Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

[Audio Book] Sức mạnh của sự khác biệt - Phần cuối

Cuốn sách Steve Jobs - sức mạnh của sự khác biệt đến với bạn đọc vào dịp kỷ niệm 49 ngày mất của "phù thủy" công nghệ Steve Jobs, góp thêm một nhịp cầu để bạn đọc tiệm cận hơn chân dung huyền thoại này.

“Steve Jobs - Sức mạnh của sự khác biệt” là cuốn sách viết về Steve Jobs, Chủ tịch Tập đoàn Apple - một nhân vật có sức ảnh hưởng sâu sắc và rộng lớn nhất toàn cầu - người đã có ý tưởng chế tạo ra Ipod, Iphone và Ipad.


Với triết lý sống “tối hảo và cực giản”, Steve Jobs - người hùng gắn với biểu tượng quả táo của Apple, mặc dù là người đã khai sinh ra ngành máy tính cá nhân, nhưng sau đó cũng chính là người đã hủy diệt nó. "Với Iphone, Ipad… máy tính cá nhân bỗng trở nên nặng nề cục mịch. Những thiết bị cầm tay nhỏ nhắn rồi sẽ bào mòn thị trường máy tính cá nhân, bởi bản thân chúng đã là một thế giới hoàn hảo của những ứng dụng, dịch vụ và thiết kế web sản phẩm số”.

Cuốn sách đã xâu chuỗi lại toàn bộ các sự kiện trong cuộc đời và sự nghiệp của Steve Jobs một cách chân thực và xúc động, qua đó khắc họa những nét độc đáo, sáng tạo của con người khác thường trong tư duy, ước mơ, hành động, chiến lược kinh doanh, quản lý và ngay cả trong lối sống.

Nhà báo Lê Khánh Duy - một thành viên trong nhóm thực hiện cuốn “Steve Jobs - Sức mạnh của sự khác biệt” cho biết: “Sách nói về 13 điều khác biệt của Steve Jobs. Bản thân Steve Jobs đã khác biệt rồi, nhưng có 13 khác biệt chủ yếu mà nhóm biên tập đã rút ra được thông qua tìm hiểu nhiều về Steve Jobs. Cuốn sách kể rằng: Khi sáng tạo ra Iphone, khi đó thế giới đã có nhiều điện thoại, như Nokia thì có nhiều nút bấm. Steve Jobs ra lệnh cho nhóm thiết kế là chỉ thiết kế cho điện thoại có 1 nút bấm thôi. Nhóm thiết kế bảo không thể có chuyện đó được, cãi lại ông rất nhiều. Steve Jobs nói rằng: Nếu không làm được thì về! Tôi đã nói là chỉ có 1 nút bấm thì làm thế nào để chỉ có 1 nút bấm thôi. Sau nhiều tháng nghiên cứu thì đã ra được 1 cái iPhone và chỉ có 1 nút bấm. Đó là câu chuyện rất cụ thể về sự hoàn hảo của Steve Jobs. Luôn luôn không được nhờ nhờ, mà phải hoàn hảo trong năng lực có thể của con người”.

3 phần của cuốn sách này tập trung phân tích những điều khác biệt của huyền thoại Steve Jobs, gồm 13 nét khác biệt đã được đúc kết, sẽ khiến bạn đọc cảm thấy thú vị và ngỡ ngàng, rồi khâm phục, như: “Học cao, không chí chẳng ích gì!”, “Không chi tiết nào dù nhỏ nhất là tầm thường”, hay “Không hài lòng cả với những gì hoàn hảo”.

Nhà báo Lê Khánh Duy nói: “Tôi cho rằng doanh nhân Việt Nam có thể học được ở đây một điều: Không thể bằng lòng với cái gì nhờ nhờ, với cái gì bình quân, bằng lòng hơi hơi tốt tốt, mà phải luôn tìm kiếm sự hoàn hảo bằng mọi giá, bằng mọi cách. Đã hoàn hảo thì phải hoàn hảo hơn nữa, đã tốt rồi thì phải vươn tới vĩ đại. Theo tôi đó là tinh thần quan trọng nhất mà cuốn sách này muốn truyền tải”.

Sách in kèm các trang phụ bản màu, những hình ảnh ấn tượng trong hành trình cuộc đời của Steve Job và đặc biệt là tuyển tập hình biếm họa độc đáo nhất các nét vẽ lừng danh trên thế giới, một nửa ca ngợi, một nửa công kích, chế giễu “sát thủ” lắm tài, nhiều tật.

Trong hơn ba trăm trang, cuốn sách đã phác họa một chân dung sống động và rực rỡ về người hùng của thung lũng silicon. “Steve Job - Sức mạnh của sự khác biệt”, thêm một lần khẳng định rằng: Cả thế giới đã nhớ điên cuồng một trong những cái đầu vĩ đại, có sức ảnh hưởng sâu sắc và rộng lớn nhất toàn cầu. Thêm nữa, thông điệp được nhấn mạnh là cái chết - như quan niệm của Steve Job - không phải nỗi sợ hãi, buồn lo, lảng tránh, mà đã và sẽ luôn chỉ là động lực để sáng tạo và phấn đấu.

“Steve Job - Sức mạnh của sự khác biệt” sẽ không chỉ là cuốn sách đặc biệt mang hình Ipad để tưởng nhớ người hùng vĩ đại của công nghệ thông tin, mà còn là sự đồng cảm và hành trang của bạn đọc trong cuộc chiêm nghiệm sâu sắc những thông điệp cuộc sống.

Tổng hợp

NGHE & DOWNLOAD MIỄN PHÍ

Chương 1: Steve Jobs tự bạch
Chương 2: Kỳ phùng địch thủ
Chương 3: Khoảng trống

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

Blog Radio 218: Nụ hôn bất ngờ...

 

Bạn nghe Blog Radio thân mến! Như một món quà mở đầu mùa yêu năm nay, BlogRadio.vn tuần này gửi tới bạn nghe chương trình câu chuyện tình yêu đẹp chuyển thể từ truyện ngắn Một giây để biết ta thuộc về nhau - gửi từ thính giả Shally"s tear


Em

Em chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ lại yêu và được yêu…
Kể từ khi trong tim tồn tại một nỗi đau chẳng thể nào xóa hết….

Cho tới khi gặp được anh….

Em đã từng mất tất cả niềm tin trong cái thế giới luôn lắm điều dối trá này. Họ bảo em ngốc quá, em chấp nhận ma chẳng hề biện minh, họ bảo em ngây thơ, em gật đầu mà chẳng hè phản bác… Thực ra em đủ sức để chống cự nhưng được gì…

Châu Âu những ngày ấy lạnh lắm…

_ Tớ sẽ đi Pa-ri du học! – Người ấy nói với em như thê

Em gật đầu chấp nhận, nhưng không hề nghĩ tới chuyện kết thúc, bởi em tin mình sẽ đủ sức đợi chờ. “ Chỉ là 4 năm thôi mà” – em đã tự an ủi mình như thế.

Vậy mà….

_ Mình buông tay nhau nhé. Tớ muốn mình luôn là một người hoàn hảo trong mắt cậu nhưng lại sợ cái hào nhoáng của Pa-ri sẽ cuốn tớ đi xa. Tớ xin lỗi….
Đó có thể xem là một lí do để kết thúc không anh….

Thật mơ hồ và phi lí, nhưng em lại chấp nhận, đơn giản….bởi em là một con ngốc…


…..Người ta quay lưng đi, bỏ mặc em run rẩy dưới cơn mưa tuyết….

…..Người ta quay lưng đi, bỏ mặc em trong cơn sốt cao mà vẫn gắng nở nụ cười để yên lòng ai đó…

…..Người ta quay lưng đi, chẳng cần biết tuyết rơi mỗi lúc một nhiều hơn….
Quay lưng và đi thật xa, chỉ vậy thôi…

Cuối cùng em cũng có thể bước đi, nhưng đi đâu bây giờ? Em chẳng biết mình lang thang dưới cơn mưa tuyết ấy trong bao lâu, chỉ thấy người mình như dại hẳn đi….

Em không tin cái gi gọi là an bài hay số phận….

Không tin nhưng không có nghĩa là không tồn tại….
Bởi vì…

Nếu không có định mệnh thì sao hôm ấy em lại bước đi vô định vào con phố đó….

Nếu không có định mệnh thì sao em lại ngất đi trước nhà anh – Ngôi biệt thự xinh đẹp bên cạnh hồ….



Anh

Anh lại bắt đầu một buổi sáng nhàm chán của mình như mọi lần vẫn thế: thức dậy, ăn sáng, đến công sở, ngồi vào chiếc ghế mà bao người hằng mơ ước, đối mặt với những lời lẽ dối trá, những cái bắt tay giả tạo…

Lái xe ra khỏi nhà trong lúc vẫn còn ngái ngủ khiến chút nữa thôi là có điều không hay xảy ra….

