Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

Truyện cổ tích Thế Giới: Con quỷ và ba người lính

Truyện cổ tích Thế Giới
Con quỷ và ba người lính





Ngày xưa xảy ra một cuộc chiến tranh lớn. Nhà vua có rất nhiều lính, trả lương cho họ quá ít, không đủ để sống. Có ba người lính bèn rủ nhau đào ngũ.

- Nếu họ bắt được chúng ta, họ sẽ treo cổ chúng ta. Vậy thì làm thế nào bây giờ ? – người thứ nhất nói.

Người thứ hai nói :

- Các anh hãy trông cánh đồng lúa bát ngát kia. Nếu chúng ta trốn trong đó thì không ai có thể tìm được chúng ta. Quân đội không được phép sục vào ruộng lúa. Ngày mai thì đơn vị mình đã chuyển quân đi nơi khác.

Thế là họ chui vào ruộng lúa, nhưng quân đội không chuyển đi đâu mà ở nguyên vị trí chung quanh đó. Ba người lính trốn trong ruộng lúa hai ngày, hai đêm. Họ đói lả như sắp chết đến nơi. Họ không dám ló ra vì sợ chết. Họ bảo nhau :

- Trốn trong ruộng lúa này không được tích sự gì cả. Chúng ta sẽ chết và thối rữa ra ở đây mất thôi.

Đúng lúc đó, có một con rồng lửa bay trên trời qua đó. Nó sà xuống gần họ và hỏi họ tại sao lại trốn ở đây. Họ trả lời :

- Chúng tôi là ba người lính, chúng tôi đào ngũ vì lương ít quá. Giờ thì chúng tôi sẽ chết đói ở đây hoặc người ta sẽ treo cổ chúng tôi nếu chúng tôi ra khỏi đây.

- Nếu các anh đồng ý phục vụ ta bảy năm - rồng nói – ta sẽ đưa các anh lên cao, bay qua cả cánh quân lớn mà không một ai chạm được vào các anh.

(..)
Nguồn: Megafun

Truyện cổ tích Việt Nam: Anh chàng thong manh

Truyện cổ tích Việt Nam
Anh chàng thong manh



Một anh chàng bị thong manh từ thủa nhỏ. Nhưng đôi mắt anh vẫn trong trẻo nên người ngoài không ai biết là anh ta mù. Anh mới ngoài hai mươi tuổi, người tầm thước, đẹp trai và có tài biện bác. Đã mù lại sớm mồ côi cha mẹ nên anh phải đi ăn xin nay đây mai đó.


Một hôm, anh vào xin một nhà trưởng giả trong làng, nghe trong nhà có tiếng dao chặt chí chát anh tưởng nhà ông ấy đang làm cỗ gì hy vọng sẽ được một bữa no nê. Đứa con gái út của lão trưởng giả mới sáu bảy tuổi thấy anh ngồi xin ngoài cổng liền bảo:

- Nhà tôi hôm nay cơm nguội cũng hết rồi, đi xin chỗ khác thôi!

- Hình như trong nhà đang chặt thịt, có cưới xin giỗ chạp gì thì tôi xin một bữa.

Đứa bé thật thà đáp:

- Không có thịt gì đâu. Thầy tôi muốn kén chồng cho chị cả tôi nên đang đẽo một cây mít, định bào cho nhẵn rồi sơn son đem ra đình để đố, hễ người nào đoán đúng là gỗ gì thì sẽ gả chị tôi cho người ấy.

Biết được chuyện đó anh chàng thong manh rất sung sướng.

(...)
Nguồn: Megafun

Audio Truyện Thiếu Nhi: Con mèo đã sống một triệu lần

Nguyên tác: Hyakumankai ikita neko
Con mèo đã sống một triệu lần



Nguyên tác: Hyakumankai ikita neko - Viết và vẽ: Sano Yoko - Người dịch: Quỳnh Chi - Người đọc: Như Quỳnh - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành

Con mèo đã sống một triệu lần là một truyện tranh nhi đồng rất nổi tiếng của Nhật Bản. Ngay sau khi xuất bản, các tạp chí đã bình luận rằng đây cũng là một truyện dành cho người lớn. Truyện xuất bản lần đầu vào năm 1977, và cho đến năm 2006 đã tái bản đến lần thứ 86.


Mèo đã sống một triệu đời, nhưng chưa từng thực sự sống. Mèo luôn bị người ta bế trong tay, bị người khác yêu thương, nhưng nó chưa từng hạnh phúc, cho đến khi mèo bắt đầu yêu, bắt đầu cảm nhận cuộc sống, có gia đình, có vợ, có những đứa con, bắt đầu trao tặng những thương yêu. Chúng ở với nhau, sinh một đàn con. Rồi đến một ngày, mèo trắng già chết đi. Mèo nằm khóc than bên cạnh mèo trắng cho tới khi kiệt sức. Rồi nó chết và không bao giờ sống lại.

Một câu chuyện nhỏ nhưng vô cùng ý nghĩa. Sống một triệu đời không tình yêu, cũng không thể nào bằng sống một đời yêu thương; sống một triệu đời mà không cảm nhận được cuộc sống, càng không thể nào bằng sống một đời nhưng được yêu thương.

Mời các bạn cùng lắng nghe!
Nguồn: Megafun

Audio Truyện Thiếu Nhi: Bác sĩ Thôm-sơn cùng những người bạn ngộ nghĩnh

Tác giả: Andrea Dami - Giuliana Ciabattini
Bác sĩ Thôm-sơn cùng những người bạn ngộ nghĩnh



Tác giả: Andrea Dami - Giuliana Ciabattini - Người dịch: Cao Thu Thủy - Người đọc: Kim Thanh

Ở một miền quê gần nơi bạn và tôi đang sinh sống, có ngôi nhà nhỏ ẩn sâu trong một khu rừng. Ngôi nhà ấy náu mình kĩ đến nỗi ngay cả bác đưa thư cũng không nhớ nổi đường đi cho dù bác đã từng đến đó nhiều lần.

Chủ nhân của ngôi nhà ấy là một bác sĩ thú y và ông tự nhận mình là "Bác sĩ của muông thú". Chẳng ai biết ông bao nhiêu tuổi, nhưng đã từ rất lâu, ông về ở ẩn trong rừng với sách vở, âm nhạc và chú vẹt Phơ-rét. có người bảo ông là nhà khoa học, cũng có người cho là ông bị điên (mà có lẽ cũng gần như vậy thật!), vì ông nói rằng mình có một khả năng rất đặc biệt: trò chuyện với muông thú.


Từ nhỏ ông đã có khả năng ấy và khi trở thành bác sĩ thú y, ông đã coosbafy tỏ điều này tại Đại hội Y khoa Thế giới. Nhưng thử nghiệm không thành, vì muông thú chỉ nói chuyện với ông khi không có mặt một ai khác cả. Thế là ông bị đuổi khỏi ủy ban Y khoa và chịu sự nhạo báng mỉa mai của mọi người, trừ những người bạn thực thụ - chính là những con vật nhỏ bé xinh xắn và đáng yêu trong khu rừng. Thế nên ông hiểu rằng, tốt nhất là mình nên giữ bí mật đó và không bao giờ chia sẻ với ai nữa.

Và cuốn sách này kể về những cuộc phiêu lưu của ông - Bác sĩ Tim Thôm-sơn.
Nguồn: Megafun

Audio Truyện Thiếu Nhi: Trí khôn của ta đây

Trí khôn của ta đây



Tác giả: Sưu tầm - Người đọc: Cẩm Vân - Kỹ thuật âm thanh: Duy Hoàng


Một con cọp từ trong rừng đi ra, thấy một anh nông dân cùng một con trâu đang cày dưới ruộng. Trâu cặm cụi đi từng bước, lâu lâu lại bị quất một roi vào mông. Cọp lấy làm ngạc nhiên lắm. Ðến trưa, mở cày, Cọp liền đi lại gần Trâu hỏi:

- Này, trông anh khỏe thế, sao anh lại để cho người đánh đập khổ sở như vậy?

Trâu trả lời khẽ vào tai Cọp:

- Người tuy nhỏ, nhưng người có trí khôn, anh ạ!

Cọp không hiểu, tò mò hỏi:

- Trí khôn là cái gì? Nó như thế nào?

Trâu không biết giải thích ra sao, đành trả lời qua quýt:

- Trí khôn là trí khôn, chứ còn là cái gì nữa? Muốn biết rõ thì hỏi người ấy!

Cọp thong thả bước lại chỗ anh nông dân và hỏi:

- Trí khôn của anh đâu, cho tôi xem một tí có được không?

Anh nông dân suy nghĩ một lát rồi nói:

- Trí khôn tôi để ở nhà. Ðể tôi về lấy cho anh xem. Anh có cần, tôi sẽ cho anh một ít.
Nguồn: Megafun

Audio Truyện Thiếu Nhi: Nàng Công Chúa Ngủ Trong Rừng

Nàng Công Chúa Ngủ Trong Rừng



Tác giả: Truyện cổ Grim - Người đọc: Cẩm Vân - Kỹ Thuật : Đức Thụy, Cẩm Vân



Ngày xưa có một ông vua và một bà hoàng hậu ngày nào cũng nói: "Ước gì mình có đứa con!" mà mãi vẫn không có. Một hôm hoàng hậu đang tắm thì có con ếch ở dưới nước nhảy lên nói:

- Điều bà mong ước bấy lâu sẽ thành sự thực. Hết năm nay bà sẽ sinh con gái.

Lời ếch tiên tri quả đúng thật. Hoàng hậu sinh con gái đẹp tuyệt trần. Vua thích lắm, mở hội lớn ăn mừng. Vua mời họ hàng thân thuộc, bạn bè, lại mời cả các bà mụ đến để họ tận tâm chăm sóc, thương yêu con mình. Trong nước có mười ba bà mụ. Nhưng vua chỉ có mười hai cái đĩa vàng để mời ăn, do đó mời thiếu một bà.

Hội hè linh đình. Lúc tiệc sắp tàn, các bà mụ niệm chú mừng đứa bé những điều kỳ lạ: bà đầu chúc đức hạnh, bà thứ hai chúc sắc đẹp, bà thứ ba của cải... cứ như vậy chúc tất cả các điều có thể mơ ước được ở trần gian. Mười một bà vừa dứt lời chúc tụng thì bỗng bà mụ thứ mười ba bước vào. Bà muốn trả thù vì không được mời dự tiệc. Bà xăm xăm bước thẳng vào chẳng thèm nhìn ai, chào ai. Bà hét lên:

- Công chúa đến năm mười lăm tuổi sẽ bị mũi quay sợi đâm phải mà chết...
Nguồn: Megafun

Audio Truyện Thiếu Nhi: Em bé bán diêm

Em bé bán diêm



Tác giả: Truyện cổ Andersen - Người đọc: Cẩm Vân - Kỹ Thuật : Đức Thụy, Cẩm Vân

Rét dữ dội. Tuyết rơi. Trời đã tối hẳn. Đêm nay là đêm giao thừa. Giữa trời đông giá rét, một em gái nhỏ đầu trần, chân đi đất, đang dò dẫm trong đêm tối. Lúc ra khỏi nhà em có đi giày vải, nhưng giày vải phỏng có tác dụng gì kia chứ !

