Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

Blog Radio 209: Khi ta biết đánh vần chữ mất

Blog Radio



  • Khi ta biết đánh vần chữ mất

Khi một cái gì đó đã từng là của ta nhưng đến một lúc nào đó, nó không còn là của ta nữa, không phải do nó rời bỏ ta đi, không phải nó bị lấy đi, bị cuốn đi mà là do chính ta đã làm rơi nó, làm tuột mất nó một cách buồn cười, một cách quá dễ dàng đến mức còn không hiểu vì sao mình lại không còn nó nữa.

Khi đó gọi là MẤT.

Mất là trước khi nó rời bỏ ta, nó hiện hữu trong cuộc sống của ta như một thói quen, nó xuất hiện hàng ngày, nó bên ta hàng giờ... và đến bây giờ thì ta không còn nó nữa, nó không còn bên cạnh ta, nó đã rời xa ta, ta không muốn tìm và cũng không thể tìm để giữ nó. Một sự vụn vỡ vĩnh viễn.

Mất là sự thoảng bay trong gió, sụ tan biến, vụt bay đi, nhanh lắm, nhanh đến mức khi bạn nhận ra điều đó thì đã muộn, khi đó sẽ nhận ra và nhận lấy vết thương, có thể không quá đau nhưng hãy thừa nhận là có cảm giác nhói trong tim. Nếu bạn đang có 1 trái tim không vô cảm.

Mất là khi trong ta có 1 khoảng trống còn sót. Vị tri mà thứ trước khi mất nó ngự trị. Tồn tại ở đó, tồn tại trong ta. Ta nhìn vào ta, xuyên thấu, thấy khoảng trống đó, lại thấy đau. Đến bao giờ ? đến khi nào? và ai sẽ là người mang đến cho ta cảm giác khỏa lấp khoảng trống đó? Hay cái khoảng trống đó sẽ mãi mãi nằm im, không được lấp đầy, không được xóa bỏ, như một vết sẹo vô hình nhưng làm ta cảm thấy còn tệ hơn hàng trăm lần vết sẹo trên da... Vậy đã bao lần ta mất?

Làm mất.

Tuột mất

Biến mất.

Chỉ biết là đã mất, mất đi và không còn quay trở lại, không còn tồn tại bên ta như ngày nào? Nếu ta níu kéo, ta kiếm tìm, ta níu giữ..nó ở lại liệu nó còn đẹp còn ý nghĩa còn quan trọng với ta không? Hay giờ đây nó chỉ còn là một hình mẫu khôg hoàn mĩ, một bức tranh được ghép bởi những miếng ghép rời rạc, một bộ phim được diễn bởi những diễn viễn tồi, cực tồi?

Vậy hãy cứ trân trọng cái hoàn mỹ trong quá khứ còn hơn là mải miết kiếm tìm mảnh kép để tạo thành bức tranh không hoàn thiện ở hiện tại Lưu giữ nó trong tim thì tốt hơn là lồng nó vào khung kính bởi nó có thể bị lấy đi bởi bất cứ khi nào và bởi bất cứ ai.

Gìn giữ nó thì tốt hơn là phải kiếm tìm, phải mệt và đau.

Đừng để đến lúc phải tự hiểu ra:

" Đã đánh mất mới bắt đầu biết tiếc"


  • Gửi từ email Thieu Phuong Thao - phuongthao.khql@


Ảnh minh họa: Rein


  • Nếu ta gặp nhau ở định mệnh


Người ta không thể về với nhau khi còn đầy những hờn ghen


Người ta không thể yêu nhau tiếp khi họ không còn niềm tin


Người ta không thể yêu lại khi chỉ sống bằng những kỷ niệm của quá khứ, còn nghĩa hết tình.


Và hơn hết, đấy là khi người ta không vượt qua được ranh giới bản thân


Anh!


Anh cứ làm em đau, hết lần này đến lần khác,


Từ sau khi anh nói lời chia tay, anh chỉ biết nhận lại chứ chưa từng biết cho đi...


* SMS : “Em là người anh yêu lâu nhất”


Nhói…


Vì em - không - phải – là - người –anh - yêu - nhiều - nhất.

Không là người đặc biệt nhất.

Không là người anh thương nhất.

Không là người anh lo nhất.

Không là người anh sợ mất nhất.

Không là lý tưởng, lẽ sống hay tương lai của anh…

* SMS : “Anh hết yêu em rồi”

Cảm giác đắng ngắt, mặn chát, đau đớn lắm, anh hết yêu em vì anh thích người con gái khác. Anh hết yêu em vì mệt mỏi với em, anh hết yêu em đơn giản vì anh chán em rồi.

Và…anh ra đi!

Anh ra đi với nỗi đau còn lại chỉ một mình em, Anh không hay biết, vì anh đang vui, vì anh hạnh phúc mỉm cười với niềm vui mới…

Chỉ còn em, lặng lẽ đứng nhìn…

Lặng lẽ khóc…

* SMS: “Anh không tin em”

Em tự bảo vệ mình, lại bằng những “Nếu – Thì”

Nhưng em khóc…vì em tổn thương quá!

Biết, yêu là cho người khác quyền năng làm cho mình đau, nhưng…hình như anh thấy chưa đủ, chưa thoả mãn, nên anh không muốn dừng việc làm cho em tổn thương anh nhỉ?

Hay giờ anh nghĩ em không là gì cả nên như thế nào cũng được? Có lẽ thế…

Em sẽ đau thêm bao nhiều lần nữa?


Ảnh minh họa: Jofly

Anh!

Dù sao em chịu đựng rất giỏi, em làm rất tốt, và em không hối hận. Em đang tự làm cho bản thân mình bị tổn thương, nhưng em lại muốn em tổn thương vì anh, để em thoát khỏi cái bóng của anh, để anh không ám ảnh em nữa.

Em tin bản thân mình, làm sao em có thể gục ngã được chứ?

Em đủ tự tin để yêu anh, thì em cũng đủ mạnh mẽ để chấp nhận đau khổ và rời xa anh.

Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt cũng là tình yêu anh nhỉ?

Có những lúc chán nản, chỉ muốn chết đi, chết đi một lúc rồi sống lại để xem liệu có bao nhiêu người khóc mình, để xem liệu có bao nhiêu khoảng trống được tạo ra từ sự ra đi của mình.

Nhưng, nghĩ thế thôi, vì cái chết là ngu ngốc nhất!

Người ta bảo: “Ngày đầu tiên chia tay, người kia trở thành tất cả. Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và giảm dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi...Nhưng theo quy luật của Toán học thì dẫu có chia đến vô cùng lần vẫn không bao giờ bằng 0 được nên những người cũ không bao giờ là không gì cả...

Anh!

Khi xa mặt cách lòng, ta trở lại với nhau ư...?

Thế nào là kết thúc? Khi rời tay ra, hay khi không còn yêu nữa?


Ảnh minh họa

Em còn yêu thế là tức là chưa hết… nhưng anh đẩy em ra xa nhau hơn. Anh chọn một con đường không đi về phía em, vậy thì em phải bước về phía anh thôi. Cảm ơn anh vì đã ở bên em trong suốt thời gian qua, yêu em, cho em cảm giác được yêu, được quan tâm, được lo lắng cho ai đó bằng tất cả trái tim mình, cảm ơn bàn tay đã nắm thật chặt, bờ môi ngọt ngào, vòng tay ấm áp…và còn nhiều hơn thế nữa…

Có những sai lầm sẽ vẫn là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó ta biết: Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim ta thực sự cảm nhận…Và vì thế, em không phủ nhận nỗi nhớ về anh, tình cảm dành cho anh thì không thể vì lòng kiêu hãnh mà xẹp xuống, em muốn quan tâm và lo lắng cho anh như thế, vẫn muốn biết anh sống như thế nào…

Cuộc sống làm người ta thay đổi, đôi khi không thể sống đúng với chính mình, nhưng với người mình yêu thương ta nên sống thật! Giống như trái tim, khi hết yêu một ai đó thì mới biết để yêu một ai đó khác. Khi yêu một người cũng phải học cách để người đó ra đi, dù vậy, em vẫn không hết hi vọng vào những điều sắp tới, nên như thế đúng không anh? Vì em tin, cứ gõ, cửa sẽ mở, sau mỗi thất vọng, không thể giết chết được sự hi vọng. Tình yêu như một trò chơi, không quan trọng ai là người thắng cuộc, hay ai là kẻ thua cuộc, nếu cứ tranh nhau phần thắng thì người thua cuôc không phải anh, cũng không phải em, mà là tình yêu này - đến lúc chúng ta xa nhau em mới nhận ra điều này anh à!

Em không đợi anh, vì em nghĩ, ra đi rồi đến lúc sẽ trở về, dù là trở về để bên nhau như những người bạn, thì điều đó vẫn tốt đúng không anh? Còn bây giờ, em không níu kéo điều gì cả, những kỉ niệm đẹp hay tất cả những lưu nhớ về anh, chúng ta buông tay nhau để sống cho riêng mình, sống cuộc sống không có nhau.

Lần cuối cùng, chắc chắn đấy, vì em sẽ thay đổi, em sẽ làm tất cả điều đó với hi vọng của riêng em. Cho những khoảnh khắc cuối cùng, em không hối hận, vì với tình yêu, em cố gắng hết khả năng, đã cho em – anh và tình yêu những cơ hội.


Ảnh minh họa: Matricaria

Anh!

Đã lâu lắm rồi, Em không có được cảm giác khi anh ôm thật chặt em vào lòng và nói: Anh yêu em…Dù chỉ là, nói dối, sau khi chúng ta chia tay và gặp lại, hay là lúc còn yêu nhau.
Thật sự, em cảm thấy khó khăn khi phải quên anh. Và có lẽ em cũng sẽ rất cô đơn nữa, nhưng sẽ làm được thôi đúng không anh, em cũng phải cố gắng như thế nào đó để được giống như anh chứ, để được bằng anh, hay là hơn anh nhỉ?

Em đã không thể giữ nổi những gì em từng có, vì thế, em sẽ tập quên…Đôi khi người ta không là gì của nhau, người ta xa nhau là tất yếu…Nhưng cuối cùng, em vẫn muốn hỏi anh, rằng: Anh có tin vào định mệnh?

“Và nếu thuộc về nhau ta sẽ trở lại…”

Và nếu gặp nhau ở định mệnh, lúc đó, chúng ta sẽ mỉm cười nhìn nhau thật ấm áp!

Khoảng trống, đến bao giờ mới lại ấm áp như xưa? Đến bao giờ, anh nhỉ?

Một năm…hai năm…hay là hơn nữa?

Em không khóc, em cũng không buồn, em cũng không đau nhiều nữa. Vì sáng còn rất sớm, ngày chỉ mới bắt đầu…Dẫu có khó khăn đến mấy, thì mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu”

Tạm biệt anh!


• Gửi từ Blogger May!S: “Một sớm mai dậy, chợt thấy hư vô trong đời!”

Blog Radio chuyển thể


Ảnh minh họa: Simoendli

Mời bạn cùng chia sẻ những tâm sự, bài viết cảm nhận về cuộc sống hay các sáng tác thơ, truyện ngắn của chính bạn với bạn đọc Blog Việt.

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Tổng hợp cd 150 Bài Nghe Tiếng Anh VOA


Tài liệu gồm 150 bài nghe VOA giúp các bạn học nghe tiếng anh dễ dàng. Mỗi bài nghe còn có file word đi kèm bài hội thoại giúp bạn có thể hiểu được những bài nghe. Vì dung lượng tài liệu quá lớn, không thể up lên được nên mình chia ra làm 10 tập. Mỗi tập gồm 15 bài. Nếu hay các bạn down tiếp nha. Các bạn chịu khó down nhiều lần nha. Chúc các bạn học tốt!