Trên nền tuyết trắng xóa là mái tóc đen óng mượt…

Ôm thân hình lạnh giá của em trong vòng tay, lần đầu tiên trong đời anh biết thế nào là cảm giác sợ hãi…. Không phải là nỗi sợ khi có một người lạ chết trước nhà mình mà là một nỗi sợ hết sức mơ hồ, cảm giác như mất cả thế giới…

Thật kì lạ, nhưng anh đã yêu em từ lúc ấy, yêu một cô gái Á Đông, điều chưa bao giờ xuất hiện trong anh, dù chỉ là mơ.

“ Viêm phổi cấp tính, tính mạng rất mong manh”, đó là kết quả của một đêm giá băng đánh thẳng vào sức khỏe yếu đuối của em. Mọi thứ trong anh khi ấy thật sự bế tắc….

Chưa bao giờ cái chức viện trưởng với anh trở nên vô dụng đến thế. Anh chẳng thể giúp được gì, chỉ biết giành giật em trong tuyệt vọng với thần chết… Anh muốn thấy màu mắt em, muốn đón nhận cái nhìn của em, muốn thấy đôi môi đỏ của em chứ không phải run rẩy trong cơn sốt, muốn thấy em xinh đẹp rạng ngời sức sống chứ không phải như lúc này, với những ống truyền trên người….

Như một thằng điên anh mong điều đó đến khắc khoải….

Em

Có cảm giác như em đang bị nhấn chìm trong biển lửa…. nhưng rơi đến tận cùng thì lại là một tảng băng lớn…

Nóng rồi lạnh tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, và những lần như thế em chỉ muốn buông xuôi…
Nhưng có một điều gì đó đã giữ em ở lại, là.. một giọng nói lạ lẫm hằng đêm, có cảm giác như người ấy chưa từng rời em…

Rồi mọi thứ cũng dần vơi đi….

Em tỉnh lại như một điều tất yếu, khái niệm thời gian hết sức mơ hồ. Chỉ thấy bên ngoài khung của kính của căn phòng bệnh rộng lớn này tuyết rơi dày đặc hơn bao giờ hết. Một bóng người lọt vào tầm mắt em….

Bác sĩ? Có lẽ vậy bởi anh ta mặc blouse trắng, một mái tóc màu đồng, sống mũi cao và thanh, làn da trắng như bất cứ một người châu Âu nào. Nhưng đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt nâu chất chứa quá nhiều cảm xúc lẫn sự mệt mỏi không hề che dấu… Anh ta mỉm cười nhìn em rồi bất chợt hỏi:

_ Can you speak English?

Em đứng nhìn
….


Anh

Em nhìn anh như thể “Anh còn câu hỏi nào ngớ ngẩn hơn nữa không?”. Anh khi ấy thật sự điên mất rồi. Nếu chẳng biết English là gì thì làm sao em có thể tồn tại ở nơi đây chứ?

Anh như bị thôi miên bởi đôi mắt long lanh nước của em, dù khi ấy em chẳng khóc…. Thật kì lạ, mắt em không phải đen huyền như những người châu Á anh từng gặp mà đậm đặc một màu coffe sữa…

Dường như việc em tỉnh lại sau gần 10 ngày hôn mê với anh như một giọt nước làm tràn li

Chẳng cần chào hỏi, chẳng cần giới thiệu mình là ai,anh chìm sâu vào đôi mắt em:

_ I love you!! Love you so much! _ Anh đã đợi điều này từ rất lâu rồi

Em nhình một lần nữa, đôi mắt em mở to ngạc nhiên như bắt gặp người ngoài hành tinh, đôi mày khẽ nhăn lại khó hiểu…. Và anh cúi xuống hôn thật lâu, thật… thật lâu lên đôi môi vẫn còn mệt mỏi của em. Em thoáng chống cự… Mặc kệ, anh cứ hôn, cho dù sau đó có phải xuống địa ngục đi nữa.

Em

“Anh ta đang làm gì thế?”
Em không thể giải mã được những gì đang diễn ra lúc này! Đẩy anh ra? Lúc này? Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá cả! Nhưng em chẳng hề quen anh…. dù chỉ là một lần gặp mặt. Vậy thì tại sao?

Cô y tá đẩy cửa bước vào. Anh vụt đứng dậy, gương mặt đỏ bừng như một đứa trẻ bị bắt quả tang vì làm điều xấu. Anh bước ra khỏi phòng trong khi bản thân em chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

_ Cô quen anh ấy à? – Cô y tá nhìn em với đôi mắt thoáng vẻ khó chịu

_ Không! – Em lắc đầu thành thật – Anh ấy là ai?

_ Thế thì?..... Àh! Anh ấy là viện trưởng ở đây! – Cô ấy lấy lại vẻ bình thản tự nhiên, vui vẻ trả lời trong khi thay ống truyền cho em – Nhưng cô thật sự không biết anh ấy?

_ Viện trưởng? Trẻ thế sao? Vâng tôi chưa một lần gặp mặt!

_ Nhưng anh ấy là người đưa cô vào đây, để cô ở phòng bệnh được chăm sóc đặc biệt này, nổi điên khi nghe bác sĩ chuyên khoa bảo răng cô khó có thể qua khỏi, và hầu như đêm nào cũng ở phòng cô!

Vậy giọng nói lạ lẫm hằng đêm chính là anh?

Em rùng mình… những kí ức của ngày hôm ấy quay trở về, em nhớ được lí do vì sao mình ở đây…

Em không dám tin, vào lời nói yêu vội vàng của anh, vào sự đột ngột nơi anh hay vào cả chính… bản thân anh…

Nó không thực vì nó quá rõ ràng, rõ ràng như chính anh và em vậy!



Anh

Em đi mất….

Ngay trong ngày em tỉnh lại.

“Cảm ơn anh, vì tất cả. Nhưng tôi không thể làm phiền anh thêm nữa. Tôi sẽ cố gắng trả lại anh tiền viện phí trong thời gian ngắn nhất!”. Trong phong thư còn một sợi dây chuyền có mặt là dòng chữ lạ lẫm, có lẽ đó là tên em….

Anh mất phương hướng. Trong một thời gian dài. Anh tìm đến với những cô gái khác nhưng không thể nào quên được em. Tất cả quá ư nhạt nhẽo….
Anh tìm em - cô gái thậm chí chưa một lần được nắm tay, chưa một lần được nghe giọng nói, chỉ có một nụ hôn mà làm anh nhớ đến quay quắt. Giống như một cuộc trốn tìm, anh cứ mãi tìm em.

Em là một cô gái Việt Nam. Em sang đây du học và trở về nước hơn nửa năm rồi. Và theo lời cô gái từng là bạn học của em thì sợi dây chuyền anh đang giữ là báu vật mẹ em để lại cho con gái trước khi mất.

Có cần phải làm thế không? Cô bé xấu xa! Nhưng ít ra anh vẫn có thể hi vọng, phải vậy không?

Và anh biết tên em…. Khánh Du

Có lẽ ông trời đã cảm động…

Em

Em đã có đủ số tiền để trả anh nhưng muốn gửi lại thì phải liên lạc với anh…
Nhưng em không đủ can đảm. Ngày ấy em đi mà không một lời giải thích. Nhờ sự che chở của anh mà em có thể thoát khỏi bàn tay tử thần nhưng nụ hôn ấy làm em lo sợ….

Một lời cảm ơn em chưa kịp nói. Em không tin vào tình yêu sét đánh, bởi em cùng người ấy cũng từ tình yêu sét đánh mà ra. Nhưng sao em lại xao xuyến trước nụ hôn của anh, lại nhớ đến giọng nói lạ lẫm mỗi đêm. Sao thế anh?
Em biết nơi ngực trái của mình lại chất chứa thêm một hình bóng và ngày càng khắc sâu hơn nữa. Em muốn gạt bỏ, muốn lãng quên nhưng thật sự bất lực. Một năm….. em dằn vặt trong nỗi nhớ….

_ Du này, có người muốn gặp em! – Giọng nói chị tiếp tân hiếu kì trong điện thoại

_ Ai thế ạ?

_ Một người handsome như hoàng tử William.

_ Dạ?

Em xuống tầng một. Ý nghĩ về anh thoáng qua thật nhanh nhưng em vội bỏ qua nó.

Nhưng đó chính là anh, thật như việc em đang ở đây, và hôm nay là valentine….

Vẫn mái tóc màu đồng, ánh mắt nâu lấp lánh, vẫn nụ cười e dè mà tỏa nắng.
Em nhìn anh, buồn, vui, lo lắng, hạnh phúc, giận hờn…. tất cả như vỡ òa. Hình như nước mắt em đang rơi thì phải, rơi vì một cảm xúc không tên đang dâng lên nơi trái tim loạn nhịp.

Anh bước về phía em, những bước dài và vững chãi…

_ Chào em! – Câu nói Tiếng Việt hơi cứng

_ Anh cao quá! – Em đáp lại một câu chẳng có gì là ăn nhập

Anh phì cười rồi cuối xuống hôn em giữa nơi đông người với những anh mắt hiếu kì không che dấu. Lại là sudden kiss.



Anh

Em đẩy anh ra với đôi má đỏ hồng, khẽ gắt:

_ Đây không phải như nước anh đâu!

_ Anh yêu em!

_ Sao anh lại đến đây? – Em vẫn đều giọng nhưng không thể che giấu đôi mắt lấp lánh

_ Anh yêu em!

