Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Blog Radio 227: Ghét, thích, yêu, cưới (Phần 2)





Blog Radio 227 mời bạn tiếp tục theo dõi phần kết của truyện ngắn Ghét, thích, yêu, cưới - gửi từ tác giả Tăng Hà Vân

5h chiều, chuông điện thoại reo, cô bắt máy với chất giọng lịch sự và nhỏ nhẹ nhất có thể khi thấy số lạ gọi đến:

- Alô!

- Này cô, sao cô không rep tin nhắn của tôi, có biết như thế là bất lịch sự lắm không?

Cô bị làm cho giật nảy mình trước một tràn phát ra từ loa điện thoại, định thần và nhớ ra chắc chắn đây là chủ nhân của cái tin nhắn cộc lốc khi sáng.

-  Xin lỗi anh, trước hết anh nên từ từ và nhỏ nhẹ với con gái một chút. Thứ hai, tôi không có thói quen rep tin nhắn của người lạ, ít ra anh cũng nên tự giới thiệu anh là ai khi nhắn tin cho tôi chứ. Thứ ba,…

Ở đầu dây bên kia:

- Ồ, sorry cô, tôi quên mất cô không có số tôi, tôi là Trường đây. Chúng ta cũng nên bắt đầu làm quen  để vui lòng người lớn chứ nhỉ!

Ôi cái giọng vừa bỡn cợt vừa khiêu khích làm cô không thể nào chịu được. Bằng giọng nói lạnh lùng nhất có thể, cô nói:

- OK! Tôi sẽ đến đúng giờ -  Và gập máy trước. Cô vẫn chưa hết bực tức với cái lối xã giao khó chịu của con người đó.

7giờ 5 phút, Memory Coffee.

- Hi anh!

- Cô đến muộn 5’.

- Chờ đợi chả phải là diễm phúc của đàn ông con trai sao? – Cô nói hơi cao giọng.

- Có lẽ thế.

Một anh chàng bồi bàn khá điển trai cất tiếng hỏi và chìa Menu ra trên bàn.

- Cho anh một đen nóng và một chocolate nóng nhé.

- Sao anh không hỏi tôi uống gì mà đã gọi thế. – Cô lại bực tức nói.

- Vì đa phần phụ nữ tôi gặp đều gọi chocolate cho lần gặp đầu tiên, như  một cách thu hút người đối diện.

- Nhưng tôi không phải tuýp phụ nữ đó. Anh ơi, xin lỗi nhé, cho em đổi chocolate thành nước ép bưởi nhé. Cảm ơn anh.

- Cô là người đầu tiên tôi gặp không thích chocolate, đa phần con gái đều thích những gì liên quan đến cái thứ đen và đắng ấy.

- Tôi thích hoa quả hơn, và vì đơn giản là nó giúp tôi “hạ hỏa” trong một số trường hợp. – Cô nói và nhìn thẳng vào mắt anh thách thức.

- Cô có vẻ không quá hiền lành như ba mẹ tôi vẫn kể nhỉ.

- Anh chỉ có thể biết rõ một con người khi tự mình tiếp xúc. Vả lại tôi rất hiền lành đấy chứ, chỉ là với một số rất ít đối tượng thì, thật là không thể nhân nhượng.

- Thôi thế này đi, tôi sẽ nói thẳng. Tôi đã có người yêu ở bên kia.

- Cái này tôi biết. Đa số dân du học đều thế cả, không những 1 người yêu mà là nhiều. – Cô cắt ngang.

- Một điều nữa đó là tôi cũng không thích bị gia đình sắp xếp trong chuyện tình cảm. Thứ 3, có vẻ sau vài lần nói chuyện, tôi và cô cũng không hợp nhau cho lắm nhỉ.

- Anh cũng cảm thấy điều đó rồi à?

- Tuy nhiên, tôi muốn cô hợp tác, ý tôi là, có lẽ vài tháng nữa tôi sẽ quay về Mỹ. Tôi muốn trong thời gian này, tôi và cô sẽ giả vờ hẹn hò nhau, giả vờ làm một nice couple trước mặt gia đình tôi, đặt biệt là mẹ tôi. Chắc cô biết bà đang không được khỏe, và nếu thấy chuyện của chúng ta có tương lai thì sức khỏe của bà sẽ được cải thiện rõ rệt. Tôi nghĩ một người quan tâm và biết suy nghĩ như cô sẽ hiểu ra vấn đề này, tôi không nói sai chứ?

Cô nhìn anh, ánh mắt trống rỗng. Trước khi đến, cô đã chuẩn bị trước tư tưởng rằng anh sẽ làm cô cảm thấy khó chịu trước những lời nói khiếm nhã hoặc gì đó đại loại như thế. Nhưng với lời đề nghị này, quả thực ngoài sức tưởng tượng của cô.

- Thế nào? Tôi rất ít khi hạ mình năn nỉ người khác, nhưng nếu như đó là vì mẹ tôi, tôi vẫn phải làm. Tôi hứa sẽ khéo léo kết thúc trò chơi này trước khi quay về Mỹ, và cô sẽ không phải giải thích gì với gia đình tôi cả, mọi chuyện đó tôi sẽ lo liệu.

Đầu óc rối tung, một bên cô ghét anh kinh khủng, sao trên đời này lại có con người trơ trẽn đến thế. Một bên cô không muốn vì mình mà bác gái lại thêm đau nặng, dẫu sao nếu xét đến cùng, cũng nhờ có 2 bác vun vào mà ba mẹ cô mới lấy nhau, mới có cô tồn tại ngay lúc này. Có lẽ anh ta quá cao tay khi đã đánh vào điểm yếu của cô, sống quá cảm tính.

- Thôi được, tôi rất quý gia đình anh, và tôi cũng không muốn mình quá ích kỉ mà không đáp ứng được điều mà 2 bác mong muốn. Vả lại, hiện tại tôi không yêu ai, nên sẽ đảm bảo anh được an toàn, không bị ai đánh ghen. – Cô nuốt khan, đưa ra quyết định như một cái máy, không quên buông một câu châm chọc.

- Okie vậy đi. Thanks cô. Nhưng tôi có một điều muốn nhắc nhở cô rằng. Khi chúng ta giả vờ yêu nhau, hãy cứ tỏ ra thật vui vẻ và thân mật với nhau, có điều cô đừng tin vào những gì tôi nói. Được chứ?

- Okie! – Cô thẫn thờ nhìn ra mặt sông được nhuộm một màu vàng từ đèn Nê-ông của quán, lòng dấy lên một cảm giác rờn rợn, giống như lúc còn nhỏ, biết trò chơi đua xe dẫu rất mạo hiểm nhưng vô cùng lôi cuốn, muốn được đi đến đích cuối cùng.



Một sớm mai nắng rất vàng, gió rất nhẹ….


“Coffee, cigarette, not my style…”

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc kéo cô dậy sau một đêm dài mộng mị với những suy nghĩ đan chồng nhau về trò chơi mà cô đã lỡ bắt đầu.

- Em đã dậy chưa? Anh đang ăn sáng với cả nhà. Mẹ bảo chiều nay đón em sang nhà anh ăn tối chung với cả nhà. Em rảnh chứ?

- Dạ, em rảnh!

Cô ngái ngủ trả lời, bỗng thấy hơi bất ngờ vì cái giọng nhỏ nhẹ đầy tình cảm kia. Đặc biệt là đã đổi từ tôi – cô sang anh – em. Nghe đến là thất kinh.

- Vậy chiều nay anh đợi em trước trường rồi đưa em sang nhà luôn nhé, okie bye em - Anh ta vẫn cộc lốc một mình sắp xếp mọi thứ. Cô thở dài và lật đật bước xuống chuẩn bị đi học.

Chiều tan học sớm hơn mọi khi, cảm giác đứng chờ một người đàn ông nào  đó ngoài ba và anh trai đến đón mình, thật khác. Cô lắc đầu xua tan đi cái suy nghĩ vẩn vơ đó, tự nhủ rằng không được suy nghĩ lung tung, hãy cứ coi như mình đang làm việc, khi xong việc về nhà thì không nên để ý đến nó nữa. Đang loay hoay cố thoát khỏi mớ suy nghĩ đó, anh chợt xuất hiện, mở cửa xe và ấn đầu cô vào trong, sao anh ta lại đối xử với con gái như thế cơ chứ.

- Tôi muốn mua cho bác một bó hoa, anh ghé vào tiệm hoa phía trên kia giúp tôi.

- Cô có vẻ như muốn cố gắng cho trò chơi này lắm nhỉ, biết lấy lòng mẹ tôi ngay từ lúc đầu đấy.

- Tôi chỉ muốn làm bác vui thôi, tôi làm điều này vì tôi và vì bác, không phải vì anh.

- Vậy thì tùy cô vậy, mục đích cuối cùng là để mẹ tôi tin chúng ta đang yêu nhau mà thôi.

Cô và gia đình anh đã có một bữa tối thật ấm cúng và vui vẻ, mọi việc diễn ra thật tự nhiên. Cô và anh không chút đối đầu như khi chỉ có 2 người, rất hòa hợp và đôi lúc còn tình cảm đến mức dễ thương. Cô không nghĩ rằng mình có thể làm tròn vai trong lần đầu tiên đến như thế. Cứ thế cô bị cuốn vào cuộc chơi mạo hiểm hết ngày này đến ngày khác, cứ như những cặp đôi yêu nhau khác. Anh bảo cô rằng 2 người phải gặp nhau thường xuyên, làm những gì mà người ta khi yêu nhau vẫn hay làm, có thế mới không bị người khác nghi ngờ. Chính vì thế, những ngày này, mỗi lần anh đón đưa cô đi học về, đưa đi chỗ này, rồi dạo chỗ kia, khiến cho không khí giữa 2 người không còn căng thẳng như trước. Cô đã trở về con người dịu dàng và biết quan tâm như trước kia. Anh – chính vì thế, cũng không có lý do gì nói những lời làm tổn thương cô. Chỉ có điều dù những lời ngọt ngào anh nói với cô trước mặt gia đình, hay những lời rất bình thường anh nói mỗi khi 2 đứa gặp nhau với cái cớ là “tập duyệt”, cô vẫn biết là không nên tin.

Đã 2 tuần từ ngày cô nghiễm nhiên trở thành người yêu của anh, cô vẫn đến nhà thăm mẹ anh, chơi với đứa cháu nhỏ mới chập chững biết đi của anh. Gần như cô thấy mình thân thuộc với nơi đây, nhiều khi cô nghĩ rằng nếu sau này kết thúc mọi việc, cô vẫn muốn được đàng hoàng đến ngôi nhà này, bởi vì ở đây có những người cô rất quý mến.

Những buổi chiều chủ nhật thấy anh nằm ườn ở nhà đọc sách, mẹ anh liền bảo cậu quí tử sao không sang đón cô đi chơi mà lại nằm nhà như thế. Những lúc ấy, anh không ngần ngại chạy đến đón cô đưa đi dạo đâu đó, rồi lại dắt về nhà  ăn tối cùng cả gia đình như muốn chứng minh với mẹ anh rằng: “À mẹ ơi, chúng con đang yêu nhau đấy.” Đôi lúc cô cũng cảm thấy tủi thân khi nghĩ đến chuyện đó, nhưng rồi lại trách mình quá hẹp hòi, suy nghĩ gì nhiều cơ chứ, chỉ cần làm tròn vai là được rồi mà. Tối hôm đấy khi đưa cô về, anh có hỏi:

- Em không cảm thấy anh đối xử như thế là quá đáng với em sao?

- Không sao đâu, việc của em và anh là làm cho mẹ anh vui, là đi cho đến đích cuộc chơi này. Anh không cần quan tâm đến cảm giác của em đâu.

Tại sao hôm nay anh lại xưng hô với cô như thế. Tại sao hôm nay anh lại để ý đến cảm giác của cô chứ. Đấy không phải là anh.

Về đến nhà, anh lập tức mở Skype để gặp Mai – bạn gái của anh ở bên kia. Giờ này chắc Mai đã đi học về, đây là giờ cả 2 đã cùng hẹn lên mạng gặp nhau. Về nước gần cả tháng, Trường nhớ cuộc sống du học tự do bên kia, nhớ cô bạn gái luôn là tâm điểm sự chú ý của mọi cuộc vui, nhớ sự sôi nổi cuốn hút của cô. Đợi mãi không thấy cô online, gọi điện thoại cho Mai cũng không được, Trường phải bấm số thằng bạn cùng lớp với Mai ở bên hỏi thăm nàng ra sao rồi.

Đầu bên kia bắt máy: “Cái Mai ấy à, mày bị lừa rồi i. Đợt mày vừa về nước được mấy ngày, tao thấy nó kẹp liền với thằng Tây nào lớp bên cạnh. Hôm qua nàng đi Bar với thằng đó khuya quá, sáng nay không đi học.”