LINK DOWNLOAD

http://www.mediafire.com/?b8ii1la5abtb

http://www.mediafire.com/?ndazakxwo7ylah2

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

Blog Radio 208: Phía cuối con đường


Blog Radio- Hà Phương loay hoay tìm sảnh đãi tiệc cưới của Thanh Dung, chẳng hiểu cô bạn lùng đâu ra một nhà hàng lạ hoắc, mà nó thì dốt đường thành phố hết chỗ nói. Ngoài việc đi làm, đi học, đi dạy, vòng vòng quanh mấy con đường quen thuộc đã học gạo trong đầu, cô chẳng biết đi đâu khác. Phải trừ tiền đi đám nhỏ này mới được”. Vừa nghĩ cô vừa thấy tức cười với suy nghĩ của mình.

“Sao mày đến trễ vậy, sắp đến giờ làm lễ rồi!”

“Mày còn nói nữa, tao đang định trong đầu là bớt tiền cưới của mày đây, đường thì xa, còn không đãi ngày chủ nhật nữa. Tao phải nghỉ nửa buổi để chuẩn bị đấy”

“Thì tại vì tao muốn mời tất cả bạn bè ở thành phố, mà sợ cuối tuần mọi người có việc nên chọn ngày thường ấy mà, hơn nữa chỗ này là chỗ mà anh Tài tìm được, rất hay đấy. Mà hôm nay mày đẹp quá nhé, bộ định lấn cô dâu hả”

Blog Radio 208: Phía cuối con đường 00:03
Tải Blog Radio 208 => Click vào Đây

Cả hai lại cười, nhưng quả thật Thanh Dung thấy bạn mình rất xinh trong bộ váy quây màu trắng, để lộ bờ vai trắng ngần và đôi chân thon dài. Đây là bộ váy mà cô chủ ý đi chọn cùng Hà Phương để Phương dự đám cưới vì cô chính là người phê phán phong cách ăn mặc cổ hủ của Phương nhất. Hôm nay đúng là người bạn của cô lột xác, bộ váy trắng cộng thêm cái khăn choàng bằng voan, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, Phương dường như là một nàng công chúa. Thanh Dung tự thấy hài lòng với kế hoạch đang ấp ủ trong đầu mình…

“Mày vô trong đi, cũng sắp đến giờ làm lễ rồi, vô đó đi về bên phải, bàn số 2. Mấy đứa bạn cũ của mình ở đó”

Hà Phương bước vào trong, tự dưng thấy hơi ngượng ngập, nãy giờ lo tám với nhỏ Dung nên quan khách dường như đã vào ổn định vị trí hết rồi. Phòng tiệc lại vừa tắt đèn, thắp nến lung linh để chuẩn bị làm lễ. Một mình cô bước vào quả thật là …sượng quá. Ai cũng quay mặt lại nhìn, và dường như họ bị thôi miên bởi vẻ đẹp dịu dàng của cô.


Ảnh minh họa: Chip Chit

Tiến về bàn số 2, cô cúi đầu chào mọi người mà chưa nhìn rõ ai với ai vì chỗ đó gần khan đài, hiện đang tắt đèn để chuẩn bị cho những vũ công bước ra sân khấu. Cô đâu biết là đang có một ánh mắt nhìn vừa nồng nàn, sâu lắng vừa mang một nỗi đau không định nghĩa thành lời…

Đoàn vũ công vừa bước ra, phòng tiệc lại bừng sáng dưới ánh đèn màu. Cô nhìn quanh, đúng là bàn tiệc từ số 2 đến số 5 toàn là bạn bè thân thiết hồi học phổ thông của cô và nhỏ Thanh Dung. Lâu rồi mới gặp bạn bè, chắc hôm nay cô sẽ có một buổi trò chuyện vui vẻ đây.

Bất chợt ánh mắt cô khựng lại, gương mặt biến sắc khi nhìn thấy người đàn ông đối diện, anh ta cũng đang nhìn cô, và gật đầu chào. Cô miễn cưỡng chào đáp trả rồi khép nép ngồi xuống. Từ lúc đó trở đi cô không tài nào huyên thuyên được nữa. Cứ như là cô trở thành một con người khác… Cô trở về với quá khứ trước đây của 5 năm về trước. Thế mà cũng 5 năm rồi nhỉ, cô giờ đã 32 tuổi rồi còn gì. Những chuyện dĩ vãng ngỡ sẽ giã từ và ra đi mãi mãi, không ngờ lại hiển hiện trong cô thật rõ ràng.

“Cô giản dị trong trang phục đồ tây, áo sơ mi trắng kiểu cách đi dự đám cưới. Vẫn mái tóc dài buông xõa, vẫn gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, vẫn đẹp, nhưng nhìn cô thật buồn bã… Cũng đúng thôi, cô đang chuẩn bị đi dự đám cưới của một người đàn ông mà cô đã hết mực thương yêu. Người mà cô ngỡ là định mệnh đã an bài khi cho cô gặp lại. Cô đã yêu hết lòng, đã cố gắng để mang đến hạnh phúc cho anh, đã cố gắng để bù đắp những khổ đau mà cô gây ra trong quá khứ. Vì 5 năm trước đó, cô đã theo chồng, đã bỏ cuộc chơi khi chưa kịp thực hiện lý tưởng cuộc đời mình. Cô lấy một người hàng xóm mà gia đình ưng ý. Cô muốn sống an phận với những gì mà cuộc sống đã an bài cho cô. Nhưng rồi cô không hạnh phúc, rồi chồng cô mất đi trong một tai nạn bất ngờ. Mọi thứ khổ đau đè nặng lên vai bà mẹ một con – 23 tuổi.


Rồi cô gặp lại anh, anh cho cô niềm tin để đứng dậy, anh dùng tình yêu để lôi cô ra khỏi vỏ ốc mà cô tạo ra. Cô bắt đầu đi học lại, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều trong thời gian ấy. Anh, thật sự chính là động lực để cô vươn lên, vì cô nghĩ cô có thành công thì mới có thể tương xứng với anh, anh sẽ không bị chê cười khi là người con trai lấy người đã có một đời chồng và đứa con riêng như cô.


Cả anh và cô đã có thời gian hạnh phúc bên nhau, đối với cô anh chính là tình yêu duy nhất, là người duy nhất cô muốn gắn kết suốt quãng đời còn lại.


Nhưng rồi cô nhận ra mọi thứ thật quá khó khăn, cô không thể để anh đứng giữa ngã ba đường, bên tình bên hiếu. Anh là người con trai có hiếu, anh là người đàn ông tốt trong lòng cô, vì thế cô cắn môi nghẹn ngào nói lời chia tay với anh. Lần này cô vì anh mà ra đi chứ không phải cô từ bỏ anh.


3 năm sau đó, cô được tin anh sắp lập gia đình, nhưng kèm theo tin đó cô cũng nhận được lời yêu thương từ anh “cho dù cuộc sống có thế nào đi nữa thì anh vẫn yêu em”.


Đau, nỗi đau trong tận trái tim của một người con gái chịu nhiều mất mát và khổ đau, nỗi đau của một trái tim biết cảm nhận và sâu sắc, cô biết mình đã mất anh mãi mãi, nhưng cô biết cô đã từng có anh, và tình yêu của anh.


Cô chấp nhận đơn côi để cầu chúc anh hạnh phúc”.


Ảnh minh họa

Những tháng ngày buồn bã ấy chợt ùa về trong cô, cảm giác thật rõ rệt, và vẹn nguyên. Mắt cô cay xè, cổ họng nghèn nghẹn, cô rút vào một góc rồi lặng lẽ đi ra phía vườn hoa sau khi chứng kiến buổi làm lễ thiêng liêng của nhỏ bạn thân.

Men theo lối đi rải sỏi, dọc hai bên trồng cỏ xanh mướt, cô hít thở luồng không khí trong lành, lấy lại bình tĩnh cho trái tim bé nhỏ của mình. Cô đưa tay lên lồng ngực thì thầm:

“Bình yên nhé, đã 5 năm rồi còn gì. Mọi thứ đã thay đổi rồi…”

Chợt từ phía sau có tiếng nói trầm ấm :

Em vẫn khỏe chứ?

Cô thảng thốt giật mình quay lại, cô không nghĩ là anh lại theo cô ra tận đây thế này, chút bối rối cô lúng túng:

- uhm, em… Phương vẫn khỏe. – Cô không xưng em, vì cô đã từng nói với anh, khi nào quên anh thật sự cô sẽ xưng bằng tên với anh, sẽ quay lại từ đầu như ngày còn đi học mới gặp nhau.

- Trông em hôm nay xinh lắm…

- Uhm, cảm ơn. Anh…. À không Việt và Ngọc Quyên khỏe chứ?



Thôi Phương vào đây, chắc Dung đang đợi.

Phương quay lưng đi, chợt bị giật mạnh một cái, cô lúng túng bị trẹo chân do mang giày cao gót. Cô bực bội quay lại:

- Anh làm gì vậy? Tôi hỏi anh không trả lời, đi thì kéo lại, ý là sao đây?

- Em chịu kêu anh bằng anh rồi hả?

Cô đỏ mặt lại ấp úng, chẳng biết nói thế nào, mà đúng hơn là không muốn nói gì thêm, trong khi cái gót giày thì bị trẹo sang một bên, chân cô đau không thể tả. Nhưng cô không muốn lộ ra, cô cố gắng bước đi, không muốn người ta thấy mình trong tình cảnh đáng thương này. Nhưng làm sao một người tinh tế như Duy Việt lại không nhận ra điều đó chứ. Anh tiến lại gần, bồng cô lên, mặc cho cô giãy giụa và cộc cằn la mắng.

- Anh làm gì vậy? anh tưởng anh là ai chứ?

Đặt cô ngồi xuống ghế đá gần đó, anh cuối xuống cầm chân cô lên, tháo giày rồi xoa xoa gót chân, thủng thẳng nói:

- Anh không là gì của em cả, nên em muốn bỏ anh lúc nào cũng được, còn đối với anh em rất quan trọng, nên không thể để em chịu đau như vậy.

Phương quay mặt đi ngăn một dòng nước mắt chực tuôn trào, tại sao con tim cô cứ mãi rung động vì con người ấy, tại sao cô lại thấy mình đang thổn thức với những lời người ta vừa nói, tại sao cô phải ngồi đây ngoan ngoãn để cho người ta xoa chân và nói những lời mụ mị….. tại sao?

- Phải tôi là người như vậy đấy, tôi xấu xa như vậy đấy, thế nên anh mới bỏ đi lấy vợ. Anh vì không chịu đựng được quá khứ của tôi, vì còn chưa kiên quyết nên mới chấp nhận lời chia tay của tôi ngày ấy. Tại sao giờ còn nói như vậy, chúng ta cuối cùng là không ai nợ ai cả.

- Anh chỉ nói vậy thôi, không có ý gì, em đứng lại đi, chân em đang đau đó!

- Không, tôi cả đời này đã đứng lại rồi, giờ tôi muốn thay đổi. Anh đừng nghĩ rằng tôi vẫn còn yêu anh, tôi quên anh rồi

- Em nói dối không quên đâu

- Phải tôi chưa từng nói dối, tôi đang nói thật đó!

- Vậy em nhìn thẳng vào mặt em anh rồi nói.


Ảnh minh họa

Phương nhìn vào mắt Duy Việt, đôi mắt cô ngấn lệ. Cô mím chặt môi ngăn cho hai dòng nước mắt tuôn trào, chực buông ra lời cay đắng cho thỏa dạ thì bỗng dung Hoàng Minh chạy đến.

- Phương, em có sao không ? sao chân em bị thế này. Anh xin lỗi anh đến trễ để em phải đi một mình thế này.

Trong khi Phương đang trố mắt nhìn Hoàng Minh, thì anh đỡ lấy người của Hà Phương, cử chỉ ân cần, lời nói dịu ngọt…

- Chúc mừng em đã tìm được một nửa của đời mình.

Duy Việt tiến đền chìa tay ra trước mặt Phương, thấy Phương quay mặt đi, anh ta lại quay sang Hoàng Minh, buông một câu nhói lòng:

- Chúc mừng anh đã chinh phục được người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất. Nhất định anh phải đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Nếu không thì…….

