năm nay lên lớp tám, tôi chuẩn bị lên Sài Gòn thi Đại Học, mẹ cũng khăn gối đòi đi theo, tôi trấn an mẹ “có chị ba trên đó, chỉ đưa con đi thi, mẹ lên đó làm gì cho mất công”, không cho mẹ đi mẹ giận hờn, trách móc, tôi viện cớ đường xá xa xôi để ngăn mẹ lại, mẹ liền trích dẫn chứng “hồi ba mày còn đi lính, mẹ ẵm chị hai mày mới mấy tháng tuổi đến tận chỗ tìm ba, đường xá còn xa vạn lần, xe cộ sang tới sang lui chứ đâu phải đi một mạch như bây giờ, ba mày dời đi đâu mẹ cũng đi đến tận đó”. Thấy ba cười lắc đầu, tôi cũng đành bó tay, thế là bao nhiêu ngày tôi thi trường học cũng là bấy nhiêu ngày mẹ dặm thêm trường đời, hậu phương thì vững chắc mà tiền tuyến như tôi chưa biết ra sao! Một lần nữa cái nón lá và đôi dép lào theo mẹ đến đất Sài thành.



Mẹ khẳng định khi nào mẹ chết thì thôi, chứ nếu còn sống thì dù con cái có lập gia đình, thậm chí có con, có cháu thì đối với mẹ chị em tôi lúc nào cũng còn nhỏ lắm. Một lần, nghe thằng cháu ngoại 5 tuổi(con của chị Hai) vô tư kể lại “hôm qua cha con đánh mẹ”, tính Trương Phi nổi dậy trong lòng mẹ và muốn đi đến tận nhà để hỏi lý do, ba và cả nhà thuyết phục mãi mẹ mới chịu thôi, cũng chẳng phải mẹ dễ dàng bỏ qua như vậy đâu mà khi hỏi cặn kẽ thằng cháu mới biết : “Cha con đánh mẹ mấy cái?Mẹ con có đánh lại không?”. “ – Cha đánh mẹ một cái, mẹ đánh lại ba, bốn cái luôn”

Đối diện với mẹ, tôi thấy mình nhỏ dại vô cùng, không biết sau này, trong cuộc đời của mình, tôi có thể làm tròn bổn phận như mẹ bây giờ hay không! Mẹ tôi là như vậy đấy, dù có đi đâu mẹ cũng tình nguyện đi theo, dù có làm gì mẹ cũng tình nguyện làm thay, cho dù đường đi có gập ghềnh, chông chênh, dẫu mẹ chỉ là hòn sỏi giữa non cao hay chỉ là giọt nước giữa đại dương muôn trùng, mẹ vẫn có thể làm tất cả vì con chỉ cần một chiếc nón lá.
  • Gửi từ lethi_doantrinh@


  • Có một lũy tre làng trong ký ức tuổi thơ


Tôi sinh ra ở một vùng quê đầy nắng và gió. Tuổi thơ của tôi gắn chặt với miền quê cằn cỗi ấy. Nhưng đến năm tôi lên lớp năm, sau những trận đỏ đen ngút trời, bố mang cả gia đình bỏ đi biệt xứ.

Có những buổi chiều lặng gió, đứng giữa vườn dừa bạt ngàn của vùng Đông Nam Bộ, tôi ngơ ngác xăm soi từng thân cây một mong tìm lại chút thân quen. Cây tre bắc bộ ám ảnh tôi suốt cuộc đời. Những khi ấy tôi nhớ da diết cơn mưa lá tre ào ào của một vùng mờ mờ trong kí ức. Tất cả chỉ là ảo vọng của một đứa con tha hương sống lay lắt bên kia bờ hoài niệm mà thôi.

Quê tôi có nhiều loại cây lắm: Cây mít, cây trôi, cây quéo… Mỗi độ bão tràn về, thế nào sáng ra cũng có dăm cây cổ thụ đổ vật xuống, chắn kín đường làng. Tôi hỏi ông tôi: “Ông ơi! Sao chúng lại bị đổ hả ông?”. Ông bảo tôi rằng: “Vì chúng chỉ đứng đơn độc cháu ạ!”. Tôi “À” một tiếng rõ to rồi phóng mắt nhìn ra xa, rặng tre ngoài kia quấn chặt lấy nhau vẫn đứng hiên ngang trong gió.

