Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

Blog Radio 231: Thần chú tình yêu

Bạn thân mến, khi bạn yêu một người và tin chắc người đó thuộc về mình nhưng cả hai đều không dám thổ lộ, khoảng cách ấy cứ xa mãi... Khoảng cách giữa hai người đôi khi rất xa nhưng đôi khi lại gần như một câu nói được thổ lộ đúng lúc. "Chỉ cần anh nhớ em, em sẽ đến bên anh", bạn tin câu thần chú tình yêu đó chứ? Mời bạn cùng lắng nghe Blog Radio câu chuyện tình yêu tuần này của thính giả Alex Nguyễn!


Đêm...

Cô đơn...

Mưa!

Cả không gian và thời gian đều gợi buồn. Nhưng, có phải nỗi buồn đang thực sự ngự trị trong tâm hồn tôi? Cũng chẳng biết nữa, tôi chỉ cảm thấy con tim mình dường như đang trống rỗng. Thả mình phiêu du cùng những phím đàn gợi cảm của Yiruma, tôi càng nhìn rõ hơn khoảng trống mênh mông đó, bởi từng nốt nhạc mà Yiruma gửi gắm đều buồn, cô đơn mà không hề ai oán, sầu não. Không biết người khác cảm nhận thế nào, nhưng với tôi, nó luôn trào dâng lên một niềm hy vọng, một tình cảm chân thành, mãnh liệt ẩn sâu dưới lớp vỏ lạnh lùng, kiêu sa mà đằm thắm.

Em, luôn là nguồn cảm hứng bất tận, khơi dậy dòng cảm xúc, xua tan đi những toan tính đời thường và mệt mỏi trong tôi. Và cũng chính em là người đưa tôi đến với thế giới bí ẩn của nhạc không lời. Em yêu Yiruma. Yêu Kiss The Rain1 lãng mạn. Yêu May Be1 đằm thắm. Yêu River Flows In U1 nồng nàn. Và yêu…tôi. Em dịu dàng, nhưng đầy cá tính, khiêm nhường nhưng cũng chất chứa vô vàn những tham vọng, khát khao. Em không đẹp như tranh vẽ, nhưng đủ gây ấn tượng khó phai trong lòng người, bởi nụ cười thanh tao pha lẫn chất “tiểu thư” đài các. Em…lạnh lùng, rất lạnh lùng, tôi thường thắc mắc không biết trong tình yêu, em có phải là người con gái nồng nhiệt, biết quan tâm người khác hay không. Lúc đó em lại mỉm cười: Anh có hiểu những lúc biển trầm lắng/Ở trong lòng ngầm sóng vẫn sục sôi.2

Em nói yêu tôi, và tôi...cũng cảm nhận được tình yêu chân thành, nồng cháy trong sâu thẳm trái tim người con gái bé nhỏ ấy. Nhưng, em mãi là hồng nhan tri kỷ. Tôi thấy thiếu vắng một chút gì đó để trọn vẹn hai chữ “tình nhân”. Tôi đã từ chối một người con gái hoàn hảo, từ chối một tình yêu thanh khiết vô cùng. Có thể cảm giác yêu của tôi đang say giấc nồng, chưa muốn tỉnh thức, có thể tôi đối với em chỉ như anh trai và em gái, cũng có thể em là loài hoa trắng tinh khôi mà ông Trời ban cho trần thế, chỉ được phép ngắm nhìn, ngưỡng mộ, ko được phép chiếm hữu cho riêng mình. Mike - thằng bạn thân của tôi - nói rằng tôi là một thằng đàn ông lãng tử, luôn luôn muốn phiêu lưu, chinh phục cái vô hạn của cuộc sống, chưa muốn dừng lại tại một bến bờ bình yên nào đó. Nó còn nói tôi là một thằng ngốc, rồi tôi sẽ phải hối hận! Ừ, thì ngốc! Tôi còn trẻ, còn nhiều thứ cần tôi tìm tòi, khám phá.

Ba tháng sau khi em nói lời yêu, tôi lên đường đi du học, đến một chân trời rộng lớn hơn, mở ra một cánh cửa mới cho tương lai của mình. Buổi chia tay ở sân bay tôi không bao giờ quên hình ảnh của em lúc đó, nụ cười nhẹ nhàng hòa quyện với nắng mai, mái tóc đen mượt bay trong gió, đôi mắt đỏ hoe và giọng nói nghẹn ngào, nhưng không hề mất đi khí chất thanh tao, cá tính mạnh mẽ:

“Chỉ cần anh nói nhớ em, em sẽ đến bên anh.”



  • Tìm lại

Năm năm sống và học tập tại nước ngoài, không phải quá lâu nhưng cũng không phải nhanh đối với nhiều người. Năm năm, tôi trưởng thành hơn rất nhiều cả về vẻ bề ngoài lẫn suy nghĩ, nhận thức bên trong. Sống ở nơi đất khách quê người không thể thoát khỏi nỗi cô đơn, buồn tẻ, tôi cũng đã trải qua một vài cuộc tình, tất cả đều ngắn ngủi, thoảng qua như con gió. Tôi không tìm thấy cảm giác yêu và được yêu thực sự, nỗi trống trải và thiếu vắng vẫn chiếm giữ tâm hồn tôi. Hơn nữa, tôi có cảm giác con gái thời buổi này thật giống nhau, nhàm chán và cũ kĩ. Con gái thời nay thích yêu, nhưng coi tình yêu là một nhu cầu cần có, như một điều phải đến với mình, hơn là xuất phát từ chính mình, họ dường như đang lãng quên điều kì diệu nhất của tình yêu, đó là tình yêu là một món quà mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi. Cuộc sống vui vẻ, vô tư khi ở Việt Nam là niềm an ủi lớn đối với tôi, tôi vẫn giữ liên lạc với bạn bè quê hương và với em.

Em vẫn luôn quan tâm đến tôi, luôn ở bên cạnh tôi mỗi khi tôi mệt mỏi, cô đơn mặc dù chúng tôi ở cách xa nhau hàng ngàn cây số. Nhưng, hai tháng trước khi về nước, tôi gần như mất liên lạc với em, email, facebook, yahoo… đều không có hồi âm. Dường như tôi bắt đầu tìm kiếm em, tôi ghét cái cảm giác này, cảm giác thiếu vắng em. Tôi cảm thấy lạnh, lạnh giữa mùa hè đầy nắng…

Nhưng, có phải tôi nhớ em hay không thì con tim tôi vẫn im lặng, dường như nó đang cố kìm nén những xúc cảm đang trào dâng mãnh liệt, có thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào khi bất chợt có một tác động dù là nhẹ nhất.

Một ngày trước khi lên máy bay trở về vòng tay yêu thương của cha mẹ, bạn bè, tôi online thông báo cho mọi người biết để lên kế hoạch liên hoan vài bữa cho ra trò. Bất chợt không làm chủ được đôi tay của mình, tôi click vào facebook của em. Cảm giác hụt hẫng lấn chiếm tâm hồn. Tôi bỗng thấy tim mình đau nhói. Trên Wall là ảnh cưới của em, và chú rể là một người hoàn toàn xa lạ, chưa bao giờ em kể cho tôi nghe về người đàn ông đó. Trong bộ váy cưới màu trắng, em như một thiên thần xinh đẹp, thánh thiện e lệ đứng nép vào anh ta và nở nụ cười hạnh phúc, theo tôi đoán là như vậy. Ngạc nhiên ư? Không. Nuối tiếc ư? Không. Hối hận ư? Không. Đau khổ ư? Càng không… Tôi phủ nhận tất cả những giả thiết mà con tim mình đưa ra. Con người vốn ích kỷ, luôn muốn mọi thứ phải thuộc về mình mãi mãi dù rằng mình đã từng vứt bỏ. Biết sai nhưng ko thể ngăn được dòng suy nghĩ, phải chăng đó cũng là một nỗi thống khổ của con người? Em đã thay đổi rồi sao, người con gái hoàn hảo và chung thủy ấy? Em đã quên lời hứa của mình rồi phải không, em yêu?

“Chỉ cần anh nói nhớ em, em sẽ đến bên anh.”



  • Nét chữ cuối cùng của một câu chuyện tình

“Hà Nội có cầu Long Biên

Vừa dài vừa rộng bắc trên sông Hồng

Tàu xe đi lại thong dong

Người người tấp nập gánh gồng ngược xuôi.”


Quán bar ồn ào, chật chội hay quán cà phê yên tĩnh, nhó hẹp đều ko phải là “khoảng trời” lý tưởng của tôi, đặc biệt là cho những cuộc hẹn chứa đựng nhiều cảm xúc. Đó chính là lí do tại sao tôi lại hẹn gặp em tại nơi đây sau năm năm xa cách, vào một buổi chiều thu muộn. Cầu Long Biên là chứng nhân lịch sử của một thời kháng chiến hào hùng, vang dội, và tôi cũng muốn nó viết tiếp câu chuyện tình muộn giữa tôi và em. Tôi, lần đầu tiên, lại hy vọng về tình yêu, về em…đến thế.

-Anh vẫn vậy, vẫn lịch lãm, phong độ và lãng tử như ngày nào – Em nháy mắt, mỉm cười với tôi.

Năm năm trôi qua, em dường như không hề thay đổi. Mực thước, giản dị, nhẹ nhàng nhưng đầy cá tính. Có lẽ tôi không cần describe em nhiều nữa, bởi bây giờ thì tôi đành phải thú nhận rằng: Mike nói đúng, tôi là một tên ngốc có hạng, và tôi đang hối hận khi từ bỏ một cô gái trong mơ như thế. Liệu đã muộn chưa?

-Ừm, em cũng vậy, một bản nhạc hoàn hảo với những phím đàn ngọt ngào và táo bạo.

-Anh cảm nhận như thế sao?

-Ừm! Anh, đã từng rất hiểu em. Anh xem ảnh cưới của em trên facebook, em đẹp lắm! Chú rể lạ quá, em chưa bao giờ kể cho anh nghe về anh ta.

-Bọn em mới quen nhau một thời gian ngắn thôi, nhưng đủ để hiểu nhau và tiến tới “ngôi nhà và những đứa trẻ”. Còn anh, bao giờ thì nói lời giã tử với danh hiệu “chàng trai độc thân lãng mạn” đây?

-Anh sẽ giã từ nếu như người hạ danh hiệu đó xuống là…EM.

Em, lặng người nhìn tôi. Tôi nhìn em. Im lặng. Tôi đang rất hồi hộp chờ đợi, chờ đợi câu trả lời từ em. Chưa bao giờ tôi thấy mình yếu đuối và nhỏ bé đến thế, một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến tâm hồn tôi run rẩy. Nhưng, vực thẳm dường như đang đợi tôi lao đầu xuống. Em rút trong túi một tấm thiệp màu đỏ, bên ngoài in một chữ Hỉ to đậm, đầy khiêu khích.



-Chúng ta đều không còn trẻ, cần cẩn trọng hơn trong lời nói của mình! Tuần sau là đám cưới của em, hy vọng anh sẽ đến dự và chúc phúc cho em!

- Anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi! Xin lỗi em, về sự muộn màng này, anh đã mất quá nhiều thời gian để biết trái tim mình thực sự thuộc về ai. Hãy cho anh một cơ hội!

- Tất cả đã quá muộn rồi!

Rồi em khe khẽ hát, ánh mắt nhìn xa xăm vào hoàng hôn đang nhuốm đỏ cả một vùng trời.



After some time I’ve finally made up my mind


She is the girl and I really want to make her mine


I’m searching everywhere to find her again

Là 25 minutes của Michael Learns To Rock – bài hát quen thuộc mà tôi thường chơi ghita và hát cho em nghe. Tôi giống anh chàng trong bài hát lắm sao? Tất cả đều đã muộn rồi ư? Đã đến lúc tôi phải đón nhận thất bại của chính mình? Nhìn xuống dòng sông Hồng đang cuộn siết, tôi thấy nó thật giống với tâm trạng của mình lúc này, sục sôi và mãnh liệt. Em quay đầu lại, đi về phía không có tôi. Tôi phải làm gì để đưa em trở về bên mình?