- Nếu không thì sao ?

- Tôi không tha cho anh đâu

- Hai người không cần nói những lời như vậy. Tôi chẳng là gì cả. Tôi chẳng qua chỉ là một cô bé lọ lem ham vui nên đến đây dự hội mà thôi. Tôi không quen biết hai người.

Lúc này thì cô không thể ngăn hai dòng nước mắt tuôn rơi.

Cô lang thang trên con đường mênh mông, thấy sự cô đơn tràn ngập trong lòng. Vết thương nơi trái tim cô còn đau hơn vết thương ở chân. Cô mặc kệ nó, cô vẫn cứ đi, nếu ai đó nhìn thấy cô trong bộ dạng lúc này chắc hẳn cho rằng cô là một con điên. Một cô gái ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, với đôi chân trần đang lang thang trên vỉa hè…. Nước mắt cô cứ rơi, những ngày tháng cũ ùa về.

Khi Hà Phương bước đi, cả hai đều muốn chạy theo giữ lại nhưng chính Duy Việt đã cầm tay Hoàng Minh lại:

- Tôi muốn nói chuyện với anh

- Giữa tôi và anh không có gì để nói

- Có chứ? Tôi hỏi thật anh là gì của Hà Phương, tại sao Hà Phương lại cư xử như vậy ?

- Tôi….. tôi yêu cô ấy

- Và cô ấy cũng yêu anh chứ ?

- Điều đó thì….



Đúng lúc ấy Thanh Dung bước ra.

Khách khứa về sắp hết rồi, hai người sao còn đứng đây, còn Hà Phương đâu?

- Nói cho tôi biết, thật ra Hà Phương có sắp lập gia đình không? Người này có phải là chồng sắp cưới của cô ấy không?

Duy Việt quát lớn, Thanh Dung buông thỏng:

- Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao? Có gì quan trọng với anh đâu chứ?

Duy Việt tức giận, quay lưng bỏ đi, anh vội vã lấy xe để tìm Hà Phương, lòng anh giờ đây như lửa đốt.

Duy Việt đi rồi, Thanh Dung quay lại hỏi Hoàng Minh :

- Thật ra đã có chuyện gì xảy ra, tôi kêu ông giả danh bạn trai Hà Phương bí mật theo nó, sao ông để cho nó đi mất tiêu rồi?

- Cô ấy còn yêu anh ta, cô ấy đau lòng, tôi không giữ được cô ấy…

- Đương nhiên là tôi biết cô ấy còn yêu, tôi sắp đặt hôm nay để họ gặp nhau, ghen tức nhau để trở về với nhau mà….

- Cậu biết tôi yêu Hà Phương mà, tại sao lại làm như vậy

- Hoàng Minh à, cậu yêu Hà Phương bao lâu rồi cậu biết không? Cậu thấy nó có động lòng với cậu không? Nó là cô gái tốt và nó rất rạch ròi, có khi nào nó lợi dụng tình cảm của cậu chưa? Vậy nên tôi khuyên cậu hãy buông tay, chúng ta cầu chúc cho nó được hạnh phúc. Nó đã đau khổ quá nhiều rồi.

- Uhm,….Dung nói đúng, tôi cũng mong cô ấy hạnh phúc…

Duy Việt phóng xe ra khỏi nhà hàng, trong lòng nghĩ chắc hẳn cô ấy không đi xa. Nhưng quan trọng là đi đâu nhỉ, cô ấy có biết đường ở đây đâu? Anh cứ theo quán tính, chạy lần theo con đường trở về.

Từ xa, Duy Việt thoáng thấy bóng một chiếc váy trắng, tóc buông dài, chân khập khiễng trên vỉa hè. Anh lao đến, gọi to:

- Hà Phương

Phương không quay lại, cô không nghe, cô đang nhớ đến ngày anh đám cưới, lúc ấy cô buồn lắm, nhìn khung hình cưới trước nhà anh, trái tim cô vỡ vụn. Bây giờ thì sao, sau 5 năm rồi gặp lại anh nó vẫn mang một nỗi đau không định nghĩa thanh lời.

Duy Việt kéo cô quay lại:

- Em có nghe anh gọi em không ?

- Em không nghe

- Chân em đau lắm không? Lên xe đi anh chở em về

- Không cần đâu, giúp được một lần không giúp được cả đời. Anh về đi, anh còn vợ nữa

- Em… anh không còn vợ nữa, em đừng lo cho anh. Anh và cô ấy chia tay rồi.

- Vậy thì anh nên hàn gắn lại, vợ chồng ai cũng có những lúc xích mích, cãi cọ rồi sẽ qua thôi.

- Vậy sao? Vậy ngày xưa em và ông xã em có vượt qua được không? Có hạnh phúc không? Tụi anh chia tay lâu rồi, anh lấy cô ấy vì hoàn cảnh thôi. Giờ cả hai giải phóng cho nhau, cô ấy cũng đã có gia đình rồi

- Vậy sao?

- Uhm…. Dù em không còn yêu anh cũng được, cứ xem như anh là bạn, để anh đưa em về trong lúc chân bị đau. Được không em?

Hà Phương im lặng, lặng lẽ bước theo Duy Việt, cô không thể kháng cự những lời lẽ ấy của Duy Việt, cô không thể chống lại trái tim mình đang thổn thức một cảm giác không gọi thành tên….

Cô vẫn ở trọ chỗ cũ, anh không ngờ 5 năm rồi cô vẫn vậy, ngay cả chỗ ở cũng không thay đổi.

- Em vẫn ở đây sao

- Dạ, ở riết rồi cũng quen, bà chủ cũng thương em.

Cô lấy chìa khóa nhà ra, bước đến mở cửa, rồi quay lại chào anh:

Thôi anh về đi, em cảm ơn anh.

Em không cho anh vào nhà sao? Anh phải bó thuốc vào chân em nữa

Anh không nói gì, tay vẫn cầm bịch bông băng, cô ngại ngùng chào anh rồi bước lên cầu thang. Cô nhăn mặt, cái chân bị đau cô lại hành hạ nó đi bộ, giờ coi bộ kiệt sức rồi. Nhưng cô phải cố gắng bước lên phòng, gần đến cuối con đường rồi còn gì.

Duy Việt không chờ đợi Hà Phương mời, sẵn có người vừa bước ra, anh chen vào bồng Hà Phương trên tay, đi liền một mạch lên đến cửa phòng. Hà Phương thì không dám kêu la vì sợ người khác quay lại nhìn.

- Vẫn phòng này chứ em

- Dạ, anh để em xuống. Anh lúc nào cũng thích tự làm theo ý mình, anh không tôn trọng suy nghĩ và cảm nhận của em.

Anh chỉ làm điều gì có lợi cho em thôi, chân em đang đau…

Cô không cãi lại, lúc nào cũng vậy đứng trước Duy Việt cô luôn là người thiếu lý lẽ. Đôi khi cô cảm thấy dường như chỉ có anh mới khắc chế được tính bướng bỉnh của cô. Cô mở cửa bước vào, anh cũng theo sau, không cần cô mời.

- Anh ngồi đi, phòng nhỏ anh thông cảm.

- Em làm như anh chưa từng đến đây vậy?

Hà Phương cúi mặt không nói gì, Duy Việt nâng cầm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt của cô, cô mím chặt môi, hai dòng lệ tuôn rơi. Duy Việt ôm cô vào lòng, tình yêu của anh bấy lâu giờ đây đang bùng cháy, những giọt nước mắt của cô không dập tắt cơn cháy mà còn làm nó bùng lên dữ dội.

- Hà Phương, đừng khóc em

- Chúng ta là gì, đang là gì và như thế nào đây anh? Sao anh cứ làm cho cuộc sống của em khốn khổ thế này. Em cứ ngỡ là thời gian đã giúp em quên anh, sao anh lại xuất hiện?

- Em ghét anh thật sao? Anh làm cho cuộc sống của em khốn khổ hay là em làm cho trái tim anh điêu đứng. Anh không quên được em, anh không yêu được người khác, anh không thể nào xây dựng một gia đình hạnh phúc! Anh nhất định phải tìm em Phương à. Mình bắt đầu lại được không em?

Điện thoại của Hà Phương reo lên, tự nãy giờ đi ngoài đường, cô chẳng biết cái điện thoại của mình có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ nữa.

“Không cần đâu tao về nhà rồi. Tao….., tao đi taxi về. Thôi mày lo chuyện mày đi hôm nay là ngày trọng đại mà, hôm khác nói…”

Duy Việt lườm Hà Phương:

Anh trở thành tài xế taxi của em lúc nào vậy?

Em mà nói anh đưa về nó sẽ hỏi suốt, em mệt lắm.

Đến lượt điện thoại Duy Việt reo, Hà Phương đứng dậy, bước ra ngoài lan can ra điều lịch sự…

Cô đứng nhìn lên bầu trời trên kia, hôm nay trời đẹp quá, nhiều sao và có cả trăng non mới nhú. Cảnh này giống cảnh….. của ngày 12 tháng 3 năm đó quá. Cô cố xua đi những suy nghĩ chẳng đâu vào đâu.

Bất chợt Duy Việt ôm chầm lấy Hà Phương từ phía sau. Phương vùng vẫy nhưng cô bất lực, đôi bàn tay ấy siết lấy cô, hôn lên mái tóc dài của cô, rồi gấp gáp tìm môi cô trong bóng tối. Cô im lặng, cô ngoan ngoãn, và rồi nụ hôn được đáp trả.

- Anh… yêu em!


- Tại sao chúng ta cứ mãi đuổi bắt nhau anh nhỉ, mình đã có hai lần cách trở, phải chăng sẽ có lần thứ 3?


- Phải có lần thứ ba chứ em, khi một trong hai chúng ta già rồi chết đi…


Ảnh minh họa

Hà Phương hạnh phúc, một hạnh phúc lớn lao cho những khổ đau mà cô đã trải qua.

Lúc nãy anh nghe điện thoại của Thanh Dung, Dung nói em và Hoàng Minh không là gì cả, còn chửi anh là không biết tận dụng cơ hội, đáng đời anh.

- Anh…

- Làm vợ anh em nhé!

Duy Việt nâng bàn tay của Hà Phương lên, hôn lên bàn tay, anh ấy đang cầu hôn cô, không nhẫn, không hoa, không nến, … nhưng lời cầu hôn ấy mang đến hạnh phúc cho cô.

Cuối cùng cô đã gặp lại anh nơi cuối con đường của mình. Cô gật đầu, hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh hôn lên đôi mắt cô, mỉm cười hạnh phúc. ./.

Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Son Nguyen – bangthuhc@…

DOWNLOAD
Sưu tầm

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Blog Radio 207: Khóc rồi hãy cười lên và bình yên em nhé!



Lá thư trong tuần: Cà phê đắng và mưa

“Bỗng vỡ òa vì những xót xa
Khi nhận ra mình rất nhớ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen
mà hôm nay lại nhớ thêm

Trách trái tim mình chẳng đủ vô tình
để phôi phai màu ký ức
Đã lâu rồi mà cứ hy vọng
Anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong “

Càfe Tre một chiều mưa, em ngồi thu mình ở chiếc bàn ẩn trong góc khuất, nhìn qua khoảng trống đủ rộng để chiếc bàn bên quen thuộc ấy đập vào tầm mắt. Sau dạo ấy mỗi lần đến Tre em đều đi một mình, chọn đúng chiếc bàn kia, nhưng hôm nay đã có một cô gái và một chàng trai ngồi vào đúng chỗ đó…. Bỗng tất cả kỉ niệm dường ngủ quên trong tim em bỗng tỉnh giấc, cứ thi nhau đánh vào tim, nhói lên từng hồi…. Em quyết định không trốn chạy nữa, sự thật cho dù đau đớn hay phũ phàng thế nào cũng không thể thay đổi, tại sao em cứ vẽ ra xung quanh em những bức tường thật đẹp rồi chẳng dám chạm tay vào nó như sợ chúng vỡ tan… Tại sao em lại cứ nhốt em trong chiếc hộp kia, tại sao em lại cứ làm đau chính em?