Trường nghe tai mình ù đi, cô gái suốt ngày thề thốt rằng chỉ có mình anh, chỉ yêu mình anh. Vậy mà anh mới chỉ rời xa cô có mấy ngày…. Hèn gì những lần chat Skype trước, Mai cứ viện cớ bận học nên chỉ nói được đôi ba câu qua loa, Trường chỉ nghĩ rằng người yêu giận mình vì không ở bên nàng đón Giáng sinh cùng mà bỏ về nước. Trường nuốt khan, nước mắt đàn ông thật khó chịu, rơi một cách khó khăn và đầy những suy tư. Tình yêu suốt những năm dài du học anh dành cho Mai, chả nhẽ đã đến lúc cô chán nó. Tại sao cô lại lừa dối anh như thế. Đã có những lần anh nghe bạn cô kể lại cô đi với tay John lớp bên cạnh, nhưng anh vẫn luôn tin tưởng cô. Khi yêu, nếu không tin tưởng nhau, sẽ mất nhau dễ dàng.

Đêm thật quá dài với chàng trai 29 tuổi. Ở tuổi này, anh không còn bồng bột, trẻ con để bắt Mai phải giải thích, bắt Mai phải khóc lóc và xin anh tha thứ. Mọi việc đã rõ ràng như thế, anh để lại cho Mai vài dòng tin nhắn Offine ngắn, gập lap lại và bước ra ban – công, anh để cho gió đêm lạnh lẽo tự do quật vào người mình.

Vì Mai, anh đã bắt Vân phải đóng giả làm người yêu anh trong vài tháng ngắn ngủi tại Việt Nam, để làm vui lòng mẹ anh, và để anh được tự do trở lại với Mai sau khi đã kết thúc trò chơi với Vân. Nghĩ đến Vân, anh nhớ đến câu nói mang vẻ cam chịu của cô lúc chiều, tại sao cô phải hi sinh như thế, tại sao cô lại phải chịu đựng một con người ích kỉ và nhiều tính toán như anh. Cầm điện thoại lên, anh biết giờ này cô đã ngủ. Nhưng anh vẫn muốn nhắn, anh muốn sớm mai thức dậy, cô sẽ đọc được tin nhắn của anh:

“Xin loi em, xin loi vi da bat em phai lam mot viec vo ly nhu the nay. Tai anh chi biet suy nghi cho ban than minh, ma khong quan tam den cam giac cua em. Anh da tung nghi rang em se nghiem nhien dong y yeu cau cua anh ma khong nghi rang ban than minh that tro tren. Dau sao anh cung rat muon chung ta hoan thanh tot vai dien nay. Toi mai me anh muon gap em, 6h anh sang nha don nhe. Chuc em ngu ngoan.”



Sáng tinh mơ, cô choàng thức dậy, với tay lấy chiếc điện thoại xem giờ, dụi mắt liên tục bởi tin nhắn của anh, gửi lúc 2h 30’. Cố gắng mở to mắt đọc tin nhắn, cô không tin người nhắn tin này lại là anh, phong cách nói chuyện không giống anh, lại còn nhắn lúc 2h30’ nữa chứ. Cô linh cảm thấy có điều gì đó không ổn, con người anh không thể nào nói với cô những điều nghe lọt tai đến thế.

Chiều muộn anh đến đón cô trong một bộ đồ khá trẻ trung và mang cảm giác gần gũi.

- Mẹ anh chỉ muốn gặp em để cho em xem một số thứ thôi thì phải. Còn lại bữa tối bà đẩy chúng ta ra ngoài ăn riêng, tạo điều kiện cho 2 đứa đi cùng nhau nên em không cần phải chuẩn bị tâm lí nấu nướng gì đâu.

- Vâng, may quá,  cả tuần rồi không  gặp bác, em cũng định ghé qua thăm bác xem sao.

Phố lên đèn, sau bữa ăn no nê tại quán quen chứ cô nhất định không chịu vào nhà hàng như anh bảo. Cô bảo rằng cuộc đời có nhiều thứ anh chưa biết, anh chưa thử đến bao giờ, tại sao cứ phải đến những nhà hàng sang trọng, ăn những món ăn giàu protein đến phát ngán kia. Con đường ven biển buổi tối vắng lặng, cứ đi vài đoạn là lại có những cặp đôi tay trong tay lướt ngang qua. Anh và cô – cũng là đôi, nhưng lại không nắm tay nhau.

Chợt cô nói, như muốn phá tan bầu không khí dù rất thoáng đãng xung quanh, nhưng lại vô cùng tù đọng với cả cô và anh.

- Thấy bác có vẻ tươi hơn lúc anh mới về nhỉ. Em thấy mà cũng mừng.

Anh cúi xuống nhìn cô, bắt gặp đôi mắt cười, chân thành và không giấu giếm.

- Ừ, tất cả là nhờ em đấy.

- Sao lại nhờ em tất cả, không có anh thì làm sao em diễn nó tốt được như thế chứ.

- Cảm ơn em. Anh nói bằng một chất giọng trầm ấm. Một lần nữa, cô thấy đó không phải là anh của những ngày qua.

- Sáng nay em đã đọc tin nhắn của anh. Anh đang có chuyện gì thì phải. Nếu không đúng thì cho em xin lỗi vì đã tò mò, chỉ là em đoán thế mà thôi. – Cô vừa nói mà hai bàn tay cứ đan vào nhau, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, ngượng ngùng.

- Không có gì, chỉ là đến lúc vứt bỏ một cái gì đó mình đã gắn bó rất lâu, anh cảm thấy hơi tiếc.

- Không có gì là mãi mãi, nếu như anh cảm thấy quá tiếc nuối nó, thì hãy nhặt nó lên lại và mang nó theo suốt cuộc đời mình. Còn nếu anh tìm được thứ khác phù hợp hơn, thì cũng hãy trân trọng thứ đó bằng hoặc hơn những gì anh đã dành cho cái cũ. Em chỉ nói theo những gì em cảm nhận thôi. Nếu không đúng, có lẽ anh sẽ nghĩ rằng em là con bé không hiểu sự mà chỉ được cái già mồm, nên anh cũng đừng suy nghĩ những gì em nói quá.

Nói xong cô liền nhanh chân chạy trước, được một đoạn thì cô quay lại nhìn anh và cười toe, tay vẫy vẫy:

- Hy vọng là em đoán đúng những gì anh đang suy nghĩ. À còn một điều nữa, mấy hôm nay anh nói chuyện với em rất khác, điều đó làm em hơi sợ… nhưng em sẽ ghi nhớ nó như một điểm tốt duy nhất của anh. Đến nhà rồi, em vào đây. Cảm ơn đã đi cùng em.

Nói hết câu thì anh đã thấy cô mất dạng sau cánh cổng cao nhà cô rồi.

Không ngờ cuộc trò chuyện bâng quơ giữa anh và cô lại rút ngắn quãng đường về nhà đến thế. Bỗng cơn mưa đêm trút xuống, lạnh lẽo, tê tái, nhưng anh cần nó để mang đến cho anh một cảm giác mới, một con người mới. Anh cứ đứng đó, mặc cho các đôi khác cứ nháo nhào tìm chỗ núp, mặc cho cơn mưa nặng hạt cứ quất thẳng vào mặt. Cô bảo những ngày này anh rất khác ư. Anh đã nhẹ nhàng với cô hơn, dễ chịu với cô hơn, nhưng anh nào ý thức được chuyện đó, đấy là tự nhiên nó thế.

Một ngày cuối tuần nắng trải vàng khắp nơi, anh chợt nảy ra ý định chụp ảnh, và model có thể dễ kiếm nhất không ai khác đó là cô. Cô khá hợp với concept lần này của anh, dịu dàng nữ tính, mặc váy đẹp, có nụ cười sáng như nắng và đặc biệt nhất đó là… bỗng dưng anh muốn chụp hình cô. Không khó để kéo người mê chụp ảnh như cô luồn lách hết chỗ này sang chỗ kia để kiếm được địa điểm chụp hình ưng ý trong một ngày nắng đẹp thế này.

Việc của cô chỉ là tận hưởng cái đẹp của khung cảnh xung quanh, còn việc của anh đó là bắt được những khoảnh khắc rạng rỡ nhất của cô. Hai người dường như trở nên gần gũi với nhau hơn hẳn. Hoàng hôn dần xuống sau đỉnh núi, anh và cô lang thang trên bãi biễn ngắm hoàng hôn đỏ rực đổ xuống mặt biển chiều.



Cô nghịch ngợm chạy theo những đợt sóng sắp đánh vào bờ, đá nước bắn tung tóe cười thích thú như thể cuộc đời này chả có chuyện gì âu lo. Anh đi theo sau, ngắm nhìn những trò nghịch ngợm trẻ con của cô. Bất giác mỉm cười. Anh nghĩ mình thật đáng khinh bỉ khi chủ động ép cô vào cái trò quái quỉ này của mình, anh chán ghét bản thân mình quá ích kỉ. Anh sợ bức màn cuộc sống quanh cô quá mỏng manh và một ngày sẽ bị chính anh phá vỡ. Nếu có thể, anh muốn dừng mọi việc lại, ngay lúc này, để cô có thể lại được tự do, được vui tươi như lúc này. Gì thì gì, đã đâm lao thì phải theo lao, anh vẫn cuốn cô theo những kế hoạch của mình để làm mẹ anh vui.

Đã gần một tuần nay anh không gặp cô, mẹ anh cũng biết cô đang bận rộn nên cũng không bảo anh đưa cô đến nhà chơi. Chính cô cũng phải bơi theo đống bài vở trên trường mà hiếm khi có thời gian suy nghĩ chuyện gì, chỉ có điều cô thấy trong nhịp sống hằng ngày của mình, cả tuần nay dường như thiếu mất điều gì đó. Cô nhớ gia đình anh, nhớ nụ cười mãn nguyện của mẹ anh, nhớ cái kiểu đáng yêu đến chết đi được của thằng cháu anh mỗi khi cô đến nhà. Đang mải theo dòng suy nghĩ về gia đình anh thì điện thoại reo, không phải anh, mà là anh trai anh. Sao lại trùng hợp đến thế này cơ chứ, cô lễ phép bắt máy:

- Em đến ngay bệnh viện được không, thằng Trường vừa bị xe tông!

Tai cô ù đi, đầu óc choáng váng, nhưng cô vẫn còn nghe được loáng thoáng tiếng khóc nấc lên của bác gái. Tim cô thắt lại, mọi thứ xung quanh bỗng nhiên quay cuồng. Cô tung cửa chạy vội đi, chỉ biết là chạy thôi, đầu óc hoàn toàn cứng đơ…

Anh là gì của cô cơ chứ, anh là ai mà dám làm lòng tự tôn của cô bị tổn thương mà bây giờ lại làm tim cô đau thế này cơ chứ?

Bác sỹ bảo đã qua được cơn nguy kịch, có lẽ anh sẽ hôn mê sâu mất mấy ngày, việc làm duy nhất bây giờ đó là chờ đợi. Cả nhà anh ai cũng thất thần, mệt mỏi nhưng đều thở phào nhẹ nhõm khi được báo tin. Suốt mấy ngày qua, mọi người thay phiên nhau túc trực bên anh, duy chỉ có cô là đờ đẫn ngồi suốt đây, không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ khi thì chấm những giọt mồ hôi trên trán anh, khi thì lau tay cho anh.

Đến ngày thứ 3, vào lúc này, cách thể hiện sự quan tâm đến anh đó là chăm chút những việc nhỏ nhất thế này cho anh. Bỗng cô cảm thấy có một bàn tay, nắm chặt lấy tay mình, ấm áp. Cô ngước lên, ánh mắt trống rỗng mệt mỏi, anh nhìn cô dịu dàng, khác hẳn với trước đây.

- Em ốm đi quá. Anh ở đây mấy ngày rồi.

- Dạ ba ngày rồi. Để em đi gọi bác sỹ.

- Không cần đâu, anh muốn em ngồi đây đã. – Anh khẽ siết bàn tay cô, nhưng rất chặt.

- Anh có thấy đau ở đâu không.

- Ở  đây. – Anh nói rồi đưa bàn tay mình rồi đưa bàn tay lên ngực trái.

Cô nhìn anh hoang mang, vội rụt tay lại định chạy đi gọi bác sỹ.

Đang định chạy đi thì cả nhà anh bước vào, thấy anh vừa tỉnh dậy, đã có thể nói chuyện được. Thật không thể nào tả được niềm vui sướng đó, mẹ anh ôm chầm lấy đứa con trai khóc nức nở. Cô muốn để cho cả nhà anh được có thời gian bên nhau, liền bước ra ngoài, tìm cho mình một góc khuất. Cô khóc, cuối cùng ông trời cũng đã nghe những lời cô ước, những ngày qua quả thật cô đã quá tuyệt vọng. Cô ngồi đó, chăm sóc cho anh, nhưng không biết vì sao mình lại làm thế. Anh và cô có duyên nợ gì với nhau mà cô đến mức suy sụp như thế chứ.