Cây tre quê tôi cao vút, được ghép lại bởi hàng chục đốt xanh ngắt mỡ màng nhưng cũng có khi vàng óng ả. Lũ trẻ chúng tôi phân loại từng rặng tre: Búi tre ông Nghi, búi tre ông Đản, tre ngộc, tre hóp… Búi tre ông Nghi gày xơ xác, thấp lè tè nhưng chắc đến đanh lại. Cứ mỗi mùa quả đay đến vụ, quả xoan ương sắp chín hay thậm chí sang cả mùa cơm nguội, trưa nào lũ trẻ chúng tôi cũng rình mò, lén lút đâu đó quanh khóm tre ít ỏi. Chỉ lơ một cái, y rằng một cây cũng bị chặt phéng ngay đem về chia nhau làm súng hóp. Thằng nào chẳng may bị bắt, mặt nó xanh lét đến thảm hại bởi ông Nghi, chủ nhà, đã từng nổi tiếng vì thành tích chặt đứt đuôi con bò nhà thằng Tưởng chỉ vì nó dại dột liếm vài cái lá tre.

Búi tre ngộc được biết đến nhiều hơn cả. Tôi còn đặt cho nó cái tên tre tây. Vì nghe bà kể bọn tây hồi xưa cũng to như tre ngộc vậy. Muốn nhìn thấy ngọn, tôi phải khum khum hai tay, nheo mắt lại. Trên đó chim kéo về hàng đàn vì chẳng mấy khi có người trèo lên được. Mo tre ngộc to như cái quạt nan, vàng xộm, đem bán cho các nhà đan nón phải đắt gấp hai tre thường. Mỗi độ thu về, nhiều đứa có khi chỉ vì tranh nhau cái mo tre mà choảng nhau sứt đầu mẻ trán.

Ông tôi có tài làm mọi thứ bằng tre. Khoảng tháng tư, tháng năm hàng năm, lúc bão bắt đầu tràn về, ông ngả bớt những cây tre rìa búi sắp đổ. Sau đó ông ngâm xuống ao đến vụ cá đầu đông. Vào những ngày giá rét, tôi ngồi xem ông cắt khúc cây tre như cắt khúc một con lươn khổng lồ vừa kéo được dưới ao lên. Chỉ từ vài khúc tre như vậy ông tôi đã biến hoá ra bao nhiêu thứ: Cái rổ, cái giá, cái giần, cái sàng…

Ông tự làm cho mình một cái điếu cày rất đẹp, châm lửa hút thuốc bằng đóm tự chẻ luôn. Những ngày xẻ thịt cây tre, ông không bao giờ quên đan cho tôi cái bu gà trọi và cái giậm treo lên gác bếp chờ mùa lụt sang năm. Ở một nơi xa lắm, nơi cây tre chỉ có trong từ điển, tôi nhớ quá gốc tre cùng ông trồng những ngày cuối tôi sắp phải ra đi.

Mùa lá tre về, đâu đâu cũng giăng mắc bao chiếc thuyền cong cong, xoay trong gió. Lá tre rụng ào ào như trút, rụng triền miên. Cây tre trút đi chiếc áo để mùa đông đứng xo ro chịu rét. Nhưng khi ấy bà tôi vào mùa. Vẫn chiếc áo nâu sờn khâu bao lần chỉ bên ngoài và bên trong là chiếc áo cánh gián toả ra mùi trầu hăng hăng quen thuộc. Một tay cầm chổi rễ cùn, tay kia bà kéo lê chiếc bao tải cũ mèm len lỏi khắp các búi tre.




Bà luồn bàn tay nâu xạm, đầy những đường gân vơ từng chiếc lá. Tôi chạy theo bà, thi thoảng cũng bẻ được vài cành củi rồi lại biến tót ngay để mặc bà nhặt mùa thu mang về. Tôi nhớ nhất cái dáng ngồi đun bếp của bà. Bếp thì nhỏ lại ọp ẹp. Mùa hè khói quyện đặc, cay xè mắt. Thế mà bà vẫn ngồi còng gập trên chiếc ghế con đủn đều đặn từng nắm lá tre dọc theo năm tháng.