Giày ấy của mẹ em để lại, rộng quá, em đã liên tiếp làm văng mất cả hai chiếc khi em chạy qua đường, vào lúc hai chiếc xe ngựa đang phóng nước đại. Chiếc thứ nhất bị xe song mã nghiến, rồi dính theo tuyết vào bánh xe; thế là mất hút. Còn chiếc thứ hai, một thằng bé lượm được, cười sằng sặc, đem tung lên trời. Nó còn nói với em bé rằng nó sẽ giữ chiếc giày để làm nôi cho con chó sau này.


Thế là em phải đi đất, chân em đỏ ửng lên, rồi tím bầm lại vì rét. Chiếc tạp dề cũ kỹ của em đựng đầy diêm và tay em còn cầm thêm một bao. Em cố kiếm một nơi có nhiều người qua lại. Nhưng trời rét quá, khách qua đường đều rảo bước rất nhanh, chẳng ai đoái hoài đến lời chào hàng của em.

Suốt ngày em chẳng bán được gì cả và chẳng ai bố thí cho em chút đỉnh. Em bé đáng thương, bụng đói cật rét, vẫn lang thang trên đường. Bông tuyết bám đầy trên mái tóc dài xõa thành từng búp trên lưng em, em cũng không để ý.

Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Chả là đêm giao thừa mà ! Em tưởng nhớ lại năm xưa, khi bà nội hiền hậu của em còn sống, em cũng được đón giao thừa ở nhà. Nhưng thần chết đã đến cướp bà em đi mất, gia sản tiêu tán và gia đình em đã phải lìa ngôi nhà xinh xắn có dây trường xuân leo quanh, nơi em đã sống những ngày đầm ấm, để đến chui rúc trong một xó tối tăm, luôn luôn nghe những lời mắc nhiếc, chửi rủa.

Em ngồi nép trong một góc tường, giữa hai ngôi nhà, một cái xây lùi lại một chút. Em thu đôi chân vào người, nhưng mỗi lúc em càng thấy rét buốt hơn...
Nguồn: Megafun

Audio Truyện Ngắn: Cuộc hẹn với tình yêu - Sulamith Ish-Kishor

Tác giả: Sulamith Ish-Kishor (Mỹ)
Cuộc hẹn với tình yêu



Tác giả: Sulamith Ish-Kishor - Theo nguồn: Hạt giống tâm hồn - Người đọc: Kim Thanh

Cuộc hẹn hò với tình yêu của nữ nhà văn Mỹ Sulamith Ish-Kishor là một trong những truyện ngắn được lan truyền nhiều nhất trên thế giới mạng. Từ nguyên tác được xuất bản năm 1943 trên một ấn bản của tạp chí Collier’s Magazine, câu chuyện đã được những diễn đàn truyện ngắn đăng tải với nhiều bản dịch: The Rose (Bông hồng), The People with the rose (Người với bông hồng). Tuy nhiên, tất cả những phóng tác đều được dựa trên cốt truyện của nữ văn sĩ S.I.Kishor.


Chuyện kể về cuộc hẹn giữa chàng Thiếu úy John Blandford với một người phụ nữ chưa từng biết mặt. Họ quen và yêu nhau qua những cánh thư đầy cảm thông. Và sau 13 tháng thư từ, chàng thiếu uý trở về từ chiến trường và hẹn gặp người phụ nữ của lòng mình. Họ quy ước chàng sẽ cầm trên tay cuốn sách đã gắn kết đời họ, nàng thì sẽ cài một bông hồng đỏ trên ngực áo.

Ở điểm hẹn, Blandford gặp một cô gái trẻ xinh đẹp tuyệt vời nhưng không cài đoá hoa như hẹn ước, tuy nhiên phía sau cô lại là người phụ nữ trung niên có cài một bông hồng đỏ trên áo. “Blandford cảm thấy như đã bị xẻ ra làm đôi, vì nỗi khát vọng muốn đuổi theo cô gái kia, đồng thời vì lòng nhung nhớ đến người phụ nữ mà tâm hồn đã bầu bạn với chàng và đã nâng đỡ tinh thần của chàng suốt thời gian qua”. Trong cuộc đấu tranh giữa khao khát tình yêu và lòng biết ơn, ngưỡng mộ, Blandford đã đi đến một quyết định mà không bao giờ anh phải hối tiếc…
Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Nghìn lẻ một đêm (Phần 1) - Tác giả: Antoine Galland

Tác giả: Antoine Galland
Nghìn lẻ một đêm (Phần 1)



>> Nghìn lẻ một đêm (Phần 2)

Sử ký triều đại Xátxaniên, triều đại những nhà vua nước Ba Tư cổ đã từng mở rộng biên cương sang đất ấn Độ và những đảo lớn đảo nhỏ phụ thuộc nước này và đến tận xa mãi bên kia bờ sông Hằng cho tới nước Trung Hoa, chép rằng:


Ngày xưa, dòng họ hùng cường này có mặt ông vua từng nổi danh một thời là đấng quân vương tuyệt vời. Muôn dân yêu quý người về đức anh minh và tính thận trọng; các nước lân bang tôn kính người về uy danh lỗi lạc, kiềng nể người vì có đạo quân thiện chiến và kỷ luật nghiêm minh. Vua có hai hoàng tử người con cả tên là Saria, xứng đáng được kế thừa ngôi báu của vua cha; người con thứ tên là Sadơnăng tài đức cũng không thua kém anh ruột về mặt nào.

Sau một đời trị vì lâu dài và vinh hiển, nhà vua băng hà. Hoàng tử Saria lên nối ngôi. Theo luật pháp nước nhà, Sadơnăng không được chia quyền, đành phải sống như một người dân thường. Thế nhưng, không những chàng không ganh tị hạnh phúc của anh lại còn hết sức tìm cách để được lòng anh. Việc đó cũng chẳng có gì khó khăn lắm. Saria vốn yêu mến em trai, càng lấy làm hài lòng về thái độ đó và muốn chia sẻ sơn hà với em. Vua cắt đất phong cho chàng làm vua nước Đại Táctari. Sadơnăng đi nhậm chức ngay và đóng đô ở Xamáccăng, thủ Phủ của xứ này.

Đã mười năm qua kể từ khi hai vua xa cách. Bỗng một hôm thiết tha muốn gặp em trai, Saria quyết định cử một sứ bộ đi mời chàng về thăm mình. Vua chọn chính tể tướng của mình cầm đầu sứ bộ ấy. Vị đại thần này, cùng một đoàn tùy tòng đi theo, lập tức lên đường và rong ruổi khẩn trương.

Khi ông đến gần Xamáccăng, vua Sadơnăng được báo trước, liền cùng các đại thần ra ngoài kinh thành nghênh tiếp. Các quan đều ăn mặc rất lộng lẫy để tỏ lòng kính trọng vị quan đầu triều của hoàng đế. Quốc vương Táctari vô cùng mừng rỡ đón tể tướng và trước hết hỏi thăm tin túc của vua anh. Tể tướng đáp xong, liền trình bày lý do chuyến đi sứ của mình.

Sadơnăng rất lấy làm cảm động: "Ngài tể tướng công minh ạ - vua nói - hoàng đế anh ta ban cho ta vinh dự lớn quá thật không có lời mời nào làm ta thú vị hơn. Nếu anh ta muốn gặp ta thì ta cũng hết sức nôn nóng muốn thăm người: Thời gian không làm phai nhạt chút nào tình thân yêu của anh em ta. Bờ cõi ta đang thanh bình. Ta chỉ cần mươi ngày là kịp chuẩn bị lên đường cùng với ngài. Bởi vậy, không cần ngài phải vào kinh thành một thời gian quá ngắn như vậy. Ngài hãy dừng lại đây và cho dựng trại ở chốn này. Ta sẽ ra lệnh mang đến ngay cho ngài và những người tuỳ tòng rất nhiều hoa quả tươi".

Lệnh đó được thi hành ngay tức khắc. Nhà vua vừa quay gót về đến Xamáccăng, tể tướng đã thấy có người đưa đến cho mình cơ man là thức ăn vật uống, kèm theo những cao lương mĩ vị và tặng phẩm rất quý báu.

Trong lúc đó, vua Sadơnăng sửa soạn khởi hành. Ông xử lý những công việc cấp bách nhất, lập một hội đồng cai trị đất nước trong thời gian mình vắng mặt, và cử đứng đầu hội đồng ấy một vị đại thần mà vua hiểu rõ tài đức và hoàn toàn tín nhiệm. Sau mười ngày, đoàn hộ giá sửa soạn xong xuôi. Vua giã từ hoàng hậu, rời kinh đô vào buổi chiều cùng các quan đi hộ giá tới nghỉ ở hành cung mà vua cho dựng sẵn bên cạnh trại của tể tướng. Vua đàm đạo với viên sứ thần đến tận nửa đêm.

Lúc ấy, muốn gặp lại một lần nữa hoàng hậu mà vua rất yêu quý, vua một mình trở lại hoàng thành và đi thẳng đến hậu cung. Hoàng hậu không ngờ vua quay trở lại, vừa làm việc bất chính với một viên quan hầu mạt hạng trong nội phủ. Hai người nằm với nhau lâu lắm và bây giờ đang ngủ say sưa. Vua rón rén đi vào cung dành cho hoàng hậu - mà vua vẫn ngỡ là yêu mình tha thiết - sự bất ngờ lý thú được gặp chồng quay lại.

Nhưng vua xiết bao kinh ngạc khi trông thấy, dưới ánh đèn không bao giờ tắt trong các cung vua phủ chúa, một người đàn ông được nàng ôm ấp trong đôi tay! Vua lặng người, không biết có nên tin vào mắt mình nữa hay không. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa! Vua tự bảo: "Quái lạ. Ta chưa ra khỏi hoàng cung, ta còn ở dưới chân thành Xamáccăng, thế mà chúng nó đã dám làm chục ta! A, con khốn nạn! Tội của mày không thể không bị trừng phạt. Là vua, ta phải trừng trị những điều vô đạo xảy ra trong nước, là người chồng bị xúc phạm, ta có quyền chính đáng được trả thù".

Trong cơn phẫn nộ, nhà vua đáng thương ấy rút gươm, tiến lại gần giường, và chém một nhát kết liễu cuộc đời hai tên gian phu dâm phụ đang say sưa giấc nồng. Sau đấy, vua túm xác từng tên một ném qua cửa sổ xuống chiếc hào sâu bao quanh hoàng cung.