“Bây giờ chú tỉnh rồi anh mới nói, anh đã đoán biết được việc làm của 2 đứa. Có phải 2 đứa giả vờ yêu nhau để làm mẹ vui không? Chú không thấy thế là rất ích kỉ và quá đáng với Vân sao. Dù gì 2 nhà cũng là chỗ thân quen, chú làm vậy sau này làm sao còn mặt mũi nhìn ba mẹ cô ấy.

Vả lại Vân cũng không xứng đáng bị chú đối xử như thế. Những ngày chú hôn mê, con bé không chịu về nhà mà cứ ngồi lì ở đây, thẫn thờ. Nó có lỗi gì mà phải chịu đựng như thế chứ. Anh chỉ nói vậy thôi, nếu chú còn tiếp tục trò chơi của mình làm tổn thương con bé, thì anh sẽ không để chú yên đâu!”

Ừ, thì ra cái quyết định hồ đồ của anh rốt cuộc cũng bị người ngoài cuộc soi rõ, nhưng có lẽ, điều anh đáng hối tiếc nhất lúc này đó là đã làm cô tổn thương.

Nghe có tiếng mẹ anh gọi, cô chùi nhanh nước mắt, vội vã đến bên bà:

- Thằng Trường nó tỉnh rồi, suốt 3 ngày con cứ ở đây với nó chắc đuối sức lắm. Về nhà nghỉ đi con, bác thấy con mà xót quá.

- Dạ thôi bác ạ, anh ấy tỉnh rồi để con vào xem anh ấy thế nào, mọi người cứ về trước đi ạ.

- Vậy thôi bác về rồi mang cháo vào cho nó, rồi mang cho con ít đồ ăn bồi bổ nữa. Thế bác đi nhé.

Cô bước vào phòng, không biết phải đối diện với anh thế nào. Dường như sau việc này, cả anh lẫn cô đều có gì đó khác lắm, nhưng cả 2 đều giấu kín nó trong lòng.

- Lúc đó anh đang đến nhà em.

- Anh nói gì cơ?

- Anh bảo lúc bị tai nạn, anh đang trên đường  đến nhà em.

Cô nín thinh, hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra trong đầu.

- Anh định đến kéo em đi đâu đó thư giãn để em học thi tốt hơn.

- Nhưng em đâu bảo anh đến chứ, sao anh lại đến… để rồi ra thế này - Cô nói thế rồi bật khóc nức nở, lấy cả 2 tay đấm vào người anh mà quên mất trước mặt mình là bệnh nhân.

Anh giằng lấy tay cô, kéo mạnh cô vào lòng.



Anh xuất viện, hôm đó cũng đã là ngày 13 tháng 2.

Hơn một tháng ở Việt Nam, anh đã quá nóng vội khi đi đến nhiều quyết định. Một tháng với quá nhiều thay đổi trong cuộc đời anh, rời bỏ một người con gái…và có lẽ quan trọng hơn, đó là quyết định sẽ ở bên một người con gái khác…đến suốt đời!

14-2

Đâu đâu trên những cung đường chính, người ta cũng bày bán nào hoa, gấu bông, cả chocolate và đồ hand-made nữa. Một mùa nữa lại về, mùa của tình yêu, của những trái tim đồng điệu, và của cả số mệnh. Chính anh là người bắt đầu trò chơi này, và anh cũng sẽ là người phải kết thúc nó. Anh sẽ không chọn chocolate, vì biết cô gái đó không thích nó. Anh sẽ không chọn hoa, vì hoa sẽ không là vĩnh cửu.

Tối hôm đó, trên con đường biển đầy gió với ánh đèn vàng lung linh, người ta thấy một chàng trai lồng vào tay cô gái chiếc nhẫn có hình chú cá vàng ngậm chiếc chìa khóa. Từ đây, cô sẽ là người nắm giữ cả cuộc đời anh, là người có thể mở cửa trái tim anh và đàng hoàng bước vào. Đêm đó, người ta lại thấy có một chàng trai nhét vài tai cô gái chiếc tai phone nhỏ, du dương…

“I  think I’ve waited long enough,

Let enough time go by,

To know just what I need in my life.

When I look at you right now,

My heart is telling me why,

You’re the only one for me.

An’tonight, if you let me ask you this,

With Heaven as my witness:

Will you marry me?

…”



14-3

Valentine trắng. Hôm nay là ngày các chàng trai hay cô gái sẽ nhận được câu trả lời cho lời tỏ tình của mình.

Hai năm sau…

Một đám cưới ngập tràn sắc trắng với nụ cười hạnh phúc, ánh mắt đong đầy trao nhau củ cô dâu và chú rể. Đó chính là câu trả lời của cô dành cho anh, cho một tình yêu mãi mãi.                                                                                            

  • Blog Radio chuyển thể từ Truyện ngắn của Tăng Hà Vân

Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012

[Audio Book] Tư Mã Thiên với mưu lược thương trường - Phong Tạo



Tư Mã Thiên là sử gia và nhà văn vĩ đại của Trung Quốc cổ đại, đó là điều mọi người đã biết. Song, Tư Mã Thiên còn là người đầu tiên của Trung Quốc cổ đại luận thuật có hệ thống về mưu lược cạnh tranh trên thương trường, lại là một điều mới lạ mà ít ai biết đến. Tư Mã Thiên bàn về mưu lược cạnh tranh trên thương trường chủ yếu phản ánh trong chương "Hóa thực liệt truyện" (Chuyện buôn bán làm giàu) của bộ sách khổng lồ "Sử ký". Trong sách "Bình chuẩn thư" và các bài khác cũng có đề cập phản ánh đến nội dung này. Cuốn Tư Mã Thiên với mưu lược thương trường cung cấp những luận điểm kinh tế thương nghiệp của Tư Mã Thiên và những giá trị thực tiễn trên thương trường thời đại ngày nay, để các nhà doanh nghiệp Việt Nam tham khảo.

Chương 1: Thừa cơ giành lợi
- Cạnh tranh xoay vòng quanh lợi ích, vì lợi ích
- Cướp thời cơ giành thắng lợi
- Khéo léo nắm bắt thời cơ, chạy đua với thời cơ
Chương 2: Năng nhặt chặt bị
- Chủ động tìm hiểu hàng hóa
- Liên kết đa phương đến mọi nẻo đường
- Làm ăn có kế hoạch mới thành công
Chương 3: Cướp thời cơ hành động thần tốc
- Quan trọng ở quyết đoán
- Quý ở hành động
Chương 4: Thực tế kiểm nghiệm hữu xạ tự nhiên hương
- Không muốn đắt đỏ
- Giá cả tương xứng với chất lượng (tiền nào của ấy)
- Hàng và tiền lưu chuyển như nước chảy
- Lừng danh khắp thiên hạ
- Chương 5: Làm giàu bằng mưu kế kỳ diệu
- Hạn thì đầu tư đóng thuyền, lụt thì đầu tư làm xe
- Người bỏ ta lấy, người lấy ta nhường
- Bất ngờ đánh thắng, dĩ biến ứng biến
Chương 6: Đạo dức kinh doanh
- Làm giàu trên cơ sở đạo đức nhân nghĩa
- Người quân tử thích làm việc thiện

Nguồn : internet
Tác giả : Phong Tạo
Kiểu tập tin : MP3
Độ lớn tập tin : 39.05 MB


DOWNLOAD
Pass Unlock: thuvienso.info

[Audio Book] Creature From Jekyll Island by G. Griffin 3rd Edition (PDF+MP3)



Product Description
Where does money come from? Where does it go? Who makes it? The money magicians' secrets are unveiled. We get a close look at their mirrors and smoke machines, their pulleys, cogs, and wheels that create the grand illusion called money. A dry and boring subject? Just wait! You'll be hooked in five minutes. Reads like a detective story — which it really is. But it's all true. This book is about the most blatant scam of all history. It's all here: the cause of wars, boom-bust cycles, inflation, depression, prosperity. Creature from Jekyll Island will change the way you view the world, politics, and money. Your world view will definitely change. You'll never trust a politician again — or a banker.


About the Author
G. Edward Griffin is a writer and documentary film producer with many successful titles to his credit. Listed in Who’s Who in America, he is well known because of his unique talent for researching difficult topics and presenting them in clear terms that all can understand. He has dealt with such diversified subjects as archaeology and ancient earth history, international banking, internal subversion, terrorism, the history of taxation, U.S. foreign policy, the science and politics of cancer therapy, the Supreme Court, and the United Nations. Some of his better known works include The Discovery of Noah's Ark, Moles in High Places, The Open Gates of Troy, No Place to Hide, World Without Cancer, The Life and Words of Robert Welch, The Capitalist Conspiracy, The Grand Design, The Great Prison Break, and The Fearful Master. His most recent book is entitled The Creature From Jekyll Island: A Second Look At The Federal Reserve.
Product Details
* Paperback: 608 pages
* Publisher: American Media (CA); 3rd edition (May 1998)
* Language: English
* ISBN-10: 0912986212
* ISBN-13: 978-0912986210
* Product Dimensions: 8.9 x 5.8 x 1.4 inches

Nguồn : Internet
Tác giả : G. Edward Griffin
Kiểu tập tin : PDF,MP3
Độ lớn tập tin : 209MB


DOWNLOAD
Audio Book (CD): http://www.mediafire.com/?xqatg796tnaj9u2
Book (PDF): http://www.mediafire.com/?c6seqj1ng1iqtqj

[Audio Book] Chuyện hay Ý đẹp - Nhiều tác giả



- Ai là người bạn nghĩ đến đầu tiên
- Ai sẽ là người ảnh hưởng đến cuộc đời của bạn
- 3 Câu hỏi
- Bạn có nghèo không?
- Bơ gạo
- Bức tranh bị bôi bẩn
- Cafe muối
- Cánh cửa không bao giờ khóa
- Câu chuyện về chiếc vòng
- Cây phiền muộn
- Chỉ một việc nhỏ thôi
- Chiếc máy điện thoại
- Bài học về lòng biết ơn
- Bài học về sự hy sinh
- Bài học về sự giúp đỡ
- Bài học về sự quan tâm
- Bài học về sự tự giác và trách nhiệm

Nguồn : Internet
Tác giả : Nhiều tác giả
Kiểu tập tin : MP3
Độ lớn tập tin : 7.97 MB


DOWNLOAD

[Audio Book] Hoa hướng dương không cần mặt trời - Trần Tử Khâm (PRC+MP3)



Cuộc sống là một chuỗi sự kiện luôn biến đổi. Tôi tin rằng các bạn đều có rất nhiều nỗi lo trong công tác, học tập, tình yêu. Với tôi, nỗi lo lớn nhất là sức khỏe vì tôi đã không còn nó nữa. Có lẽ các bạn sẽ hỏi tôi có buồn không? Tôi mong tất cả chỉ là một giấc mơ. Tất nhiên, cuộc sống lại chẳng phải như mơ. Và tôi biết rất nhiều ước mơ của tôi sẽ không có ngày trở thành hiện thực. Tôi cố gắng đứng lên giữa huyết và lệ đan xen, cố gắng dùng chút tàn lực của mình để làm cho cuộc đời tỏa được những tia sáng ấm áp”.

Đó chỉ là những dòng chữ ngắn, ngắt quãng trong tập ghi chép của cô gái trẻ Trần Tử Khâm (biệt danh Tiffany, người Đài Loan) mới được xuất bản với cái tên HOA HƯỚNG DƯƠNG KHÔNG CẦN MẶT TRỜI. Những dòng chữ trên đã được Trần Tử Khâm viết trong trập trùng cơn đau. Và đau hơn, là bệnh tật (với hai khối ung thư quái ác trong mình) đã làm cho chị không còn một chút hy vọng nào cho khát vọng sống - một khát vọng cháy bỏng hơn ánh mặt trời. Có cảm giác như cô gái yếu đuối kia phải bó tay bất lực trong những ngày cuối cùng ở cuối “đường hầm”?

Vậy mà Trần Tử Khâm làm cho tất cả những người đang sống phải ngạc nhiên. Cô bình tĩnh chống chọi với bệnh tật, bình tĩnh ghi chép, trao đổi, tâm sự, chia sẻ bao nhiêu điều trong cuộc sống với một tâm hồn rộng mở, độ lượng và lạc quan tới mức kì lạ: “Sự sống thật tuyệt vời. Nghiệm ra điều này, tôi thấy mình dũng cảm hơn xưa”. Lòng quả cảm của Trần Tử Khâm làm người ta nhớ tới câu nói của nhà bác học nổi tiếng Albert Einstein: “Đời đẹp lắm, tôi chỉ muốn tận hưởng mãi thôi. Nhưng nếu Thượng đế bất ngờ bắt tôi phải ra đi thì tôi cũng không có gì phải sợ hãi. Tôi sẽ mau mau thu xếp công việc gọn ghẽ trong vài giờ và sẵn sàng nằm xuống, không van xin”.