_Anh đến đây khi nào?

_ Anh yêu em!

_ Này! Trả lời đi chứ!

_ Anh yêu em!

_ Yeah, I know! – Em lại đỏ mặt

_ Anh được yêu em chứ?

_ Không!

_ Why?

_ Chiếc hộp tình yêu chỉ còn chỗ cho một người duy nhất.

_ No problem

Em nhìn anh đầy nghi hoặc….

_ Anh sẽ bế em bước vào chiếc hộp ấy! Vừa đủ phải không!

_ Anh nói dối!

_ Em còn cả quãng thời gian sau này để kiểm chứng mà!

_ Em không đáng!

Anh lại cuối xuống hôn em…. Và lần này em chẳng chống cự…



Ba năm sau đó….

Anh nói với ba em bằng thứ tiếng Việt rõ ràng:

_ Bác cho phép cháu cưới Khánh Du làm vợ!

………

Rồi ngày cưới anh trả lại em sợi dây chuyền năm ấy nhưng bên cạnh lại có dòng chữ khắc tên anh cùng trái tim nạm đá lấp lánh. Và anh cũng có một sợi như thế. Thỏa thuận ngầm thay cho nhẫn cưới….

MỘT GIÂY- ĐỂ BIẾT TA THUỘC VỀ NHAU…



  • Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Shally"s tear


Theo Blogradio.vn

Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012

Blog Radio 217: Tết đến trong tim mọi người

 

Bạn đang cùng Chit Xinh - Gà Quay - TiTi và Blog Radio bước vào không gian của những ngày tết Nhâm Thìn! Hãy cùng blogradio.vn trải qua những cung bậc cảm xúc, hoài niệm Tết thiêng liêng và ấm cúng qua những trang viết rất đặc biệt của các thính giả gửi đến blogradio.vn bạn nhé!


  • Con ước…

Sài Gòn đang trong mùa mưa mẹ ạ!

Mưa Sài Gòn không giống như ở quê mình. Mưa Sài Gòn đến nhanh mà tạnh cũng rất nhanh y như lối sống của người dân ở đây vậy. Còn ở quê mình thì mưa rả rích suốt ngày mẹ nhỉ?

Mỗi lần mưa là con lại nhớ nhà da diết!. Nhiều lúc ngồi một mình con ước:

Con ước con được về nhà, trở về nơi mà con sinh ra, nơi mà con sống suốt 18 năm qua, nơi mà con có thể dựa vào khi vấp ngã, nơi mà chỉ có bình yên và con không phải lo lắng bất cứ điều gì. Ở đó có những người thân yêu nhất của con, có những kỉ niệm vui buồn mà con không thể quên. 18 năm sống bên ba mẹ giờ đi xa con mới thực sự cảm thấy buồn. Ngày con đi mẹ ôm con khóc, con cũng không biết nói gì ngoài khóc. Ba đưa con lên tàu, ba không khóc nhưng nhìn ba con biết ba cũng buồn lắm, ba nói: “Con đi mạnh khỏe”, con chỉ biết “Dạ” một tiếng rồi khóc. Lúc tàu chạy con thấy con đang mất đi một thứ gì đó mà con không thể gọi tên, một cảm giác nuối tiếc. Tàu càng chạy thì bóng ba càng xa dần. cái khoảnh khắc đó con thấy tim mình nhói đau ba mẹ ạ!

Một năm sống ở đất Sài Gòn, một năm con xa nhà con chỉ day dứt duy nhất có một điều đó là giá mà…. con đừng đi học xa

Cuộc sống xa nhà thực sự rất khó khăn, ba mẹ đã cố gắng lo cho con đầy đủ nhưng con vẫn thấy thiếu thiếu, thứ duy nhất con thiếu đó là tình cảm gia đình.

Rồi con ước con đừng đi học xa để mỗi lần nghĩ là không thể về được, để mỗi lần thấy người ta về nhà là con lại thèm rồi khóc. Con ước con không đi học xa vì mỗi năm con chỉ về nhà đúng 2 dịp hè và tết.

Con ước con đi học gần nhà để cuối tuần con có thể về nhà với ba mẹ, để con không khỏi chạnh lòng khi thấy gia đình người ta vui vẻ bên nhau.

Con ước được ôm mẹ nằm ngủ, kê đầu lên tay mẹ. Lúc đó con thấy bình yên đến lạ.

Con ước được ăn cơm chung với ba mẹ, con thèm được ăn những món ăn quê nhà mẹ nấu trong đó có một gia vị đặc biệt được mẹ nêm nếm đó là gia vị của yêu thương. Con thèm nghe câu “ Con ơi! Vô ăn cơm” của ba. Con thèm nghe tiếng đàn gà con chíu chit, thèm nghe lại tiếng gà gáy mỗi sang, thèm nghe tiếng ếch nhái vọng về trong đêm.



Con ước được ở nhà với mẹ để không phải lo trưa nay mình sẽ ăn gì?, để con không phải do dự mỗi lần giá tăng, để con không phải ăn cơm một mình, để bữa nào lười con không phải ăn mì gói.

Những lúc bệnh nằm một mình con lại ước con được ở nhà, được mẹ nấu cháo rồi ép con ăn, ngồi canh con uống thuốc vì sợ con vứt. Con thèm được nghe ba hỏi “ Đỡ chưa con!”, rồi sờ tay lên trán con, nói “Chà! Vẫn còn nóng lắm”.

Sinh nhật 19 tuổi của con, sinh nhật đầu tiên con xa nhà ba mẹ gọi điện chúc mừng con, con cười nói vui vẻ nhưng thực sự là con đang cố để không phải khóc. 19 tuổi con không còn là trẻ con nữa nhưng đã nhiều lúc con ước con mãi là trẻ con vô tư, không buồn phiền, để con có thể dể dàng quên đi chuyện quá khứ, để không bao giờ con nghĩ đến chuyện tương lai, để con mãi được sống dưới sự đùm bọc, yêu thương của mọi người, được nũng nịu, được khóc thật to và được cười thật lớn. Con thèm được khóc như một đúa trẻ để được mẹ ôm vào lòng vỗ về âu yếm như hồi bé nhưng giờ đây con khóc lặng lẽ, con cũng không biết tại sao, không thấy tiếng nấc nở mà chỉ thấy những giọt nước
mắt nóng bỏng cứ lặng lẽ ứa ra.

Mấy tháng đầu xa nhà đêm nào con cũng khóc, con nghe người ta nói dần dần rồi sẽ quen, sẽ đỡ nhớ nhà hơn nhưng mà hình như con không thể quen được mà ngược lại nỗi nhớ trong con càng nhiều hơn.

Con sinh ra trên mảnh đất miền trung.Cái mảnh đất miền trung quê mình gắn liền với những ngọn gió Lào hanh khô cùng những trận mưa dầm dề thúi đất nhưng con lại yêu cái mảnh đất đó, yêu con người ở đó. Con thèm được lội nước cùng lũ con nít những ngày ngập lụt, con thèm cái cảm se lạnh của mùa đông, con cũng thèm được ngắm cái ánh sáng vằng vặc của mùa trăng giữa thu, cái ánh sáng lộng lẫy, ban sơ chỉ ở quê mới có mà lâu rồi con không được thấy.

Có nhiều lúc bắt gặp hình ảnh những người mẹ chăm sóc cho con của mình con tủi thân lắm mẹ ạ, những lúc như vậy con chỉ muốn khóc thôi. Con thấy thiếu một cái gì đó trong con hình như là một cái ôm của mẹ, một ánh mắt yêu thương của ba, cái hơi ấm quen thuộc của nhà mình.

Từ sâu trong đáy lòng mình con muốn nói:

Con yêu ba!

Con yêu mẹ!



CON MUỐN VỀ NHÀ!

Gửi từ email banglangcodon29@



  • Tết đã cận kề

Những ngày cuối năm này, Tết đã cận kề. Đâu đó ùa về bên ta là những ngày gió lạnh mưa phùn mang về không khi Tết. Ngoài đường, phố xá ngày một đông đúc hơn, xe cộ tấp nập hối hả nhiều hơn. Người xa quê thì mong nhanh chóng kết thúc công việc đề được về quê hương sớm nhất. Ai nấy cũng muốn được sớm về bên gia đình mình để tận hưởng giây phút xum họp quây quần ấm áp bên những người thân. Quê tôi nằm bên bờ sông, đâu đó phía cuối bãi soi dài đang mùa cải đơm bông. Những bông cải vàng tươi rung rinh trước gió như đang đợi Mùa Đông về để thắm tươi hơn. Hoa cải đẹp và chỉ nở hoa vào những ngày cận Tết, hoa chỉ đẹp khi trải qua tiết trời mùa Đông giá lạnh. Không phải người trồng cải nào cũng biết điều đặc biệt này.