(...)
Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Nghìn lẻ một đêm (Phần 2) - Tác giả: Antoine Galland

Tác giả: Antoine Galland
Nghìn lẻ một đêm (Phần 2)
Chuyện ngụ ngôn con Lừa con Bò và người thợ cầy.



>> Nghìn lẻ một đêm (Phần 1)
>> Nghìn lẻ một đêm (Phần 3)


Có một thương gia rất giàu có, ông ta có nhiều trang trại ở thôn quê, nuôi rất nhiều loại gia súc. Ông cùng vợ và con trai lui về một trang trại của mình và tự trông nom việc làm ăn. Trời phú cho ông một cái khiếu là nghe hiểu được tiếng nói của súc vật.


Nhưng với một điều kiện là nghe xong không được thuật lại với ai, nếu không sẽ bỏ mạng. Bởi vậy, dù ông có biết hết, nhưng chẳng bao giờ dám truyền lại cho ai hay những điều ông thường nghe súc vật nói. Trong một chuồng kia nhốt chung một con Bò và một con Lừa. Một hôm đang ngồi cạnh chuồng xem lũ nhỏ nô đùa, chợt ông nghe tiếng con Bò bảo con Lừa:
- Lừa ơi, trông thấy cậu nhàn hạ, công việc người ta buộc cậu làm chẳng có là bao, tớ càng thấy cậu hạnh phúc quá chừng. Có người lo kỳ cọ chải lông cho cậu, tắm rửa cho cậu, mang cho cậu ăn đại mạch đã sàng lọc cẩn thận, lại cho cậu uống nước vừa mát vừa trong.

Công việc nặng nhọc nhất của cậu là cho ông chủ cưỡi mỗi khi ông chủ cần đi đó đi đây tí chút. Không có việc đó thì cả đời cậu trôi đi trong sự vô công rồi nghề. Khác hẳn với cách thức người ta đối xử với tớ. Cậu thoải mái đến đâu thì tớ khó nhọc đến đấy. Chưa quá nửa đêm người ta đã đóng ách vào cổ rồi. Rồi tớ nai lưng ra mà cày xới suốt cả ngày. Có hôm tớ mệt đến nỗi muốn quỵ ngay tại chỗ, ấy là chưa kể lão thợ cầy đi đằng sau lúc nào cũng lăm lăm cái roi trực quất vào mông tớ.

Tớ cày nhiều quá, cổ tớ tứa máu ra. Sau khi phải làm lụng suốt ngày từ sáng tới chiều, tối về người ta ném cho tớ mớ cỏ khô mà cũng chẳng buồn nhặt bớt cát sạn và các thứ lăng nhăng lẫn vào trong cỏ. Khốn khổ hơn nữa, là sau khi ăn ba miếng cái thức ăn chẳng có gì ngon lánh ấy, tớ buộc phải ngủ ngay trên cứt đái của mình. Cậu thấy đấy, tớ ganh tị số phận của cậu là phải quá đi chứ.

Lừa không ngắt lời Bò, nó cứ để Bò nói chán chê xong đâu đấy mới bảo:

- Người ta bảo ngốc như Bò chẳng ngoa chút nào. Cầu khờ quá. Cậu để mặc cho người ta đối xử thế nào cũng được. chẳng bao giờ cậu quyết định được điều gì ra trò. Ấy thế mà cậu xem, cậu chịu đựng bao nhiêu nỗi bất công như vậy rốt cuộc được cái gì nào? Cậu làm kiết xác vì sự thanh nhàn, vui thú và lợi lộc của những kẻ ăn ở không biết điều với cậu. Người ta sẽ không đối xử với cậu như vừa qua đâu nếu cậu có lòng dũng cảm cũng ngang bằng như thể cậu vậy. Khi người ta dắt cậu buộc vào chuồng, tại sao cậu không cưỡng lại? Tại sao cậu không giơ sừng ra mà húc đại mấy phát vào? Tại sao cậu không biết giậm chân để tỏ ý giận dữ? Và cuối cùng tại sao cậu không biết be lên một cách khủng khiếp cho người ta sợ?

(...)
Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Nghìn lẻ một đêm (Phần 3) - Tác giả: Antoine Galland

Tác giả: Antoine Galland
Nghìn lẻ một đêm (Phần 3)
Đêm đầu tiên (nhà buôn và thần linh)



>> Nghìn lẻ một đêm (Phần 1)
>> Nghìn lẻ một đêm (Phần 2)

Tâu bệ hạ, ngày xưa có một thương gia rất giàu có, đất đai, hàng hóa cũng như tiền bạc của ông nhiều vô số. Nhà ông có nhiều người làm thuê ở mướn.


Thỉnh thoảng, ông buộc phải có những chuyến đi xa để bàn tính chuyện làm ăn với bạn hàng. Một hôm, công việc quan trọng khiến ông phải đi xa nhà, ông lên ngựa, mang theo một chiếc hòm con đặt sau yên, trong đựng một ít bánh khô và trái trà là làm thức ăn đường, vì ông sẽ phải đi ngang qua một sa mạc. Ở đấy chẳng có gì để mà mua bán.

Ông tới nơi cần tới mà không gặp trở ngại dọc đường. Giải quyết xong công việc, ông lên ngựa trở về. Ngày đi đường thứ tư, ông cảm thấy quá mệt mỏi vì trời nắng chang chang, đất bị hun nóng. Trông thấy một lùm cây không xa đường cái, ông rẽ cương rẽ ghé lại đó, định nương bóng cây nghỉ ngơi chốc lát.

Dưới gốc một cây hồ đào có một cái giếng khơi nước trong leo lẻo. Ông xuống ngựa, buộc ngựa vào một cành cây, rồi ngồi nghỉ dưới gốc cây hồ đào. Ông mở chiếc hòm, lấy bánh khô và quả trà là ra. Vừa ăn vừa ném hột trà là sang hai bên. Dùng xong bữa đạm bạc ấy ông rửa mặt mũi chân tay, rồi đọc kinh cầu nguyện.

Ông cầu kinh xong còn đang quỳ gối, chợt thấy hiện lên trước mắt một thần linh cao lớn dị thường, râu tóc trắng như cước. Một thanh gươm cẩm ở tay, thần tiến đến gần và dữ tợn thét:
- Hãy đứng lên, để cho tao dùng thanh gươm này giết chết mày như mày đã giết chết con trai ta.

(...)
Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Nghìn lẻ một đêm (Phần 4) - Tác giả: Antoine Galland

Tác giả: Antoine Galland
Nghìn lẻ một đêm (Phần 4)



>> Nghìn lẻ một đêm (Phần 1)
>> Nghìn lẻ một đêm (Phần 2)
>> Nghìn lẻ một đêm (Phần 3)

Tâu bệ hạ, nhà buồn nhìn thấy hung thần sắp chặt đầu mình liền kêu lên:


- Làm ơn, xin hãy ngừng tay, cho tôi được nói thêm một lời này. Xin ngài hãy gia hạn cho tôi được phép về vĩnh biệt vợ con và phân chia gia sản. Bởi vì tôi chưa kịp làm di chúc, để sau khi tôi qua đời khỏi xảy ra chuyện tranh giành kiện tụng lôi thôi. Xong đâu đấy tôi xin quay trở lại nơi này, chịu tội với ngài.

- Nhưng ta sợ rằng nếu ta gia hạn cho mày rồi mày sẽ không trở lại đây nữa.

Thần linh nói.

- Nếu ngài tin lời thề độc của tôi thì tôi xin thề có trời cao đất dày chứng giám rằng tôi sẽ trở lại nơi đây không lỗi hẹn.

- Vậy mày cần bao nhiêu lâu?

Thần hỏi.

- Xin ngài cho một năm. Có như vậy thì mới đủ thời gian cho tôi thu xếp mọi công việc. Và cũng để khi chết tôi khỏi hối tiếc là mình chưa kịp hưởng hết mọi lạc thú trên đời này. Vậy tôi xin hứa là sang năm, đúng vào ngày hôm nay, tôi xin trở lại gốc cây này, phó thân cho ngài muốn làm gì thì làm.

- Mày có dám xin Thượng Đế chứng giám lời thề của mày hay không?

Thần linh hỏi.

- Tôi xin thề một lần nữa và xin ngài hãy tin lời thề của tôi.

Đến đây thần linh biến mất. Để lại thương gia một mình bên bờ giếng.

(...)
Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Nghìn lẻ một đêm (Phần 5) - Tác giả: Antoine Galland

Tác giả: Antoine Galland
Nghìn lẻ một đêm (Phần 5)



Đêm tiếp sau, Đináczat cất lời thưa với chị giống như hai đêm trước:
- Chị thân yêu ơi, em van chị, nếu chị không ngủ, thì hãy kể cho em một trong những câu chuyện hay hay mà chị biết.

Nhưng Hoàng Đế nói người muốn nghe tiếp câu chuyện về thương gia và thần linh. Bởi vậy nàng Sêhêrazat kể tiếp như sau:


- Tâu bệ hạ, trong khi nhà buôn và cụ già dắt con hươu cái đang đàm đạo thì chợt có một cụ già khác đi tới. Theo sau là hai con chó đen. Cụ đến gần và hỏi hai người họ làm gì ở trốn này. Cụ già dắt con hươu cái thuật lại câu chuyện giữa thương nhân và thần linh cùng lời thề của ông. Cụ nói thêm: Hôm nay là ngày hẹn nên cụ muốn ở lại đây xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Cụ già kia thấy câu chuyện cũng đáng được biết lắm nên cũng nán lại chờ xem. Cụ ngồi xuống cạnh hai người. Họ vừa nối lại chuyện trò thì xuất hiện một cụ già thứ ba.

Ngỏ lời với hai cụ kia. Cụ hỏi vì sao vị thương gia ngồi cùng với họ trông có vẻ buồn bã đến vậy. Được biết rõ đầu đuôi, cụ già mới tới cũng thấy câu chuyện thật quá kỳ lạ và cũng muốn được chứng việc gì sẽ xảy ra giữa thần linh và thương gia. Vì vậy cụ ngồi xuống cạnh những người khác.

Chẳng bao lâu họ trông thấy giữa đồng hoang nổi lên một làn hơi mù mịt

(...)
Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Những lối đi dưới hàng cây tăm tối - Ivan Bunin (Nga)

Tác giả: Ivan Bunin (Nga)
Những lối đi dưới hàng cây tăm tối



Tác giả: Ivan Bunin - Người dịch: Ngọc Hà - Người đọc: Ngọc Hà - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành

(...)