Chiếc bàn đó, hình ảnh em học chơi cờ tướng hiện lên, trò này là của cánh mày râu vậy mà em cũng muốn học…. rồi chẳng nhớ nỗi con nào đi đường nào, cứ phải luôn miệng vừa chơi vừa hỏi “thầy”- cũng là đối thủ…., hình ảnh một mình em uống một hơi hết gần hai chai sting liền trong khi anh mắt tròn lên vì ngạc nhiên…. Em giật mình chợt hỏi: Liệu anh có còn nhớ không những kỉ niệm của chúng ta?…. Còn em, vẫn mang theo nó bên mình như một báu vật, nhưng không dám mở ra xem, em sợ nó vỡ tan…. Em đã gói ghém thật kĩ cất vào góc khuất trong tim, nhưng có lẽ vì cứ mang theo nhiều báu vật nên trái tim em nặng quá anh à, nó làm môi em không còn cười tươi, mắt em không còn long lanh vì nhạt nhòa nước. Em xin một lần đem hết kỉ niệm ra xem, lau chùi sạch sẽ rồi đập tan….để bước tiếp những ngày phía trước.


Anh! có còn nhớ những ngôi sao không? Những ngôi sao hình bản đồ VN nè, những ngôi sao hình đầu trâu mà anh nhắn tin bảo em ra trước nhà xem có còn không đó…. em bảo em là đầu trâu, vì em thuộc cung kim ngưu, và vì em vừa ngu vừa lì….Anh còn nhớ quán kem ở bờ kè bên sông không? Em đòi mãi anh mới chịu chở em đi ăn đó nhớ không? Anh còn nhớ đã cõng em thế nào không? Cõng đi qua đi lại y như bị khùng đó anh nhớ không? Anh còn nhớ anh nhéo em bầm cả tay, vết bầm thì tan đi một tuần sau đó nhưng vết bầm trong tim em khi anh ra đi thì còn mãi…Anh còn nhớ anh xiếc cho em xem thế nào không? Nói thật mấy trò đó làm sao lừa được em, nhưng vẫn ngây ngô hỏi anh làm sao hay vậy? Để rồi nhìn anh cười mãn nguyện vì xiếc thành công….Anh còn nhớ biển không? Hôm anh và em đi biển ấy, kết quả là sau trận đi biển, anh giận em vì một tội, tội rất nặng anh nhớ không? Anh có còn nhớ những ngày anh từ Đà nẵng vô Sài Gòn vào ngày sinh nhật em không, anh vô mà chẳng báo cho em biết gì cả… Anh thật sự khiến em rất bất ngờ! Chưa bao giờ em có một sinh nhật vui đến thế…

Tất cả, tất cả trong em vẫn nguyên vẹn nhưng chẳng biết anh có còn nhớ không? Còn em, em chẳng nhớ nỗi bao lần em viết tin nhắn mà không dám gởi, em chẳng nhớ nỗi bao lần em gởi tin mà chẳng nhận được replay, em cũng không đếm hết những lần em không khóc mà nước mắt vẫn chảy, dù em liên tục dùng tay quệt đi nhưng vẫn không sao lau khô được nó. Em nhớ ngày đầu xa anh, em sợ cái điện thoại kinh khủng, em sợ nhìn màn hình mà chẳng có tin nhắn hay cuộc gọi nào, em sợ cái cảm giác hụt hẫng khi vồ lấy nó nếu có tin nhắn tới để rồi chạnh lòng khi đó chẳng phải là tin nhắn của người em đang mong chờ, em không dám nạp card vì sợ sẽ gọi cho anh khi em nhớ anh đến quay quắt, em sợ em trở thành kẻ thứ 3…. Sợ lắm anh biết không?

Mùa mưa năm nay nán lại muộn hơn mọi năm thì phải, mưa Sài Gòn không dai dẳng nhưng cũng đủ gợi lên cho ai đó những nỗi nhớ không lời. Trời không lạnh như khi em gặp anh, nhưng lúc này bàn tay em lạnh buốt vì bàn tay đã từng sưởi ấm cho nó giờ đang sưởi ấm cho một bàn tay khác mất rồi…..Mưa ngoài trời đã tạnh từ lúc nào rồi mà mưa trên mắt em vẫn chưa tạnh, café nhiều sữa sao vẫn cứ đắng?

Uống nốt những gì còn sót lại trong ly, em tự nhủ đó sẽ là những cay đắng cuối cùng em dành cho một cuộc tình, từ nay em sẽ không bao giờ uống café nữa… Phía chân trời, mặt trời hiện lên với những vệt sáng cuối ngày,thứ ánh sáng mạnh mẽ, dường như bao năng lượng bị cơn mưa lấn át nay bừng lên mãnh liệt.

Em thầm mong chính em cũng thế….

Gửi từ email Beut huynh beut501@…


Cơn gió mang tên em!

Khóc rồi thì hãy cười lên và bình yên em nhé!

Quán coffee hãy còn vắng khách, dù vậy nhưng người đến đây không hề có cảm giác trống vắng, bởi gam màu ấm cúng đỏ tươi đầy trang trọng. Giữa những ngày không khí vẫn còn dư âm của hơi lạnh mùa đông, Sunset quả là một lựa chọn thú vị cho những ai cần sự trầm lặng để suy tư. Cô và người con trai đó ngồi đối diện nhau, những ca từ quen thuộc của nhạc Trịnh vang lên nhẹ nhàng… “Biển nhớ”… bài hát mà cô rất thích và mỗi đêm người con trai vẫn hay bật trước khi ngủ. Cô nhìn sang đồ uống của anh, tách coffee bốc khói, những làn khói lơ lửng phả vào mặt cô hương thơm của vị Robustas. Cô cũng đã gọi một ly giống như thế. Mà cũng không hẳn là cô đã gọi, người chủ quán gần như nhớ được gương mặt cô, thức uống quen thuộc mà cô vẫn thường dùng khi đến vào mỗi chiều thứ bảy. Cô gái có mái tóc dài lúc nào cũng xõa bồng bềnh và nụ cười luôn điểm sáng trên đôi môi tươi hồng. Cô không bao giờ đến Sunset một mình mà luôn khoác tay đi bên cạnh một người nữa. Cũng chính là người ngồi trước mặt cô lúc này, nụ cười cô vẫn mỉm nhưng lại ngắn ngủi dần. Anh nhấp một ngụm coffee, cho những lời nói không mắc nghẹn nơi cuống họng:

“ Đã tìm được bác sĩ giỏi về Khoa Xương ở nước ngoài có thể phẫu thuật cho cô ấy. Chỉ còn vấn đề là thời gian…Có lẽ cuối tuần này bọn anh sẽ bay qua đó luôn. Giấy tờ cũng đã lo xong đâu vào đấy.”

“ Thế cơ hội thành công là bao nhiêu hả anh?”

“ Bác sĩ chưa thể chuẩn đoán đuợc, vốn dĩ là không có nhưng giờ được 1% thì vẫn tốt hơn là không.”

“ Vậy anh chị định chừng nào sẽ cưới?”

Người con trai chậm rãi nhấp tiếp một ngụm coffee rồi lại quay mặt sang hướng khác như muốn lãng tránh câu hỏi của cô gái.

“ Sau khi sang Mỹ anh sẽ tổ chức lễ cưới ở đó luôn, chắc là không về nữa. Nhưng cô ấy muốn đợi sau khi phẫu thuật mới làm lễ.”

“ Cũng đúng. Cô dâu nên bước đi bên cạnh chú rễ thì mới hạnh phúc. Nhưng nếu phải ngồi xe lăn thì cũng không sao, chỉ cần anh luôn đi bên cạnh chị ấy là được…giống như…cái cách anh đã từng che chở cho em…”





Cả hai chìm ngập trong khoảng không im bặt, cô liếc nhìn sang chiếc nhẫn đeo ở bàn tay trái của anh, vẫn còn vẹn nguyên vị trí của nó, ngón áp út. Một thoáng suy nghĩ lướt nhanh qua, cô lấy ra một cái gì đó nơi cổ mình đang đeo, đặt vào tay anh.

“ Em không kịp chuẩn bị quà cưới, suy đi nghĩ lại tặng vật này là thích hợp nhất. Cứ xem ý nghĩa của nó thay cho lời chúc của em vậy.”

Cô cuối xuống nâng trên tay cốc coffee ấm, thưởng thức nó một cách bình thản như trước giờ vẫn thế, nét mặt không để cho người khác nhìn thấy được điều gì ẩn giấu sau nụ cười. Giọng người con trai trầm hẳn xuống, nhìn cô với đôi mắt kiên định pha lẫn chút hồ nghi:

“ Đó là điều em muốn, phải không?”

“ Vâng.” Giọng cô gái dứt khoát

Không gian vẫn chìm lấp một khoảng lặng vô định nơi góc phòng. Tôi để mặc chúng tiếp tục với sự câm lặng đó, không một động tĩnh, không một thứ âm thanh nào được làm huyên náo hay dễ dàng chen chân vào phá hỏng sự yên ắng vốn dĩ. Chỉ còn tôi với cơn mộng mị không yên giấc, bóng tối cứ đôi lúc chập chờn vây quanh lấy, một cảm giác hoang lạnh khi giấc ngủ muộn đến với tôi đêm qua, thế nên tôi cho phép sự biến lười cứ thế lan khắp cả cơ thể.

Ngoài kia, những tia nắng chói chang bắt đầu xâm chiếm khoảng không nhỏ hẹp của tôi. Từ khung cửa đến bốn mảng tường, bàn làm việc, rồi đến chỗ khuất nhất là chiếc giường nơi tôi đang trú mình dưới lớp chăn dày, trắng muốt. Tôi vẫn nằm bất động, cho đến khi chợt nhớ, tối qua… cửa sổ nhà tôi không hề mở.
Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy, nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng được xoa dịu khi thấy Quân đang ngồi ở salon đối diện phòng tôi nhìn vào. Người duy nhất có chìa khoá nhà, nơi ở mới của tôi.

“ Em dậy trễ quá.”

“ Vì tối qua ngủ muộn.”

“ Em chuẩn bị đi. Anh muốn đưa em đến một nơi.”

“ Mình ra biển trước được không?”

Gió biển cứ thế thổi vào tôi ào ạt mang theo một mùi hương quen thuộc của đại dương. Ngồi trên xe, tôi lãng đãng để hồn mình lơ lửng theo gió, tôi nhìn thấy được những mảng trắng trong suy nghĩ của mình, không có gì cả. Xe lao vút trên đường vắng, biển đã gần kề, cái cảm giác đó cũng không còn xa vời vợi, cảm giác cho tôi nhìn thấy hình ảnh của những con người mà ngày mai đây, tôi sẽ không còn gặp lại.

Anh không phải là một cơn gió, anh cũng chưa bao giờ rời xa tôi. Chỉ có tôi đã đến và rời khỏi cuộc đời anh như một sự an bài đã sắp đặt. Trong ký ức tuổi thơ tôi, dáng hình một con bé sáu tuổi chợt hiện rõ lúc này, gương mặt ngây ngô lúc nào cũng cười toe toét bước đi trên biển. Bởi nó biết rằng nó được chở che tuyệt đối với bàn tay vững chắc luôn nắm chặt lấy nó, nó sẽ chẳng phải sợ bị thất lạc hoặc chưa bao giờ có cảm giác bị bỏ rơi giữa cái thế giới này, như những người đã tạo ra nó để rồi bỏ mặc nó một mình chống chọi với cái buốt lạnh và sợ hãi. Hay nói đúng hơn, tôi đã được anh ban tặng cho một cuộc sống mới. Nơi thế giới của anh, tôi không phải trải qua bất cứ nỗi đau, nỗi sợ hãi và bất an. Những cụm từ đó chưa từng xuất hiện trong từ điển trưởng thành của tôi.