Ngoài đồng, gốc rạ chỏng chơ, những thửa ruộng đang được cày lật lại để chuẩn bị cho vụ màu sắp tới. Có nhà trồng khoai, có kẻ trồng ngô, có người tra đỗ trồng lạc. Anh vác từng bao phân, chị gánh từng gánh nước tưới cho những hạt còn đang vùi sâu trong đất, như gánh cả mùa xuân ra đồng. Đó là cái không khí lao động của những ngày Tết đã cận kề ở quê tôi. Ai cũng cố tranh thủ gieo những hạt giống của mình từ năm cũ để đợi năm mới xuân sang đâm chồi nảy lộc. Cánh đồng quê cứ chênh chao gió những ngày cuối năm. Gió đùa ngọn cây, gió thổi bùng đốm lửa cuối chiều đông làm hây hây má ai thêm đỏ, gió thổi lọn tóc mây, khẽ lay bờ sông gợn sóng, gió mang về nỗi nhớ đợi tiễn mùa qua sông. Gốc đa này là nơi những phiên chợ vẫn thường họp. Hàng ngày vẫn nhộn nhịp kẻ bán người mua ồn ã. Kẻ bán những dãi dầu mưa nắng, tảo tần từ bắp ngô, cây mía. Người mua về những giọt mồ hôi còn hằn trên từng con cá, mớ rau. Những người cán bộ công chức như chúng tôi, ai cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi hoặc tranh thủ khi Sếp đi chúc Tết để chạy ào ra chợ. Phiên chợ những ngày cận Tết nhộn nhịp hơn ngày thường và được họp cả ngày. Tôi thích nhất là sà vào góc bán hoa Tết và cây cảnh. Đâu đó sắc Đào bích, Đào phai thi nhau khoe sắc, làm ấm áp thêm góc chợ chiều. Những gốc mai vàng, rực rỡ một màu vàng tươi mà ta cứ ngỡ như là màu nắng. Lạc vào đó tôi thấy mình như đang đi giữa một khu rừng nhỏ và ở đó tôi thấy cả một mùa xuân.



Phía xa, góc bờ ao nhà ai đó đã có người ngồi rửa từng chiếc lá dong. Bây giờ khi mọi thứ trở nên thương mại và dịch vụ hóa, người ta thường thuê gói bánh chưng hoặc đặt mua sẵn ở ngoài chợ nên ít gia đình còn luộc bánh chưng như trước nữa. Bỗng nhiên, thấy nhớ nao nao cái mùi khói bếp cay làm xè đôi mắt và mùi lá dong chín bốc lên ngai ngái. Thèm lắm cái thời cùng mẹ ngồi trông nồi bánh chưng đêm Ba Mươi Tết. Những năm bố đi công tác xa, Tết cũng không thể về, ở nhà chỉ có mấy mẹ con tôi loay hoay với Tết thật là vất vả. Rồi cũng qua. Nhớ những đêm Ba Mươi Tết thức đợi giao thừa để được nghe râm ran pháo nổ đì đùng. Giờ đây, không còn được nghe tiếng pháo để đón mừng năm mới như trước nữa nên có lẽ vì thế mà cái khoảnh khắc chờ đón giao thừa với trẻ con ngày nay không còn cảm thấy háo hức, thiêng liêng như chúng tôi ngày còn bé.



Một cơn gió lạnh vừa đi qua, mang đến cho ta nỗi nhớ về người ấy. Tết này người ấy không thể về vì đang còn phải học tập ở một chân trời xa lạ. Khi người ấy đi, đã mang theo tất cả. Mang cả nắng mưa, mang cả khoảng trời xanh mênh mang gió và mang cả bảy sắc cầu vồng lung linh vắt vẻo ngang trời. Mang đi cả tiếng thì thầm của cỏ, mang cả hương thơm ngào ngạt từ khúc mía lùi, mang cả nỗi nhớ của cô bé hàng xóm đi xa. Cô bé hàng xóm ngày xưa ấy giờ đây đã làm vợ người ta, để lại nơi gốc đa bến sông xưa một con đò quê côi cút. Thỉnh thoảng vẫn có tiếng gọi đò “ời ời” buồn man mác để ai đó bất giác lại bâng khuâng nhớ về chuyến đò cuối năm nảo năm nao một thưở dại khờ.



Một vệt nắng chợt bừng lên giữa chiều Đông làm ấm lại lòng ta, ấm lại lòng người. Nhà nhà mang quần áo ra phơi tranh thủ nắng. Thoang thoảng đâu đây mùi Hoa Mùi già thơm ngào ngạt. Bà nội tôi bảo cuối năm tắm nước Hoa Mùi già là để rửa sạch những bụi bặm, nhơ nhớp của năm cũ để đón một năm mới tinh khôi. Bà còn nói, những ngày cận Tết mà nắng thế này thì sau đêm giao thừa gió lại chuyển mùa và thời tiết sẽ lạnh lắm đây. Sau khi cúng tất niên mà có mưa rào thì năm đó mùa màng sẽ bội thu và phải chăng vì thế mà ta vẫn mong những hạt mưa xuân lất phất bay về để cho cây đời lá mãi xum xuê và sai quả ngọt. Giao thừa, thời tiết đổi thay, cỏ cây đổi thay, vạn vật đổi thay, hỏi rằng anh có đổi thay? Có hay không chỉ có trời biết, đất biết và anh biết. Phải thế không?

Chuyện những năm xưa, có một con gà mái đã được mẹ nuôi rất lâu mà chẳng thấy đẻ quả trứng nào mặc dù gần đây ngày nào cũng nghe thấy ở đâu đó tiếng nó kêu” cục ta cục tác”. Mẹ tìm mãi mà cũng chẳng thấy những quả trứng của nó ở đâu nên buồn lắm. Mẹ nghĩ là có con gì đó đã tha những quà trứng của nó đi rồi. Thế rồi, một ngày cuối năm bác hàng xóm mang sang cho mẹ một rổ có nhiều quả trứng gà và nói: “chị đừng ngại, đây là những quả trứng mà con gà nhà chị đã đẻ ra. Chị hãy nhận lấy nó và đừng ngạc nhiên vì có những thứ mà chị nuôi nấng, gieo trồng ở nơi này nhưng nó lại ra hoa kết quả hoặc đẻ trứng ở nơi khác. Vì vậy, hãy gieo hạt, chăm sóc rồi tin tưởng, chờ đợi để đón nhận những thành quả lao động của mình”.

Chỉ còn vài ngày nữa là qua một năm cũ, thời khắc đón năm mới đang ùa về. Lúc này đây, Tết đã đến rất gần. Thèm được trở về bên phố xá ồn ào, bụi bặm nơi quê nhà để được nghe tròn đầy câu hát “Tết ...Tết...Tết ...Tết đến rồi!” râm ran khắp nẻo đường quê. Bất chợt nhìn thấy ngọn khói lam chiều bàng bạc từ phía xa làm cho lòng ta bâng khuâng nhớ mãi những Tết quê. Nhớ cái lạnh cắt da cắt thịt giữa chiều gió bấc mưa phùn hanh hao đến lạ. Nhớ từng gốc rạ chỏng chơ đang đợi mùa đổ ải nước về.

Cũng bánh chưng xanh, cũng mùi hương trầm ngào ngạt nhưng vẫn thiêu thiếu những cái gì thật khó tả. Phải chăng đó là thiếu tình người, thiếu không khí đùm bọc sum vầy hay thiếu những bàn tay nắm lấy bàn tay. Một cái Tết như thế lại đang cận kề với bao cảm xúc nồng nàn, bâng khuâng xáo trộn. Bạn có biết là ở nơi xa kia cũng có biết bao nhiêu người đang đợi Tết. Những cái Tết xa với những người con xa cứ thoang thoảng, phảng phất nỗi nhớ nhà. Bạn đã bao giờ đón cái Tết như vậy chưa? Đó là cái Tết của những người không thể về quê ăn Tết. Tết đang về gần, để cho nỗi nhớ cứ chênh vênh...



  • Gửi từ email Nguyễn Thúy Hạnh



Ông ơi, tết về…!

Tết về đến thềm rồi ông ạ, ông sao vắng nhà lâu thế?

1 năm trước, ông vẫn gọi điện hỏi “cháu bao giờ thì nghỉ tết?”, ông tất bật với những lá lau, bánh trái, chuẩn bị cái tết cho con cháu.

1 năm sau, cháu không còn muốn về nghỉ tết nữa, đôi chân cháu trùng xuống khi chờ mãi mà không thấy ông gọi cho cháu, tết năm nay sẽ thế nào hả ông?