Khi đã tiếp tục hành trình ông nhăn nhó nghĩ ”Phải, hồi đó cô ta đẹp thật! Đẹp đến mê hồn!” Ông hổ thẹn nhớ lại những lời nói cuối cùng của mình và việc hôn tay chị, nhưng rồi chính ông, ngay lập tức lại hổ thẹn về nỗi hổ thẹn của mình. “Chẳng phải chính nàng đã đem lại cho mình những giây phút đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này sao?”
Mặt trời nhợt nhạt ngả về chiều. Người xà ích cho xe chạy nước kiệu, liên tục đổi vệt xe, cố lựa vệt đường ít bùn bẩn, anh ta cũng đang mải ngẫm nghĩ điều gì đó. Cuối cùng với vẻ nghiêm túc thô kệch anh ta nói:
- Thưa ngài, lúc mình đi, bà ấy đứng ở cửa sổ nhìn theo mãi. Chắc ngài biết bà này từ lâu.
- Lâu lắm rồi, Klim ạ.
- Bà ta thông minh đáo để. Thấy bảo ngày càng giầu. Tiền vào như nước.
- Điều đó chẳng nghĩa lý gì.
- Sao lại chẳng nghĩa lý gì! Ai chả muốn sống khấm khá! Nếu có tâm, chẳng có gì xấu tất. Mà bà này á, thấy bảo biết điều lắm. Nhưng không phải tay vừa đâu! Không đúng hẹn thì cứ là mình làm mình chịu.
- Phải, mình làm mình chịu…Anh ruổi ngựa nhanh kẻo lỡ tầu đấy …

Mặt trời xuống thấp toả ánh sáng vàng vọt lên những cách đồng trống trải, mấy con ngựa dập vó đều đặn qua những vũng nước. Ông dõi nhìn những chiếc móng ngựa loáng thoáng, nhíu cặp mày đen, nghĩ:
“Phải rồi, mình làm mình chịu. Phải rồi, đó dĩ nhiên là giây phút đẹp nhất. Không phải chỉ đẹp nhất, mà là thần tiên nhất! “Tứ phía tầm xuân nở hoa đỏ thắm, song lối đi vẫn tăm tối dưới những hàng cây âm u…” Nhưng trời ơi, chuyện đó rồi thế nào? Sẽ ra sao nếu như mình không ruồng bỏ nàng? Vô lí quá! Cái cô Nadejda đó sẽ không phải là bà chủ của quán trọ, mà là vợ ta, là bà chủ của ngôi nhà của ta ở Peterburg, là mẹ của các con ta?”
Nhắm nghiền mắt, ông lắc đầu.
Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Một chuyện đùa - Tác giả: Anton Pavlovich Chekhov

Tác giả: Anton Pavlovich Chekhov
Một chuyện đùa



Tác giả: Anton Pavlovich Chekhov - Người dịch: Phan Hồng Giang - Người đọc: Vân Anh



Một buổi trưa mùa đông trong sáng... Trời giá lạnh, rét cóng. Nađia khoác tay tôi. Những hạt bụi tuyết nhỏ trắng xóa bám lên mấy món tóc xoăn vòng rủ hai bên thái dương nàng, lên hàng lông tơ mịn phía trên môi. Nàng và tôi đứng trên một ngọn đồi cao. Từ chỗ chúng tôi đứng, sườn đồi đổ dài thoai thoải xuống lấp loáng dưới ánh nắng, như một tấm gương. Bên cạnh chúng tôi là một chiếc xe trượt tuyết nhỏ bọc một lớp dạ màu đỏ tươi.
- Chúng ta cùng trượt xuống dưới đi, Nađia! - tôi van nài nàng - Một lần thôi! Tôi cam đoan với cô là chúng ta sẽ chẳng hề gì đâu.
Nhưng Nađia sợ. Cả khoảng gian từ đôi giày cao su nhỏ nhắn của nàng đến chân quả đồi phủ băng này đối với nàng thật ghê sợ, tưởng như là một vực sâu vô tận. Đứng đây, nàng chỉ mới đưa mắt nhìn xuống dưới, hay tôi chỉ mới gợi ý bảo nàng ngồi vào xe trượt tuyết là nàng đã sợ hết hồn, không thở được nữa, huống hồ nếu nàng liều mạng lao xuống cái vực sâu kia thì không biết rồi ra sao! Nàng sẽ chết mất, sẽ phát điên mất.
- Ta trượt đi cô! - Tôi cố nài - Việc gì mà sợ! Cô phải biết sợ thế là nhát gan, xoàng lắm cô ạ!
Cuối cùng, Nađia cũng ưng thuận, nhưng qua nét mặt nàng, tôi biết rằng nàng liều mạng mà nghe lời tôi. Tôi đỡ nàng vào xe trượt; nàng run rẩy, gương mặt nàng tái nhợt. Tôi vòng tay qua giữ lấy Nađia và cùng nhau lao xuống.
Chiếc xe lao đi vun vút như một viên đạn. Làn không khí bị xé ra quật vào mặt, gào rít bên tai dữ tợn đâm vào da buốt nhói, gió như muốn giật phăng đầu ra khỏi vai. Gió ép mạnh, đến nghẹt thở. Tưởng chừng như có một con quỷ nào đang giơ tay nắm lấy chúng tôi và vừa rú lên vừa kéo xuống địa ngục. Mọi vật chung quanh nhập lại thành một vệt dài vun vút lao về phía sau... Chỉ một giây lát nữa thôi có lẽ chúng tôi sẽ chêt!
- Nađia, anh yêu em! - tôi thì thào nói.


Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Cái chết của một viên chức - Anton Pavlovich Chekhov

Tác giả: Anton Pavlovich Chekhov
Cái chết của một viên chức



Tác giả: Anton Pavlovich Chekhov - Người dịch: Phan Hồng Giang - Người đọc: Vân Anh - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành

Vào một buổi tối thú vị, Ivan Đơmitơrits Tsêviakôp, một viên chức quản trị hành chính không kém phần thú vị hơn, đã ngồi ở hàng ghế bành thứ hai, giương ống nhòm lên sân khấu mà xem vở “Chuông Kornêvin”. Y vừa xem vừa cảm thấy trong lòng khoan khoái vô cùng. Bỗng dưng... Trong các truyện thường gặp chữ “bỗng dưng” này. Các tác giả đã có lý: cuộc đời quả là đầy rẫy những chuyện bất ngờ. Bỗng dưng mặt y nhăn nhó, mắt hoa lên, hơi thở nghẹn lại... y rời mắt khỏi chiếc ống nhòm, hơi cúi xuống và... hắt xì!!!


Các bạn thấy đấy, y đã hắt hơi. Không ở đâu lại có lệ cấm người này người nọ hắt hơi cả. Người nhà quê hắt hơi, cảnh sát trưởng hắt hơi, và đôi khi cả các viên chức bậc ba (1) cũng hắt hơi. Ai mà chẳng hắt hơi. Tsêviakôp không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, y lấy khăn mùi soa ra lau, và như một người lịch sự, y nhìn quanh xem thử cái hắt hơi của mình có trót làm phiền ai không? Liền đấy y cảm thấy bối rối. Y nhìn thấy một người đã có tuổi ngồi trên hàng ghế đầu ngay phía trước y đang lấy găng tay cẩn thận lau cổ và cái đầu hói của mình, mồm càu nhàu câu gì không rõ. Tsêviakôp nhận ra vị có tuổi là tướng Brigialôp đương nhiệm tại tổng cục đường sắt.

“Mình làm bắn nước bọt vào ngài rồi!– Tsêviakôp nghĩ – không phải thủ trưởng của mình, ở nơi khác, nhưng dù sao thì vẫn không hay ho gì. Phải tạ lỗi mới được”.

Tsêviakôp dặng hắng, nghển cổ ra trước, thì thào vào tai vị tướng:

- Thưa ngài, ngài thứ lỗi cho, tôi trót hắt hơi... tôi vô ý...

- Không hề gì, không hề gì...

- Ngài làm ơn làm phúc tha lỗi cho. Tôi... tôi... không muốn thế đâu ạ!

- Thôi! Anh làm ơn ngồi yên cho! Để tôi xem nốt!

Tsêviakôp ngượng ngùng, bối rối cười ngây ngô và lại nhìn tiếp lên sân khấu. Xem thì vẫn xem nhưng không còn cảm thấy khoan khoái nữa, trong lòng đầy thắc thỏm lo âu. Đến giờ giải lao, y mon men đến chỗ Brigialôp, loanh quanh một lúc rồi đánh bạo lắp bắp nói:

- Tôi... tôi trót hắt hơi vào ngài... Xin ngài... thứ lỗi cho...Tôi không... không cố ý... thế.

- Ôi dào, đủ rồi... Tôi đã quên rồi mà anh còn cứ nói mãi! – viên trưởng nói, môi dưới dề ra, tỏ vẻ sốt ruột khó chịu.

“ Ngài nói ngài quên mà mắt ngài trông giận dữ thế, - Tsêviakôp nghĩ, hồ nghi liếc nhìn viên tướng – Ngài cũng không muốn nói nữa. Cần phải thanh minh với ngài rằng quả thật là mình không hề cố ý... rằng đó là quy luật của tự nhiên, không thì ngài lại nghĩ rằng mình muốn làm bắn nước bọt vào ngài. Bây giờ chưa nghĩ thế nhưng sau này có thể nghĩ...” (...)
Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh - L.M. Montgomery

Tác giả: L.M. Montgomery
Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh



Dịch giả: Tú Uyên - Linh Vũ - Người đọc: Vân Anh - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành

Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh xoay quanh câu chuyện về cô bé mồ côi Anne Shirley - một cô bé vô cùng đặc biệt, với mái tóc đỏ hoe, khuôn mặt đầy tàn nhang và cơ thể gày gò, mảnh khảnh. Cô bé ấy luôn cho rằng chẳng có ai cần mình, cho đến một ngày Anne được gia đình Cuthbert nhận nuôi.


Với một cá tính đặc biệt: nói không ngớt, trí tưởng tượng vô cùng phong phú, tâm hồn rất nhạy cảm... cô bé Anne đã khiến đã khiến mọi người không thể không yêu mình.

Với Anne tóc đỏ dưới Chái nhà xanh, nhà văn L.M. Montgomery đã mang đến cho độc giả toàn thế giới một cuốn sách bổ ích, nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ, khơi gợi mạch nguồn để nâng niu những cảm xúc tích cực đầy tính chân, thiện, mỹ trong mỗi con người.

Mời quý vị và các bạn thưởng thức một trích đoạn ngắn trong tác phẩm Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh.
Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Cuộc đời của Pi - Tác giả: Yann Martel

Tác giả: Yann Martel
Trích đoạn: Cuộc đời của Pi



Tác giả: Yann Martel - Người dịch: Dương Tường - Người đọc: Vân Anh - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành

Cuộc đời của Pi là cuốn sách thứ ba của nhà văn Yann Martel. Nhân vật chính của tác phẩm là cậu bé Piscine Molitor Patel, cậu tự gọi mình là Pi. Pi là con trai của một chủ vườn thú tại vùng Pondicherry của Ấn Độ. Cậu say mê tôn giáo và cùng một lúc theo cả đạo Hindu, đạo Hồi và đạo Thiên Chúa. Để tránh những biến cố chính trị, gia đình cậu chuyển toàn bộ vườn thú tới Canada trên một con tàu của người Nhật Bản.