Mùa đông bà dậy từ tinh mơ bắc bếp nhẩn nha luộc cho tôi nồi khoai củ mật. Nhớ ngày ấy, mỗi sáng vùng dậy, tôi không bao giờ chịu mặc quần áo rét ngay mà đánh chiếc quần cộc lao vù qua sân xuống bếp bó gối tựa lưng vào người bà. Ngồi buồn, tôi kiếm cành rào nhỏ phá bĩnh bếp lửa, lúc thì tranh bà đủn lá tre, lúc thì lấy tàn than giết lũ kiến xung quanh. Bà giơ cao cái que bời cháy nham nhở dứ dứ, tôi chạy biến.

Nhớ về tuổi thơ tôi nhớ day dứt nồi khoai củ mật và cái que bời cháy nham nhở ngày nào. Ngày tôi đi, lưng bà còng hẳn rồi. Tay bà thì run run ghê lắm. Ấy thế mà bà băm rau lang nấu cám cho lợn lại chẳng bao giờ bị đứt tay như tôi. Bà bảo tôi: “Nó có cữ rồi”. Tôi gật gật dẫu chẳng biết “cữ” là gì cả. Nhưng bữa cơm bà chan canh khó thực. Nước cứ sóng sánh trực trào ra bên ngoài. Tôi bất ngờ reo lên: “A! Bà chan canh không có cữ nhớ”. Bà bật cười móm mém: “Cha bố anh!”.



Bao giờ tôi cũng xí phần chan canh cho bà. Thế mà tôi lại phải đi…

Hôm đó ông bà đưa tiễn chúng tôi ra mãi tận đầu làng. Ông thì yên lặng nhưng bà thỉnh thoảng lại lau mắt bằng chiếc khăn mùi xoa mà lần nào đi chùa về bà cũng gói trong đó không quả chuối thì cái oản cúng cho tôi. Chiếc xe xa dần, xa dần. Tay bà run rẩy trong hơi lạnh. Lá tre đổ ào ào như bão.

Mùa này chắc lá tre quê tôi bắt đầu rụng. Hôm trước đọc báo thấy mặt hàng mây, tre đan xuất khẩu của Việt Nam được giá. Vui thì vui thật nhưng chẳng biết lũ trẻ quê tôi có còn chỗ để móc mo tre nữa hay không?

Cách đây vài tháng tôi bất chợt gặp thằng bạn ấu thơ phiêu dạt vào đây. Nó kể “quê mình giờ lấy đâu còn lá tre”. Ông bà nội tôi thì đã mất cả rồi. Thế mà chẳng hiểu sao tôi vẫn day dứt về một mùa lá tre. Có lẽ tôi phải về thôi. Biết đâu búi tre ông trồng cho tôi chả còn…


  •      Bùi Vững

Blog Radio 256: Hãy để anh là người yêu em



Lá thư thứ nhất: Dành cho trái tim đã một lần tổn thương…

Này, là người anh yêu…

… đừng để sáng nào anh cũng phải nhắc mặc ấm. Sức khoẻ là của em, phải biết tự mình gìn giữ chứ.

Này, là người anh yêu…

… đừng có bộp chộp hậu đậu như thế nữa. Chân tay là của em, lỡ có sẹo cũng là của em, dù anh muốn cũng không chịu bị sẹo thay cho em được; mà chẳng ai thích con gái có sẹo hết, phải biết tự mình gìn giữ chứ.



Này, là người anh yêu…

… đừng bao giờ vừa qua đường vừa chúi đầu nhắn tin như thế nữa. Anh đã từng chứng kiến nhiều tai nạn vô cùng thảm khốc; vết sẹo rất to trên đùi anh đây là một bằng chứng. Tính mạng là của em, thân thể là của em, nhưng em đang mang trái tim anh theo, phải biết giữ gìn một thứ quí giá như thế chứ.