Ông không thích ăn đồ nếp, nhưng vì các cháu mà ông vẫn tất bật làm các loại bánh, các cháu về tết với ông bà mà chỉ biết đòi hỏi ông bà làm bánh gì, có làm nhiều không, chẳng biết đến ông bà vất vả thế nào, đêm hôm trông những nồi bánh, cặm cụi gói gói, nấu nấu, giữa cái rét cắt da, cắt thịt mà tay lúc nào cũng ngấm nước và củi lửa, ông ơi, sao cháu ân hận quá…

Tết trước cháu vẫn cùng ông xách nước đi tảo mộ, cháu 20 tuổi mà có xô nước be bé ông cũng hỏi “có xách được không, đưa ông xem nào”. Cháu chỉ bảo:

“cháu 20 tuổi, ông hơn 70 tuổi rồi ông ạ”

Ông có nhớ không ông? Với ông, những đứa cháu chưa bao giờ là người lớn, ông cứ nhận hết phần việc mà lẽ ra các cháu đã có thể làm được rồi, lý do đơn giản của ông chỉ là “đưa ông cho khỏi lấm quần áo”. Vâng, bây giờ ai lo chúng cháu lấm quần áo nữa ông, nhìn bức ảnh ông thay vì nó được cất trong tủ thì giờ nó trưng lên giữa một cái bàn cao, thay vì nhìn thấy ông đi qua đi lại, đi lên đi xuống trong nhà thì chỉ xem lại những clip ngắn ngủi, những bức ảnh mà chỉ cần xem một lúc là hết, còn hình ảnh ông, bóng dáng ông thì cháu tìm ở đâu? cháu thật sự không mong cái tết này ông ạ, cái tết ông vắng nhà, cháu xót xa lắm ông ơi!



Ông không còn gói cho cháu cái bánh chưng to nhất để cháu mang đi, ông không dậy cháu cắt lá bánh, gói bánh thế nào cho đẹp, ông không để phần, để dành quà cho cháu, cháu chỉ biết nhận từ ông yêu thương mà cháu làm được gì cho ông suốt 20 năm cháu là cháu của ông, ông nhỉ? Ông có nhớ cái bánh năm trước ông gói, ông bảo dành riêng cho cháu cái bánh chưng to nhất, nhiều nhân nhất, nấu chín ông treo riêng cho mà mang đi, cháu chỉ biết cười sung sướng với các anh chị em, tự hào là mình có cái bánh to nhất, chứ không nghĩ rằng đó là cái bánh chưng cuối cùng cháu được nhận từ ông.

Đã 6 tháng rồi ông ạ, 6 tháng rồi cháu vẫn chưa tin được rằng cháu không còn gọi hai tiếng “ông ơi” hàng ngày nữa. về đến nhà cháu chỉ muốn lao lên nhà trên gọi “ông ơi” nhưng thứ đập vào mắt cháu là bức di ảnh trên bàn, cháu giật mình chỉ biết thắp hương nhủ thầm “ông ơi, cháu mới về”

Nếu ông còn ông sẽ đón cháu từ cổng ông nhỉ, vẫn sẽ là “cháu gái về mang gì về cho ông bà đấy”, sao giờ giọng nói đấy chỉ vang vang trong tiềm thức của cháu, cháu cũng thèm khát được nghe lại, cháu chỉ tiếc rằng cháu chẳng thể giữ mãi khoảnh khắc ấy tồn tại vĩnh hằng.

Ông ơi, tết…

Tết về cháu lại càng nhớ ông, mất mát lấy gì để lấp đầy lên được? nỗi nhớ lấy gì để thế chân, chúng cháu lại về đây, về với ngôi nhà có bóng dáng ông đến tận hơi thở cuối cùng, lại về với ông, ông vẫn sẽ nhìn thấy những đứa cháu, nhưng cháu thì chẳng thể thấy bóng hình ông, ông ơi, ở nơi thiên đường cực lạc, ông vui vẻ nhé, năm mới an lành ông nhé! Năm mới rồi, năm mới này và mãi mãi về sau cháu chẳng còn được chạy đến ôm ông chúc ông năm mới nữa, cháu chỉ nhớ rằng “ông của cháu mãi ở đây, trong tim và trí nhớ của cháu”…


  • Gửi từ email Nhung dr.nhungla@

Nguồn: Blogradio.vn

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

[Audio Book] Sức mạnh của sự khác biệt - Phần II

Kỉ niệm 49 ngày ngày mất của Steve Jobs, NXB First News ra mắt cuốn sách về những điểm khác biệt lớn nhất, khắc họa nên chân dung của một thiên tài. Hãy cùng TTCN khám phá và nhận 10 cuốn sách đặc biệt này.
Khác hẳn với các cuốn sách khác đã từng biên dịch, xuất bản tại Việt Nam về người hùng gắn với biểu tượng quả táo của Apple, “Steve Jobs – Sức mạnh của sự khác biệt” được thực hiện bởi một nhóm người Việt say mê công nghệ thông tin, khởi nguồn từ câu châm ngôn nổi tiếng thế giới gây nhiều tranh cãi của Steve đặt cho Apple: "Nghĩ khác biệt". Nhóm “fan cuồng” này đã thức trắng nhiều đêm trong suốt hai tháng, kể từ ngày mất của Steve Jobs, để hoàn thành cuốn sách.


Sách “Steve Jobs - Sức mạnh của sự khác biệt”
Lấy ý tưởng từ chiếc iPad, trang bìa ấn tượng của cuốn “Steve Jobs – The Power of Think Different” có đầy đủ các biểu tượng thú vị. Từ cột sóng 3G mà ngày nay đã quá phổ biến với tín đồ công nghệ đến nút nhấn duy nhất đã làm thay đổi cả nền thông tin di động trên thế giới, thanh trượt quen thuộc mời độc giả “mở để đọc”.

Các con số đều ẩn chứa thông điệp đặc biệt, 19h:30 thứ tư, 5/10/2011 đúng là giờ phút định mệnh thế giới mất đi thiên tài công nghệ thông tin. Cột pin dừng lại ở 56% - số tuổi tung hoành trên trần thế của “chàng lãng tử” ngang ngược Steve Jobs.

Câu nói nổi tiếng của Steve Jobs: “Những kẻ đủ điên loạn để nghĩ rằng họ có thể thay đổi thế giới cũng chính là những người có thể làm được điều đó” đã cộng hưởng cảm xúc của độc giả với những phát ngôn gây sốc khác được nhấn mạnh trên bìa như: “Muốn thành công, phải dám thất bại chín lần”, “Đôi khi cuộc đời nện gạch vào đầu bạn, đừng mất niềm tin”, “Làm người giàu nhất trong nghĩa trang thì chẳng có ý nghĩa gì. Có thể tự nhủ với bản thân mỗi tối trước khi đi ngủ rằng tôi đã làm được những điều thật tuyệt vời mới là điều quan trọng”…

Sách có in kèm các trang phụ bản màu những hình ảnh ấn tượng trong hành trình cuộc đời của Steve Jobs và đặc biệt là tuyển tập hình biếm họa độc đáo nhất các nét vẽ lừng danh trên thế giới, một nửa thần tượng, ca ngợi, một nửa chê bai, công kích “trùm sát thủ công nghệ” lắm tài nhiều tật.

Những tư tưởng gây sốc: “Học cao không chí chẳng ích gì”, “Thà làm hải tặc còn hơn gia nhập hải quân”, “Chỉ tuyển dụng những đỉnh của đỉnh”… từng khiến Steve Jobs bị gọi là kẻ ngông cuồng, ngang ngược hàng đầu, không chỉ của thung lũng silicon mà của thế giới.

Ít ai biết được, câu phỏng vấn nổi tiếng đầy cảm hứng của Steve với một trong những người đứng đầu tập đoàn giải khát hàng đầu thế giới Coca Cola để về với Apple: “Anh muốn tiếp tục làm một gã cả đời đi bán nước ngọt hay muốn làm thay đổi thế giới?”

Nhiều lần thất bại cay đắng, không ít cơ hội bị đẩy ra khỏi cuộc chơi. Thế nhưng, Steve Jobs chưa bao giờ nản lòng, và cũng không dừng lại trên đỉnh bất kì thành công nào, luôn khắt khe với chính mình và với cả cuộc sống, luôn tìm tòi, nghi ngờ ngay cả với những gì hoàn hảo.

Niềm tin mãnh liệt vào chặng đường phía trước và sức sáng tạo tuyệt vời của Steve Jobs, cho đến tận những giây phút cuối cùng, trong cuộc chiến đấu căng thẳng quyết liệt với căn bệnh ung thư tuyến tụy, đã làm thay đổi cả thế giới.

Trong hơn ba trăm trang sách với hàng trăm hình ảnh sinh động hiếm có, cuốn sách đã phác họa một chân dung sống động và thú vị về thiên tài của thung lũng silicon. “Steve Jobs – sức mạnh của sự khác biệt” thêm một lần khẳng định rằng cả thế giới đã nhớ điên cuồng một trong những cái đầu vĩ đại, có sức ảnh hưởng sâu sắc và rộng lớn nhất toàn cầu. Thêm nữa, thông điệp được nhấn mạnh là cái chết – như quan niệm của Steve Jobs – không phải nỗi sợ hãi, buồn lo, lảng tránh, mà chính là động lực để sáng tạo và tạo nên những điều khác biệt.

Đây sẽ không chỉ là cuốn sách đặc biệt tưởng nhớ người hùng vĩ đại của công nghệ thông tin mà còn là những góc nhìn, phân tích sắc nét về bí mật của những khác biệt tạo nên thành công của Steve, cùng nỗi đồng cảm với bạn đọc trong cuộc chiêm nghiệm sâu sắc những thông điệp cuộc sống.