HOA HƯỚNG DƯƠNG KHÔNG CẦN MẶT TRỜI làm người đọc xúc động với ba chi tiết rất riêng, rất thực. Cuốn sách ra đời đã tạo nên vang lớn không chỉ ở Đài Loan, hiện cuốn sách đã được xuất bản ở Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản, Inđônêxia, Thái Lan và Hàn Quốc. Nhưng cao hơn cả, là tấm gương của một cô gái mảnh mai, không chỉ biết chấp nhận số phận mà còn biết vượt lên số phận. Trần Tử Khâm đã gián tiếp gửi tới tất cả những người đang sống một thông điệp rắn rỏi: “Chết không có nghĩa là hết. Người ta vẫn có thể biến nỗi đau thành một giá trị, một biểu tượng của khí phách”.

Nguồn : Internet
Tác giả : Trần Tử Khâm
Kiểu tập tin : MP3
Độ lớn tập tin : 200MB


DOWNLOAD
[ P01 ]  [ P02 ]  [ P03 ]  [ P04 ]  [ P05 ]  [ P06 ]  [ P07 ]  [ P08 ]  [ P09 ]  [ P10 ] 
[ P11 ]  [ P12 ]  [ P13 ]  [ P14 ]  [ P15 ]  [ P16 ]  [ P17 ]  [ P18 ]  [ P19 ]  [ P20 ] 
[ P21 ]  [ P22 ]  [ P23 ]  [ P24 ]  [ P25 ]  [ P26 ]  [ P27 ]  [ P28 ]  [ P29 ]  [ P30 ] 
[ P31 ]  [ P32 ]  [ BOOK-PRC ]
Pass Unlock: thuvienso.info

[Audio Book] 100 Lời Khuyên Đầu Tư Bất Động Sản Khôn Ngoan Nhất



Donald Trump là một huyền thoại thành công ở Mỹ trong lĩnh vực bất động sản, các trò chơi, thể thao và giải trí. Ngoài các toà nhà như Trump Tower, Trump Internatinal Hotel và Tower, Trump Park Anvenue, và rất nhiều các toà nhà khác ở New York, ông cũng xây dựng các toà nhà ở các thành phố lớn khác như Chicago, Las Vegas, Mianmi, Atlantic city, Los Angeles, Palm Beach và Dubai. Trump là tác giả của 7 cuốn sách bán chạy nhất thế giới. Tạp chí Trump world được phát hành vào năm 2004, Trump Universtity o­nline ra đời năm 2005 và vào năm 2006, Gotrump.Com, một trung tâm du lịch cũng được thành lập.

"Lời khuyên xác đáng nhất về bất động sản mà tôi từng được nghe là hãy sáng suốt lựa chọn cho mình một nhân viên bất động sản tài năng. Nên nhớ, chỉ làm marketing và quảng cáo thôi thì chưa đủ khả năng giúp bạn bán nhà. Khi bạn nhận thấy đã đến thời điểm thích hợp để rao bán ngôi nhà của mình trên thị trường, dù động cơ của bạn có là gì đi nữa thì yếu tố tiên quyết vẫn là: Bạn phải làm được một nhân viên bất động sản có tài. Vậy bạn lấy tiêu chí gì để đánh giá? Với những nhân viên đòi từ 7% tiền hoa hồng trở lên thì việc lựa chọn này sẽ là một quyết định quan trọng. Bạn muốn một nhân viên có thể giúp bán ngôi nhà của bạn với mức giá cao nhất và trong thời gian ngắn nhất mà bạn không phải lo lắng gì nhiều...".


MỤC LỤC
Lời giới thiệu
Hãy mua bất động sản tại nơi những người giàu có hay lui tới
Đừng ngại đầu tư thời gian
Mua cái tốt nhất
Tập trung vào kết quả
Lắng nghe nhu cầu của khách hàng
Hãy nhắm vào các khu vực phát triển và cố gắng đừng bán những gì mình đang có
Làm việc với các chuyên gia đáng tin cậy
Luôn làm những điều tốt nhất có thể
Tập trung vào khu vực kinh doanh và tiến hành kinh doanh
Phát triển kinh doanh tại những nơi có xu hướng tăng trưởng
Giữ gìn danh tiếng, kiên nhẫn, chăm chỉ, dựa vào người dân địa phương
Đấu giá bất động sản mang lại lợi ích cho các nhà đầu tư dù họ đang mua hay đang bán
Đầu tư vào nhà cho hộ gia đình thuê
Phương pháp tiếp cận chung với các tài sản thế chấp đang chờ thanh lý
Hãy sáng suốt chọn lựa một nhân viên bất động sản
5 nguyên tắc cơ bản để gặt hái thành công
Hãy xem ti vi
Làm việc với những gì mình có
Lời đề nghị đầu tiên thường là lời đề nghị tốt nhất
Chọn một đối tác tốt
Làm tăng giá trị bất động sản của bạn
Chọn một đối tác tin cậy
v.v.....
Tập trung vào chất lượng
Biết đường lui trước khi mua
Thoả thuận khi cần thiết
Bỏ đi khi cần thiết
5 quy tắc kinh doanh thành công
Mua rẻ, bán đắt và đừng tham lam.

Nguồn : Internet
Tác giả : Donald Trump
Kiểu tập tin : MP3
Độ lớn tập tin : 31.68MB


DOWNLOAD FULL (MP3)

[Audio Book] Làm Ít Được Nhiều - Chu Tân Ninh | Đọc: Trần Tuyết Minh



Trong quyển sách kinh điển The Road Less Traveled (Con đường ít người đi), M.Scott Peck đã bắt đầu bằng lời khẳng định "Cuộc sống vốn khó khăn". Còn trong quyển sách nhất định cũng sẽ thành kinh điển này, Chin-Ning Chu chứng minh rằng Cuộc sống vốn dễ dàng.

Sau khi đã thấm thía hết những ngụ ý sâu xa trong các trang sau, chắc chắn bạn sẽ hiểu được sự thâm thuý của Làm ít được nhiều. Cái gì có vẻ đơn giản thì thâm thuý. Thâm thuý nhất chính bởi sự đơn giản của nó. Và cái gì đơn giản nhất thì dễ nắm bắt. Chin-Ning Chu, một nhà chiến lược toàn cầu có tầm nhìn xa trông rộng, là một cá nhân xuất sắc khác thường với xuất thân khiêm tốn. Bà sở hữu những khả năng thiên phú hiếm có nhất: khả năng lý giải những chân lý vĩnh hằng phức tạp bằng những ẩn dụ và minh hoạ thật dễ hiểu và đầy ý nghĩa.
Làm ít được nhiều nhắm đúng vào những nguồn cạn kiệt văn hoá khác nhau trong xã hội hiện đại. Mọi thứ dường như đều mời gọi chúng ta nhưng lại có quá ít thứ đến cùng lúc. Chúng ta dường như bị đẩy vào một cuộc đua không mong đợi và ngay cả đích đến ở đâu chúng ta cũng không hình dung ra được. Phần lớn chúng ta đều có nhà cửa, nhưng lại không có được cuộc sống gia đình như mong ước. Chúng ta có đầy đủ phim, ảnh của con cháu, nhưng lại không có cái sức mạnh tinh thần tạo nên một nền tảng gia đình lành mạnh. Chúng ta hết sức bận rộn, đôi khi đến quay cuồng, nhưng lại hoàn toàn không biết được mình đang đi đến đâu. Chúng ta mãi loay hoay với những vấn đề cấp bách, nhưng lại xao lãng những việc mà ta ý thức được là thật sự quan trọng....

Trước khi bước vào một thời đại mới, chúng ta cần phải xem xét và lượng giá lại lối tư duy của mình, cách chúng ta phản ứng trước những thử thách hằng ngày của cuộc sống trong thời đại những thay đổi khôn lường. Trong kỷ nguyên mới này, kiến thức là một nguồn năng lượng mới, sự khai sáng và sức mạnh tinh thần có thể trở thành những hạt giống ươm mầm cho sự hoà hợp và cao cả của nhân loại.


Mục lục:
Lời tựa
Vị pháp sư cầu mưa
Bí quyết thứ nhất: Điều tiết hoạt động của bạn
Làm ít, được nhiều
Hoà giải với thời gian
Đánh đổi những gì bạn có để được những gì bạn muốn
Nuôi dưỡng những giấc mơ có định hướng
Bí quyết thứ hai: Giữ tâm trí thanh thản
Tìm sự sáng suốt trong cơn giận
Đầu hàng mở ra định mệnh của riêng bạn
Sống để trưởng thành, không chỉ để tồn tại
Tự ban ơn huệ
Biến đổi bốn động cơ độc hại
Bí quyết thứ ba: Khám phá sức mạnh thần thánh
Ngừng phản ứng, bắt đầu kiểm soát một cách bình tĩnh
An ổn trong hiện tại
Lời bạt - Hãy buông bỏ
Vài dòng về tác giả

Nguồn : internet
Tác giả : Chu Tân Ninh
Kiểu tập tin : MP3
Độ lớn tập tin : 37.76MB


DOWNLOAD

[Audio Book] Đừng bao giờ đi ăn một mình - Keith Ferrazzi (PRC+MP3)



Trong quyển sách Đừng bao giờ đi ăn một mình, Ferrazzi chỉ ra từng bước cách thức – và lý do – mà chính ông đã áp dụng để kết nối với hàng ngàn người là đồng nghiệp, bạn bè có tên trong số danh bạ, những người ông đã giúp đỡ và ngược lại cũng sẵn sàng giúp đỡ ông. Ferrazzi sinh ra trong một gia đình có cha là công nhân nhà máy thép tỉnh lẻ và mẹ là lao công. Tuy vậy ông đã biết tận dụng khả năng kết nối xuất sắc của mình để dọn đường vào đến Yale, nhận bằng MBA tại Harvard, và giữ những chức vụ lãnh đạo quan trọng. Mặc dù chưa quá 40, Ferrazzi đã tạo được một mạng lưới trải dài từ hành lang ở Washington đến các tên tuổi lớn tại Hollywood. Ông đã được tạp chí Crain bình chọn là một trong số 40 người lãnh đạo kinh doanh dưới 40 tuổi đồng thời là Nhà lãnh đạo tương lai của thế giới tại Diễn đàn Kinh tế Thế giới ở Davos. Phương pháp kết nối của Ferrazzi dựa trên nền tảng là sự rộng lượng, giúp đỡ bạn mình kết nối với những người bạn khác.

Ferrazzi phân biệt rõ ràng giữa xây dựng mối quan hệ nghiêm túc với cách “tạo mạng lưới” vô tội vạ. Ông hệ thống hoá phương pháp của mình thành những nguyên tắc thực tiễn và đã được kiểm chứng như: Đừng ghi sổ: Kết nối không phải là cố gắng đạt được những gì mình muốn. Bạn phải đảm bảo những người quan trọng đối với bạn cũng đạt được điều họ muốn. Liên tục “pinging”: Nên nhớ phải liên tục liên hệ với những nối kết trong mạng lưới của bạn, không chỉ đợi đến khi bạn cần họ.

Nguồn : Internet
Tác giả : Keith Ferrazzi
Kiểu tập tin : PRC,MP3
Độ lớn tập tin : 85MB


DOWNLOAD
Audio Book (CD): http://me.zing.vn/apps/sharefile?params=/download/downloadfile/file/MjUyMisxNzM1NjMzOA== (fixed - 4/1/2013)
Book (PRC): http://me.zing.vn/apps/sharefile?params=/download/downloadfile/file/MjUyMysxNzM1NjMzOA== (fixed - 4/1/2013)

Nguồn: www.khosachnoi.net

[Audio Book] Những tay tiếp thị đều nói xạo - Seth Godin | Đọc: Linh Nguyễn



Thật ra, những người tiếp thị không phải là những tay nói xạo. Họ chỉ là những người kể chuyện. Chính người tiêu dùng mới là những người nói dối. Là người tiêu dùng, chúng ta nói dối với chính mình mỗi ngày. Chúng ta tự dối mình về những thứ chúng ta mặc, nơi chúng ta sống, cách chúng ta bầu cử và những gì chúng ta làm. Những nhà marketing thành công chỉ là người tạo ra những câu chuyện mà người tiêu dùng chọn để tin. Một câu chuyện tốt chính là nguồn gốc của sự thoả mãn của người tiêu dùng. Đó là nguồn tăng trưởng và lợi nhuận, và đó chính là tương lai của tổ chức của bạn.