Nhưng hôm nay không còn là ký ức của tuổi thơ, tôi đã lớn lên và những tháng ngày kia sẽ phải lùi lại phía sau. Khi đó tôi chẳng buồn nghĩ rằng mình sẽ phải rời xa chúng mãi mãi. Anh không hề thay đổi, tôi cũng không tìm được cảm giác hoài nghi nào khi ở bên cạnh anh. Mặc dù luôn gọi nhau là anh em, nhưng tôi không thể nào che giấu được anh qua ánh mắt của mình. Thứ tình cảm gắn bó đó sao có thể chỉ dừng lại ở cụm từ “ anh em”. Dường như anh cũng thế, chúng tôi không che giấu tình cảm của mình, chỉ còn thiếu một lời khẳng định để mọi người thấy rằng chúng tôi thực sự là của nhau. Và càng hạnh phúc bên anh tôi lại càng quên đi những bài học trong những nỗi ám ảnh khi vừa chào đời, tôi gần như bỏ quên tất cả những gì thuộc về thế giới ban đầu của mình, nó khắc nghiệt và luôn nhắc nhở tôi phải cẩn trọng. Niềm vui được ban tặng thật ít ỏi, nhưng chỉ cần tôi buông lơi trong một phút giây nào đó, số phận có thể sẽ lấy đi của tôi tất cả.

Ánh hoàng hôn đứng lặng giữa đường chân trời, cảnh tượng ấy hắt vào tôi thứ ánh sáng mờ ảo, đang nhạt dần giữa bóng chiều tà. Gió bắt đầu thổi mạnh và âm thanh thét gào của sóng biển cũng không thua kém bất cứ điều tự nhiên nào ở đây. Tiếng sóng biển gần như áp đảo hết tất cả mọi thứ, nhưng xen lẫn đâu đó tôi vẫn còn nghe được tiếng cười, tiếng cười chất đọng những giấc mơ đẹp không vướng bận một chút âu lo. Tiếng nô đùa ấy càng rõ rệt hơn, tôi giật mình nhận ra giọng cười quen thuộc ấy, trong đó tôi nhìn thấy khuôn mặt cười của mình và có cả anh. Nó gần như ở trước mắt, thật gần đến có thể cảm giác được nó đang hiện hữu. Tồn tại như chưa từng biến mất. Những vệt sáng cuối ngày của biển lướt qua tóc, xuyên qua bàn tay và chúng hằng lên những chuỗi ngày của hôm qua. Tôi khẽ khép mắt, bất động ngồi trên mặt cát êm dịu. Để mặc cho sóng biển nhấn chìm cảm xúc lúc này, tôi ước gì mình có thể tàn nhẫn thêm chút nữa. Tôi đã dửng dưng đẩy người quan trọng nhất đời mình cho một cô gái xa lạ, thì sao lại không tàn nhẫn với bản thân hơn để tình cảm kia được dứt khoác.

Hồi nhỏ tôi rất hay nằm mơ, những cơn mộng mị cứ chập chờn vây lấy mỗi khi tôi nhắm mắt ngủ. Nỗi ám ảnh, sự sợ hãi sẽ phải trở lại những ngày tháng không bình yên luôn đeo bám tôi thật dai dẳng. Những lần như thế anh lại ngồi cạnh bên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé: “Không phải sợ gì cả, anh vẫn luôn ở đây, bên cạnh em mà.” Giọng nói anh thì thầm và chờ đến khi tôi ngủ yên giấc mới thôi. Mãi về sau, những giấc mơ đó đã biến mất hoàn toàn. Tất cả đều là nhờ có anh. Và cũng không biết từ bao giờ tôi đã tin rằng cuộc sống này là một đoá hoa luôn tươi thắm, sẽ không bao giờ lụi tàn. Cho đến khi chị xuất hiện, những giấc mơ của tôi trở nên đếu đặn vào mỗi đêm, nhưng đã không còn bàn tay nào nắm chặt lấy tôi nữa. Hay nói đúng hơn bàn tay anh đã không thể tiếp tục nắm chặt lấy tôi như ngày nào. Ngay khoảnh khắc lần đầu gặp chị, tôi đã hiểu, tất cả đó là sự sắp đặt của số phận và dù tôi có cố gắng thì cũng không thể nào tìm được cách thay đổi. Chị là bạn của anh, chị không đẹp nhưng mang một gương mặt thánh thiện, chị có nét dịu dàng hơn người và chắc chắn là hơn cả tôi. Chị có rất nhiều ưu điểm của một người con gái giỏi giang, chỉ có điều chị không thể có được tình yêu của anh. Nhưng đến cuối cùng anh vẫn thuộc về chị vì anh nợ chị một cuộc sống. Chị đã lấy người mình làm lá chắn cho anh khi tai nạn bất ngờ xảy ra. Và để lại hậu quả là mất đi khả năng di chuyển đôi chân của mình. Tôi biết chị đã dành cho anh một tình yêu cũng nhiều như tôi đã yêu anh. Tôi liệu có thể thay đổi được gì đây? Có thể trách ai đây? Có chăng chỉ là biết mỉm cười…vì anh không bao giờ muốn tôi phải khóc…

Lúc nhận ra anh không còn có thể ở bên cạnh tôi được nữa, cũng là lúc tôi hiểu bao năm qua tôi đã sống quá dựa dẫm vào anh, như một ký sinh trùng bám víu vào một vật thể to lớn tìm cho mình sự sống. Cách cuối cùng tôi có thể chọn lựa là rời xa khỏi cuộc sống của anh, rời xa tất cả. Tôi nhờ Quân kiếm giúp một nơi ở mới, dù nhỏ hơn rất nhiều nơi mà tôi đã từng sống, không nhiều tiện nghi, cuộc sống của tôi không còn xa hoa và đầy đủ như trước. Nhưng tôi biết một điều, đây mới chính là thế giới tôi được sinh ra và là nơi tôi thuộc về nó. Anh đã cố ngăn cản, nhưng tôi không muốn mình tiếp tục khép nép dưới bàn tay che chở của anh. Và hơn nữa, giờ anh đã có gia đình.















“Em để anh đợi lâu quá đấy!”. Quân thình lình xuất hiện từ phía sau.

“Xin lỗi anh, mình về thôi.”

Nếu Quân không đi đến bãi biển gọi tôi, thì có lẽ tôi đã bỏ quên anh thật sự. Quân là bạn thân của anh và cũng là người bạn duy nhất của tôi. Số phận không đến nỗi quá bất công khi còn để lại cho tôi một người bạn tốt. Những gì Quân làm cho tôi thật sự không còn gì hơn là rất biết ơn. Từ nơi ở ổn định đến công việc yêu thích hiện giờ đều là do Quân tìm giúp. Tất nhiên, tôi đã tập quen dần với cách sống độc lập, sẽ không dễ dàng nhưng không phải là không được. Chúng tôi trở về thành phố, nhưng xe dừng lại không phải là trước cửa nhà tôi. Bất thần, tôi quay sang nhìn Quân, không tránh khỏi ánh nhìn kinh ngạc.

“ Sao lại đến đây?”

Quân không đáp, im lặng bước ra khỏi xe. Tôi cũng đi theo và… đứng lặng.
Đêm đã khuya, là gió khiến tôi có cảm giác lạnh hay chính cảm giác thân thuộc kia đang làm tôi thổn thức. Ngôi nhà này, từng chất ngập bao nhiêu kỉ niệm của tôi và anh, là nơi tôi lớn lên và cũng là nơi kết thúc cuộc sống êm đềm mà tôi từng ảo tưởng. Giấc mơ đẹp đã kết thúc rồi, tại sao phải tìm lại làm gì nữa.

“ Về thôi anh.”. Tôi bước trở lại xe.

“ Em vào đi.”

“ Gì cơ?”

“ Thật đấy.”

Quân nói và đặt lên tay tôi chùm chìa khoá. Sao Quân lại có được nó? Đưa cho tôi làm gì?

“ Tại sao?”.

“ Vì đây mới đúng là nhà của em.”

“ Điều đó đã không còn từ lâu rồi.”

“ Thử hỏi xem, em bây giờ là đang sống hay chỉ đang tồn tại?”

Quân bỏ về, để lại tôi một mình. Tôi đứng thật lâu, trầm ngâm nhưng cũng chẳng hiểu được suy nghĩ của bản thân lúc này. Câu hỏi của Quân trở nên ám ảnh trong đầu, không thể nào dứt ra được.Tôi nhìn vào trong, ngôi nhà tối mịt, bên trong không còn ai nữa. Một sự yên lặng đến đáng sợ, chưa bao giờ không khí nơi đây lại nặng nề khiến tôi như muốn chết ngạt. Một mình tôi, giữa bóng tối, không có bàn tay nào dẫn đường cho ánh sáng tìm đến. Tôi đang sợ hãi ngay trong chính nơi mà tôi đã từng hạnh phúc nhất ư? Tôi mở cửa, bước đến từng bậc thang, ánh nhìn chạm đến tận cùng những ngóc ngách, phòng khách, phòng ăn, phòng đọc sách của tôi, phòng làm việc của anh và phòng ngủ, sân thượng. Tất cả mọi thứ từ cái bàn, ghế hay chiếc cốc nước của tôi và anh vẫn nguyên vẹn với vị trí ngày nào. Không một vết tích thay đổi. Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ bán nó đi, để những ký ức ở nơi đây có thể được xoá nhoà, để anh yên tâm dành trọn vẹn trái tim cho người con gái sẽ đi cùng anh đến cuối đoạn đường. Tôi ngồi lại phòng anh, nhìn lại từng quyển sách, những đồ vật anh vẫn thường dùng. Anh đi mà không mang theo gì hết sao? Tại sao lại thế?

Tôi mở ra các ngăn tủ xem anh còn để lại những gì. Và ngỡ ngàng thay khi nhìn thấy cặp nhẫn, nó đã từng đeo vào tay anh và nằm trên sợi dây chuyền trên cổ tôi. Trước ngày anh đi tôi tháo nó ra để làm quà cưới. Tôi còn nhớ lúc đeo chiếc nhẫn vào cổ tôi, anh nói nó mang một ý nghĩa tin tưởng và kiên định. Nhưng có lẽ ý nghĩa đó được hình thành không phải để dành cho tôi.

“ Cô gái của tôi,


Anh ước gì nghe được một câu nói níu giữ từ em. Giá mà em nói anh đừng đi, nhưng rồi em đã khiến anh phải chờ đợi trong vô vọng. Ngôi nhà này chứa đựng những ngày tháng vui vẻ nhất mà có lẽ sau này sẽ không thể tìm lại được. Vì thế anh không muốn mang theo bất cứ gì. Tất cả đều được đặt đúng vị trí của nó và cả thứ cuối cùng em trả lại anh cũng thế. Chúng thuộc về nơi này. Những ngày cuối cùng sống trong ngôi nhà thân thuộc, anh lại không ngừng suy ngẫm… Có lẽ em đã đúng. Vấn đề không còn là quyền quyết định của anh có muốn hay không mà chỉ đơn giản là trách nhiệm. Là trách nhiệm mà anh bắt buộc phải thực hiện. Em biết không? Trong khái niệm của anh, gặp người thích hơp trong hoàn cảnh thích hợp thì mới là thế giới đúng. Nhưng giữa cuộc sống đầy rẫy những bất công thì thế giới đúng làm sao để tồn tại? Ngoài kia là bao cạm bẫy đen tối đang chờ em, nếu ngay cả nơi mà ta từng sống thật bình yên mà em cũng muốn rời bỏ thì dù là đang ở bất kỳ đất nước nào, em nghĩ anh có thể yên tâm sống trọn vẹn cho một tình yêu khác ư? Anh mong em sớm đọc được những dòng này. Lần cuối cùng mình ngồi cùng nhau ở Sunset Coffee anh đã muốn em hãy bật khóc, chưa lúc nào anh để em phải khóc. Nhưng khi đứng trước một quyết định quan trọng như vậy em cũng vẫn không nhỏ một giọt nước mắt. Sự chịu đựng đó đã vượt quá sức tưởng tượng của anh. Anh thật sự không biết em lại sẽ trốn ở một góc tối nào để giấu nhẹn những nỗi đau kia. Nếu thế xin em hãy khóc đi, dù cho bàn tay anh chẳng còn có thế lau khô nước mắt cho em… nhưng có lẽ giờ đây em không còn cần bàn tay đó nữa, phải không?