Con tàu đã gặp một cơn bão lớn và Pi lạc mất gia đình mình. Cậu sống sót trên chiếc thuyền cứu hộ cùng con hổ Bengal có tên Richard Parker, một con linh cẩu, một con đười ươi và một con ngựa vằn. Cuối cùng, chỉ còn lại con hổ và cậu lênh đênh trên biển. Sử dụng những hiểu biết về nuôi dưỡng thú hoang, Pi đã duy trì sự sống của cả cậu và Richard Parker cho tới khi cả hai dạt lên một bờ biển.

Với tác phẩm này, Yann Martel đã được nhận Giải thưởng Man Booker năm 2002 và giành danh hiệu Sách hay nhất trong những tác phẩm đoạt giải Booker nhân dịp kỷ niệm 40 năm thành lập giải thưởng này.

Mời các bạn lắng nghe trích đoạn Cuộc đời của Pi.
Nguồn: Megafun

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Truyện hay cho teen: Thiên thần nơi ngưỡng cửa - Sưu tầm

Sưu tầm

Thiên thần nơi ngưỡng cửa



Ben là một người đàn ông chuyên đưa sữa cho các gia đình tại bang California vào những năm 1962. Ông rất buồn khi bị mất một số tiền khá lớn vì khách hàng chuyển nhà mà không để lại địa chỉ mới.


Số tiền nợ nhiều nhất là 79 đô la của một phụ nữ xinh đẹp với 6 đứa con nhỏ. Sau sự việc đó, Ben cảm thấy mình quá ngu ngốc khi tin vào những vị khách không quen biết. Đối với Ben giờ đây cái gia đình và những đứa trẻ lem luốc đã uống sạch sữa của ông thật đáng ghét.
Và rồi một ngày, Ben đã nhận được một lời khuyên để có thể lấy lại niềm vui sau vụ việc mất 79 đô la.
Lời khuyên đó là gì? Liệu Ben có nghe và làm theo lời khuyên không?
Mời bạn đọc cùng tìm hiểu qua truyện ngắn ”Thiên thần nơi ngưỡng cửa”.

* Sưu tầm

Truyện hay cho teen: Những viên sỏi kỳ diệu - Sưu tầm

Sưu tầm

Những viên sỏi kỳ diệu

“Bạn hãy nhặt cho mình thật nhiều viên sỏi và bạn sẽ tìm thấy những viên kim cương”. Đó là ý nghĩa của câu chuyện “viên sỏi kỳ diệu” mà một thầy giáo đã kể lại cho các học trò của mình.



Câu chuyện không chỉ là một bài học mà còn là một lời khuyên cho các em trong suốt quãng đường trưởng thành.


"Bạn hãy nhặt cho mình thật nhiều viên sỏi và bạn sẽ tìm thấy những viên kim cương"
Có một cậu bé rất giỏi gây chuyện, cậu phản đổi tất cả những gì thầy giáo đã dậy cậu ở trường. Và rồi, cậu bé đó cũng bị đuổi học khỏi trường và biến mất trong suốt 5 năm. Quãng thời gian đó, cậu ta đã bị ra toà và cuối cùng bị chuyển đến trại cải tạo vị thành niên vì những điều mình đã làm. Chán ghét chính bản thân mình, cậu đã quyết định tự tử.

Nhưng trong thời khắc sự sống gần trôi khỏi thân thể cậu thì những điều thầy giáo dậy năm nào lại chợt làm cậu thức tỉnh ”Không có sự thất bại trừ việc không tiếp tục cố gắng.". Khi cậu nghe câu danh ngôn đó, nó là viên sỏi. Khi cậu cần một chỉ dẫn vào thời điểm quan trọng của cuộc đời, nó trở thành viên kim cương. Một viên kim cương chỉ đường cho một con người lạc lối tìm lại cuộc sống mới.

* Sưu tầm
Nguồn: Megafun

Truyện hay cho teen: Chuyện trẻ con

Chuyện trẻ con



Tác giả: Chưa rõ - Người đọc: Kim Thanh

Tuổi học trò, bạn rung động và tôn thờ hình bóng một cô gái, đó là chuyện hết sức bình thường. Tình cảm đó đem lại cho bạn rất nhiều những cung bậc cảm xúc khác nhau: vui, buồn, hờn, ghen, luyến, nhớ… Nhưng tình cảm ấy sẽ là một sự buồn tiếc nếu rơi vào trường hợp như nhân vật tôi trong câu chuyện.


Nhờ thói quen chạy bộ buổi sáng mà "tôi" quen nàng. Nhanh chóng, nàng bước vào cuộc đời "tôi". "Tôi" nghĩ mình đã yêu nàng. "Tôi" đã có những phút giây thật hạnh phúc bên nàng. Sáng cùng nàng chạy bộ; chiều giúp nàng học toán. Và khi đã giúp điểm trung bình toán của nàng từ 4.5 lên 5.0 nàng không cần "tôi" nữa.

Nàng đi cùng với một anh chàng tóc xoăn, cao to khác. Hình như anh ta giúp nàng vẽ bản đồ. "Tôi" ghen nhưng chẳng thể làm gì vì nàng đã là gì của "tôi" đâu.

Rồi một sáng, "tôi" có dịp trút tất cả cơn ghen tuông tức giận và mặt anh ta. Và tình huống sau đó, nàng khiến tôi thương hại chính bản thân mình và cả anh chàng tóc xoăn kia nữa.
Nguồn: Megafun

Truyện hay cho teen: Chuyện tình củm của chủ tịch hội abc

Chuyện tình củm của chủ tịch hội abc



Tác giả: Chưa rõ - Người đọc: Kim Thanh

Nó cho rằng bọn con trai bằng tuổi cũng tầm thường thôi, chẳng có gì hay ho cả, nhiều khi còn vừa ngố vừa nhặng xị. Và là nó thành lập hội "Antiboy club".

Ấy vậy mà một "thằng cu" nhất quyết xin được nhập vào hội của nó. Lạ thật! Hắn cũng ngồi ê a cùng bọn nó tán thành những khẩu hiệu kiểu: "Yêu sẽ tiêu giấc mơ đại học"; "Chúng ta thà phải làm tất cả chứ không thèm... nhờ vả bọn con trai"... Hắn ta cũng thuộc lòng tất cả những "chiến lược" giống như bọn con gái khác trong hội.


Ngày họp hội lại rơi vào đúng 14/2. Đứa nào cũng nếu lý do để vắng mặt. Rốt cuộc còn lại chỉ nó và hắn. Thế rồi hắn kéo nó đi chơi. Và thật bất ngờ, tên con trai duy nhất của hội đã chìa một thanh sôcôla hình trái tim nhỏ xinh ra tặng nó.

Ngậm thanh sôcôla đang tan chảy trong miệng, nghe lời đề nghị rất đỗi dễ thương của hắn, nó thấy lòng gợn lên một cảm giác thật kỳ lạ. Có cái gì đó đang thay đổi dần trong trái tim nó...

Ôi dù gì thì nó cũng chỉ là một cô gái thôi mà!
Nguồn: Megafun

Truyện hay cho teen: Tớ thực sự xin lỗi cậu - Tác giả: Roger Dean Kiser

Tác giả: Roger Dean Kiser
Tớ thực sự xin lỗi cậu



Tác giả: Roger Dean Kiser - Người dịch: Thục Hân - Người đọc: Như Quỳnh - Kỹ thuật âm thanh Duy Thành

- Trông tai cậu ta kỳ dị quá! - Một cô gái nói to, cố tình cho tôi nghe thấy.
Đó là ngày đầu tiên tôi đi học ở trường mới. Tôi tiếp tục bước, giả vờ không nghe thấy gì hết.
- Này, nghe thấy đấy chứ, hả đồ kỳ quái! - Vẫn cô gái đó hét lên. Tôi tiếp tục bước, trong khi nhóm con gái đó cười khúc khích với nhau.


Tôi chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh nam, đứng dựa lưng vào tường. Bốn năm trước, tôi bị bệnh ở tai và phải phẫu thuật. Kể từ hồi đó, tai trái của tôi có vẻ dựng lên một cách hơi dị thường.
Tôi dồn hết sức mạnh của một thằng con trai để giữ cho mình không khóc. Nhưng không thể không cảm thấy nhức nhối trong lồng ngực.
Mặc kệ chuông reo, tôi vẫn chờ cho đến khi không còn nghe tiếng ai ở ngoài hành lang, thì mới chạy vào lớp. Cô giáo ngừng giảng bài và chỉ tôi ngồi xuống một chỗ trống ở bàn cuối. Ngồi cạnh đó chính là cô gái lúc nãy đã hét trêu tôi ngoài sân trường.
Tôi ngồi xuống và nhìn thẳng lên bảng.
Này! - Tôi nghe tiếng gọi từ bên trái.
Khi quay đầu sang, tôi thấy cô ta đang giơ ra hình vẽ một con gia tinh với đôi tai vểnh dựng lên. Cứ thỉnh thoảng cô ta lại vẫy vẫy tờ giấy, nhưng tôi không nhìn về phía đó nữa.
- Kỳ dị! - Thỉnh thoảng tôi lại nghe cô ta thì thầm.

(...)
Nguồn: Megafun

Truyện hay cho teen: Chủ nhật trời không có mây - Lê Việt Thùy

Tác giả: Lê Việt Thùy
Chủ nhật trời không có mây



Tác giả: Lê Việt Thùy - Người đọc: Viết Duy - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành
Hắn bước vào rạp, đưa mắt nhìn khắp lượt để tìm một chỗ ngồi ưng ý. 9 giờ sáng, rạp thưa người nhưng vì vào trễ nên chỗ ngồi lí tưởng không còn. Hắn nhìn sang góc bên trái thấy còn một hàng ghế trống,tầm nhìn vừa đủ. Hắn đến đó và ngồi xuống. Chủ nhật dài.


Hắn không thích xem phim. Lần đầu tiên hắn vào rạp là vì một cô gái. Hắn thích nàng vì nàng đẹp. Con trai mà, kẻ nào lại không thế! Bộ phim dài và buồn. Hắn nghĩ vậy vì ngay đầu phim đã thấy nước mắt. Hắn xem được một chút thì ngủ mất, bỏ mặc nàng với đôi mắt đỏ hoe. Nàng giận, âm thầm lấy lại cơ hội nàng đã cho hắn trước đó không lâu. Thế là cuộc tình chấm dứt khi hắn chưa kịp nói lời nào. Lần thứ hai hắn đi xem phim là vì con nhỏ bạn thân đang ủ ê vì bị đánh bại trong cuộc thi Karatedo toàn thành. Đúng là con gái, mới thất bại có bấy nhiêu đã nằm bẹp dí trong phòng không chịu gặp ai. Hết cách, hắn đến rạp mua 2 tấm vé một bộ phim mà con nhỏ thích rồi đến nhà năn nỉ nó đi xem.