Này, là người anh yêu…
… đừng bao giờ phóng xe điên loạn trong đêm mưa đông tầm tã như thế nữa. Đôi kính cận của em trong mưa có nhìn thấy gì đâu. Manh áo mỏng của em cũng ướt hết rồi, anh phóng xe bên cạnh còn lạnh rùng mình… Dù anh không biết em và cậu ấy đã có những kỉ niệm gì, những năm tháng ấy hẳn khó quên lắm em nhỉ, những lúc mưa, kí ức buồn ấy trở lại… thì tay anh đây, vẫn luôn đợi để dẫn lối cho em. Nếu những kí ức ấy lại tràn về, bờ vai rộng này là để em tựa vào, tấm lưng to lớn này là để em gục đầu xuống… cứ khóc cho lớn, khóc cho thoả thích đi, chẳng cần phải dấu nước mắt mình trong mưa nữa đâu em ạ.

Em đã cố tỏ ra cứng rắn quá lâu rồi, thế là đủ, hãy sống thật với lòng mình đi em, nuốt nước mắt vào trong thì nỗi buồn đó còn đọng mãi. Là anh đây, sẵn sàng nghe em kể về cậu ấy, đừng ngại ngần, vì anh sẽ còn yêu em nhiều hơn thế. Và cứ để anh che gió, che mưa; nếu trong một đêm đông, kí ức về cậu ấy lại khiến em muốn băng mình trong cơn mưa tầm tã, thì hãy để anh cầm tay lái… để anh biết chắc rằng em sẽ an toàn.

Này, là người anh yêu…

… mở lòng ra với anh được không? Dù anh biết em còn chưa thôi nghĩ về cậu ấy. Thời gian qua có xóa nhòa kí ức, nhưng những vết sẹo mỗi khi chạm vào, đau lắm phải không? Vậy hãy để anh lấp đầy khoảng trống vô định hụt hẫng trong lòng em, sưởi ấm trái tim em trong những đêm mưa lạnh.

Hãy để anh…

… là người em yêu.

P/s: Nếu một ngày em quyết định hé cửa trái tim mình, thì hãy nhắn tin cho anh, vì đồ ngốc này vẫn – sẽ - luôn đợi chờ em… Py.

· Gửi từ tandmfb00303@



· Lá thư thứ 2: Ngày mai em là vợ của anh…


(Thư gửi Đinh Thu Hoài – Người con gái tôi yêu)


Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy cho anh được hôn lên trán em khi đi làm mỗi sáng em nhé. Để anh có được may mắn cả ngày, để anh cảm nhận được mùi hương cơ thể em cho đến cuối buổi làm về. Anh đoán, khi làm việc mà ko có em ở bên, hẳn anh sẽ nhớ em nhiều lắm đấy…

Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy cho anh được thưởng thức đồ ăn em nấu hàng ngày em nhé. Anh chỉ muốn được riêng em quan tâm, chăm sóc cho từng bữa ăn giấc ngủ của mình. Và thực tế rằng, chả đồ ăn đâu ngon bằng đồ vợ nấu, bởi không chỉ vệ sinh, sạch sẽ hơn mà trong đó còn chứa đựng biết bao tình cảm của người chuẩn bị. Bởi vậy, anh hứa sẽ cố gắng không bỏ lỡ bữa cơm nào. Vì anh yêu em, yêu tất cả những gì em dành cho anh.

Ngày mai em là vợ của anh…

Mình sẽ cùng nhau đi công viên hoặc đi xem phim vào mỗi dịp cuối tuần, đồng ý không nào?. Sau một tuần dài làm việc vất vả, đó hẳn sẽ là giây phút thư giãn thật tuyệt cho gia đình mình. Anh với em sẽ thả hồn theo gió và mây, để hai đứa mình luôn yêu đời, yêu cuộc sống…

Ngày mai em là vợ của anh…

Mình sẽ chăm về nhà thăm bố mẹ được không em. Anh thích thăm bố mẹ vợ nhiều hơn bởi đó sẽ là khoảng thời gian anh có thể thể hiện lòng biết ơn với đấng sinh thành đã đem đến cho anh một người bạn đời tuyệt vời như thế này. Đó là sự thật đấy nhé, không hề nịnh một chút nào đâu. Anh yêu bố mẹ vợ nhiều như yêu bố mẹ mình vậy.