Bất chợi tôi nhớ tới trong truyện cổ “Alibaba và bốn mươi tên cướp” có một câu thần chú, nó mở cửa cái hang tối tăm, đưa Alibaba trở lại với ánh sáng.

Tôi…cũng có một câu thần chú…


-       Anh…nhớ em!

Một giây.

Hai giây.

Và ba giây.

Ấm áp. Nồng nàn. Và chân thành. Em đang ôm tôi. Dường như mọi nỗi niềm, thương yêu, nhớ nhung bao năm qua mà em cất giấu tận đáy lòng đã vỡ òa trong cái ôm này. Em khóc. Giọt nước mắt nỏng hổi lăn trên gò má, ướt mi mắt long lanh. Lần đầu tiên, tôi – gã đàn ông 30 tuổi – phá lệ cái gọi là “khí chất nam nhi”. Tôi khóc. Khóc vì một cô gái.

- Em không bao giờ quên lời hứa của mình, dù phải từ bỏ một đám cưới!


“Chỉ cần anh nói nhớ em, em sẽ đến bên anh.”



Ai nói những câu thần chú chỉ có trong những câu truyện thần thoại cổ xưa. Nó luôn luôn tồn tại. Ở ngay trong cuộc sống của mỗi chúng ta.



Em, luôn thuộc về tôi. Và tôi, cũng đã thuộc về em từ lúc nào không rõ. Chỉ khi nói ra câu thần chú đó, Thần Chú Tình Yêu, tôi mới biết rằng, tôi nhớ và yêu em đến nhường nào. Tất cả tình cảm của tôi bấy lâu nay giành cho em có khi còn dày hơn cả tầng băng ở Nam Cực. Vậy mà…



Tôi thích Lighthouse của Westlife. Tôi sẽ hát nó cho người con gái mà tôi yêu thương nhất. Ngay lúc này…



Thì ra, Tình Yêu giống như một cuộc tìm kiếm trên GOOGLE.4 Có những từ khóa bạn chỉ mất một vài giây để tìm thấy kết quả ưng ý, nhưng có những từ khóa bạn phải mất rất nhiều thời gian để tìm thấy đáp án chính xác cho những thắc mắc của mình. Tình yêu cũng vậy, có những người chỉ cần một giây để biết mình thuộc về ai, nhưng có những người phải mất cả một chặng đường dài để biết đối phương thực sự quan trọng đối với mình.



  • Bí mật, bạn còn nhớ vào thời khắc tôi nói…

-[…] Còn anh, bao giờ thì nói lời giã tử với danh hiệu “chàng trai độc thân lãng mạn” đây?

-Anh sẽ giã từ nếu như người hạ danh hiệu đó xuống là…EM.

Tôi không thể nào tin được, những lời anh vừa nói. Cuối cùng thì người tôi yêu hơn bất cứ điều gì trên đời cũng thừa nhận rằng anh đang cần tôi. Tôi nghĩ, mình sẽ không bao giờ giành tình cảm cho ai nhiều như vậy, giống như anh. Tôi đã trúng “tiếng sét ái tình” ngay từ lần đầu tiên gặp anh – một người con trai trong mơ, một chân mệnh thiên tử mà tôi luốn kiếm tìm. Tình yêu với anh là số phận, như thể tôi đã sống để chuẩn bị, để đợi gặp và yêu anh.

Và câu chuyện diễn ra trước khi anh về nước, Mike – bạn thân anh bỗng nói với tôi:

-Anh rất thích phong thái và nụ cười của em, thanh tao và nhẹ nhàng. Coi như em giúp anh, hoàn thành bộ sưu tập. Nó là tất cả những gì mà anh có, trước khi anh từ bỏ niềm đam mê này.

-Em…Em không nghĩ mình có thể làm được, em không đủ tiêu chuẩn. Anh hãy nhờ người mẫu đi. Em…Em…

-Không. Anh là nhà thiết kế, anh hiểu bộ sưu tập của mình cần những thứ gì để giúp nó trở nên hoàn hảo. Giúp anh đi, tiểu thư!

-Em…

Quá bất ngờ. Tôi không thể hiểu nổi Mike nghĩ gì khi lại nhờ tôi làm người mẫu cho bộ sưu tập của anh. Là một nhà thiết kế nổi tiếng, sáng tạo và cá tính, Mike đã dồn hết tâm huyết của mình vào việc thiết kế váy cưới – bộ sưu tập cuối cùng của anh trước khi quay về giúp việc kinh doanh cho gia đình. Tôi không thể từ chối một cũng là vì Mike rất thành khẩn, hai là vì Mike giống như anh trai của tôi.

Bộ sưu tập lấy cảm hứng mùa thu, gam màu chủ đạo là vàng và trắng. Mike quả là một nhà thiết kế có tài, thật tiếc khi anh lại chấm dứt đam mê của mình sớm như vậy. Nhiều lúc tôi không hiểu tại sao Mike lại không kết hợp cả hai, làm kinh doanh và theo đuổi đam mê. Nhưng, mỗi người đều là một bản tình ca với những giai điệu và ca từ hoàn toàn khác nhau, có thể Mike có cái khó của anh.

-Tại sao anh lại chọn em cho bộ sưu tập?

-Vì anh có thể tiên đoán được tương lai, có thể em sẽ có một đám cưới cho riêng mình, vào một ngày không xa.



-Không đâu! Đến thời điểm này em vẫn chưa có người yêu. “một ngày không xa” của anh chắc phải tương đương với mười năm nữa.

-Sao nào? Vẫn chưa quên được Max à?

Năm năm qua chưa có một ai nhắc tới tên anh trước mặt tôi, ngoài Mike. Max – sao Hỏa – cái tên phản ánh đúng tính cách của anh, hay nóng giận, nhưng rất ấm áp, dịu dàng. Nhìn bộ sưu tập váy cưới của Mike, một nỗi buồn phủ kín trái tim tôi. Anh đang ở rất xa, có lẽ anh đã quên ở một nơi nào đó trên Trái Đất này, vẫn có một người luôn chờ đợi anh, từng giây, từng phút, dù biết là vô vọng.

-Có lẽ anh ấy không thuộc về em. Năm năm trước, em đã từng thất bại. Năm năm sau, mười năm sau, thậm chí là cả cuộc đời này em sẽ mãi là kẻ tay trắng.

-“Người đi xa nhất thường là người sẵn sàng hành động. Một chiếc thuyền luôn muốn yên ổn chắc chẳng bao giờ ra được khơi xa.” Em sẽ mãi thất bại nếu em không biết dùng trí thông minh, lòng tin, và sự kiên nhẫn của mình để đạt được mục đích.

Câu nói của Mike đã đánh thức những nỗi niềm sâu kín trong tôi, mà bấu lâu nay tôi lưu giữ như một bảo vật quý giá. Tôi yêu anh. Năm năm trước, tôi đã sai lầm khi hoang mang quá sớm, trước lời khước từ của anh. Năm năm trước, anh là một cơn gió, một cơn gió mà không ai có thể nắm bắt được, kể cả tôi. Nhưng tới lúc này, tôi phải hành động giống như ông hoàng thơ tình Xuân Diệu: Tôi muốn buộc gió lại/Cho hương đừng bay đi.5

Hai tháng trước khi anh nói sẽ về nước, tôi không online với anh. Dường như anh bắt đầu tìm kiếm tôi, không biết là tìm kiếm một hồng nhan tri kỷ hay trong trái tim anh đang phân vân điều gì, yahoo, email, facebook…của tôi luôn có những dòng offline của anh. Thế kỉ 21 là thế kỉ của sự bùng nổ công nghệ số, là một công dân của thời đại mới, tôi không thể không biết cách sử dụng nó làm công cụ đắc lực giúp ích cho cuộc sống của mình.

…Một ngày trước khi anh về nước, tôi post bộ sưu tập váy cưới của Mike mà tôi làm người mẫu lên facebook. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại chắc chắn là anh sẽ ghé qua Wall nhà mình. Liều lĩnh. Tôi tiếp tục “kế hoạch” của mình khi đi đặt thiệp cưới, đặt một cái. Quá liều lĩnh. Khi đặt thiệp, tôi bị ông chủ shop và nhân viên nhìn như một người mắc bệnh viễn tưởng kinh niên.

“Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua”.6

Tôi muốn đánh cược một ván, ván cờ mang tên Tình Yêu. Dù biết là quá mỏng manh. Để giành phần thắng.

Cuộc sống giống như một bài thi trắc nghiệm, đáp án ở ngay trước mặt chúng ta nhưng chúng ta lại không nghĩ ra nó mà khoanh tròn. Nếu cuộc sống đá cho bạn 1 cú, hãy để nó đá bạn về phía trước. (Ernest Hermingway)

Alex Nguyễn


(1) Những bản nhạc của Yiruma


(2) Bài thơ “Biển tình anh”


(3) Bài thơ “Đất Nước” – Nguyễn Đình Thi


(4) Trang web tìm kiếm thông tin


(5) Bài thơ “Vội vàng” – Xuân Diệu


(6) TT “Anh có thích nước Mỹ ko?” – Tân Di Ổ

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Alex Nguyễn
Nguồn: Blogradio

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Cảm xúc âm nhạc 25: Ước gì



Giai điệu trầm bổng nhẹ nhàng với những câu hát kéo dài, da diết tạo ra một không gian với những âm thanh sâu lắng. Tiếng đệm thánh thót của đàn piano mỗi khi lời hát bắt đầu với hai từ “ước gì” như réo rắt hoà cùng nỗi nhớ, cùng tiếng sóng biển, cùng những lời tâm sự của người con gái.


Em đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vàng
Em đã sống những đêm ngoài kia biển ru bờ cát
Ước gì anh ở đây giờ này
Ước gì anh cùng em chuyện trò, cùng nhau nghe sóng xô ghềnh đá ngàn câu hát yên bình
Em đã biết cô đơn là thế mỗi khi cách xa anh
Từng đàn chim cuối chân trời biếc tìm nơi bình yên
Ước gì anh ở đây giờ này
Ước gì em được em nghe giọng cười, và hơi ấm đã bao ngày qua mình luôn sát vai kề
Em xa anh đã bao ngày rồi, nghe như tháng năm ngừng trôi
Khi xa, em nhớ anh thật nhiều, này người yêu anh hỡi
Ước gì em đã không lỡ lời
Ước gì ta đừng có giận hơn để giờ đây cô đơn vắng tanh
Đời em đã mất anh rồi
Ước gì cho thời gian trở lại
Ước gì em gặp anh một lần, em sẽ nói em luôn nhớ anh và em chỉ có anh thôi..


Thực hiện: Thùy Khánh
Nguồn: vnmedia.vn

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Cảm xúc âm nhạc 24: Thinking of you




Anh đã ko chịu nhận ra em có ý nghĩa thế nào đối với cuộc sống của a. Và giờ chỉ có
mình anh với tất cả những nỗi đau nào. Giờ a mới nhận ra mình nhớ em thế nào. Anh
đã tự hỏi mình, trí óc a đâu rồi? Trái tim anh đâu rồi? Khi em ra đi em đã mang hết tất
cả theo em. Và giờ mình anh khóc trong bóng tối…


60 Things That Are Happening Right Now While You Are Reading This Page

1. Somebody is very proud of you.
2. Somebody is thinking of you.
3. Somebody is caring about you.
4. Somebody misses you.
5. Somebody wants to talk to you.
6. Somebody wants to be with you.
7. Somebody hopes you aren't in trouble.
8. Somebody is thankful for the support you have provided.
9. Somebody wants to hold your hand.
10. Somebody hopes everything turns out all right.
11. Somebody wants you to be happy.
12. Somebody wants you to find him/her.
13. Somebody is celebrating your successes.
14. Somebody wants to give you a gift.
15. Somebody thinks that you ARE a gift.
16. Somebody hopes you're not too cold, or too hot
17. Somebody wants to hug you.
18. Somebody loves you.
19. Somebody admires your strength.
20. Somebody is thinking of you and smiling.
21. Somebody wants to be your shoulder to cry on.
22. Somebody wants to go out with you and have a lot of fun.
23. Somebody thinks the world of you.
24. Somebody wants to protect you.
25. Somebody would do anything for you.
26. Somebody wants to be forgiven.
27. Somebody is grateful for your forgiveness.
28. Somebody wants to laugh with you.
29. Somebody remembers you and wishes that you were there.
30. Somebody is praising God for you.
31. Somebody needs to know that your love is unconditional.
32. Somebody values your advice.
33. Somebody wants to tell you how much they care.
34. Somebody wants to share their dreams with you.
35. Somebody wants to hold you in their arms.
36. Somebody wants YOU to hold them in your arms.
37. Somebody treasures your spirit.
38. Somebody wishes they could STOP time because of you.