Hình thức tham gia để nhận sách: "Steve Jobs - Sức mạnh của sự khác biệt"

Đăng kí thông tin tại TTCN, viết suy nghĩ của bạn về Steve Jobs tại phần bình luận của bài viết này. TTCN sẽ chọn ra 10 bạn đọc có bình luận hay nhất và được yêu thích nhiều nhất trong tuần (5 bạn tính theo số bầu chọn của độc giả và 5 bạn do ban biên tập quyết định) để trao sách đến cho các bạn.

Ngoài ra, bạn đọc còn có thể nhận ngay những cuốn sách về Steve Jobs khi cắt phiếu nhận sách của Tạp chí Tin học & Đời sống số 157 ra ngày 9/1/2012 tới Văn phòng đại diện báo Tin học & Đời sống địa chỉ 241A/2 Huỳnh Văn Bánh, phường 12, quận Phú Nhuận, TP.HCM.

NGHE ONLINE

Chương 1: Khác biệt trong công việc
Chương 2: khác biệt đời thường
Chương 3: khác biệt trên sân khấu

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2012

Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông

  • Bỏ lại… tình nhớ



Bạn đang theo dõi Blog Radio 216: Mình em đi qua mùa đông


Hà Nội mùa về …
Hơi lạnh tràn vào lòng thành phố
Hà Nội đẹp và buồn đến lạ …
Tôi lang thang …phố mùa đông vắng … mùa gọi yêu thương về
Mùa đông gọi thật nhiều nỗi nhớ, những nỗi nhớ từ lâu tôi cố ép chặt qua mỗi mùa…
Gió mùa đông cứ vô tình thổi làm tim tôi vỡ òa những kỷ niệm …. Tất cả cứ ùa về trong đêm gió như cơn mưa phùn mùa đông hôm nay, nén lòng lại tôi đẩy mình tìm nơi trú chân. Bờ Hồ mùa đông ,có một quán mang tên lạ“ café mùa”. Quán bên hồ vang lên khúc nhạc Trịnh, nồng nàn da diết! Tôi như kẻ lang thang đi mỏi mệt gặp trời mưa, nghe lời bài hát tôi như tìm được một chốn dừng chân.
Tôi đi thẳng vào quán, mở cửa là một nam sinh giọng đậm chất Hà Nội: “Mời em lên tầng 3”. Lối hành lang dẫn lên tầng 3 là những giỏ hoa phong lan tím. Mở cửa quán, căn phòng lạ với những chiếc bàn hình xoắn ốc cuộn tròn và mỗi bàn chỉ có độc nhất một chiếc nghế, ngồi đó ai cũng đeo tai phone. Mỗi người là một khoảng không gian riêng. Tôi cảm thấy sự xuất hiện của tôi trong khoảng không gian này đối với họ tôi như không hề tồn tại, quán không xa hoa, quán không rực rỡ ánh đèn, các chất liệu được làm bằng vải mềm từ bàn và ghế ngồi . Cả gian phòng được trang bày nhã nhặn hợp với màu đỏ ấm cúng của quán .Tôi nghĩ bụng tại sao không phải màu nào khác mà lại màu đỏ, rồi chợt nghĩ ra màu đỏ là màu nóng màu thường xoa dịu bớt cái lạnh của mùa.



Thật lạ tôi thường hay dạo Bờ Hồ. Vậy mà đến hôm nay tôi mới phát hiện ra quán café này! Chàng trai ấy - người đã mở cửa và chỉ cho tôi lên tầng 3. Hình như quán ở đây không có nhiều người phục vụ như bao quán café khác, tôi từng ghé vào.
Anh đặt cuốn menu trên bàn.
Tôi cũng không buồn xem.
Tôi nói mà mắt vẫn hướng ra ngoài, cho em một ly café nâu thật đặc anh ah.
Anh!
Em có muốn nghe nhạc không ?
Câu hỏi ấy làm tôi quay lại ngước mắt nhìn anh
Tôi nhắc lại “nhạc?”
Có lẽ anh đã quen với những câu hỏi bất ngờ kiểu như tôi .
Anh lật cuốn menu đến trang gần cuối là những list nhạc trữ tình, những bản nhạc không lời với nhiều thể loại đàn bầu sacsphone ghita, dương cầm, vĩ cầm những bản nhạc nổi tiếng của Mozza và Beethoven… Tôi yêu ghita vì thế tôi chọn ghita .
Anh mang ly café lên, anh cúi người cắm cái tai phone ở dưới bàn và đưa cho tôi .
Giờ thì tôi hiểu tại sao, những cái bàn được làm theo hình xoán ốc cuộn tròn. Tôi to mò hỏi anh:
- Quán này mở từ bao giờ vậy anh ?
- Quán mở lâu rồi em ah ! nó chỉ mở vào mùa đông thôi!
-Vậy ah !… Không trách gì hôm nay em mới thấy .
Anh cười và Anh chúc tôi có một buổi tối dễ chịu.
Anh rời khởi bàn .
Tôi đeo tai phone vào mắt nhìn thẳng ra Bờ Hồ, “CANON IN D” - Đó là bản nhạc chàng trai Hà Nội từng mang đến cho tôi nghe . Tôi bắt đầu chìm ngập trong tiếng đàn ghita “chìm ngập trong suy nghĩ về chàng trai Hà Nội tôi yêu, về anh và tôi về mùa đông Hà Nội của 1 năm về trước…

Mùa đông trước.
Có cô gái lang thang trên phố cùng ai? Có cô gái nép người mình vào lưng ai?
Quàng khăn đôi cùng ai ? Có cô gái cứ đứng bình yên bên hồ trong vòng tay ai?
Nghe những bản nhạc ghita cùng ai ? Có bàn tay ai sưởi ấm một bàn tay. Mùa đông trước mùa cô gái và chàng trai là một đôi. Mùa đông trước giáng sinh bên hồ có tuyết có đôi .
Anh đến bên tôi đúng 1 năm, anh đi cùng tôi mổi năm một mùa .Ngày anh đến là một mùa hè rực cháy và cũng ra đi vào đúng mùa hè làm lòng tôi chảy đỏ . Anh đi bỏ lại tôi bơ vơ giữa mùa thu Hà Nội gió heo may với mùa đông Hà Nội rét buốt.
Hà Nội và n lần kỷ niệm cùng anh…
Tràng Tiền palaza nhìn thấy 2 ông bà tôi nghĩ đền ngày chúng tôi cũng già và đi bên nhau như thế! Thang máy lên xuống … hôn vào má . Một que kem ốc và vỏ ốc quế … Tôi và anh cùng bật cười vì cái giá phải trả cho 1 lần đi…wc
Công viên Thống Nhất, tôi cùng anh đi dạo vòng quanh , hồ 3 bể hồ 7 bể
Hồ Bí Mật. Trò chơi nhìn thẳng vào mắt nhau xem ai nhấp nháy mắt trước,anh thua nhiều lần tôi phạt … Hồ Bí Mật, quà giáng sinh tuyết bay. Sách “Bên nhau trọn đời” chúng tôi gom lại tuyết rồi im lặng bên nhau…
Hồ Tây. Đạp vịt, anh mang theo 2 cái bánh bao và một cuốn sách tôi giở một trang sách bất kỳ. Một câu truyện có Hà Nội của anh và quê hương của tôi.
Hồ Tây. Đi hết một vòng đường Hàn Quốc tôi với anh dừng lại. Trên xe máy của anh có những con số trùng hợp đến kỳ lạ… Cầu Trung Quốc câu truyện của tôi, tôi sẽ sinh thật nhiều con để alô đi tìm anh. Anh nói khi nào anh buồn anh sẽ ra Hồ Tây, anh đứng ở đâu tôi phải tìm thấy.
Lăng Chủ Tịch. Lần đầu tiên tôi đặt chân vào, tôi thì thầm giới thiệu anh với Bác, tôi giống như bao người… khóc!