Đây chính là những gì tạo nên một câu chuyện tốt: sự tận tuỵ và việc thực hiện hết mình câu chuyện của bạn. Làm thế nào mà nước Fiji trở thành một trong những nhãn hiệu nước đóng chai bán chạy nhất nước Mỹ - dù nó là một trong những nhãn hiệu đắt đỏ nhất? Phải chăng nó dinh dưỡng hơn hay có mùi vị ngon hơn? Không hề. Fiji là kẻ chiến thắng nhờ chính câu chuyện mà cái chai đó kể. Đây là một quyển sách nói về việc thực hiện những điều khách hàng yêu cầu - vẽ nên những bức tranh rực rỡ sắc màu mà khách hàng chọn để tin. Các tổ chức - từ những công ty phi lợi nhuận đến những công ty xe hơi, từ các chiến dịch vận động tranh cử đến những nhà sản xuất ly rượu - phải hiểu một điều rằng các quy tắc đều thay đổi. Trong một nền kinh tế nơi mà phần lớn mọi người đều có một lượng lớn các lựa chọn (và không có thời gian để chọn lựa), thì mỗi một công ty là một tiếp thị gia và toàn bộ công việc tiếp thị là kể các câu chuyện. Các tiếp thị gia thành công khi họ kể cho chúng ta một câu chuyện phù hợp với thế giới quan của chúng ta, một câu chuyện được chúng ta chấp nhận.


Nội Dung:
Những điểm quan trọng
- Buổi đầu đã có những câu chuyện
- Bạn là một kẻ nói dối
- Georg Riedel là một kẻ nói dối
- Một số bạn thân của tôi là những chú cuội
- Mong muốn và nhu cầu
- ...
Marketing
- Marketing có quan trọng không?
- Trước, trong và sau thời hoàng kim
- Khi bạn biết được bí mật, mọi thứ sẽ khác đi
- Cách thức hoạt động của marketing
- ...
Bước 1: Thế giới quan và khung tư duy của họ đã có trước khi bạn hành động
Bước 2: Mọi người chỉ chú ý đến cái mới và rồi đưa ra phán đoán
Bước 3: Những ấn tượng ban đầu khởi đầu một câu chuyện
Bước 4: Những tiếp thị gia vĩ đại kể những câu chuyện mà chúng ta tin tưởng
Bước 5: Các tiếp thị gia chân thật sẽ thành công
Cạnh tranh trong thế giới nói dối
Ấn tượng à? Con bò đã không rời khỏi văn phòng
Phần thêm: Những tiếp thị gia bậc thầy và những người vẫn đang cố gắng
Phần thêm số 2: Những lời bình
Những cuốn sách nên đọc
Vậy bây giờ phải làm gì đây?
Lời cám ơn
Câu chuyện của bạn là gì?

Nguồn : Internet
Tác giả : Seth Godin
Kiểu tập tin : MP3
Độ lớn tập tin : 51MB

DOWNLOAD

[Audio Book] 8 Minute Meditation - Victor Davich (PDF+MP3)



Dearest: My guest tonight, VICTOR DAVICH, has been a meditator for over 20 years. He has studied with some of America's foremost meditation teachers. His first book, "The Best Guide to Meditation" was a Book of the Month Club Main Selection and is published worldwide in four languages. Victor is the creator of "8 Minute Meditation: Quiet Your Mind. Change Your Life," the revolutionary new program that TIME Magazine calls "The most American form of meditation yet."

His program is contained in his just published book and companion "8 Minute Meditation Guided CD" which contains introductory materials and timed guided meditations of the 8 techniques contained in your 8 Minute Meditation book. Victor has worked both as a copywriter and attorney for major advertising agencies and motion picture studios. He has also written many movie marketing campaigns, co-produced the feature film, The Brain, created the NBC primetime TV series, Nasty Boys, and authored five screenplays. Victor teaches his 8 Minute Meditation program to individuals, religious organizations, professional and healthcare groups, and corporations. His Web site is: www.8minutes.org

Nguồn : Internet
Tác giả : Victor Davich
Kiểu tập tin : PDF,MP3
Độ lớn tập tin : 81.4 MB


DOWNLOAD
Audio CD: http://www.mediafire.com/?2tmjhizqjmz
Book (PDF): http://www.mediafire.com/?mwjqj0mze2n
Pass Unlock: thuvienso.info

[Audio Book] Chiến Lược Đại Dương Xanh: Blue Ocean Strategy (PDF+6CD)



Đây được xem là tư liệu gối đầu giường, là bí quyết thành công của rất nhiều doanh nhân thành đạt trên thế giới. Đặc biệt là với những bạn trẻ đang ấp ủ ước mơ kinh doanh mà đang còn băn khoăn về “bão hòa thị trường” thì chắc chắn “Chiến lược đại dương xanh” sẽ là cứu tinh cho bạn. Đây là cuốn sách nên đọc cho mọi sự khởi nghiệp cũng như muốn đổi mới sự nghiệp của mọi người.

Không giảng giải chay suông những lý thuyết mà bạn được học trên lớp, không tiếp tục dẫn bạn đi trên con đường kinh doanh truyền thống – con đường mòn mà hàng trăm đối thủ của bạn đã bước qua, Kim và Mauborgne đã sách khảo sát kinh nghiệm thành công và thất bại trên thực tế của các công ty, tập đoàn hoạt động trong các lĩnh vực đa dạng như: sản suất đồng hồ, rượu, xi măng, máy tính, động cơ, ô tô và thậm chí cả ngành giải trí, kinh doanh rạp xiếc, để từ đó đưa ra các cách thức mới nhằm phát triển các chiến lược kinh doanh hiệu quả. Nói đến thị trường, có hai loại thị trường mà đại diện cho nó là hai dòng nước khác màu nhau, một là đại dương đỏ và hai là đại dương xanh. Đại dương đỏ, là thị trường thông thường, truyền thống, đã bị lấp đầy bởi các đối thủ cạnh tranh và đã được khai thác rất sâu. Khi đã có người nhảy vào thị trường , thị trường này sẽ bị phân khúc ra nhỏ hơn và công ti này tìm cách vượt trội hơn để chiếm được thị phần lớn hơn công ti kia.

Nhưng thay vì đi nghiên cứu đại dương đỏ, hai nhà giáo sư tài ba lại khuyến khích chúng ta đi khám phá vùng đất mới: đại dương xanh. Đây là thuật ngữ chỉ thị trường trong đó không có cạnh tranh hoặc sự cạnh tranh là không cần thiết (bởi đến luật chơi chưa được thiết lập) mà các công ty có thể khám phá và khai thác. Những khoảng trống thị trường này đầy giá trị tiềm năng, còn vô số cơ hội phát triển hứa hẹn lợi nhuận cao.
Đây là một chiến lược theo phương pháp sáng tạo, thay vì phương pháp giành giật thị trường như các lí thuyết trước đây. Chỉ riêng việc tìm ra một phương pháp hay đến như thế và lấy nó làm tiền để cho cả tập sách cũng đã đủ để khiến “Chiến lược đại dương xanh” trở thành cuốn sách mà mọi giám đốc điều hành cũng như mọi sinh viên ngành Quản trị kinh doanh cần phải đọc

Sau đây là giới thiệu sơ lược về cuốn sách :
Chương I : Các tác giải thích sự hình thành các đại dương xanh và thực hiện chiến lược đại dượng xanh.
Chương II : Giới thiệu về các công cụ và khuôn khổ phân tích thiết yếu để hình thành và giành lấy những ĐDX.
Chương III : Hướng dẫn cách thức để biến cạnh tranh thành vấn đề không còn quan trọng.
Chương IV : Tác giả hướng dẫn cách thiết kế qui trình hoạch định chiến lược.
Chương V : Tối đa hóa qui mô của đại dương xanh.
Chương VI : Trình này một mô hình chiến lược.
Chương VII : Giới thiệu kĩ năng lãnh đạo.
Chương VIII : Giới thiệu “Qui trình hợp lí”.
Sau khi gấp cuốn sách này lại, bạn hoàn toàn có thể tự mỉm cười mà nói: “Kinh doanh ư? Chuyện quá đơn giản!”

Nguồn : Internet
Tác giả : Renee Mauborgne
Kiểu tập tin :
Độ lớn tập tin : 100MB


DOWNLOAD
[ BOOK-VN ]  [ BOOK-EN ]
[ CD1 ]  [ CD2 ]  [ CD3 ]  [ CD4 ]  [ CD5 ]  [ CD6 ]
Pass Unlock: thuvienso.info

[Audio Book] Giúp Bạn Giàu Có - Nguyễn Khánh Toàn | Đọc: Thu Hoàng (PDF+MP3)



Tại sao có nhiều người phải làm việc vất vả đến tận gần cuối đời chỉ vì mưu sinh, trong khi có những người còn trẻ mà đã có một cuộc sống thoải mái? Đâu là sự khác nhau giữa những người này? Thực ra không chỉ có  những người tài giỏi xuất chúng mới làm được. Điều thú vị là tất cả chúng ta, tôi và bạn - những người rất bình thường thôi, cũng có thể làm được những việc như vậy nếu chúng ta biết cách làm. Đây là cuốn sách dành cho những người có ham muốn làm giàu một cách chính đáng và an toàn. Bạn hãy đọc hết quyển sách đừng bỏ nửa chừng. Cơ hội sẽ dành cho bạn ở cuối quyển sách này.
¯ Hãy là người thực hiện chứ không phải là kẻ ước mơ.
¯ Trí tưởng tượng
¯ Học vấn, kiến thức
¯ Xây dựng đội ngũ xung quanh ủng hộ.
¯ Nội dung và mục đích từng đầu việc
¯ Người thực hiện
¯ Thời điểm bắt đầu và kết thúc.
¯ Kết quả phải thu được.
¯ Làm thế nào để tạo ra vốn?
¯ Bạn có thể xin thôi việc trước khi nghỉ hưu không?
¯ Cho thuê nhà
¯ Tiết kiệm
¯ Làm thêm giờ
¯ Làm thêm việc khác ngoài giờ
¯ Thành lập doanh nghiệp riêng.
¯ Kiếm tiền bằng cách chia sẽ cho người khác những điều tốt đẹp
¯ Gọi điện thoại đường dài có thể trở thành miễn phí.
¯ Thêm 200$ trong một tháng
¯ Những lời nói của bạn sẽ đáng giá ngàn vàng.
¯ Điều kỳ diệu của phép tính nhân
¯ Phương pháp của Anita
¯ Những người có ít khả năng cũng có thể được tiền thưởng.
¯ Bạn nghĩ sao về những vấn đề này?
¯ Hãy lựa chọn phương pháp phù hợp nhất với mình và thực hành ngay đi.
¯ Một số tài liệu tham khảo.

Nguồn : Internet
Tác giả : Nguyễn Khánh Toàn
Kiểu tập tin :
Độ lớn tập tin : 10MB


DOWNLOAD (Audio + Book)
Audio (CD): http://www.mediafire.com/?cshta5704kujq6x
Book (PDF): http://www.mediafire.com/?jms6q41ddvzovhu

[Audio Book] 99 Điều Không Đáng Bận Tâm - Thu Nhi | Đọc: Đỗ Thụy



Bạn có hình dung được cuộc sống của bạn sẽ dễ chịu như thế nào nếu bạn ít bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt không? Bạn có thể tưởng tượng được những khó khăn bạn có trong cuộc sống không? Không, cuộc đời chẳng hoàn hảo. Tuy vậy, về cơ bản cuộc sống sẽ dễ xoay sở hơn. Bạn sẽ xử lý công việc tốt hơn trước đây, và kỹ năng giao tiếp của bạn cũng được cải thiện. Bạn sẽ thường xuyên cảm thấy thực sự thoải mái về bản thân, và ngay cả khi bạn bị áp lực, bạn cũng sẽ mau chóng vượt qua hơn nếu như bạn không bận tâm đến những việc vặt, những chuyện nhỏ. Nhưng nếu bạn bận tâm đến những việc vặt, những chuyện nhỏ thì chắc chắn lúc nào bạn cũng sẽ căng thẳng, nản lòng và cảm thấy bất hạnh. Cuốn sách này được biên soạn nhằm giúp các bạn vui vẻ, hài lòng và tự tin hơn khi gạt bỏ những điều không đáng bận tâm để có một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc hơn.

Tôi thích làm một bạn trẻ. Nhưng đôi khi tôi lại chẳng thích thú gì. Tôi thường hay được cổ động. Đôi khi tôi có tầm nhìn rộng và mục đích hẳn hoi, nhưng có lúc tôi lại hết sức ngớ ngẩn. Có lúc tôi rất dễ thương, nhưng cũng có khi tôi lại rất ích kỷ, thậm chí cộc cằn. Tôi biết yêu lần đầu khi là một chàng mới lớn. Cũng là lần đầu tôi hỏng một môn kiểm tra. Tôi là một vận động viên có triển vọng nhưng không phải là một học sinh xuất sắc. Có những lúc tôi tự tin ghê lắm nhưng có lúc thì ngược lại, lúng túng mắc cỡ dễ sợ. Ở trường trung học, đã có hai lần tôi đã phát hỏang khi nói chuyện trước đám đông, ngại ghê. Tôi rất hào hứng khi nghĩ đến tương lai nhưng cũng có một chút hoang mang, lo lắng. Vậy đó, tôi là một anh bạn trẻ điển hình.