Ngày mai em là vợ của anh…

Hai đứa mình sẽ chăm sóc bọn nhóc thật tốt em nhé. Anh và em sẽ cùng cho con có được vẻ đẹp cả về thể chất lẫn tâm hồn. Mình sẽ có những thiên thần thật đáng yêu. Anh tin rằng, khi được một người mẹ như em chăm sóc, chúng sẽ lớn nhanh, sẽ ngoan và tuyệt vời giống như bố mẹ của chúng vậy..

Ngày mai em là vợ của anh…

Em hãy hiểu cho công việc mà anh phải làm được không em?. Đôi khi anh sẽ phải đi sớm, phải về muộn, phải xa em một khoảng thời gian… Nhưng chắc chắn rằng, khi ấy anh sẽ chỉ mong được sớm về bên em mà thôi. Cuộc sống là thử thách, là gian nan và chỉ những người thật lòng yêu nhau mới vượt qua được, phải không em?

Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy thật bình tĩnh khi hai đứa mình có điều gì đó chưa thật hiểu nhau. Giận hờn giống như gia vị ấy, đôi chút thì ngọt nhưng nhiều sẽ làm đắng đồ ăn. Khi ấy mình hãy ngồi với nhau và nói chuyện để hiểu nhau hơn… Đồng ý nhé!





Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy thẳng thắn góp ý với anh khi anh có điều gì khiến em chưa bằng lòng. Anh không phải là người hoàn hảo và anh sẽ luôn lắng nghe những lời khuyên chân thành từ người vợ dấu yêu của mình.

Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy tâm sự với anh về suy nghĩ của mình em nhé!. Bởi dù có gắn liền thì anh vẫn cần những giây phút được nghe em nói về mong muốn của mình. Khi ấy anh sẽ có cơ hội được hiểu em, quan tâm đến em nhiều hơn.

Ngày mai em là vợ của anh…

Hãy hiểu tính cách của anh được không?. Anh có tật xấu là hay nói to nè, nhất là khi tranh luận. Nhưng anh không bao giờ có ý gì đâu. Em hãy nhẹ nhàng bảo anh nói nhỏ thôi và nhất là đừng bao giờ giận anh vì chuyện đó.

Anh còn có tật hay tin người nữa. Em hãy ở cạnh anh, giúp anh tỉnh táo trong mọi điều em nhé. Có em ở bên, anh sẽ cảm thấy yên tâm và tự tin hơn.

Ngày mai em là vợ của anh…

Khi em thấy anh cười cùng một cô gái nào đó, hãy đừng ghen được không em?. Anh có thể cười xã giao với bất kỳ ai, nhưng trái tim thì chỉ với 1 người duy nhất. Em đã đến và để lại hình bóng của mình trong trái tim anh…



Và ngày mai em là vợ của anh…


Hãy cùng anh bước tới tận cùng của không gian và thời gian, cùng anh chia sẻ khó khăn và tận hưởng niềm hạnh phúc. Với anh, sẽ chẳng quan trọng em hay anh là người hoàn hảo.Chỉ cần thấy nhau hoàn hảo trong mắt mình, thế là đủ rồi. Tình yêu đến một lần.. và tồn tại mãi mãi cho đến khi chúng ta ra đi. Cảm ơn em vì đã đến trong cuộc đời anh. Anh yêu em…


· Gửi từ Vũ Xuân Thành


  • Lá thư thứ 3: Gửi tới em, người con gái anh yêu…
Ngoài trời nơi anh ở lạnh lắm em ạ, có gió, có mưa, anh thậm chí không muốn cất bước ra ngoài nữa, chỉ muốn ngồi trong nhà, nhâm nhi tách trà nóng mới pha và đọc báo. Hình như cũng lâu rồi anh mất đi thói quen muốn được đi dạo đêm như hồi mới đến thành phố này…. Chắc là từ khi quen em….