Trường Đại Học Bách Khoa.
Ghế đá nơi tôi ngồi đợi anh …
Ghế đá nơi anh ăn khoai tây chiên.
Ghế đá nơi anh ăn khoai lang
Ghế đá anh rời xa tôi …về với một hạnh phúc mới
Hà Nội .
Sẽ không còn ai ngồi sau xe anh nghêu ngao hát "cảm ơn tình yêu”.
Hà Nội .
Sẽ không còn ai ngồi sau xe ôm anh thật chặt khi anh đi qua hầm.
Phòng trọ này có thật nhiều kỷ niệm về anh … những lúc tôi vội vã nấu cơm cho anh ăn những lúc tôi ngồi đợi cơm anh …
Mùa về Để nhớ một thời …Để quên một thời …
Hà Nội ta nợ con đường gốm sứ 1 lời hứa ...
Hà Nội ta nợ Bác một lời hứa.
Anh là cả Hà Nội trong trái tim tôi là nỗi đau là ký ức là nước mắt là hạnh phúc ngot ngào. Là tất cả những gì đầu tiên trong tôi …
Trong tất cả những lỗi lầm, lỗi lầm trong tình yêu được người đời dễ dàng đồng cảm và tha thứ nhất . Vì thế người ta không hề trách tôi, có trách thì trách tình yêu đấy nhưng khi yêu thì làm sao trách móc được mà có trách thì làm sao trách cho hết được .Chẳng lẽ lại trách “vì yêu vì tin vì hy vọng vì mơ ước” ư ? Nhưng khi yêu bất cứ cô gái nào cũng như tôi triệu triệu năm sau những cô gái khi yêu cũng giống như tôi “cứ yêu cứ tin cứ hy vọng cứ mơ mộng trong tình yệu ’’
Tôi đưa tay khuấy nhẹ ly café uống 1 ngụm, café đặc đắng lắm nhưng thấm thía gì so với nỗi cay đắng trong lòng tôi .
Tôi nhìn xuống phố, lòng thành phố lung linh ánh đèn. Bất chợt tôi nghĩ … biết đâu đấy, biết đâu anh đang đi dưới kia sau xe anh là người con gái anh yêu , người con gái anh thường gọi bằng cái tên thật ngọt ngào trên fb “Olive”. Những lời anh nói về cô gái ấy với bạn bè anh , những từ ngữ anh nói làm trái tim tôi đau đến quặn lòng .
Đã có lúc tôi muốn chốn chạy thực tại .Tôi muốn mình lạc vào một thành phố khác , Xa Hà Nội xa anh người tôi chọn yêu suốt cả cuộc đời, xa những kỷ niệm yêu thương ngày cũ.
Nhưng tôi vừa hiểu ra rằng dù tôi có chạy hết một vòng trái đất dù tôi có sức chạy đi chạy lại nhiều lần thì tôi sẽ không bao giờ chạy hết được những nỗi đau trên khắp cơ thể mình, trong tận sâu đáy trái tim.



Tôi chạy làm sao hết ?
Chạy làm sao tới ?
Vì thế, tôi vẫn quyết định sống ở Hà Nội, vẫn ăn uống ngủ và thức dậy đi học , vẫn sinh hoạt trong căn phòng mang niều kỷ niện về anh. Tôi vẫn đi lại qua những con đường ngày trước tôi và anh cùng đi . Tôi vẫn trở lại cái hồ anh đặt tên “Hồ Bí Mật” - Hồ nơi có tuyết vào mùa giáng sinh năm ấy mùa giáng sinh đầu tiên tôi không sợ mùa đông vì có anh.
Có môt bàn tay đặt lên vai tôi, tôi tháo tai phone ra.
Anh nói :
Đã hết giờ đóng cửa lâu rồi em ah! Nhưng anh thấy em cứ suy tư mãi , ly café vẫn còn nên anh để em ngồi một lúc nhưng giờ thì hết thời gian bù giờ rồi .
Anh nói :
Dưới phố hôm nay mùa đông sẽ về phủ khắp Hà Nội đấy!
Tôi cảm ơn anh và khẽ cười.
Vâng ! Mùa về …
Tôi rời quán café mùa …
Bỏ lại ly café uống dở
Bỏ lại sau lưng những con gió rít của mùa đông
Bỏ lại nổi nhớ và kỷ niệm cũ mang tên anh
Bỏ lại mùa giáng sinh đang đến gần
Bỏ lại mùa đông trước
Bỏ lại một tình yêu cũ
Bỏ lại bài hát


Tình nhớ
Của cố nhạc sỹ Trịnh


Tình ngỡ đã quên đi
như lòng cố lạnh lùng
Người ngỡ đã xa xăm
bỗng về quá thênh thang
Ôi áo xưa lồng lộng
đã xô dạt trời chiều
Như từng cơn nước rộng
xóa một ngày đìu hiu
Tình ngỡ đã phôi pha
nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa
nhưng người vẫn quanh đây
Những bước chân mềm mại
đã đi vào đời người
Như từng viên đá cuội
rớt vào lòng biển khơi
Khi cơn đau chưa dài
thì tình như chút nắng
Khi cơn đau lên đầy
thì tình đã mênh mông
Một người về đỉnh cao,
người về vực sâu một


Để cuộc tình chìm mau
như bóng chim cuối đèo
Tình ngỡ chết trong nhau
nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu
nhưng người vẫn bâng khuâng
Những ngón tay ngại ngùng
đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động
hết cuộc đời lênh đênh
Người ngỡ đã xa xưa
nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa
nhưng còn quá bao la
Ôi trái tim phiền muộn
đã vui lại một giờ
Như bờ xa nước cạn
đã chìm vào cơn mưa

2 tháng 11 năm 2011

• Gửi từ email Hồ Trang



• Mình em đi qua mùa đông

Hôm nay trời lạnh quá, đã mặc cái áo khoác dày nhất rồi mà Thủy Linh vẫn thấy không đủ ấm. Cô dắt xe đạp ra khỏi nhà, định bụng là chạy loanh quanh một vòng cho cơ thể toát mồ hôi, vừa tập thể dục, vừa giữ ấm, nhất cữ lưỡng tiện rồi còn gì. Lâu rồi cô cũng không được hít thở không khí trong lành của vùng quê yên ả. Bấy nhiêu thời gian cô cứ lao vào công việc, cuộc sống nơi thị thành cũng làm cho tâm hồn cô vô cảm dần đi. Cô học trò “mọt sách” ngày nào giờ chẳng còn viết nổi câu thơ nào ra hồn.

Cô bắt đầu lang thang trên con đường dài vô tận, đi ngang qua trường cũ, bất chợt bao nhiêu kỷ niệm ùa về. Sao vậy nhỉ, mình đã 28 tuổi rồi có nhỏ bé gì nữa đâu mà cứ hoài tưởng về quá khứ? Cô nhoẻn miệng cười với hình ảnh chợt lóe sáng trong đầu. Hình ảnh một cậu học trò đèo cô bạn học bằng chiếc xe đạp, vượt qua mấy đoạn dốc, cứ rong ruổi hết nhà sách này đến quán cốc kia, …tuổi học trò và mối tình đầu của cô thơ ngây quá…..

Có lẽ miền ký ức kia sáng nay bất chợt quay về muốn tìm cô để sưởi ấm cho một ngày đông. Cô vỗ về nó và an ủi: “yên tâm nhé, rồi sẽ qua thôi. Mùa xuân nắng ấm sẽ về, không lâu đâu. Hãy để cho cái lạnh thấu đến tận xương, khẽ chạm vào trái tim, rồi cũng sẽ ấm lại dần thôi….nhỏ à”. Cô theo lối mòn của ký ức dừng xe lại trước quán nước của ngày xưa. Tìm góc quán quen, cô gọi cho mình một ly café đen, và một ly sinh tố dừa. Cô phục vụ lấy làm lạ nhưng rồi nhoẻn miệng cười khi nghe lời giải thích của cô

- Mình còn một người bạn nữa, sẽ đến sau khi café nhiễu đến giọt cuối cùng.

Café và sinh tố được mang ra, cô nhấm nháp ly sinh tố, rồi nhìn café nhiễu từng giọt. Cô nghe mùi café thoang thoảng, cũng cảm thấy ấm áp hơn với làn khói mỏng manh bay lên từ tách café ấy. Ấm vì café nóng, hay ấm vì những hạnh phúc chợt ùa về trong cô? Cô cũng không biết nữa, lại cười thầm với ý nghĩ của mình.
Người ấy đâu có bao giờ uống café, cô đã từng trêu chọc anh vì điều ấy
- Con trai gì đâu mà không biết uống café, không có manly gì hết.
- Ai nói chứ?
Rồi anh mạnh tiếng kêu một ly café không đường, còn mạnh miệng nói với cô:
- Ở nhà ngày nào mà Duy không uống café, chỉ là sáng nay mới uống nên giờ không muốn uống nữa thôi.
- Hi, vậy à? Vậy uống café không đường coi chừng về nhà phải mua thêm cả ký đường ăn vô đấy

- Sao coi thường vậy ta, chờ đó rồi biết
Café được mang ra, đợi cho café nhỏ đến giọt cuối cùng, Thủy Linh nói.
- Haiz… mình không có ép nhé.

- Nếu Duy uống hết café này, Linh sẽ nhận lời làm bạn gái Duy chứ?

- Hi, ở đâu ra có chuyện dễ dàng vậy chứ? Duy nói uống café mỗi ngày mà…

Không cần Thủy Linh nói tiếp, Duy đưa ly café lên hít một hơi rồi uống liền một ngụm. Thấy Duy căng mặt khó chịu, Thủy Linh vừa thấy buồn cười vừa tội nghiệp cho anh chàng ngốc ngếch.



Thế rồi cả hai thân nhau từ đó. Ngày ngày chở nhau đi học, ôn bài, thỉnh thoảng lại đi café cùng nhau. Nhưng mãi đến sau này Duy cũng không kêu lại tách café không đường. Duy chỉ có một lần…..

Đó là ngày chia tay Thủy Linh để đi du học. Duy cũng đến góc quán này, rồi lại gọi ly café không đường, ngồi đợi Thủy Linh. Hôm ấy cũng là một ngày đầu đông. Thủy Linh đến, gương mặt hơi buồn. Cô ngồi đối diện với người bạn của mình, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Cô thấy lòng mình xốn xang, đã có mấy năm cùng học chung dưới mái trường phổ thông, rồi 2 năm học cùng đại học. Cả hai cũng xem như đã là người trưởng thành, dù chẳng nói ra nhưng đều biết rằng tình cảm kia không còn là rung động đầu đời ngây dại, không còn là chút gió thoảng mây bay của tuổi học trò. Nó đã lớn lên, đã sâu sắc và in đậm trong trái tim của mỗi người. Trong giây phút ấy, cô nghe đắng lòng, đắng như café mà Duy uống ngày nào.