39. Somebody praises God for your friendship and love.


40. Somebody can't wait to see you.
41. Somebody loves you for who you are.
42. Somebody loves the way you make them feel.
43. Somebody wants to be with you.
44. Somebody wants you to know they are there for you.


45. Somebody is glad that you're his/her friend.
46. Somebody wants to be your friend.
47. Somebody stayed up all night thinking about you.
48. Somebody is alive because of you.
49. Somebody is wishing that you noticed him/her.
50. Somebody wants to get to know you better.
51. Somebody wants to be near you.
52. Somebody misses your advice/guidance.
53. Somebody has faith in you.
54. Somebody trusts you.
55. Somebody needs your support.
56. Somebody needs you to have faith in them.
57. Somebody will cry when they read this.
58. Somebody needs you to let them be your friend.
59. Somebody hears a song that reminds them of you.
60. Somebody needs you to send them this to them.

Thực hiện: Su

Cảm xúc âm nhạc 23: Soledad




“Soledad” là một ca khúc hay, được Westlife thể hiện thành công, giai điệu dịu dàng, giọng ca tha thiết và truyền cảm, man mác một tình yêu đẹp và buồn. Có ai đó đã từng nói rằng : đối với thế giới,bạn chỉ là một con người nhỏ bé nhưng đối với một người nào đó,bạn có thể là cả thế giới.Lần đầu tiên trong cuộc đời mình,anh thấy bóng tối đáng sợ như thế.Giá như em có thể quay lại dù chỉ một lần thôi,dù chỉ trong giấc mơ thôi.Nhưng điều đó có lẽ sẽ mãi mãi chỉ là một chữ "nếu" ảo tưởng của riêng anh,không còn là chữ "nếu" đầy ao ước và mơ mộng ngày xưa của chúng mình nữa.Có giây phút nào em chợt nghĩ về điều đó không?


If only you could see the tears in the world you left behind
If only you could heal my heart just one more time
Even when I close my eyes
There's an image of your face
And once again I come I'll realise
You're a loss I can't replace
Soledad
It 's a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me
Soledad
In my heart you were the only
And your memory live on
Why did you leave me
Soledad

Walki ng down the streets of Nothingville
Where our love was young and free
Can't believe just what an empty place
It has come to be
I would give my life away
If it could only be the same
Cause I can't still the voice inside of me
That is calling out your name

Soledad
It' s a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me
Soledad
In my heart you were the only
And your memory live on
Why did you leave me
Soledad

Time will never change the things you told me
After all we're meant to be love will bring us back to you and me
If only you could see

Soledad
It's a keeping for the lonely
Since the day that you were gone
Why did you leave me
Soledad
In my heart you were the only
And your memory live on
Why did you leave me
Soledad


Thực hiện: Thùy Khánh

Cảm xúc âm nhạc 22: Bản tình ca đầu tiên




Có phải trên đời những điều gì đầu tiên đều rất đáng quý? Trang giấy đầu tiên của quyển vở. Ngày đầu tiên của năm học. Giờ đầu tiên của mùa xuân. Bông hoa đầu tiên của cây... Và với ta, điều đáng trân trọng nâng niu gìn giữ suốt cuộc đời : Đó là tình yêu đầu tiên, nói gọn lại thành ba chữ thiêng liêng mộng ảo: Mối tình đầu.


Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.
Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.
Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong.
Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em.
Vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang.


Ngày không em quán vắng không vang tiếng đàn.
Ngày không em sắc thắm hoa phai nhạt màu nhớ em.
Em nơi chốn nào anh miên man nỗi nhớ không nguôi.
Lòng anh khát khao sẻ chia buồn vui cùng em.


ĐK:
Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên.
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em.
Cho dù không làm em cười.
Anh sẽ đến để được khóc cùng em.
Vì nếu em cười nụ cười long lanh.
Con tim anh hạnh phúc rạng ngời.
Anh sẽ đến như bao lần.
Để mình cùng tựa vào vai nhau


Thực hiện: Thùy Khánh
Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 21: She




Nàng là bài ca mùa hè vẫn ngân nga dưới từng ánh nắng, là tiếng xì xào của những tán cây giữa trưa oi ả hay chút dịu mát nàng mang về trong cơn gió thoảng qua. Và có thể, nàng là chút se lạnh mà mùa thu mang tới. Hay là giá lạnh mùa đông đem đến. Nàng có lẽ là hàng trăm ngàn thứ trên đời mà tôi chẳng thể đong đếm được. Nhưng tất cả chỉ trong giới hạn của một ngày mà thôi-1 ngày mà tôi đc gặp nàng.

Thực hiện: Su
Sưu tầm

Cảm xúc âm nhạc 20: Cry on my shoulder




Nếu bầu trời với em chỉ một màu tăm tối,Dù với em thiên đường còn xa lắm"Hãy gọi tên anh, hãy cho anh biết, anh sẽ đưa em tới thiên đường của hạnh phúc. Dẫu rằng nơi ấy không thể như trong cổ tích nhưng đó sẽ là tất cả những gì tốt đẹp nhất anh có thể làm được cho em. Nơi ấy em sẽ là công chúa còn anh nguyện là hoàng tử của đời em.


If the hero never comes to you 


If You need someone You're feeling blue 


If You wait for loving when You're alone 


If You call Your friends nobody's home 


You can runaway but You can't hide 


Through storm and through the lonely night 


Then I show You there's a destiny 


The best thing in life 


They are free 




(Chorus) 


But if You wanna cry, cry on my shoulder 


If You need someone who cares for You 


If You're feeling sad Your heart get's colder 


Yes I show You what will love can do 




the sky is grey or latch Me know 


There's a place in heaven where We'll go 


If heaven is a million years away 


Oh, just call Me and I make Your day 


When the nights are getting cold and blue 


When the days are getting hot for you 


I will always stay here by Your side 


I promise You, I'll never hide 


(chorus 2 times) 




Lời Dịch : 


Nếu người hùng trong mơ đã chẳng đến bên em 
Nếu em cảm thấy buồn… 
Em thấy cần một ai kia bên cạnh 
Nếu em đang phải xa người mình yêu… 
Em thấy mình đơn lạnh 
Nếu em gọi điện mà… 
Bạn bè em chẳng ai có ở nhà 
Em có thể trốn chạy, nhưng nào thể vượt qua 
Những cơn bão lòng, những đêm dài đơn độc 
Nhưng anh sẽ chỉ cho em nhận ra số phận 
Rằng những gì tốt đẹp nhất trên đời… 
Nào phải mất tiền mua 




Nhưng nếu lòng em muốn khóc 
Hãy ngả đầu lên vai anh mà khóc nghe em 
Nếu em cần một người thực quan tâm đến em 
Nếu lòng em buồn… con tim em giá lạnh 
Khi ấy một tình yêu chân thành có thể làm được gì 
...Anh sẽ chỉ em xem 


Nếu bầu trời với em chỉ một màu tăm tối 
Hãy cho anh hay… 
Bởi nơi nào đó trên thiên đường là chỗ của chúng mình 
Dù với em thiên đường có ngàn xa, xa lắm 
Hãy gọi tên anh, anh sẽ giúp em đến nơi ấy… cùng anh 


Nếu màn đêm phủ lên em bao giá lạnh, u buồn 
Nếu mỗi ngày qua, bao khó khăn vẫn ngăn em cất bước 
Anh sẽ vẫn mãi luôn bên em, cùng hướng về phía trước 
Anh hứa đấy, anh sẽ chẳng khi nào lẩn trốn đâu em 




(DỰA VAI ANH MÀ KHÓC) 




Có cánh hoa nào không tàn úa 
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hụt hao 
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao 
Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc 
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc 
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi 
...Và có những chiều em thấy đơn côi 
Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc 
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc 
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa 
Vì anh suốt đời là một sân ga 
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến 
Dù có một ngày con tàu em thay bến 
Sân ga cũng vẫn sẽ còn đây 
...Và khi nào sầu nặng dáng em gầy 
Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc 
Than thở với anh rằng người đời lừa lọc 
Xớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian 
Anh sẽ vỗ về "Dù mất cả trần gian 
Em luôn có bờ vai anh để khóc 
em không bao giờ lẻ loi, cô độc 
Em không bao giờ thiếu một bờ vai 
Em không bao giờ thiếu một vòng tay 
Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc" 


Những gì một tình yêu chân thành có thể làm được


Thực hiện: Thùy Khánh
Sưu tầm

Cảm xúc âm nhạc 19: Xe đạp





Tình yêu thời sinh viên và chiếc xe đạp cũ mới để lại trong tâm trí của những ai đi học xa nhà những ký ức mới đẹp biết nhường nào. Bất chợt một câu hát lại vang lên trong tâm trí em “Vội vã trở về, vội vã ra đi, chẳng thể nào qua hết từng con phố…”. ừ, chẳng thể qua từng con phố được nhưng đã tìm lại 1 chút lãng mạn của Hà Nội, của những ngày là sinh viên đã là 1 điều hạnh phúc rồi! Xe đạp ơi,ngày ấy giờ còn đâu...

Biên tập và thực hiện: Thùy Khánh
Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 18: Boulevard




Đây là ca khúc nổi tiếng được lọt vào top '100 tình khúc bất hữu mọi thời đại'. bài hát là lời tâm sự của tác giả - một trùm mafia người Mỹ sống ở Nhật. Anh và cô gái quen nhau trên đại lọ ở Tokyo và rồi yêu nhau. Khi biết anh ta là trùm mafia khét tiếng, cô gái đã bỏ anh ra đi, nơi họ chia tay cũng là đại lộ ấy. là một trùm Mafia với anh điều gì cũng giám làm nhưng trước người anh yêu, anh ta trở nên yêu đuối. Xuyên suốt bài hát là tâm trạng đau khổ, bất lực khi không thể níu giữ người anh yêu


I don’t know why, You said goodbye 
Just let me know you didn’t go forever my love 
Please tell me why, You make me cry 
I beg you please on my knees if that's what you want me to 


Chorus: 
Never knew that it would go so far 
When you left me on that boulevard 
Come again you would release my pain 
And we could be lovers again 


Just one more chance, Another dance 
And let me feel it isn’t real that I’ve been losing you 
The sun will rise, Within your eyes 
Come back to me and we will be happy together 


Chorus 


Maybe today, I’ll make you stay 
A little while just for a smile and love together 
For I will show, A place I know 
In Tokyo where we could be happy forever 


Chorus ( x2 )


Biên tập: Thùy Khánh.
Thực hiện: Su
Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 17: My heart will go on




My Heart Will Go On do Celine Dion thể hiện. Khi ra mắt hồi đầu thập niên 90, ca khúc đặc biệt này đã liên tục đứng đầu các bảng xếp hạng và đến nay vẫn là một trong những ca khúc hay nhất mọi thời đại. Trước đó, vào năm 1997, một album gồm những bản nhạc trong phim cũng đã được phát hành và gây sốt trên toàn cầu.Nhà soạn nhạc James Horner, người đã thổi hồn cho My Heart Will Go On nói: “Thật tuyệt vời làm sao khi được biết những ca khúc trong phim Titanic vẫn còn nguyên sức hấp dẫn của nó sau chừng ấy năm tháng”.



Every night in my dreams
I see you. I feel you.
That is how I know you go on.

Far across the distance
And spaces between us
You have come to show you go on.

Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you're here in my heart
And my heart will go on and on

Love can touch us one time
And last for a lifetime
And never go till we're one

Love was when I loved you
One true time I hold to
In my life we'll always go on

Near, far, wherever you are
I believe that the heart does go on
Once more you open the door
And you're here in my heart
And my heart will go on and on

There is some love that will not
go away

You're here, there's nothing I fear,
And I know that my heart will go on
We'll stay forever this way
You are safe in my heart
And my heart will go on and on


Biên tập và thự hiện: Thùy Khánh
Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 16: Giấc mơ trưa




Gác tạm những mối lo hàng ngày… Học hành, công việc cuốn lấy hết thời gian, đôi khi thèm lắm một giấc nghỉ trưa mà lâu rồi ko còn thói quen ấy, đôi khi thấy thiếu vắng người thân, bạn bè dù lúc nào họ cũng ở cạnh bên… Có bao giờ bạn muốn tách hẳn mình ra ko? Có lẽ lúc ấy, bạn đang thấy trống vắng. Thử nghĩ, nếu bạn sống ở một nơi mà bạn ko quen ai và cũng ko có ai biết bạn, cuộc sống có lẽ là vô vị lắm, vì thiếu đi tình cảm trong mỗi con người: yêu thương, quan tâm, chia sẻ,… hay làm đau lòng cũng là cách để thể hiện tình cảm. Thỉnh thoảng Khánh cũng có tình trạng ấy, có khi tự cảm thấy trống vắng, có khi tự đặt mình trong sự trống vắng đơn giản Khánh chỉ muốn có dịp nhìn lại, nhìn lại những gì mình có được và những gì mình đánh mất. . Cuộc sống rất đẹp. Vẻ đẹp chẳng phải ở bất cứ thứ gì cầu kỳ. Vẻ đẹp nằm trong những gì bình dị nhất. Đôi khi chỉ là 1 tia sáng nhỏ phản chiếu cũng mang vẻ đẹp của cả thế giới.

Biên tập và thực hiện: Thùy Khánh.
Bài hát: Giấc mơ trưa - Khánh Linh
Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 14: Everday i love you




I don't know, but I believe,
That some things are meant to be,
And that you'll make a better me,
Everyday I love you.

I never thought that dreams came true,
But you showed me that they do,
You know that I learn something new,
Everyday I love you.

'Cos I believe that destiny (ooooooh),
Is out of our control (don't you know that I do),
And you'll never live until you love,
With all your heart and soul.

It's a touch when I feel bad (ooooooh),
It's a smile when I get mad (ooooooh),
All the little things I am,
Everyday I love you oooh, oooh, aaah.

Everyday I love you boy, Everyday I love you.
'Cos I believe that destiny (ooooooh),
Is out of our control (don't you know that I do),

And you'll never live until you love,
With all your heart and soul.

If I asked would you say yes?
Together we're the very best.

I know that I am truly blessed, Everyday I love you.

And I'll give you my best, Everyday I love you. Oh. . . .
Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 15: Hơi ấm ngày xưa




Ngày nắng đã tắt buông trên cuộc tình héo hắt
Bao yêu thương nhưng sao vội tan quá nhanh
Để những tiếc nuối trong em ngỡ là phút cuối
Anh đi mãi sẽ không quay về đây nữa

ĐK:
Ngày anh đi mang theo
Một trời thương nhớ chẵng một lời
Để những đêm dài mình em ôm nỗi đau trong tim
Và em vơ bơ, tìm trong nỗi nhớ dã nhạt nhòa
Chiếc nhẫn hôm nào vẫn còn hơi ấm như anh đang còn

Cùng cất tiếng hát bên anh mỗi chiều trống vắng
Khẽ nhắm khi anh nhẹ hôn tóc em
Nhìn ánh mắt ấy em như ngàn lời muốn nói
Ta sẽ mãi yêu nhau muôn đời anh nhé

ĐK:
Ngày anh đi mang theo
Một trời thương nhớ chẵng một lời
Để những đêm dài mình em ôm nỗi đau trong tim
Và em vơ bơ, tìm trong nỗi nhớ dã nhạt nhòa
Chiếc nhẫn hôm nào vẫn còn hơi ấm như anh đang còn
Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 13: You raise me up (Vnmedia)




When I am down and, oh my soul, so weary;
When troubles come and my heart burdened be;
Then, I am still and wait here in the silence,
Until you come and sit awhile with me.

You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up: To more than I can be.

You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up: To more than I can be.

There is no life - no life without its hunger;
Each restless heart beats so imperfectly;
But when you come and I am filled with wonder,
Sometimes, I think I glimpse eternity.

You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up: To more than I can be.

You raise me up, so I can stand on mountains;
You raise me up, to walk on stormy seas;
I am strong, when I am on your shoulders;
You raise me up: To more than I can be.
Nguồn: vnmedia

Cảm xúc âm nhạc 12: Xin chào Việt Nam!




HELLO VIETNAM!

Tell me all about this name, that is difficult to say.
It was given me the day I was born.

Want to know about the stories of the empire of old.
My eyes say more of me than what you dare to say.

All I know of you is all the sights of war.
A film by Coppola, the helicopter's roar.


One day I'll touch your soil.
One day I'll finally know your soul.
One day I'll come to you.
To say hello... Vietnam.

Tell me all about my colour, my hair and my little feet
That have carried me every mile of the way.

Want to see your house, your streets. Show me all I do not know.
Wooden sampans, floating markets, light of gold.


All I know of you is the sights of war.
A film by Coppola, the helicopter's roar.


One day I'll touch your soil.
One day I'll finally know your soul.
One day I'll come to you.
To say hello... Vietnam.

And Buddha’s made of stone watch over me
My dreams they lead me through the fields of rice
In prayer, in the light…I see my kin
I touch my tree, my roots,my begin

One day I'll touch your soil.
One day I'll finally know your soul.
One day I'll come to you.
To say hello... Vietnam.

One day I’ll walk your soil
One day I’ll finally know my soul
One day I’ll come to you
To say hello…Vietnam
To say hello…Vietnam
To say xin chào…Vietnam
Nguồn: vnmedia

Cảm xúc âm nhạc 11: If I were a boy



If I were a boy
even just for a day
I'd roll out of bed in the morning
and throw on what I wanted and go

Drink beer with the guys
and chase after girls
I'd kick it with who I wanted
and I'd never get confronted for it
cause they stick up for me

If I were a boy
I think I could understand
How it feels to love a girl
I swear I'd be a better man
I'd listen to her
Cause I know how it hurts
When you lose the one you wanted
Cause he's taking you for granted
And everything you had got destroyed

If I were a boy
I would turn off my phone
Tell everyone it's broken
so they'd think that I was sleeping alone

I’d put myself first
and make the rules as I go
Cause I know that she’ll be faithful,
waiting for me to come home, to come home.

If I were a boy
I think I could understand
How it feels to love a girl
I swear I'd be a better man
I'd listen to her
Cause I know how it hurts
When you lose the one you wanted
Cause he's taking you for granted
And everything you had got destroyed

It's a little too late for you to come back
Say it's just a mistake,
think i'd forgive you like that
If you thought I would wait for you
you thought wrong

But you're just a boy
You don't understand
and you don't understand, ohhhh
How it feels to love a girl
Someday you wish you were a better man
You don't listen to her
You don't care how it hurts
Until you lose the one you wanted
Cause you're taking her for granted
And everything you had got destroyed

But you're just a boy
Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 10: Cám ơn tình yêu



Có rất nhiều người, qua rất nhiều năm tháng, qua rất nhiều nỗi đau,… những tưởng mình đã chai sạn, những tưởng trái tim đông lại như băng đá , những tưởng mình không thể mở lòng ra được… Nhưng đối diện với một cảm xúc cũ, một cố nhân…Hay cụ thể trong bài hát này là một cái “favourite song” , cảm-xúc-Yesterday-Once-More vẫn còn đó, âm ỉ,… Và có lẽ câu nói “Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, sẽ thay đổi mọi thứ….” không phải lúc nào cũng đúng. Bằng chứng là tôi cảm thấy mình đang sống lại trong cảm xúc của ngày trước, vẫn là một cô bé mãi không thể hiểu hết bài hát Yesterday Once More của Carpenters, vì mỗi lần nghe lại, tôi thấy nó như hay hơn…Nhiều thứ đã thay đổi quá rồi. Nhưng giai điệu ấy còn ở trong tôi,từng ký ức viết nên giai điệu thân quen tuyệt vời của bài hát ấy…


Lặng yên nghe con tim với yêu thương nồng say như chơi vơi, nếu như đây là mơ xin cho tôi dừng thêm phút giây này.
Niềm vui khi bên nhau với bao nhiêu buồn lo tan đi mau, những phút giây buồn đau sẽ qua nhanh, nghẹn ngào không nói nên lời !
Hạnh phúc…trào dâng…lời hát xin cảm ơn tình yêu và cho chúng ta một đêm.
Phút giây còn mãi…hát lên lời hát xin cảm ơn tình yêu và cho chúng ta một đêm nhớ mãi!
Đêm hôm nay bao nhiêu yêu thương ta trao,bao nhiêu yêu thương giây phút ngất ngây, hát cho tình yêu và xin cảm ơn tình yêu…!
Đêm hôm nay như mơ, bao nhiêu yêu thương ta trao cho nhau giây phút khát khao hát cho tình yêu…
và xin cám ơn tình yêu…mãi mãi ...
Hạnh phúc…trào dâng…lời hát xin cảm ơn tình yêu và cho chúng ta một đêm.
Phút giây còn mãi…hát lên lời hát ”xin cảm ơn tình yêu và cho chúng ta một đêm nhớ mãi”2


Thực hiện: Thùy Khánh
Ca khúc: Cám ơn tình yêu - Uyên Linh
Nguồn: vnmedia

Cảm xúc âm nhạc 9: Yesterday Once More




Có rất nhiều người, qua rất nhiều năm tháng, qua rất nhiều nỗi đau,… những tưởng mình đã chai sạn, những tưởng trái tim đông lại như băng đá , những tưởng mình không thể mở lòng ra được… Nhưng đối diện với một cảm xúc cũ, một cố nhân…Hay cụ thể trong bài hát này là một cái “favourite song” , cảm-xúc-Yesterday-Once-More vẫn còn đó, âm ỉ,… Và có lẽ câu nói “Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, sẽ thay đổi mọi thứ….” không phải lúc nào cũng đúng. Bằng chứng là tôi cảm thấy mình đang sống lại trong cảm xúc của ngày trước, vẫn là một cô bé mãi không thể hiểu hết bài hát Yesterday Once More của Carpenters, vì mỗi lần nghe lại, tôi thấy nó như hay hơn…Nhiều thứ đã thay đổi quá rồi. Nhưng giai điệu ấy còn ở trong tôi,từng ký ức viết nên giai điệu thân quen tuyệt vời của bài hát ấy…


When I was young I’d listen to the radio
Waiting for my favorite song
When they player I’d sing along, it made me smile
Those were such happy times and not so long ago
How I wondered where they’d gone
But they’re back again just like a long lost friend
All the songs, I love so well
Ev’ry sha la la la la…every woo woo still shines
Ev’ry shing a ling a ling
That they’re start to sing so fine
When they get to the part while he’s breaking her heart
It can really make me cry just like before
It’s yesterday once more (Shoo-die do lang lang)
Lookin’back on how it in years gone by
And the good time then I had
Make today seem rather sad, so much has changed
It was song of love that I would sing to them
And I’d memorise each world
Those old melodies still sound so good to me
As they melt the years away
All me best memorises come back clearly to me
Some can even make me cry just like before
It’s yesterday once more (Shoo-die do lang lang).