Trước khi quen em, anh vẫn thích sáng đi học thật sớm và tối về thật muộn vì anh thích cái cảm giác được sống ngoài trời, hay ít ra cũng không phải bước vào một không gian chật chội của căn phòng ký túc như vậy. Anh có thói quen cầm theo máy ảnh và lang thang hang giờ ngoài phố sau buổi học chỉ để ngắm nghía hay lia máy vu vơ. Có lúc nhiều người qua đường ngạc nhiên về một tư thế ngắm máy đến kì lạ hay một anh chàng suy tư lững thững một mình giữa dòng người hối hả…

Trước khi quen em, anh lên mạng ngoài xem bóng đá, cập nhật tin tức ra còn để vào face, yahoo chém gió với bạn bè. Có người quen cũng có người chưa gặp lần nào. Khi đó anh thấy mình thật phóng túng, sẵn sang buông một câu nói khiến người được nhắc đến phải tím mặt. Nhưng cũng có thể buông một lời nói lả lơi đủ làm một cô gái phải thẹn thùng

Trước khi quen em, anh là anh của những suy nghĩ kỳ quặc, của một anh chàng nông nổi hiếu thắng, có thể gây thù chuốc oán hoặc gây mất thiện cảm mà chẳng phải mảy may suy nghĩ. Lúc đó anh không hay thậm chí chưa bao giờ ngồi hàng giờ trước bàn học chỉ để suy nghĩ hoặc sáng tác một bài văn hay một bài thơ. Mà cũng có thể với anh lúc đó, cảm xúc chưa đủ dạt dào để buông những dòng suy nghĩ trong đầu của mình ra giấy…




Trước khi quen em, anh cũng đã trải qua một vài cuộc tình ngắn ngủi, cũng có những phút giây rung động và cũng đã trải qua những cay đắng của tình trường. Nhiều khi anh tưởng rằng mình có thể sống mà không cần có tình yêu, không cần yêu ai, ai yêu, sống chỉ cho riêng mình. Anh lúc đó sẵn sàng cười vào mặt một thằng con trai nào lên mạng than thở về một cuộc tình tan vỡ và sẵn sàng buông câu nói cửa miệng “đàn bà trên thế giới này còn đầy, sao phải khổ thế”…

Trước khi quen em, những tưởng như với anh mọi thứ đã thực sự hoàn mỹ, rằng anh đã hiểu được thế nào là cuộc sống, là lẽ sống. Với anh lúc đó cuộc sống là tự do là thích làm gì thì làm, là được sống với ý thích của mình. Là nhiều nhiều nữa em ạ.

Ấy vậy mà mọi thứ trong anh đã thay đổi từ khi quen em.

Em đến, không phải như nhiều cuộc tình anh hay đọc trên mạng là một chàng trai quen một cô gái ở một con phố, một quán café hay đại loại thế… em đến với anh bằng cảm giác, bằng cầu nối của hai con tim. Quen em trên mạng. Có thể nói là quen không nhỉ? Khi mà anh và em đã từng gặp mặt nhau, từng học với nhau nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Thôi, cứ xem như là chúng ta mới quen đi nhé vì dù sao em của trước đây trong anh không có nhiều ấn tượng, và anh trong em cũng vậy em nhỉ?

7000km có lẽ là một khoảng cách quá nhỏ bé nếu như so với khoảng cách giữa trái đất với các vì sao hay đơn giản là với mặt trăng, mặt trời. Nhưng đó là một khoảng cách dường như quá lớn với hai trái tim chúng ta. Ấy vậy mà anh vẫn cảm nhận thấy ở xa 7000km đó là người con gái mà anh đang tìm kiếm, là một nửa của cuộc đời anh, là bến bờ của cuộc hành trình tìm kiếm mà anh đặt tên nó là “hạnh phúc”.

Từ khi quen em, anh đã thấy mình như trưởng thành hơn, đã biết cẩn trọng hơn trong lời ăn tiếng nói. Từ khi quen em, không còn những buổi chiều hay buổi tối lang thang ngoài đường phố để dạo phố và chụp ảnh nữa. Đường phố dường như mất đi một người bạn “than thiết” của mình. Anh của em sau mỗi buổi học ở trường là chạy thật nhanh về nhà và việc đầu tiên không phải tìm cái gì đó để nhét vào bụng mà là bật máy tính và yahoo để kiểm tra xem có tin nhắn của em hay không. Những ngày có tin off yahoo hay face với anh thực sự là một món quà, bởi vì anh biết rằng ít ra những lúc ngồi gõ bàn phím đó em cũng đã nghĩ về anh.