Dù phải đối mặt với những trở ngại, tôi luôn là một người hạnh phúc, một "sứ giả hòa bình" bẩm sinh. Tôi quan tâm đến cảm giác của người khác và ghét cái ác. Tôi yêu và trân trọng cuộc sống, gia đình và bạn bè. Nói chung, tôi đứng ngòai những phiền phức, rắc rối. Tôi hay có ý định làm nhiều điều tốt. Tôi nghĩ là bạn cũng giống vậy, phải không?

Trước khi thời niên thiếu trôi qua, tôi biết là tôi muốn hiến dâng đời mình để nghiên cứu hạnh phúc, và giúp người khác hạnh phúc. Ở trường đại học, tôi trở thành một " huynh trưởng" trong chương trình Big Brothers of America (Huynh trưởng Mỹ), đó là một điểm sáng trong thời tuổi trẻ của tôi. Điều đó, cùng với một số chuyện khác nữa mà tôi sẽ đề cập đến, đã dạy cho tôi: cách chắc chắn và tốt nhất để trở nên hạnh phúc và mãn nguyện là hãy sâu sắc, chu đáo đối với người khác.

Nguồn : Internet
Tác giả : Thu Nhi
Kiểu tập tin : MP3
Độ lớn tập tin : 200MB


DOWNLOAD
[ P00 ]  [ P01 ]  [ P02 ]  [ P03 ]  [ P04 ]  [ P05 ]  [ P06 ]
Pass Unlock: thuvienso.info

[Audio Book] Bàn Về Hạnh Phúc - Matthieu Ricard | Đọc: Hướng Dương



(GD&TĐ) - Hạnh phúc là gì và làm thế nào để có hạnh phúc? Đó là câu hỏi muôn thuở. Trong cách đặt vấn đề và trả lời của Matthieu Ricard, nhà khoa học, thiền sư, trong cuốn “Bàn về hạnh phúc” do Nhà xuất bản Tri thức ấn hành, theo tinh thần Phật giáo, rõ ràng muốn hạnh phúc, trước hết con người phải hiểu rõ được đau khổ là gì và làm thế nào để thoát khổ.

“Khổ” mà tác giả nói đến là cái khổ mà kể cả khi bạn vô cùng giàu có, bạn có tất cả những thứ mà những người khác mơ ước, bạn vẫn khổ. Giải quyết được cái khổ đó thì dù bạn nghèo khổ về vật chất, bạn vẫn có thể là người hạnh phúc. Cái khổ đó có nguyên nhân sâu xa là từ sự tạo tác của tâm thức. Do đó, tác giả khẳng định, để hạnh phúc, bạn phải đạt được tự do nội tâm. Cái tự do này lại chỉ có trên cơ sở nhận thức được bản chất của vạn vật. Do đó, rốt cục, hạnh phúc phải đặt trên một nền móng là sự thật.

Nhưng câu hỏi tiếp theo là vậy thì sự thật là gì? Theo Phật giáo, chừng nào chúng ta còn nhìn vạn vật quanh mình bằng “cái tôi”, hay nói khác đi, chừng nào con người còn vô minh, còn bám chấp vào “cái tôi” - vốn là cái khiến chúng ta nhìn nhận thế giới hoàn toàn sai lệch, và do đó chúng ta đau khổ, thì chừng đó con người còn cách xa hạnh phúc vô cùng. “… thực tại tối hậu được coi là sự không có tự tính của các hiện tượng sống động và vô tri. Tất cả đều là quan hệ và không có sự vật nào tồn tại hay hiện diện bởi chính nó cả… Hiểu biết đúng đắn về bản chất của mọi sự và mọi vật: đó là tri kiến” - Matthieu Ricard viết. Ông khẳng định rằng tri kiến giúp chúng ta loại trừ sự mù quáng của tâm thức cùng những xúc cảm gây rối loạn trạng thái tinh thần do nó gây nên, qua đó giúp tiêu diệt những nguyên nhân dẫn tới bất an và khổ đau. Khi thoát khỏi sự mù quáng của tâm thức bị dẫn dắt bởi thiếu tri kiến, chúng ta sẽ có khả năng nhìn nhận thế giới đúng như bản chất của nó. Chúng ta sẽ không còn bị thực tại giả co kéo, điều khiển, và chỉ khi đó mới có được tự do và an lạc nội tâm. Trạng thái đó chính là hạnh phúc đích thực của con người.

Như vậy, theo Matthieu Ricard, hạnh phúc đích thực không tách rời khỏi nhận thức được sự thật và tự do đích thực. Tự do bao giờ cũng là tự do khỏi một cái gì đó. Không có hoàn cảnh nào, điều kiện xã hội nào có thể mang lại tự do cho con người trừ khi nó được tìm thấy trong chính tâm thức của con người. Rõ ràng, không ai có thể lấy đi được cái tự do đó một khi con người đạt được nó, trừ khi con người lại để mất chính nó. Để có được tự do ấy, thiền là một cách thức, một kỹ thuật giúp chúng ta thoát dần khỏi những tạo tác của tâm thức. Và đó là một con đường thực hành dài để vươn tới tự do nội tâm, hay hạnh phúc đích thực. Thiền giúp phát quang đám mây vô minh dày đặc trên bầu trời tâm thức. Khi bầu trời xanh của bản chất con người hiện ra thì cũng đồng thời con người thấy tràn đầy tình yêu và lòng từ bi với vạn vật. Đó là vì tình yêu đích thực với bản ngã như ánh sáng và bóng tối. Khi bóng tối bản ngã còn đó thì không có ánh sáng tình yêu. Bản ngã che mắt không cho ta nhìn thấy sự thật. Vì vậy, không có tri kiến thì cũng làm gì có tình yêu đích thực!
Như vậy, theo phân tích của Matthieu Ricard, tri kiến, tự do, hạnh phúc và tình yêu đi liền với nhau, không thể nói đến cái này mà không nói đến cái kia. Và cuối cùng, với tác giả, không thể không nói vậy rốt cục thì đạo đức là gì. Ông viết rằng Phật giáo đòi hỏi con người và những lời giáo huấn của họ phải tương thích, rằng không thể chấp nhận một người là con người đạo đức vĩ đại mà đồng thời lại có một “cái tôi” lớn khủng khiếp!
Con người có thể trở nên hạnh phúc được không? Câu trả lời là có. Kho báu hạnh phúc nằm ngay trong bản chất sâu xa của con người, còn gọi là Phật tính, nhưng chỉ vì thiếu tri kiến, con người luôn tìm kiếm hạnh phúc ở bên ngoài. Có thể nói, “Bàn về hạnh phúc” của Matthieu Ricard là một trong những cuốn sách bàn về hạnh phúc hay nhất và bàn về tự do một cách thấu đáo nhất. Với văn phong hiện đại, tác phẩm của ông giúp người đọc hiểu rõ hơn rất nhiều các  khái niệm cơ bản rất sâu sắc và khó của đạo Phật đối với đông đảo bạn đọc, qua đó giúp họ nhận thức đúng và đến gần hơn với Phật giáo.

Với cuốn sách này, bạn đọc chưa bao giờ đọc Phật giáo sẽ nhận thức được đúng đắn rằng Phật giáo đích thực giúp con người giải quyết các vấn đề hằng ngày trong cuộc sống của mỗi người. Phật giáo rất gần. Bạn có ngạc nhiên không khi tôi nói: Phật giáo dạy kỹ năng sống? Nhưng đó là sự thật. Ngày nay, khi đau khổ chất chồng đau khổ, chúng ta mới nói chuyện con người phải học kỹ năng sống để giảm bớt xung đột, đau khổ và chung sống hoà bình, hoà hợp. Thật ngạc nhiên biết bao, Phật giáo đã dạy kỹ năng sống cho con người từ hàng nghìn năm trước!

Nguồn : Internet
Tác giả : Matthieu Ricard
Kiểu tập tin : MP3
Độ lớn tập tin : 750MB


DOWNLOAD FULL
[ P01 ]  [ P02 ]  [ P03 ]  [ P04 ]  [ P05 ]  [ P06 ]  [ P07 ]  [ P08 ]  [ P09 ]  [ P10 ]
[ P11 ]  [ P12 ]  [ P13 ]  [ P14 ]  [ P15 ]  [ P16 ]  [ P17 ]  [ P18 ]  [ P19 ]  [ P20 ]
[ P21 ]  [ P22 ]  [ P23 ]  [ P24End ]
Pass Unlock: thuvienso.info

[Audio Book] Bổn Phận và Trách Nhiệm - Huỳnh Phạm Hương Trang



Không ai sinh ra trên đời mà không lấy một trách nhiệm, ý thức trách nhiệm là dấu hiệu của sự trưởng thành. Do vậy, giúp cho trẻ có tinh thần trách nhiệm là giúp cho chúng trưởng thành, tự lo toan thường xuyên đến nhiệm vụ của mình và luôn mong muốn cho phần việc của mình được hoàn thành tốt đẹp. Người có tin thần trách nhiệm tất nhiên sẽ thận trọng trong công việc của mình, đồng thời có tin thần hợp tác quan tâm đến công việc của người khác trong tập thể, trong công đồng và nói rộng ra là trong xã hội. Họ luôn tha thiết đến công việc chung chứ không bo bo vào công việc của mình. Trách nhiệm của thể hiện thống nhất giữa nghĩa vụ và quyền lợi, xét một cách hợp lý thì trách nhiệm phải được giới hạn cụ  thể cho từng đối tượng dựa trên quyền hạn mà họ được có. Và để được hiệu quả, trách nhiệm phải được đặt trong mối tương quan hành xử đó.

Nhữn người chưa trưởng thành thì không thể có đầy đủ quyền hạng. Adam chưa trưởng thành nên khi ở vườn địa đàn đã ăn trái cấm và Eva phải chịu trách nhiệm về tội lỗi này. và Eva lại đổ tội cho con rắn, cô ấy đã xúi tôi, con rắn đã xúi tôi. Đó là vấn nạn bi kịch nguyên sơ của loài người. Đến nay và mãi về sau người ta phải tìm câu giải đáp cho những việc làm sai trái ấy. Điều lưu ý là, mọi nỗ lực của chúng ta là trách nhiệm đối với chính mình, bè bạn, gia đình, tập thể xã hội. Mỗi người làm tốt phần việc trách nhiệm của mình có ý nghĩa quan trọng trong công việc chung. Không có tinh thần trách nhiệm không chỉ không hoàn tất công việc của mình mà còn gây tác hại đến công việc chung.

Nguồn : Internet
Tác giả : Huỳnh Phạm Hương Trang
Kiểu tập tin : MP3
Độ lớn tập tin : 7MB


DOWNLOAD

Blog Radio 226: Ghét, thích, yêu, cưới (phần 1)



  • Lá thư trong tuần: Giọt nước mắt rơi muộn

Có khi nào em thấy mệt mỏi vì quá nhiều những câu chuyện buồn, những con người như chẳng bao giờ tìm thấy niềm vui. Cuộc sống mà, đâu phải chỉ có những niềm vui, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ toàn nỗi buồn em nhỉ? Nhưng nếu có ai đó mang theo quá nhiều nỗi buồn, em cũng đừng vội nghĩ rằng họ không biết tìm đến niềm vui, biết đâu đấy, có thể số phận đã thực sự trêu đùa họ thì sao? Như chuyện về con thằn lằn nhỏ hôm nay anh kể…

Con thằn lằn nhỏ sinh ra từ bao giờ nó cũng chẳng biết nữa, tới khi nó có nhận thức về sự tồn tại của mình trong cuộc đời này thì nó cũng nhận ra mình chỉ có một mình, lạc lõng và cô độc. Cuộc sống chỉ là những ngày tháng mệt mỏi tìm kiếm thức ăn để tồn tại, để đủ sức lẩn trốn và bỏ chạy khi kẻ thù săn đuổi, để gắng gượng liếm những vết thương trên cơ thể cho mau lành, để những giọt nước mắt còn có thể lăn xuống cho nhẹ bớt nỗi buồn mỗi khi nó nghĩ về cuộc sống.

Thời gian cứ thế trôi đi. Một ngày nọ, thằn lằn mệt mỏi lê cơ thể với cái cổ họng đang khát cháy ra vũng nước, còn chưa kịp uống thì đã thấy bóng diều hâu đang lao đến thật gần. Cái vũng nước vốn là một cái ao nay đã cạn nằm trơ trọi giữa một khu đất trống chẳng có gì để lẩn trốn. Hoảng hốt, thằn lằn lao mình xuống mép nước nơi toàn những bùn đặc quánh, gắng nín thở chờ cho diều hâu bay qua. Rồi thì bóng con diều hâu cũng khuất dạng, thằn lằn lao lên bờ nằm vật ra thở lấy thở để.