Thực hiện: Thùy Khánh
Ca khúc: Yesterday Once More - The Carpenters
Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 8: Goodbye




I can see the pain living in your eyes.
And I know how hard you try
You deserve to have so much more
I can feel your heart and I sympathize
And I'll never criticize
All you've ever meant to my life

I don't want to let you down
I don't want to lead you on
I don't want to hold you back
From where you might belong

You would never ask me why
My heart is so disguised
I just can't live a lie anymore
I would rather hurt myself
Than to ever make you cry
There's nothing left to say but goodbye

You deserve the chance at the kind of love
I'm not sure I'm worthy of
Losing you is painful to me

I don't want to let you down
I don't want to lead you on
I don't want to hold you back
From where you might belong

You would never ask me why
My heart is so disguised
I just can't live a lie anymore
I would rather hurt myself
Than to ever make you cry
There's nothing left to say, but goodbye

You would never ask me why
My heart is so disguised
I just can't live a lie anymore
I would rather hurt myself
Than to ever make you cry
There's nothing left to try
Though it's gonna hurt us both
There's no other way than to say goodbye
Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 7: Forever and one




Mỗi lần được nghe bài hát Forever and one lại là một trải nghiệm trong tôi.Trái tim phút chốc bỗng nhói đau như có ai bóp nghẹt, đó là sự thật. Một ca khúc gợi nhắc mối tình đầu của mỗi người, đẹp thơ mộng nhưng mong manh. Và Forever and one không chỉ đơn giản là một ca khúc Rock bình thường như bao ca khúc Rock khác, đó là câu chuyện buồn kể về một mối tình đầu khi tan vỡ. Tuy ban đầu bài hát được sáng tác để tưởng niệm một thành viên của ban nhạc ra đi vì tai nạn nhưng sau đó lại biến thành một trong những tình khúc bất hủ nhất mọi thời đại.
What can I do?


Thực hiện: Thùy Khánh
Ca khúc: Forever and one - Helloween
Nguồn: vnradio.vn

Cảm xúc âm nhạc 6: Vì em là cô gái mạnh mẽ





Này anh, cười một cái em coi nào. Em chỉ thích nhìn anh cười thôi.
- Này anh, em ghét trời mưa lắm. Anh mang nắng về cho em nghe chưa.
- Anh kia, yêu em đấy nhé, thương em, nhớ em nghe chưa. Không được thương người con gái nào khác đâu đấy.
- Anh nhớ kỹ này, em là một cô gái mạnh mẽ. Em mạnh hơn anh và anh luôn phải nghe lời em đấy.





Nó đấy! Những lời lẽ ấy chính là từ một con người nhỏ nhắn thốt ra. Một con bé gầy tong teo, mái tóc dài ngang lưng và hay cười híp cả mắt lại. Một con bé ngang ngạnh, cứng đầu… nhưng nó lại chính là người anh thương…

Lần đầu tiên anh gặp nó là lúc trời đang mưa lớn.
Con nhóc đứng bên hiên nhà, nó lắc đầu 1 cái rồi chạy ào ra giữa cơn mưa. Cứ thế nó lao đi trong mưa. Anh nhìn nhỏ, bật cười – “lớn rồi còn bày đặt chơi cái trò con nít, không biết tự lo thân gì cả”
Anh thầm nghĩ về nó như thế đấy. Chỉ thoáng qua mà thôi. Không biết do may mắn hay tình cờ thế nào, người anh cần gặp hôm ấy lại là anh trai của con nhóc. Lúc gặp lại, anh khẽ mỉm cười, tự nhủ “ái chà, cô nhỏ quậy và thích nghịch mưa. Con gái hay lãng mạn…”



Từ khi quen anh thói quen đó của nhỏ thay đổi. Nhỏ không thích đi dạo trên phố lá. Nhưng nhỏ thích đi dạo cùng anh trên phố lá.

- Anh đã thuộc về ai chưa?

- Em hỏi lạ thế, em làm bà mai giúp anh nhé.

- Tốt thôi. Anh có muốn yêu 1 cô gái mạnh mẽ, thông minh và yêu anh không?

- Ai nhỉ? Anh đang mơ đây.

Nhỏ quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh.

- Này anh, em là một cô gái mạnh mẽ và thông minh đấy. Anh biết không?

- Thông minh thì anh biết, còn mạnh mẽ thì anh không, cô gái nhỏ bé à. – Anh cười. Anh thấy trong ánh mắt của nhỏ nhìn anh có chút gì rất mãnh liệt. Ánh mắt ấy có lẽ là sự mạnh mẽ của nhỏ.

- Vậy à? Thế thì em vừa nói cho anh biết rồi đấy. Và còn…

Nói đến đây nhỏ ngưng lại 2s, chỉ sau 2s nhỏ nhoai người, kiễng chân đặt một nụ hôn rất nhẹ lên môi anh, khiến anh sững lại.Nụ hôn cũng chỉ kéo dài 2s.

- Và còn, em yêu anh.

Câu cuối của nhỏ đã nói ra như thế đó. Nhỏ quay người lại, bước tiếp trên con phố lá. Tiếng lá thổi xào xạc dưới chân nhỏ, những lá vàng chạy chạy trên mặt đường. Nhỏ bước một quãng, nói với lại phía sau lưng:

- Anh đứng đó làm gì thế? Không đi dạo cùng em nữa sao? Nhỏ cười lớn, tiếng cười lanh lảnh như chuông.

Sau 1 phút sững sờ, anh còn ngỡ mình đang tưởng tượng. Nghe tiếng nhỏ gọi, anh bước nhanh tới bên nhỏ, siết nhẹ bàn tay nhỏ.

- Ừ, một cô gái thông minh, mạnh mẽ và yêu anh. Anh đã thuộc về một cô gái như thế, em ạ.

Nhỏ ngước mắt nhìn lên đám lá cây xanh rì và cười. Anh thuộc về nhỏ.



“Anh là của em, em là cô gái mạnh mẽ hơn cả anh”.

Nhỏ hay nhắc đi nhắc lại với anh câu đó. Điều này khiến anh thấy buồn cười.

- Này cô bé, em thấp hơn anh, vai em nhỏ hơn anh, bàn tay anh lớn hơn tay em. Tại sao em lại có quyền sở hữu anh và em lại mạnh mẽ hơn anh? Em phải sửa ngược lại mới đúng chứ.

- Anh là của em, anh phải cao hơn em để vai anh vừa đủ cho em ngả đầu, vai anh lớn hơn em để em thấy vững chắc khi dựa vào, bàn tay anh đủ lớn để ủ ấm đôi tay em mùa lạnh. Anh vẫn chỉ là sở hữu của em thôi, biết chưa?

Nhỏ nháy mắt, lè lưỡi mỗi lần anh đưa ra lí do chứng minh điều ngược lại. Anh chỉ cười, anh vốn thuộc về nhỏ và anh tự nguyện làm nô lệ trong sở hữu của nhỏ đấy thôi. Anh chọn lựa bao bọc nhỏ, bảo vệ nhỏ… sức mạnh của anh là để thuộc về nhỏ.



Mưa! Mưa hệt như ngày đầu anh gặp nhỏ.





Lần này nhỏ không lao nhanh ra giữa cơn mưa mà nhỏ bước từ từ vào giữa lòng cơn mưa lạnh. Bỏ lại anh đứng bên hiên nhà và nhìn theo dáng gày gò ấy bước trong mưa.

Có chuyện gì vừa xảy ra với anh vậy? Anh đã mất tất cả. Anh thấy sự đổ vỡ bên trong con người anh. “Em cũng chỉ là một đứa con gái tầm thường và thực dụng vậy sao? Anh đã tưởng em sẽ khác, em sẽ đi bên anh lúc anh thảm bại ê chề, anh tưởng em là cô gái thông minh, mạnh mẽ đủ can đảm vượt qua khó khăn cùng anh. Anh thấy thất vọng”… Những lời ấy cứ quay vòng trong tâm trí anh. Mọi thứ đều đang rời bỏ anh. Anh vừa thất bại trong công việc và anh đã không còn phương hướng nào nữa. Anh đến tìm nhỏ, đến tìm một sự an ủi. Vậy mà nhỏ rời bỏ anh.

- Anh đã thất bại sao? Và anh mất tất cả?

- Ừ, anh không còn gì nữa. Anh mất tất cả rồi, không còn hi vọng.

- Anh nói cái gì thế? – Nhỏ gắt lên.

- Thì anh, anh là một kẻ thất bại, một kẻ thua cuộc, 1 thằng ngu, bây giờ tương lai và sự nghiệp đổ vỡ cả rồi. Không còn gì nữa.

- Anh đứng lên đi, đứng thẳng lên và nhìn thẳng vào mắt em. Nhắc lại cho em nghe anh là cái gì. - Nhỏ gắt lên một lần nữa, dồn dập và nghẹn uất trong giọng nói của nhỏ.

Anh đứng lên, lặp lại những lời anh vừa nói trong tuyệt vọng. Anh đã mệt mỏi thế sao nhỏ còn nỡ xoáy sâu vào nỗi đau của anh nữa chứ.

Nhỏ nhìn anh, một cái nhìn sắc lẹm, tát anh một cái mạnh.

- Mình chia tay đi, anh không xứng đáng với em – Đó là những lời nhỏ nói sau cái tát.

Anh sững người, anh vừa phải chịu một sức ép lớn. Thì ra nhỏ cũng chỉ là một đứa thực dụng. Anh cười, cười cho tất cả chua xót riêng anh.

- Ừ, anh không xứng với em. Anh chỉ là một tên mạt hạng… anh không xứng…

Nhỏ bước ra trong cơn mưa sau lời ấy. Nói với lại 1 câu nhưng nhỏ cũng không thèm quay lại nhìn:

- Đứng lên đi anh. Lẽ ra anh phải nhìn thật sâu vào đáy mắt em.

Nhỏ bước đi trong mưa. Lạnh, lạnh là cảm giác bao trùm lên cả người nhỏ. Trước khi quen anh, nhỏ cũng hay dầm mưa nhưng chưa cơn mưa nào lạnh thế này. Lạnh quá, chỉ tại nhỏ quen dựa dẫm vào anh, chỉ vì từ khi quen nhau anh luôn là người che ô cho nhỏ. Nhỏ tự bảo với nhỏ rồi thói quen đi mưa trước đây của nhỏ sẽ quay lại. Từ giờ nhỏ sẽ là một cô gái mạnh mẽ nhưng không sở hữu anh nữa. Lẽ ra, anh phải nhìn vào mắt nhỏ…



“Anh, những ngày vắng anh thật quá dài. Em chẳng phải một cô gái thông minh và mạnh mẽ như em đã nói đâu. Em đã gục ngã khi bỏ lại anh. Anh, em là con bé ngu ngốc đã không nói cho anh hiểu. Em chỉ muốn anh hãy nhìn thẳng, anh phải đứng lên. Em biết anh không phải người kém cỏi như vậy. Em chỉ không muốn thấy anh tự hạ thấp mình và trở nên yếu đuối như thế. Em thật quá yếu đuối và chỉ luôn dựa dẫm vào sự chăm sóc của anh. Bởi vì... thật ra em...”.

…Và nhỏ đã khóc, khóc vì một người mình đã bỏ lại, khóc vì thấy mình ngu ngốc. Khóc vì cái tính ngang ngạnh của mình đã để lại một người đau khổ. Khóc vì đã làm đau một người – làm đau chính trái tim của nhỏ. Nhưng định mệnh đã an bài... Nhỏ sắp phải đi...

“Em có thực sự là con người như thế không? Anh không tin, anh không tin. Anh đã không nhìn vào đáy mắt em? Có điều gì em chưa nói để lại trong đôi mắt ấy?. Anh thật sự không hiểu. Tại sao??? Tại sao em bỏ đi vào lúc anh cần em nhất? Hay phải chăng anh đã lầm?”

Anh đã đi. Anh phải đứng lên. Anh còn quá nhiều việc hơn là nhỏ. Anh sẽ cho nhỏ thấy khi anh trở lại anh sẽ không phải một kẻ thất bại. Anh phải đứng lên. Anh là một người đàn ông, anh sẽ quay trở lại nhìn thẳng vào mắt nhỏ để hỏi xem liệu anh có lầm lẫn về nhỏ hay không? Và khi đó anh không thể là một kẻ thất bại.
...

Ngày anh trở lại cũng đến. Gần 2 năm nay, anh đã cật lực để có thể ngẩng cao đầu trong ngày trở về. Anh đã đứng lên và đứng rất thẳng. Anh về đây như tự hứa với lòng. Hứa sẽ quay trở về hỏi nhỏ một câu, một câu nợ lại trong ánh mắt.