Từ khi quen em, chẳng còn những câu chém gió kinh điển hay những câu nói lẳng lơ đùa cợt nữa mà thay vào đó là một anh khác xa hơn. Không nói chuyện yahoo với một cô gái nào quá lâu bởi vì anh biết anh đã có em và không thể vì những hành động của mình mà làm em buồn, em không vui.

Từ khi quen em, anh biết rằng cuộc sống không phải chỉ là sống cho riêng mình mà là phải sống cho mọi người. Anh biết mình đã bắt đầu biết nhớ nhung mãnh liệt, biết đau khổ, biết ghen tuông… Và em ạ, anh cũng biết sợ nữa. Anh sợ cái cảm giác khoảng cách làm cho chúng ta dần dần xa nhau, anh sợ một ngày nào đó anh sẽ mất em, sợ rằng sẽ có khi em không phải là của riêng anh nữa!

Hai tháng bên em trong một kỳ nghỉ hè ngắn ngủi, hai tháng tuy không dài nhưng những gì anh và em có với nhau, những kỷ niệm trong hai tháng này cũng đủ theo anh trên suốt đoạn đường đời mà mỗi khi nghĩ về nó anh lại thấy ấm áp, thấy vui vui, hạnh phúc. Em cũng như vậy đúng không người anh yêu!




Người ta thường hay nói “thời gian” và “khoảng cách” là kẻ thù của tình yêu. Nếu chỉ mình “thời gian” hoặc mình “khoảng cách” thôi cũng đã đáng sợ lắm rồi, ấy vậy mà tình yêu của anh với em lại là con thuyền phải đương đầu với cả hai kẻ thù đáng sợ đó. Nhiều khi anh ghĩ có lẽ chưa yêu thì tốt hơn. Khi đó em, anh sẽ được sống cuộc sống của riêng mình, sẽ được làm những gì mình thích, yêu ai mình muốn… Nhưng rồi tình yêu dành cho em đã không ngăn được cảm giác muốn có em, muốn được sống trong bể tình yêu của em, được yêu em và được em yêu.

Không biết chọn lựa này liệu có sai lầm với cả hai đứa hay không nhưng bây giờ chúng ta hãy cứ sống với những gì trước mắt đã rồi tương lai sẽ tự trả lời cho tất cả. Anh và em có thể đã xem như có “duyên”, chỉ cần cả hai cùng cố gắng chắc chắn sẽ có “phận” nữa. Bao người cũng vì hai chữ “duyên phận” mà phấn đấu trọn đời đó thôi…

“Lá nằm trong lá thân yêu

Tay ôm, tay ấp một chiều Hồ Gươm

Dẫu mai ván có đóng thuyền

Còn duyên xin giữ đã riêng chốn này”

Em còn nhớ những câu thơ này không? Anh viết tặng em trong cuốn sách “Lá nằm trong lá” của Nguyễn Nhật Ánh. Anh lúc nào cũng chỉ mong chúng ta như hai chiếc lá quấn chặt vào nhau chứ không phải liên tưởng đến hình tượng “ván đóng thuyền” đâu em.

Mong rằng những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh, với em, với chúng ta. Anh tin rồi sẽ có một ngày nào đó anh được đeo lên tay em chiếc nhẫn cầu hôn và thủ thỉ với em “Làm vợ anh nhé”. Lúc đó em sẽ đỏ mặt và gật đầu, sẽ sà vào lòng anh và sẽ cùng anh tính chuyện tương lai. Nhưng dù sao đó cũng là của tương lai, em nhỉ? Giờ đây anh chỉ biết rằng anh đang rất vui và hạnh phúc vì có em và được yêu em.

Đừng xa anh nhé tình yêu của anh. Hẹn em ở bến tàu “tương lai”. Bến cuối của cuộc hành trình tìm kiếm mang tên “hạnh phúc”. Và em nhé, nếu có đến trước thì nhớ đợi anh đấy. anh sẽ đến bên em, nhanh thôi!

Yêu em!

Moscow một đêm mưa mùa thu
  • · Gửi từ Tùy Phong