Anh chợt nhận ra khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của em. Mọi thứ bây giờ phải kết thúc để mở ra một khởi đầu. Khóc rồi thì hãy cười lên và bình yên em nhé!”

Cánh thư rơi xuống, tôi như ngã quỵ trên nền gạch lạnh tê buốt, nước mắt từ đâu chảy xô nhau làm nhạt nhoà ánh nhìn của của tôi. Cơn gió rét nào ùa vào làm vị mặn đọng trên môi càng xót xa chua chát. Ngày hôm nay, ngay lúc này, tôi đã khóc, những giọt nước mắt mong manh cho ngày xanh. Còn tôi, khóc cho ai đây? Cho tôi hay cho anh? Hay cho dòng đời dạng biến vô thường?

Thời gian để lại tất cả chôn vùi sau bước chân, chặng đường cô phải bước một mình đã đi quá xa rồi và bước chân ấy mỗi lúc càng vững chãi. Dù có gục ngã thêm lần nữa, cô vẫn tự đứng dậy và đi tiếp. Có lẽ vì cô như cơn gió phiêu lãng bất tận, nơi gió đi qua sẽ không trở lại nữa. Nỗi đau có đến rồi lại sẽ tan. Sunset vẫn thường xuất hiện gương mặt cô ngồi nơi khung kính nhìn ra bên ngoài. Người chủ quán khi nhìn thấy cô là biết phải mang thức uống gì đến, vẫn là hương vị Robustas phản phất. Nhưng giờ cô gái chỉ đến đây một mình, luôn luôn là một mình với bước chân lặng lẽ. Dáng ngồi bất động hàng giờ, cô khuấy tách coffee và mông lung ngắm những chiếc xe đang tất bật qua lại bên đường. Gương mặt ấy không vương chút sắc buồn. Cô luôn đến đây bằng một nụ cười và ánh mắt rạng vỡ nét bình yên.

Có cơn gió xuân nào thoảng qua bên đời… mang theo câu chúc của người phương xa….

16/01/2011

Gửi từ email violet nguyen – violet.nguyen93@
Sưu tầm và biên soạn.

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2011

10 phút 10 tháng 10 năm ý tưởng làm thay dổi cuộc sống


Tác giả: Suzy Welch. - Dịch giả: Võ Công Hùng.
Nhà xuất bản: Trẻ

Giới thiệu về nội dung
Cuốn sách viết về một nguyên tắc vững chắc có thể giúp chúng ta biến hỗn độn thành nhất quán, biến hoang mang thành sáng suốt, và có lẽ tuyệt vời hơn cả là ta sẽ đến được với cái gọi là hạnh phúc.

“10 phút 10 tháng 10 năm ý tưởng làm thay đổi cuộc sống” hé mở cho bạn một phương pháp tiếp cận quá trình ra quyết định mang tính cách tân, 10 – 10 – 10 là công cụ để thay đổi cuộc đời bạn tại nơi làm việc, ở nhà và cả trong tình yêu. 10 -10 -10 rõ ràng và thẳng thắn. Thật vậy, khi đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan, điều cần làm duy nhất là bắt đầu với câu hỏi: Quyết định của tôi sẽ dẫn tới điều gì trong 10 phút? 10 tháng? 10 năm?

10 – 10 – 10 áp dụng được trong mọi tình huống và lĩnh vực. Cho dù bạn là sinh viên, người nội trợ bận rộn với gia đình và con cái, nhà quản trị cao cấp, nghệ sĩ, viên chức nhà nước, hay một doanh nhân, 10 – 10 – 10 rất hiệu quả trong mọi quyết định lớn nhỏ, thông thường hay cấp tiến, và làm cho cuộc sống chúng ta tốt đẹp hơn.

“Quyển sách lôi cuốn, thú vị và thông minh này là một thành công ở nhiều mức độ khác nhau. Nó không chỉ cung cấp những bài học giá trị về việc đưa ra quyết định cá nhân mà những câu chuyện cuộc đời gần gũi minh hoạ quá trình ra quyết định của Suzy Welch rất hấp dẫn và giữ chân độc giả từ đầu đến cuối”. (Doris Kearns Goodwin, tác giả cuốn Team of Rivals).

Mời các bạn đón đọc!

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Mật mã Tây Tạng - Tập 1 Tác giả: Hà Mã


Tác giả: Hà Mã. - Dịch giả: Lục Hương.
Nhà xuất bản: Văn Hoá Sài Gòn

Giới thiệu về nội dung

Mảnh đất Tây Tạng từ xưa vốn chứa đựng nhiều bí ẩn lịch sử cũng như huyền thoại vẫn là nơi gọi mời những ai có khát vọng khám phá. Cuốn sách của Hà Mã giống như một trận cuồng phong thổi bùng lên khao khát được băng mình vào một trong những chốn hùng vĩ nhưng cũng hiểm nguy nhất thế giới, để đích thân trải nghiệm những điều được Hã Mã diễn tả chi tiết với niềm say mê vùng đất anh đã hơn mười năm ẩn dật.

Tác phẩm này đồng thời cũng nhận được nhiều lời khen ngợi của các nhà phê bình như một đại hùng thư của thời hiện đại, thậm chí gọi đó là “Sử thi Hà Mã” bởi lượng kiến thức khổng lồ về thiên nhiên, con người, văn hóa mà đặc biệt là phật giáo Tây Tạng mà Hà Mã đã đưa vào tác phẩm. “Mật Mã Tây Tạng” cũng thể hiện được tài năng kể chuyện đặc biệt lôi cuốn của Hà Mã khi anh khéo léo đan cái hàng trăm chi tiết liên quan đến truyền thuyết, lịch sử, khoa học, những cuộc săn đuổi rợn người hay những âm mưu tinh vi thâm hậu vào hành trình tìm kiếm của Trác Mộc Cường Ba. Đó có lẽ là những nét chủ đạo làm nên sức hấp dẫn cho bộ kỳ thư về vùng đất thiếng dưới góc nhìn thám hiểm này.

Mời bạn đón đọc!

DOWNLOAD AUDIO BOOK

Chương 1: http://www.mediafire.com/?gqmcpczlict9ta5
Chương 2: http://www.mediafire.com/?cbhfngdojabp1bm
Chương 3: http://www.mediafire.com/?et5g8bozhjd4slv
Chương 4: http://www.mediafire.com/?7wreosy64y4ehfn

Pass: thuvienso.info (nếu có)

Mật mã Tây Tạng - Tập 2 Tác giả: Hà Mã


Tác giả: Hà Mã. - Dịch giả: Lục Hương.
Nhà xuất bản: Văn Hoá Sài Gòn

Giới thiệu về nội dung

Sau khi hút chết mấy lần trên miền đất hoang giá Khả Khả Tây Lý trở về, Trác Mộc Cường ba cùng những người bạn đồng chí hướng của mình đã trải qua một kỳ huấn luyện đặc biệt để chuẩn bị đối mặt với những hiểm nguy khó lường hơn.

Hành trình theo dấu Tử Kỳ Lân cùng thần miếu Bạc Ba La của họ trong phần hai của bộ kỳ thư Mật mã Tây Tạng bất ngờ vượt xa ngoài Tây Tạng… tới một vùng thiên nhiên khác, hùng vĩ, kỳ bí, giáp mặt những con người thuộc về một nền văn minh mang màu sắc huyền thoại…

Mời bạn đón đọc!

DOWNLOAD PRC: http://www.mediafire.com/?jm5jmnonrn3
Pass Unlock: thuvienso.info

DOWNLOAD AUDIO BOOK

Chương 1: http://www.mediafire.com/?gqmcpczlict9ta5
Chương 2: http://www.mediafire.com/?cbhfngdojabp1bm
Chương 3: http://www.mediafire.com/?et5g8bozhjd4slv
Chương 4: http://www.mediafire.com/?7wreosy64y4ehfn

Pass: thuvienso.info (nếu có)

Mật mã Tây Tạng - Tập 3 Tác giả: Hà Mã


Tác giả: Hà Mã. - Dịch giả: Lục Hương.
Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn

Giới thiệu về nội dung
Vượt hiểm nguy trở về đất Phật, cạm bẫy trùng trùng lại hiện ra... Từ rừng rậm nguyên sinh châu Mỹ vô cùng bí hiểm rơi xuống mê cung tầng tầng địa ngục, cuộc hành trình của đoàn thám hiểm theo dấu Tử Kỳ Lân và Bạc La La thần miếu càng lúc càng gian nan, nguy khó, nhưng cũng thật bất ngờ với những phỏng đoán kỳ lạ về nguồn gốc của nền văn minh châu Mỹ xa xưa.

Tưởng đã tan tác kẻ mất người còn, Trác Mộc Cường Ba và những người bạn đồng cam cộng khổ giờ lại tập hợp nơi xuất phát, thu nhận những kiến thức mới về các vương triều cổ đại cùng những bí mật hóc hiểm của môn cạm bẫy học rồi hối hả lên đường. Theo chỉ dẫn của tấm bản đồ từ châu Mỹ, vùng đất Bạc La La đã ở phía trước...

“Mật mã Tây Tạng là bộ kỳ thư, đi tìm những bí mật lịch sử của vùng đất thiêng liêng bằng góc nhìn thám hiểm. Ở đó, Phật giáo Tạng truyền, ngao Tạng, các truyền thuyết dân gian, các kỳ quan trên đất Tạng đều tụ hội thật hoàn mỹ”

Mời các bạn đón đọc!

Báo chí giới thiệu
Mật Mã Tây Tạng - Tập 3 (Thứ hai, 10/05/2010 11:49:59 AM)

Cuốn thứ ba trong bộ kì thư về vùng đất Phật đã đến tay độc giả Việt Nam sau nhiều ngóng đợi.

Từ chính kiến thức và kinh nghiệm của bản thân trên con đường chinh phục vùng đất Phật Tây Tạng đầy huyền bí và quyến rũ với những bí mật chết chóc, Hà Mã đã dùng ngòi bút của mình để viết nên một trong những bộ sách thành công nhất của văn học mạng Trung Quốc trong khoảng 5 năm trở lại đây: Mật mã Tây Tạng. Chuyến phiêu lưu dài 8 tập sách trên đất Tây Tạng với vị doanh nhân trẻ Trác Mộc Cường Ba trên hành trình đi tìm Tử Kỳ Lân trong truyền thuyết nghìn năm đã chinh phục hàng trăm ngàn độc giả Trung Quốc và trở thành cơn sốt ngay khi xuất hiện tại Việt Nam.

Nếu như hai phần đầu tiên của Mật mã Tây Tạng chỉ được ví như những bước chân đầu tiên của cuộc trường chinh đầy gian khó của Trác Mộc Cường Ba, thì Mật mã Tây Tạng 3 chính là nơi những nút thắt kịch tính nhất bắt đầu xuất hiện. Từ rừng rậm nguyên sinh châu Mỹ vô cùng bí hiểm rơi xuống mê cung tầng tầng địa ngục, cuộc hành trình của đoàn thám hiểm theo dấu Tử Kỳ Lân và Bạc Ba La thần miếu càng lúc càng gian nan, nguy khó, nhưng cũng thật bất ngờ với những phỏng đoán kỳ lạ về nguồn gốc của nền văn minh châu Mỹ xa xưa.