Mưa…

Trời lại đổ mưa…

Từ chính nơi lần đầu anh gặp nhỏ, lần này anh lại nhìn thấy nhỏ từ phía bên kia đường. Anh rất muốn lao nhanh sang bên đường, tới bên nhỏ mở chiếc ô ra. Anh biết nhỏ lúc nào cũng dầm mưa. Anh muốn tới bên nhỏ và nói với nhỏ rằng anh đã thành công, anh muốn có sự thành công của anh có nhỏ. Anh đã nhớ nhỏ nhiều thế nào suốt hơn một năm qua. Anh muốn lắm… Anh tự ngăn anh làm những điều đó một cách khó khăn làm sao. Bởi vì... thật ra nhỏ...

Sang tới bên đường, hai ánh mắt gặp nhau. Anh nhìn nhỏ, mỉm cười như thói quen của anh. Dường như khoảng cách bây lâu nay chưa từng có. Nỗi nhớ anh chưa từng trào ra khỏi đôi mắt ấy. Anh về tìm lại câu trả lời trong đáy mắt nhỏ. Chỉ có sự im lặng giữa hai người đang nhìn nhau thật sâu. Hai năm trước, anh và nhỏ là những người cùng nhau chạm tới tình yêu… Và bây giờ ... tấm di ảnh của nhỏ ... đôi mắt vẫn loé sáng niềm tin và chờ đợi. Nơi đây... cỏ đã xanh... nấm mộ nhỏ nằm ven đường... lạnh hiu hắt...

“Anh là của em, em là cô gái mạnh mẽ hơn cả anh”

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Cảm xúc âm nhạc 5: Cô gái đến từ hôm qua



Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại
Vào một ngày mai như hai người bạn
Một ngày để quên tất cả lại nhớ về nhau
Cùng năm tháng còn ấu thơ


Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ
Của ngày hôm qua xa xôi tìm về
Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh
Như chính em, cô gái đến từ hôm qua


Tình yêu đầu trôi xa dư âm để lại
Và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại
Và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa
Tươi thắm những con đường


Dường như là vẫn thế em không trở lại
Mãi mãi là như thế anh không trẻ lại
Dòng thời gian trôi như ánh sao băng
Trong khoảng khắc qua chúng ta


Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em
Cuộc đời nay dẫu ngắn nỗi nhớ quá dài
Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại
Như ngày hôm qua


Phần nhạc dạo với tiếng piano thanh thoát, chậm rãi đưa người nghe vào không gian của ca khúc. Chàng trai trở về thành phố quê hương vào một ngày đầu mùa Hạ sau nhiều năm xa cách. Thành phố vẫn thế, vẫn những mái nhà cổ nằm yên ả bên những con đường vắng lặng. Ở nơi đó đã từng chứng kiến hai đứa trẻ lớn lên bên nhau với biết bao kỷ niệm đẹp đẽ và đáng nhớ. Cho dù, ở đâu đó quanh đây vẫn thấp thoáng những ký ức thật buồn. Tất cả cứ dần hiện về theo mỗi bước chân của chàng trai khi qua từng con phố xưa. Ngày cuối cùng thời trung học. Đứng bên nhau dưới hàng phượng vĩ trong một buổi chiều mưa tầm tã. Hai người đã nắm thật chặt đôi bàn tay và nhìn sâu vào mắt nhau, hẹn ước một ngày trở lại chính nơi này mười năm sau đó. Vào khoảnh khắc chia xa ấy, bao nhiêu hiểu lầm cũng như sự hiếu thắng trẻ con giữa chàng trai và cô gái bỗng nhiên tan biến hết. Thay vào đó là giọt nước mắt hòa lẫn trong nước mưa lăn trên đôi gò má. Mười năm. Khoảng thời gian mà hai người nghĩ rằng mình sẽ có thể quên đi tất cả, để gặp lại nhau như những người bạn. Nhưng dù có trôi qua nhiều thời gian hơn thế đi chăng nữa, thì làm sao mà hai người có thể quên được tất cả. Bởi vì lời hứa gặp lại nhau cũng chính là một lời chia tay xót xa và nghiệt ngã nhất.

Thực hiện: Thùy Khánh
Ca khúc: Cô gái đến từ hôm qua - Mỹ Tâm
Nguồn: Vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 4: Love you and love me




“Những câu chuyện cổ tích luôn lừa dối người ta. Anh không thể là hoàng tử của em. Nhưng có một điều em không biết, kể từ khi em nói yêu anh, những vì sao trên vương quốc của anh vụt sáng, và anh sẽ thành thiên sứ nâng em bay trên những khó khăn.”
Mỗi người chúng ta đều có thể viết nên câu chuyện cổ tích với cái kết có hậu của chính mình. Em hãy tin, hãy tin rằng đôi ta sẽ giống như trong truyện cổ tích
Hạnh Phúc và niềm vui sẽ là kết thúc của câu truyện.
Giữa những trần trụi của cuộc sống, Tong Hua cho người ta niềm tin vào tình yêu có thể làm nên những điều kì diệu.Có lẽ vì thế mà câu chuyện cổ tích thuở nhỏ của cậu bé Quang Lương ngày xưa đã nhanh chóng chinh phục trái tim hàng vạn người nghe nhạc châu Á từ trẻ nhỏ cho đến người lớn. Ảnh hưởng của bài hát càng nhiều khi nó được chọn làm một trong những bài nhạc nền của loạt phim truyền hình “Rẽ trái, rẽ phải”. Tình yêu luôn luôn tồn tại, vấn đề là bạn có cảm nhận được nó hay không?


Love you and love me
Cong bu ceng wang ji he ni zai yi qi de tian mi
Love you and love me
Cong bu ceng huai yi ni shi wo yong yuan de wei yi
Ke shi hu ran fang fu diu le ni
My love
Wo leng de wu fa hu xi
Ke shi huran fang fu hui bu qu
Xiang shi zhi mi tu zai bei ji de yu
I miss you now where are you going
Xiang nian ceng jing wen nuan de hai di
I need you now where are you going
Xiang rang chi dao wen nuan zui han leng de bei ji
Love you and love me
Ru guo ni hai you gan ying
Qing zhi yin wo you xiang ni
Love you and love me
Dan da hai wu bian wu ji
Wo hai neng bu neng zhong hui dao ni de huai li


Thực hiện: Thùy Khánh
Ca khúc: Love you and love me
Nguồn: radio.vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 3: Tong Hua




“Những câu chuyện cổ tích luôn lừa dối người ta. Anh không thể là hoàng tử của em. Nhưng có một điều em không biết, kể từ khi em nói yêu anh, những vì sao trên vương quốc của anh vụt sáng, và anh sẽ thành thiên sứ nâng em bay trên những khó khăn.”
Mỗi người chúng ta đều có thể viết nên câu chuyện cổ tích với cái kết có hậu của chính mình. Em hãy tin, hãy tin rằng đôi ta sẽ giống như trong truyện cổ tích
Hạnh Phúc và niềm vui sẽ là kết thúc của câu truyện.
Giữa những trần trụi của cuộc sống, Tong Hua cho người ta niềm tin vào tình yêu có thể làm nên những điều kì diệu.Có lẽ vì thế mà câu chuyện cổ tích thuở nhỏ của cậu bé Quang Lương ngày xưa đã nhanh chóng chinh phục trái tim hàng vạn người nghe nhạc châu Á từ trẻ nhỏ cho đến người lớn. Ảnh hưởng của bài hát càng nhiều khi nó được chọn làm một trong những bài nhạc nền của loạt phim truyền hình “Rẽ trái, rẽ phải”. Tình yêu luôn luôn tồn tại, vấn đề là bạn có cảm nhận được nó hay không?


Thực hiện: Thùy Khánh
Ca khúc: Tong Hua - Guang Liang 


Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 2: On Rainy Days





Girl I know that it's been so long
And I admit that I was wrong
The one at fault was me
But I can't seem to run away
Thinking 'bout it every day
I can't forget these memories

Though I shouldn't be surprised
There's teardrops forming in my eyes
Why did I
Sit there and watch you walk away
I thought that time would help me heal
All this pain I have to feel
But I'll always remember the days

When the rain starts falling
You are here with me
Through the night you are all I see
But as I come closer
You would disappear
So I know that you were never really here

Although I have tried so hard
You had to leave me in the dark
Now we are
Strangers a thousand miles apart
I thought these rainy nights would flush
All these memories of us
But I'll always remember because

When the rain starts falling
You are by my side
And I'm left with no place to hide
All the pain I suffered
Never goes away
I'm reminded of you on the rainy days

I just don't know
How we just fell apart so suddenly
Now there's nowhere in your heart for me
I know that it's my fault I was
So blinded from this pride
Now I'm left here alone in the night
biga oneun nal-en nareul chajawa
bameul saeweo gwireop hida
biga geuchyeogamyeon neodo ddaraseo
seoseo-hi jogeumsshik geuchyeogagettji

Nguồn: vnmedia.vn

Cảm xúc âm nhạc 1: Nhật ký của mẹ




Lặng yên và nghe những cảm xúc dội về, thật thân thương và trìu mến biết bao. Khát khao tìm về một góc rực sáng của tuổi thơ mờ ảo trong tiềm thức:
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con rất nhiều!
Những kỷ niệm lần đầu yêu, suốt một đời đâu dễ quên...
Vầng trăng kia sẽ sưởi ấm con, và sau cơn mưa, nắng sẽ trong,
Sẽ có một người yêu con hơn Mẹ yêu.
Những dòng nhật ký của mẹ, sẽ đi theo con mãi về sau. Con nhớ, nhớ cả cha, cả mẹ...
Và con không tin rằng "sẽ có một người yêu con hơn mẹ yêu"...
Âm điệu dạt dào tha thiết của khúc ca Nhật ký của mẹ làm cho người nghe như bị vỡ òa trong miền cảm xúc, lời bài hát như lời tâm sự của người mẹ với đứa con yêu thương của mình, những câu chuyện kể bình dị trong cuộc sống đời thường đã đi vào trong những nốt nhạc của Nguyễn Văn Chung thật kỳ lạ, sống động yêu thương, nghẹn ngào trong cảm xúc, những con sóng của tình yêu vô bờ mà mẹ giành cho con cứ nối tiếp nhau, chảy dài trong cả hành trình của đời con.Để rồi khép lại ca khúc là hình ảnh nước mắt của mẹ chan hòa trong nước mắt của con. Một sự khám phá biến tấu đầy giá trị nhân văn


Biên tập - thực hiện : Thùy Khánh
Ca khúc: Nhật ký của mẹ - Hiền Thục

Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

Blog Radio 230: Em yêu anh dù ngày mai có ra sao

Không bao giờ là quá muộn để bạn bắt đầu tin và giữ niềm tin vững vàng vào tình yêu cuộc sống. Điều kỳ diệu và sức mạnh phi thường của tình yêu vẫn luôn đến với ta một cách bất ngờ như vậy, ngay cả khi cuộc sống ban cho ta tình yêu đích thực vào đúng lúc ta biết rằng quỹ thời gian của ta không còn nhiều nữa... Mời bạn cùng hòa mình trong không gian của câu chuyện Blog Radio 230 cùng blogviet.com.vn


Lời tác giả: Tình yêu là muôn ngàn khúc ca của cuộc sống. Nỗi buồn hay niềm vui đều dệt lên miền kỷ niệm mà nơi đó trái tim của mỗi người luôn muốn hướng về dù sau này cuộc sống có ra sao… Tình yêu cũng giúp con người ta mạnh mẽ hơn trên chuyến  tàu số phận không báo trước của cuộc đời.