“Mình cứ phải sống như thế này đến khi nào? Chẳng phải sớm muộn thì rồi mình cũng bị một con chồn hay một con diều hâu ăn thịt hay sao? Thế tại sao cứ phải kéo dài những ngày tháng và những vết thương đau nhức này chứ? Mình sẽ không chạy trốn nữa. Mình sẽ nằm ở đây chờ con diều hâu quay lại”

Nghĩ vậy thằn lằn chẳng bò đi đâu nữa, cứ nằm đó mặc cho mặt trời ở trên cao thiêu đốt. Nó nằm đó, chờ mãi, chờ mãi. hết buổi sáng rồi buổi trưa. Rồi tới chiều muộn mới thấy từ đằng xa một con chồn đang lững thững đi tới. Chắc nó ra uống nước, thằn lằn thầm nghĩ. vậy là cuộc đời ta sẽ chấm dứt ở đây, trong bụng một con chồn. Con chồn đến gần lắm, gần lắm rồi mà hình như vẫn không nhận thấy sự có mặt của con thằn lằn. Toàn thân co rúm lại, mắt không dám mở ra, con thằn lằn chờ đợi con chồn đi tới. Nó hé mở mắt ra, con chồn đã ở ngay cạnh nó. Thằn lằn bật dậy hét lên:

- Này chồn, ăn thịt tao đi chứ!

Trái với chờ đợi của con thằn lằn, con chồn sợ hãi nhìn nó rồi bỏ chạy thục mạng. Ngẩn ngơ nhìn theo con chồn, thằn lằn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chán nản, nó bò lại vũng nước

- Ơ kìa!

Nó giật mình nhảy lùi trở lại, rồi lại mon men bước tới mép nước. Dưới nước, nó thấy một con vật kì quái đang nhìn nó. Nó giơ hai chân trước lên, rồi ngoái đầu nhìn lại lưng mình. Hóa ra lớp bùn bám vào đã khô giờ biến nó thành một con vật trông thật kì quái. Nghĩ lại vẻ mặt con chồn lúc hốt hoảng bỏ chạy nó bật cười:

- Vậy là từ giờ ta sẽ không phải sợ lũ chồn nữa.

Từ ngày vô tình phát hiện ra lớp vỏ bọc, cuộc sống của thằn lằn đã dễ chịu hơn trước. Nhưng rồi thời gian đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Sự đói khát luôn khiến lũ thú và diều hâu trở nên liều lĩnh và đáng sợ, chẳng mấy chốc thằn lằn lại phải bỏ chạy thục mạng, trên người mang theo không ít vết thương để bỏ trốn. Mỗi lần như thế, nó lại tìm tới vũng bùn,lăn người qua đó. Nó ngày càng to lớn và gớm ghiếc. Và từ đó dù vết thương có đau đớn thế nào, nỗi buồn dày vò nó đến đâu nó cũng không bao giờ dám khóc. Nó sợ nước mắt sẽ làm bong lớp bùn kia đi mất..

Ngày tháng cứ thế đi qua, giờ đây nó đã trở thành một con vật to lớn mà chẳng mấy loài dám động tới. Những tưởng cuộc sống nó rồi cứ thế trôi qua thì một sáng đang nằm phơi nắng nó thấy từ đằng xa một con thằn lằn khác đang bị một con chồn đuổi chạy lại phía nó. Trái tim nó bỗng nhiên như loạn nhịp. Nó chết sững cả người trong khi con thằn lằn nhỏ kia nằm trốn dưới bụng, còn con chồn  thì  lảng ngay đi khi nhìn thấy nó. Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên nó trông thấy đồng loại của mình, một cảm giác vui sướng và xúc động khó tả ùa tới vây lấy nó. Phải một lát khi cơn xúc động tạm lắng nó mới cất được tiếng nói

- Chào bạn!

Con thằn lằn mới đến giật bắn người, nó hoảng sợ nhìn con vật gớm giếc mà vừa mới trước đó thôi nó vẫn tưởng là một đống đất cất lời chào nó. Sợ đến lặng người, nó chẳng nhúc nhích nổi để bỏ chạy chỉ biết giương đôi mắt mở to nhìn con vật đó

- Bạn đừng sợ, tớ không làm hại bạn đâu!

Có bỏ chạy cũng chẳng nổi với đôi chân như nhũn ra vì khiếp sợ, con thằn lằn mới đến chỉ còn biết lắp bắp trả lời nó:

- Bạn không ăn thịt tớ thật chứ?

-  Ừ, tớ sẽ không làm đau bạn đâu, đừng sợ!

-  Thế giờ tớ bỏ chạy bạn sẽ không đuổi theo tớ chứ?

-  Ừ!
-  Thật nhé!

-  Ừ mà!

Con thằn lằn mới đến như chỉ chờ có thế, cắm đầu chạy thục mạng. Nhìn bóng con thằn lằn mới đến xa dần, con thằn lằn như chợt tỉnh, nó muốn đuổi theo quá, nó đâu muốn con thằn lằn kia bỏ nó đi như thế. Nhưng giờ có đuổi theo cũng chẳng kịp nữa rồi, bóng con thằn lằn mới đến đã biến mất sau một bụi cây xa tít. Nó gục đầu xuống buồn bã…

-  Này!

-  Ơ, sao bạn không chạy nữa. À, ý tớ là sao bạn lại quay trở lại?

Nó ngỡ ngàng và vui mừng khi thấy con thằn lằn mới đến đã trở lại, đang ở trước mặt nó từ lúc nào.

- Ừ, tại con chồn, nó vẫn đứng rình tớ ở đằng kia kìa, sau mấy cái bụi cây.

Con thằn lằn mới đến vừa nói, miệng vừa nở một nụ cười tinh quái. Thật ra con chồn đã đi rồi, chỉ là nó thấy con vật kì quái này có gì đó là lạ và khiến nó cảm thấy thích thú.

-  Vậy thì cứ ở đây với tớ, lúc nào muốn đi tớ sẽ đi cùng bạn, bọn chồn và diều hâu sẽ không dám làm gì bạn đâu!

Và câu chuyện về tình yêu của hai con thằn lằn đã bắt đầu như thế.



Chúng đã có những ngày thật hạnh phúc bên nhau. Con thằn lằn nhỏ bé ngày càng nhận ra dưới lớp vỏ xấu xí, gớm ghiếc của con thằn lằn to lớn kia là một trái tim hết mực yêu thương, lo lắng cho nó. Luôn hết mình và chẳng ngại ngần xả thân để bảo vệ nó. Vì thế mà nó cũng dành hết yêu thương của mình cho con thằn lằn kia mà chẳng hề bận tâm đến vẻ ngoài xấu xí.

Từ khi sinh ra vốn cảm thấy cuộc sống chỉ toàn những nỗi đau, nỗi cô đơn hành hạ nên từ ngày con thằn lằn nhỏ xuất hiện cuộc sống của con thằn lằn xấu xí đã thay đổi hoàn toàn. Lần đầu tiên nó biết yêu thương. Nó hạnh phúc lắm, hạnh phúc tới mức chẳng biết dùng lời nói nào để nói được cho con thằn lằn kia biết. Tất cả những gì nó có, nó làm đều vì con thằn lằn kia mà thôi, nó yêu con thằn lằn kia hơn chính cả bản thân nó mất rồi…

Nhưng càng yêu thương nó lại càng cảm thấy đau khổ mỗi khi nghĩ tới hình dạng gớm ghiếc của mình. Nó lo sợ một ngày nào đó con thằn lằn kia sẽ chán ghét nó vì cái hình hài gớm ghiếc nó phải mang. Đã rất nhiều lần nó muốn vứt bỏ cái vỏ bọc để lại trở về là một con thằn lằn nhỏ bé như ngày nào nhưng một tiếng nói khác lại vang lên trong đầu ngăn nó lại: “Không còn cái vỏ bọc thì làm sao mày bảo vệ được cho cô ấy, đến bản thân mày còn chẳng bảo vệ nổi thì cô ấy cũng sẽ rời bỏ mày mà thôi”.

Những dằn vặt đau khổ ngày càng chiếm hết tâm trí nó, làm mờ mắt khiến nó không nhận ra những yêu thương mà con thằn lằn kia vẫn ngày ngày dành cho nó. Rồi đến một ngày nó nghĩ rằng, con thằn lằn kia ở bên nó chỉ vì sự an toàn nó mang lại mà thôi. Ý nghĩ ngu ngốc đó xuất hiện trong đầu nó và không làm sao rời bỏ:

- Này, cậu có yêu tớ không? Hay cậu ở bên tớ chỉ vì tớ bảo vệ được cậu thôi, nếu đúng như vậy cậu hãy đi đi!

Câu nói như một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim con thằn lằn nhỏ bé. Nó cảm thấy một sự xúc phạm nặng nề, lời nói như một gáo nước lạnh hắt thẳng vào ngọn lửa yêu thương mà ngày ngày nó gìn giữ. Nó làm sao hiểu được rằng câu hỏi ngu ngốc đó vốn chỉ vì con thằn lằn xấu xí kia muốn nhận được một câu trả lời rằng: Không, nó yêu con thằn lằn đó thật lòng.

Lặng lẽ giấu hai giọt nước mắt vừa lăn xuống, nó quay lưng bỏ đi mặc con thằn lằn xấu xí đứng trơ như đá. Nó đi, đi mãi, chẳng còn biết đến xung quanh nữa, lòng tràn ngập dằn vặt và những câu hỏi tại sao. Từ trên cao, bóng con diều hâu mỗi lúc một rõ dần…

Trông thấy diều hâu, mọi giác quan của con thằn lằn xấu xí như sống lại. Không, trời ơi, bao ngày tháng qua con thằn lằn nhỏ đã quên mất cách chạy trốn mất rồi... nó lao về phía con thằn lằn nhỏ bước đi trước đó – cái ao, phía con diều hâu cũng đang lao tới thật nhanh…

Đã muộn mất rồi…  con diều hâu vội vã bay đi khi thấy nó, bỏ lại con thằn lằn đang hấp hối với thân thể nhỏ bé còn in hằn những móng vuốt và cái đuôi đã đứt lìa.

- Tớ sai rồi, hãy mở mắt ra đi. Là tại tớ tớ đã sai rồi. Hãy mở mắt ra đi, tớ sẽ không bao giờ xa cậu, không bao giờ làm cậu buồn, không bao giờ để cậu đi một mình nữa…

-  Không… là tại tớ… tớ sai rồi… tớ vừa nhớ ra, chưa bao giờ tớ nói yêu cậu cả

Con thằn lằn nhỏ gắng mở mắt nhìn con thằn lằn xấu xí lần cuối:

-  Tớ.. yêu… cậu!

Rồi đôi mắt nó từ từ khép lại, đánh rơi một giọt nước mắt nhỏ xíu, trong ngần

- Không!!!



Con thằn lằn xấu xí hét lên rồi lao xuống ao, nó bơi điên cuồng rồi tự cào cấu thân thể mình, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Nhưng chẳng được nữa rồi, cái vỏ bọc bao ngày tháng qua đã trở thành một phần cơ thể nó.

-  Không!!! Thượng đế ơi, hãy làm ơn trả lại tôi hình hài ngày trước, tôi xin người, hãy cho tôi lại được làm con thằn lằn nhỏ bé để tôi được một lần ôm người tôi yêu vào lòng thôi. Tôi xin người.. hãy làm ơn đi…

Cảm động trước nỗi đau của con thằn lằn thượng đế hiện ra, ngài lặng lẽ đứng bên cạnh, đưa ánh mắt hiền từ nhìn nó. Đôi mắt đẫm nước, con thằn lằn tội nghiệp ngước lên hỏi thượng đế:

- Tại sao? Tại sao cuộc đời con chỉ toàn những đau khổ thế này? Tại sao người lại bất công với con như thế?

-  Nếu cuộc đời không có những nỗi đau thì liệu có khi nào con  cảm thấy được niềm hạnh phúc?

-  Vậy tại sao người đã cho con hạnh phúc rồi lại lấy của con đi?

-  Ta không hề cho được hạnh phúc, nếu con dễ dàng đầu hàng số phận, đầu hàng những nỗi đau như cái ngày con nằm tại đây chờ chết thì liệu con có ngày tìm được hạnh phúc không? Ta cũng không thể lấy được hạnh phúc của con, là con tự tay mình đánh mất đấy chứ.

- Con sai rồi, con đã sai rồi…

Con thằn lằn xấu xí chỉ còn biết ôm mặt khóc nức nở.

-  Phải, con đã sai rồi. Trên đời này mọi sai lầm đều phải trả giá. Ta có thể làm ấm lại trái tim đã lạnh giá của con thằn lằn kia, nhưng ta không thể tạo ra hơi ấm đó, con có sẵn lòng đánh đổi trái tim ấm áp yêu thương của mình cho nó hay không. Hãy nhớ, nếu đổi con sẽ không bao giờ biết đến yêu thương hay đau khổ nữa.