(...)
Nguồn: Megafun

Truyện hay cho teen: Hễ đi là đến - Tác giả: Ween

Tác giả: Ween
Hễ đi là đến



Tác giả: Ween - Người đọc: Viết Duy - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành

Nó muốn nổ tung!
Không, không phải! Mà là nó muốn làm tất cả mọi thứ nổ tung trừ nó và “cậu bạn dễ thương” ấy! Ôi! Vui hơn nhiều so với cái cách một đứa trẻ ngồi khóc nỉ non rồi được bố mua cho một cây kẹo mút và nhảy tưng tưng - dù nó cũng vừa kết thúc màn nhảy tưng tưng tương tự giữa phòng của mình! “Không thể kiềm chế cái sự sung sướng ấy lại được!”


Nhưng vẫn phải kiềm chế thôi! Vì cái Vân không thể cứ nhìn nó hành động bất thường mãi được. Cái Vân bắt nó kể câu chuyện mà nãy giờ nó đã dùng những tính từ như “kịch tính, hồi hộp, thót tim...” để miêu tả. Tò mò khủng khiếp! Bị con bạn tóm lại bắt ngồi yên, nó bắt đầu hắng giọng lên xuống, uống tới vài chục ngụm nước để “xuôi xuôi niềm hạnh phúc” và trình bày bằng một cái giọng ngọt hơn trà sữa...

- Rõ ràng mày biết rằng tao đã bị sét xẹt trúng đỉnh đầu vào chủ nhật tuần trước. Ơ kìa, tròn mắt ra cái gì? Thì cái tên mà tao với mày gặp trên Highland ý!

Thật ra cái Vân đang bị nghẹn hột ômai nên mắt mũi mới tròn tròn dẹt dẹt, chứ ai mà quên được cái hôm đó.
- Ực! Rồi rồi! Cả buổi hôm đó mày cứ gào thét với tao về sự ấn tượng mà hắn để lại cho mày. Khiếp quá! Tao chả thấy hắn đẹp trai ở chỗ nào cả?

Nhi giãy nảy:
- Vấn đề không phải ở chỗ đẹp trai, mà là ở chỗ tao thấy hắn thật sự ấn tượng. Vừa nhìn thấy hắn tao đã nghĩ: "Một kẻ đáng để mình thử kết bạn". Sau hôm đó, (e hèm) mày biết tao đã làm gì không? (lại e hèm) Ngày nào tao cũng lên Highland vào tầm giờ đấy, ngồi đúng chỗ đấy, chả để làm gì cả ngoài việc chờ đợi. Tao lên đó đựơc đúng một tuần và đau đớn sao, tao chả thấy hắn đâu cả!!!

(...)
Nguồn: Megafun

Truyện hay cho teen: Truyện cổ tích về đêm cầu vồng - Việt Anh

Tác giả: Việt Anh
Truyện cổ tích về đêm cầu vồng



Tác giả: Việt Anh - Người đọc: Viết Duy - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành

My ghét môn Lý, ghét cay ghét đắng đi được ý chứ. Ghét như kiểu sáng nào ngủ dậy cũng phải ăn bánh mì với sữa. Mà đôi khi người ta có thể ghét một thứ chẳng vì gì cả, như khi người ta có thể yêu quý một thứ chẳng vì lí do gì, đúng không?


Dĩ nhiên là không đúng rồi, Quang chắc chắn sẽ trả lời như thế! Bởi đơn giản, Quang yêu môn Lý nhất. Đã mấy lần nó định lên giọng với cô bạn về tầm quan trọng của môn này, cũng như quan trọng không kém là việc My có thể trượt tốt nghiệp ngon ơ nếu không học Lý tử tế. Nhưng cái ước ao nhỏ nhoi mãi vẫn chưa thực hiện được, bởi Quang sẽ lại nghĩ ngay tới cái môn Văn cực kì ẩm ương của mình, nghĩ tới cái cảm giác “nhức đầu chóng mặt” mỗi khi phải học thuộc một bài thơ độ nửa trang sách giáo khoa. Và thế là nó lại thôi!

Thế nên hôm nay, khi bước vào lớp, cái nắng oi ả của ngày hè 37 độ chưa đủ shock bằng cái câu mà My đang nói rành rọt trước mặt nó: Tớ-bắt-đầu-thích-môn-Lý. “Cái gì, nói lại xem nào?” Lặp lại vẫn câu nói đấy, và vẫn bản mặt mà moi móc đâu cũng thấy độ chân thật cao. Thảng thốt, và ngạc nhiên… “Từ bao giờ thế?” “Từ mới hôm qua thôi”

Quang bắt đầu lục lại trí nhớ, hôm qua có sự kiện gì nhỉ? À hôm qua có tiết Lý, vẫn cô Thuỷ, vẫn một phong cách dạy có “độ ru ngủ cao” với những đứa không thực sự tha thiết với môn này. Học tiếp chương Quang hình, đến bài “Hiện tượng tán sắc ánh sáng”. Chả có gì lạ lùng cả.
“Thế chính xác vì cái gì mà cậu thích nó?” “Vì tớ thích cầu vồng, vậy thôi!” Nói rồi, cô bạn bỏ lên bàn trên, để lại một chú bé đang ngồi “suy tư” rất chi là cụ Khốt.

(...)
Nguồn: Megafun

Truyện hay cho teen: Nghe bởi trái tim - Tác giả: Lax

Tác giả: Lax
Nghe bởi trái tim



Tác giả: Lax - Người đọc: Viết Duy - Kỹ thuật âm thanh: Duy Thành

Ấy biết không, có một công việc part time rất thú vị, rất đơn giản, rất… có thu nhập, và lại vẫn giúp mình có thêm trải nghiệm – “sau này ra đời đỡ bỡ ngỡ”. Ấy có muốn thử không? Tớ sẵn sàng chia sẻ!

Thành thật… khoe: Tớ đang làm một trong các nhân viên trực điện thoại của tổng đài có tên là “Nghe bởi trái tim”. Dù là công việc part time, nhưng tớ có thể làm cả ngày. Vì tổng đài “xịn” đến mức nhân viên không phải ngồi ịch một chỗ đâu: mỗi người có một mobile riêng, và đấy, muốn tung tăng đi đâu thì đi, miễn là khách hỏi gì thì đều trả lời được (tất nhiên, trong một phận sự và giới hạn nhất định thôi. Mình có phải bách khoa toàn thư đâu?).
Nào, bây giờ ấy hứng thú hơn rồi chứ? Bắt đầu nhé!


Đầu tiên, ấy không phải lo lắng một milligam nào về “vấn đề chiều cao, vấn đề cân nặng”. Ngay cả đòi hỏi “giọng chuẩn, không nói lắp, không nói ngọng” cũng không cần thiết!
Ấy cũng đừng lo rằng mình: ngố, nhí nhố, trẻ con, lơ nga lơ ngơ chẳng biết gì .v.v. Tớ đây là một ví dụ điển hình cho tất cả những thứ đó gộp lại. Mà tớ, vẫn làm việc tốt đấy thôi?
Cực kỳ đơn giản, ở vòng phỏng vấn, ấy sẽ được đề nghị thử tư vấn một ca xem thế nào!
Sau đây, tớ sẽ trình bày nguyên xi ca tư vấn của tớ .

(...)

Nguồn: Megafun

Truyện hay cho teen: Ồ lá la!

Ồ lá la!



Tác giả: Những người bạn đồng điệu - Người đọc: Mèo Mun - Kỹ thuật âm thanh: Duy Hoàng


Trong tình yêu cũng như trong giấc mộng, không có gì là không thể...

Người ta nói rằng bạn không bao giờ quên được mối tình đầu. Đúng vậy! Tôi biết mình sẽ không bao giờ quên mối tình đầu của mình. Cô ấy cao, cô ấy đẹp, cô ấy rất thể thao và... là người nước ngoài. Cô là giáo viên dạy tôi hồi lớp 5. Ví thế mối quan hệ của chúng tôi thuộc loại bị cấm - nhưng thú vị...

Theo tôi thì chúng tôi có quan hệ với nhau khó có thể nhầm lẫn. Tôi thấy điều đó trong mắt cô, khi cô chọn tôi làm đội trưởng. Tôi có thể cảm nhận điều đó khi tay chúng tôi tình cờ chạm nhau lúc cả hai cùng lấy chai đựng keo...

Nguồn: Megafun

Truyện hay cho teen: Lên xe đi anh đưa em đi khóc!

Lên xe đi anh đưa em đi khóc!



Tác giả: Giang Anh - Người đọc: TiTi_Duy Hoàng - Kỹ thuật âm thanh: Duy Hoàng


Bạn thân mến! Hai mảnh ghép giống hệt từ hai bộ ghép hình giống hệt thì không thể ghép dược với nhau phải không nào? Nếu bạn tìm thấy ai đó giống mình, nhưng tìm thấy đâu có nghĩa là sẽ có được và muốn có là được? Nhưng không phải vì thế bạn không tìm kiếm cho mình những cơ hội khác, cứ tìm đi rồi bạn sẽ thấy được hạnh phúc của bản thân!

- Anh muốn em kể chuyện gì bây giờ? Rằng em đã yêu nhầm người, người cũng yêu nhầm em, rằng bọn em không thể tiếp tục, mà lại lằng nhằng chưa muốn chia tay. Hay rằng em đang thấy mình hoàn toàn mất phương hướng?

- Em hãy kể chuyện nào làm em buồn, chuyện nào em thấy quá sức cáng đáng của mình ấy. Yêu nhầm ư, đời người ai chẳng có vài lần. Yêu thật mới khó chứ yêu nhầm thì dễ lắm, em à - Quân khẽ cười, giọng đột nhiên nghe xa xôi- Phương hướng ư, em đang đi con đường nào, em có biết chắc không mà lại muốn nhìn rõ cả những thứ vẫn còn tít mù phía trước?

Yên tĩnh. Chanh đá cũng hết, chỉ còn một vòng tròn nước đọng lại trên bàn kính mà ngay phía dưới là một chậu hoa tím nhỏ xíu. Lần này, nó gọi thêm đá bào, kiên nhẫn nhìn những viên đá tan dần trong ly nước khoáng trong suốt. Thêm bao nhiêu đá mà vẫn thấy chưa đủ lạnh, nó đặt tay lên má, áp những ngón buốt cóng vào gờ môi:

- Em thấy trống rỗng và bối rối lắm, nhưng thật tâm lại không muốn nghe lời khuyên nào hết. Chính em chứ không ai khác phải tự giải quyết việc của mình. Trước khi anh đến, em đã muốn khóc lắm mà không được.

- Thế thì em khóc đi. Anh chờ đây...