Tưởng như đã tan tác kẻ mất người còn, Trác Mộc Cường Ba và những người bạn đồng cam cộng khổ giờ lại tập hợp nơi xuất phát, thu nhận những kiến thức mới về các vương triều cổ đại cùng những bí mật hóc hiểm của môn cạm bẫy học rồi hối hả lên đường. Theo chỉ dẫn của tấm bản đồ từ châu Mỹ, vùng đất Bạc Ba La đã ở phía trước… Mật mã Tây Tạng 3 dồn dập với những tình tiết và xung đột mới, pha trộn giữa vùng đất Tây Tạng huyền bí của Á Đông với xứ sở rừng rậm châu Mĩ đem lại cảm giác khác hẳn với hai phần đầu tiên của bộ sách...

Mật mã Tây Tạng 3 tiếp tục chuyến thám hiểm ly kì của những kẻ săn lùng cổ vật, với một không gian hoàn toàn mở, chứ không đơn giản như hai phần truyện đầu tiên. Tác giả Hà Mã thêm một lần nữa lại dẫn dụ người đọc vào những ngóc ngách tận cùng của hành trình khám phá và khiến người ta không khỏi bàng hoàng với một cái kết bất ngờ và kích thích trí tưởng tượng. Chắc chắn, với Mật mã Tây Tạng 3, nhà văn này sẽ còn có thêm nhiều độc giả Việt mới...

(Theo: 2sao.net)

DOWNLOAD PRC: http://www.mediafire.com/?injxfnyo0nm
Pass Unlock: thuvienso.info

DOWNLOAD AUDIO BOOK

Chương 1: http://www.mediafire.com/?gqmcpczlict9ta5
Chương 2: http://www.mediafire.com/?cbhfngdojabp1bm
Chương 3: http://www.mediafire.com/?et5g8bozhjd4slv
Chương 4: http://www.mediafire.com/?7wreosy64y4ehfn

Pass: thuvienso.info (nếu có)

Mật mã Tây Tạng - Tập 4 Tác giả: Hà Mã


Tác giả: Hà Mã. - Dịch giả: Lục Hương.
Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn

Giới thiệu về nội dung
Nơi Thánh luyện đường trùng trùng cạm bẫy, bức màn che phủ kỳ công tu luyện của các Mật tu giả đang từ từ hé lộ...

Trở về quê hương Tây Tạng, ở chốn tận cùng sơn cốc được bộ tộc Qua Ba đời đời canh giữ, bất ngờ được trao thân phận thánh sứ, Trác Mộc Cường Ba cùng các bạn đồng hành bước qua Cánh cửa địa ngục, khám phá một kì quan bí hiểm của thế giới - Đảo Huyền Không tự với tượng Phật đồng khổng lồ cao hơn nghìn mét, chìm sâu trong lòng đá núi.

Đoàn thám hiểm vẫn tiếp tục tiến lên, đích đến thuộc về các huyền thoại cổ xưa nhất, giáp mặt nảy lửa với đám truy sát, tính mạng bao phen ngàn cân treo sợi tóc bởi những cạm bẫy tinh vi và tàn khốc nơi thánh luyện đường dành cho các dũng sĩ thời cổ của một tôn giáo thần bí tưởng chừng đã diệt vong. Và cầm được trong tay thêm một tấm bản đồ, liệu tung tích Tử Kỳ Lân và Bạc Ba La thần miếu giờ đây đã sáng tỏ?

Mời các bạn đón đọc!

DOWNLOAD PRC: http://www.mediafire.com/?vh5uv7v336orr52

DOWNLOAD AUDIO BOOK

Chương 1: http://www.mediafire.com/?gqmcpczlict9ta5
Chương 2: http://www.mediafire.com/?cbhfngdojabp1bm
Chương 3: http://www.mediafire.com/?et5g8bozhjd4slv
Chương 4: http://www.mediafire.com/?7wreosy64y4ehfn

Pass: thuvienso.info (nếu có)

Mật mã Tây Tạng - Tập 5 Tác giả: Hà Mã


Tác giả: Hà Mã. - Dịch giả: Lục Hương.
Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn

Giới thiệu về nội dung
Núi tuyết Tử thần, sông băng hiểm ác

Bão tố mịt mùng, cửa vào Thần miếu nơi nao?

Tiếp tục lần theo dấu vết của Bạc Ba La thần miếu, Trác Mộc Cường Ba và những người bạn đồng hành tiến về núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc, ngọn núi mang tên Tử thần của người Tạng. Trên vùng đất kỳ vĩ bao la của cao nguyên Thanh Tạng, gã gặp lại một người bạn năm xưa, đồng thời cũng là hậu duệ cuối cùng của một gia tộc đã kiếm tìm Bạc Ba La thần miếu suốt cả ngàn năm qua. Với sự giúp đỡ của người đó và thần ngao Hải Lam Thú, đoàn thám hiểm quyết định liều mình vượt cơn cuồng phong bão tố khủng khiếp nhất, lần tìm lối vào thánh địa Bạc Ba La trên tấm bản đồ da dê tìm được trong Đảo huyền không tự...

Liệu ngọn núi tuyết đã chôn thây vô số đoàn thám hiểm, cùng những kẻ thù giấu mặt vẫn đang rình rập dõi theo... có thể ngăn bước họ tiến đến miền đất trong mộng tưởng?

Mời các bạn đón đọc!

DOWNLOAD PRC: http://www.mediafire.com/?6rxb9zle08kuu5l

DOWNLOAD AUDIO BOOK

Chương 1: http://www.mediafire.com/?gqmcpczlict9ta5
Chương 2: http://www.mediafire.com/?cbhfngdojabp1bm
Chương 3: http://www.mediafire.com/?et5g8bozhjd4slv
Chương 4: http://www.mediafire.com/?7wreosy64y4ehfn

Pass: thuvienso.info (nếu có)

Mật mã Tây Tạng - Tập 6 Tác giả: Hà Mã


Tác giả: Hà Mã. - Dịch giả: Lục Hương.
Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn

Giới thiệu về nội dung
Cánh cửa Sinh mệnh khép lại. Cánh cửa Địa ngục mở ra. Trong bóng tối u m,inh, các sứ giả kiên cường tìm về Thánh địa...

Thất bại ở núi Tử thần Tư Tất Kiệt Mạc trở về, Trác Mộc Cường Ba rơi vào tình cảnh vô cùng bi đát: cổ độc nhiễm trong máu, thời hạn sống còn chưa đầy năm, trở thành con nợ lớn vì công ty phá sản, đội ngũ mất sự đỡ đầu của nhà nước, tan tác mỗi người một nơi...

Nhưng họ, những người bạn sinh tử có nhau, đã nhanh chóng tập hợp lại, tự lực cánh sinh lao vào cuộc đua khốc liệt với những tổ chức lớn trên thế giới từ lâu vẫn truy tìm Hương Ba La. Họ có thêm thành viên, ráo riết luyện rèn, lặn lội trong hiểm nguy tìm kiếm các tư liệu mật quan trọng. Dưới sự dẫn dắt của Trác Mộc Cường Ba, bí mật của Mật quang Bảo giám tưởng như vĩnh viễn khép kín đã lần đầu hé lộ, và hình ảnh chân thực của Hương Ba La hiện ra tráng lệ như một sự khích lệ, đền đáp...

Mời các bạn đón đọc!

DOWNLOAD AUDIO BOOK

Chương 1: http://www.mediafire.com/?gqmcpczlict9ta5
Chương 2: http://www.mediafire.com/?cbhfngdojabp1bm
Chương 3: http://www.mediafire.com/?et5g8bozhjd4slv
Chương 4: http://www.mediafire.com/?7wreosy64y4ehfn

Pass: thuvienso.info (nếu có)

Mật mã Tây Tạng - Tập 7 Tác giả: Hà Mã


Tác giả: Hà Mã. - Dịch giả: Lục Hương.
Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn

Giới thiệu về nội dung
“Shangri-la! Chúng ta đã đến!”

Tiếng hét vang đánh thức lịch sử ngủ say trong khói mây huyền ảo

Trác Mộc Cường Ba và đoàn thám hiểm đã ký vào di chúc, lần nữa quyết theo dấu cổ nhân hướng về Thánh địa. Họ đã đi trong bóng đêm mịt mùng của dòng U Minh hà hung dữ khôn lường, vượt đại dương cổ mênh mông tiến vào vùng đất cách biệt hoàn toàn với thế giới, tưởng chừng chỉ tồn tại trong thần thoại lưu truyền từ thời tối cổ: Shangri-la. Shangri-la – Thánh địa, Shangri-la diễm lệ lẩn khuất trong mây, Shangri-la - nơi thời-không dừng lại. Và ở nơi đây, cuộc đối đầu nào mới là tàn khốc nhất?...

Tác phẩm này đồng thời cũng nhận được nhiều lời khen ngợi của các nhà phê bình như một đại hùng thư của thời hiện đại, thậm chí gọi đó là “Sử thi Hà Mã” bởi lượng kiến thức khổng lồ về thiên nhiên, con người, văn hóa mà đặc biệt là phật giáo Tây Tạng mà Hà Mã đã đưa vào tác phẩm. “Mật Mã Tây Tạng” cũng thể hiện được tài năng kể chuyện đặc biệt lôi cuốn của Hà Mã khi anh khéo léo đan cái hàng trăm chi tiết liên quan đến truyền thuyết, lịch sử, khoa học, những cuộc săn đuổi rợn người hay những âm mưu tinh vi thâm hậu vào hành trình tìm kiếm của Trác Mộc Cường Ba. Đó có lẽ là những nét chủ đạo làm nên sức hấp dẫn cho bộ kỳ thư về vùng đất thiếng dưới góc nhìn thám hiểm này.

Mời các bạn đón đọc!

DOWNLOAD AUDIO BOOK

Chương 1: http://www.mediafire.com/?gqmcpczlict9ta5
Chương 2: http://www.mediafire.com/?cbhfngdojabp1bm
Chương 3: http://www.mediafire.com/?et5g8bozhjd4slv
Chương 4: http://www.mediafire.com/?7wreosy64y4ehfn

Pass: thuvienso.info (nếu có)

Mật mã Tây Tạng - Tập 8 Tác giả: Hà Mã


Tác giả: Hà Mã. - Dịch giả: Lục Hương.
Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn

Giới thiệu về nội dung
Sau chuyến đi khốc liệt khiến không ít bạn đồng hành phải bỏ mạng, đoàn thám hiểm của Trác Mộc Cường Ba đã bước vào chặng cuối cùng của cuộc tìm kiếm kéo dài suốt mấy năm ròng, vùng đất tưởng chừng chỉ có trong truyền thuyết, Shangari – la đang ở ngay trước mắt họ.

Chỉ còn một bước nữa thôi, họ sẽ đến điểm đích cuối cùng, mở ra cánh cửa đã đóng suốt nghìn năm của Bạc Ba La thần miếu bí hiểm mà bao người theo đuổi…

Nhưng Shangri – la – nơi thời gian, không gian như dừng lại, nơi thiên nhiên ngưng bước ở đại Cổ sinh, cũng có dòng chảy lịch sử thăng trầm khốc liệt của riêng mình. Trác Mộc Cường Ba sẽ phải liều mình chiến đấu ra sao với những ác điểu quái thú nơi rừng hoang núi thẳm?

Và kinh khủng hơn, là các âm mưu quỷ kế khó lường của những con người đầy dã tâm và tham vọng đã sinh tồn trên mảnh đất bí hiểm này suốt nghìn năm qua. Bằng cách nào và như thế nào, Trác Mộng Cường Ba và các bạn của mình sẽ vượt qua được những mưu ma chước quỷ ấy?

Mời các bạn đón đọc!