- Tuần sau Duy sẽ đi. Thủy Linh…..ở nhà giữ gìn sức khỏe và cố gắng học tốt nhé.

- Uhm…

- Nhớ là phải mang giày thấp thôi, giày cao không tốt cho Linh đâu, còn phải đeo khẩu trang khi ra đường đó. Không có Duy làm tài xế, đi đứng phải cẩn thận. Không quen biết đường sá thì đi đâu cũng nên dò hỏi trước.

- Uhm….

Thủy Linh rươm rướm nước mắt, cuối mặt nghe mấy lời dặn dò của Duy.

- Em sẽ chờ anh chứ?

Linh bất ngờ trước cách thay đổi xưng hô của Duy, cô ngước mặt nhìn anh, rồi khẽ gật đầu. Duy cầm tay Thủy Linh, xiết nhẹ, cái xiết tay như muốn ôm chặt lấy cô, sợ bị vụt mất, sợ rồi sẽ chẳng còn nhau…

Ba năm sau, tin tức của Duy cũng nhạt dần. Thủy Linh cũng không cố gắng để tìm kiếm, vì vốn dĩ cô và anh là hai thế giới khác nhau, khoảng cách rất xa, vách ngăn cũng rất lớn. Đành để cho số phận định đoạt vậy. Cô xuôi theo dòng đời, bôn ba trong cuộc sống mưu sinh. Cô ra trường, rồi đi làm, mọi việc cứ tiếp diễn, không cho cô được quyền nhìn lại. Không cho cô thời gian để nhớ nhung hay đau khổ. Cô cũng trải qua vài mối tình, nhưng rồi nhanh chóng rơi vào khoảng lặng, bởi trái tim cô dường như đã đi rất ra…. Qua bên kia bờ đại tây dương.

5 năm sau đó, cô nghe tin Duy về nước, kèm theo đó là một đám cưới rềnh vang với một cô gái Việt Kiều. Nghe tin ấy, cô không khóc, không buồn, không tủi, cô chỉ nhoẻn miệng cười, và bụng bảo dạ “âu cũng là số phận”, cô tự tay pha cho mình ly café không đường vào một ngày đông…

Một tháng sau ngày cưới cô nhận được bức thiệp từ anh với những dòng ngắn gọn: “Anh xin lỗi em, vì anh là người con trai không tốt. Anh không giữ nổi mình bởi những phồn hoa đô hội, anh để mình dấn thân vào những sự mù quáng và cám dỗ. Anh phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã gây ra, ít nhất nó giúp anh lấy lại được bản thân mình trước đây. Anh xin lỗi em, và lần cuối cùng cho anh được phép nói yêu em. Em vẫn mãi là người con gái mà anh yêu thương và trân trọng. Anh cầu chúc cho em được hạnh phúc”. Cô úp tấm thiệp vào lòng mình, một giọt nước rơi, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cô khóc cho tình yêu của mình.

Thủy Linh giật mình quay về hiện tại khi bài hát “Hoa có vàng nơi ấy” từ trong quán vang lên. Lại một nụ cười nhẹ “ sao có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế nhỉ?”.



Đã rất nhiều lần cô tự hỏi anh có hạnh phúc với cuộc sống của mình hay không, anh có từng nhớ đến kĩ niệm giữa cô và anh không? Đôi khi sự tò mò cũng khiến cô nghĩ đến việc tìm cách liên lạc với anh. Nhưng rồi cô tỉnh táo nhận ra những gì đã qua thì hãy cho qua. Biết đâu được, gặp lại lần nữa sẽ không còn giữ được những điều tốt đẹp của ngày xưa. Thôi thì cô học cách chấp nhận những gì mình đang có và cầu chúc mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh.

Bài hát ngân vang, giọng ca sĩ Quang Dũng trầm ấm làm lòng cô thổn thức, ca từ của bài hát khiến ai đã từng có mối tình đầu dang dở cũng phải thổn thức không nguôi. Cô thầm gửi lời mình theo gió: “Trong lòng em sẽ giữ lấy miền ký ức tươi đẹp ấy của chúng ta. Rồi em cũng sẽ tìm cho mình một nửa yêu thương nhưng chắc hẳn sẽ không yêu thương người ấy như đã từng yêu anh, mối tình đầu vụn dại…..”

Thủy Linh lấy từ trong giỏ ra một gói quà nho nhỏ và một cái thiệp xinh xinh. Cô viết :

13.12.2011


Happy birthday to you!


Sinh nhật anh vào một ngày đầu đông, chúng ta chia tay nhau cũng một ngày đông, ngày em được hay tin anh sẽ không còn là của em mãi mãi cũng lại là một ngày đông. Mùa đông đối với em trở thành một miền hoang hoải với nỗi nhớ, xót xa và cái lạnh thấu vào tim. Mùa đông, em thấy rất sợ và rất chênh vênh. Nhưng mùa đông cũng là miền ký ức yêu thương mà em có được. Em đã từng ủ ấm bàn tay trong áo khoát của anh, được anh đèo trên chiếc xe đạp băng qua những cơn mưa phùn, …. Rồi mùa đông sẽ qua, yêu thương ngày cũ cũng như những nỗi đau xưa cũng theo đó mà ra đi. Rồi em sẽ vượt qua tất cả để tìm thấy mùa xuân ấm áp. Em sẽ một mình đi qua mùa đông, hãy bình yên và hạnh phúc anh nhé!


Viết xong cô cài tấm thiệp vào một chiếc nơ xinh buộc trên món quà. Phía tay trái tấm thiệp đính thêm một chú hạc giấy màu tím nhạt. Cô lại cho món quà vào giỏ, vậy là thêm món quà thứ 8 cho bộ sưu tập của cô. Đã 8 năm rồi, cứ đến sinh nhật anh là cô lại mua một quà và cất vào ngăn tủ của mình. Không phải tặng anh, cô tặng cho tình yêu của mình và mùa giáng sinh sắp đến…Thủy Linh gọi cô hầu bàn tính tiền, cô gái thắc mắc: “Bạn của chị không đến sao?”“À, không. Bạn của mình đã đi qua mùa đông rồi, và cũng không cần uống café không đường nữa”.

Cô nhoẻn miệng cười, nụ cười rất xinh tươi và bình yên. Nụ cười làm rạng rỡ cả mùa đông.


• Gửi từ email bangthuhc@


Blog Radio chuyển thể từ email của Hồ Trang và Bang Thu

Sưu tầm

Thứ Hai, 9 tháng 1, 2012

[Audio Book] Sức Mạnh Của Sự Khác Biệt - Steve Jobs


Tác giả: Nhiều Tác Giả
Bìa mềm. Xuất bản tháng 12/2011. NXB Tổng Hợp TP.HCM
Số trang: 317. Kích thước: 14.5x20.5cm. Cân nặng: 390 gr
Giá bìa: 98,000 VNĐ


Đã từ rất lâu, là người nghiên cứu và giảng dạy trong lĩnh vực khoa học máy tính, tôi và rất nhiều người đã theo dõi sát sao từng bước đi của những con người tiên phong, mang tính đột phá trong ngành công nghệ thông tin, đặc biệt là Steve Jobs - một thiên tài kỳ dị nhất trong lĩnh vực thiết kế và chế tạo máy tính, sản xuất hệ điều hành... cho đến viễn thông di động, trung tâm tích hợp kỹ thuật số... Tất cả những sản phẩm này đều có chung một đặc tính là độc đáo, khác biệt, đi đầu thị trường, vượt trội so vối những sản phẩm cùng loại. Những ý tưởng xuất chúng và bước đi đột phá của Steve đã lôi cuốn sự chú ý và thán phục của không biết bao nhiêu "tín đồ" công nghệ thông tin trên toàn thế giới, và tuyệt đại đa số các nhà khoa học và sinh viên tại trường Công Nghệ Cao, Học Viện Kỹ Thuật Châu Á AIT trong nhiều năm qua...

Mời các bạn cùng nghe sách nói:


Sức mạnh của sự khác biệt - Phần I


Huỳnh Ngọc Phiên

Người đọc: Ái Hòa
NXB: First News & NXB Tổng hợp

Tự truyện Trần Văn Khê - Phần 1,2



Tự truyện Trần Văn Khê - Phần 1

Trần Văn Khê

Người đọc: Ái Hòa
NXB: NXB Trẻ

Theo dòng thời gian


Theo dòng thời gian

Nhiều tác giả

Người đọc: Ái Hòa
NXB: NXB Tổng hợp TP.HCM

Tìm kiếm mọi ý tưởng và dám thay đổi


Tìm kiếm mọi ý tưởng và dám thay đổi

Stephen C. Lundin, Ph.D. John Christensen, Harry Paul

Người đọc: Ái Hòa - Thanh Danh
NXB: NXB Tổng hợp TP.HCM