Nguồn: Megafun

Audio Truyện ngắn: Khi có đủ tiền anh sẽ mua cho em

Khi có đủ tiền anh sẽ mua cho em



Tác giả: Sưu Tầm - Người đọc: Mèo Mun - Kỹ Thuật : Duy Hoàng


… 2 tháng trôi qua..

Nó đã có người yêu mới được 2 tháng, cũng đồng nghĩa với việc chia tay người yêu cũ khoảng thời gian gần như vậy. Đêm mưa hôm ấy, máy điện thoại bỗng có tin nhắn từ 1 số quen thuộc:

- Em ra ngoài được không?

- Đang mưa. Anh tìm gặp làm gì?

- Em ra cổng thôi... Anh có thứ muốn đưa cho em...

Nó với cái ô, rồi lật đật ra cổng..

- Anh tặng em... Như anh đã hứa... Món quà cuối cùng!

Nó lặng người... Là con gấu ấy! Con gấu nó đã đòi mua.

Nhìn người yêu cũ nó ướt sũng trong mưa.. nhưng con gấu thì đc bọc kín lại trong giấy bóng...

- Anh đã hứa tặng em.. khi nào anh đủ tiền. Giờ anh mới có đủ, tặng muộn 1 tí. Em sống hạnh phúc nhé!

Nó cầm con gấu to, nặng trịch, không biết vì nước mưa hay vì cái gì nữa. Nó đứng lặng đi nhìn người yêu cũ của nó đi khuất, sau những giọt nước mưa buốt tê tái…

Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Thiên thần và ác quỷ (Chương 2) - Tác giả: Dan Brown

Tác giả: Dan Brown
Thiên thần và Ác quỷ (Chương 2)



Dan Brown, tác giả của "Thiên thần và ác quỷ" cũng đồng thời là tác giả của cuốn sách bestseller "Mật mã Da Vinci".

Lời tác giả:
Bạn đọc thân mến,
Xin cám ơn đông đảo bạn đọc đã đóng góp để "Mật mã Da Vinci" trở thành tác phẩm ăn khách.


Thiên thần và Ác quỷ

Ra đời trước tác phẩm "Mật mã Da Vinci", cuốn sách mà các bạn đang có trong tay là câu chuyện kể về cuộc hành trình của nhà biểu tượng học Robert Langdon ở thành Vatican đúng một năm trước khi có chuyến thăm định mệnh tới bảo tàng Louvre.


"Thiên thần và ác quỷ" là cuốn tiểu thuyết đầu tiên tôi xây dựng nhân vật Langdon cùng với những kiến thức của nhân vật về nghệ thuật, biểu tượng học, mật mã, những tổ chức bí mật và vùng ranh giới giữa thiện và ác. Tôi mong rằng các bạn sẽ thấy những bí ẩn trong tác phẩm Thiên thần và Ác quỷ cũng hấp dẫn không kém gi những bức hoạ của Da Vinci. Cho dù moi quan tâm của các bạn đối với nghệ thuật như thế nào, tôi vẫn dám chắc rằng bạn sẽ tim thấy trong cuốn sách những câu hỏi hóc búa, những điều bí ẩn trong lịch sử, - cũng những tình huống ly kỳ và nhiều sự kiện bất ngờ.
Tôi thực sự hy vọng các bạn cũng đam mê đọc sách và thích nhân vật Robert Langdon giống như niềm vui sướng của tôi khi viết tác phẩm này.

Xin chân thành cám ơn.

Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
Nhà xuất bản Văn hoá - Thông tin, Hà Nội 2007


Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Thiên thần và ác quỷ (Chương 1) - Tác giả: Dan Brown

Tác giả: Dan Brown
Thiên thần và ác quỷ (Chương 1)



Dan Brown, tác giả của "Thiên thần và ác quỷ" cũng đồng thời là tác giả của cuốn sách bestseller "Mật mã Da Vinci".

Lời tác giả:
Bạn đọc thân mến,
Xin cám ơn đông đảo bạn đọc đã đóng góp để "Mật mã Da Vinci" trở thành tác phẩm ăn khách.


Thiên thần và Ác quỷ

Ra đời trước tác phẩm "Mật mã Da Vinci", cuốn sách mà các bạn đang có trong tay là câu chuyện kể về cuộc hành trình của nhà biểu tượng học Robert Langdon ở thành Vatican đúng một năm trước khi có chuyến thăm định mệnh tới bảo tàng Louvre.


"Thiên thần và ác quỷ" là cuốn tiểu thuyết đầu tiên tôi xây dựng nhân vật Langdon cùng với những kiến thức của nhân vật về nghệ thuật, biểu tượng học, mật mã, những tổ chức bí mật và vùng ranh giới giữa thiện và ác. Tôi mong rằng các bạn sẽ thấy những bí ẩn trong tác phẩm Thiên thần và Ác quỷ cũng hấp dẫn không kém gi những bức hoạ của Da Vinci. Cho dù moi quan tâm của các bạn đối với nghệ thuật như thế nào, tôi vẫn dám chắc rằng bạn sẽ tim thấy trong cuốn sách những câu hỏi hóc búa, những điều bí ẩn trong lịch sử, - cũng những tình huống ly kỳ và nhiều sự kiện bất ngờ.
Tôi thực sự hy vọng các bạn cũng đam mê đọc sách và thích nhân vật Robert Langdon giống như niềm vui sướng của tôi khi viết tác phẩm này.

Xin chân thành cám ơn.

Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
Nhà xuất bản Văn hoá - Thông tin, Hà Nội 2007


Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Khu rừng tròn bốn cánh (Chương 2) - Tác giả: Lázár Ervin

Tác giả: Lázár Ervin ̣̣̣̣̣(Hung-ga-ri)
Khu rừng tròn bốn cánh (Chương 2)



Tác giả: Lázár Ervin - Người dịch: Hoàng Thị Vân Anh - Người đọc: Kim Thanh

Cả một thế hệ trẻ em Hung-ga-ri đã lớn lên với những tính cách khó quên, được thể hiện bằng một phong cách riêng độc đáo, cùng cái nhìn ấp áp và tình yêu sâu xa trong thế giới nhân vật của Lázár Ervin, nhà văn viết cho thiếu nhi nổi bật nhất Hung-ga-ri hiện nay.

Khu rừng tròn bốn cánh (Ảnh: Vinabook)
Truyện kể về một khu rừng chỉ tồn tại trong thế giới cổ tích: Rừng tròn mà lại có bốn cánh. Ở trong rừng có Mích Meo, chú mèo kiêm speaker. Rồi tới Búc Xích-lão sư tử già có thời hành nghề trong rạp xiếc, Dô Khổng Lồ - cây thông biết đi, Lịch Lãm – cô ngựa xanh quý, Óc Máy – chú thỏ nhanh trí tài tình, mèo Bôp Chộp, cô tiên nhỏ Maminti, Lô Quỷ với trái tim hiền từ và rồi là Đôm Đô Đôm – cái kẻ chẳng bao giờ nói gì khác ngoài ba từ Đôm Đô Đôm mà không ai hiểu được ngoại trừ Mích Meo.

Vừa biểu trưng lại vừa sống động, thông qua những tình huống tung hứng tự nhiên, tập thể ồn ào của Khu Rừng Tròn Bốn Cánh đã trở thành một kiệt tác nổi bật của Lázár Ervin, ghi dấu ấn liên tiếp khắp từ màn ảnh cho tới sóng phát thanh, và có lẽ hơn hết, là những nhân vật được biết tới rộng rãi nhất trong văn học thiếu nhi Hung-ga-ri đương thời.

Bản quyền tiếng Việt: Công ty Văn hóa & Truyền thông Nhã Nam, 2008 - Giá bìa: 35.000 VNĐ

Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Khu rừng tròn bốn cánh (Chương 1) - Tác giả: Lázár Ervin

Tác giả: Lázár Ervin
Khu rừng tròn bốn cánh (Chương 1)



Cả một thế hệ trẻ em Hung-ga-ri đã lớn lên với những tính cách khó quên, được thể hiện bằng một phong cách riêng độc đáo, cùng cái nhìn ấp áp và tình yêu sâu xa trong thế giới nhân vật của Lázár Ervin, nhà văn viết cho thiếu nhi nổi bật nhất Hung-ga-ri hiện nay.

Khu rừng tròn bốn cánh (Ảnh: Vinabook)

Truyện kể về một khu rừng chỉ tồn tại trong thế giới cổ tích: Rừng tròn mà lại có bốn cánh. Ở trong rừng có Mích Meo, chú mèo kiêm speaker. Rồi tới Búc Xích-lão sư tử già có thời hành nghề trong rạp xiếc, Dô Khổng Lồ - cây thông biết đi, Lịch Lãm – cô ngựa xanh quý, Óc Máy – chú thỏ nhanh trí tài tình, mèo Bôp Chộp, cô tiên nhỏ Maminti, Lô Quỷ với trái tim hiền từ và rồi là Đôm Đô Đôm – cái kẻ chẳng bao giờ nói gì khác ngoài ba từ Đôm Đô Đôm mà không ai hiểu được ngoại trừ Mích Meo.

Vừa biểu trưng lại vừa sống động, thông qua những tình huống tung hứng tự nhiên, tập thể ồn ào của Khu Rừng Tròn Bốn Cánh đã trở thành một kiệt tác nổi bật của Lázár Ervin, ghi dấu ấn liên tiếp khắp từ màn ảnh cho tới sóng phát thanh, và có lẽ hơn hết, là những nhân vật được biết tới rộng rãi nhất trong văn học thiếu nhi Hung-ga-ri đương thời.

Bản quyền tiếng Việt: Công ty Văn hóa & Truyền thông Nhã Nam, 2008 - Giá bìa: 35.000 VNĐ

Nguồn: Megafun

Audio Truyện: Chuyện phiêu lưu của Mít Đặc và các bạn (Chương 1)

Chuyện phiêu lưu của Mít Đặc và các bạn (Chương 1)

Một hôm, Mít đặc lượn chán trong thành phố rồi ra ngoài đồng chơi. Ngoài đồng vắng tanh vắng ngắt. Chỉ có một con bọ dừa đang bay. Con bọ dừa vốn mắt không được tinh cho lắm nên húc ngay phải gáy Mít đặc.


Chương 1: Các cô chú tí hon ở thành phố Hoa

Người ta gọi họ là tí hon vì họ chỉ lớn xấp xỉ bằng quả dưa chuột nhỏ. Họ ở tại một thành phố rất đẹp, đẹp như mọi thành phố trong truyện thần tiên. Xung quanh các nhà mọc đủ các thứ hoa: hoa mẫu đơn, hoa cúc, hoa lan và các phố xá mang những tên hoa: phố Hoa Bìm bìm, phố Hoa Cúc, phố Hoa Mua. Còn thành phố được gọi là thành phố Hoa, nằm trên bờ suối mà các cô chú tí hon gọi là sông Dưa chuột vì chung quanh mọc rất nhiều dưa chuột.