- Con bằng lòng!

- Con nghĩ sao?  Con thằn lằn nhỏ bé kia có hạnh phúc không khi nó sống lại thì trái tim con đã khô cạn. Sự hi sinh của con liệu có giúp nó có những tháng ngày hạnh phúc hay chỉ thêm những dằn vặt khổ đau? Ta đã nói, mọi sai lầm đều phải trả giá và đôi khi cái giá là rất đắt.

Con thằn lằn xấu xí nhắm nghiền đôi mắt, trong đầu nó hiện lên hình ảnh con thằn lằn nhỏ bé từ ngày chúng mới gặp nhau. Những ngày tháng hạnh phúc lướt qua trong đầu nó… nó hiểu rằng nó phải ra đi.

-  Con chấp nhận sẽ rời xa nơi đây mãi mãi, dẫu chẳng thể yêu thương hay đau khổ nữa con vẫn xin người cho con còn biết khóc – điều đơn giản mà bao năm tháng qua con vẫn luôn ao ước, được không?

Thượng đế nhìn nó mỉm cười…

Con thằn lằn to lớn và xấu xí lặng lẽ đi vào rừng sâu, nơi chỉ toàn những đầm lầy mà chẳng bao giờ con thằn lằn nhỏ bé tìm tới được. Nó trở nên độc ác và xấu xa vì chẳng còn trái tim biết yêu thương nữa nhưng lạ là nó vẫn khóc. Người ta gọi nó là cá sấu và cho rằng đó là những giọt nước mắt dối trá mà chẳng mấy ai biết rằng đó đã từng là những giọt nước mắt của một trái tim biết yêu thương.

Con thằn lằn nhỏ bé sống lại đã đi tìm con thằn lằn xấu xí trong suốt một thời gian dài mà chẳng thấy, cuối cùng nó cũng chấp nhận được cuộc sống không còn con thằn lằn kia và tìm được hạnh phúc mới cho mình và cái đuôi của nó từ đó dù đã được thượng đế làm lành lại những thỉnh thoảng vẫn bị đứt ra những khi sợ hãi…

Em à, đừng bao giờ mệt mỏi vì những nỗi đau mà dừng lại, hạnh phúc luôn ở quanh ta và có thể xuất hiện bất cứ khi nào. Và xin em hãy nhớ, chẳng có hạnh phúc nào bỏ ta đi, chỉ có bàn tay ta không giữ lấy mà làm mất đi hạnh phúc thôi!


  • Gửi từ Facebook Người kể chuyện



  • Truyện ngắn:   Ghét, thích, yêu, cưới (Phần 1)

Mồng 2 Tết

Vừa đi chúc Tết cùng cả nhà về ba có vợ chồng bác ở cơ quan lên thăm. Thế là nó phải lăng xăng giúp mẹ pha trà, lấy bánh xong rồi lẻn xuống bếp. Lớn rồi, 20 tuổi đầu chả nhẽ ba mẹ tiếp khách lại lên đó ngồi hóng chuyện cùng. Rồi bỗng dưng nghe cô vợ của bác đó nói:

- Ôi nhà mình có con bé dễ thương quá nhỉ, sướng quá đi mất. Con bé bao nhiêu tuổi rồi?
Mẹ đáp:

- Nó sinh năm 92 đấy chị, vừa tròn 20.  Rồi mẹ gọi lớn: Vân ơi, lên đây mẹ bảo!

Vậy là tất tả chạy lên trình diện người lớn, mẹ hỏi nó:

- Thế con có biết ai đây không?

Nó cười cười bảo:

- Dạ con biết chứ, 2 bác khi xưa làm mai cho ba mẹ con, con cứ nghe mẹ con nhắc mãi…

Mọi người ôm bụng cười. Qua mấy câu hỏi học ở đâu, ngành gì rồi tự nhiên cô đó chốt lại:

- Thôi con làm dâu cô nhé, 2 nhà mình làm sui với nhau nhỉ. Chúng ta biết nhau quá rồi, khỏi cần tìm hiểu gì nữa, môn đăng hộ đối thế còn gì. Con trai cô đang học bên Mỹ, con về nhà cô rồi cô cho đi luôn. Vả lại con cô sinh năm 84, con thì 92, hợp với nhau quá còn gì.

Nó hết nhìn vợ chồng người bạn rồi lại nhìn ba mẹ nó mà cười cười. Nghĩ thầm rằng năm nào các cô các chú lên thăm nhà cũng đùa đùa mình về làm con dâu, nói vài ba câu thế rồi lại thôi, cái kiểu vô thưởng vô phạt đó riết hoài nó cũng không thích nữa. Thấy kiểu vồn vã của vợ chồng bác đó, nó cũng chỉ nghĩ rằng chắc đó chỉ là kiểu xã giao khéo léo của người lớn mà thôi. Nghĩ đó rồi lại thôi.

Mồng 3 Tết

Ba mẹ bảo phải xuống lại nhà cô chú hôm qua thăm lại cho phải phép. Vừa bước vào nhà cô chú thì cô chạy ra tay bắt mặt mừng, miệng gọi lớn: “Các con ơi, ra xem mặt em dâu này, bồng cả cu Tô ra cho nó xem mặt thím”. Nghe xong mấy câu đó làm nó đứng hình cả mấy giây, mặt đỏ bừng vì dị. Cô còn liên mồm bảo rằng: “Con cứ hỏi chị đó đi, về làm dâu nhà mẹ sướng lắm, mẹ coi như con gái”. Anh con trai lớn liền bảo: “Vậy phải ghi âm mấy lời mẹ nói lại mới đươc, để sau này khỏi phải chạy làng!”.

Cuộc nói chuyện không đầu không cuối rồi cũng phải kết thúc. Nó cũng không nghĩ được gì nhiều, cũng chỉ biết rằng Tết năm nào cũng được nghe mấy lời này, rồi thì thấy vui vui tí thôi. Ngồi trên xe, nó nghĩ rằng duyên phận của con cái, dù cha mẹ có định đoạt đến thế nào, thì cũng vẫn nằm trong tay con cái quyết định cả thôi.


1 năm sau,

Thời gian cứ thế mà trôi đi, cô cũng vẫn như vậy, chỉ có học hành và gia đình là hai thứ quan trọng với cô nhất lúc này. Hơn một năm trước, vì sự bồng bột của mình, cô đã lỡ làm chính mình đau, nên có lẽ bây giờ, thứ tình cảm yêu đương dường như xa xỉ hơn đối với cô. Cô chả có thời gian lẫn sự tự tin dành cho nó, khi đêm đến, cô buông mình trên chiếc giường êm ái với giấc ngủ ập đến ngay lập tức sau một ngày dài mệt mỏi, đến nỗi không có thời gian cho việc suy nghĩ vẩn vơ như cô thường làm khi xưa. Chắc có lẽ bây giờ cô đã trưởng thành hơn, đã biết tự bảo vệ mình, không làm mình đau bởi những suy nghĩ vẩn vơ, những kì vọng hão huyền.

Năm hết rồi Tết lại đến, mệt nhoài sau mấy ngày dọn dẹp nhà cửa trước Tết làm cô chỉ muốn nằm dài trong nhà “dưỡng sức”. Đang uể oải với tay lấy cái remote trên bàn chỉnh kênh tivi thì cô nghe ba chạy từ nhà bếp lên bảo:

- Tối nay vợ chồng chú ấy mời cả nhà mình sang ăn tối, coi như là tạo dịp gặp gỡ cho bé Vân và thằng con út bên đó. Tết năm ngoái cô cứ tha thiết đòi làm sui, năm nay thằng con út về ăn Tết nên muốn để 2 đứa gặp nhau luôn.

Nghe xong tự nhiên cô giật nảy mình, chuyện gì thế này, cả đời cô chưa bao giờ gặp kiểu “đi xem mặt” như thế này, vả lại chuyện bảo cô làm con dâu nhà đấy cả năm cô cứ tưởng nó đã được cho vào quên lãng rồi chứ.

Khá bối rối  với chuyện này, cô lật đật chạy lên nhà thay bộ đầm nhã nhặn ra kiểu thục nữ để đi cùng ba mẹ. Dẫu sao cô vẫn thuộc tuýp người luôn muốn người khác có ấn tượng tốt về mình dù chỉ gặp nhau có một lần.

Ba nhấn chuông gọi cửa nhà bác, chạy ra mở cổng là một người con trai mà Tết năm ngoái đến nhà cô đã không thấy, vậy chắc chắn là anh ta rồi – người mà suốt cả mùa Tết năm ngoái cô bị gán ghép. Cô nhìn anh bằng cái nhìn bẽn lẽn ngượng ngùng, khẽ chào. Anh đáp lại bằng cái gật đầu khe khẽ và cái nhìn không để lộ cho người đối diện đoán được những suy nghĩ trong đầu anh ta.
Ấn tượng đầu tiên của cô về anh ư, một con người khá ngạo mạn, cô đã chào anh ta trước, đáng ra một người lớn hơn cô nhiều tuổi, du học ở Mỹ về, cũng nên cười tươi mà nói câu: “Nice to meet you” cho ra dáng một tay playboy chứ mặc dù cô biết thừa đó chỉ là một câu xã giao thông thường.  Suốt trong buổi ăn tối, cô chỉ cười và trả lời những câu hỏi của người lớn, có lẽ cô và anh ta là 2 kẻ ít nói nhất trong bữa ăn. Cô cứ mãi đeo đuổi suy nghĩ của riêng mình về anh, và tưởng tượng miếng beefsteak trên đĩa là anh ta và cứ thế mà xẻo mà nhai như một kẻ tham ăn đích thực.

Đến lúc mọi người ngồi lại uống trà tán gẫu sau bữa ăn, mẹ anh ta có bảo rằng rất muốn hai đứa chủ động gặp nhau để tìm hiểu và đi lại. Cô nghĩ thầm rằng con người kia ngay từ đầu mình đã không có mấy thiện cảm cho lắm, và nhủ chắc rằng anh ta nếu gặp mình cũng là do muốn chiều ý gia đình mà thôi, chứ đến 29 tuổi đầu mà chưa có người yêu thì… vả lại đã là dân du học, mấy ai không mang tiếng lăng nhăng…



Lúc về đến nhà, mẹ bảo với cô rằng lúc nãy, cô Vân Anh có nói với mẹ rằng hiện tại cô đang bị bệnh cần phải được thoải mái đầu óc và dưỡng sức, cô muốn 2 đứa nhanh chóng làm quen nhau và tiến tới xa hơn được nữa thì cô càng mừng, điều đó khá tốt cho bệnh tình hiện nay của cô. Nghe mẹ nói xong, đầu óc cô hơi mông lung, chả nhẽ việc cô quen anh ta hay không lại có ảnh hưởng đến thế sao, mà cô thì không muốn để bác ấy phải lo lắng nhiều. Thôi đành phó mặc cho chuyện gì đến thì sẽ đến, nhưng điều cơ bản là cô không có cảm tình với anh ta.

Một ngày đẹp trời sau Tết, lười biếng bắt đầu những tiết học đầu tiên trong năm mới, cô lơ đãng phóng mắt ra khung cửa sổ tầng 11 nơi có thể thấy được những đám mây trời lững lờ trôi, hay cùng một lúc có thể ngắm 2 cây cầu làm nên niềm tự hào của thành phố nơi cô lớn lên. Điện thoại rung lên làm cô giật bắn người, len lén mở mở điện thoại xem tin nhắn như một kẻ làm việc xấu giữa ban ngày ban mặt, nhất là trong giờ của giảng viên mang tiếng khó tính nhất Khoa này…

“Tối nay 7h tôi muốn gặp cô tại Memory coffee”.

Cô đọc tin nhắn mà miệng không quên lẩm bẩm, cái tên lạ hoắc nào mà lại gọi cô như thế, nếu lớn hơn thì gọi cô là em đi nhé, ghét nhất cái kiểu cộc lốc và ra lệnh như thế. Nói chung, đã ghét thì sẽ không reply. Tắt điện thoại và tiếp tục nghe giảng bài cho quên đi nỗi bực tức.

Cả ngày đi học cứ bù khú với lũ bạn lớn rồi nhưng vẫn đầu óc vẫn còn dở dở ương ương làm cô quên béng mất có kẻ đợi cô trả lời tin nhắn. 5h chiều, chuông điện thoại reo, cô bắt máy với chất giọng lịch sự và nhỏ nhẹ nhất có thể khi thấy số lạ gọi đến.

- Alô ạ!

- Này cô, sao cô không rep tin nhắn của tôi, có biết như thế là bất lịch sự lắm không?”

(Còn nữa…)

  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Tăng Hà Vân
Tổng hợp