Thiên Thảo ngồi bên cửa sổ ngắm những giọt mưa  còn đọng lại trên ô cửa kính rồi nhòa đi trong mắt cô. Đã lâu lắm rồi cô không được trở lại cảm giác này, cái cảm giác chờ đợi một ai đó và ngắm mưa mùa hạ ngoài kia.  Cô biết mình quyết định ra đi như vậy khiến Thắng sẽ rất đau và  trái tim cô cũng đang âm thầm rỉ máu nhưng cô khẽ mỉm cười, một nụ cười thanh thản trong lòng khi cô lựa chọn mình là người rời xa  anh trước. Cô biết  những ngày tháng tiếp theo cô sẽ phải đấu tranh phải vật lộn  với chính mình và với cả số phận đang thách thức cô.

Ngày ấy…

Thiên Thảo  là  sinh viên  ngành y  nhưng lại đam mê hội họa và dường như nhân vật chính trong mỗi bức tranh của cô đều là hoa hướng dương. Không hiểu từ khi nào cô lại say mê loài hoa ấy đến vậy, hoa hướng dương đi vào từng ngóc ngách trong cuộc sống của cô. Nhớ đến cô có lẽ người ta sẽ chẳng nhớ gì ngoài  một cô gái với dáng mỏng manh như  giọt sương  mai nhưng khi  nhắc đến hoa hướng dương bạn bè cô sẽ nghĩ ngay đến cái tên Thiên Thảo.

Sau kỳ nghỉ dài được ở nhà  cô lên trường sớm hơn vì phải giải quyết chuyện giấy tờ. Xong công việc cô lại có thời gian dành riêng cho mình, lang thang những con phố dài, đứng lặng hàng giờ trước cửa hàng hoa cũng chỉ để ngắm những bông hoa hướng dương mà cô thích, tìm cho mình một không gian riêng rồi nhâm nhi tách cà phê và vẽ  thêm nhiều hơn những bức tranh cho bộ sưu tập của mình.  Mỗi bức tranh là một bầu khí quyển riêng về loài  hoa mang  tên mặt trời , bộ sưu tập của cô còn đủ các đồ vật mang hình dáng ngộ nghĩnh ,  đáng yêu từ móc thìa khóa đến chiếc hộp bút hay cái cặp tóc nhỏ rồi còn cả một quyển sách ép toàn cánh hoa hướng dương. Những lúc buồn hay cô đơn ngồi nghe một bản nhạc cùng tách cà phê và ngắm những bông hoa kia với cô thời gian như dừng lại , cô chìm vào thế giới rất riêng mà chỉ mình cô mới cảm nhận được, một chút gì đó mơ hồ giữa cánh đồng hoa dưới ánh  nắng rực rỡ, muôn ngàn mặt trời đang tỏa ra vẻ đẹp rực rỡ tràn đầy sức sống nhất…. Cô khẽ mỉm cười, chỉ thế thôi cô lại lấy lại được tinh thần mới sau tất cả mệt mỏi của cuộc sống!



Bước chân ra khỏi quán cà phê, bất ngờ cơn mưa rào ở đâu ập đến.  Mưa! Những cơn mưa bất chợt , dường như cả năm nước đổ dồn hết vào mùa hè thì phải  . Cô không thích mùa hè bởi cô thường  quên mang theo ô mỗi khi đi ra khỏi nhà, mà chiếc ô chỉ khiến cô thêm vướng bận. Tính vô tâm đó  khiến cô không khỏi nhiều lần bị ướt, dẫu vậy dù ghét nhưng mùa hè vẫn đến và vẫn mang  những cơn mưa bất chợt kia đến.

- Lại mưa rồi! Ghét thật đấy! Những chậu hoa ở nhà sẽ ướt hết mất!

Cô lẩm bẩm trong miệng.

Rảo bước thật nhanh cô dừng lại dưới hiên  của một ngôi  nhà ven đường để trú mưa. Những giọt mưa thi nhau rơi trên mái nhà, trên tán cây rồi ồ ạt chảy thành từng dòng xuống con đường . Mưa có khi lách tách lại có khi lùng  bùng, lộp bộp… Mưa mùa hè cứ hồn nhiên thi nhau rơi , mưa mát lạnh như chính tâm hồn cô . Cô khẽ đưa tay ra hứng những giọt mưa .Mát quá! Lạnh quá ! Thế mà từ trước cô lại hay cau có với những cơn mưa vô tư nhất của đất trời này. Mưa mùa hè phải chăng mang một  dư vị riêng khác những cơn mưa khác, nó không lạnh cắt da cắt thịt như mưa phùn hay không đầy tâm trạng như mưa  ngâu , những cơn mưa rào đến rồi đi thường tình trong quy luật của đất trời. Tâm hồn cô như nhảy nhót cùng những hạt mưa đang xô nhau ào ạt niềm vui ngoài kia, phút chốc cô quên đi nỗi sợ hãi luôn ám ảnh trong mình . Tâm hồn cô reo lên cùng vũ khúc mưa. Cô mải ngắm mưa rồi bỗng “bịch” khi một người khác   chạy vào trú mưa làm văng chiếc túi  cô cầm rơi xuống đất, nó đã bị nước mưa làm ướt .

- Tôi xin lỗi ! Chiếc túi có sao không ?

Luống cuống cô cúi xuống cầm vội chiếc túi lên , mặt cô  bỗng thẫn thờ  như đánh mất thứ gì quan trọng lắm.

- Của cô đây.

Chàng trai đã cầm chiếc túi lên. Những bức tranh đã nhòe màu, nước mưa đã làm chúng loang lổ.

- Chúng ướt hết rồi.

Chàng trai khẽ nói.

- Cảm ơn anh.

Đôi vai cô run run, những giọt nước mưa làm cho khuôn mặt cô tái đi . Vụt chạy vào trong màn mưa, cô để lại ánh mắt nhìn đầy ngạc nhiên của chàng trai…

Dù đã hoàng hôn nhưng mặt trời vẫn chưa thu hết những tia nắng cuối ngày . Chân trời đỏ rực một góc, giữa mênh mông cánh đồng cỏ còn vương những hạt bụi của thời gian cô vẫn đứng vẽ, gió mùa thu làm bay bay những sợi tóc mai trên gương mặt dính màu vẽ của cô.

- Cô vẽ rất đẹp!

Giật mình Thiên Thảo quay lại. Cô hơi nhíu mày.

-          Anh là…
-          Cô không nhớ tôi sao ?
-          Tôi nhớ ra rồi, anh đã  cùng tôi trú mưa …
-          Đúng rồi Sunflower …
Thiên Thảo khẽ ngượng ngùng quay đi, đây là lần đầu tiên có người gọi cô như vậy.
-          À, cái này của cô.
Anh đưa cho cô một bông hoa hướng dương đã ép khô mà cô làm rơi khi chạy vội đi.


Thế đấy cô và anh đã gặp lại và họ cùng đi bên nhau trên một con đường  từ khi nào không hay. Hoa hướng dương là người bạn bấy lâu nay của cô và bây giờ hoa hướng dương lại đem anh đến với cô nhưng cô sợ ngày nào đó cô cũng phải rời xa anh như hoa hướng dương sẽ đến lúc tàn. Có lần cô đã đọc về cuộc đời của nhà viết kịch người Nga cô trăn trở mãi bởi câu nói đau khổ của người vợ: “ Sao anh lại để tình yêu của em phải sống đơn côi?” Trái tim cô bật khóc khi nghĩ đến anh và tình yêu anh mà cô sẽ phải bỏ lại. Cô muốn hình ảnh cô trong anh là một cô gái căng tràn sức sống, yêu đời, là những gì đẹp nhất để anh lưu giữ khi cô không còn bên cạnh anh. Cô muốn dành cho anh những khoảnh khắc hạnh phúc nhất bởi  cô sợ một ngày nào đó rời xa rồi anh sẽ đau khổ hơn cô và mỗi lần nghĩ đến điều đó nước mắt cô lại rơi lạnh đôi gò má.

Hạnh phúc là những kỷ niệm mà tình yêu thì nên tích giữ những  kỷ niệm đẹp, cô nghĩ đến anh và thấy mình có can đảm hơn để tiếp tục cuộc sống. Cô và anh rong ruổi trên những con phố đã lên đèn, cùng nhau ngồi nhâm nhi tách cà phê trong bản nhạc quen thuộc “ Little sunflower”, cô nhìn thật lâu khuôn mặt anh để lưu giữ khuôn mặt ấy, cô  sợ trong phút chốc nó sẽ không còn nữa, đôi mắt cô buồn mênh mang chứa cả nỗi buồn của bóng đêm ngoài kia nhưng nụ cười mát lành như những giọt mưa mùa hạ thì luôn nở trên môi. Tháng sáu những cánh đồng hoa hướng dương như muôn ngàn mặt trời, anh cầm tay cô đi dưới cái nắng vàng hanh, hạnh phúc tràn đầy trong trái tim có nắng, đã lâu lắm rồi cô mới thấy mình được bước và cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu giữa đồi hoa mặt trời, khoảnh khắc này cô muốn ép vào cuốn sổ mang tên kỷ niệm. Cô dụi dụi đầu vào sau lưng anh như đứa trẻ bị đoán đúng tâm trạng khi anh nói:

-          Em thích hoa hướng dương nhất đúng không? Nhưng em còn đặc biệt thích anh nữa?!

Phải rồi, cô thích hoa nhưng bông hoa mặt trời cô thích nhất là anh. Cô đã tìm được bông hoa ý nghĩa nhất và cô biết mình không thể từ bỏ khi cô vẫn còn trên cõi đời này dù chỉ một khoảnh khắc. Cô đã nghĩ vậy khi  nhìn thấy nụ cười ấm áp anh dành cho cô. Cô muốn biến những ngày tháng đáng quý tiếp theo của mình trở thành thiên đường ngay trên mặt đất . Cuộc sống của cô bận rộn và ngập tràn những công việc, cô muốn tất cả khỏa lấp đi nỗi sợ hãi luôn ngự trị trong cô. Cô miệt mài vẽ tranh ở bất kỳ đâu. Đã có lần anh thắc mắc:

-          Em làm việc nhiều quá, nên nghỉ ngơi chút đã.
-          Em phải tranh thủ , thời gian đối với em rất quý . Em sẽ vẽ thật nhiều để còn bán chúng nữa. Anh nghĩ sao?
-          Em bán tranh à, thế em  vẽ anh đi, nhìn kỹ anh cũng handsome lắm đấy đảm  bảo em sẽ trở thành một họa sỹ nổi tiếng . Mà em muốn bán tranh để làm gì?
-          Để mua một ngôi nhà thật rộng có cả vườn để trồng hoa hướng dương.
-          Chúng ta có thể cùng mua được không?
-          Không, em muồn tự mình mua rồi sống ở đó và ngày ngày được nghe thấy tiếng cười của tụi nhỏ.

Anh trầm ngâm, anh đã hiểu vì sao cô nói vậy, cô muốn xây bệnh viện cho trẻ em mồ côi. Những lần được  cùng cô đến thăm bọn trẻ, anh lại thấy se lòng khi nhìn những đứa trẻ tội nghiệp đã không có cha mẹ ở bên đang khô héo dần đi vì bệnh ung thư máu.  Thiên Thảo đồng cảm với những tâm hồn thơ dại kia, mỗi lần nhìn những đứa trẻ hồn nhiên phải chịu nỗi đau vì bệnh tất cô lại lặng lẽ khóc. Trong phòng của bọn trẻ treo đầy những bức tranh hoa hướng  dương cô đã vẽ, mọi thứ xinh xắn được chính tay cô gắn hoa hương dương lên. Căn phòng của lũ trẻ  như một vườn hoa hương dương ngập tràn màu yêu thương ấm áp. Thắng đứng lặng người nhìn tất cả, anh hiểu thể giới xung quanh anh còn rất nhiều những cảnh đời tội nghiệp và đã có lúc anh tự trách mình vô tình vì tự cuốn vào công việc và những đam mê mà một trái tim đầy nhiệt huyết dành cho những số phận bất hạnh anh đã để quên đâu đó. Anh yêu Thiên Thảo, yêu tấm lòng nhân ái và yêu cả tâm hồn luôn lặng lẽ san sẻ nỗi đau người khác trong cô. Cuộc đời đâu chỉ tồn tại tình yêu giữa hai con người mà nó còn là sự đồng cảm với tất cả nỗi đau sự bất hạnh với những người xung quanh ta. Thắng thấy mình hiểu ra điều đó đã muộn so với tuổi đời đã đi qua, nhưng giờ bên cạnh anh đã có Thiên Thảo đi cùng, anh sẽ cùng cô chia sẻ với những em bé gặp cảnh đời không may mắn kia. Chính cô đã cho anh thấy mở lòng và cảm nhận cuộc sống sẽ được nhận lại hạnh phúc mà không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Cuộc đời đôi khi là một dòng sông phẳng lặng nhưng cũng có những sóng gió những con đập chặn ngang dòng sông ấy. Thiên Thảo biết mình không còn sống được bao lâu, cô không muốn gieo hy vọng vào anh để rồi chính cô lại mang tuyệt vọng và nỗi đau đến dày vò trái tim anh. Anh có thể là mặt trời sưởi ấm cho cô nhưng cô lại không thể là một ngọn cỏ mãi sống trong ánh sang  của mặt trời ấy. Cô phải lặng lẽ rời xa anh dù lòng cô rất đau.