Đằng sau con sông có một khu rừng. Các cô chú tí hon lấy vỏ cây bạch dương làm thuyền và dùng thuyền đó qua sông vào rừng kiếm quả, hạt dẻ và nấm. Bé bỏng như họ mà đi hái quả đã là cả một việc công phu, nhưng muốn kiếm hạt dẻ thì họ lại còn phải khổ công hơn nữa, họ phải trèo lên cành cây mang theo cả cưa, vì lẽ dĩ nhiên họ không thể nào hái hạt dẻ bằng tay không được. Khi họ đi hái nấm, họ cũng phải dùng cưa để cưa nấm sát đất rồi đẵn ra thành nhiều miếng nhỏ để tha về nhà cho tiện.

Có hai loại tí hon: tí hon trai và tí hon gái. Các chú tí hon thường mặc một chiếc quần dài hoặc đánh một cái quần đùi có dây đeo, còn các cô tí hon thì ưa mặc áo dài màu sặc sỡ. Ngại mất thì giờ chải đầu chải tóc, các chú thích cắt tóc ngắn, còn các cô thì trái lại, để tóc thật dài và ưa chải chuốt cho đẹp. Các cô tết tóc thành những cái đuôi sam dài và thắt bằng những dải vải nhỏ, họ đeo những chiếc nơ cả ở giữa đỉnh đầu.

Nhiều chú tí hon tự hào rằng mình là con trai, không đi lại chơi bời gì với các cô tí hon. Còn về phía các cô thì lại mong đừng có chuyện gì dính dáng với các chú tí hon. Mỗi khi trông thấy một chú tí hon đi tới là các cô vội vàng rảo bước qua phố. Các cô làm thế là đúng, bởi vì có một vài chú tí hon hễ đi gần các cô là thế nào cũng nói những điều bậy bạ hoặc xô đẩy họ, hoặc xấu thói hơn nữa là giật đuôi sam của họ. Dĩ nhiên là cũng có những chú tí hon không làm như vậy nhưng điều đó có ghi rõ ràng ở trên trán họ đâu, cho nên tốt hơn hết là các cô đừng có chạm mặt với các chú. Các chú lúc cáu lên gọi các cô bằng mọi biệt hiệu nhảm nhí và ngược lại, các cô cũng tặng cho các chú đủ thứ tên cay cú.

Có lẽ một vài bạn đọc sẽ kêu rằng tôi bịa ra những chuyện này và trong thực tế làm gì có những chú tí hon như thế. Nhưng tôi không nói là trong thực tế có những chú như vậy. Thực tế là một việc và một thành phố trong truyện lại là một việc khác. Trong một thành phố ở trong truyện thì việc gì cũng có thể xảy ra được.



Mười sáu chú tí hon cùng ở một căn nhà trong phố Hoa Bìm bìm. Thoạt tiên là Biết tuốt. Người ta gọi chú như vậy là vì chú hiểu biết rất nhiều điều. Và chú hiểu biết nhiều điều là bởi vì chú đọc rất nhiều sách. Trong phòng của chú, chỗ nào cũng có sách: trên bàn và dưới gầm bàn, trên giường và dưới gầm giường nữa. Biết tuốt đọc sách nhiều nên đã trở thành thông thái: người ta yêu mến chú và lắng nghe chú nói. Bao giờ chú cũng mặc một bộ quần áo đen và khi chú ngồi vào bàn đọc sách với cặp kính đeo trên mũi thì người ta cứ ngỡ chú là một vị giáo sư.

Sau đó là bác sĩ Thuốc viên nổi tiếng có tài chữa mọi bệnh cho các cô chú tí hon. Lúc nào người ta cũng thấy chú khoác áo choàng trắng và đội mũ trắng. Ngoài ra còn có chú thợ máy Bu loong với chú giúp việc Đinh vít; chú Nước đường nghiện uống nước ngọt có ga, một chú tí hon lịch sự nhất, vốn hay bực mình khi người khác quên nói “cám ơn” hay “xin vô phép”; chú thợ săn Viên đạn với con chó Mực và khẩu súng bắn bằng đạn nút bấc; hoạ sỹ Thuốc nước, nhạc sỹ Kèn đồng. Còn có các chú Cáu kỉnh, Lặng lẽ, Tròn xoay, Nhanh nhảu, Mất sạch, và hai anh em chú Ngộ nhỡ, Chắc chắn. Nhưng người mà ai cũng quen biết là Mít đặc. Người ta gọi chú như vậy là vì chú chẳng hiểu biết điều gì cả.

Chú đội một cái mũ to xanh biếc và mặc một cái quần vàng, một chiếc áo sơ mi màu da cam và thắt một cái cà vạt xanh lá cây. Tính chú ưa những màu sặc sỡ. ăn mặc loè loẹt như con vẹt, cả ngày chú lượn quanh thành phố, bịa đặt ra đủ chuyện để kể cho bất kỳ ai muốn hóng chuyện và thường xuyên trêu chọc các cô tí hon. Nhác thấy chiếc áo sơ mi màu da cam của chú là các cô đã quay gót trở về nhà. Mít đặc có một cậu bạn là chú Tịt mũi ở phố Hoa Cúc. Hai chú mà tán chuyện thì kéo dài đến hàng giờ và mỗi ngày gây sự với nhau hai mươi lần và cũng xử hoà hai chục bận.

Đây là một chuyện đã xảy ra làm cho Mít đặc nổi danh đình đám.

Một hôm, Mít đặc lượn chán trong thành phố rồi ra ngoài đồng chơi. Ngoài đồng vắng tanh vắng ngắt. Chỉ có một con bọ dừa đang bay. Con bọ dừa vốn mắt không được tinh cho lắm nên húc ngay phải gáy Mít đặc. Mít đặc ngã lăn ra đất. Con bọ dừa liền thừa cơ lủi mất. Khi Mít đặc đứng dậy, chú nhìn quanh tự hỏi không biết người nào đã làm cho chú té nhào. Chú chẳng trông thấy một ai.

Chú tự nhủ: “Chắc có cái gì từ trên trời rơi xuống ?”

Chú ngẩng đầu nhìn trời nhưng chỉ nhìn thấy mặt trời rực sáng. Nhìn ông mặt trời rực sáng, chú lại nghĩ: “Cái đó hẳn là từ trên mặt trời rớt xuống, chắc có một mẩu nào rời ra và rơi trúng đầu mình”.
Trở về nhà, Mít đặc gặp nhà thiên văn Thuỷ tinh. Chú Thuỷ tinh quả thật là táo tợn! Chú lấy những mảnh chai làm thành một thứ kính phóng đại và với nhiều mảnh kính đó, chú làm ra một ống kính khổng lồ để ngắm trăng sao. Vì thế chú trở thành nhà thiên văn.

Mít đặc gọi chú:

- Ê, Thuỷ tinh! Cậu biết chuyện gì vừa xảy ra ko? Một mảnh mặt trời rơi vào đầu tớ đấy!

Thuỷ tinh cười to:

- Chỉ khoác lác thôi! Nếu vậy thì nò phải đập bẹt cậu ra thành một cái bánh đa. Mặt trời to lắm, to hơn quả đất kia.

- Không thể thế được! Hình như nó chả to hơn cái đĩa đâu, - Mít đặc trả lời.

Thuỷ tinh giải thích:

- Đúng là chúng mình thấy nó y như bằng cái đĩa nhưng tại vì nó ở rất xa. Thực ra, mặt trời là một quả địa cầu khổng lồ. Mình đã nhìn thấy nó trong ống kính của mình. Nếu nó chỉ rớt xuống một mẩu nhỏ xíu thôi thì cũng đủ phá tan cả thành phố của chúng mình,

Mít đặc kêu to:

- Không thể được! Không tin được! Tớ sẽ kể chuyện ấy cho bọn chúng nó nghe, tớ chắc là chúng nó chả biết đâu. Còn cậu thì dù sao cũng cứ nhìn vào ống kính của cậu: biết đâu chẳng có mảnh nào đó rớt xuống thì sao? Mít đặc bỏ chạy liền. Và hễ gặp chú tí hon nào, chú cũng báo tin ngay:

- Này, cậu có biết mặt trời to bằng nào không? Nó to hơn quả đất chúng ta. Có một mảnh mặt trời rời ra và rớt xuống rất nhanh. Chúng mình rồi sẽ bẹp hết ráo. Thật là khiếp! Cậu thử hỏi cậu Thuỷ tinh mà xem.

Ai nghe chú nói cũng cười: người ta biết chú là chàng ba hoa. Ba chân bốn cẳng chạy một mạch về đến nhà, chú thét tướng lên:




- Anh em ơi! Trốn đi thôi! Có mảnh văng đấy!

- Mảnh nào? Cậu nói cái gì thế?

- Một mảnh của mặt trời, chúng ta rồi sẽ chết bẹp hết! Các cậu ko biết sao? Mặt trời to hơn quả đất kia!

- Cậu bịa cái gì thế?

- Mình chả bịa gì cả. Chính Thủy tinh nói đấy, nó đã nhìn thấy mặt trời trong ống kính của nó.

Nghe nói thế, các chú tý hon đều ùa ra ngoài xem có thật là mặt trời mất mất một mảnh ko. Nhưng mặt trời vẫn sáng, làm cho các chú chảy nước mắt, ko thấy gì nữa và các chú có cảm giác là mặt trời cũng có khuyết đi tý chút thật. Mít đặc kêu:

- Chúng ta rút đi thôi! Rút đi thôi!

Các chú chạy vào nhà để thu dọn đồ đạc, Thuốc nước vơ vội bút vẽ và các mực màu. Kèn đồng vớ lấy kèn và đàn. Bác sỹ Thuốc viên quên bẵng mất túi thuốc của mình, ko biết là để ở đâu nữa, chú chạy nháo nhào từ phòng này qua phòng nọ. Vừa lúc Tròn xoay đến bên cửa tay cầm đôi giày cao su, tay cầm cái dù thì chú nghe thấy tiếng Biết tuốt thét:

- Đứng lại! Bình tĩnh!Ko có chuyện gì xảy ra đâu! Chẳng nhẽ các cậu ko biết Mít đặc là anh chàng ba hoa à? Cậu ấy bịa cả ra đấy.

Mít đặc thét lớn:

- Bịa ư? nếu các cậu ko tin mình thì đi hỏi cậu Thuỷ tinh xem.

Cả bọn chạy đi tìm Thuỷ tinh. Đúng là Mít đặc đã phịa ra. Ai cũng cười, cũng giễu Mít đặc:

- Kể ra người ta tin cậu được cũng thật lạ!

- Các cậu tưởng là mình không ngạc nhiên sao? Mình thề với các cậu là mình cũng đã tin đấy!

Và Mít đặc là như thế đấy!

Tác giả: Nikolai Nikolaevich Nosov

NXB Văn học - Giá bìa: 59.000VND

Nguồn: Megafun