DOWNLOAD AUDIO BOOK

Chương 1: http://www.mediafire.com/?gqmcpczlict9ta5
Chương 2: http://www.mediafire.com/?cbhfngdojabp1bm
Chương 3: http://www.mediafire.com/?et5g8bozhjd4slv
Chương 4: http://www.mediafire.com/?7wreosy64y4ehfn

Pass: thuvienso.info (nếu có)

Hình ảnh của bạn đáng giá triệu đô - Tác giả: Ingrid Zhang


Tác giả: Ingrid Zhang.
Nhà xuất bản: Văn hóa Thông tin

Giới thiệu về nội dung
Cuốn sách chỉ ra những tố chất cơ bản làm nên thành công nhưng lại thường bị đa số chúng ta xem nhẹ. Đó là tố chất về các phương diện như : ăn mặc, lễ nghĩa, khí chất, giao tiếp… mà các nhà quản lý và nhân viên của mọi doanh nghiệp cần trang bị để phù hợp với xu hướng quốc tế hoá hiện nay.

Thông qua các câu chuyện chân thực và sinh động, tác giả giúp người đọc hiểu rõ khái niệm: Thế nào là một hình ảnh thành công. Và để tăng thêm tính thuyết phục cho lập luận của mình, những trường hợp thất bại khi xây dựng hình ảnh trong cuộc sống cũng được đưa ra giúp bạn đọc có thể dễ dàng so sánh, đối chiếu.

Ở cuối mỗi phần trong sách đều có một mục nhỏ rất thú vị, đó là “Lời khuyên của Inggrid”, mục này đưa ra cách thức giúp bạn thực hiện những điều đã nêu một cách đúng đắn và chính xác nhất.

“Hình ảnh của bạn đáng giá triệu đô” sẽ chỉ ra cho những ai đang khao khát thành công nhìn thấy những nguyên tắc cần hội tụ nếu muốn chinh phục cánh cửa vàng mở ra thành công. Và bạn đọc nên nhớ, cuốn sách chỉ có tác dụng chỉ dẫn, định hướng. Nhưng nó sẽ giúp bạn biết được cách thức khiến người khác phải nhận thấy rằng: bạn không chỉ có kỹ thuật, có tri thức mà bạn còn có năng lực lãnh đạo, bạn hiểu các quy tắc xã hội thương mại hoá quốc tế. Bạn có năng lực giúp công ty ngày càng phát triển . Và như thế, thành công đang ở ngay trước mắt bạn, chờ đợi bạn dành lấy.

Bởi vì bạn đã nắm được một bí mật tuyệt vời: ai không có được sự chú ý của người khác, người đó sẽ không thể thành công.

Mời các bạn đón đọc!

Báo chí giới thiệu
Hình ảnh của bạn đáng giá triệu đô

Những tố chất cơ bản làm nên thành công bao gồm: cách ăn mặc, giao tiếp, sử dụng ngôn ngữ cơ thể, phong cách, khí chất… Đó cũng là tố chất mà các nhà quản lý và nhân viên của mọi doanh nghiệp đều cần phải trang bị để phù hợp với xu hướng quốc tế hóa hiện nay.

“Hình ảnh của bạn đáng giá triệu đô” là cuốn sách mà bất cứ ai muốn phát triển sự nghiệp của mình đều nên đọc. Cuốn sách chỉ ra những tốt chất cơ bản làm nên thành công nhưng lại thường bị đại đa số chúng ta xem nhẹ.
Thông thường, chúng ta luôn tin rằng hiệu quả công việc, năng lực, uy tín và tinh thần làm việc chăm chỉ cần cù là những điều kiện tiên quyết và quan trọng giúp ta đạt được cơ hội thăng tiến. Nhưng đó chỉ là điều kiện cần, không phải điều kiện đủ giúp bạn có thể thăng tiến trong công việc. Coi nhẹ việc tạo dựng hình ảnh bản thân không những không dành được sự chú ý của cấp trên mà còn khó có được sự thừa nhận của đồng nghiệp.

Những tố chất cơ bản làm nên thành công bao gồm: cách ăn mặc, giao tiếp, sử dụng ngôn ngữ cơ thể, phong cách, khí chất… Đó cũng là tố chất mà các nhà quản lý và nhân viên của mọi doanh nghiệp đều cần phải trang bị để phù hợp với xu hướng quốc tế hóa hiện nay.

Tác giả Ingrid Zhang đã thông qua các câu chuyện chân thực và sinh động để giúp người đọc hiểu rõ khái niệm: Thế nào là một hình ảnh thành công?, đồng thời, kể ra những trường hợp thất bại khi xây dựng hình ảnh trong cuộc sống thực tế để tăng tính thuyết phục cho những lập luận của mình. Trong mục Lời khuyên của Ingrid ở cuối mỗi phần của cuốn sách, tác giả cũng chỉ ra cách thức giúp bạn thực hiện việc xây dựng hình ảnh một cách đúng đắn và chính xác nhất.

Cùng với sự phát triển từng ngày của quá trình quốc tế hóa, các vấn đề như: Làm sao để các hành vi tiêu chuẩn dần trở thành những phản ứng tự nhiên? Làm cách nào để hình ảnh người lao động thể hiện được văn hóa của công ty và giá trị của sản phẩm? Làm thế nào để có những hành vi phù hợp lễ nghĩa và quy phạm giao tiếp quốc tế?... là điều mà những người muốn phát triển sự nghiệp đang băn khoăn tìm kiếm. Và lời giải đáp cho những câu hỏi đó nằm ngay trong cuốn sách này. Đơn giản vì: Sự thay đổi về hình ảnh là sự thay đổi quan trọng và lớn lao hơn bất cứ sự biến đổi nào của lịch sử.

Tác giả Ingrid Zhang là chuyên gia xây dựng hình ảnh thương mại, kiêm nhà tư vấn tâm lý và nhân cách. Bà đã cống hiến cho độc giả nhiều nơi trên thế giới những bộ sách hay về phát triển nhân cách, thông qua những góc độ khai thác mới lạ về xây dựng hình ảnh bản thân, tâm lý học, phát triển thế giới tinh thần... để giúp độc giả tìm ra bí quyết thành công và triết lý của cuộc sống.


(theo vietnamnet.vn)

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

GoRadio - Blog Radio số 15: Anh đã tìm được cách để quên em


"Một người chỉ thực sự chết khi bị lãng quên..."

Hãy cùng Blog Radio lắng nghe một câu chuyện về ba thứ tình yêu: một tình yêu say đắm, một tình yêu muộn màng và một tình yêu chờ đợi đầy kiên nhẫn... Câu chuyện xoay quanh ba bạn trẻ: Hưng, Ngân và Trâm, với những mối quan hệ phức tạp, với những dằn vặt trong tâm hồn, những mất mát đau thương vô bờ bến. Nhưng cuối cùng, liệu những người yêu nhau có trở về với nhau?

Hãy thử lắng nghe và cảm nhận xem, với những tình yêu họ dành cho nhau, đâu mới là thứ tình yêu quí giá nhất


DOWNLOAD FULL TẠI ĐÂY

THỰC HIỆN
- Editor: Hera theo nguyên tác truyện ngắn "Anh đã học được cách để quên em" của tác giả Martin
- MC: 2H - Hip & Hera
- Sound editor: Kyan
- Poster: wis.gdt

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- Tình yêu lạ kì - Hiền Thục & Khương Ngọc
- Bambochoroem - 2AM
- Chỉ còn lại tình yêu - Minh Vương
- Nhiều nhạc phẩm không lời khác

Nguồn: GoRadio

GoRadio - Blog Radio số 14: Status mùa hè


Tình yêu cũng như dòng sông, không ai có thể tắm hai lần trên đó cả. Dòng sông có khi cạn, khi đầy nhưng bao giờ cũng theo dòng chảy hướng ra biển lớn. Ngày mai, ông mặt trời vẫn mọc, vẫn rực rỡ và đầy ấm áp. Và ngày mai, tôi lại có thêm một ngày nữa để yêu thương...

Theo bạn, đây là câu chuyện buồn hay vui? Cái kết như vậy là một cái kết mở hay cần phải được viết tiếp? Hãy nói cho Blog Radio nghe những chia sẻ của các bạn về "Status mùa hè", hãy viết tiếp những trang tiếp theo của "Status mùa hè" nếu bạn muốn nhé!


DOWNLOAD TẠI ĐÂY

THỰC HIỆN
- Editor: Kyan theo nguyên tác truyện ngắn "Status mùa hè" của tác giả Lê Dũng
- MC: 2K - Kang&Kyan
- Sound editor: Kyan
- Vài nét về tác giả
Lê Anh Dũng sinh năm 1991. Hiện đang là sinh viên trường Đại học Khoa học tự nhiên -TP.HCM.
- Poster: zi.gone


CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
- Unstopable tear - Jessica
- When I say goodbye - Steps
- các nhạc phẩm của Depapepe
- nhiều nhạc phẩm không lời khác

Nguồn: GoRadio

GoRadio - Blog Radio số 13: Ngủ đi cô bé.


Blog Radio quay trở lại với các bạn sau trong những ngày đầu tiên của mùa hè. Và trong chương trình lần này, hãy cùng Blog Radio lắng nghe một câu chuyện tình thật nhẹ nhàng nhé.

Êm ái như một bản tình ca,
Dịu dàng như màu nắng đầu mùa,
Ngọt ngào như chiếc kẹo sữa...
Có phải tình yêu thường đến từ những điều nhẹ nhàng nhất, gần gũi nhất, quen thuộc nhất?


DOWNLOAD BẢN FULL TẠI ĐÂY

THỰC HIỆN
- Editor: Kyan theo nguyên tác truyện ngắn "Ngủ đi cô bé" (sưu tầm)
- MC: 2K - Kang&Kyan
- Sound editor: Kyan
Đặc biệt, xin gửi lời cảm ơn tới Go Design Team đã giúp chúng mình có một poster và banner đẹp tuyệt vời cho Blog Radio lần này !

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH

Should've kissed you - Chris Brown
Last friday night (T.G.I.F) - Katy Perry
Ordinary miracle - Sarah Mclachlan
Niệm khúc cuối - Lê Hiếu
You got me - Colbie Cailat
Radio message - R.Kelly
cùng một số nhạc phẩm không lời khác

GoRadio - Blog Radio số 12: Truyện cổ tích về đêm cầu vồng


Câu chuyện nhẹ nhàng về một tình bạn, về thời học sinh. Tất cả xin dành tặng những người bạn vừa chia tay mái trường cấp 3, chia tay một quãng đời đẹp nhất, vô tư nhất của mình...



THỰC HIỆN
- Editor: Kyan theo nguyên tác truyện ngắn "Truyện cổ tích về đêm cầu vồng" của tác giả Việt Anh
- MC: 2K - Kang&Kyan
- Vocal editor: JL
- Music editor: Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
Dont cry - Park Bom
Rainbow - Colbie Caillat
Hair - Lady Gaga
cùng nhiều nhạc phẩm không lời khác

DOWNLOAD FULL

GoRadio - Blog Radio số 11: Bồ công anh trong gió


Bồ công anh - loài hoa dại, mỏng manh, nhưng đẹp mê hồn bởi sự tinh khôi, tươi mới. Anh yêu loài hoa ấy, nhưng phải chấp nhận một sự thực rằng, bồ công anh không thuộc về ai, bồ công anh phải bay trong gió. Anh yêu em, dù vẫn phải biết rằng em sẽ rời khỏi đây, rằng em mãi mãi không phải là của anh...

Tháng tư đã tới, cái hẹn của Blog Radio với các bạn cũng đã tới. Hãy cùng nhau thưởng thức một câu truyện ngắn, đi vào thế giới của những thứ xúc cảm trong trẻo, tinh khôi và đắm chìm vào một tình yêu chờ đợi.


DOWNLOAD

THỰC HIỆN
- Editor: Kyan theo nguyên tác truyện ngắn "Bồ công anh trong gió" của Kyan
- MC: 2K - Kang&Kyan
- Sound editor: Kyan

CÁC NHẠC PHẨM SỬ DỤNG TRONG CHƯƠNG TRÌNH
With you - Christ Brown
Ngày mai em đi - Lê Hiếu
Someday - Inna
Như ngày xưa em đến - M4U
Hold me in your arms - Pixie Lott
cùng một số nhạc phẩm không lời khác


DOWNLOAD