Sáng mùa thu trời se  lạnh, anh đến quán cà phê Sunflower quen thuộc , cảm giác nhớ nhung và mong gặp cô trong anh vụt trở lên hụt hẫng khi chờ mãi không thấy cô đến. Cô phục vụ bàn mang đến cho anh một tách cà phê và một phong thư nhỏ:

-          Anh có thư ạ.

 “Em xin lỗi vì đã không đến. Cảm ơn anh vì thời gian qua đã cho em đôi vai để tựa vào. Em biết em  cũng sẽ như hoa hướng dương rồi đến một ngày sẽ tàn . Đã đến lúc em phải ra đi, xin anh đừng tìm em nữa, cầu chúc cho hạnh phúc sẽ đến với anh- hoa mặt trời của em.
                                                                                                                      Sunflower”

Anh hốt hoảng lao ra khỏi quán dầm mình trong cơn mưa đang xối xả. Mưa lạnh quá, cái lạnh thấm vào tim anh, anh biết tìm cô ở đâu, ở đâu có thể tìm thấy cô…  Giữa cánh đồng mênh mông những bông hoa rủ xuống ướt mềm , dưới cơn mưa tầm tã những cánh hoa ủ dột thu mình trong làn nước trắng xóa,  anh gọi tên cô đến khản cổ … nhưng… vô vọng. Những nơi anh có thể đến thì bóng hình cô vẫn nhạt nhòa. Lòng trĩu nặng anh biết mình đã đánh rơi hạnh phúc , lang thang những con phố thu mình vào nỗi buồn xa vắng anh càng thấy nhớ cô quay quắt hơn, cuộc sống của anh không thể thiếu bóng hình cô. Nơi đâu cũng là nụ cười ánh mắt của cô, kí ức cô tạo cho anh quá nhiều không thể xóa nhòa.



Những tháng ngày tìm kiếm cô đều vô vọng, không một câu giã từ không một dòng hồi âm anh không biết cô đang ở đâu làm gì chỉ biết rằng trái tim anh luôn gọi tên cô trong từng giấc mơ.

                                             “Những hy vọng về nhau giờ đã khuất sâu
                                              Những nước mắt ngày mình xa nhau
                                              Hòa trong gió mưa tơi bời
                                              Con phố xưa giờ đây chỉ mình anh bước
                                              Mình dừng lại em nhé để đừng nhói đau
                                               Sao mãi cứ luôn xa nhau
                                               Ngày mai dẫu có muộn phiền nước mắt sẽ rơi
                                               Anh vẫn bên em mà thôi
                                               Mình dừng lại em nhé dù đời cứ trôi
                                               Yêu thương cứ sao xa vời
                                               Lòng anh cứ mãi đợi chờ dù yêu thương nhỏ nhoi
                                               Hạnh phúc là ngày bên em…”

Ngày cuối tuần anh đến thăm những đứa trẻ mồ côi. Bước vào căn phòng ngập đầy hoa hướng dương anh biết cô đã đến đây lòng anh như thắp lên tia hy vọng.

-          Anh không đến cùng chị Thiên Thảo à?

Anh ngập ngừng chưa đáp lời , một đứa bé khác đã nói:

-          Chị Thảo bị bệnh không đến đây được nữa.
-          Em nói sao? Chị Thảo bị bệnh à? Chị ấy đến đây bao giờ vậy?
-          Cách đây mấy hôm rồi. Em thấy chị ấy gặp bác sỹ rồi đi ngay.

Đầu óc anh choáng váng không tin vào tai mình nữa, cô ấy bị bệnh ung thư máu giai đoạn cuối, cô ấy đã âm thầm chịu đựng một mình, cứ nghĩ đến nụ cười trong sáng và nỗi đau âm thầm của cô ấy anh đã tự trách mình không thể đến bên không thể là bờ vai cho cô tựa. “Không được, em không thể bỏ anh như vậy, em là cô gái kiên cường không thể đầu hàng số phận như vậy được”. Anh vùng bỏ chạy trong nỗi đau như muôn ngàn mũi kim đang đâm vào từng tế bào. Anh phải làm sao để cứu cô ấy thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Anh phải làm sao để cuộc sống của cô ấy bình yên với những ước mơ giản đơn mà cô ấy còn đang dang dở… Anh không dám nghĩ đến những điều xa xôi, bởi khi đó trái tim lại quặn lại. Còn nhiều điều anh muốn cùng cô thực hiện, còn nhiều hạnh phúc anh muốn mang đến cho cô. Tất cả giờ bị cuốn trôi như cơn mưa mùa hạ sao? Cứ như vậy anh chạy về phía cơn mưa dĩ vãng nơi hai người đã gặp nhau, anh không thể níu cô được nhưng mong mưa đừng mang cô ấy đi, cô là tất cả những gì anh có.  Khuôn mặt anh ròng ròng nước mưa, chúng  hòa vào với nước mắt đang nghẹn lại nơi cổ họng khô rát, anh muốn gào thật to trước định mệnh. Mưa đã đem cô đến giờ anh sợ cô cũng biến mất trong làn mưa, nghĩ đến điều đó người anh run lên như  có ai đó đang bóp nghẹt trái tim anh đến khó thở…Anh bước vào mái hiên,  đưa tay ra hứng những giọt nước mưa. Lạnh. Tê dại. Anh phải đi tìm cô tìm lại những kỉ niệm ngày xưa…
               
Thiên Thảo đang co mình như chú mèo bị ướt đôi mắt trầm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ ngày rời xa Thắng cô đã tự  thu mình trong thế giới riêng nhỏ bé mà chính cô tạo ra. Nỗi nhớ anh cồn cào nhưng cô không cho phép mình bước trở lại, cô không muốn mình là gánh nặng hay một ký ức toàn đau thương và nước mắt trong anh. Cô đốt nỗi nhớ trong những màn mưa, cô ghi nhớ hình ảnh anh bằng cáchvẽ hình anh trong trái tim cô. Cô nghĩ thời gian lúc này có thể làm cô đau nhưng nó sẽ làm lành vết thương trong anh. Cô miên man giữa những hồi ức về anh. Có tiếng ai gõ cửa:

-          Cốc ! Cốc!

Cô đứng dậy mở cửa nhưng không có ai, chỉ là  những  bông hoa hướng dương đặt dưới bậc thềm rồi kéo dài thành một con đường muốn dẫn cô đi. Cô lặng lẽ bước. Anh đi theo cô. Nhìn dáng mỏng manh như màu sương khói của cô khiến anh  muốn chạy đến ôm lấy cô ôm hết những nỗi đau mà cô phải chịu. Trên con đường trải đầy hoa hướng dương ấy người ta thấy hai người đang bước đi về phía mặt trời. Cô gái với khuôn mặt rạng rỡ và những giọt nước mắt ướt đẫm lăn dài  trên khuôn mặt chàng trai. Hạnh phúc dường như là sự đuổi tìm, hy vọng- thất vọng rồi lại hy vọng, anh đi về phía cô – cô đi về phía mặt trời hạnh phúc.



Thiên Thảo dừng lại, trước mặt cô là những bông hoa hướng dương đang khoe sắc rực rỡ dưới bầu trời ảm đạm. Một lọ màu xanh đặt cạnh những bông hoa. Run rấy cô đọc từng mẩu thư nhỏ.

“ Em có biết rằng anh đã yêu em ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau tình cờ dưới mái hiên không? Anh đã lặn lội đi tìm người con gái đã đánh rơi bông hoa hướng dương đã lấy đi trái tim của anh ngay từ ánh mắt lạ lùng đầu tiên của cô ấy, và anh đã tìm thấy em. Mỗi lần nhớ em anh lại ước chúng ta sẽ cùng nhau có một ngôi nhà xung quanh trồng thật nhiều hoa hướng dương. Anh sẽ cùng em xây dựng những ước mơ mà em đang mong muốn. Em đi không lý do, anh đã lo lắng nhường nào. Anh không muốn mặt trời trong anh biến mất…

Nhiều khi anh muốn nỗi nhớ  em nguôi ngoai nhưng anh không làm được. Anh là hoa mặt trời của em , thiếu nước rồi anh sống sao được.

Em đi đã lâu rồi, em còn nhớ mái hiên chúng ta trú mưa ngày trước không ?

Em hãy đến Sunflower  nhé anh để thấy một điều….
Anh nhớ em nhiều lắm…”

Uống những viên thuốc tình yêu quá liều khiến cô bật khóc trong hạnh phúc. Cô quan trọng với anh nhường vậy mà cô không hay biết. Cô không tin anh hay không tin vào bản thân mình về một tình yêu không đi đến ktận cùng . Nỗi hoang mang đã khiến cô bị dày vò còn anh thì đau khổ. Cô khóc tức tưởi khi vỡ òa trong nỗi sợ hãi và và cả niềm hạnh phúc của một tình yêu mà cô đang có. Anh bước đến ôm chặt cô từ đằng sau:

- Anh xin lỗi vì đã không bên em những lúc em cần anh. Anh sẽ không rời xa em nữa. Hãy cho anh một cơ hội nữa để làm nơi tựa gối trái tim em những lúc em sợ hãi hay đau đớn.

Cô khóc , khóc cho niềm hạnh phúc mỏng manh vỡ òa, khóc cho ngày mai.

- Em rất sợ. Em muốn được tiếp tục vẽ tiếp tục cùng anh ngắm hoa hướng dương nhưng em sợ, rất sợ nếu ngày mai mình không tỉnh dậy nữa.

- Anh sẽ bên em. Chúng ta sẽ bước chung một con đường. Cuộc sống có ra sao, ngày mai có thế nào anh vẫn bên em. Nơi cuối con đường kia chúng ta sẽ chờ nhau.

Giữa cánh đồng hướng dương cô tựa đầu vào vai anh, cảm giác bình yên lại ùa về. Dù khoảnh khắc đó ngắn ngủi, dù cô biết trước ngày mai sẽ đến nhưng cô vẫn muốn tiếp tục sống và muốn hạnh phúc với mặt trời tình yêu của mình. Cô muốn bên anh muốn được sưởi ấm bởi tình yêu của anh.

“Cảm ơn thượng đế đã mang anh đến trước khi em  bước đi thật xa. Em đã từng ghét những cơn mưa mùa hạ nhưng gặp anh em lại thấy chúng đáng yêu nhường nào. Em thích nắm tay anh và đi bộ cùng anh thật lâu, thích ngắm khuôn mặt anh trong màn mưa. Mưa mang đến những kỷ niệm và em cũng sẽ tan vào mưa nhưng nỗi nhớ và tình yêu em dành cho anh thì còn mãi mãi. Em thích ngắm hoa hơn bởi muôn ngàn cánh hoa gộp lại cũng không nhiều bằng tình yêu em dành cho anh. Cảm ơn anh chàng trai mặt trời của em. Em yêu anh dù ngày mai có ra sao.”

Họ tựa vai vào nhau và cùng hướng về phía mặt trời đang lặn để chuẩn bị cho ngày mai sẽ đến…
  • Chuyển thể từ truyện ngắn của Cua Đá
Sưu tầm